Editor: Gà
Hoắc Hi quả thực có chút không dám tin tưởng vào tai mình, vốn nghĩ bản thân gã chết chắc rồi, không ngờ quanh co, quả nhiên liễu ám hoa minh hựu nhất thôn[1].
[1] liễu ám hoa minh hựu nhất thôn: chỉ mắt nhìn thấy tình huống không còn đường tiến nữa, thì đột nhiên xuất hiện chuyển biến và hy vọng.
Mãi đến khi Lan Bưu cho người cắt đứt dây trói của gã, một bên có người nhấc gã lên, gã còn chút mơ hồ, như đang nằm mơ, hai chân run rẩy, không có chút sức nào.
Lan Bưu “phì” một tiếng nở nụ cười, trực tiếp dẫn người ra khỏi văn phòng. Tuy anh ta đi, để người bên trong, nhưng không sợ Hoắc Hi nghĩ ra quỷ kế gì, huống chi nếu Hoắc Hi có bản lĩnh trộm hợp đồng đi, nhưng anh ta có thể để Bạch Minh Ngọc ký một lần, đương nhiên có bản lĩnh để cậu ta ký lần hai, cho nên hoàn toàn không có ý đề phòng gã.
Chờ sau khi anh ta ra ngoài, lúc này Hoắc Hi mới run rẩy sờ tay chân mình, thấy không mất mát cái nào, cuối cùng mới nhịn không được quỳ rạp trên mặt đất khóc lên.
Bạch Minh Ngọc đi ra khỏi cao ốc văn phòng mới nhớ cậu ta đã quên mất Hoắc Hi còn trên lầu, nhưng cậu ta hoàn toàn không nghĩ sẽ quay lại cứu Hoắc Hi, vừa nãy cường thế của Lan Bưu khiến cậu ta sinh ra vài phần sợ hãi, thứ hai cậu ta đã ký một phần hợp đồng nên vội vã trở về tìm người nhà họ Đường giúp mình giải quyết, thời khắc mấu chốt, cậu ta còn không kịp tự cứu mình, làm gì rảnh đi cứu Hoắc Hi?
Hơn nữa lần này Bạch Minh Ngọc bị bắt cóc, kỳ thật trong lòng cậu ta có chút oán hận Hoắc Hi bất tài, nếu Hoắc Hi đồng ý liều mạng, cậu ta không tin Hoắc Hi có thể không có biện pháp cứu được bản thân cậu ta. TV diễn rất nhiều, Bạch Minh Ngọc luôn tin tưởng nhân định thắng thiên, trong lòng cậu ta nén giận vì Hoắc Hi không liều chết cứu giúp, lúc này đương nhiên không thể đi cứu gã.
Trên người Bạch Minh Ngọc không có một cắc, cậu ta bị người ta theo đến Hawaii bắt trở về. Không một xu không nói, mà cả hành lý điện thoại cũng chưa kịp mang, đều để lại trong khách sạn Hawaii kia. Lần này trở về trên người trống rỗng, bên cạnh lại không có người sai vặt. Trong lúc này khiến cậu ta khó xử.
Lúc này ven đường không có điện thoại công cộng, trái lại có một buồng điện thoại, chỉ cần có tiền lẻ, cũng không phải không thể gọi điện thoại. Nhưng Bạch Minh Ngọc là đại minh tinh đã lâu, trên người có tiền cũng là tiền giá trị lớn chứ không phải tiền lẻ, sau khi có người đại diện cậu ta lại càng ít mang theo tiền bạc cũng không cần mang tiền cắc theo, dù sao mọi chuyện đều có người đại diện và trợ lý hỗ trợ.
Trên người cậu ta không có tiền, nếu có tiền, Bạch Minh Ngọc cũng không biết số điện thoại nhà họ Đường. Tính cách cậu ta luôn lạnh nhạt, không thích chủ động liên hệ với người khác, trừ việc nhớ rõ số điện thoại của anh trai sinh đôi ra, còn số điện thoại mọi người Hoắc Hi đều giúp cậu ta nhớ rõ. Khi cần thiết nhắc nhở cậu ta gọi một cú điện thoại ứng phó là được.
Dù sao Bạch Minh Ngọc là một diễn viên trời sinh. Từ nhỏ đã ăn chén cơm này. Thêm nữa từ nhỏ đến lớn bởi vì dáng vẻ cậu ta tuấn tú, lại không có cha mẹ, nên khiến người ta thương tiếc bao dung rất nhiều. Sau khi lớn lên làm minh tinh thì có fan cưng chiều cậu ta như báu vật. Hầu như sẽ không ai tức giận với cậu ta.
Được người nâng niu đã lâu, lúc này lại bị Lan Bưu ép buộc. Bên người cái gì cũng không có khiến Bạch Minh Ngọc vô cùng nóng nảy hung hăng giơ chân đá thùng rác bên cạnh!
“Loảng xoảng” vang lên, lúc này đã là buổi tối, không đưa đến ánh mắt khác thường của người khác, ngược lại có xe taxi cho rằng cậu ta vẫy ngừng, tấp vào cạnh cậu ta.
Bạch Minh Ngọc vừa thấy đã có xe, đâu còn quản nhiều như vậy, vội vàng mở cửa xe ngồi xuống. Không khí nặng nề trong taxi làm cậu ta ghét bỏ nhíu mày. Ghế da thấp kém khiến cậu ta không thể ngồi thoải mái, hận đến mức có thể không chạm vào bất kỳ chỗ nào.
Chân cậu ta cao quý như vương tử giẫm vào chỗ đã bị rất nhiều người giẫm qua, sắc mặt đã có chút thay đổi, vẻ mặt ghét bỏ.
“Đi núi Bắc Minh.” Lạnh lùng nói địa điểm, lái xe phía trước vui mừng đáp ứng, xe bắt đầu chuyển động.
Tất cả chỗ đông tây nam bắc tại đế đô đều đã xây dựng rất nhiều nhà cửa, người càng có thân phận địa vị, hẳn sẽ không sống trong thành thị với nhịp sống quá mức nhanh như thế, không phải là nơi tốt để dựng nhà cửa.
Đứng đầu là đông nam, đều là nơi cho việc quân cơ chính khách và đại lão, còn tây bắc là nơi người phú quý sinh sống, muốn mua một căn phòng nhỏ, có thể nói muôn vàn khó khăn. Không có một chút quan hệ, dù có bưng một đống tiền bạc đều không hẳn có thể mua được.
Mấu chốt là từ trung tâm thành phố lái xe qua đây, ít nhất hơn một giờ, lái xe cho rằng đêm nay bản thân gã đã tìm được một khách sộp, trong lòng vui vẻ. Người ở bốn nơi đông tây nam bắc này không phú thì quý, những người này rất ít gọi taxi, nhưng khi ngồi vào rồi, sẽ không thiếu tiền boa, lái xe cho rằng đêm nay gặp may, trên đường bắt đầu tán gẫu với Bạch Minh Ngọc.
Bạch Minh Ngọc vốn ghét bỏ người như vậy, nếu như trước kia cậu ta không thèm quăng một ánh mắt cho lái xe như vậy, không ngờ đến bây giờ lưu lạc phải ngồi taxi, người như vậy cũng có tư cách nói chuyện với cậu ta. Cậu ta không nói không rằng, làm ngành lái xe này nhất định phải có một ánh mắt biết nhìn người, lúc này nhìn ra khách quý này xem thường gã, trong lòng thầm mắng một tiếng, mở radio nghe, không nói nữa.
“Tắt đi!” Nghe loại âm nhạc thấp kém này, Bạch Minh Ngọc không kiên nhẫn nhíu mày, khiển trách một câu, lái xe nhịn tức giận, vừa định bồi cười hai câu, từ trong kính chiếu hậu đã thấy Bạch Minh Ngọc nhắm hai mắt lại, trong lòng thầm mắng vài câu, lúc này mới nhịn lại nhịn, tự nói bản thân không thể đắc tội quý nhân, tắt đài đi.
Xe một đường rời khỏi trung tâm thành phố lên cầu vượt chạy thẳng đến phía bắc, bóng dáng biến trong ánh đèn neon.
Tương tự với tâm trạng không vui của Bạch Minh Ngọc, chính là Ninh Vân Hoan hiếm khi được Lan Lăng Yến buông tha, nhưng nửa đêm gặp ác mộng.
Gần đây không biết bản thân làm chuyện gì tốt, dường như Lan Lăng Yến không giận cô nữa, cũng không giống như trước mặc kệ cô có nguyện ý không, đại gia anh muốn sẽ lập tức trực tiếp giữ cô trên giường, hai ngày này rất không dễ dàng để cô nghỉ ngơi, tuy nhiên không biết có phải gần đây liên tiếp gặp được người đáng ghét không, hai ngày nay cô nằm mơ ác mộng, nếu không mơ thấy kiếp trước bị Ninh Vân Thành tát, thì sẽ mơ thấy Đông Phương Ngạo Thế chỉnh cô đủ kiểu, nhưng mỗi lần tỉnh mộng đều thấy bản thân đang nằm trên bàn thí nghiệm, toàn thân trần truồng.
Thân thể lớn lớn nhỏ nhỏ bị thủng lổ chổ. Bên trong cắm ống, toàn thân đau như bị sôi lên, cơ thể như ngâm vào trong chất lỏng gì đó, lạnh như băng.
Lan Lăng Yến bắn chết những người vô dụng rồi mỉm cười, môi và ánh mắt lạnh như băng khiến cô cảm nhận được một luồng khí lạnh chạy từ lòng bàn chân truyền vào trong lòng. Bàn tay thon dài trắng nõn tao nhã kia dường như chỉ biết cầm rượu đỏ, đánh đàn dương cầm, nhưng khi đó lại giết người với cự ly gần, máu tươi bắn đầy người. Anh chậm rãi cầm khăn lau vết máu, máu tươi búng ra như mưa bụi, khiến Ninh Vân Hoan không nhịn được hét lên một tiếng.
“Sao vậy?” Trong mộng cô thét chói tai, nhưng kỳ thật thân thể chỉ ngổn ngang run rẩy, tựa như rơi xuống từ đỉnh núi, thân thể mất trọng lượng. Lan Lăng Yến ôm cô, vốn vô cùng thính ngủ, lập tức mở mắt, cô gái trong lòng như được vớt lên từ trong nước. Tuy không mặc đồ ngủ, nhưng trước ngực và sau lưng đều đã ẩm ướt rồi.
Ninh Vân Hoan miệng đắng lưỡi khô mở mắt ra. Khoang miệng sưng phồng lên, toàn thân nóng đến khó chịu, đại não như có người gõ bên trong. Cô nhịn không nổi rên rỉ thành tiếng.
Lan Lăng Yến xoay người ngồi dậy, nhanh chóng mở đèn tường. Sợi tóc hỗn độn xõa trên gối, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, một ít tóc vụn dính sát vào trên gò má cô, mí mắt nhắm chặt, nhờ nhu ánh sáng hòa, có thể nhìn thấy mạch máu tái xanh.
Người trong lòng có chút không thích hợp, Lan Lăng Yến kéo chăn cô ra, quyết gọi điện thoại cho Lan Tứ tìm bác sĩ đến.
Ninh Vân Hoan phát sốt rồi. Tuy bình thường cô không khỏe mạnh mấy, nhưng những năm gần đây thân thể vẫn được điều dưỡng, cảm mạo phát sốt vẫn rất ít, nhưng cứ vào tháng năm không lạnh, không nóng sẽ dễ bị cảm.
Lần này cảm mạo vô cùng nghiêm trọng, không những nghẹt mũi ngay cả đầu cũng đau, nửa đêm có lúc Ninh Vân Hoan lạnh run cầm cập, một lúc toàn thân lại nóng ứa mồ hôi, về sau mơ màng ngủ mới cảm thấy dễ chịu một chút, tỉnh lại sắc trời đã sáng rồi. Cô đã không còn truyền nước biển, nhưng trên mu bàn tay vẫn còn một lỗ kim, lúc này đã bớt nóng, nhưng người vẫn mềm, không có sức lực.
Lúc mở mắt thì cửa phòng đã bị người mở ra, người giúp việc muốn vào nhất định sẽ gõ cửa hoặc gọi điện thoại thông báo trước, bây giờ có người trực tiếp đẩy cửa vào, bóng dáng cao lớn của Lan Lăng Yến xuất hiện ở cửa, xuyên qua cửa phòng thủy tinh, Lan Lăng Yến thấy cô cử động đầu, đôi mắt đen láy trong suốt trên gương mặt trắng bệch.
Tướng ngủ cô không tốt, hiện tại đã ôm chăn quấn thành một đoàn, đã lăn đến cạnh giường, tóc rơi vãi tại mép giường, trong nháy mắt chạm đến lòng người.
“Tỉnh rồi?” Lan Lăng Yến đẩy cửa thủy tinh tiến vào, gian phòng ngủ của hai người trừ cửa phòng và bồn rửa tay bằng kính ra, bên trái là WC và phòng thay quần áo, một mảng kính thủy tinh trong suốt lớn ngăn cách phòng thay quần áo và bồn rửa tay với phòng ngủ.
Trừ cửa sổ lớn sát đất cạnh giường ra, phía nam cũng có hai cánh cửa sổ, ánh sáng trong phòng sung túc sáng ngời, đuổi đi vài phần tối tăm, nhiều hơn vài phần yên lặng.
Ninh Vân Hoan gật đầu, nhìn Lan Lăng Yến cầm một cái mâm nhỏ trong tay, phía trên vẫn bốc lên hơi nóng, bao tử nhất thời kêu lên “ọt ọt”.
Lúc này cô là bệnh nhân, bức màn màu vàng nhạt ở cửa sổ sát đất khẽ mở, nhưng hai cánh cửa sổ phía nam vì thông gió thông khí, nên đều đã mở ra hơn một nửa, ánh mặt trời vẩy vào trong xem ra cũng không còn sớm, lúc này nói không chừng đã giữa trưa, vài năm nay cô cực kỳ chú ý thói quen sinh hoạt, nếu buổi sáng không ăn, đến giữa trưa nhất định sẽ đói, khi nãy không biết vì sao khó chịu, hiện tại vừa thấy Lan Lăng Yến bưng bát, Ninh Vân Hoan lập tức cảm thấy đói.
Lan Lăng Yến chỉ bưng một bát cháo thôi, nhìn qua khá thanh đạm, nhưng bên trong lại rất khác, mùi thơm xông vào mũi, bên trong mang theo hương dược liệu nhàn nhạt, hẳn dùng nước canh để ninh, thêm một chút dầu thực vật rồi nấu nhừ.
Như vậy cháo nấu xong sẽ loãng, nhưng kì thực hương vị cực kì ngon, hơn nữa dùng nước canh hầm cháo vốn gạo hơi chút thanh sáp, mùi thơm càng rõ, người cảm mạo không có khẩu vị gì vừa lúc thích hợp ăn cháo như vậy.
Hẳn đã nấu được một lúc, nhiệt độ chắc không quá nóng, cũng không đến mức nguội lạnh khiến người ta ăn không thoải mái, nhiệt độ vừa ăn, một bát cháo làm Ninh Vân Hoan cảm thấy tinh thần đã tỉnh táo vài phần.
Đặt bát sang bên cạnh, Lan Lăng Yến rút tờ giấy lau mặt thay cô lau miệng, lúc này mới lơ đãng đặt câu hỏi: “Tối qua gặp ác mộng sao? Mơ thấy anh làm gì em rồi. Vẫn muốn anh không cần qua đây sao?”
May mà đã ăn xong rồi, nếu không Ninh Vân Hoan sẽ phun ra hết, cô ngây ngốc ngửa đầu nhìn chằm chằm Lan Lăng Yến, đã thấy vẻ mặt anh giãn ra, hoàn toàn nhìn không ra biểu hiện gì.
“Em…” Cô gặp ác mộng, trở lại kiếp trước, bởi vì đời trước chết trên tay Lan Lăng Yến, nên có một nỗi sợ hãi thâm căn cố đế với anh. Nhưng hai người ở cùng một chỗ lâu như vậy, theo lý mà nói Ninh Vân Hoan có thể khống chế được bản thân mình, nhưng khi mới trùng sinh trở về, ác mộng của cô cũng không nghiêm trọng như bây giờ, cô không biết sao bản thân có thể kêu to thành tiếng, nhưng lúc này dưới ánh mắt Lan Lăng Yến, cô lại không nói ra lời.
Tuy trước kia Lan Lăng Yến cảm thấy Ninh Vân Hoan dường như có điều giấu anh, nhưng anh biết dục tốc bất đạt, cho nên sau lưng bản thân anh tự tra xét. Nhưng chưa bao giờ thật sự hỏi cô. Tuy nhiên, dù tra thế nào, anh đều tra ra kết quả Ninh Vân Hoan từ trước đến nay đều không có chỗ nào kỳ lạ cả. Từ khi sinh ra cô là một cô gái dịu dàng nghe lời, không trải qua đen, theo lý mà nói ngay cả tên côn đồ trong đế đô cũng không thể biết mặt mũi. Rất kỳ lạ khi cô biết anh họ gì, mà còn đứng thứ chín trong nhà.
Hơn nữa cô có loại sợ hãi và căm thù đối với Cố Doanh Tích. Nhưng tra tiếp, từ trước đến nay người phụ nữ họ Cố chưa từng quen cô, nhưng kỳ lạ, dường như cô không cảm thấy ngoài ý muốn đối với chuyện tình cảm giữa Ninh Vân Thành và Cố Doanh Tích, thái độ đối với Ninh Vân Thành cũng bắt đầu thay đổi khi Ninh Vân Thành trở về từ nước Anh, ở giữa không có bất cứ điều gì ngoài ý muốn xảy ra, giữa cô, Ninh Vân Thành và Cố Doanh Tích, cũng không có mâu thuẫn nào.
Nếu không tin tưởng trực giác của bản thân chưa bao giờ sai lầm, chỉ sợ Lan Lăng Yến sẽ hoài nghi bản thân nghĩ quá nhiều rồi!
Nhưng tối hôm qua cô gái này phát sốt, miệng vẫn nói bảo anh không cần qua đây, anh gọi lão Đường qua giúp cô bắt mạch, lại kiếm thêm vài bác sĩ danh tiếng đến giúp cô kiểm tra thân thể, cô vẫn kêu to muốn anh buông tha cô, không cần giết cô.
Lan Lăng Yến không để ý ánh mắt người khác, nhưng từ trong lời nói của cô nghe được cô sợ hãi anh đến như vậy, thậm chí sợ anh sẽ giết cô, trong lòng Lan Lăng Yến trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Anh không biết vì sao Ninh Vân Hoan kết luận anh muốn giết cô, Lan Lăng Yến từng có thời gian phản nghịch, cũng từng giết người không chớp mắt, càng thêm đùa giỡn với mạng người, nhìn ai không vừa mắt lập tức động sát tâm, nhưng chỉ riêng đối với cô gái này, ban đầu anh có chút nghi hoặc khi đó từng nghĩ muốn bóp chết nhân tố khó xác định này từ trong trứng nước, nhưng sau khi thực sự trở thành người phụ nữ của anh, thì anh chưa bao giờ sinh ra tâm tư như vậy.
Nâng cô trong lòng bàn tay, chỉ cần người có ánh mắt thì có thể nhìn ra được, người ngoài đều có thể rõ ràng cô quan trọng với anh nhường nào, nhưng chỉ riêng Ninh Vân Hoan lại sợ hãi anh đến mức đó. Trước kia đủ loại nghi hoặc trào lên trong lòng, trong lòng Lan Lăng Yến sinh ra một cảm giác quỷ dị, rất nhiều ý nghĩ kỳ quái xuất hiện, nhưng anh thật sự không biết trừ trường hợp không thể tưởng tượng ra đó, có phương pháp nào có thể giải thích được không.
Trước kia Ninh Vân Hoan chưa từng gặp anh, nhưng lần đầu tiên cô nhìn thấy anh thì rất sợ hãi, ở thành phố anh không hề phách lối, đối với xuất thân của Lan Lăng Yến mà nói, phách lối không phải chuyện tốt với anh, thậm chí hành trình anh trở lại đế đô vô cùng bí ẩn, rất nhiều quan lại quyền quý cũng không biết thân phận chân chính của anh, nhưng cô biết, cô không những biết anh họ Lan, hình như cô còn biết rất nhiều chuyện nữa.
Lúc ấy lần đầu tiên gặp mặt Lan Lăng Yến lại vẫn từng vì nghĩ cô biết sợ anh nên khen cô thông minh, nhưng hôm nay Ninh Vân Hoan phát sốt thốt ra câu nói kia, không khỏi khiến anh hồi tưởng lại có phải từng bắt cóc cô hoặc từng nghĩ đến giết cô không.
Nếu Lan Lăng Yến muốn tranh đoạt vị trí người thừa kế, chỉ trông cậy vào một ít tiểu xảo diễn trò vĩnh viễn không thể, nhà họ Lan còn nhiều anh chị em muốn xử lý anh, nếu anh không thể mau chóng lớn mạnh, nhất định chỉ có thể trở thành đá đặt chân của người ta mà thôi, mà nhà họ Lan là hắc đạo thế gia, nhiều năm qua Lan Lăng Yên vì nhanh chóng tích lũy tài phú, cũng từng diễn một ít trò không thể lộ ra ngoài ánh sáng, khi đó bên cạnh anh cũng không có bao nhiêu người, từng thế hệ sau của Lan thị trước mười hai tuổi đều được gia tộc phái người tận tâm dạy bảo, sau mười hai tuổi thì phải dựa vào bản lĩnh riêng.
Thời niên thiếu khi Lan Lăng Yến rời khỏi nhà họ Lan, bên người chỉ có 1000 Đô-la ba Lan cho, và một người đã theo phục vụ anh từ nhỏ đến lớn, và một vệ sĩ trung thành liều chết mà thôi. Thứ đầu tiên anh kinh doanh, chính là kinh doanh mạng người.
Anh lợi dụng thân phận đen của mình, dùng 1000 Đô-la để buôn lậu, ban đầu là bắt cóc, lúc đầu chỉ bắt cóc những nhà nhị đại, để giấu kín hành tung, cũng từng giết người diệt khẩu, khi đó có căng thẳng, nhưng càng về sau giết người càng lạnh nhạt đến mắt cũng không nháy nữa, anh chỉ dùng thời gian cực ngắn như vậy.
Dựa vào bắt cóc anh tích lũy được tài phú với giá trên trời, nhưng trong đó thương tổn người giết người chính anh đều đã không nhớ rõ, về sau người bị bắt trừ cao nhất phú hào hoặc chính khách anh còn có thể ghi lại, thời niên thiếu chỉ bắt những người tầm thường, anh đã có chút nhớ không rõ, đã giết quá nhiều người, cũng không phải mỗi một gương mặt anh đều có thể nhớ rõ. Không giống nhiều người sau khi tay dính máu đều hoảng sợ đến mức thậm chí không ngủ được, dường như trời sinh Lan Lăng Yến phải sống để ăn chén cơm trong bóng đêm này, sau khi giết người hoàn toàn không có tâm lý trách nhiệm, đương nhiên cũng không thể kí mỗi một món nợ vào lòng.
Ngay từ đầu anh từng hoài nghi có phải năm đó Ninh Vân Hoan từng bị anh bắt không, lúc anh bắt đầu sinh ra hứng thú với Ninh Vân Hoan, anh đã điều tra qua, nhưng cô gái này thật sự quá đơn giản, đơn giản đến gần như trong suốt, cô không bị bắt cóc, mặc dù nhà họ Ninh có chút tiền bạc, nhưng có rất nhiều quý nhân phú hào như thế trong đế đô, nhà họ Ninh thật sự không đáng để mắt, anh không tin bản thân không điều tra ra, cũng tin tưởng ánh mắt mình, nhà họ Ninh thật sự không có gì béo bở, so sánh với những vụ anh có thể vơ vét tài sản đến một triệu, nhà họ Ninh hoàn toàn không thể là mục tiêu của anh.
Trừ khi cô đã từng bị anh bắt cóc, một ý nghĩ hoang đường lập tức nảy sinh trong lòng Lan Lăng Yến. Hoặc Ninh Vân Hoan từng bị anh bắt, hoặc từng là người bị giết. Có lẽ cô đã từng bị anh bắt, và cũng từng bị giết.
Trước đó anh đã nói đời này đã điều tra ra tất cả những chuyện lớn nhỏ của Ninh Vân Hoan, nhưng sau đó giả sử như, anh suy đoán có khả năng mọi chuyện không phải xảy ra ở đời này.
Tuy cách nghĩ này hoang đường hơn so với việc anh sẽ bắt cóc Ninh Vân Hoan vì tiền tài, nhưng không biết vì cái gì, sau khi kết hợp với suy đoán trước kia một phen, loại chuyện hoang đường nhất lại biến thành có khả năng nhất.
Việc này tựa như dệt thành một tấm lưới chặt, che đậy chặt chẽ trái tim Lan Lăng Yến, anh vốn cho rằng bản thân có thể nhịn được, có thể tìm thời cơ thích hợp đạt được đáp án thỏa mãn, nhưng không biết vì điều gì, lúc này lại khẩn cấp muốn biết đáp án, nếu điều anh đoán là thật, nếu thật sự có đời trước, cô gái này có lẽ không ở cùng anh, nhưng vẫn chết trong tay anh, sinh mệnh của cô vẫn có quan hệ với anh, loại cảm giác này khiến huyết dịch toàn thân anh đều sôi trào lên.
“Lần đầu tiên gặp mặt em rất sợ anh, biết anh họ Lan, cũng biết anh thứ chín.” Ninh Vân Hoan biết những thứ phổ thông này là bình thường, nhưng đối với nhà họ Lan thì không bình thường, đương nhiên Lan Lăng Yến bác bỏ khả năng trước kia cô từng sinh hoạt ở nhà họ Lan, cô biết anh có chút thế lực ở đế đô. Nhà họ Lâm không chân chính nổi trên mặt nước, nhưng cô lại không biết bọn họ là người một nhà. Trường hợp này chỉ có thể phát sinh với người có hiểu biết đơn giản về anh, hoặc từng xuất hiện cùng anh một khoảng thời gian ngắn mới có thể giải thích được, nhưng khoảng thời gian ngắn đó có khả năng là cô từng bị anh bắt cóc, cũng có khả năng là những nguyên nhân khác.
Răng Ninh Vân Hoan bắt đầu va vào nhau “lạch cạch”, ánh mắt cô lộ ra vẻ sợ hãi, vừa mới nếm qua một chén cháo nóng nhưng ấm áp trên thân thể càng ngày càng lạnh đi theo lời nói của Lan Lăng Yến.
Cô cố gắng muốn co thân thể lại, vùi đầu giữa đầu gối, dường như chỉ có như vậy, sẽ không tận mắt thấy mặt anh, như vậy sợ hãi sẽ tiêu biến không nhấn chìm cô. Cô co người thành một cục, tận lực đưa tay chân gắt gao ôm người, hận không thể càng lui càng nhỏ, dường như chỉ có vậy Lan Lăng Yến sẽ không phát hiện ra cô, dường như chỉ như vậy cô mới có thể có cảm giác an toàn.