Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Nữ Phụ Trùng Sinh

Chương 48: Đề phòng

Tác giả: Mỉm Cười Wr
Chọn tập

Edit: NguyetNhi

Nán lại Ý hai tháng, trước mắt chỉ còn nửa tháng nữa là khai giảng, cả gia đình mới bắt đầu thu dọn hành lý trở về nước. Ninh Vân Hoan được trở về cố hương, tâm tình vốn có chút thả lỏng, giờ đây lại trở nên căng thẳng.

Kiếp trước, cô ở thành phố cũ, chịu biết bao nỗi thống khổ, bây giờ trở về, so với lúc trước cẩn thận lại càng không giống.

Lần này, một nhà bọn họ không trở lại trang viên nhỏ của Lan Lăng Yến mà đến một chỗ khác ở ngoại thành phía đông. Nơi đó còn rộng hơn trang viên trong thành phố. Phía đông ngôi biệt thự bao trùm cả một khu rừng rậm thuộc quyền sở hữu tư nhân. Lần này, một nhà ba người Lan Lăng Yến trở về, đồng thời mang theo cả nữ đầu bếp và bà vú chăm sóc trẻ con, quản gia theo giúp việc.

Bởi vì bị sai giờ, còn chưa điều chỉnh lại, hai người trở về trước hai ngày. Ninh Vân Hoan không vội về nhà mà tiếp tục tĩnh dưỡng, nhìn khí sắc đã trở lại như xưa mới an tâm gọi điện thoại về nhà.

Dễ dàng liền đem bánh bao nhỏ Lan Ý đang ngủ trong lòng cô đưa qua cho bà vú, ai ngờ vừa mới giải quyết xong đứa nhỏ liền nhìn thấy vẻ mặt đen sì của Lan Lăng Yến đang đứng một bên. “Bây giờ chúng ta đã là vợ chồng, con cũng đã sinh rồi, sao em vẫn chưa đưa anh về nhà ra mắt ba mẹ?” Lan Lăng Yến nghĩ vậy, vẻ mặt liền rất khó coi, ánh mắt có hơi lãnh khốc. Thấy vậy, Ninh Vân Hoan hơi cúi đầu, hồi lâu sau mới lấy cớ chỉnh lại váy nói: “Ba mẹ em vẫn chưa biết. Em muốn về trước rồi nói chuyện với ba mẹ sau.” Nói đến đây, Ninh Vân Hoan lo lắng vô cùng, giọng nói càng lúc càng thấp.

Lúc trước, cô luôn dùng cớ ra ngoài đi học để trốn đi chơi. Bây giờ kết hôn rồi, sinh con cũng đã sinh, nghĩ như vậy, cô liền cảm thấy chột dạ. Không biết sau khi cô nói cho ba biết thì ba sẽ nghĩ gì nữa, càng không cần nói đến việc đưa con về cho ba gặp.

Cả đời Lan Lăng Yến xuôi chèo mát mái, vài năm nay, không biết có nhiêu phụ nữ theo dõi anh, vậy mà người phụ nữ anh yêu nhất lại không dám đưa anh về ra mắt, trong lòng anh buồn bực là chuyện hiển nhiên. Bất quá, cũng không biết có phải là anh nhìn thấy sự lo lắng lẫn van nài trong mắt Ninh Vân Hoan hay không, một người luôn hành sự theo ý mình, đối với cô gái trước mắt luôn hung dữ vô cùng, giờ phút này lại mềm lòng, trên mặt cũng chẳng lộ ra chút nào là không đồng ý. Anh im lặng một hồi rồi lạnh lùng nói.

“Em phải cẩn thận người nhà họ Cố.” Nói xong, Lan Lăng Yến đưa con trai cho bà vú. Anh đã đồng ý với Ninh Vân Hoan rồi, không muốn ép buộc cô nữa.

Ninh Vân Hoan thở dài nhẹ nhõm một hơi. Tuy không biết vì sao anh lại đột nhiên nhắc tới người nhà họ Cố, nhưng thấy anh không yêu cầu cùng mình trở về nhà họ Ninh nữa, trong lòng cô liền cảm kích không ngừng. Cô nhón chân, hôn lên môi anh. Hai người đã ở chung với nhau một năm với tư cách vợ chồng, Ninh Vân Hoan dù sợ anh, ánh mắt cô nhìn anh đã khác lúc trước. Lan Lăng Yến là người xảo quyệt, bình thường không thấy cô chủ động như vậy, bây giờ chớp được thời cơ, anh không thể để vụt mất, vội vàng kéo cô qua, thừa dịp cô đang hôn mà vén áo cô lên, vùi mặt vào ngực cô. Cảm thấy cả người cô run rẩy, muốn vùng vẫy cũng không dám, anh vô cùng thỏa mãn; nhưng nếu càng được lại càng muốn thêm, anh đành kiềm chế sự kích thích của bản thân, buông cô ra.

“Nhớ về sớm một chút.” Giọng nói của Lan Lăng Yên có hơi khàn. Anh cài nút áo lại cho cô, sau đó nhịn không được mà mút eo nhỏ của cô một cái, để lại dấu vết. Nghe tiếng kêu vì đau của cô, cảm thấy vừa lòng, anh mới bế cô sang một bên, để cô nằm lên khuỷu tay mình.

Lúc trước, Ninh Vân Hoan mang thai vào mùa hạ, ở nước ngoài dưỡng thai gần tám tháng, lại thêm ở cữ cùng với điều dưỡng thân thể, tổng cộng gần một năm, bây giờ trở về vẫn là vào mùa hạ, thân thể cô sau hậu sản khôi phục rất được, trên người đã bớt đi sự ngây ngô của thiếu nữ, thêm vào vài phần xinh đẹp xen lẫn nét đẹp con gái tuổi trẻ, trông rất mê người. Lan Lăng Yến nhìn cô mặc váy, dáng vẻ giả vờ giả vịt giống như lúc trước khi quen biết cô. Cả người cô mặc áo bông màu sáng rất thoải mái, nước da trắng nõn như ngọc càng được nổi bật lên.

Anh vừa mới nhẹ nhàng khắc chút dấu vết vào bụng cô, lúc này cô còn phối đồ đẹp mê người. Lan Lăng Yến nhìn thoáng qua, sau đó thay cô kéo váy xuống, ánh mắt có hơi tối tăm dặn dò cô một câu: “Nhớ về sớm.” Lại ra vẻ cường điệu rồi. Nhìn dáng vẻ của anh như vậy, tai của Ninh Vân Hoan nóng hết cả lên. Cô há miệng, thở dốc, vốn muốn nói mình đã không gặp ba mẹ một năm, cô định về ăn cơm chiều, nhưng rồi nhìn dáng vẻ của Lan Lăng, giống như cô không nghe theo thì anh sẽ không cho cô đi, Ninh Vân Hoan đỏ ửng hai go má, nhỏ giọng gật đầu vâng dạ.

Hai gò má cô phúng phính, da thịt sáng long lanh, giống như cây đào mật ngon lành, cằm hơi đẫy đà một chút, trên khuôn mặt nổi bật lên đôi mắt đen bóng. Cô là người ngọc mà anh muốn nâng niu cả đời, trong mắt anh hiện lên sự thỏa mãn tràn đầy trong tim.

“Cẩn thận với người phụ nữ họ Cố.” Hai người đang tình nồng ý đậm, Lan Lăng Yến chợt cau mày, nhắc nhở cô thêm một lần nữa. Anh vừa ôm cô ngồi dậy vừa cười lạnh, “Người phụ nữ đó cực kỳ bất thường!”

Nói đến đây, Ninh Vân Hoan cảm thấy có chút kỳ quái. Cô đã nghe anh nhắc đến người phụ nữ họ Cố kia hai lần. Trong ấn tượng và ký ức của cô, trừ bỏ nữ chủ thì không còn ai khác mang họ Cố. Lan Lăng Yến không biết phải nói làm sao. Ninh Vân Hoan cảm thấy khó hiểu, bất chấp thẹn thùng mà hỏi anh, “Là người nào họ Cố?”

Lan Lăng Yến lộ vẻ chán ghét, đôi mắt phượng hẹp dài trở nên sắc bén, “Chính là người mà lúc trước em nhìn không vừa mắt ấy.” Trong một năm này, Lan Lăng Yến đã âm thầm kêu người ra tay hai lần. Tuy không ở trong nước, anh cũng có tay chân ở Hoa Hạ. Cũng không biết nguyên do vì sao, một người phụ nữ bình thường, không nhà không cửa, không có sở trường gì hết lại trốn thoát được, mạng lớn như vậy!

Việc này rất hiếm khi xảy ra. Lan Lăng Yến không ra mặt để đối phó với cô ta, Ninh Vân Hoan đang mang thai, anh sẽ không vì một người phụ nữ khác mà bỏ rơi cô, vì vậy mà càng không rõ vì sao Cố Doanh Tích lại quái dị như vậy. Giống như lúc trước, anh phái người để bắt người của cô ta, mỗi lần đều thất bại, thậm chí, những người đó còn có hảo cảm với cô ta hơn! Điều này làm Lan Lăng Yến có chút giật mình. Hai tốp mà anh phái đi đều có tay trong ở đó, một khi có kẻ nào sinh ra hảo cảm với Cố Doanh Tích, lập tức xử lý kẻ đó.

Chọn tập
Bình luận