Edit: Julia
Chờ Triệu Tín Lương chuẩn bị tốt hết toàn bộ, mới hạ quyết tâm đến trước cửa Như Ý phường, ban đêm, dòng người trên phố dần thưa thớt, một mình Triệu Tín Lương đứng trước cửa Như ý phường, sợ run người, sau đó nắm chặt song quyền, lấy hết dũng khí bước vào trong.
A Bình đang dọn dẹp ở lầu một, chuẩn bị đóng cửa thì thấy Triệu Tín Lương đi tới, bà vui vẻ mời hắn bước vào.
Triệu Tín Lương là người hào phóng, cư xử đúng mực, A Bình rất thích, việc dây dưa giữa hắn và Nhâm thị bà cũng biết chút ít, nếu không phải Nhâm thị mạnh mẽ chấp nhất, thì A Bình sẽ là người đầu tiên giơ hai tay tán thành cho hai người Triệu Tín Lương và Nhâm thị ở chung với nhau.
Mấy ngày nay, Nhâm thị làm việc gì cũng bất cẩn, hở chút là thất thần, muốn cởi chuông thì phải do người buộc chuông cởi, nếu không có Triệu Tín Lương, Nhâm thị sẽ không có vui vẻ sống tốt đâu.
A Bình vô cùng thân thiết tiếp đãi Triệu Tín Lương, đầu tiên là mời hắn ngồi, rồi rót trà Phổ Nhỉ mời hắn, Triệu Tín Lương thấy thế, có chút thụ sủng nhược kinh [được sủng mà lo sợ], nhưng cũng vì thế, hắn mới nhớ đến chuyện mình cần làm, cảm thấy áp lực thêm.
“A Bình, bà bận thì cứ đi trước đi, ta ngồi ở đây chờ bà chủ của bà.” Triệu Tín Lương cười nói.
“Vậy ta đi thông báo một tiếng.” Trên mặt A Bình tràn đầy ý cười nói.
Triệu Tín Lương vội đặt tách trà xuống ngăn cản: “Không cần, không cần”, chờ A Bình mang theo nghi ngờ nhìn hắn mà rời đi, hắn mới xoa tay lúng túng trả lời, “Không chừng nàng ấy đã sớm biết ta ở đây chờ, nên mới không xuống, thậm chí có thể ở tại lầu hai mà không về nhà…”
“Không nhìn ra ngài còn có tâm để ý đến thế.” Động tác trên tay A Bình chậm lại, xoay người đi đến trước mặt Triệu Tín Lương, nhìn hắn nở nụ cười.
Triệu Tín Lương thấy A Bình bỗng nhiên trở nên nghiêm túc như vậy, không khỏi khẩn trương, ngượng ngùng ngồi ở trên ghế, hai tay không biết để ở đâu.
A Bình thấy bốn phía không có ai, mới nhàn nhạt hỏi: “Ta hỏi ngài một câu, nếu ngài không có ý đó thì cũng đừng có để bụng, cứ xem như là ta nói chuyện không đâu.”
Thấy A Bình nói xong rồi hơi ngừng lại, Triệu Tín Lương gật đầu: “Ừ, bà nói đi.”
A Bình thở dài, nhìn Triệu Tín Lương: “Đều từng tuổi này rồi, chắc không bắt bẻ từng câu chữ đâu nhỉ, ngài cũng đừng có chê ta hỏi có chút càn rỡ, ta chỉ hỏi ngài một câu —— Ngài, đối với tiểu thư nhà ta là thật tâm phải không?”
Vấn đề này giống như là một hòn than hồng,khiến cho Triệu Tín Lương đỏ mặt…Hắn cực kỳ khẩn trương nhìn A Bình, hai tay đều đang phát run, bên tai vang tiếng ong ong…
Có điều, hắn vẫn lấy hết dũng khí mà gật đầu, xem như trả lời vấn đề của A Bình.
Ngay lúc hắn gật đầu trong nháy mắt ấy, trong mắt A Bình dấy lên một tia vui sướng, bà thoả mãn nhìn Triệu Tín Lương, trong mắt ngấn lệ: “Thật tâm thì tốt…Ta đây liền an tâm.”
“A Bình, bà chấp nhận ta là ta có phúc, dù sao bây giờ mà nói, người bên cạnh nàng chỉ có bà mà thôi.” Triệu Tín Lương nhếch miệng cười.
A Bình còn muốn nói gì đó, chợt trên bậc thang lầu hai truyền đến giọng nói của Nhâm thị; “A Bình, sao khách nhân đến tú phường mà bà không lên đây thông báo cho ta một tiếng?”
A Bình cảm kích cười, lau nước mắt, rồi mới kích động trả lời Nhâm thị: “Là A Bình cao hứng nên quên “
“Bà…” Nhâm thị có chút bất đắc dĩ nhìn A Bình, sau đó rũ mi mắt xuống, “Bà đi làm chuyện của mình trước đi.”
Chờ A Bình đi rồi, Nhâm thị lúng túng nhìn Triệu Tín Lương, nàng không có đi xuống hết bậc thang, mà Triệu Tín Lương cũng không có bước lên, hai người cứ duy trì một khoảng cách không gần cũng không xa, nhìn nhau.
“Huynh tìm ta có chuyện gì?” Nhâm thị mạnh miệng hói, “Nói ở đây đi.”
“Lần trước…” Triệu Tín Lương đưa tay giấu ở phía sau, siết thật chặc, trên mặt tận lực bảo trì trấn định, “Lần trước ta nhờ A Bình chuyển lời kia là không có cân nhắc kỹ.”
“Hả?” Nhâm thị nhíu mày, tỏ vẻ không hiểu lời Triệu Tín Lương nói.
“Sau khi ta cẩn thận suy nghĩ lại…” Tim Triệu Tín Lương đập nhanh hơn, bất an và vui mừng đan xen vào nhau, làm hắn hồ đồ không biết làm sao, thậm chí hắn còn không rõ là mình đang nói cái gì.
“Ta không thể buông tay được, nàng hãy chống mắt lên mà nhìn…Ta sẽ cố gắng làm cho nàng hài lòng, cho nên…” Triệu Tín Lương đỏ mặt, dừng lại hồi lâu không nói, sau lại sợ Nhâm thị không để cho hắn nói xong sẽ cắt đứt lời hắn, hoặc xoay người lên lầu hai, mới vội nói tiếp, “Cho nên, bây giờ nàng rãnh, có thể đi với at đến một nơi không.”
“Huynh có biết mình đang làm cái gì không?” Nhâm thị mặt không thay đổi nói.
Nhưng nếu cẩn thận quan sát, sẽ phát hiện hai vai Nhâm thị đang run, môi mơ hồ chớp động, đó là biểu hiện nàng đang khẩn trương.
Hành động hôm nay của Triệu Tín Lương làm cho nàng kinh ngạc vô cùng, vốn tưởng rằng, trải qua chuyện lần trước giữa hai người đã làm rõ, từ nay về sau đường của ai nấy đi, sẽ không lui tới nữa, duy nhất còn có mối liên hệ là đồ đệ Triệu Tương Nghi. Lại không nghĩ đến, hôm nay, Triệu Tín Lương đột nhiên nói như vậy làm cho nàng kinh ngạc vô cùng.
“Ta tự biết mình đang làm gì, nàng có rãnh không?” Triệu Tín Lương nói xong câu này, mới thở phào một hơi, bởi vì tiếp theo hắn phải thuyết phục Nhâm thị, phải nói nhiều lời tỏ tình hơn, đây là những biện pháp mà con gái dạy hắn.
“Ta không có rảnh, còn phải xử lý …”
“Có có” Đột nhiên A Bình xuất hiện cắt đứt lời Nhâm thị nói, “Tiểu thư đã quên rồi ư? Hôm nay tất cả mọi chuyện trong tú phường đều xử lý hết rồi, ngay cả tú nương cũng làm việc rất tốt, không phải vừa nãy tiều thư nói sẽ về phủ nghỉ ngơi ư?”
Nhâm thị trừng mắt nhìn A Bình, rồi cắn môi dưới của mình, một lát sau lại buông ram híp mắt: “Đúng vậy, hôm nay bận rộn cả ngày, ta mệt muốn chết được, phải về nghỉ ngơi, thật sự là không thể đi theo huynh.”
“Tiểu thư.” A Bình chỉ tiếc rèn sắt không thành thép kêu Nhâm thị.
“A Bình, bà lui xuống đi.” Giọng nói Nhâm thị lạnh đến cực điểm, A Bình vô pháp, hơi đồng tình nhìn Triệu Tín Lương, sau đó lắc đầu lui ra.
“Bà chủ Nhâm.” Triệu Tín Lương rất bình tĩnh gọi nàng một tiếng, Nhâm thị kinh ngạc nhìn hắn, sau đó hắn lại cười, “Nếu như ngày hôm nay, nàng không đáp ứng yêu cầu này của ta, thì bắt đầu từ ngày mai hễ có thời gian là ta sẽ đến tú phường ngồi chờ nàng, không bỏ một ngày nào, nàng cũng biết đó, ta là một người thô kệch, cũng không có dung mạo xuất chúng gì, cho nên ta sẽ chờ đến khi nào nàng đồng ý mà thôi, nàng hãy suy nghĩ kỹ đi, bây giờ đi theo ta, hay là mỗi ngày đều nhìn thấy ta đến đây ngồi chờ?”
“Nàng hãy suy nghĩ thật kỹ.” Triệu Tín Lương nhếch miệng cười, điệu cười có chút xấu xa, nhưng nhìn như vô hại.
Thủ đoạn cuối cùng này không phải là Triệu Tương Nghi dạy hắn, ngược lại có thể là do con gái hun đúc, nên hắn từ trong cái khó ló cái khôn, dùng hết dũng khí nói ra hết, lần này hắn phải dốc hết toàn lực để thành công mới được.
“Huynh…”.” Đối mặt với một Triệu Tín Lương như vậy, Nhâm thị có chút dở khóc dở cười, nàng cúi đầu suy nghĩ, cuối cùng buông lỏng hai tay gật đầu, “Hảo, ta nghe theo huynh.”
“Quyết định đó không thể nào tốt hơn được.” Triệu Tín Lương bỗng nhiên nhảy nhót nói, đưa tay phải ra hướng ngoài cửa, “Thỉnh “
Nhâm thị có chút dở khóc dở cười, vẻ tươi cười này bị A Bình bắt được, A Bình thừa dịp Nhâm thị không chú ý nháy mắt với Triệu Tín Lương một cái, giơ ngón cái lên.
Triệu Tín Lương được cổ vũ, điều tức hơi thở, tận lực để mình trở nên tự nhiên hơn.
Hai người đi bộ trên đường phố, bước chậm đến ngoại ô, hai người không nói câu nào, Nhâm thị cúi đầu đi theo sau Triệu Tín Lương, Triệu Tín Lương vừa đi chậm, thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn Nhâm thị.
Thật ra bầu không khí giữa hai người có thể tốt lên được một chút, nhưng lúc này đây có thể trấn định đi cùng Nhâm thị đối với Triệu Tín Lương mà nói đã là cực hạn, cho nên muốn hắn đem bầu không khí tốt hơn nữa, đơn giản là khó hơn lên trời….
“Rốt cuộc là muốn đi đâu?” Đi thật lâu, mắt thấy đã khỏi cửa trấn, Nhâm thị không thể không nghi ngờ ngừng bước chân lại hỏi.
Triệu Tín Lương cũng ngừng bước theo, xoay người nhìn Nhâm thị: “Sắp đến rồi, ở phía trước không xa.” Nói đến đây, bỗng nhiên hắn lớn mật nói một câu, “Nếu nàng thật sự đi không nổi nữa, ta sẽ cõng nàng.”
Nói xong, thấy thần sắc Nhâm thị không bình thường, lập tức sửa lời: “Đừng giận, ta chỉ đùa mà thôi.”
“Huynh học ở đâu trò bịp bợm đó vậy? ” Hai mắt Nhâm thị nghi ngờ đi tới trước Triệu Tín Lương, đem từ đầu đến chân hắn quan sát một lượt, “Không giống tác phong của huynh tí nào.”
Hai gò má Triệu Tín Lương má ửng đỏ, ngậm chặt miệng lại, đi về phái trước.
Nhâm thị không thể làm gì hơn, tiếp tục đi theo hắn, vừa đi vừa nghĩ tới câu nói đùa của Triệu Tín Lương, gương mặt cũng trong nháy mắt ửng hồng…
Chờ bọn họ đến nơi rồi, sắc trời đã tối hẳn, trong lòng Nhâm thị cũng buông lỏng chút ít, ít ra ở trong đêm tối, có thể dễ nguỵ trang hơn so với ban ngày.
Ở trong đêm tối, có thể là chính mình, mà không lắng bị người ta phát hiện.
Giữa lúc Nhâm thị đang suy tư, trước mặt đột nhiên sáng lên, lấm tấm vài ngọn đèn, cả người nàng cứng đờ, có chút không rõ chuyện gì đã xảy ra, không hiểu được nhìn mình đang sóng vai cùng Triệu Tín Lương.
Mới phát hiện, hoá ra hắn vốn cao to như vậy, dưới ánh sáng lờ mờ của ngọn đèn, khuôn mặt này rõ ràng rất đẹp trai.