Nghĩ tới cảm giác của bản thân sau khi ba Ninh mất, cùng với việc cái chết cô độc của bản thân cô, kêu trời trời không thấu kêu đất đất không hay, đôi mắt Ninh Vân Hoan bất giác đỏ ửng, mặc dù đàn ông của Cố Doanh Tích không phải loại tốt đẹp gì, nhưng so sánh, người cô hận nhất không phải những tên đàn ông đó, mà là Lưu Tấn Quân.
Một người luôn miệng nói báo ân cùng thật tâm yêu cô, trong thời gian nửa năm theo đuổi cô, bằng mọi cách thể hiện ra sự chân thành và chất phác của hắn, mặc dù cuối cùng Ninh Vân Hoan cũng không thích hắn, nhưng cô đã từng chân thành đối xử cũng như tín nhiệm hắn như vậy, ai có thể nghĩ tới, cuối cùng còn đâm sau lưng cô một nhát dao, đây chính là cách báo ân của hắn?
Lại nghĩ tới những kẻ phản bội sau lưng cô, Cố Doanh Tích giả vờ tốt bụng lấy ra 50 vạn, nói là tiền mua chuộc mấy người Lưu Tấn Quân, Ninh Vân Hoan liền tức tới mức thổ huyết.
Một năm cô quyên góp không chỉ có 50 vạn, nhưng loại đàn bà mặt dày Cố Doanh Tích lại lấy tiền của Ninh gia, đến mua quyền sở hữu những kẻ vong ân phụ nghĩa này, cô mua những người này lúc nào? Nếu như những người này muốn tiến vào công ty Ninh gia, nếu như xem mục đích mượn Ninh gia để kiếm tiền của bọn họ là bán thân, vậy thì cô cũng không còn lời nào để nói với những kẻ vô liêm sỉ này, điều làm người ta tức giận nhất, chính là biện pháp dùng 50 vạn để mua những người này của Cố Doanh Tích, mới làm cho Ninh Vân Hoan ở kiếp trước chán ghét ả đến thấu xương, dần dần cách xa ả ta, nhưng ai ngờ cuối cùng lại đổi lấy cái chết của chính bản thân cô.
Các loại chuyện giống như những thước phim đang được chiếu trong đầu cô, biểu tình của Ninh Vân Hoan ngày càng lạnh nhạt, cô nắm chặt túi xách, giống như chỉ cần có điện thoại ở bên cạnh, cô có thể thời thời khắc khắc đều có thể tìm thấy Lan Lăng Yến vậy.
“Ninh học muội, ân oán giữa chị và em thì không cần nhắc tới nữa, nhưng những đứa trẻ này là vô tội, tại sao em không thể cứu chúng chứ?” Cố Doanh Tích nhìn thấy Ninh Vân Thành bị Ninh Vân Hoan làm cho xanh mặt, giống như trấn an vỗ vỗ lưng hắn, lúc này mới cau mày, có chút không vui mở miệng.
“Từ lúc nào chị có tư cách nói chuyện với tôi vậy? Chị thiếu tiền tôi, lúc nào mới có thể trả?” Tức giận dâng tới tận cổ, lúc này nhìn thấy Cố Doanh Tích muốn tiếp cận mình, Ninh Vân Hoan làm sao có thể bỏ qua cho ả: “Dựa theo lãi suất ngân hàng, nếu tháng này chưa trả hết số tiền đó, chị phải trả thêm tiền lãi, lãi cộng thêm lãi, nếu như chị không trả hết, tôi đến thu lại nhà chị.”
Kinh diễm trong mắt Lưu Tấn Quân ngay lập tức biến mất sạch sẽ khi nghe thấy lời nói này của Ninh Vân Hoan.
Hắn không nghĩ tới người mà hắn vẫn luôn cho rằng vô cùng thiện lương, ngay tại thời khắc nhìn thấy cô, liền làm mất đi ấn tượng trong lòng hắn. Mặc dù Ninh Vân Hoan trợ giúp hắn 10 năm, nhưng hiện nay nhìn thấy dáng vẻ này của cô, vừa hung dữ vừa tàn nhẫn, ánh mắt hung dữ nói chuyện với Cố Doanh Tích, vừa nhìn liền thấy không phải người tốt, người như vậy lại là người tốt Ninh Vân Hoan trong truyền thuyết hay sao?
Nếu so sánh thì mặc dù Cố Doanh Tích có chút không biết tiết chế, nhưng ả là người thiện lương, đối với người qua đường cũng có thể thiện lương giúp đỡ, nếu so sánh với Ninh Vân Hoan, không biết tốt hơn gấp bao nhiêu lần! Nếu như lấy về một thiên kim đại tiểu thư như vậy, cho dù có tiền cũng không tiêu nổi! Nghĩ tới đây, Lưu Tấn Quân liền loại bỏ suy nghĩ vừa rồi muốn theo đuổi cô, ngược lại trong mắt liền lộ ra sự phiền chán.
Loại phụ nữ như vậy, sau khi cưới vào nhà cũng không biết giữ thể diện cho hắn, nếu như mang về quê, mọi người nhìn thấy một người phụ nữ đè đầu cưỡi cổ hắn, không những không cung kính với mẹ chồng, hầu hạ chồng, ngược lại nếu tính cách vẫn cứ điêu ngoa như vậy, mọi người không cười hắn tới mức rụng răng mới là lạ!
“Cái gì mà thiếu tiền mày?” Ninh Vân Thành thấy biểu tình của Cố Doanh Tích có chút xấu hổ, thần sắc có chút bối rối, nhất thời nảy ra lòng nghi ngờ, hắn chưa từng nghe thấy Cố Doanh Tích thiếu tiền Ninh Vân Hoan. Cố Doanh Tích chỉ thiếu tiền hai nơi, một là mẹ của ả Cố Nhàn mắc bệnh, mất tiền phẫu thuật và tiền mua thận, một cái khác là lần trước ả trở về chẳng biết tại sao lại nói nợ 5 ngàn 500 vạn.
Ninh Vân Thành nghĩ tới đây, trong đầu lóe sáng, biểu tình có chút hung ác: “Năm ngàn năm trăm vạn mà Tích Nhi thiếu, là của mày?” Ninh Vân Thành nghĩ tới đây, nhìn thấy bộ dáng cười lạnh của Ninh Vân Hoan, càng chắc chắn ý nghĩ trong đầu, nhất thời liền tức giận tới mức váng đầu mắt hoa, hận không thể đánh cho cô một trận: “Mày có biết hay không, cô ấy trở về bị mày dọa cho sợ hãi biết nhường nào? Cô ấy là chị dâu của mày, sao mày dám chụp mũ bắt nạt cô ấy? Có phải mày bị điên rồi không? Chính bởi vì mày cố ý chỉnh ác Tích Nhi, làm cho tao mới trở về nhà vay tiền ba, suýt nữa làm ba sinh bệnh mà chết, mày còn có lương tâm nữa hay không? Mày ác độc như vậy, sao không đi chết đi!”
Khi biết được Cố Doanh Tích thiếu nợ Ninh Vân Hoan, Ninh Vân Thành liền cảm thấy trong lòng giống như giải tỏa được tâm bệnh, ngọn núi đè lên hắn liền được dời đi ngay lập tức, hắn cho rằng Ninh Vân Hoan chỉ muốn chơi đùa Cố Doanh Tích thôi, nhưng bởi vì cô quá tùy hứng, cho nên náo loạn thành như vậy, mới làm cho hắn làm ra chuyện nghiêm trọng kia, quay về tìm ba Ninh vay tiền, nói bừa một chút mới làm cho ba Ninh ngất đi.
Hôm qua sau khi trở về Ninh Vân Thành không dám gọi điện hỏi thăm tình hình của ba Ninh, nhưng thực ra trong lòng không hề cảm thấy áy náy, hắn chỉ là người không phải thần tiên, ít nhiều cũng có chút lương tâm, nhưng tối qua đã đem tất cả áy náy phát tiết trên thân của người trong lòng rồi.
Đến nay sau khi biết được nguyên nhân, Ninh Vân Thành liền biến chút ít áy náy thành phẫn nộ, ngay cả bệnh tình của ba Ninh trong mắt Ninh Vân thành cũng do Ninh Vân Hoan hại mà ra, nếu không phải do Ninh Vân Hoan hồ nháo, làm sao có thể dẫn tới sóng gió vay tiền của hắn cơ chứ, làm sao có thể để hắn trở về làm ba Ninh tức thành bộ dáng kia cơ chứ?
Sau khi nghĩ thông tất cả, trong lòng Ninh Vân Thành liền cảm thấy nhẹ nhõm, hắn cảm thấy dường như hắn đã có dũng khí gọi điện cho ba Ninh rồi, lại bắt đầu đau lòng Cố Doanh Tích bị hắn ép buộc lăn qua lăn lại suốt đêm qua, đều trách Ninh Vân Hoan gây áp lực cho hắn, nếu không sao hắn có thể không kiềm chế được mà đối xử với người trong lòng như vậy cơ chứ?
“Mày nhanh chóng xin lỗi Tích Nhi ngay, nếu không tao sẽ gọi điện cho ba ngay lập tức nói rõ sự độc ác của mày.” Ninh Vân Thành cầm lấy điện thoại, khuôn mặt đầy uy hiếp.
Ninh Vân Hoan nghe thấy hắn nói như vậy, không nhịn được cười lạnh: “Chị dâu? Nếu nói như vậy, anh trai rẻ mạt của tôi có thể đánh mấy bàn mạt chược rồi (ý nói số lượng chồng của CDT đủ để đánh mấy bàn mạt chược, một bàn 4 người thì phải). Anh ít nói những lời này đi, ngày ba bị bệnh Cố Doanh Tích giống như phát điên đạp hỏng điện thoại và túi xách của tôi, những thứ này đều do chị ta đồng ý bồi thường, cho dù anh náo tới tận trời tôi cũng không sợ, tôi còn có dấu tay cùng ký tên do đích thân chị ta ký, nếu như không muốn trả tiền, 5 ngàn 500 vạn này đủ để chị ta lấy mạng ra gán nợ!”
Cố Doanh Tích vừa nghĩ tới ả phải lấy mạng ra gán nợ, trong lòng không khỏi có chút sợ hãi, tay nhỏ bé vô thức nắm lấy áo của Ninh Vân Thành, trốn sau lưng hắn, nhát gan lộ ra một cái đầu.
Nhìn thấy bộ dáng đau lòng của người trong lòng, Ninh Vân Thành vốn có chút hiếu kỳ tại sao Cố Doanh Tích lại ngăn cản và phá hỏng đồ đạc của Ninh Vân Hoan trong ngày ba Ninh bị bệnh, nhưng lúc này bị kích thích bởi bộ dáng giống như chuột nhỏ của Cố Doanh Tích, trong mắt trong lòng hắn chỉ có vẻ mặt làm hắn nhìn cả trăm lần cũng không chán cùng với động tác làm hắn yêu thích vô hạn.
“Chẳng qua chỉ là điện thoại và túi xách, tao bồi thường cho mày là được!” Ninh Vân Thành không thèm nghĩ ngợi, ưỡn ngực lên nói: “Đáng bao nhiêu tiền, mày đem cả số lẻ dư ra thêm vào cho tao!”
“Cũng được, điện thoại của tôi là độc nhất vô nhị trên thế giới, bạn trai tôi nói rồi, ít nhất cũng phải 5 ngàn vạn, còn về túi xách, xem chị ta cũng chẳng có bao nhiêu tiền, tôi tính 500 vạn thôi, đó là túi sách thủ công số lượng giới hạn, nhãn hiệu gì tôi nghĩ Cố Doanh Tích cũng biết rõ, những bạn học ngày hôm đó nhìn thấy không phải chỉ có một hai người, nếu anh đã nói thêm số lẻ vào, vậy thì trả tôi 6 ngàn vạn đi.” Ninh Vân Hoan nhìn thấy Ninh Vân Thành coi tiền như rác, tất nhiên cũng không nỡ cự tuyệt, lập tức đáp ứng lời nói của hắn: “Nếu như anh vẫn cần thể diện, ngay bây giờ liền vào bên trong viết giấy chứng từ cho tôi.”
“Túi xách gì của mày mà cần 500 vạn, mày cho là tao không biết gì à?” Trong lòng Ninh Vân Thành nghĩ rằng Ninh Vân Hoan cố ý dọa dẫm hắn thôi, sắc mặt liền khó coi, trước đây hắn cũng không phải chưa từng qua lại với bạn gái, bất kể là nữ minh tinh hay nữ người mẫu, mua túi sách chỉ cần ba bốn vạn đã mua được túi sách hàng hiệu không tồi rồi, còn túi xách trị giá mấy chục vạn càng ít, Ninh Vân Hoan cư nhiên nói với hắn túi sách của cô đáng giá 500 vạn, hơn nữa một cái điện thoại đáng giá 5 ngàn vạn!
Ninh Vân Thành nói tới đây, không nhịn được cười: “Có phải mày muốn tiền tới mức phát điên rồi hay không?”
“Anh nói không sai, túi sách kia là túi sách thủ công hàng hiệu của Anh, chỉ cung cấp cho hoàng gia Anh, giống như túi sách được làm ra cho Ninh Vân Hoan, lại là màu hồng phấn độc nhất vô nhị, sau này không có sản phẩm thứ hai, đừng nói 500 vạn, cho dù bán ra với giá ngàn vạn cũng có người mua.” Ninh Vân Hoan vốn muốn quay đầu nhìn xem ai nói giúp cô, lại nhìn thấy Lý Phán Phán đứng nhéo nhéo chiếc túi xách màu hồng phấn, mặc một chiếc váy thục nữ màu vàng nhạt viền lá sen đứng ở ngoài cổng trường học, đôi giày dưới chân cùng màu với chiếc túi xách, cả người nhìn tươi mát mà xinh đẹp.
Cô ta nhìn thấy Ninh Vân Hoan quay đầu lại nhìn, bất giác vuốt vuốt tóc, thản nhiên cười: “Đã vào lớp rồi, sao cậu vẫn chưa vào lớp học?”
Lý Phán Phán không vì chuyện lần trước Lan Lăng Yến đánh Tần Dật mà trở mặt với Ninh Vân Hoan, lại thêm hành động mượn điện thoại của cô ta, làm cho Ninh Vân Hoan đối với cô ta sinh ra chút hảo cảm, lúc này nghe thấy cô ta mở miệng hỏi, cũng cười theo:” Tôi có chút chuyện, không phải cậu cũng đang ở ngoài lớp học đó sao?”
“Tôi cũng có chuyện.” Lý Phán Phán máy môi, hai cô gái cùng cười lên, khúc mắc cùng không vui trong lần đầu gặp mặt cũng tan biến theo.
“Những người này lại tới tìm cậu?” Lý Phán Phán phát hiện Ninh Vân Hoan không giống với ấn tượng lãnh khốc vô tình lần đầu tiên cô ta bắt gặp, cảm thấy cô tốt hơn rất nhiều: “Sao lại nói chuyện ngoài cổng trường? Không bằng để tôi mời khách, đến quán cà phê ngoài cổng trường ngồi một chút.”
Tính cách cô ta thiện lương phóng khoáng, cũng bởi vì như vậy, Phó Viện ở bên cạnh cô ta chiếm được bao nhiêu lợi ích trong một thời gian dài cô ta cũng không phát hiện ra. Ninh Vân Hoan cảm thấy mình phải nhìn Lý Phán Phán bằng cặp mắt khác xưa, khi chưa kết bạn với cô ta liền cảm thấy người như vậy rất phiền phức, lại quá thiện lương, rất dễ làm những việc làm cho người khác cảm thấy trong lòng lo lắng, nhưng nếu như thật sự kết bạn với cô ta, giống như Phó Viện kia, ngược lại rất hạnh phúc.