Edit: Thiên Âm
Triệu Tương đi theo gia đinh đến khách sảnh, không ngờ lúc này lại có nhiều người như vậy, trong lúc nhất thời không biết làm sao.
Nhưng lúc này nàng có nỗi khổ muốn nói, không thể yêu cầu hơn, nên không để ý đến nhiều vậy.
Gia đinh lui ra, còn không đợi đám người Phương thị thấy mặt Triệu Tương Liên cho rõ, Triệu Tương Liên phịch một cái quỳ xuống trước mặt mọi người khóc, bi thương nhìn Phương thị cầu cứu: “Bà nội, bà cứu con đi, bà nội, nếu còn ở trong nhà kia một ngày, sẽ không sống nổi mất”
Mọi người căn bản không dự liệu được Triệu Tương Liên sẽ làm ra hành động lớn như thế, cho nên nàng làm như vậy, ngược lại khiến không ít người kinh sợ.
Nhâm thị đứng gần Triệu Tương Liên nhất, thấy thế cúi người đỡ Triệu Tương Liên đang khóc đứng dậy: “Đã xảy ra chuyện gì, từ từ nói, cùng là người một nhà, không nên quỳ lạy thế.”
Triệu Tương Liên khóc đỏ mặt, hai vai run run đứng dậy, nàng năm nay 18, nhưng vóc người lại giống bằng với Triệu Tương Nghi, bộ dáng nhìn qua cũng lộ vẻ non nớt, cho nên nhìn không giống Đại Cô Nương mới 18.
“Đúng vậy a, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, sao đột nhiên khóc lóc? Có phải là kế mẫu kia lại đánh cháu?” Triệu lão gia tử tuy nói không thích người Tam Phòng, nhưng đối với hai hài tử này,vẫn còn có chút thương yêu.
Chỉ là huynh đệ bọn họ ở riêng nhiều năm, rất nhiều việc mà ông và Phương thị không thể làm chủ…… Cho dù là đau lòng bọn nhỏ, có lúc cũng không thể ra sức.
“Cha nương cháu muốn bán cháu….. Ô ô” Triệu Tương Liên khàn khàn cổ họng, một hơi nói uỷ khuất trong lòng ra, mái tóc tán loạn, trên mặt cũng đầy nước mắt, nhìn bộ dáng phong trần mệt mỏi này của nàng, hẳn là trốn nhà chạy đến.
“Cái gì? Đám hỗn trướng kia thật không có thiên lý mà.” Phương thị nghe vậy căm phẫn mắng.
Nhưng Triệu lão gia tử nghe xong, lại lạnh lùng nhìn Triệu Tương Liên: “Đây là cháu đáng đời”
“Cha, chớ dọa hài tử.” Nhâm thị không biết nội tình, thấy Triệu Tương Liên bởi vì tiếng gầm giận dữ của Triệu lão gia tử mà người run rẩy, vội vàng che chở an ủi nàng.
Triệu lão gia từ khoát khoát tay khuyên những người đồng cảm với Triệu Tương Liên: “Để cho nó đi đi, đây là do nó tự nguyện” Triệu lão gia tử tức giận, cũng chỉ vào Triệu Tương Liên nói, “Tất cả quên hết rồi hả, ta đã già nhưng chưa bao giờ quên lời nói của nó. Còn nhớ rõ có một lần người Bùi gia đến, nói muốn mua Tương Nghi đi làm nha hoàn, khi đó chúng ta liều mạng phản kháng, nhưng nha đầu lại còn tự mình muốn đi, ta kéo nó lại, các ngươi có biết nó nói với ta cái gì không?”
“Nó nói là nó tự nguyện” Triệu lão gia tử nổi dóa, “Còn nhỏ tuổi đã lập chí muốn làm thông phòng tiểu thiếp, chúng ta còn ngăn nó làm cái gì? Đừng cản trở nó đi hưởng thanh phúc”
“Ông nội, ông nội cháu sai rồi, cháu biết là cháu sai” Triệu Tương Liên vội vàng tiến lên mấy bước, quỳ trước mặt Triệu lão gia tử,ôm lấy chân của ông khóc ròng nói, “Cháu bây giờ rất sợ, sợ Nhị nương muốn đem cháu bán cho một ông già ở trên trấn, ông ấy đã sáu mươi tuổi rồi, còn muốn mua cháu làm di nương, ông nội, bà nội, hai người ừng bỏ rơi cháu mà”
“Thật là quá đáng” Lý Đằng dương vốn không lên tiếng đứng ở một bên không nhìn nổi rồi, cả giận nói, “Coi như không phải là con ruột của mình, sao lại ngoan tâm thế này” Dứt lời,còn yêu mến xoa đầu Mẫn Mẫn an ủi.
“Mẫn Mẫn yên tâm, cha sẽ không như vậy.”
Mẫn Mẫn an tâm nhìn Lý Đằng Dương, gật đầu, cảm giác hạnh phúc vô cùng.
Triệu lão gia tử sau khi nghe lời,Triệu Tương Liên, trong lòng không khỏi tức giận, khẩu khí cũng mềm xuống. Vội vàng ôm Triệu Tương Liên, vỗ vỗ vai của nàng: “Cháu yên tâm, ông nội cháu là người như thế nào mà bỏ rơi cháu được? Chẳng qua là lời nói lúc trước của cháu làm tim ông nội giá băng……”
Triệu Tương Liên cắn thật chặt môi mình, nước mắt từng giọt rơi xuống: “Cháu thật sự không nghĩ ra được, cháu năm nay chỉ mới mười tám, tại sao không duyên không cớ bị một ông già chà đạp……”
“Tương Liên tỷ, bọn họ lấy của đối phương bao nhiêu tiền?” Triệu Tương Nghi đột nhiên ngồi thẳng người hỏi Triệu Tương Liên
Người Triệu Tương Liên khẽ run, sau đó đẩy nhẹ Triệu lão gia tử, đứng dậy chuyển sang Triệu Tương Nghi bên này, nhanh chóng lau khô nước mắt nức nở nói: “Tỷ không rõ lắm đại khái là bao nhiêu, nhưng nhất định không phải ít, nếu không nhị nương cũng sẽ không kiên trì muốn bán tỷ như vậy…… Ngày trước cũng có người muốn mua tỷ, chẳng qua là ra giá quá thấp, nhị nương không vui, cho nên vẫn kéo dài tới hiện tại.”
Triệu Tương Nghi nghe xong, trong lòng hơi nổi lên gợn sóng.
Vào giờ phút này, nàng thật có điểm đồng cảm với vị Đường tỷ đáng thương này.
Tuy nói từ nhỏ đến lớn, nàng và Triệu Tương Liên cũng không thân thiết, có những lúc nàng không thích Triệu Tương Liên. Thế nhưng đây là một hài tử, từ nhỏ bị kế mẫu nuôi dạy, bây giờ lại bởi vì kế mẫu ích kỷ, phụ thân không quan tâm, kéo dài chung thân đại sự ra, năm nay mắt thấy cũng 18, hiển nhiên đã vượt qua tuổi cưới gả ở cổ đại, không có chốn để nương nhờ.
Cuối cùng, chỉ đành phải bị bán vào trạch môn làm tiểu thiếp, hơn nữa đối phương còn là một lão già họm hẹm sáu mươi tuổi……
“Tỷ trước đừng hoảng hốt, trong lòng tỷ đã không muốn, mọi ngời sẽ giup tỷ, sẽ không bỏ rơi tỷ đâu.” Triệu Tương Nghi tiến lên vài bước, nắm lấy hai tay Triệu Tương Liên, nàng cảm nhận được, người Triệu Tương Liên phát run.
“Thật sao?”Triệu Tương Liên lại rơi nước mắt.
Triệu Tương Nghi gật đầu khẳng định: “Thật”
“Cám ơn muội, cám ơn muội” Triệu Tương Liên nói xong, khóc không thành tiếng, “Trước kia là cháu không tốt, hiện tại có khó khăn mới đến tìm mọi người….. Nhưng xảy ra chuyện như vậy, trừ mọi người ra,cháu thật không biết nên tìm ai……”
“Đứa bé ngoan, thẩm hiểu. Con tìm nhà thẩm là đúng, đừng khóc, nhà thẩm sẽ nghĩ biện pháp giải quyết chuyện này.” Nhâm thị bước đến an ủi.
Lúc này, tiểu tử Triệu Hoằng Kỳ năm tuổi đột nhiên chạy đến khách sảnh bên này, nhũ mẫu chạy theo phía sau, bắt cũng bắt không được cái tên tiểu tử bướng bỉnh này.
Triệu Tương Nghi liếc mắt thấy Triệu Hoằng Kỳ, nháy mắt tên tiểu tử này đã xông đến bên cạnh nàng, bộ dáng lanh lợi. Tất cả mọi người đều nói hài tử giống nàng khi còn bé, bướng bỉnh lại thông minh, khiến Triệu Tương Nghi xấu hổ, chẳng lẽ mình khi còn bé nàng là hỗn thế ma vương thật sao? Nàng vẫn luôn nghe lời mà.
“Nhũ mẫu, đem Hoằng Kỳ ôm xuống,chỗ này đang thương lượng chính sự, ta không rãnh bồi Hoằng Kỳ.” Nhâm thị thấy Triệu Hoằng Kỳ, vừa híp mắt cười với nó, đồng thời quay sang phân phó nhũ mẫu.
“Không à, con muốn mẫu thân,con muốn ca ca, tỷ tỷ……” Triệu Hoằng Kỳ giống như kẹo kéo bám dính Nhâm thị
“Được rồi, tỷ tỷ chơi với đệ được không? Mẫu thân bây giờ không rãnh, đệ ngoan ngoãn đi chơi với tỷ ha?” Triệu Tương Nghi thấy thế liền dụ dỗ.
“Vậy tỷ đi với đệ đến hồ bắt cá đi ” Triệu Hoằng Kỳ được tiện nghi còn ra vẻ.
Tuỳ đã vào xuân, khí trời ấm áp, nhưng vừa nghĩ tới phải đụng nước lạnh, Triệu Tương Nghi còn rùng mình một cái.
Nhâm thị thận trọng, thấy thế lập tức dụ dỗ Triệu Hoằng Kỳ một hồi, sau đó lại kéo Triệu Tương Nghi tới dặn dò: “Con bây giờ có quỳ thủy, ngàn vạn đừng chơi bên ngoài, nước lạnh cũng không thể đụng, gió lạnh thổi càng không thể, mang Hoằng Kỳ vào phòng chơi đi, nương vừa mua cho nó một bộ đồ chơi.”
“Ừ, con đã biết, vậy con dẫn đệ ấy đi, nương an tâm.” Triệu Tương Nghi gật đầu, rồi dắt Triệu Hoằng Kỳ rời đi.
Nhìn cảnh gia đình chung sống rất tốt này, Triệu Tương Liên vô cùng hâm mộ.
Khách sảnh một lần nữa yên tĩnh lại, Nhâm thị thân là chủ mẫu, chủ động nắm tay Triệu Tương Liên: “Đứa bé ngoan, tâm tư của con, thẩm đều biết, trước tiên thẩm hỏi con một vấn đề”
“Thẩm cứ hỏi.” Giọng Triệu Tương Liên còn nghẹn ngào.
“Con mới vừa nói cha nương con đã nhận tiền của người ta có đúng hay không? Như vậy là không phải là đã ký giấy bán thân rồi hả?” Nhâm thị lúc này đối với hành động của người lớn tam phòng càng thêm ghét.
Triệu Tương Liên nghe vậy, cái miệng nhỏ nhắn mếu máo, nháy mắt lại muốn khóc, vô lực hồi đáp: “Bọn họ thu tiền, lập tức ký giấy bán thân khế…… Cháu cũng không biết, là Nhị nương đột nhiên nói cho cháu biết, muốn cháu chờ mấy ngày nữa làm tân nương tử…… Sau đó, một cô gái trong thôn chơi thân với cháu nói thì cháu mới biết, nói đối phương là một lão già họm hẹm hơn sáu mươi tuổi, tính khí không tốt, trong nhà phu nhân di nương càng ngoan tâm hơn. Cô ấy năm trước đến trấn trên, lần này trở về là thăm người thân, cho nên đối với những người đó cũng là biết chút, cháu nghe xong rất sợ……”
“Đừng hoảng hốt, đừng hoảng hốt.” Nhâm thị an ủi Triệu Tương Liên, dìu nàng ngồi uống ghế để nàng từ từ nói, sau đó tổng kết lại, “Như vậy, chuyện này sẽ khó giải quyết chút, có điều con đừng sợ, thẩm với đại bá con sẽ không để cho chuyện như vậy xảy ra.”
“Tương Liên a, đứa cháu đáng thương của nội,lại đây với nội” Trong mắt Phương thị chực chờ nước mắt, vốn tưởng rằng Tam Phòng an phận không ít, không nghĩ tới, bọn nhỏ đã lớn, lại làm ra cái chuyện thị phi này.
Triệu Tương Liên nức nở đi tới bên cạnh Phương thị, bà cháu hai người ôm nhau khóc thành tiếng.
Sau khi bình tĩnh lại, Triệu Tương Liên thương tâm nói cho mọi người: “Cháu vốn đem chuyện này đến cầu xin cha, nhưng là cha cháu căn bản cũng không để ý đến ý nghĩ của cháu, chỉ nói người nhà này có tiền, cháu gả qua sẽ được hưởng phúc, ô ô…… Thật ra thì cháu biết rõ, ông ấy đang thiếu rất nhiều tiền, nghĩ bán bán cháu lấy tiền đi cờ bạc, thuận tiện còn có thể cho gom đủ tiền cưới vợ cho Hoằng Nhân.”
“Đồ hỗn trướng, mấy năm nay còn chơi bời lêu lổng không chịu nổi nữa mà, bây gìờ không có tiền để cờ bạc, cư nhiên bán khuê nữ” Triệu lão gia tử tức giận toàn thân phát run.
Nhâm thị lo lắng thân thể Nhị lão vội vàng an ủi hạ, lại nghĩ đến Lý Đằng Dương và Triệu Nguyệt Cầm tới đây làm khách, trước dàn xếp cho họ, bảo nha hoàn dẫn cả nhà họ đến phòng khách nghỉ ngơi.
Chờ sắp xếp xong hết, Nhâm thị cười với Triệu Tương Liên: “Trong phủ có phòng khách, mấy ngày nay con cứ ở tạm ở đây, đừng lo lắng, cha nương con bên kia đã có thẩm và đại bá con lo, cha con tuyệt đối không đến cửa làm loạn đâu. Về phần chuyện người trên trấn này, nhà thẩm sẽ ở trong thời gian ngắn nhất làm xong, dù sao vấn đề cũng là tiền.”
“Đại thẩm, Tương Liên cả đời này cũng sẽ nhớ đại ân đại đức của thẩm, ngày trước Tương Liên có mắt không tròng, Tương Liên tại đây dập đầu cảm tạ thẩm” Triệu Tương Liên tâm vừa động, đột nhiên phịch một tiếng quỳ trước mặt Nhâm thị, dập đầu ba lần.
Nhâm thị ứng phó không kịp, vội vàng đỡ nàng đứng lên: “Chớ khách khí a, chúng ta đều là người nhà.” Lại dịu dàng vuốt tóc mai của nàng, “Thẩm nhớ con một đường chạy tới đây hẳn đã mệt mỏi, bây giờ thẩm bảo nha hoàn dẫn con đi rửa mặt nghỉ ngơi một chút, một hồi dùng cơm, thẩm sẽ đến gọi con.”
“Tương Liên không biết nên báo đáp thẩm như thế nào” Triệu Tương Liên rất nghiêm túc, trước khi tới trấn Thanh Hà, nàng ôm cảm xúc mà lén chạy đến, nếu như đại phòng không chịu giúp, như vậy nàng sẽ đi tìm con sông nhảy xuống là xong hết mọi chuyện…… Dù sao ở trên đời này, cho tới bây giờ cũng chưa có một người chân chính quan tâm đến cảm thụ của nàng, sự tồn tại của nàng, không khác nào là dư thừa.
Không ngờ, sau khi nàng đến, lại có nhiều người lo lắng cho mình, mặc dù đã ừng làm một vài chuyện quá phận, nói vài lời khó nghe, nhưng là bọn họ cũng không so đo với nàng, ở tình thế cấp bách này, cũng nguyện ý chìa tay giúp đỡ……
Khiến nàng cảm động, trong lúc nhất thời, cảm thấy người nơi này so với mấy người trong nhà mình tốt hơn nhiều.
Cảm thấy ấm áp không ngừng lấp đầy trái tim, kéo nàng từ trong tuyệt vọng đi ra.
(Bạn đang đọc truyện Cuộc sống nông thôn nhàn rỗi – Vitamin C được edit tại Âm Dương Cung. Ch1uc các bạn có những phút giây đọc truyện vui vẻ ⊂◊⊃)
Triệu Tương Liên được nha hoàn dẫn đi nghỉ ngơi, Triệu lão nhị và Lý thị lần lượt đến trấn Thanh Hà, Triệu lão nhị vừa vào cửa liền thở phì phò mắng Triệu lão tam: “Đồ hỗn trướng, đệ bây giờ mới biết chuyện này, Tam đệ muội như vậy thì cũng thôi đi, Tam đệ cư nhiên cũng hùa theo với bọn họ muốn bán Tương Liên cho người ta làm tiểu thiếp hơn nữa đối phương còn là lão già sáu mươi tuổi”
“Quan trọng nhất không phải là đều này, bây giờ không thấy Tương Liên, tất cả mọi người đang tìm con bé, bọn muội cũng lo lắng Tương Liên bị họ tìm được trước, sau đó ép buộc con bé gả cho lão già kia…… Nhưng càng sợ hơn nếu Tương Liên có ý muốn tự tử, đây là chuyện đáng sợ đến cỡ nào” Lý thị vừa nắm tay Nhâm thị đi vào phủ, cũng nói ra lo lắng của mình, “Đứa nhỏ này cũng thế, xảy ra chuyện lớn như vậy cũng không biết tìm muội nói nữa, chúng ta dầu gì cũng thân nhân của nó mà, lại không nói một tiếng đã bỏ nhà đi.”
“Cả hai đừng lo lắng.” Nhâm thị cười dịu dàng, bảo nha hoàn dâng trà, “Con bé bây giờ đang ở trong phủ, đã bình an.”
“Con bé ở đây?” Triệu lão nhị thở phào nhẹ nhõm, nửa đùa nửa thật nói, “Con bé này, cũng không biết tìm bọn đệ trước để giúp một tay, dù sao cũng gần ở đó mà, đâu có xa.”
Lý thị mím môi cười cười: “Người không có việc gì là tốt, hơn nữa, con bé ở chỗ chúng ta, có lẽ lão Tam sẽ phát hiện, còn bị bắt về, ở chỗ đại ca sẽ an toàn hơn, hắn ta sẽ không dám tìm đến cửa làm loạn, chỉ sợ ngay cả cửa phủ cũng vào không được.”
“Đúng nha.” Triệu lão nhị cười, sau lại hỏi Nhâm thị, “Như vậy chúng ta nên làm cái gì bây giờ?”
“Dùng nhiều tiền chuộc Tương Liên về.” Nhâm thị uống một ngụm trà, cười đáp.
“Ngộ nhỡ đối phương không đồng ý thì sao?” Triệu lão nhị có chút lo lắng, “Nghe nói nhà bọn họ cũng rất có tiền, ngộ nhỡ căn bản không quan tâm đến tiền, chỉ cần người?”
Nhâm thị lắc đầu một cái, môi đỏ chu sa hé mở: “Trên đời này, cô nương xinh đẹp hơn Tương Liên nhiều vô số kể, đối phương cần gì phải chấp nhất như thế? Coi như đúng như lời đệ nói, ta cũng có đối sách.”
Nhâm thị là người thế nào bọn họ đều là biết, cho nên lúc này tự tin trả lời bọn họ, mọi người an tâm không ít.
Cuối cùng, giải quyết xong việc nhà, Nhâm thị liền nhắc đến Triệu Nguyệt Cầm: “Đúng rồi, hôm nay đúng lúc tiểu cô tử tới, dạo này cô tử rãnh rỗi, nên ghé trấn trên thăm cha nương, mấy ngày nữa lại sẽ đến thôn thăm hai người.”
“Thật tốt quá, Nguyệt Cầm gần đây thế nào?” Lý thị vui vẻ nói, nàng và Triệu Nguyệt Cầm quan hệ xưa nay rất tốt.
Nhâm thị gật đầu cười: “Tiểu cô tử sống rất tốt, Mẫn Mẫn cũng thế, cô gia là người rất tốt.”
“Vậy thì tốt.” Lý thị thở phào nhẹ nhõm,khúc chiết giữa Triệu Nguyệt Cầm và Lý Đằng Dương, nàng cũng biết, cho nên lo lắng Triệu Nguyệt Cầm sẽ sống không tốt, thậm chí trở lại từng cuộc sống từng ở Trương gia kia.
“Vừa vặn hai người cũng tới, mọi người hiếm khi gặp nhau, hay là lưu lại dùng cơm đi” Nhâm thị hỏi.
Nhưng Triệu lão nhị uyển chuyển từ chối: ” Thu Vũ* ở đây là được rồi, dù sao nàng ấy rất nhớ Nguyệt Cầm, đệ phải trở về trước,Tương Lan còn nhỏ, bây giờ còn gửi ở nhà hàng xóm trông giúp, đệ không yên lòng, trong nhà tuy có hai đứa Hoằng Tuấn, Hoằng Tĩnh, nhưng chỉ là bé trai, không biết chăm hài tử, đệ làm còn hơn.”
* Khuê danh của Lý thị
Triệu Tương Lan là tam nữ nhi do Lý thị sinh, năm nay ba tuổi. Sau khi có Hoằng Tuấn, Hoằng Tĩnh, Lý thị lại mang thai, nàng tha thiết chờ đợi, cuối cùng có một nữ nhi bảo bối, tên Tương Lan, cả nhà yêu thương vô cùng.
Nhâm thị ừ sau khi có Hoằng Kỳ, cũng hiểu được tâm ý của người làm cha mẹ, cho nên không giữ Triệu lão nhị lại nữa, chỉ gật đầu đáp ứng thỉnh cầu của hắn.
Cơm tối là lúc cả nhà tụ tập lại một chỗ nói chuyện, cùng lúc, Triệu Tương Nghi đột nhiên âm thầm kéo tay Nhâm thị, Nhâm thị hiểu ý, cùng nàng rời khỏi bữa tiệc.
Hai người lặng lẽ đi tới căn phòng bên cạnh, Nhâm thị thấy Triệu Tương Nghi lén lút, không khỏi trêu ghẹo nói: “Con làm sao vậy, ở trong nhà mình,mà còn lén lút như ăn trộm thế.”
Triệu Tương Nghi ngượng ngùng cười, sau lại nghiêm túc nói: “Nương, chuyện Tương Liên tỷ, con và ca ca đã xử lý tốt.”
“A? Nhanh như vậy?” Nhâm thị có chút kinh ngạc, nàng còn chưa bắt đầu hành động, nữ nhi bên này cũng nói là kết thúc, thật có chút đột ngột, suy nghĩ một chút, lại hỏi, “Vậy con làm như thế nào?”
“Con tìm người tìm hiểu lai lịch của Sử lão gia, phát hiện ông ta từ hai ba năm trước mới chuyển đến nơi này, đúng là có tiền, nhưng gia nghiệp không lớn, tất cả đều dựa vào lão thái gia duy trì kế sinh nhai. Sau ca ca tìm ông ta nói chuyện, kết quả ông ta không thèm quan tâm đến chút tiền,không chịu thả người, còn nói nếu như bội ước, ông ta sẽ báo quan bắt Tương Liên tỷ. Con và ca ca không còn cách nào, chỉ đành phải trong thời gian ngắn nhất tốn tiền tìm một hoa hoa cô nương xinh đẹp hơn Tương Liên tỷ thay cho tỷ ấy…… Kết quả, đối phương lại ngại cô nương kia xuất thân không trong trắng……”
“Đợi chút” Nhâm thị vốn nghe chăm chú, đột ngột cắt đứt lời Triệu Tương Nghi “Con mới vừa nói, con và Hoằng Lâm vì chuyện này, mà đến kỹ viện tìm cô nương?”
Tim Triệu Tương Liên đập chậm nửa nhịp, kỳ thực nàng không muốn nói ra chuyện này, vừa lúc còn muốn đi xem một chút, không ngờ đã bị Nhâm thị bắt thóp.
“Ách, con không có đi, là ca ca phái người đi…… Hơn nữa tốn không ít tiền, cuối cùng chuyện không thành, người ta lại chủ động giảm hai phần ba cho ca ca.” Hơn phân nửa là do bộ dáng Triệu Hoằng Lâm quá anh tuấn, nếu không Liễu Nhứ cô nương kia sao có thể tích cực bắn mị nhãn về phía Triệu Hoằng Lâm.
“Lát nữa sẽ hỏi lại con chuyện này, con nói, sau đó thế nào.” Nhâm thị rất rõ ràng có kiêng kỵ chuyện này, theo ý nàng, Triệu Tương Nghi là một cô gái trong sạch, lại là thiếu nữ xinh đẹp khiến người ta yêu, Triệu Hoằng Lâm càng thêm không thể nói,có khí chất của một thanh niên tốt,còn tuấn tú, sao có thể đến nơi bẩn thỉu kia.
Triệu Tương Nghi cảm giác như bị núi đè, sau lại thở phào, cẩn thận từng câu từng chữ nói: “Sau đó, bọn con nghĩ một biện pháp tạm thời.”
“Ca ca phái người đưa tin cho Sử lão gia, nói là Tương Liên tỷ bị bệnh đậu mùa, cha mẹ tỷ ấy muốn bán tỷ ấy lấy tiền, mới mượn cớ lừa gạt ông ta. Sử lão gia nghe xong, tuy nói không tin, nhưng trong lòng chắc là bị dọa cho sợ, còn nói muốn chứng thật mới được, con và ca ca thấy tình hình như vậy, liền an tâm không ít, Sử lão gia đó chắc chắnsẽ buông tay, có lẽ còn chờ không chúng ta lấy giấy bán thân, ông ta đã chủ động trả lại.”
“Mẫu thân, con nói xong, người có tể không nhìn con như vậy không, con sợ lắm đó…..” Triệu Tương Nghi cúi đầu buồn buồn nói.
Nhâm thị mím môi mỉm cười, vỗ vai Triệu Tương Nghi cảm khái nói: “Chỉ là nương cảm thấy, các con đều trưởng thành rồi, chuyện này vốn phải là nương với cha con đi xử lý, không nghĩ tới trong thời gian ngắn, con và Hằng Lâm đã giải quyết hơn phân nửa.”
“Bọn con cũng lo lắng Tương Liên tỷ, Tam thúc bọn họ thật quá ích kỷ.” Triệu Tương Nghi bình tĩnh nói.
Nhâm thị gật đầu một cái, nhưng nghĩ đến chuyện kia lập tức kéo Triệu Tương Nghi đi về phía trước: “Chúng ta về ăn cơm trước, ăn xong con tới phòng của nương, vấn đề kia,nương muốn con nói rõ ràng.”
“Nương……” Sắc mặt Triệu Tương Nghi theo sát sau lưng Nhâm thị, kéo dài giọng nói làm nũng.
Nhưng là không có tác dụng, Nhâm thị rất kiên quyết
Ngày hôm sau, Triệu lão tam và Lục thị lại tìm cửa, hỏi thăm Triệu Tương Liên có ở trong phủ không, Nhâm thị phủ nhận, nói mình không có gặp Triệu Tương Liên, cũng sai bọn hạ nhân ngănTriệu lão tam và Lục thị, không cho bọn họ vào đại môn.
Triệu lão tam nổi đóa, xoay người đến Thiên Hi Lâu tìm Triệu Tín Lương, kết quả bị Triệu Tín Lương quăng một cái tát,còn mắng hắn”Khốn kiếp”, Triệu lão tam bị đánh, càng khẳng định Triệu Tương Liên ở trong Triệu phủ, vì thế quay lại đại náo một trận.
Nhâm thị cuối cùng thừa nhận Triệu Tương Liên ở trong phủ, không cho hắn mặt mũi, nhưng Triệu lão tam lại chiếm ưu thế vì mình là cha ruột Triệu Tương Liên, càng không ngừng xung đột với Nhâm thị, nói là nàng nhiều chuyện, Triệu Tương Nghi là khuê nữ của hắn, hắn muốn con bé làm gì thì phải làm cái đó, Nhâm thị cũng không thể xen vào.
Nhị lão nghe vậy, tức giận đánh Triệu lão tam một trận, Triệu lão gia tử nổi giận nói: “Cái nhà này ta lớn nhất, ta không có chết, ai cũng đừng nghĩ làm chủ cho Tương Liên”
Đang lúc hai phe huyên náo không thể tách ra, người bên Triệu gia thôn đến.
Là Sử lão gia phái người đi Triệu gia thôn thăm hỏi tin tức của Triệu Tương Liên, thấy nàng không có ở đây, đám người Triệu lão tam lại không có, giận dữ, bảo là muốn bỏ cửa hôn sự này.
Triệu lão tam và Lục thị nghe xong, trợn tròn mắt.
Nhưng chỉ có đám người Triệu Tương Nghi biết, thay vì nói Sử lão gia nổi trận lôi đình, chẳng bằng nói ông ta chột dạ, cho nên nhân cơ hội nổi giận muốn đổi ý, kì thực là tin lời nói dối của Triệu Tương Nghi và Triệu Hoằng Lâm.
Nghe tin này, Triệu lão tam và Lục thị không hồ nháo với họ nữa, vội vàng đi tìm Sử lão gia hỏi nguyên do.
Sau khi ổn định thế cuộc, Triệu Tương Liên biết được ngọn nguồn câu chuyện, lập tức há to miệng, khóc lớn khấu tạ mọi người
Mọi người thấy nàng cũng thực đáng thương, chủ động chứa chấp nàng, cũng cam kết đợi chuyện này hoàn toàn giải quyết xong, mới để nàng trở về, nếu không tất cả mọi người không an lòng.
Cùng lúc, Nhâm thị nghĩ tới nghĩ lui, vẫn cảm thấy việc cấp bách là phải giúp Triệu Tương Liên một cửa hôn sự, nàng năm nay cũng đã 18 rồi, đừng nói là lập gia đình, ngay cả mối hôn sự nghiêm chỉnh cũng không có, nói cho cùng, là bọn Tam Phòng làm cha mẹ thiếu suy xét, ích kỷ.
Chỉ là, làm mai cũng không đơn giản, nhỡ không nhìn người đúng, đến lúc đó Triệu Tương Liên sẽ khổ cả đời.
Mắt thấy Triệu Tương Nghi cũng 14 tuổi, Nhâm thị tuy nói muốn giữ nha đầu này mấy năm, nhưng cũng không thể vì vậy mà làm trễ nãi nàng, cho nên ngay từ mùa đông năm ngoái, Nhâm thị bắt đầu xem xét các ứng cử viên cho Triệu Tương Nghi.
Bây giờ có mấy nhà đúng yêu cầu, nhưng địa vị cũng hơi cao chút, không thích hợp cho Triệu Tương Liên, xem ra, làm mai cho Triệu Tương Liên, còn phải chờ thêm một khoảng thời gian.
Sử lão gia bên kia không tới mấy ngày liền cường thế từ hôn, vốn không phải là cưới chánh thất, chỉ là nạp một thiếp mà thôi, cũng không phải chính thức, thêm nữa bản thân Sử lão gia là người có tiền, người Tam Phòng cũng không nắm bắt được tâm ý của ông ta.
Sử lão gia tuy còn hơi tức giận, nhưng sau khi từ hôn liền đòi tiền bán thân về, một đồng cũng không thiếu, Lục thị và Triệu lão tam tức giận, đem nguyên nhân ném lên đầu đại phòng.
Thái độ của đại phòng rất rõ ràng, thấy thế liền nói, hôn sự của Triệu Tương Liên sẽ do họ lo.
Đứa bé kia, nếu như bọn họ không ra tay giúp, đến lúc đó sẽ còn một “Lão gia” khác đến huỷ hoại đời nàng……
Hơn nữa vì phòng ngừa cử động của người Tam Phòng, Triệu Tín Lương dứt khoát quyết định, để Triệu Tương Liên ở lại Triệu phủ, chờ tìm được một mối hôn sự.
Người tam phòng tuy tức giận, nhưng đối với cái quyết định này giơ hai tay tán đồng, thứ nhất hôn sự của Triệu Tương Liên không cần bọn họ quan tâm, lấy thân phận địa vị của đại phòng lúc này, có thể tìm được cá nhà chồng mới giàu có cho Triệu Tương Liên, so với việc đem nàng lam tiểu thiếp còn lợi hơn, thứ hai, trong nhà bớt đi một miệng ăn, tiết kiệm được một khoản.