Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Nữ Phụ Trùng Sinh

Chương 62: Giáo huấn

Tác giả: Mỉm Cười Wr
Chọn tập

Đúng là kẻ thù gặp mặt liền đỏ mắt gay gắt, Ninh Vân Hoan hóa trang thành như thế này e rằng ba Ninh mẹ Ninh vừa nhìn chưa chắc đã nhận ra ngay, nhưng Cố Doanh Tích vừa nhìn đã nhận ra.

Hơn nữa vừa rồi một người lớn như vậy đứng trong phòng bao nửa ngày, cô ta một chút cũng không phát hiện ra, đến bây giờ mới nhìn thấy, Cố Doanh Tích chuyên chú nhìn Lan Lăng Yến tới mức độ nào cơ chứ? Huống chi cũng không phải cô tự mình hạ thuốc, sau khi Lan Lăng Yến hạ thuốc xong, Cố Doanh Tích cam tâm tình nguyện uống, cái này không thể đổ hết lên đầu cô đi?

Ninh Vân Hoan có chút không biết nói gì nhìn cô ta một cái, cũng không đáp lời, dù sao Cố Doanh Tích vừa nhìn chính là bộ dáng gặp xui xẻo lớn, Lan Lăng Yến cho cô ta uống khẳng định không phải xuân dược thông thường, trong phòng thí nghiệm của anh còn có thứ cổ quái kỳ lạ gì không có sao? Kiếp trước coi như cô đã tự mình thử qua, kiếp này Cố Doanh Tích cũng nên thử qua mới phải.

Ở cửa sau của Quan lại quyền quý, Bưu thúc đã dẫn khoảng mười tên côn đồ tóc xanh tóc đỏ đang đứng ở bên ngoài, lạnh giọng phân phó: “Sau khi chơi xong nhớ kín miệng, nếu không các người cũng biết hậu quả rồi đấy!”

Mấy tên côn đồ có thân hình gầy tới mức quỷ dị vội vàng cúi đầu liên tục đáp ứng, khoảng mười phút sau, Cố Doanh Tích bị hai người đàn ông vạm vỡ kéo ra, đẩy vào trong lòng đám côn đồ.

“A, các người muốn làm gì?” Cố Doanh Tích bị đẩy vào trong lòng những người này, ngay lập tức có bảy tám cánh tay đã sờ soạng cô ta, dùng sức nhào nặn cơ thể cô ta, cô ta lập tức bị dọa tới mức hoa dung thất sắc, thân thể không tự chủ được mà run rẩy, miệng thất thanh thét chói tai. Nhưng cùng với cảm giác đau đớn và nhục nhã cùng dâng lên, cô ta còn cảm thấy chó chút khoái cảm.

“Làm.” Một tên côn đồ trêu đùa nói một câu, miệng liền ngậm lấy môi của Cố Doanh Tích mà mút, đồng thời có mấy cánh tay không ngừng sờ loạn trên thân thể cô ta, vẻ mặt của Cô Doanh Tích có chút phát điên, thét lên muốn khóc, nhưng đang muốn khóc lên tiếng, một tên miệng hôi tới mức làm người hôn mê liền ngậm lấy miệng của cô ta, không biết thay đổi bao nhiêu người, môi cô ta đã bị sưng đỏ, lại không thể nói ra được câu nào.

Trong miệng Cố Doanh Tích phát ra thanh âm ô ô, hạ thân đột nhiên căng thẳng, hình như có ngón tay đi vào, cơ thể cô ta vô cùng cứng ngắc, toàn thân run rẩy, trong lòng cảm thấy vô cùng nhục nhã, nhưng thân thể không thể chống lại loại khoái cảm này, gắt gao níu lấy dị vật, trong mũi phát ra tiếng hít thở động lòng người.

“Vì sao, vì sao đối xử với tôi như vậy?” Thân thể Cố Doanh Tích cảm thấy thoải mái tới mức không muốn đồ vật trong cơ thể mình rời đi, lấy ngón tay giữ chặt lại, nhưng trong lòng lại vô cùng đau khổ. Một loại đau đớn nhấn chìm cô ta, nước mắt “ào ào” chảy xuống: “Anh đã tàn nhẫn như vậy, đối xử với em như vậy, em cũng không cần thủ tiết vì anh nữa. Anh nhẫn tâm nhìn những kẻ dơ bẩn này chạm vào em, vậy em để bọn chúng chạm vào cho anh xem, để cho anh phải hối hận!” Cố Doanh Tích đột nhiên đẩy khuôn mặt ở phía trước ra, miệng dùng sức hét lên hai câu, lại thở gấp hai tiếng, sau đó miệng lại bị người ta bịt chặt.

Trong xe cách đó không xa Ninh Vân Hoan nghe thấy liền cạn lời, quay đầu nhìn khuôn mặt băng lãnh của Lan Lăng Yến một cái: “Anh thật nhẫn tâm?”

Lời này vừa nói xong, cánh tay vốn đang ôm eo cô liền ôm chặt hơn, ý tứ cảnh cáo rõ ràng, anh dùng sức làm eo của cô cảm thấy đau, Ninh Vân Hoan vội vàng xin tha, ngoan ngoãn đưa mặt lại gần để cho anh hôn một hồi, lúc này mới thở gấp dựa vào trước ngực anh, đôi mắt vẫn nhìn ra bên ngoài.

Lúc này Cố Doanh Tích bị bao bọc trong một đám đàn ông, quần áo sắp bị xé hết rồi, tất chân đã sớm bị xé rách lung tung, tiếng hôn môi và tiếng nuốt vội vàng của đám đàn ông truyền vào trong xe.

“……………….” Trong lòng Ninh Vân Hoan sinh ra một loại tư vị không thể nói rõ, lúc hai người dựa sát vào nhau không nói chuyện, Bưu thúc đứng ở bên cạnh xe lại quay đầu cúi người xuống thấp giọng nói: “Chủ tử, cô ta chỉ là một cô gái bình thường, sao phải làm như vậy?” Bưu thúc nghe thấy tiếng kêu khóc thê lương của Cô Doanh Tích cách đây không xa, trong lòng không nhịn được, ma xui quỷ khiến cầu tình thay cho Cố Doanh Tích. Theo như điều tra của hắn ta, Cố Doanh Tích chỉ là một cô gái mềm yếu và có chút không hiểu sự đời mà thôi, mặc dù nhân duyên với đàn ông có nhiều một chút, nhưng thực ra những điều đó không phải do cô ta tự mình tìm tới, chỉ là âm kém dương sai mà thôi, cũng không thể trách tội cô ta được.

Không biết tại sao Cố Doanh Tích lại đắc tội Lan Lăng Yến, nhưng trong điều tra của Bưu thúc, hình như Cố Doanh Tích không có điểm nào đắc tội anh, chỉ là có quan hệ với hai người ở bên cạnh phu nhân mà thôi.

Nghĩ tới đây, Bưu thúc theo bản năng muốn ngẩng đầu nhìn Ninh Vân Hoan đang dựa vào người Lan Lăng Yến ở trên xe, ai ngờ ngẩng đầu lên vẫn chưa nhìn thấy rõ khuôn mặt của cô gái ở trong xe, chỉ nhìn thấy hai ánh hàn quang lóe lên, giống như ánh mắt nguy hiểm của loài báo, hắn ta vội vàng cúi đầu, nghĩ tới tính tình và thủ đoạn của Lan Lăng Yến, nhất thời cảm thấy sau lưng lạnh toát.

“Có một số chuyện, không cần chú quan tâm, chú cũng không cần hỏi nhiều. Lan Bưu, chú ở bên cạnh tôi bao nhiêu năm rồi, ngẫm lại xem kết cục của những người đi trước, lần này tôi nể tình ông nội, tôi coi như chưa nghe thấy lời nói vừa rồi của chú.” Lan Lăng Yến ôn hòa cười, ánh mắt dừng lại một lúc trên người Bưu thúc, lúc này mới dời mắt đi.

Vừa rồi lúc bị Lan Lăng Yến nhìn chằm chằm, Lan Bưu cảm thấy giống như bị một con mãnh thú nhìn chằm chằm vậy, hắn ta không hề nghi ngờ, nếu như vừa rồi nói thêm hai câu nữa, xung quanh liền có vài khẩu súng bắn trúng đầu và trái tim hắn ta rồi.

Lan Lăng Yến là người Lan gia có thể bình yên sống từ nhỏ cho tới nay, đồng thời sau cùng còn đi tới địa vị ngày hôm nay tuyệt đối không phải người thiện tâm, hắn ta vừa rồi giống như là trúng tà vậy, tự nhiên lại chủ động nói giúp Cố Doanh Tích. Lan Bưu nghĩ tới tình cảnh trước đây, liền cảm thấy mình giống như bị điên vậy, mấy đời nhà hắn ta may mắn được hầu hạ từ đời ông nội của Lan Lăng Yến, đặc biệt được cho phép mang họ Lan, có thể nói là những người đáng tin cậy nhất trong Lan gia.

Nhưng thân phận như vậy cuối cùng chỉ vì thay Cố Doanh Tích cầu tình, mà bị hủy đi hơn nửa! Ý tứ trong lời nói của Lan Lăng Yến là lần này anh sẽ cho hắn ta cơ hội, sau này sẽ không cho thêm cơ hội nào nữa, đồng thời sau khi sử dụng cơ hội này, tình nghĩa mấy đời nhà Lan Bưu tại Lan gia liền không đáng nhắc tới nữa, Lan Bưu chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, kết quả của việc mấy đời phấn đấu, lại chỉ vì một câu nói của mình mà thành công giã tràng!

Hắn ta hiểu tính cách của Lan Lăng Yến, nói một không hai, tuyệt đối không có cơ hội thay đổi, tại sao vừa rồi hắn ta lại nói giúp Cố Doanh Tích cơ chứ? Nếu như người trong nhà biết được tình hình, còn không biết sẽ tức giận như thế nào! Ba của Lan Bưu cũng hầu hạ ở bên người ba của Lan Lăng Yến, vốn dĩ hắn ta là người Lan Lăng Yến cảm thấy đáng tin nhất, nhưng chỉ vì Cố Doanh Tích mà cái gì cũng không còn, sau này hắn ta không những không thể tiến vào trung tâm quyền lực của Lan Thị, thậm chí còn không bằng bây giờ, vừa nghĩ tới điều này, trong lòng hắn ta không tự chủ được sinh ra sát tâm với Cố Doanh Tích.

“Từ từ chơi đùa đi, nếu một lần chơi tới chết thì thật vô vị.” Hai tay của Lan Lăng Yến giao nhau đặt dưới cằm của chính mình, ánh mắt nhìn vào tình cảnh ở cách đó không xa, cũng không biết nói lời này cho ai nghe.

Ngay lúc Cố Doanh Tích đang gào thét không ngừng, cô ta đang bị người ta ấn xuống đất, liền vang lên một loạt tiếng bước chân, hình như có người tới.

Bởi vì chỗ này vẫn thuộc phạm vi của Hội sở Quan lại quyền quý, theo lý mà nói không có ai dám gây sự ở đây, lại thêm cửa sau có chút vắng vẻ, đáng lẽ không có ai tới mới đúng, nhưng lúc này lại có người tới, Lan Bưu vừa nghĩ tới hậu quả vừa rồi mình mở miệng nói thay cho Cố Doanh Tích, theo bản năng vội vàng chắn ở trước xe, hi vọng biểu hiện của mình có thể làm cho Lan Lăng Yến cho thêm một cơ hội.

“Doanh Nhi, Doanh Nhi!” Một giọng nói tê tâm liệt phế vang lên, phối hợp với tiếng bước chân cuồng loạn, hai bóng người kéo dài dưới ánh đèn vội vàng chạy tới bên này, Cố Doanh Tích vốn bị ấn xuống trong một đám người ngay cả mặt cũng không nhìn thấy, nhưng nữ chủ không hổ là nữ chủ, dù như vậy vẫn bị người nhận ra.

Ninh Vân Hoan vừa nhìn đã nhận ra người chạy tới đầu tiên với ánh mắt đỏ bừng là Ninh Vân Thành, người phía sau thân hình cao gầy, vẻ mặt nghèo túng vừa đúng là Tạ Trác Doãn, nhưng do một năm không gặp, cả người Tạ Trác Doãn nhìn vô cùng nghèo túng, khuôn mặt râu ria, nhìn có vẻ già đi ít nhất năm tuổi so với quý công tử luôn hăng hái trước đây, cho nên nhất thời cô không dám khẳng định.

“A! Mấy tên cặn bã các người, mau cút!” Ninh Vân Thành giống như phát điên xông lên, vừa xông lên vừa điên cuồng gọi tên của Cố Doanh Tích: “Tích nhi, Tích nhi, em không sao chứ?”

Ninh Vân Hoan nghe tới đây liền nhịn không được, giãy dụa từ trên người Lan Lăng Yến ngồi thẳng lên, lúc này mới ngẩng đầu lên nói với anh: “Anh ta kêu như vậy, lẽ nào không sợ người khác tới sao? e sợ người ta không biết ở đây có một người phụ nữ bị phi lễ sao?” Ninh Vân Thành dường như không thể chấp nhận một hạt cát trong mắt, không thể khoan dung Cố Doanh Tích có một chút sai lầm nào hay sao? Lần trước cô vẫn chưa nói gì đã làm hắn ta phát hỏa lớn như vậy, đến nay Cố Doanh Tích đã bị người ta biến thành như vậy, chỉ kém không làm tới bước cuối cùng, hắn ta kêu lên như vậy, sau này để người ta biết được, Cố Doanh Tích còn dám xuất hiện ở bên ngoài sao?

Lan Lăng Yến nghe tới đây, không nhịn được cười, khóe miệng Lan Bưu co rút, đây là lần đầu tiên trong buổi tối hôm nay hắn ta nghe thấy Ninh Vân Hoan mở miệng nói truyện, vốn dĩ vừa rồi thấy hai người đàn ông chạy tới không sợ hiện trường nhiều người, có tình có nghĩa nguyện ý cứu người mình yêu, không chạy trốn một cách uất ức, nhưng Ninh Vân Hoan nói như vậy, hắn ta cảm thấy hai người đàn ông kia bị ngốc rồi.

Nhưng theo điều tra, người đàn ông đó không phải anh trai của cô sao?

Ninh Vân Thành là người đầu tiên xông tới, muốn cướp miếng thịt béo trong miệng của người khác, những tên côn đồ kia tất nhiên là cảm thấy không vui, liền dơ nắm đấm hướng tới khuôn mặt của hắn ta. Trên người Cố Doanh Tích có gắn thiết bị truyền âm thanh, người trong xe nghe thấy rõ ràng âm thanh của nắm đấm đánh vào mặt có bao nhiêu lớn, mặc dù bình thường Ninh Vân Thành có bộ dáng ngoài người trong chó, nhưng hắn ta căn bản không biết đánh nhau, nếu một hai người còn được, dựa vào ưu thế có vóc dáng cao lớn của hắn còn có thể ngăn cản được, nhưng nhiều người như thế này, chỉ là một người đánh hắn một quyền hắn cũng không chịu được, rất nhanh Ninh Vân Thành đã bị đánh cho kêu rên.

Chọn tập
Bình luận