Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Nữ Phụ Trùng Sinh

Chương 139: Sống chết

Tác giả: Mỉm Cười Wr
Chọn tập

Editor: Gà

“Trước kia từng thấy cậu ta diễn trên TV.” Trong mắt Ninh Vân Hoan lộ ra phiền chán, không có ấn tượng gì tốt với Bạch Minh Ngọc này, biểu hiện ra ngoài, dường như cô cố nén phiền chán, biểu tình đó khiến Lan Lăng Yến hài lòng, anh nở nụ cười:

“Người này còn chút giá trị lợi dụng, Lan Bưu làm không sai, nếu cậu ta thức thời đương nhiên sẽ cho cậu ta một một cơ hội, nếu không thức thời, nhìn cậu ta không vừa mắt, trói cậu ta lại cho xuất ngoại đi, trực tiếp giết.” Lan Bưu cũng không phải thứ gì tốt, Lan Lăng Yến đã nói đương nhiên anh ta không có dị nghị, nhưng nghĩ đến bản thân đã tra rõ, anh ta cũng cười theo: “Chủ tử nói không sai, người này thuộc hạ đã điều tra rồi, trừ bản thân anh ta là minh tinh có chút của cải ra, còn có một người anh, có thể lấy được chút phí vất vả của đám thuộc hạ…”

Tuy không thích Minh Ngọc, nhưng Ninh Vân Hoan vẫn không thể bình tĩnh với hành động mặt dày tâm đen này của Lan Lăng Yến, người này nhạn quá bát mao [1] muốn giết người diệt khẩu, khiến mí mắt cô nhảy lên, nhìn dáng vẻ Lan Bưu một bộ trung thành chấp nhận, không khỏi cứng ngắc quay mặt đi.

[1] nhạn quá bát mao: Nhổ lông chim nhạn bay qua. Đây là nói về tính tình một người. Chim nhạn bay ngang mà còn tính chuyện nhổ lông thì phàm việc gì có lợi, họ quyết không bỏ qua.

“Nếu vậy, thì xem cậu ta lựa chọn thế nào.” Lan Lăng Yến nghĩ đến vừa rồi Ninh Vân Hoan có phản ứng khi nghe được tên Minh Ngọc này, trong mắt lại lạnh hơn: “Nếu không thức thời, thì làm theo lời tôi nói.”

Vốn lần này Lan Bưu lần đầu giúp Ninh Vân Hoan làm việc lại bị Minh Ngọc làm mất hết mặt mũi, lúc này tâm tình rất không vui, ban đầu không nghĩ đến sẽ thả Minh Ngọc, nhưng anh ta muốn giáo huấn thằng nhóc Minh Ngọc không biết trời cao đất rộng này một phen, thật không nghĩ sẽ chuẩn bị làm như Lan Lăng Yến, hiện tại nghe chủ tử phân phó, cho dù Minh Ngọc có người anh trai nổi danh. Có chút liên quan với nhà họ Đường có thể xưng tụng là ngự y thế gia ở Hoa Hạ, nhưng nếu đã có Lan Lăng Yến làm chỗ dựa cho anh ta, chuyện này nếu chủ tử đã gánh, đương nhiên Lan Bưu sẽ không cự tuyệt.

Ninh Vân Hoan nhịn không được nở nụ cười. Không có ý kiến gì, cô không nói gì, không giúp Bạch Minh Ngọc kia cầu tình, điều này khiến Lan Lăng Yến vừa ý, dẫn cô rời khỏi văn phòng. Sau lưng bọn họ, đám người Lan Bưu nhìn theo hai vợ chồng Lan Lăng Yến lên xe. Người trẻ tuổi bên cạnh mới nói: “Anh Bưu, họ Bạch chỉ sợ còn lâu mới đến, không bằng ăn cơm trước, sau đó đùa với cậu ta một phen?”

Cho dù trói Minh Ngọc lại nhưng hai người không trì hoãn trực tiếp liền tống cậu ta lên máy bay, có lẽ từ Hawaii đến Hoa Hạ, ít nhất cũng cần vài tiếng đồng hồ, tuy mấy giờ trước bọn họ đã lên máy bay, nhưng có lẽ vẫn phải chờ thêm một lát, nên Lan Bưu vui vẻ đồng ý.

Sau một đường xóc nảy, Minh Ngọc tỉnh lại chỉ cảm thấy toàn thân vô cùng đau nhức. Hai tay bị người trói sau lưng, chân hình như cũng không thể nhúc nhích, vừa động, cả người đều đau, khiến cậu ta nhịn không được rên một tiếng. Mới vừa phát ra một chút thanh âm, “Phốc” một tiếng, bị người ta hắt nước lạnh lên mặt, làm cậu vốn đang suy nghĩ hỗn loạn nhanh chóng bắt đầu tỉnh lại, nước theo gò má nhỏ xuống dưới, tình cảnh chật vật này làm Bạch Minh Ngọc giận dữ, lắc đầu để bản thân tỉnh táo một chút, nhịn không được mắng:

“Hoắc Hi, anh đang làm gì?” Bên cạnh cậu ta chỉ có một người đại diện đi theo, không ngờ dám to gan lớn mật hắt nước cậu ta, lúc này cậu ta vừa mới tỉnh lại, chỉ nghĩ bản thân đang ngủ thì có công việc nên Hoắc Hi đến kêu nhưng cậu ta không tỉnh nên dám hắt nước cậu ta. Bạch Minh Ngọc càng nghĩ càng giận tím mặt, quyết định sau khi bản thân tỉnh táo lập tức sẽ gọi điện thoại về công ty đuổi việc Hoắc Hi này, về sau khiến gã vĩnh viễn không thể xuất đầu!

“Minh, Minh Ngọc.” Khác xa với tưởng tượng của Bạch Minh Ngọc, lúc này thanh âm Hoắc Hi run run kinh khủng. Cậu ta có chút phiền chán nhíu mày, ở chung vài năm, nếu tính tình người đại diện này không ôn hòa, lại cực kỳ nghe lời, đoán chừng cậu ta đã sớm đuổi việc loại đàn ông không có tiền đồ này, trước đó ăn tim gấu mật hổ dám hắt nước vào cậu ta, hiện tại thật sự biết sợ rồi à!

“Có phải anh muốn chết không?” Suy nghĩ dần rõ ràng, Bạch Minh Ngọc xuyên qua tóc đang nhỏ nước thấy rõ tình cảnh trước mắt, cậu ta tựa như bị người trói, hai chân bị trói nửa ngày, khó trách vừa cử động thì đã đau như kim châm. Hoắc Hi không những dám hắt nước cậu ta, bây giờ lại còn dám trói cậu ta thành dáng vẻ này, Bạch Minh Ngọc không phải đồ ngốc, sao cậu ta không rõ khi nãy bản thân mê man có chút không đúng, lúc này trong lòng biết khẳng định bản thân đã bị người ta chơi.

Có thể hạ dược trước mắt cậu ta, thật khiến trong lòng Bạch Minh Ngọc cười lạnh đồng thời cảm thấy có chút thú vị, cậu ta tự cho mình rất cao siêu, đến trình độ này vẫn không hề cảm thấy sợ hãi, ngược lại cảm thấy vô cùng thú vị.

“Tỉnh chưa?” Lan Bưu ngồi trên ghế sofa, nhìn Bạch Minh Ngọc bị trói như chó rơi xuống nước, cười cười, cầm cái tẩu trong tay, cười với người tuổi trẻ bên cạnh: “Bạch thiếu gia tỉnh rồi, còn không nhanh chóng nâng cậu ta dậy.” Lan Bưu nói khiến Bạch Minh Ngọc kinh ngạc, đồng thời, đôi mắt nhất thời mở to, cậu ta lắc đầu, chịu đựng cảm giác đầu váng mắt hoa nhìn bốn phía, đây là một văn phòng được trang hoàng vô cùng xa hoa, khoảng ba bốn mươi m², có bốn năm người trẻ tuổi mặc tây phục đen, đeo mắt kính ngồi trên sofa, người đại diện Hoắc Hi mà cậu ta tưởng rằng đã hắt nước mình lúc này cả người chật vật ngồi dưới đất, quần áo nhăn nhúm, vẻ mặt không yên hai tay bị người trói sau lưng, tình cảnh không khác cậu ta mấy.

Thật sự là một phế vật! Thầm mắng Hoắc Hi vài câu, Bạch Minh Ngọc nhịn khó chịu, bị hai người trẻ tuổi có thân hình cao lớn xách như xách gà dẫn ra, cậu ta muốn vùng vẫy, nhưng lúc này bị người trói như cái bánh chưng, ngay cả đầu ngón tay cũng không thể động, sao còn vùng vẫy được, chỉ có thể tùy ý người ta bắt mình, ném lên ghế sofa, Bạch Minh Ngọc chật vật lăn một vòng trên ghế sofa, nhiều lần muốn đứng dậy, nhưng hoàn toàn bất động, sau một lúc lâu chỉ đành buông tha, thở dốc vài ngụm rồi hỏi:

“Các người là ai?” Lúc này ánh mắt cậu ta lộ ra âm lãnh, từ nhỏ đến lớn cậu ta đều chưa từng nếm qua khổ cực như vậy, hiện giờ những người này dám đối với cậu ta như vậy, trong nháy mắt trong đầu Bạch Minh Ngọc hiện lên rất nhiều ý nghĩ, nhưng không có phương pháp nào có thể dùng được trong tình huống này.

“Chỉ mời đại minh tinh đến làm khách, trước có gọi điện thoại cho cậu liên hệ nhưng lại cảm thấy có chút thất lễ, hiện tại tôi tự mình phái người đến mời. Bạch thiếu gia, ký vào phần văn kiện này thôi.” Lan Bưu cười lấy một xấp văn kiện thật dày trên bàn làm việc, đứng dậy đến chỗ Bạch Minh Ngọc.

Trong nháy mắt Bạch Minh Ngọc lập tức hiểu rõ thân phận của Lan Bưu, cậu ta nhớ bản thân còn đang ở Hawaii nghỉ ngơi, trước đó Hoắc Hi từng nói qua, chắc hẳn đây chính là người cậu ta đã đắc tội. Lúc ấy cậu ta không hề để Lan Bưu trong lòng, dù sao cậu ta là minh tinh, có thể nói là người được công chúng sủng ái, rất nhiều nhà máy xí nghiệp cầu cạnh cậu ta, nhưng vẫn chưa từng có người không khách khí như vậy, cậu ta cho rằng mỗi người đều phải bưng tiền bạc đến cầu cạnh cậu ta. Không ngờ trên đời này còn có người không phân rõ phải trái như Lan Bưu, lúc này có chút luống cuống, đồng thời, sau khi biết thân phận Lan Bưu, cho rằng anh ta có việc cầu cạnh mình, lúc này trong lòng mới ổn định.

“Cởi trói cho tôi trước rồi nói.” Lần đầu tiên Bạch Minh Ngọc bị bắt cóc, trong lòng phát lạnh cuối cùng thu liễm vài phần, gật đầu với Lan Bưu rồi nói muốn anh ta cởi trói cho mình trước.

Lan Bưu dường như rất dễ nói chuyện, cười để tẩu xuống, một người trẻ tuổi bên cạnh khẩn trương rút một điếu thuốc đưa đến tay Lan Bưu, lại giúp anh ta châm lửa. Lúc này Lan Bưu mới cho người cắt dây trói Bạch Minh Ngọc.

Tay Bạch Minh Ngọc bị trói đã trở nên xanh tím lạnh lẽo, vì bị trói thời gian quá dài, máu huyết không thông, lúc này bàn tay mang màu sắc vô cùng đáng sợ, ngay cả đầu ngón tay đều đã lạnh lẽo, chỉ sợ trói thêm một đoạn thời gian, tay cậu ta sẽ bị phế hết. Dù sao có anh làm trong ngành y, Bạch Minh Ngọc ít nhiều cũng biết một chút y lý, một bên cố nén cảm giác kim đâm giúp tay lưu thông máu, sau khi cảm giác tốt hơn một chút thì bảo Lan Bưu đưa cho cậu ta hợp đồng gì đó.

Vừa xem xong, sắc mặt Bạch Minh Ngọc lập tức có chút khó coi, đây là một công ty giải trí tên Lan Ninh, trước kia cậu ta chưa từng nghe qua, bây giờ lại dõng dạc muốn cậu ta ký, để cậu ta hoạt động nghệ thuật thôi, thực ra muốn sau này cậu ta đều phải đứng ở công ty này, cậu ta lại nhìn xuống tiếp. Nhìn thấy cái hợp đồng kia ký rồi chính là hai mươi năm, nhất thời sắc mặt đen hơn phân nửa, lập tức cầm trong tay thứ gì đó đập bể xuống đất, gầm nhẹ nói:

“Làm sao có thể, bắt tôi ký hai mươi năm!” Quả thật loại hợp đồng này chính là hợp đồng lao động khổ sai. Rất nhiều người muốn thành danh không từ thủ đoạn quyết bò lên trên, chỉ sợ nhìn đến hợp đồng này sắc mặt cũng phải đại biến, hiện giờ dựa vào thân phận địa vị của cậu ta, công ty này trước kia đều chưa nghe danh vậy mà dám đối xử với cậu ta như vậy, mặt sau cậu ta không thèm xem tiếp, lúc này trực tiếp giẫm hợp đồng dưới chân, ngạo nghễ nói:

“Tôi không đồng ý.”

Lan Bưu hít một hơi, phun ra một làn khói gương mặt nho nhã như ẩn như hiện sau màn khói, thanh âm anh ta ôn hòa cười: “Bạch thiếu gia không suy xét cân nhắc hả?”

Hoắc Hi ngã vào cạnh anh ta cách đó không xa nhìn thấy sát ý trong mắt anh ta, cả người run cầm cập, gã trà trộn vào giới giải trí, lại đeo theo một ông chủ như Bạch Minh Ngọc vậy, khẳng định tính tình đã bị mài đến mòn. Gã không giống Bạch Minh Ngọc như đóa hoa băng lãnh ở nơi cao, gã còn không phải thần, đối với thân phận của chủ tử Lan Bưu ở Quan Lại Quyền Quý ít nhiều đã nghe người ta nói, trừ bỏ lai lịch thần bí ra, từng có người nói người đó đã trải qua đen (ý nói đen tối trong hắc đạo), thế lực cực kỳ khủng bố, bởi vậy ở Đế Đô hoàn toàn không ai dám trêu chọc anh ta, nhưng Bạch Minh Ngọc ra nghề lâu, được người ta tâng bốc đến cực cao, lại thêm cậu ta tự phụ mình có hậu thuẫn, bởi vậy hoàn toàn không để ý lời khuyên của gã, hiện giờ rước lấy tai họa như vậy, cậu ta chết thì kệ đi, nhưng cứ liên lụy bản thân gã.

Nghĩ vậy, dù tính tình Hoắc Hi tốt cũng sinh ra vài phần oán hận, nhớ lại mấy năm nay bản thân vì cậu ta tận tâm tận lực làm việc, kết quả trong mắt cậu ta gã không bằng một con chó, trong mắt Hoắc Hi cũng sinh ra ác ý, Bạch Minh Ngọc hành sự phóng túng đắc tội người khác, dựa vào cái gì bản thân còn bị cậu ta liên lụy, nếu cậu ta tôn trọng gã như một con người thì thôi, nhưng ở Hawaii Bạch Minh Ngọc nói gã là con chó khiến lòng tự trọng Hoắc Hi bị thương, lúc này trong lòng nảy sinh ác độc, càng lúc càng hận.

Cho dù là chó, hiện tại gã bị Bạch Minh Ngọc làm phiền nên nhất định phải cắn cậu ta một cái, chẳng qua không có việc thì không có, cuộc sống trước đây gã không hiếm lạ, nhịn nhiều năm như vậy, hầu như tự tôn của gã đã bị mài đến mức mất hết, hiện giờ Bạch Minh Ngọc tùy hứng, còn liên lụy đến gã, Hoắc Hi cảm thấy bản thân chịu không nổi, chuẩn bị dù bản thân không xong, sắp chết cũng phải kéo thêm cái đệm lưng!

Ánh mắt Hoắc Hi hung ác, rốt cục nhịn không nổi tính tình Bạch Minh Ngọc, chuẩn bị muốn bỏ đá xuống giếng. Gã biết trước Lan Bưu không phải người tầm thường, huống chi Bạch Minh Ngọc nói dối để nghỉ ngơi tại Hawaii, rất nhiều người không biết chuyện này, nhưng anh ta lại điều tra ra không nói, mà còn có thủ đoạn trong thời gian ngắn thần không biết quỷ không hay bắt Bạch Minh Ngọc về, có thể thấy được bản lĩnh của anh ta.

Bạch Minh Ngọc tâm cao khí ngạo hận nhất người ta vung tay múa chân với cậu ta, lúc này cậu ta đã bị bắt cóc nên trong lòng nhất định rất tức tối, ví như biết khuyên cậu ta thỏa hiệp, dựa theo tính tình của cậu ta khẳng định sẽ nổi trận lôi đình. Nghĩ vậy, Hoắc Hi thật cẩn thận nói:

“Minh Ngọc, Lan tiên sinh thật lòng mời cậu, hay cậu đáp ứng đi.” Trên mặt gã lộ ra vẻ sốt ruột, quả nhiên Bạch Minh Ngọc nghe gã nói lập tức nổi trận lôi đình, cố gắng đứng lên, thân hình cao lớn mang theo bất khuất quật cường, cười lạnh hai tiếng: “Thứ đó, cũng xứng bắt tôi gia nhập…”

Lan Bưu nghe thế, nở nụ cười: “Nói cho Bạch thiếu gia một chút, chúng ta không phải mời cậu ta, mà là thông báo cho cậu ta.” Vài người trẻ tuổi một tay đè Bạch Minh Ngọc lại, tuy dáng người Bạch Minh Ngọc to lớn, bề ngoài cậu ta mặc quần áo không hiện rõ, cởi quần áo mới có thể nhìn thấy cơ bắp, nhưng vào lúc này cậu ta chỉ như con kiến so với đám người trẻ tuổi kia, vốn bọn họ đều học võ. Lúc này thành khoa chân múa tay, chưa đến hai chiêu, đã bị người nhấn ngồi xuống ghế sofa.

“Hiểu chưa?” Lan Bưu nhặt hợp đồng trên mặt đất lên lật đi lật lại, một bàn tay còn lại sờ tẩu thuốc, rớt xuống một ít tro, người trẻ tuổi bên cạnh kéo tay Bạch Minh Ngọc ra, Lan Bưu cười cười, thuận tay vẩy tro xuống tay Bạch Minh Ngọc, tàn thuốc vẫn cháy sáng rơi xuống lòng bàn tay.

“Xèo” một tiếng lửa dập tắt, một mùi thịt cháy xuất hiện. Bạch Minh Ngọc hừ một tiếng, cậu ta muốn vùng vẫy, nhưng hoàn toàn vùng vẫy không thoát, lòng bàn tay nóng rát đau đớn, khiến trên trán cậu ta lập tức thấm ra một mảng mồ hôi lạnh. Tuy tính tình cuồng ngạo, nhưng từ nhỏ đến lớn hoàn toàn chưa từng nếm qua khổ cực, lúc này sau khi bị thương tuy không kêu ra tiếng, nhưng sắc mặt đã trở nên tái mét.

“Ở trước mặt tôi, không thích nhất có người trẻ tuổi lộ ra vẻ ngông cuồng. Tôi cho cậu hai lựa chọn, một thành thật ký hợp đồng này, nể cậu biết vâng lời, tôi luôn luôn thích giao tiếp với người trẻ tuổi, cũng nguyện ý cho cậu thêm một cơ hội. Nếu không muốn, vừa vặn vài năm trước tôi có quen một người bạn ở Nhật Bản có một hãng phim nhựa lớn, tôi có thể cho cậu hưởng thụ diễm phúc bất tận một năm, quay phim cùng các loại Hoàn phì Yến gầy, cậu cảm thấy thế nào?” Lan Bưu nở nụ cười, nhìn ánh mắt oán hận và bất khuất của Bạch Minh Ngọc, trong mắt lóe hung quang: “Đều không muốn hả? Nếu cậu không muốn, thật có lỗi, người trẻ tuổi, cậu phải biết rằng, mỗi người đều có phúc của mình.”

Lan Bưu chẳng muốn nhiều lời với tên Bạch Minh Ngọc không biết trời cao đất rộng này, thậm chí anh ta đã bắt đầu tìm người đến để thay thế cậu ta, tốn công nói nhiều với cậu ta, trên đời này không phải không có minh tinh khác, dựa vào bản lĩnh của anh ta không lẽ không tìm được, tính tình thằng nhóc Bạch Minh Ngọc này thật khiến anh ta thấy có chút khó chịu.

Ánh mắt anh ta lộ ra sát ý, biểu tình Bạch Minh Ngọc âm trầm: “Anh biết tôi là ai không?”

“Hiện giờ ở Mĩ quốc có một bác sĩ giải phẫu ngoại khoa nổi danh thiên tài, trẻ tuổi nhất từ trước đến nay được mệnh danh là bàn tay thần kỳ?” Lan Bưu cười lạnh, lại nói tiếp: “Hay là nhà họ Đường tự xưng là ngự y ở Hoa Hạ, cũng là gia đình đã nuôi dưỡng cậu?”

Nói về người anh em sinh đôi kia của cậu ta cũng không sao, Bạch Minh Ngọc không thua anh mình, nói không chừng, không phải người chuyên nghiệp, nhất định sẽ không biết tên Bạch Minh Xuân, ngược lại thanh danh của cậu ta nổi hơn anh trai mình rất nhiều đấy, rồi sau đó nếu nhà họ Đường bị Lan Bưu tra xét ra, kỳ thật Bạch Minh Ngọc không cảm thấy ngoài ý muốn, dù sao xuất thân của cậu ta, người khác không biết, thì có thể đi thăm dò. Nếu Lan Bưu có thể bắt cậu ta từ Hawaii trở về Hoa Hạ, khẳng định cũng có chút bản lĩnh.

Ở Đế đô có không ít tàng long ngọa hổ, giống Lan Bưu vậy, sau khi biết rõ thân phận của nhà họ Đường vẫn không coi trọng cậu ta, có thể thấy được hoặc Lan Bưu sinh ra sát tâm với cậu ta, hoặc thế lực anh ta lớn đến nỗi không thèm quan tâm nhà họ Đường là ai.

Nếu là cái trước cậu ta đương nhiên không lấy mạng nhỏ của mình ra nói đùa, dù sao có lúc cậu ta cũng sẽ làm chút chuyện nguy hiểm, để thả lỏng áp lực, nhưng kỳ thật sau cùng Hoắc Hi hoàn toàn không dám để cậu ta đi làm, đôi khi chẳng qua vì cậu ta muốn hưởng thụ khoái cảm bốc đồng, thuận tiện lại tìm cớ mắng Hoắc Hi phun máu chó thôi, xem những thứ người hèn mọn như con kiến này phủ phục trước mặt mình, Bạch Minh Ngọc có một loại cảm giác sảng khoái siêu phàm.

Nhưng nếu thực gặp phải nguy hiểm, cậu ta vẫn không dám đi đổ, hiện giờ Hoắc Hi đã không còn tác dụng, nói không chừng tự thân gã còn khó bảo toàn, khẳng định cứu bản thân không nổi, nếu thực sự khiến ông chủ Quan Lại Quyền Quý này sinh ra sát tâm, như Hoắc Hi nói anh ta có bối cảnh hắc đạo, Bạch Minh Ngọc thật sự sợ bọn họ sẽ tạo ra chuyện gì đó.

Còn là cái sau, nếu Lan Bưu hoàn toàn không sợ nhà họ Đường, cậu ta nháo cũng vô dụng, hảo hán không chịu thiệt trước mắt, chẳng bằng tạm thời ứng phó qua loa cho xong, đợi sau khi bản thân thoát thân rồi sẽ trở lại nhà họ Đường tìm người nghĩ biện pháp.

Tuy hai anh em Bạch Minh Ngọc không phải thân sinh của nhà họ Đường, nhưng nhà họ Đường đối xử với bọn họ luôn không tệ, thậm chí ngoại trừ việc không cùng họ, trên dưới nhà họ Đường không hề xem bọn họ là người ngoài, cậu ta không tin nhà họ Đường biết cậu ta gặp khó khăn sẽ khoanh tay đứng nhìn! Tuy nhà họ Đường chỉ là y đạo thế gia [2], nhưng vừa lúc Lan Bưu cũng biết đó là giai cấp có đặc quyền ở Hoa Hạ xứng với cái tên ngự y, tuy một mình nhà họ Đường không nổi, nhưng quen biết cũng không ít, cậu ta không tin không hạ nổi Lan Bưu.

[2] y đạo thế gia: gia tộc làm nghề y

Nghĩ vậy, Bạch Minh Ngọc nhịn xuống oán độc trong lòng, quyết định tạm thời nhẫn, đợi sau này sẽ trả thù, cậu ta gật đầu, tiếp nhận hợp đồng trong tay Lan Bưu, có người đã đưa bút đến, sau khi cậu ta ký tên mình, lập tức một người trẻ tuổi cầm mực đóng dấu tay, lúc này Lan Bưu mới thu hợp đồng về.

“Tin tôi, đây là quyết định sáng suốt đấy.” Lan Bưu thở dài nhìn hợp đồng, có chút tiếc nuối không thể giết chết Bạch Minh Ngọc, nhưng một khi đã ký hợp đồng này, cũng nắm giữ được Bạch Minh Ngọc trong lòng bàn tay, về sau muốn trút giận còn nhiều thời gian, nếu như cậu ta tưởng tượng sau ký hợp đồng còn có thể đổi ý, cái đó, chỉ một mình cậu ta nghĩ thế thôi!

Nghĩ vậy, Lan Bưu cười lạnh, thu hợp đồng xong cũng chẳng muốn chú ý đến Bạch Minh Ngọc nữa, trực tiếp phất tay: “Để cậu ta đi.”

Ban đầu Bạch Minh Ngọc có chút không dám tin lỗ tai của chính mình, mãi đến khi mấy người trẻ tuổi kia để cậu ta rời đi, cậu ta có chút chật vật vùng vẫy ngồi thẳng người, thử đứng dậy lập tức rời đi, thấy không ai ngăn cản chính mình, cảm thấy thở dài nhẹ nhõm một hơi đồng thời lại có chút âm trầm. Ông chủ Quan Lại Quyền Quý này không biết sơ sót hay gì, có thể để cậu ta chạy thậm chí ngay cả dặn dò dư thừa đều không có, trong lòng cậu ta cảm thấy có chút không thích hợp đồng thời mừng rỡ như điên, cũng bất chấp Lan Bưu có âm mưu gì, lúc này cậu ta chuẩn bị nhanh chóng về tìm nhà họ Đường hỗ trợ giải quyết sự tình, rồi sẽ trở lại tìm anh ta tính sổ!

Trong văn phòng mọi người thấy Bạch Minh Ngọc cuống quít chạy ra ngoài, còn không thèm để ý đến Hoắc Hi, Lan Bưu cười hai tiếng: “Đến cậu rồi.”

Tuy nhiên ngay từ đầu kỳ thật Hoắc Hi đã muốn kéo Bạch Minh Ngọc xuống nước, nhưng lúc này nhìn thấy cậu ta không hề nhớ chút tình nghĩa, không chút do dự xoay người rời đi, trong lòng vẫn phát lạnh như cũ.

Bản thân làm trâu làm ngựa phục vụ cậu ta nhiều năm như vậy, không có công lao cũng có khổ lao, nhưng Bạch Minh Ngọc còn đối đãi với gã như thế, lần này gã vẫn bị Bạch Minh Ngọc liên lụy, hiện giờ Bạch Minh Ngọc tự chạy, lại vứt gã ở đây, kết cục thế nào Hoắc Hi cũng không dám suy nghĩ nữa.

“Khụ, Lan gia muốn thu thập tôi thế nào, đều do tôi sai, nhưng nếu Lan gia giữ tôi lại, tôi sẽ nguyện ý làm việc cho Lan gia ngài.” Tuy trong lòng phát trầm, nhưng Hoắc Hi cười gượng hai tiếng, vẫn chưa từ bỏ ý định muốn cầu tình. Tuy gã nói không buông tha, nhưng trong mắt lại lộ ra tuyệt vọng, ngoài dự liệu, Lan Bưu không muốn chỉnh tâm tư gã, thấy gã chật vật hơn Bạch Minh Ngọc, Lan Bưu cho người thả gã ra, thản nhiên nói:

“Tôi biết cậu không được quyết định, tôi cho cậu thêm một cơ hội, nếu Bạch Minh Ngọc ký hợp đồng với công ty chúng tôi, cậu đã từng là người đại diện của cậu ta, cũng theo cậu ta tiếp đi, làm cho tốt, đừng khiến tôi thất vọng.”

Chọn tập
Bình luận