Editor: Gà
“Hoan Hoan, Đài truyền hình Lan Ninh kia là của cậu phải không?” Ninh Vân Hoan mới vừa đến phòng học, Lý Phán Phán vừa mới ngồi xuống vẫy tay với cô, xung quanh có rất nhiều bạn học cũng đã vây quanh, lúc này trời nóng còn bị mùi thơm vây quanh, Ninh Vân Hoan không khỏi cười gượng hai tiếng, còn chưa nói chuyện, Lý Phán Phán đã chau mày: “Mọi người có thể để Hoan Hoan qua trước được không?”
Cô đã lên TV nhiều, lại có thêm bạn bè, tính cách không còn dịu dàng như trước, trở nên hào phóng sáng sủa hơn rất nhiều, mọi người vừa nghe cô quát, tuy rằng có một số người bất mãn, nhưng vẫn tránh ra một con đường để Ninh Vân Hoan đi qua, nhưng nhiều người chưa từ bỏ ý định muốn vây quanh, Ninh Vân Hoan đã đặt đồ của mình lên bàn: “Cho dù công ty Lan Ninh có phải của tớ hay không, nhưng nể tình đều là bạn học, tớ có thể giới thiệu các cậu đến phỏng vấn, có được hay không thì phải xem thực lực của chính các cậu rồi.”
Thốt ra lời này thì rất nhiều người trong lòng thở dài nhẹ nhõm một hơi, dù sao trước kia bọn họ không thân thiết gì với Ninh Vân Hoan, hiện giờ cô còn có thể cho bản thân họ cơ hội, có một số người đã thỏa mãn, nhưng có một số người lại không vừa lòng, nhưng lúc này lại không ai dám nói, trên mặt lại biểu lộ ra vài phần.
“Nè, Hoan Hoan, cậu có bạn trai, đã đính hôn rồi sao?” Một giọng nữ có chút mềm nhẹ giật mình vang lên, lúc này vẻ mặt Lưu Chân có chút ý cười kinh ngạc, mọi người theo cô ta nhìn vào ngón tay trắng trẻo của cô, quả nhiên lúc thấy bàn tay đặt lên bàn của Ninh Vân Hoan, trên ngón áp út đã đeo một chiếc nhẫn kim cương xinh đẹp.
Ninh Vân Hoan còn chưa nói chuyện, Đỗ Hạ đã nở nụ cười: “Nói thế nào nhỉ?” Các cô gái này đều đã ngồi xung quanh Ninh Vân Hoan, hiển nhiên hình thành một nhóm nhỏ, rất nhiều người vốn ngồi ở vị trí trung tâm này đương nhiên có chút buồn bực, lại không ai dám nói cái gì.
“Lưu Chân, cậu giả vờ gì chứ, là bạn học vài năm, tôi không tin cậu không biết Ninh Vân Hoan có bạn trai.” Trình Xảo Mi bĩu môi, có chút không quen nhìn dáng vẻ kia của Lưu Chân, thường xuyên đối nghịch với cô ta. Lúc này nghe cô ta nói chuyện, cô chống lại ánh mắt cô ta: “Biết rõ người ta có bạn trai còn hỏi như vậy, đính hôn thì có gì kỳ lạ, trước kia Lý tiểu thư người ta không phải đã sớm đính hôn rồi sao?”
Người trong đại gia tộc ai không sớm định trước hôn sự chứ. Lúc đó Lý Phán Phán cũng có vị hôn phu, không thấy ai dám có chuyện bé xé to, huống chi lúc Ninh Vân Hoan học năm nhất bạn trai cô còn đến tìm cô, lúc đó còn đối đầu với Tạ công tử, là một người đàn ông vô cùng anh tuấn cao lớn, lúc này Lưu Chân hỏi ra chuyện cô có bạn trai hay chưa, tuy rằng Trình Xảo Mi nói chuyện hơi thẳng thắn, nhưng tất cả mọi người đều cảm thấy cô nói đúng, ngay cả các nam sinh luôn cảm thấy Lưu Chân hồn nhiên thiện lương lúc này cũng thấy Lưu Chân cố ý rồi.
“Không có, tớ không có ý đó. Trình Xảo Mi, cậu đừng cố ý nói xấu tớ.” Gò má Lưu Chân đỏ bừng, nước mắt sắp chảy ra, cắn môi: “Hoan Hoan, tớ không có ý đó. Tớ thật không biết cậu và bạn trai trước đã đính hôn rồi…”
“Cái gì gọi là bạn trai trước, cậu cho rằng người ta cũng giống cậu, luôn thay đổi thất thường.” Trình Xảo Mi hừ lạnh một tiếng, Lưu Chân cắn môi, trên mặt lộ ra vẻ uất ức, không nói nữa.
Lúc này có một số bạn học cảm thấy cô ta đáng thương, Trình Xảo Mi vốn nói có lý. Nhưng vì khí thế cô quá bức người, ngược lại có vẻ cô có chút cường thế: “Trình Xảo Mi, cậu muốn lấy lòng Hoan Hoan, cũng không cần nhằm vào Lưu Chân như vậy chứ? Người ta lại không trêu chọc cậu, ba phen mấy bận đều nhằm vào cậu ấy, là bạn học vài năm rồi. Sao còn như vậy?”
“Chính là…”
Xem vở náo kịch này, Ninh Vân Hoan không lên tiếng, thấy mọi người chia làm hai phe, tính cách Trình Xảo Mi nóng nảy thẳng thừng, nhưng mà lại đầy nghĩa khí. Làm người hào sảng không câu nệ, rất nhiều người cảm thấy cô ấy không tệ, cũng vui vẻ kết bạn với cô ấy, còn nhân duyên ở lớp học của Lưu Chân cũng không tệ, dáng vẻ thông minh đáng yêu, hơn nữa dịu dàng giúp người ta vui vẻ, người thích cô ta cũng nhiều, ngoại trừ trong cảm nhận của rất nhiều bạn học nam cho rằng cô ta là nữ thần ra, cũng có một số bạn học nữ chấp nhận kết bạn với cô ta, lúc này chia làm hai phe, đương nhiên là có người nguyện tranh cãi vì người mình thấy thuận mắt.
Bởi vì một chuyện nhỏ, lúc này mọi người càng ầm ĩ càng hung hăng, vốn không có xung đột gì lớn, nhưng bây giờ mọi người bên hai phe có chút khó chịu, lúc lên lớp tất cả mọi người đều hầm hừ.
Ninh Vân Hoan cười cười, thật ra chuyện này không có quan hệ gì với cô, hai phe gây gổ cô cũng không cảm thấy áy náy gì cả, mặc dù Trình Xảo Mi ra mặt giúp cô, nhưng theo cô thấy chủ yếu vì Trình Xảo Mi nhìn Lưu Chân không vừa mắt, tuy rằng không biết giữa hai người này đã có chuyện gì, nhưng có thể khẳng định, Trình Xảo Mi muốn đối nghịch với cô ta, nhất định hai người thầm không hợp, lúc này chẳng qua các cô ấy vừa lúc lấy chuyện của cô ra làm văn, có thể để các cô ấy tranh cãi mà thôi.
Hết giờ ra chơi, lúc này là giờ học, bắt đầu lên lớp nhưng không ai có thể yên lặng tập trung học, các cô dứt khoát bắt đầu truyền giấy tán gẫu, ở nước ngoài các cô đã được tiếp thụ nền giáo dục tinh anh, lúc này chương trình đại học đã sớm học xong rồi, dù không nghe bài giảng cũng không ảnh hưởng gì lớn đến các cô ấy.
Vì thân phận của các cô, giáo sư trên bục giảng cũng không dám quản giáo quá mức, chỉ giả vờ không nhìn thấy động tác nhỏ của các cô mà thôi, một tiết trôi qua, buổi sáng cũng không có lớp, nhóm Lý Phán Phán biết tình cảm giữa Lan Lăng Yến và Ninh Vân Hoan, đương nhiên lúc này sẽ không hẹn cô ăn cơm, nhưng khi các cô vừa nói vừa cười giỡn ra khỏi trường thì Ninh Vân Hoan lại bị người cản lại ở cửa trường học.
Vì vài lần bị Cố Doanh Tích ngăn lại trước cổng trường, khiến Ninh Vân Hoan đều không có ấn tượng tốt với người ngăn đón ở cổng trường, lúc này bóng người kia đứng lại, Ninh Vân Hoan nhìn thấy là Lưu Chân, thì thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhưng sắc mặt lại không hòa dịu, sau khi Lưu Chân đứng lại cũng thấy được vẻ mặt không vui của Ninh Vân Hoan, vội áy náy nói: “Hoan Hoan, thật xin lỗi, tớ cũng không muốn ở đây cản cậu, nhưng tớ sợ bị Trình Xảo Mi thấy được, đến lúc đó cậu ấy còn nói tớ muốn lấy lòng cậu…” Cô ta nói đến đây, dừng một chút, hiển nhiên không muốn nhắc đến lời nói nhảm của Trình Xảo Mi, lộ ra vẻ áy náy:
“Vừa nãy tớ nói sai rồi, tớ không biết cậu và bạn trai đã đính hôn, thật xin lỗi, sau này nếu tớ có thể giúp gì, cậu chỉ cần nói với tớ, tớ tuyệt đối sẽ không chối từ.” Cô ta nói xong, không có ý dây dưa quá lâu, tươi cười với nhóm Lý Phán Phán, rồi đứng qua một bên.
Dáng vẻ này của cô khiến sắc mặt Ninh Vân Hoan dịu một ít, tuy Ninh Vân Hoan đã không thật sự là cô gái 20 tuổi nữa rồi, không hoàn toàn tin tưởng lời Lưu Chân, nhưng cô vẫn gật đầu: “Ừm.”
Nhóm Lý Phán Phán không lên tiếng. Lưu Chân gượng cười, xoay người quay vào trường.
Nhóm Chu Viện chỉ hẹn lần sau cùng đi chơi tiếp, sau đó cũng không bàn luận về việc vừa gặp Lưu Chân, mọi người đều tự tách ra lên xe của nhà mình.
Kế đó, quả nhiên có tốp năm tốp ba bạn cùng lớp bắt đầu đến công ty Lan Ninh nhận lời mời, ban đầu trong đó có một số người còn chưa chịu hết hy vọng, còn muốn ôm tâm tình dựa vào Ninh Vân Hoan đi cửa sau, thử thăm dò nói ra tên của Ninh Vân Hoan, nhưng không thấy hiệu quả gì, rất nhiều người nguyền rủa Ninh Vân Hoan trong lòng, đồng thời, cũng bắt đầu đàng hoàng tử tế nghiêm túc hơn.
Dù sao hiện giờ tất cả mọi người đã vào ĐH năm 3, không lâu sau thì trường sẽ bắt đầu sắp xếp thực tập, vốn công việc minh tinh này chủ yếu tham gia náo nhiệt, nhưng thật ra chính là một nghề phải chịu đựng việc bị xào nấu lai lịch. Nếu may mắn thì ước chừng trong khoảng thời gian ngắn có thể sẽ nổi tiếng thôi, nếu không may, chỉ sợ cũng sẽ bị người tiềm (tiềm quy tắc = quy tắc ngầm) thành nửa đỏ nửa đen mà thôi. Đương nhiên mọi người muốn thừa dịp lúc còn trẻ tuổi dáng người và mọi thứ đều tốt để liều mạng, tránh sau này phí hoài thanh xuân.
Ở trong những người này, cũng có người biểu hiện vô cùng xuất sắc. Được ký hợp đồng với công ty, ngoại trừ kiếp trước có vài bạn học sau này sẽ nổi tiếng ra, Trình Xảo Mi này có ngoại hình xinh đẹp quyến rũ nên đương nhiên sẽ được lựa chọn, mà trong đó người bất hòa với cô ấy Lưu Chân cũng được công ty lựa chọn, ký hợp đồng mười năm.
Gần đây thành tích công ty tốt lên, không chỉ ký với nhiều minh tinh có tiền đồ, sau lưng lại có Lan Cửu che chở. Hơn nữa hôn lễ trước đó đã giúp Ninh Vân Hoan tích lũy không ít nhân mạch, rất nhiều người muốn mở công ty nhưng bị hạn chế khắp nơi, ngược lại công ty của cô lại thuận buồm xuôi gió hầu như không có nơi nào đáng để phiền lòng. Buổi chiều có tạp chí muốn chụp hình nhóm người Lý Phán Phán ở studio công ty làm ảnh bìa, ưu thế về tiền của vật chất lúc này đã có thể bộc lộ, ngoài công ty nhà họ Phó mà trước đây Ninh Vân Hoan mua ra, Lan Cửu còn bỏ tiền ra mua cho cô toàn bộ tòa cao ốc này làm văn phòng. Bên trong các studio cái gì cần có đều có, thậm chí chỉ cần có liên quan đến giải trí, thì đều có thể tìm được ở tòa nhà này.
Sau nửa tháng nghỉ không biết bị ba Lan giao nhiệm vụ gì, Lan Lăng Yến đã liên tục bận rộn suốt mấy ngày, gần đây cả thời gian ăn cơm trưa với Ninh Vân Hoan cũng không có. Ăn trưa ở nhà xong mới bảo lái xe đưa thẳng đến công ty. Xuống xe thì nhận được điện thoại của Lý Phán Phán, lúc này đã vào tháng mười thời tiết đã không nóng như trước, Ninh Vân Hoan vừa nghe điện thoại vừa vào công ty, trước đại sảnh đã có một loạt nhân viên ăn mặc đoan trang ** vừa thấy bà chủ nhà mình đi qua, như có mắt nhìn từ sau vội vàng đứng dậy chào cô.
Thang máy đã được ấn sẵn** để nhanh chóng đưa cô lên tầng, thang máy trống mở ra cho Ninh Vân Hoan bước vào, cô cũng lễ phép mỉm cười với người khác.
“Ai vậy, phô trương lớn như vậy.” Một người phụ nữ được trang điểm tinh xảo ** dắt tay người khác đứng ở một bên, nhìn thấy Ninh Vân Hoan đứng chờ thang máy với vệ sĩ, nhỏ giọng chỉ chõ bên này, tuy rằng trong lòng bất mãn, nhưng những người này cũng không phải không có mắt nhìn, cũng không có ai dám ngốc nghếch hô lớn tiếng, lúc này một bóng người bé nhỏ hốt ha hốt hoảng kêu to: “Nguy rồi nguy rồi, tôi bị muộn rồi.” Vọt vào thang máy, khi suýt nữa đụng vào Ninh Vân Hoan, thì bị hai vệ sĩ ngăn lại.
“Các người muốn làm gì, mau thả tôi ra.” Cô ta khẽ kêu to, trong giọng nói mang theo ngây thơ và bất mãn, nghe tiếng nói mềm mại, như thiếu nữ mới mười bảy mười tám tuổi, vô cùng khiến người yêu thích.
“Xin tránh ra cho.” Vệ sĩ mặt không biểu cảm nói xong câu này, không chút thương hương tiếc ngọc đã đẩy cô ta ra, thiếu nữ lảo đảo một cái, suýt nữa té lăn trên đất, phía sau có một người phụ nữ đi lên nửa ôm lấy cô ta, để cô ta không ngã xuống đất.
“Các người thật quá đáng.” Giọng nói mềm nhẹ vang lên, khiến Ninh Vân Hoan thật sự không thể tin được loại duyên phận khoa trương giả tạo này, cô xoay người nhìn lại, quả nhiên nhìn thấy nữ chủ không chỗ nào không thấy, Cố Doanh Tích, lúc này đang trưng ra bộ mặt hốc hác, dường như muốn nổi giận, nhìn thế nào cũng thấy ánh mắt mang theo vẻ mềm mại đáng yêu đến tận xương.
“Ninh tiểu thư, cô thật sự khinh người quá đáng, không thể nói chuyện bình thường được sao? Chúng ta đều là người, dựa vào đâu mà cô có thể vào thang máy còn người khác thì không thể? Chẳng lẽ mọi người còn muốn phân tam lục cửu đẳng (nhiều đẳng cấp) à?”
Quả thật xã hội này được mệnh danh mọi người đều ngang hàng, nhưng nói thì dễ, nhưng người người thật sự ngang hàng thì ở đâu có thể làm được, nếu trên thế giới này thật sự có loại người hồn nhiên như vậy, có lẽ sớm đã bị người ta chỉnh đến xương cốt cũng không còn, cũng may mắn trên người Cố Doanh Tích có hào quang nữ chủ, bằng không Ninh Vân Hoan chắc chắn sẽ hoài nghi làm sao ả có thể bình yên trưởng thành đến giờ, bây giờ còn chưa bị chỉnh đến tâm lý vặn vẹo âm u.
Mọi người xung quanh dùng ánh mắt phức tạp nhìn chằm chằm Cố Doanh Tích. Nhưng trong tình huống người khác càng không nói gì, Cố Doanh Tích càng khuếch trương hơn, ả ưỡn thẳng sống lưng, bất khuất ngẩng cằm. Một gương mặt bình thường không có gì nổi bật nhưng đôi mắt hạnh to dường như khiến người ta vô cùng thương mến, lúc này ả cắn chặt môi, loại nhu nhược kiên cường này khiến gương mặt nhỏ nhắn của ả đặc biệt quật cường, không biết vì sao, lại vô cùng hấp dẫn ánh mắt người khác.
Lúc này định luật nữ chủ trên người Cố Doanh Tích được thể hiện, nếu không quen thấy ả như vậy lúc này sẽ càng không muốn nhìn ả, cho rằng ả đang giả vờ giả vịt, nhưng đồng thời, nếu thích ả, sẽ bị ả hấp dẫn đến ngã trái ngã phải.
Hai vệ sĩ bên cạnh Ninh Vân Hoan do ba Lan đưa đến. Những người này đi theo ba Lan được ông huấn luyện nhiều năm, tâm trí kiên định dị thường, đương nhiên không thể giống như những kẻ mà Lan Lăng Yến đã phái đi đối phó với Cố Doanh Tích trước đây, dễ dàng bị ả mê hoặc, Ninh Vân Hoan vô cùng không thích nhìn thấy dáng vẻ này của Cố Doanh Tích. Chỉ nhìn ả một cái, rồi xem ả như không khí sau đó quay đầu đi vào thang máy.
“Cô không được đi, cô còn chưa xin lỗi cô ấy, tất cả mọi người đều là người, nếu cô muốn một mình một thang máy, thì cô cũng không thể đối xử với cô bé vô tội này như thế được.” Cố Doanh Tích như muốn lao về phía trước, hai vệ sĩ đã không khách sáo giữ chặt tay ả. Lúc này ả không cam lòng giãy dụa, trong mắt lộ ra ánh sáng quật cường.
Người xem xung quanh càng ngày càng nhiều, Ninh Vân Hoan không muốn tranh cãi với ả, quay đầu nói với bảo vệ: “Ở đây cần phải duy trì yên tĩnh, tôi không muốn nhìn thấy cô ta.”
Ban đầu bảo vệ còn sửng sốt lúc này đã có dáng vẻ bất an không yên, nghe Ninh Vân Hoan nói xong thì vội đáp ứng. Cố Doanh Tích nghe vậy, sao còn không rõ Ninh Vân Hoan chính là bà chủ ở đây, trong nháy mắt ả như đã hiểu rõ tất cả, từ lần trước sau khi đi cùng Tần Dật vào cửa hàng trang sức gặp Lý Phán Phán và Ninh Vân Hoan, ả rất sợ lúc bản thân ả và Tần Dật ở cùng nhau sẽ bị Ninh Vân Hoan kể cho Lan Lăng Yến nghe. Ả luôn bất an, ả không thể chịu nổi khi mình đã nhiễm bẩn, trong lòng thống khổ vì phải cố thỏa mãn nhiều người đàn ông như vậy, ả không là cố ý, mỗi người đàn ông kia lại cố tình không buông tha ả.
Cho dù ả không chạy khỏi lòng bàn tay của đám đàn ông kia, nhưng trong tâm hồn ả vẫn chỉ có hình bóng anh Lan Cửu mà thôi, ả không muốn nhìn thấy sự chán ghét trong mắt người đàn ông này, cho dù anh không ở bên mình, Cố Doanh Tích vẫn muốn trong lòng anh giữ lại một ấn tượng tốt đẹp về ả, loại cảm giác xâm nhập cốt tủy này, từ sau khi xảy ra chuyện Tần Dật thì ả lại càng sợ hãi Ninh Vân Hoan sẽ phá hủy cả ý nghĩ này của ả.
“Cô là bà chủ Lan Ninh, tôi biết, cô là người cao cao tại thượng, khinh thường loại kiến hôi muốn đến làm việc như chúng tôi, chúng tôi đều phải làm việc dưới quyền cô mới có cơm ăn, cho nên cô khinh thường tôi, cô luôn khinh tôi, cô luôn không xem trọng tôi, nể tình chúng ta từng là bạn học, có quan hệ thân mật khăng khít với cùng một người đàn ông, cô lại lạnh lùng như thế, ngay cả bạn bè cũng không muốn làm, trước kia tôi nhìn lầm cô rồi, cô đã khinh thường tôi, tôi cũng không thèm xem cô là bạn nữa.” Lúc này nước mắt Cố Doanh Tích đã chảy ra, rất nhiều người nghe thế trong lòng có chút đồng tình với ả, ả lau nước mắt, kiên cường nói: “Nhưng điều này cũng không có nghĩa là tôi sợ cô, cô hoàn toàn không xứng với anh Lan Cửu, cô chỉ là hạng phụ nữ tầm thường, cô hoàn toàn không xứng đôi với anh ấy, hoàn cảnh nhà họ Ninh các người ra sao, cô nghĩ tôi không biết sao? Cô hoàn toàn không có nhiều tiền như vậy để mở công ty, cô cũng không có khả năng mua được Đài truyền tình Lan Ninh, đều do anh Lan Cửu bỏ tiền ra cho cô, cô xem trọng anh ấy vì tiền, vì quyền lực của anh ấy, chỉ muốn lợi dụng anh ấy mà thôi!”
Ả nói đến đây, nhìn dòng chữ Lan Ninh thân mật khăng khít khiến lòng ả đau đớn, ả hi vọng có một ngày bản thân cũng có cơ hội này, có thể được anh Lan Cửu giúp đỡ mở công ty, ả không phải vì tiền, ả muốn mọi người đều biết đến, hai từ Lan Cố, người khác đều sẽ chúc phúc bản thân ả và anh Lan Cửu, hâm mộ ả, Ninh Vân Hoan cũng chỉ lợi dụng anh ấy mà thôi, cô ta hoàn toàn không quý trọng anh ấy!
“Tôi sẽ không cho cô cơ hội, có một ngày tôi sẽ vạch trần bộ mặt thật của cô, anh Lan Cửu tốt đẹp như vậy, cô không xứng sỉ nhục anh ấy!” Cố Doanh Tích oán hận nắm chặt tay, đôi tay bánh bao trắng mũm mĩm quơ giữa không trung, vô cùng đáng yêu.
Ninh Vân Hoan thấy ánh mắt bảo vệ nhìn Cố Doanh Tích, có chút cạn lời thở ra một hơi, trên mặt Cố Doanh Tích vì kích động mà hiện lên hai vệt đỏ ửng, nét mặt bình thường phổ thông của ả, có vẻ đặc biệt xinh đẹp, bởi vì nhìn ả đến ngây người, các nhân viên an ninh nhìn thấy người đẹp nhu nhược ấy, nên không nhẫn tâm tiến lên bắt lấy ả, theo bản năng buông tay ả ra.
“Vị học tỷ này, chị bình tĩnh một chút.” Tiếng nói Lưu Chân nhẹ nhàng vang lên, một tay níu cánh tay Cố Doanh Tích, gật đầu với Ninh Vân Hoan, vừa trấn an vỗ lưng Cố Doanh Tích, lại cầm khăn giấy lau mặt cho ả, Cố Doanh Tích cảm kích cười với cô ta: “Cảm ơn em, vừa nãy chị quá thất lễ, em cũng là học sinh trường chúng ta sao?”
Không biết Lưu Chân đến khi nào, có lẽ đã sớm đến, nhưng Ninh Vân Hoan không thấy cô ta mà thôi, lúc này không chỉ có Lưu Chân ở đây, ngay cả kẻ thù lão làng của cô ta Trình Xảo Mi cũng ở đây, nhìn thấy tình cảnh này, vội nhíu mày: “** quả nhiên già mồm cãi láo, đều là cá mè một lứa, giả vờ ngoan ngoãn khéo léo gì chứ.”
Cố Doanh Tích bị cô ta nói khiến nước mắt suýt chảy xuống, vừa nãy có thể vì Ninh Vân Hoan là bà chủ nên không ai dám nói giúp Cố Doanh Tích thôi, lúc này vừa nghe Trình Xảo Mi nói, lúc tiến vào công ty tất cả mọi người đều là người mới, nhưng vì ngoại hình Trình Xảo Mi xinh đẹp động lòng người, nên được công ty xem trọng hơn một ít, nghệ sĩ phải buộc ký hợp đồng 15 năm, nhưng cô ta chỉ ký có 10 năm, đương nhiên mọi người nhìn cô không vừa mắt, đồng thời nghệ sĩ trong công ty cạnh tranh lẫn nhau, tuy rằng không sinh ra mâu thuẫn gì lớn, nhưng sau lưng ngươi đến ta đi cũng không thiếu, hình thành rất nhiều phe phái, cũng bởi vì Lan Bưu có thể ép những người này ra được mà thôi, bằng không sớm đã có người làm ầm lên, dù sao vào công ty, trừ người có thân phận bình thường ra, trong đó còn có một ít nhị đại.
“Trình Xảo Mi, cô không cần quá đáng, khi dễ hai cô gái nhà người ta…” Một chàng trai trẻ đẹp có diện mạo ánh mặt trời bất bình thay Lưu Chân và Cố Doanh Tích, sắc mặt Lưu Chân hơi đổi, tuy rằng cô ta không muốn cùng phe với Trình Xảo Mi, nhưng tương tự, cô ta cũng không muốn bị trộn lẫn với Cố Doanh Tích, nếu Ninh Vân Hoan thật sự là bà chủ của công ty Lan Ninh, thì người phụ nữ họ Cố này mới mắng bà chủ phun máu chó đầy đầu, bản thân vừa mới vào công ty, nếu đắc tội với bà chủ, lỡ như bị đóng băng, thời gian sẽ là 10 năm đằng đẵng.
Lúc này cho dù chàng trai này nói giúp mình, nhưng Lưu Chân không hề cảm kích, ngược lại sắc mặt có chút khó nhìn.
“Hoan Hoan, không phải…” Cô ta vừa muốn mở lời, Ninh Vân Hoan đã phất tay, tươi cười đi đến giữa sảnh, khiến biểu hiện của Cố Doanh Tích vô cùng khó nhìn, cô trong chiếc váy công sở màu xám bạc xinh đẹp nói: “Người này, không được cho cô ta vào công ty chúng ta.” Cô chỉ vào Cố Doanh Tích nói một câu, lại liếc mắt nhìn chàng trai hăng hái vừa nãy: “Loại không có mắt nhìn này, quá dễ xúc động, không biết bảo vệ người trong công ty mình, ngược lại khuỷu tay chỏ ra ngoài, xem tư liệu của cậu ta, nếu còn chưa vào công ty của chúng ta, thì không cho cậu ta tiến vào nửa bước, có quan hệ với cậu ta cũng không cho vào.”
Thật vất vả trở thành bà chủ, Ninh Vân Hoan cũng không muốn tiếp tục nén giận, mặc kệ sắc mặt những người này, thẳng thừng chối bỏ cậu trai. Sắc mặt Cố Doanh Tích tái nhợt, cắn môi, ả chỉ vì từ Lan trong tên của anh Cửu, nên bản thân muốn đến làm việc, trừ muốn kiếm tiền ra, còn vì từ Lan kia, nghĩ rằng sau khi bản thân trở thành nhân viên, cho dù có là công ty Lan Ninh, cứ như vậy, bản thân ả có thể dựa vào gần anh hơn.
Ai ngờ Ninh Vân Hoan ghen tị, đã chối bỏ ả, lòng ả đau như cắt, nhưng lòng tự trọng không cho phép ả cầu xin tình cảm, bởi vậy cố nén thống khổ trong lòng, bày ra gương mặt trắng bệch không lên tiếng nữa.