Edit: Thiên Âm
“Phu nhân, phu nhân lão gia tới rồi, lão gia đến viện của chúng ta” Nha hoàn Đông Thanh hưng phấn chạy đến báo với Lã thị, tay Lã thị run run, suýt nữa làm rơi chén trà trong tay.
Đã bao lâu rồi hắn ta không đến đây?
Vì chuyện của Tề Uyển Ngọc nên hắn ta đã tát mình. Cái tát tay đó đã đánh tức Lã thị từ trong ảo mộng, không một khắc nào Lã thị không hối hận, vì theo người đàn ông này mà Lã thị đã bỏ gia đình nhỏ của mình
Tâm tình Niên Thế Hữu không tệ, sải bước vào phòng Lã thị, Lã thị đang ngồi ở trên giường êm, mùi hương liệu thổi nhàn nhạt ngang mặt, khiến Lã thị không thể nhìn rõ người trước mắt.
Mặc dù Lã thị không còn trẻ nữa, nhưng nhìn qua vẫn có phong vận của một phụ nhân quyến rũ.
Nếu như Lã thị không biểu hiện quá sầu khổ thì sẽ càng đẹp hơn.
Niên Thế Hữu nghĩ như thế, không vui nói: “Sao hả? Mỗi ngày đều là cái khuôn mặt khổ não này, ta đối với bà còn chưa tốt? Là do tự bà quyết định, trước kia bà không có được cuộc sống ăn ngon mặc đẹp thế này không, có nằm mơ bà cũng không nghĩ đến đi.”
Tâm tình vốn tốt của Lã thị vì câu này của Niên Thế Hữu mà bay hết sạch…… Nếu là Triệu Tín Lương, hắn tuyệt đối sẽ không chế nhạo mình, bất kể lúc nào cũng thế.
Thế nhưng trên đời này không có thuốc hối hận.
“Lão gia……” Lã thị bất an vò khăn tay, do dự một lúc cuối cùng mới mở miệng nói, “Thiếp thân ở trong nhà lâu quá có chút buồn chán, muốn đi ra ngoài một chút…… Hành lý cũng chuẩn bị xong, thiếp thân về nhà cha mẹ đẻ một chuyến được không?”
Niên Thế Hữu không lên tiếng, chỉ ngồi ối diện Lã thị ăn điểm tâm, tựa như đang suy nghĩ chuyện khác.
Trong lòng Lã thị vội muốn chết, gọi thêm lần nữa
Niên Thế Hữu phục hồi, sau đó hỏi lại: “Bà mới vừa nói cái gì?”
Dù sao cũng cầu cạnh hắn ta, Lã thị đè ép cảm gíac không vui trong lòng, tận lực giữ vững nụ cười nói: “Thiếp thân thấy trong nhà có vài di nương chăm sóc lão gia, dạo này tâm trạng thiếp thân không tốt, muốn về nhà mẹ đẻ một chuyến, mong lão gia cho phép.”
“Hiếm khi bà hiểu chuyện như thế?” Niên Thế Hữu tò mò nhìn Lã thị, vẫn còn nhớ lúc nạp di nương đầu tiên, nàng ta khóc lớn đại náo một trận, nếu không phải vì mặt mũi, hắn ta đã sớm muốn hưu nàng ta, may mà mấy năm nay nàng ta an phận không ít, cũng hiểu chuyện hơn nhiều, nên hắn ta mới bỏ đi ý định đó.
Lã thị cầm khăn che môi, mí mắt rũ xuống: “Lão gia quá lo lắng, mấy năm qua, ở cùng với lão gia, lão gia quan tâm thiếp thân như thế nào, trong lòng thiếp thân hiểu rõ, cho nên mặc cho lão gia nạp mấy phòng thiếp thất, thì địa vị của thiếp thân trong lòng lão gia cũng không thay đổi, thiếp thân cũng an tâm, làm sao thiếp thân có thể ghen tuông đây?”
“Bà mở miệng là nói ngọt thế đấy, nếu mỗi ngày bà đều như vậy, thì quan hệ của chúng ta đâu có xấu.” Niên Thế Hữu thấy Lã thị khéo léo, đột nhiên trở nên ôn uyển động lòng người, trong lòng cũng là khó có khi ôn nhu, vươn tay xoa nhẹ gương mặt Lã thị, còn có ý giở trò
“Đã bao lâu rồi vợ chồng chúng ta chưa ôn chuyện nhỉ? Có nhớ ta không?” Niên Thế Hữu thổi nhẹ bên tai Lã thị.
Lã thị bây giờ cực ghét người đàn ông này đụng vào mình, nhẹ nhàng tránh né, khéo léo nói: “Nghe nói hôm nay Tứ di nương nghĩ ra cách phục vụ mới cho lão gia, sao lão gia không đến thử?”
Nam nhân luôn là động vật có mới nới cũ, vừa nhắc đến tứ di nương trẻ đẹp, hiểu lòng người, Niên Thế Hữu cảm thấy khó chịu trong lòng như có một con mèo đang cào cấu, so với việc mới động vào Lã thị còn mãnh liệt hơn, huống chi là Lã thị chủ động yêu cầu, hiếm khi tâm tình Niên Thế Hữu tốt, liền đứng lên đi đến viện tử của Tứ di nương
Thấy Niên Thế Hữu đã đi xa rồi, Lã thị mới thở dài một hơi, sau đó chán ghét nhíu nhíu mày, gọi nha hoàn cận thân Đông Thanh đến.
“Đem hành lý chuẩn bị hôm qua đến đây, nhất là mấy món quà tặng cho bọn nhỏ, cẩn thận đừng có làm hư. Còn nữa, nếu ngươi đem chuyện này truyền ra bên ngoài, mang đến tai hoạ cho ta thì ngươi cũng sẽ không có kết quả gì tốt.” Giọng nói Lã thị nghiêm nghị.
Đông Thanh nghe xong, vâng lời rồi lui xuống chuẩn bị đồ đạc.
Sáng ngày hôm sau, Niên Thế Hữu còn đắm chìm trong ôn nhuyễn hương của Tứ di nương, thì Lã thị lại đã chuẩn bị xong hành lý, ngồi xe ngựa rời huyện Nghi Dương.
Lòng nàng ta theo xe ngựa một đường rong ruỗi, đã sớm bay đến thôn trang nhỏ.
Mấy năm không có về, không biết Triệu gai thế nào. Bọn nhỏ có khoẻ không? Triệu Tín Lương hảo sao? Cuộc sống trong nhà có khá lên chút nào không?
Thật ra, khi Niên Thế Hữu từ huyện Giang ninh trở về, có nghe tin về Triệu Tín lương, kinh ngạc không thôi, nhưng về nhà cũng không nói cho Lã thị biết.
Hắn ta cố kỵ.
Mặc dù không có quá nhiều tình cảm với Lã thị, nhưng nếu để cho lã thị biết, thế nào Lã thị cũng ắt đầu hối hận khi đến với hắn ta, đó chính là nỗi sỉ nhục lớn nhất, hắn vĩnh viễn không thừa nhận mình thua Triệu Tín Lương.
Cho nên, đến bây giờ, Lã thị không biết đại phòng triệu gia đã thay đổi lớn, chỉ cho là Triệu Tín Lương và bọn nhỏ còn sống ở Triệu gia thôn, khổ cực kiếm miếng ăn lo cho cuộc sống.
Chuyến này nàng ta chỉ dẫn theo nha hoàn Đông Thanh, sợ rằng nhiều người bắt gặp, lộ ra ý định của chuyến đi này.
Lặng lẽ vén rèm xe nhìn xung quanh, bên ngoài không còn là dãy nhà tường cao, mái ngói, mà là bờ ruộng cỏ xanh trong ký ức, trải qua cuộc sống xa hoa nàng ta thật sự quá mệt mỏi, luôn hi vọng quay lại ngày trước, khi đó nàng ta còn là một thôn phụ được phu quân che chở, cuộc sống so ới hiện tại nhàn nhã tự tại hơn nhiều……
Con người khi mất đi mới thật sự trân trọng, nếu là trước kia, nàng ta sẽ không biết được Triệu Tín Lương đã đối xử với mình tốt cỡ nào
Xe ngựa đi hai ngày một đêm, qua nhiều con đường, cuối cùng đến trước cửa thôn Triệu gia
Lúc này Lã thị lo sợ cực kỳ, loại cảm giác về quê này, càng sợ người nơi này nhận ra mình đã về, đối với mình chỉ chỉ chõ chõ, thậm chí dùng vũ lực.
Vì để đề phòng, Lã thị còn là lệnh cho Đông Thanh đi thám thính tình hình, người ở đây cũng không biết Đông Thanh, nên sẽ không quan tâm đến.
Đông Thanh vâng lệnh xuống xe ngựa, ở trên đường tìm đại một nông phu, lễ phép hỏi: “Vị đại gia này, cho ta hỏi một chút, nhà Triệu Tín Lương ở đâu vậy?”
Lão nông thấy Đông Thanh ăn mặc bất phàm, vả lại nghe giọng nói giống như là người bên ngoài, nghi ngờ nhìn nàng chằm chằm. Song, thấy nàng lễ phép, nói năng không tầm thường, lại nghĩ đến, bây giờ Triệu Tín Lương ở trên trấn có tiếng, có lẽ là tiểu thư nhà nào đang tìm hắn cũng chưa biết chừng, liền không dám chậm trễ, cười ha hả đáp: “Hướng này đi thẳng, xa hơn quẹo phải là đến, nếu như đến đó còn không biết đường, có thể hỏi mấy thôn dân dọc đường, bọn họ cũng biết.”
“Cám ơn đại gia ” Đông Thanh theo thói quen móc hà bao, lấy ra một viên bạc vụn đưa cho nông phu, người nông dân chưa này chưa từng thấy qua bạc, hai mắt sáng lấp lánh nhưng lăng lăng không dám thu.
Đông Thanh cười khẽ, kiên quyết bạc nhét bạc vụn cho nông phu, sau đó chuẩn bị đi đến nhà Triệu Tín Lương
Lão nông nhận bạc vụn xong sau đó mới hồi thần gọi Đông Thanh: “Vị cô nương này, không biết cô tìm Tín Lương có chuyện gì? Hắn không có ở trong thôn nữa rồi, cô muốn tìm thì lên trấn tìm hắn đấy.”
Đông Thanh kinh ngạc, xoay người lại tới dò hỏi: “Ông nói cái gì? Bọn họ không còn ở trong thôn nữa hả?”
“Cô không phải biết à?” Bởi vì được người ta cho thứ tốt, lão nông nhiệt tình hơn, thấy Đông Thanh không biết chuyện, liền giải thích, “Nhà bọn họ ngay từ mùa xuân năm nay liền dọn lên trấn trên, bảo là muốn làm ăn buôn bán, ở trên trấn có mở một tửu lâu, sinh ý rất tốt, không chỉ mở tửu lâu mà còn mở cả hiệu thuốc đấy, cả nhà cũng mua rồi, rất lớn nữa, cả nhà đều hưởng phúc, hắn được xem là người có tiền nhất trong thôn bọn ta bây giờ.”
“Không thể nào?” Đông Thanh quả thật không dám tin.
“Ta còn tưởng rằng cô là bạn bằng hữu trên phương diện làm ăn của hắn nữa chứ, cô không biết mấy chuyện này ư?” Lão nông cười nói.
“Đại gia, vậy thì thật là thật cám ơn ông, ta đi đây.” Đông Thanh từ biệt lão nông, vội vã chạy đến xe ngựa bên này
Lã thị ở trên xe đợi rất lâu, chỉ là nàng ta biết lần này phải đi thêm một đoạn đường nữa, cũng không có phái phu xe đi thúc giục Đông Thanh.
Không ngờ, Đông thanh lại chạy về báo.
Gấp đến độ Lã thị vội vàng hỏi: “Thế nào? Chẳng lẽ là bọn họ nhận ra thân phận của ngươi, đuổi theo tới đây muốn bắt ta sao?” Cảnh tượng như vậy, Lã thị không biết tưởng tượng bao nhiêu lần, mỗi lần nửa đêm giật mình tỉnh lại, đều bị doạ sợ không dám nhắm mắt lại.
Đông Thanh lắc đầu giống như trống bỏi, thở không ra hơi vội vàng giải thích nói: “Không phải, không phải…… Mới vừa rồi nô tỳ gặp một vị đại gia…… Nô tỳ tìm ông ta…… Hỏi đường……”
“Ngươi lên xe tước, lấy hơi rồi lại nói.” Lã thị bảo Đông Thanh lên xe
Đông Thanh lập tức lên xe ngựa, cố gắng điều chỉnh lại nhịp thở, sau khi bình tĩnh lại, mới nhìn Lã thị nói: “Biến hóa quá lớn”
“Có ý gì?”
“Mới vừa rồi vị đại gia kia nói, một nhà Triệu Tín Lương không còn sống ở Triệu gia thôn nữa mà dọn đến trấn Thanh Hà ở” Lời nói của Đông Thanh có chút hỗn loạn, Lã thị nghe nửa hiểu nửa không.
“Tại sao?” Chẳng lẽ là bởi vì nàng bỏ đi, bọn họ không thể ngẩng đầu lên, ở đây không được, mới dọn đến trấn Thanh Hà?
Nghĩ đến đây, nội tâm Lã thị đau đớn.
Đông Thanh lại nói tiếp: “Nghe nói mấy năm trước nhà họ tích luỹ được ít tiền, cuộc sống ngày càng tốt, mùa xuân năm nay, cả nhà dọn đến sống ở trấn Thanh Hà, bây giờ ở trên trấn mở một tửu lâu, một hiệu thuốc, còn mua được một căn nhà lớn.”
“Làm sao có thể” Hai mắt Lã thị mở to, nghe được tin tức tốt như thế, cư nhiên biểu hiện có chút e ngại
“Sẽ không nhầm đâu, nghe lời kể của vị đại gia đó, đều rất thật, chẳng có lý do gì ông ấy lừa nô tỳ.” Đông Thanh khẳng định nói.
Thân hình lã thị thoáng một cái xụi lơ trong xe, ngoài miệng lẩm bẩm nói: “Xong rồi…… Ta còn đang xem có cơ hội quay lại không, nếu cuộc sống họ nghèo túng thì tốt, có thể vì tình cảm tước kia mà tiếp nhận ta, để cả nhà có thể hoàn chỉnh hơn. Nhưng nhà bọn họ bây giờ phát đạt…Đối ới một nữ nhân bội bạc như ta, liệu có thể tiếp nhận ta nữa không?”
“Phu nhân, ngài đừng bi quan như vậy, thật ra thì lão gia đối xử với ngài cũng không tệ, ngài hãy bỏ qua tâm tư đó đi, một lòng vì lão gia thôi nếu để lão gia biết tâm tư này của ngài, chuyện này sẽ không ốt đâu, phu nhân ngài cần phải nghĩ đến hậu quả nữa chứ” Đông Thanh thấy thế, vội vàng lại khuyên.
Bây giờ Lã thị đối ới Niên Thế Hữu không còn tình cảm, chỉ than thở nói: “Đều là do ta lúc trước còn trẻ không hiểu chuyện……”
Đông Thanh không dám n1oi thêm về chuyện tình cảm của Lã thị, chỉ sợ hãi dò hỏi: “Phu nhân, vậy chúng ta bây giờ là trở về Nghi Dương sao?”
Lã thị lắc đầu: “Không, nếu tới rồi thì đi nhìn xem sao, chúng ta đến trấn Thanh Hà thôi.”
“Phu nhân?”
“Bảo phu xe cứ đánh xe đi, xảy ra chuyện ta sẽ gánh.” Lã thị nói xong lời này, liền không nói nữa.
Xe ngựa chậm rãi rời đi, đi ngang qua nhóm thôn dân, nhiều thôn dân tò mò chạy theo nhìn xem, từ sau khi Triệu Tín Lương trở nên giàu có, xe ngựa đến Triệu gia thôn càng ngày càng nhiều, càng ngày càng thường xuyên a.
Gió nhẹ nhàng thổi màn xe, Lã thị được bảo dưỡng rất kỹ, nên khuôn mặt như ẩn như hiện xuất hiện trước mắt mọi người, người đi đường thấy, không khỏi lấy làm kỳ quái, phụ nhân quý phái này nhìn thật quen mắt, chỉ trong khoảng thời gian ngắn không nghĩ ra, là ở gặp qua phụ nhân này ở đâu……
Đợi xe ngựa rời khỏi Triệu gia thôn có một lúc, vị lão nông mà Đ0ông Xanh vừa hỏi thăm lúc nãy kích động nói: “Ai nha, đó không phải là thê tử lúc trước đã chạy trốn theo tình nhân của Tín Lương sao.”
“Phải không?Là nàng ta?”
Các thôn dân bắt đầu bát quái, giống như tìm ra một câu chuyện hay vậy, bọn họ nói qua nói lại, đối với Lã thị chỉ chỉ chõ chõ cũng có, cười nhạo Triệu Tín Lương cũng có.
Triệu lão nhị đi ngang qua loáng thoáng nghe được, hỏi thì mới biết, không chần chừ nữa lập tức vác cuốc chạy về nhà
Xe ngựa chở Lã thị đến trấn Thanh Hà
Đây là lần đầu tiên Lã thị ngồi xe ngựa đi qua con đường này, lúc tước, đều ngồi xe trâu lên trấn, khi đó, đi dạo trên tấn là ước muốn của Lã thị
Dọc theo đường đi Lã thị cực kỳ khẩn trương e ngại, không dám đối mặt với hài tử và trượng phu trước của mình…..
Vào trong trấn, cũng là Đông Thanh xuống xe đi hỏi người đi đường.
Biết được vị trí Thiên Hi Lâu và hiệu thuốc Triệu gia, Lã thị vừa mừng vừa sợ, xe ngựa càng đến gần, tim Lã thị đập càng nhanh hơn……
Lã thị cứ như vậy ngồi ở trong xe ngựa, vén màn xe nhìn dòng người tấp nập vào Thiên Hi Lâu. Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, Lã thị khó có thể tưởng tượng, tửu lâu lớn như thế là do Triệu Tín Lương mở.
Đông Thanh tìm một người hỏi, người kia nói tên lão bản tửu lâu này, cũng nhân tiện chỉ hiệu thuốc Triệu gia, ý là cũng là gia nghiệp của Triệu gia, sau đó còn giới thiệu với Đông Thanh, món ăn ở đây không tệ, hương vị rất ngon, không đến nơi này ăn một lần chính sẽ hối tiếc.
Đông Thanh thám thính tin tức xong liền hồi báo cho Lã thị, Lã thị lúc này chảy hai hàng lệ.
Nghe một chút tin tức quanh đây, cũng biết cuộc sống của họ gờ đây không kém với Lã thị, nhưng là, cuộc sống phú quý thanh nhàn đó, giống như không còn thuộc về mình rồi……
Lã thị hối hận, hối hận đến ruột gan đều đau tại sao năm đó mình không an phận một chút, kiên nhẫn một chút chờ đợi, cũng chỉ mấy năm thôi, nàng có thể hưởng thụ Vinh Hoa Phú Quý, hơn nữa còn yên tâm thoải mái, không cần chịu khiển trách cùng báo ứng như hôm nay.
Lúc đến trước hiệu thuốc Triệu thị, Lã thị liếc thấy Triệu Hoằng lâm đã trưởng thành, đang ngồi trước quầy cùng một người trung niên nam tử nói chuyện phiếm, bộ dáng tuấn tú, cử chỉ bất phàm, Hoằng Lâm hiện tại, đã trở thành một nam nhi đầu đội trời chân đạp đất rồi sao?
Lã thị muốn xuống xe ngay, đến trước mặt con trai lên tiếng chào hỏi nó, cũng muốn nhìn thấy Triệu Tín Lương cùng Triệu Tương Nghi,Tương Nghi bây giờ có còn là một cô bé mập nữa không?
Lúc mình bỏ đi, con bé còn quá nhỏ, không biết mấy năm qua rồi, con bé có còn nhớ đến người mẫu thân vô lương tâm này không………
“Đông Thanh, ta thật muốn xuống xe gặp họ.” Lã thị không nhịn được khóc ròng nói.
“Phu nhân, phải để ý chút a, ngài tùy tiện đi xuống, không chừng sẽ xảy ra chuyện, đến lúc đó nếu truyền đến tai lão gia, ngài làm như thế nào đây.” Đông Thanh tận tình khuyên nhủ.
“Nhắc đến hắn ta liền hận” Lã thị cắn răng nghiến lợi nói, “Hắn ta ra ngoài làm ăn, tin tưởng hắn ta đã sớm biết những thay đổi này đi, nhưng hắn ta lại che giấu ta”
“Có thể là lão gia sợ mất ngài chăng.” Đông Thanh tiếp tục khuyên nói, chỉ sợ Lã thị nghĩ không thông, lúc này đi xuống xe sẽ lộ thân phận, đến lúc đó sự việc bại lộ, nàng làm nha hoàn chẳng phải sẽ bị Niên Thế Hữu róc xương lóc thịt ư?
“Nếu hắn ta thật sự lo lắng, cũng sẽ không liên tiếp cưới thêm di nương, bỏ mặt ta, khiến ta khó chịu.” Lã thị quyết tuyệt nói, tự mình đeo nón che, “Ta đi một lúc, lập tức sẽ trở lại, ngươi đừng đi theo ta.”
“Phu nhân”
Lã thị xuống xe ngựa, có nón che mặt, thêm phục sức bất phàm, tin tưởng những người khác không nhận ra mình.
Lã thị đứng trước hiệu thuốc Triệu thị nhìn thật lâu, mặc dù Triệu Hoằng Lâm ở gần ngay trước mắt, nhưng Lã thị không dám bước đến gần hắn.
Tiểu Lâm nhìn thấy Lã thị khác thường, lập tức bước đến chào hỏi: “Ai yêu, vị phu nhân này, tự mình đến mua thuốc sao? Trong tiệm chúng ta thuốc rất tốt lại có nhiều công dụng, nếu phu nhân không ngại có thể vào xem.”
Lã thị gật đầu một cái, không lên tiếng.
Triệu Hoằng Lâm đang nói chuyện phiếm với Lý chưởng quỹ, thấy Lã thị bước vào, không khỏi ngẩng đầu nhìn, cho là một thường khách tầm thường, không để ý nữa.
Lã thị thấy Triệu Hoằng Lâm cúi đầu tiếp tục cùng Lý chưởng quỹ nói chuyện phiếm, trong mắt tràn đầy thất vọng cùng bi thương, Đúng vậy a, ở trong mắt Hoằng Lâm, nàng ta chỉ là một ngời xa lạ mà thôi
Vậy nếu mình đem nón che bỏ xuống thì sao đây?
Chỉ sợ sẽ trở thành cừu nhân thôi……
Hai tay đặt tại trên vành nón bỗng nhiên chậm rãi để xuống.
Nàng ta đứng nguyên tại chỗ, tỉ mỉ quan sát con trai của mình.
Thân bé cao hơn không ít sau khi Lã thị rời đi, trên người đã sớm không còn mặc bộ quần áo cũ nữa, mà là quần áo mùa đông nguyệt sắc Tô cẩm, phía trên kia thêu đám mây tinh xảo, nhìn một cái cũng biết là đắt giá, xem ra…… Cuộc sống của bọn họ không tệ.
Gương mặt thằng bé lộ rõ góc cạnh, không còn nét ngây thơ nữa, chỉ là một thiếu niên nhỏ tuổi nhưng mang hương vị nam nhân trưởng thành, thằng bé chỉ mới mười hai thôi mà.
Cuộc sống lúc trước có lẽ quá cực khổ.
“Ca ca, phụ thân muốn chúng ta trở về phủ dùng cơm, nói là hôm nay Nhị thúc lên trấn thăm chúng ta.” Một tiếng nói thanh thúy cắt ngang dòng suy nghĩ của Lã thị, người Lã thị run lên, chợt xoay người lại, chỉ thấy một tiểu cô nương mập mạp đáng yêu.
Cô bé mặc một bộ áo màu tím lông thỏ, rất hợp với chiếc váy xanh nhạt Tô cẩm, khuôn mặt dễ thương, giọng nói thanh thuý dễ nghe vô cùng.
Đây chính là con gái Tương Nghi của nàng sao?
Mấy năm không gặp, nàng lại trổ mã không ít.
Mặc dù còn chưa thành trưởng thành, nhưng vóc dáng đã sớm hiện ra ngoài, hơn nữa tính tình thông minh khả hỉ, quả thật làm cho người ta yêu thích không buông thôi.
Thật là bước đến xoa khuôn mặt con bé quá, nhưng là hai chân giống như cây gỗ, đứng yên một chỗ không động.
“Ca ca……” Triệu Tương Nghi đến gần Triệu Hoằng Lâm, nhỏ giọng thì thầm nói, “Ca có phát hiện không, phụ nhân đối diện đang nhìn huynh không?”
Triệu Hoằng Lâm nhướng lông mày, theo lời Triệu Tương Nghi nhìn sang Lã thị bên này, quả thấy Lã thị đang si ngốc nhìn hắn, thần sắc ngây ngốc, sau khi bị phát hiện, tay chân luống cuống, cuối cùng hoảng hốt trốn ra hiệu thuốc.
“Mặc kệ bà ta, dù sao ca không biết, chúng ta đi thôi, đừng làm cho Nhị thúc sốt ruột chờ đợi.” Triệu Hoằng Lâm lắc đầu một cái.
Lúc hai huynh muội đi khỏi hiệu thuốc, Triệu Tương Nghi càng thêm hưng phấn nói: “Hôm nay mẫu thân tự tự mình xuống bếp, muội thật nóng lòng muốn nếm món ăn của mẫu thân quá, chưa từng ăn nhưng muội nghe Văn Châu nói, mẫu thân luyện tập thật lâu mới được đấy”
“A, phải không, vậy chúng ta……”
Hai huynh muội nói những lời đó, Lã thị không nghe rõ……
Chỉ nghe thấy Triệu Tương Nghi nói một tiếng”mẫu thân”, giống như một tiếng pháo nổ ngang trời, rơi xuống đầu Lã thị, không kịp chuẩn bị, cho nên đặc biệt đau lòng.
Mẫu thân ruột không phải ở ngay trước mắt sao, làm sao lại xuất hiện một”mẫu thân” khác vậy?
Lã thị lại không dám nghĩ thêm, chỉ chảy nước mắt chạy trở về xe ngựa, lúc nhìn thấy Đông Thanh, không nói thêm câu nào, xe ngựa bắt đầu chạy, Lã thị mở miệng ra lệnh: “Đến nhà bọn họ nhìn xem, xem một chút đã……”
Chờ xe ngựa dừng ở gần phụ cận Triệu phủ, Lã thị lặng lẽ vén rèm lên quan sát Triệu phủ,phủ đệ tráng lệ, người làm quy cũ.
Nếu như không phải biết được, Lã thị thật không thể tin được đây là nhà của Triệu Tín Lương.
“Phu nhân, những quà tặng này làm sao bây giờ?” Đông Thanh cẩn thận dò hỏi, “Có theo kế hoạch ban đầu tặng cho bọn nhỏ không?”
Tầm mắt Lã thị nhìn xuống lễ vật, mặt mày biến sắc, trước khi tới nơi đây, Lã thị tuyệt đối có lòng tin bọn nhỏ sẽ thích, sau khi nhìn cuộc sống phú quý của Triệu gia, Lã thị chán nản…… Bọn họ bây giờ sẽ để ý mấy món đồ rẻ tiền này sao?
“Đều ném hết đi.” Lã thị chỉ vào những món quà đó nói, “Chúng ta đi thôi, ở nơi này lâu không tốt.”
Cùng lúc đó, đụng phải một tên khất cái, Lã thị bảo Đông Thanh đưa ấy món quà này cho khất cái, tên khất cái như nhặt được trân bảo, nhưng Lã thị lại cười khổ không ngừng.