Edit: Thiên Âm
“Vừa nãy mới nghe tỷ phu nhắc đến huynh đây, ta còn nói rằng nếu có thời gian nhất định phải gặp mặt huynh đây một lần, không ngờ hôm nay lại có dịp diện kiến, chúc huynh có một năm mới suôn sẻ. ” Lúc nói chuyện, giọng nói của Bùi Hạ Niên tương đối hồn hậu, trong đó còn mang theo từ lực, Triệu Tương Nghi nghe thấy, không thể không thừa nhận giọng nói rất có lực này.
“Bùi lão gia đã quá coi trọng” Triệu Tín Lương có chút thụ sủng nhược kinh, rất khiêm tốn nói tiếp, “Nhà tôi chẳng qua chỉ là một nông hộ, cũng không phải nhà giàu có gì, không đáng để Bùi lão gia xem trọng.”
“Nhìn xem, đúng là người khiêm tốn lễ độ, ta nhìn qua một lần là đã biết vị nhân huynh này là người biết lễ, chẳng trách có thể làm ăn với nhà chúng ta lâu dài đến vậy, mọi người đừng xem ta là nữ chủ trong nhà mà không nghe ta nói, ta thấy vị nhân huynh này, với tính tình của y chắc chắn ngày sau sẽ làm được đại sự.” Người nói chuyện là một vị phu nhân mặc một bộ áo lông thỏ, nhìn thân phận và y phục trên người vị này ắt đã ba mươi tuổi nhưng vì bảo dưỡng quá tốt nân nhìn như mới hai mươi, chẳng qua trên người vị phu nhân mang một loại khí thế mà những nha đầu mười mấy tuổi không có.
“Đó vậy, mắt nhìn người của Đường tỷ từ trước đến nay vẫn rất đúng.” Bùi Hạ Niên làm bộ cười đồng ý với lời nói của Trần thị.
Mạc lão bản thấy thế vội vàng giới thiệu Triệu Tín Lương với những người khác, Triệu Tương Nghi mới biết được, vị phu nhân nói chuyện lúc nãy kia là thê tử của Mạc lão bản, đường tỷ của Bùi Hạ Niên – Trần thị.
Sở dĩ Trần thị này không có giống như Bùi Hạ Niên là họ Bùi, cũng là vì một chút chuyện xảy ra trong quá khứ.
Nói đến cái này, cũng là nói mệnh của Trần thị này rất khổ, lúc mới vừa sinh ra vì trong gia đình có vài vấn đề nên được đưa đến làm con gái nhà bà con xa của Trần gia, mãi cho đến khi lớn lên, trong lúc vô tình mới biết được thân thế của mình, lúc này người trong Bùi gia muốn bù đắp lỗi lầm cho Trần thị, muốn đem bà về nhận tổ quy tông, đổi lại tên họ, nhưng trần thị cương quyết không chịu, bà kiên trì muốn ở lại nhà họ hàng xa của Trần gia, cũng không đổi lại tên họ.
Cũng may là, đời sau của Bùi gia biết được chuyện này, cũng còn nhận thức vị đường tỷ Trần thị này.
Hiện giờ, Trần thị đã gả vào Mạc gia, cuộc sống dần dần tốt hơn, vì vậy oán hận chất chứa trong lòng cũng dần buông, cho nên mới cùng Bùi Hạ Niên thư từ qua lại.
Đúng lúc Triệu Tương Nghi đang hiếu kì vì sao Trần thị không mang họ Bùi, thì Mạc lão bản giới thiệu ba cha con với những người khác, lúc này trong đại sảnh có tất cả bốn vị chủ tử, bao gồm cả Mạc lão bản.
Trừ Bùi Hạ Niên, Trần thị ra thì còn một vị nữa, đó là thê tự của Bùi Hạ Niên, mẫu thân của Bùi Tử Quân, Ông thị.
Ông thị mặc một bộ y phục màu tím, bên ngoài khoác thêm một cái áo lông thỏ, tuổi xấp xỉ gần bằng trần thị, nhưng biểu tình trên mặt hoàn toàn tương phản với Trần thị. Nếu nói Trần thị là một gốc cây hải đường đ0ầy sức sống mãnh liệt, thì Ông thị lại dịu dàng, ôn hòa giống như hoa tử vi, đồng thời còn mang theo một mùi hương nhàn nhạt, trong hòa ái nhưng không mất đi cái tao nhã, ngồi ngày ngắn trước ánh nhìn của mọi người, chỉ gật đầu mỉm cười chào hỏi.
Thấy Bùi Tử Quân đi vào, liền ngoắc hắn lại, sau đó Bùi Tử Quân mỉm cười đi tới bên cạnh mẫu thân, Ông thị yêu thương trách hắn đồng thời dùng tay xoa ấm bàn tay lạnh của hắn.
Hóa ra cảm giác có mẹ là như vậy…
Triệu Tương Nghi ngây ngốc một lúc, Triệu Hoằng Lâm phát giác ra tiểu muội có điểm không đúng, rất đau lòng kéo tiểu muội vào lòng, sau đó nhỏ giọng ở bên tai an ủi nàng: “Tiểu muội còn có ca ca và cha…”
Tức khắc Triệu Tương Nghi ngẩng đầu lên nhìn Triệu Hoằng Lâm, nội tâm tràn đầy cảm giác áy náy, đúng vậy nàng chỉ cần có cha và ca ca là đủ rồi, cho dù không có mẫu thân cũng không sao, nếu giống như lúc trước, có loại mẫu thân như vậy thà không có còn hơn.
Những người còn lại trong phòng, ngoại trừ nha hoàn, bà tử còn có các đại chủ tử thì chỉ còn mình Bùi Tử Quân xem như là tiểu chủ tử.
Đứng bên cạnh Ông thị là một bà tử mặc áo bông tím, trong tay ôm một tiểu hài tử, khoảng chừng ba tuổi, hai mắt đen nhìn mọi người trong phòng, thình thoảng còn cười với Ông thị, còn bà tử kia chắc hẳn là nhũ mẫu của cô bé đó rồi.
Mà bên người Trần thị cũng có một hài tử, được đám bà tử, nha hoàn vây quanh, nhìn qua có lớn hơn cô bé ia một chút, bộ dáng này chừng sáu, bảy tuổi, nhìn khuôn mặt nàng cùng Trần thị có vài phần giống nhau, đây hẳn là con gái của Trần thị đi.
Ba cha con Triệu Tín Lương được an bài ngồi ở vị trí bên cạnh đại gia này, mấy nha hòan khác sớm dâng trà cùng bánh kẹo lên, Triệu Tương Nghi mới nhìn sơ qua thôi, đã thấy mấy món này nhìn rất ngon miệng.
Mọi người ngồi trong đại sảnh vừa nói vừa cười, mặc dù bên ngoài rất lạnh, nhưng trong phòng khác vì có đốt than để sưởi ấm, nên bên trong ấm áp như màu xuân không chút lạnh.
Mặc dù bầu không khí ấm áp như mùa xuân, nhưng ba cha con Triệu Tín Lương lại rất lo lắng, mặc dù Mạc lão bản lúc nào cũng đối Triệu Tín Lương cười cười, nói với hắn vài câu, nhưng họ là thân thích còn Triệu Tín Lương chỉ là người ngoài, còn nữa thân phận bất đồng, ba cha con ngồi trong đại sảnh xa hoa này, ít nhiều có chút xấu hổ cùng khó chịu.
Thế nhưng ông trời làm như biết khó chịu trong lòng Triệu Tương Nghi, chỉ thấy từ bên ngoài đại sảnh có một nam hài khoác một bộ áo lông cừ màu hồng tím, ước chừng cùng tuổi với Triệu Tương Nghi, nam hài này khỏe mạnh và năng động, không giống như Triệu Hoằng Lâm và Bùi Tử Quân tuấn tú cùng ổn trọng, ngược lại nam hài này mang vẻ bướng bỉnh và hoạt bát.
Hắn vừa chạy vào đại sảnh không có chú ý đến có một nhà ba người Triệu Tương Nghi ở đây, tức khắc nhìn thấy Bùi Tử Quân và tiểu cô nương đứng bên cạnh Trần thị liền nói: “Bên ngoài, có rất nhiều tuyết, hao mai đều nở ra hết rồi, hai người còn ở trong phòng làm gì, nhanh đi theo ta ra ngoài chơi, ở đây nghe người lớn nói chuyện buồn chết, ta không có giống như đại tỷ và Tử Quân mà kiên nhẫn ở đây nghe đâu.”
Mạc lão bản vừa nghe đứa bé trai này nói, liền đứng dậy hơi trách cứ nhưng có chút sủng ái nói: “Thằng nhóc nghịch ngợm này, suốt ngày chỉ biết đi chơi, cũng không biết học theo Tử quân ca ca của con mà chăm đọc sách, mỗi ngày chỉ biết chơi đùa cho đến chán mà giết thời gian, hơn nữa Tử Quân tốt xấu gì cũng hơn con ba tuổi, con thế nào cũng phải gọi một tiếng ca ca, suốt ngày chỉ biết gọi Tử Quân, thật không có phép tắc.”
Nam hài kia hình như đã quen việc Mạc lão bản hay nhắc tới, cho nên rung đùi đắc ý chạy qua, vẫn như cũ mà lôi kéo Bùi Tử Quân và tiểu cô nương đứng bên cạnh Trần thị ra ngoài chơi.
Lại chọc cho Trần thị và tiểu cô nương đó phải cười khẽ.
Mạc lão bản trên mặt giống như không nén được giận, giới thiệu với Triệu Tín Lương:
“Đã để cho lão đệ cười chê, đây là con trai không nên thân của ta Thiểu Kì, là đứa thứ hai, năm nay năm tuổi, nhỏ hơn Nhã Như hai tuổi, người cũng đã lớn rồi mà tính tình vẫn còn trẻ con, khó dạy bảo như thế, nếu như nó bằng một nữa Hoằng Lâm nhà đệ, ta thật cám ơn trời đất.”
Mạc Thiểu Kỳ vừa nghe phụ thân thay đổi giọng như vậy, lúc này mới chú ý trong đại sảnh có một nhà ba người Triệu Tương Nghi đang ngồi, Triệu Tương Nghi hôm nay mặc một cái áo bông màu hồng in hoa mới tinh, quần bông màu xanh nhạt được viền vàng, cả người gọn gàng, mặc dù không có quý khí như mấy tiểu thư trong nhà, nhưng nhìn qua có vẻ động lòng người, hơn nữa cũng vì điều này mà nói lên nên không phải là tiểu thư khuê các, nhưng cũng có khí chất rất đặc biệt.
Tâm hắn cho rằng đây là họ hàng xa của Mạc gia. Vì vậy chỉ vào Triệu Tương Nghi mà hỏi cha của mình: “Cha, tiểu muội muội này là thân thích nhà ta sao? Sao trước đây con chưa gặp qua?”
“Đây chính là con gái của Triệu thúc thúc mà cha kể với con đó, không phải là Triệu Hữu Căn thúc thúc, mà thúc thúc này là bằng hữu của Triệu Hữu Căn thúc thúc.” Trần thị thấy thế cũng giới thiệu, từ khi biết đến Triệu Tín Lương, bọn nhỏ Mạc gia liền gọi Triệu Hữu Căn là tiểu thúc thúc còn Triệu tín Lương là đại thúc thúc.
“Hơn nữa, con gái của Triệu đại thúc thúc khẳng định không phải là tiểu muội muội của con, vừa nãy Triệu đại thúc thúc có nói cô bé năm nay cũng vừa năm tuổi, không chừng người ta lớn hơn con chưa biết chừng.” Trần thị cười nói thêm.
Ông thị thấy thế cũng rất hứng thú, cười hỏi Triệu Tín Lương: “Chẳng biết khuê nữ nhà huynh ngày tháng năm sinh là ngày nào, Thiểu Kì sinh vào ngày tám tháng bảy đó.”
Triệu Tín Lương thấy thế cũng là cười cười, khoát khoát tay: “Vậy là hơn khuê nữ nhà ta mấy tháng rồi, Tương Nghi sinh ngày mười hai tháng mười.”Mọi người vừa nghe thế, liền rõ.
Được Trần thị giới thiệu qua, Mạc Thiểu Kỳ đã hiểu, người mà cha mình ngày thường hay nhắc tới chính là nhi tử của Triệu đại thúc thúc – Triệu Hoằng Lâm, nói y thông tuệ, hiểu chuyện làm sao, rồi còn chăm chỉ đọc sách như thế nào, lúc đó hắn còn hiếu kì xem Triệu Hoằng Lâm là người như thế nào, hôm nay nhìn thấy, cẩn thận nhìn kỹ lại thì cũng không thấy y có chỗ nào hơn người.
Vì vậy Mạc Thiểu Kỳ vòng ra phía trước Triệu Hoằng Lâm hỏi một câu: “Ngươi là Triệu Hoằng Lâm? Lão cha nhà ta thường hay nhắc đến ngươi, bây giờ chúng ta ra ngoài chơi đi, ngươi có biết ném tuyết không?”
Lời này không giống như là ở mời Triệu Hoằng Lâm đi ra ngoài chơi, mà là giống như mời là Triệu Hoằng Lâm đi ra ngoài quyết chiến.
Triệu Tương Nghi nghe xong ở trong lòng cũng đổ mồ hôi, bất đắc dĩ nhìn thiếu gia nhà giàu này, thật không biết hắn lấy ra bao nhiêu sức lựa mà khiêu chiến với ca ca nàng đây.
Triệu Hoằng Lâm nhưng thật ra cũng rất thong dong chậm chạp đứng dậy, nhìn thẳng Mạc Thiểu Kỳ, sau đó mỉm cười nói: “Tốt, có cái gì mà hài tử nông thôn bọn ta chưa chơi qua?”
Mạc Thiểu Kỳ hiển nhiên hơi kinh ngạc, tiểu hài tử quả nhiên là tiểu hài tử, đối mặt với Triệu Hoằng Lâm mười tuổi, hắn lúng túng xấu hổ đứng dậy: “Là chính ngươi nói như vậy… Trò chơi của ta không giống như hài tử nông thôn các người đâu.”
Những người lớn trong đại sảnh vừa nghe như thế, vội chuyển chủ đề, “Được rồi, được rồi, mấy đứa ở trong nhà thì chịu không được, chi bằng đi ra ngoài chơi đi, để mấy người già như bọn ta tiếp tục trò chuyện là được rồi.” Người nói là Mạc lão bản.
Mọi người nghe thế lập tức cười to.
Triệu Tín Lương dặn dò Triệu Tương Nghi trước khi đi, còn bảo Triệu Hoằng Lâm phải trông chừng muội muội, Triệu Hoằng Lâm đáp ứng. Vì vậy Bùi Tử Quân, Mạc Thiểu Kỳ, còn có tỷ tỷ của Mạc Thiểu Kỳ là Mạc Nhã Như, cùng với hai huynh muội Triệu gia, giống như một làn khói mà chạy ra khỏi đại sảnh.
Vốn con gái nhỏ của Ông thị la hét đòi đi theo, nhưng vì còn quá nhỏ, mọi người không cho đi, con bé liền mếu máo.
Cuối cùng, mấy nha hoàn, bà tử muốn đi theo trông chừng các thiếu gia, tiểu thư nhưng bị Mạc Thiểu Kỳ không cho, chỉ nói là có mang theo gã sai vặt theo rồi, không cần nữ giới đứng một bên làm phiền.
Hắn vừa nói, làm cho mọi người trong đại sảnh phải cười, bầu không khí chậm rãi chuyển biến.