EDIT: JULIA
Xe ngựa dừng lại trước cửa Triệu phủ.
Tề Uyển Dao vô cùng kích động,, đồng thời cũng mang theo khiếp đảm, nàng không xác định mọi người trong Triệu phủ, có nguyện tiếp nhận mình lần nữa không.
Triệu Hoằng Lâm tự mình đỡ Tề Uyển Dao xuống xe, thấy nàng bất an, nói nhỏ bên tai nàng: “Mọi người đều rất nhớ muội, nhất là bà nội, gặp muội thế nào cũng hưng phấn cho coi.”
Tề Uyển Dao hơi ngạc nhiên, trong mắt là nước mắt.
Cuộc đời của nàng đã đi qua mười tám xuân xanh, nhưng chỉ lúc này, nàng mới có loại cảm giác đã kết thúc, không cần lo lắng, vô luận kết cục làm sao, bọn họ cũng có dũng khí để tiếp nhận
Triệu Tương Nghi được Bích Văn đỡ xuống xe, trấn Thanh Hà vừa bước vào mùa hạ, tết Đoan Ngọ ngọ đã qua, khí trời dần nóng bức, mà mấy người bọn họ vừa mới từ quan ngoại trở về, trước còn hưởng thụ những ngày lạnh giá, bây giờ có chút không quen với cơn nóng này.
Trưởng bối trong nhà còn không biết bọn họ hôm nay trở về, Triệu Hoằng Lâm sai một gã sai vặt av2o thông báo, không bao lâu, liền nghe cách đó không xa truyền đến hoan thanh tiếu ngữ.
Là Nhâm thị, Phương thị, Triệu lão gia tử đến đây đón.
Lúc đó, đám người Triệu Tương Nghi đã vào tới đại sảnh Triệu phủ.
Phương thị đầu tiên là xoa gương mặt Triệu Tương Nghi, nói nàng gầy một chút, sau thấy Tề Uyển Dao, liền ôm lấy một cái, kêu lên tâm can bảo bối, khiến tất cả mọi người cảm động.
Tề Uyển Dao chưa từng nghĩ tới người Triệu gia sẽ thân mật đối đãi như vậy với mình, lúc này nhất thời cảm động, lệ nóng dâng trào, trong miệng không nùừng nói những lời áy náy.
Tiểu Hoằng Kỳ mấy hôm không gặp Triệu Tương Nghi, vừa gặp, đã chạy đến ôm chân Triệu Tương Nghi, cọ tới cọ lui, hỏi Triệu Tương Nghi, có mua quà về cho nó không.
Triệu Tương Nghi b1ung mũi nhỏ của tiểu Hoằng Kỳ: “Đoán ngay đệ sẽ hỏi như vậy, nên dọc đường mua rất nhiều, có đồ ăn, đồ chơi, một lát nữa đưa cho đệ.”
Tiểu Hoằng Kỳ vừa nghe, đã không thể chờ đợi nhảy nhót.
Nhâm thị vừa thăm hỏi tất cả, vừa phân phó nha hoàn bên cạnh đi an bài vài chuyện. Chờ đâu vào đấy hết, mới quan sát mọi người thật tỉ mĩ, thấy Triệu Tương Nghi biến hóa lớn nhất, không khỏi đau lòng kéo tay Triệu Tương Nghi, trái phải đánh giá, nh1iu mày hỏi: “Sao lại gầy như vậy?”
“Một đường xóc nảy, tiểu thư đã ngất đi.” Bích Văn đứng ở một bên báo cáo.
“Lắm miệng.” Triệu Tương Nghi nghiêng mặt trách mắng, dù sao chuyện đã qua, nói thêm cũng khiến người nhà lo lắng mà thôi.
“Sao lại nghiêm trọng như vậy?” Phương thị cũng nhìn Triệu Tương Nghi bên này, “Lần này bà nội sẽ bồi bổ lại cho con.”
“Khi không lại chịu nhiều khổ cực như vậy.” Nhâm thị cũng đau lòng xoa gương mặt nhỏ của Triệu Tương Nghi, “Vốn dĩ ngày thường da trắng, mới đi mấy ngày, cư nhiên đã đen mất rồi.”
“Cho nên mới nói, quan ngoại kia đâu có thích hợp cho nữ nhi được yêu chiều của người Trung Nguyên chúng ta, Uyển Dao, lần àny cháu kh1o khăn lắm mới về được, đừng đến đó nữa.” Triệu lão gia tử không khỏi cảm khái
Lại bị Phương thị mắng: “Hồ đồ rồi lại hồ đồ.”
Mọi người nghe xong đều che miệng cười.
Một đường cười đến phòng khách, bởi vì thái độ nhiệt tình của mọi người, Tề Uyển Dao mới thả lỏng, không câu nệ như trước.
Chờ dùng cơm xong, Tề Uyển Dao liền đến nàh Triệu Hu Căn, phu phụ Triệu Hữu Căn không nghĩ tới Tề Uyển Dao nhanh như vậy đã về tới, nhất thời vừa mừng vừa sợ, vội vàng đem nàng dẫn vào ph2ong cũ, nơina2y không có thay đổi, mỗi ngày đều có nha hoàn quét dọn, vì chờ một ngày như vậy.
Tề Uyển Dao ôm Quách thị khóc một hồi, là do cảm động.
Quách thị hỏi chuyện giữa nàng và Triệu Hoằng Lâm, Tề Uyển Dao ngượng ngùng trên mặt thấy rõ, cũng không nói gì, Quách thị hiểu ý
Bắt đầu thương lượng, phải dùng thân phận mẫu thân cùng Triệu gia bên kia thương lượng một chút chuyện hai người.
Ngày hôm sau, Triệu Tương Nghi ở trên giường của mình thoải mái mà tỉnh lại, lòng nói thật tốt quá, mùi hương trong phòng, nằm trên giường mềm, chăn ấm áp, có nước sạch để uống không ngừng
Nhớ đến những ngày bị bệnh ở quan ngoại, thật giống như là cơn ác mộng.
Chẳng qua, cũng bởi vì thế, tình cảm của Triệu Tương Nghi và Bùi Tử Quân càng thêm kiên định,từ phương diện sinh hoạt mà nói, Bùi Tử Quân tuyệt đối là một đáng nam nhân tốt đáng giá phó thác chung thân
Sau khi rửa mặt, Triệu Tương Nghi liền chuẩn bị thỉnh an các trưởng bối, tuy rằng trong nhà không chú trọng những lễ tiết này, nhưng mà mấy ngày đã không gặp, coi như là đến để ôn chuyện.
Chẳng qua, còn chưa đến Lương viện, đã nghe cách Lương viện không xa tiếng cãi vả ồn ào.
Tình hình như thế ở Triệu phủ cơ hồ là cho tới bây giờ chừa từng xảy ra, cái nhà này vẫn ấm áp mà yên lặng sống qua ngày, sao đột nhei6n ali5 có trận cãi vã?
Chẳng lẽ là cha và nương bất đồng ý kiến?
Triệu Tương Nghi tâm căng thẳng, bước chân càng nhanh hơn, chạy đến Lương viện.
Đứng ở cửa viện, một gốc cây ngô đồng lớn vừa vặn che lấy thân thể nhỏ nhắn của chặn Triệu Tương Nghi, tách thân cây ra, Triệu Tương Nghi nhìn thấy, cách đó không xa Triệu Tín Lương thở phì phò đứng tại chỗ tức giận mắng một phụ nhân ăn mặc bình thường, mà Nhâm thị, cực kỳ đau đầu xoa trán, đi qua đi lại.
Phụ nhân kia mặc xiêm y thô ráp, búi tóc tuỳ ý búi lên, nhìn qua không tầm thường chút nào, chỉ là hơi đơn giản. Lúc này, phụ nhân đó chính đưa lưng về phía Triệu Tương Nghi bụm mặt ô ô khóc, thấy không rõ gương mặt, nhưng nghe giọng đó Triệu Tương Nghi cảm thấy như đã nghe ở đâu đó rồi.
“Hôm nay may mà tôi phát hiện kịp, không thì hậu quả không thể nào tưởng tượng nổi, mấy ngày trước không phải đã cảnh cáo cô rồi sao, bảo cô đừng có xuất hiện ở trên trấn, cô còn dám đi loanh quanh nhà tôi, rốt cuộc cô muốn làm gì?” Chỉ thấy Triệu Tín Lương cực kỳ tức giận nhìn phụ nhân kia.
“Nếu như bị bọn nhỏ nhìn thấy, làm sao mà tốt đây.” Triệu Tín Lương nói thêm.
Phụ nhân kia cứ khóc mãi, vừa khóc vừa khẩn cầu: “A Lương, van chàng, đại từ đại bi đừng đuổi tôi đi. Tôi muốn ở lại, tôi muốn gặp bọn nhỏ.”
Nghe giọng nói và khẩu khí này, Triệu Tương Nghi chỉ cảm thấy dường như đã có mấy đời.
Tim vì thế mà đập chậm lại một nhịp.
Tiếp đó là tiếng Triệu Tín Lương lãnh đạm: “Không nên gọi tôi như vậy, tôi nghe cũng thấy ghê tởm.”
Ký ức năm xưa như thuỷ triều tràn về, phụ thân ẩn nhẫn và đau khổ, ca ca hung ác nham hiểm và oán hận, tất cả đều do nữ nhân này.
Triệu Tương Nghi mím chặc môi, đột nhiên nhớ lại ngày hôm qua lúc trở về, nhìn thấy trên mặt Nhâm thị thỉnh thoảng lộ ra ngượng nghịu, vốn tưởng rằng đó là do mệt mỏi, bây giờ suy nghĩ lại, hẳn là do chuyện của Lã thị đi?
“Cô lấy thân phận gì mà ở đây?” Nhâm thị đột nhiên đứng thẳng người, buồn cười nhìn Lã thị.
Nhâm thị cũng không phải là người thiện lương gì, càng không phải là thánh mẫu bao dung tất cả, bà có thể cho yêu thương, cũng chỉ giới hạn giữa thân nhân với nhau và những người bạn tốt, đối với Lã thị, bà cũng không thấy có nét tương quan gì hết, ngược lại còn khiến cho bà cảm thấy đau khổ hơn, bà tuyệt đối sẽ không mềm lòng.
Lã thị đối với Nhâm thị càng thêm oán hận, mặc dù trong lòng bà ta cũng biết rõ ràng, Triệu Tín Lương thú Nhâm thị, hơn phân nửa là chính là kết quả bà ta gây gây ra, nhưng bà ta vẫn oán hận, bởi vì nếu không phải là bởi vì Nhâm thị, bà ta chỉ cần cố gắng một chút có thể ở lại đây, dù sao bà ta cũng là mẹ của hai đứa con.
“Mẫu thân nói rất đúng, bà dùng thân phận gì mà ở đây?” Triệu Tương Nghi chậm rãi tiến tới, môi nhếch lên, lúc nói chuyện, nhìn thẳng vào Lã thị không mang theo bất kỳ cảm tình gì.
Lã thị giống như bị sét đánh, người cứng ngắc thật lâu không dám xoay người lại nhìn chủ nhân giọng nói đó.
Triệu Tín Lương và Nhâm thị không ngờ Triệu Tương Nghi ở đây, nhất thời cũng ngây ngẩn cả người, Triệu Tín Lương bước nhanh về phía trước, mềm giọng:”Tương Nghi a, sao con lại tới đây?”
“Cha, con đã lớn rồi, mọi người còn định lừa con đến khi nào?” Triệu Tương Nghi giận mà trách, rồi đến bên cạnh Nhâm thị, thân mật kéo tay Nhâm thị, nói, “Nương, nương đã đồng ý hôm nay sẽ cùng con đi dạo đến mấy cửa hàng mới mở trên trấn.”
Một tiếng ‘nương’, khiến tâm Lã thị lạnh giá.
Mình mới là của mẹ đẻ của con bé, nhưng con bé không thèm liếc mắt một cái, ngay trước mặt mình, gọi một nữ nhân khác là ‘nương’.
Đây thật sự là báo ứng sao?
Thân hình Lã thị lay động, sắc mặt tái nhợt, hai hàng lệ rơi xuống.
Người thiếu nữ trước mắt này, mắt hạnh môi đỏ, duyên dáng yêu kiều, dịu dàng động lòng người. Toàn thân mang khí chất một tiểu thư, bộ dáng không khác 5 năm trước tí nào.
Con bé là con gái mình, bất tri bất giác, lại toát ra vẻ xa cách.
“Bà tại sao còn chưa đi?” Triệu Tương Nghi nhìn Lã thị, hỏi bà ta, nhìn bà ta khóc, Triệu Tương Nghi không quan tâm mấy, bởi vì nàng và nữ nhân trước mắt này mà nói, không có chút tình cảm nào.
Mối quan hệ duy nhất là thân thể này chảy dòng máu của bà ta.
“Tôi không biết cô còn quay về đây làm gì, 5 năm trước tôi đã cảnh cáo cô, vì sao bây giờ, cô còn muốn quay lại, xuất hiện ở trước mặt chúng tôi, làm nhiễu loạn cuộc sống của chúng tôi.” Triệu Tín Lương mặt đỏ, không phải xấu hổ mà là phẫn nộ nên đỏ.
“Cha, đừng có nhiều lời vô ích làm chi, trực tiếp đuổi ra ngoài là được.” Giọng Triệu Tương Nghi cực kỳ lạnh.
Nhâm thị hơi ngạc nhiên, nắm chặt tay Triệu Tương Nghi trấn an: “Con à, nương biết con đau khổ trong lòng, nhưng cô ta vẫn là mẹ đẻ của con, con có thể hận cô ta, nhưng không thể nói những lời tàn nhẫn như vậy, ông trời đang nhìn đó.”
Lã thị liếc mắt nhìn Nhâm thị, thầm nói người này đang giả từ bi diễn trò cho trượng phu và đứa nhỏ xem.
“Tôi cầu các người, bạc trên người tôi đều bị cướp hết rồi, tôi không còn nơi để đi nữa, tôi chỉ muốn quay lại nhìn hai đứa nhỏ thôi, cùng bọn nhỏ bắt đầu lần nữa, không cầu gì khác, tôi sẽ không quấy rối cuộc sống của các người, chỉ cầu các người để tôi ở lại đây, để tôi làm nô tỳ cũng được.” Lã thị cất cao giọng nói cầu xin.
Triệu Tương Nghi chán ghét nhíu mày lại.
“Người đâu, đem cô ta lôi ra ngoài, còn nữa, phải mở to mắt ra, để sau này nhìn rõ người đến, tránh khiến trong nhà không yên.” Triệu Tín Lương nhìn cũng không muốn nhìn Lã thị.
Lã thị lập tức bị hai gia đinh khiêng đi.
“Không, các người đừng đưa tôi đi.” Lã thị đột nhiên la lớn, nhìn hai gia đinh, ai oán nhìn họ, xoay người rời đi.
Nhưng còn chưa đi mấy bước, Lã thị đột nhiên ngả xuống đất, mọi người kinh ngạc, chạy đến xem thử, khiếp sợ phát hiện, khoé miệng Lã thị chảy máu.
“Người đâu, mau đỡ cô ta vào phòng.” Nhâm thị sợ xảy ra chuyện, sai người đến.
Triệu Tín Lương nắm tay Nhâm thị nói xin lỗi: “Đều do ta không tốt, uỷ khuất nàng rồi.”
Bây giờ còn nói chuyện này làm gì, cứu người quan trọng hơn ” Nhâm thị cau mày, lại nhìn sang Triệu Tương Nghi, “Tương Nghi, chớ ngẩn ra đó, nhanh gọi đại phu đến.”
“Khụ, khụ, khụ…” Lã thị yếu ớt tỉnh lại, vô lực mà bi ai tự giễu nói, “Không cần, sức khoẻ tôi, tôi tự biết mà.”
Bọn gia đinh đỡ Lã thị.
Lã thị điềm đạm nhìn Triệu Tín Lương và Triệu Tương Nghi nói: “Bệnh của tôi không trị được, thời gian không nhiều, chỉ là muốn thời gian còn lại gặp các người, hy vọng được các người tha thứ, tôi đã biết sai rồi.”
“Bệnh gì?” Triệu Tương Nghi có điểm lo lắng, rồi lại mơ hồ hoài nghi hỏi.
Lã thị bật khóc: “Huyết chứng… Mấy tháng trước phát hiện, lúc đó nương hạ quyết tâm đến thăm con, nhưng nửa đường bạc bị người ta cướp hết, hai bàn tay trắng đi đến đây…”
Huyết chứng, không phải là bệnh bạch cầu sao?
Triệu Tương Nghi âm thầm đoán, lại nhìn sắc mặt biểu tình của Lã thị, không giống nói dối, trong lòng mơ hồ thương tiếc. Dù sao, có ai nguyện lấy sức khoẻ của mình ra để nói giỡn.
Nhâm thị nhìn thấy biểu tình của hai cha con, ở một góc nào đó trong lòng hơi đau, có điều, Nhâm thị hiểu tâm tình của bọn họ, lại nhớ đến thời gian của Lã thị không nhiều, nên không tranh chấp, mở miệng nói: “Vậy ở lại đây đi, người đâu, dọn một gian sương phòng, lát nữa thỉnh một vị đại phu đến xem.”
“Cám ơn các người.” Trong mắt Lã thị chớp động nước mắt, cảm kích nói.
Triệu Tín Lương khẽ thở dài một hơi, sau đó đi theo Nhâm thị, dặn Triệu Tương Nghi cũng quay về viện sớm đi, chờ sự tình ổn thỏa.
“Thực sự là xin lỗi, tất cả đều bởi vì ta, trong lòng nàng nhất định rất khổ sở, đánh ta hai cái cũng không sao.” Sau khi vào phòng, Triệu Tín Lương ôm Nhâm thị, áy náy nói.
Nhâm thị dựa vào lòng Triệu Tín Lương nhàn nhạt cười: “Có những lời này của chàng là đủ rồi, hơn nữa, chúng ta cũng không thể thấy chết mà không cứu được.”
Triệu Tín Lương hít sâu một hơi, ôm Nhâm thị thật chặc “Cũng không cần để cô ta ở lại trong phủ, chờ tình huống của cô ta ổn định, ta sẽ phái người đem cô ta đến nông thôn, cô ta không phải không có nhà mẹ đẻ. Với lại đã sớm không có quan hệ với nhà chúng ta từ lâu rồi, chúng ta không có trách nhiệm nuôi cô ta.”
Nhâm thị nghe thấy, trong lòng cũng thoải mái hơn, nhưng vừa nghĩ trong lòng lo lắng, cũng lắc đầu: “Không thể làm như vậy, hôm nay cô ta đến phủ, nhìn bộ dáng của cô ta, hẳn là muốn ở đây, chúng ta mạnh mẽ đuổi đi, có tàn nhẫn quá không. Nếu như thế, vạn nhất cô ta ra ngoài nói với mọi người, lòng mang oán hận, cố tình bôi đen danh dự của chàng thì sao, bôi đen nhà chúng ta, chúng ta đây chẳng phải tổn thất lớn hơn. Không bằng để cô ta ở trong phủ, ít nhất thiếp sẽ trông chừng. Mặt khác, phân phó người trong phủ, phong tỏa tin tức mới tốt.”
“Nhờ có nàng.” Triệu Tín Lương cảm kích, hôn lên trán Nhâm thị, “Nàng yên tâm, trong lòng ta hiện tại chỉ có một nữ nhân chính là nàng, không còn ai khác nữa.”
(Bạn đang đọc truyện Cuộc ống nông thôn nhàn rỗi – Vitamin C được edit tại Âm Dương Cung. Chúc các bạn có những phút giây đọc truyện vui vẻ ^^)
Không bao lâu, Lã thị đến, khiến toàn bộ Triệu phủ đều huyên náo.
Triệu gia Nhị lão nghe vậy giận đùng đùng đi tới, lòng âm thầm trách cứ Triệu Tín Lương, xin lỗi Nhâm thị
Triệu lão gia tử nắm chặt gậy gỗ trong tay, chuẩn bị dùng để đánh Lã thị.
Vừa mới bước vào dương phòng Lã thị đang ở,, đã thấy Triệu Tương Nghi, Triệu Hoằng Lâm, Nhâm thị tất cả mọi người đều ở đó, hơn nữa bầu không khí nặng nề hơn.
Triệu lão gia tử đứng gần Triệu Hoằng Lâm nhất, kéo tay cháu trai, giận đùng đùng nói: “Làm sao vậy, mấy đứa sao còn quan tâm chăm sóc cô ta?”
Triệu Hoằng Lâm mặt không biểu tình, nhìn không ra buồn vui, chỉ từ tốn nói: “Ông nội, không sao hết, bà ta rất nhanh sẽ chết thôi.” Nói xong, bình tĩnh ra khỏi phòng.
Lã thị nghe vậy, che mặt khóc rống. Môi của bà ta rất trắng, tinh thần sa sút
Phương thị thấy thế lập tức đoạt lấy gậy gộc trong tay Triệu lão gia tử, ném ra ngoài, vội khuyên Triệu lão gia tử.
Mặc kệ là Lã thị xuất hiện, hay là biết tin Lã thị bị bệnh, đối với họ mà nói, quá đột ngột.
Vốn tràn ngập hận ý, còn không có chuẩn bị tốt để trả thù người phụ nữ này, lại giống như bị tạt nước lạnh, dập tắt ý định trả thù.
“Cha, nương, là con bất trung bất hiếu, là con ham muốn hưởng thụ giàu sang nên mới có báo ứng như ngày hôm nay, cầu cha nương vì con đã gặp báo ứng mà hãy tha thứ cho con.” Lã thị lập tức quỳ xuống trước mặt Phương thị và Triệu lão gia tử.
Hai người họ lui về phía sau.
“Oan nghiệt a, nghiệp chướng” Sắc mặt Phương thị phức tạp nhìn Lã thị, nặng nề mà thở dài, ngược lại cường ngạnh nắm tay Triệu lão gia tử kéo đi.
“Nương.” Triệu Tương Nghi ôn nhu gọi
Lã thị lập tức xoay mặt sang, mừng rỡ nhìn Triệu Tương Nghi.
“Tôi không gọi bà.” Triệu Tương Nghi liếc Lã thị một cái, sau đó kéo Nhâm thị nói, “Chúng ta cũng đi thôi, con không muốn ở đây thêm chút nào nữa.”
“Tương Nghi… Con, con không thể gọi ta một tiếng ‘Nương’ sao?” Lã thị không ngờ tới, đã đến nước này, hai người con không muốn nhìn mặt bà ta.
“Bà bị bệnh là báo ứng của bà, vì cớ gì bọn tôi phải thu lưu bà, xin bà đừng có hy vọng xa vời như vậy nữa. Lúc tôi ba tuổi, bà đã ra khỏi cái nhà này, để lại cho chúng tôi cục diện rối rắm, hôm nay nhà chúng tôi trở nên khá giả, bà lại muốn trở về? Nào có loại không làm mà hưởng này.” Triệu Tương Nghi không thể nào sắm vai một nhân vật trong phim truyền hình, bởi vì nhân vật phản diện bị mắc bệnh nan y, nên mọi người dễ dàng tha lỗi cho người đó, thậm chí cùng người đó sống như một gia đình, nào có chuyện tốt như vậy, quên hết mọi khổ sở sao.
Nàng làm không được.
Duy nhất có thể làm được, chính là để mình dừng hận người phụ nữ này.
Chỉ là dừng hận mà thôi, cũng không phải tha thứ, cũng không nghĩa là bắt đầu từ bây giờ, nàng tiếp nhận người phụ nữ này, là vì là mẹ đẻ của cơ thể này.
Nếu như là như vậy, vị trí của Nhâm thị thế nào đây?
Lời thật, là nàng không phải là người thơi không này, Nhâm thị và Lã thị đối với nàng mà nói đều là người không có quan hệ, thế nhưng đã nhiều năm như vậy, Lã thị không ở bên cạnh, mà Nhâm thị lại thời thời khắc khắc, ôn nhu chăm sóc…
Người nào tốt, người nào xấu, đáp án đã rõ.
Nàng lúc này nếu coi Lữ thị là mẫu thân, chẳng phải khiến Nhâm thị bị tổn thương sao?
“Bà tự giải quyết cho tốt, bọn tôi thu lưu bà, cũng không trông mong bà làm loạn trong phủ đâu.” Triệu Tương Nghi nói xong, liền lôi kéo Nhâm thị đi.
Sương phòng này, nàng không muốn bước vào.
Triệu Tương Nghi và Nhâm thị đi rồi, Lã thị nặng nề ngã ngồi trên ghế, trong mắt lộ ra toàn bộ oán hận, toàn bộ là hướng về phía Nhâm thị.
“Người đâu.” Một lúc sau, Lã thị đột nhiên lẳng lặng gọi
Tức thì có một tiểu nha hoàn bước vào.
“Giúp ta gọi Uyển Dao cô nương đến quý phủ được không?Nói có người muốn gặp nàng, chờ nàng nhìn thấy ta, thì sẽ biết ta là ai.” Lã thị cười nói.
Tiểu nha hoàn do dự một chút, cuối cùng vẫn gật đầu, xoay người đi.
Lúc xế chiều, Tề Uyển Dao tới.
Triệu Tương Nghi và Triệu Hoằng Lâm không có ở trong phủ, Nhâm thị ở Lương viện, Tề Uyển Dao buồn bực, vậy rốt cuộc là ai đang tìm nàng? Liền đi về hướng này, chỗ này giống như trong viện Triệu gia Nhị lão.
Chờ nàng bước chân vào sương phòng của Lã thị, lần đầu tiên nhìn thấy Lữ thị, trong lòng như bị ai nhéo.
Cả người dựa vào cửa, không động đậy được
Lã thị đại biểu cho cái gì?
Vừa nhìn thấy Lã thị, Tề Uyển Dao lại không thể át chế nhớ đoạn ký ức xấu xí kia
Không thể được
Trong lòng nàng như hò hét, giờ khắc này, nàng cự kỳ không muốn nhìn thấy người nữ nhân này.
“Chúng ta, đã lâu không gặp.” Lã thị đứng dậy, thản nhiên đi tới trước mặt Tề Uyển Dao.
Tề Uyển Dao cắn chặc chính môi dưới, yên lặng nhìn Lã thị, cũng không suy nghĩ đến tại sao Lã thị lại có mặt ở Triệu phủ, vô lực hỏi: “Bà tìm tôi có việc gì?”
“Đừng sợ, tôi chỉ muốn mời cô đến giúp tôi một tay.” Lã thị cười nói, nhiều năm sống trong trạch môn, đã đem bà từ một nông phụ biến thành một ác phụ “Rất nhiều năm trước, tôi đã giúp cô một lần, còn nhớ rõ không? Bây giờ là lúc báo ân.”
“Lần kia là tự tôi thoát hiểm.” Tề Uyển Dao quay mặt qua chỗ khác cắn răng nói.
Thực sự rất không muốn nhớ lại chuyện cũ.
Nhưng mỗi chữ mỗi câu của Lã thị, cho dù là gương mặt Lã thị, không nên nhắc đến, nàng Tề Uyển Dao, đã từng bị một tên nam nhân xấu xí xúc phạm, mặc dù cuối cùng đã bảo vệ được thuần khiết của bản thân, nhưng vẫn không rửa sạch được vết tích nam nhân đó lưu lại.
“Nực cười, cô cho là, chỉ bằng một mình cô, với một cơ thể nhỏ nhắn, thật có thể thuận lợi địa chạy ra khỏi phủ sao? Nếu không phải chính tôi âm thầm chỉ đường, điều bọn hạ nhân tuần tra ban đêm đến chỗ khác, cô có khả năng chạy khỏi phủ đệ sao? Trong những ngày cô chạy trốn, cũng không có người truy đuổi, cô còn nghĩ là trời xanh thương hại cô ư? Nếu không phải tôi nghĩ biện pháp kéo lão gia lại, cô nghĩ cô bây giờ còn trong sạch đứng trước mặt tôi sao? Cô có thể bình an thuận lợi lấy con trai tôi? Nếu không phải tôi, cô đã sớm trở thành một trong đám thiếp thất đó…”
“Bà câm miệng, không được nói nữa” Tề Uyển Dao đột nhiên rống giận nói, cắt đứt lời Lã thị nói.