Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Nữ Phụ Trùng Sinh

Chương 150: Tính kế

Tác giả: Mỉm Cười Wr
Chọn tập

Editor: Gà

“Chỉ là ngột ngạt thôi sao? Ninh tiểu thư, cô nhớ lại anh cô xem, hiện tại đúng thật đã bị chị tôi lợi dụng xong ném một bên rồi. Không biết tiện nhân này có chỗ nào tốt, có năng lực câu tam đáp tứ như vậy.” Cố Doanh Nặc oán hận mắng vài câu, xem món bánh ngọt trước mắt là mặt Cố Doanh Tích, cầm nĩa ăn đâm vài cái: “Không bằng chúng ta đưa mấy thứ này cho Ninh Vân Thành và Âu Dương Chấn Thiên xem, cho bọn họ biết Cố Doanh Tích không biết xấu hổ bao nhiêu…”

“Vô ích thôi.” Ninh Vân Hoan thấy cô ta muốn trút giận, cười cười: “Trước kia Ninh Vân Thành đồng ý xài chung với mấy tên đàn ông kia, bây giờ nhiều hơn hai gã thì có làm sao? Đừng nói mới chỉ hai người mà thôi, trước kia nhiều đàn ông như vậy anh ta vẫn nhịn đấy thôi?” Âu Dương Chấn Thiên không quan tâm Cố Doanh Tích đã có bạn trai mà vẫn ở với ả, đương nhiên cũng chứng minh Âu Dương Chấn Thiên có trình độ tiếp nhận việc này cao hơn người khác, hơn nữa kiếp trước Ninh Vân Hoan từng tận mắt thấy đám đàn ông này còn hòa thuận sống chung với nhau, cha con Tống Thanh Vân còn có quan hệ thông dâm với Cố Doanh Tích, nếu Cố Doanh Nặc sử dụng thủ đoạn đó với đám đàn ông kia, đương nhiên là vô ích.

“Không những vô dụng, càng có khả năng sẽ khiến bọn họ từ sáng chuyển vào tối.” Nếu để đôi cha con này có cơ hội được chuyển thành chính thức, đoán chừng Tống Thanh Vân cầu còn không được đó, như đại đa số mọi người, Cố Doanh Nặc nghĩ người như Cố Doanh Tích nhất định sẽ khiến người ta xấu hổ và giận dữ muốn chết, về sau không có mặt mũi gặp người, nhưng Cố Doanh Tích không phải người bình thường, ả là nữ chủ, những âm mưu đó hoàn toàn vô dụng với ả.

Cố Doanh Nặc nghe nói thế, cũng nhớ đến sự lạ lùng của đám người Âu Dương Chấn Thiên và Ninh Vân Thành, nhất thời oán hận cắn răng: “Thật đúng là tiện nghi cho ả rồi!”

Ninh Vân Hoan cười cười, không nói gì nữa. Cô tiện nghi cho ai chứ không để những người kiếp trước hại chết mình như Cố Doanh Tích được tiện nghi đâu, cả đời này muốn lại uy hiếp cô ư, Cố Doanh Nặc cho rằng cô dễ dàng buông tha Cố Doanh Tích, chỉ có thể chứng minh cô ta thật sự không hiểu cô rồi.

Hôm sau, một chiếc xe chuyển phát đã đứng trước một tiểu khu, theo thứ tự gọi điện thoại xong, lục tục có người ra ngoài nhận chuyển phát, Đoạn Linh cũng nghi hoặc đi theo ra khỏi tiểu khu.

Mặc dù bà ta có không ít bạn. Nhưng không có ai dùng chuyển phát gửi đồ cho bà ta cả, hơn nữa bà ta không phải là loại người thích mua sắm, nếu bà ta muốn mua thứ gì đó thì phải thích điên cuồng lắm rồi sẽ tự mình ra cửa hàng chọn lựa, lúc này vậy mà lại có chuyển phát gửi cho bà ta.

Hôm nay là thứ bảy. Đoạn Linh và chồng Tống Thanh Vân đều là giáo viên, nhưng gần đây hai người Tống Thanh Vân và Tống Mẫn Nhiên đều bị vật nhỏ Cố Doanh Nặc câu hồn, sau khi cô ta bị cụt một chân thì hai cha con vẫn muốn nhận định cô ta, trong lòng Đoạn Linh không thoải mái, Tống Thanh Vân chăm nom Doanh Nặc, còn bà ta thì lấy cớ thân thể không thoải mái nên không đi.

Đó là một cái bao rất nhỏ, cỡ bằng bàn tay, sau khi Đoạn Linh mở ra xem thì thấy bên trong là một cái USB, lúc này bà ta thật sự không nghĩ ra, chỉ nghĩ rằng là trò đùa dai của học sinh nào đấy. Bà ta dạy sơ trung, pháp luật Hoa Hạ quy định không thể lạm dụng hình phạt thể xác với trẻ con, đa số đám trẻ này đều vào tuổi trưởng thành, không thiếu những hành vi phản nghịch, bởi vậy đôi lúc sẽ xuất hiện những trò đùa dai. Đoạn Linh mở một chiếc máy tính cũ không còn sử dụng nữa rồi cắm USB vào, bên trong cũng không có virus, ngược lại chỉ có hai bộ phim tình yêu hành động.

Ban đầu bà ta còn cười lạnh, tưởng rằng một đứa học trò nào đó quá thừa hormone gửi mấy cái nhảm nhí này, nhưng khi nhìn thấy nam nữ chính trên màn hình, sắc mặt Đoạn Linh lập tức xanh mét.

Đối với thông gia tương lai của mình, Đoạn Linh nhận ra Cố Doanh Tích. Tuy bà ta không muốn con trai cưới Cố Doanh Nặc đã tàn phế, nhưng trở ngại là con trai và chồng đều đã thích, một mình bà ta không có cách nào với hai cha con họ, đành phải cố nén bất mãn trong lòng, có khi cũng sẽ đến nhà họ Cố thăm Cố Doanh Nặc, đi vài lần đương nhiên nhận ra người nhà họ Cố. Hiển nhiên thấy rõ người phụ nữ có gương mặt đang ửng hồng trên màn hình là ai.

Nhưng càng làm bà ta bị sét đánh, là hai nam chính kia, một người là con trai ruột của mình, còn một người là người bạn thanh mai trúc mã của bà, hai người quen biết hơn nửa đời người rồi, Tống Thanh Vân!

Đoạn Linh chưa bao giờ nhìn thấy Tống Thanh Vân thỏa mãn đến thế. Hai người là vợ chồng đã vài chục năm, hiện giờ con trai đã hơn hai mươi tuổi, lần đầu bà ta thấy chồng lộ ra điệu cười như người trẻ tuổi thật khiến bà ta ghê tởm! Cố nén oán hận và phẫn nộ trong lòng, Đoạn Linh xem hai đoạn phim kéo dài năm giờ này, cả người Đoạn Linh đều sợ ngây người, bà ta cũng chưa ăn cơm trưa, lúc này thời gian quá sớm, nên cũng không đói, khuôn mặt trở nên lạnh ngắt.

“Bà Đoạn Linh, xem xong phim cảm tưởng thế nào? Chồng bà đang bí mật mưu tính làm sao chiếm hết tài sản của hai người, đến lúc đó sẽ ly hôn với bà, con của bà sớm đã đứng về phe chồng bà, thân là một người chính nghĩa, tôi thật sự rất không thích nhìn thấy hành vi vô sỉ này của chồng bà, cho nên đặc biệt đến nhắc nhở bà, không cần vội cảm ơn.” Tiếng rên rỉ “ư ư a a” kết thúc, sau cùng trên màn hình xuất hiện mấy chữ đen to tướng, Đoạn Linh lau nước mắt đã sớm thấm ướt gương mặt, nhìn thấy những chữ này, vốn đau lòng vì bị Tống Thanh Vân phản bội, lại bị chạm trúng vết thương lần nữa.

Bà ta và Tống Thanh Vân cùng nhau lớn lên từ nhỏ, hai người lại kết hôn nhiều năm như vậy, bà ta hoàn toàn không nghĩ đến chồng sẽ phản bội mình, nên không hề đề phòng ông ta, lúc này vừa nghe Tống Thanh Vân có thể sẽ chiếm hết tài sản, để bà ta trắng tay, trong lòng Đoạn Linh hoảng loạn cả lên.

Nếu Tống Thanh Vân bất nhân với bà ta, mặc kệ người tự xưng chính nghĩa đó có mục đích gì, nhưng nếu người đó nói thật, đương nhiên Đoạn Linh không thể ngồi chờ chết.

Lúc này Đoạn Linh còn có chút hi vọng những lời cuối phim này là giả, cho dù không có lòng hại người, cũng không thể không đề phòng người khác, bà ta quyết định chuẩn bị sẵn sàng, muốn thừa dịp chuyển nhượng tài sản trước Tống Thanh Vân, đến lúc đó nếu Tống Thanh Vân không làm việc này, cũng không có lòng muốn hại bà ta, xem như bà ta tiểu nhân vậy, sẽ chuộc lỗi với Tống Thanh Vân sau, nhưng nếu Tống Thanh Vân thật sự như thế thì…

Đoạn Linh không dám nghĩ tiếp, nếu chồng và con bà ta thật sự muốn phản bội bà ta, mà hai cha con còn dùng chung một ả đàn bà, Đoạn Linh cũng không dám đi đối mặt với loại chuyện vô sỉ thế này.

Tính cách con trai mình Đoạn Linh rõ ràng nhất, mặt ngoài tuy con trai bà ta rất nhã nhặn, nhưng thật ra trong lòng rất kiên định, lúc này bà ta không hoàn toàn tin vào cái phim này, nhưng trong lòng lại nảy sinh vết nứt với chồng, nhưng Tống Mẫn Nhiên là con trai duy nhất của bà ta, trong lòng Đoạn Linh vẫn không nỡ để tương lai cậu ta bị hủy, nhưng không thể thẳng thắn làm rõ chuyện này với Tống Mẫn Nhiên, nên bà ta suy nghĩ một lúc. Trái lại nhớ đến giáo sư Phương của Tống Mẫn Nhiên.

Vị giáo sư Phương này rất coi trọng con trai mình, đã từng nói ông có đứa con gái vừa tròn 24 tuổi, năm nay cũng tốt nghiệp thạc sĩ, tháng năm tháng sáu gì đó có thể sẽ về nước. Đoạn Linh nghĩ vậy, trong lòng rung lên.

Nếu cuốn phim này là giả, như thế bà ta sẽ thu xếp cho con trai một cô gái, không những có thể khiến cậu ta bỏ qua Cố Doanh Nặc bị cụt một chân khiến bà ta không vừa mắt, càng có thể khiến con trai về sau được giáo sư Phương dẫn dắt, có tiền đồ xán lạn. Nếu phim này là giả, bà ta cũng không cho phép Tống Mẫn Nhiên và Tống Thanh Vân cùng bị ả họ Cố kia hủy đi, cậu ta còn trẻ, có tiền đồ rộng lớn. Về sau nếu chuyện cha con dùng chung một ả đàn bà bị lộ tẩy, cả đời Tống Mẫn Nhiên đều xong phim!

Người tự xưng chính nghĩa đó dám giao USB cho mình, đương nhiên cũng có thể phát tán trên mạng, bà ta không thể nhìn cả đời con trai cứ bị hủy như vậy, hơn nữa nếu về sau cậu ta ở cùng ả họ Cố kia. Hai cha con chung một người phụ nữ, nếu lỡ có con, nên gọi Tống Mẫn Nhiên là anh hay là ba? Đoạn Linh nghĩ rất xa, lúc này nghĩ đến hậu quả, bản thân nhịn không được cảm thấy hơi ghê tởm.

Nghĩ vậy, Đoạn Linh cũng ngồi không yên, bà ta không ăn cơm trưa, cầm túi xách đi ra ngoài, mặc dù con trai Tống Mẫn Nhiên là học trò mà giáo sư Phương đắc ý, bà ta là mẹ cậu ta nên đương nhiên có số điện thoại của giáo sư Phương, gọi điện thoại qua, may mắn là quả nhiên hai ngày trước con gái của giáo sư Phương vừa mới về nước, Đoạn Linh mừng rỡ trong lòng. Hẹn mời cả nhà giáo sư Phương ăn tối, lấy cớ vì giáo sư Phương luôn chiếu cố con mình nên muốn mời ông ấy một lần, trong lòng Đoạn Linh dự định buổi chiều sẽ đi tìm Cố Doanh Nặc.

Nếu chuyện Cố Doanh Tích và cha con Tống Thanh Vân là thật, Đoạn Linh đoán rằng đều là phụ nữ, trước đây mặc dù bản thân bà ta có hơi ghét bỏ Cố Doanh Nặc nhưng nếu cô ta thật sự biết chuyện này, chắc hẳn sẽ đứng về phía mình, Đoạn Linh nghĩ đến kết quả tệ hại nhất, đương nhiên hi vọng có thể kéo thêm đồng minh.

Cố Doanh Nặc vốn rất ngạc nhiên khi nghe tin Đoạn Linh đến tìm mình, cô ta biết sau khi mình bị cắt chân, bà mẹ chồng Đoạn Linh ghét bỏ cô ta bao nhiêu, nhưng vì cô ta biết rõ Tống Mẫn Nhiên và Cố Doanh Tích ở cùng nhau, nên đã sớm hận Tống Mẫn Nhiên thấu xương, chỉ muốn cho cậu ta thống khổ cả đời, vì không còn thích thú gì Tống Mẫn Nhiên nữa, cho nên Cố Doanh Nặc cũng thờ ơ với Đoạn Linh, càng khỏi nói về việc sẽ lấy lòng bà ta, vì thế gần đây quan hệ với mẹ chồng tương lai không hòa hợp mấy, hơn nữa dạo này Đoạn Linh rất ít đến nhà họ Cố, lúc này khi nghe tin Đoạn Linh đến tìm mình, Cố Doanh Nặc hơi kinh ngạc, đồng thời, lại cảm thấy khá tò mò, để Cố Nhàn mời Đoạn Linh lên lầu xong, còn bản thân cô ta nằm trên giường không cử động, nâng cằm lên:

“Dì Đoạn đến tìm cháu có chuyện gì sao? Chân cháu không tiện, tự dì tìm chỗ ngồi xuống đi.”

Biệt thự mà nhà họ Cố dùng do Âu Dương Chấn Thiên thuê, nơi này vẫn do Âu Dương Chấn Thiên tìm, tuy người nhà họ Cố nhiều, nhưng biệt thự này không nhỏ, nên tuy phòng cũ của Cố Doanh Nặc rộng rãi, nhưng vẫn kém căn phòng hiện tại này, vốn đây là phòng Cố Doanh Tích, nhưng vì sau khi Cố Doanh Nặc gặp tai nạn xe, có lẽ trong lòng tiện nhân kia có quỷ, chủ động dâng cho cô ta căn phòng lớn nhất này.

Nếu là trước đây chắc chắn Cố Doanh Nặc sẽ cảm thấy người chị này có tấm lòng khoan dung yêu thương mình, không chừng sẽ càng cảm kích ả ta, nhưng sau khi xảy ra chuyện kia, cô ta vừa vào phòng này thì đã nghĩ Cố Doanh Tích từng hô mưa gọi gió cùng Tống Mẫn Nhiên trên chiếc giường này, nghĩ đến chỉ cảm thấy thật ghê tởm, không những không cảm kích, ngược lại càng căm ghét hơn.

Đối với thái độ lạnh lùng của Cố Doanh Nặc, Đoạn Linh không phải không tức giận, nhưng trước mắt vẫn còn chuyện quan trọng hơn, bà ta không hơi đâu đi lo lắng vấn đề thái độ của Cố Doanh Nặc. Bà ta không dài dòng, lập tức lấy túi xách, lấy USB bên trong ra, chiều nay khi vừa ra ngoài bà ta đã mua thêm mấy cái USB rồi copy ra thêm vài bản, Đoạn Linh không ngốc, sau khi bà ta biết Tống Thanh Vân có thể đã có lỗi với mình, đương nhiên bà ta phải chuẩn bị trước, những thứ này có thể làm chứng cứ về sau khi ra tòa án có thể chứng minh Tống Thanh Vân đã sai lầm, đương nhiên bà ta không ngu ngốc chỉ giữ một bản, vạn nhất bị người nào hủy mất, đến lúc đó bà ta tìm ai khóc đây?

“Dì đến đây, vì muốn cho cháu xem cái này, nhân tiện hỏi cháu vài câu.” Đoạn Linh cố nén lo lắng trong lòng, nhìn thấy chiếc máy tính bên cạnh, cũng không thèm hỏi Cố Doanh Nặc, lập tức mở máy tính lên, cắm USB vào. Sau khi mở ra, tiếng nam nữ thở dốc bên trong truyền ra ngoài.

Cố Doanh Nặc trợn mắt há hốc mồm, cô ta không biết vì sao cái cô ta đưa cho Ninh Vân Hoan lúc này thậm chí ngay cả Đoạn Linh cũng biết rõ, Đoạn Linh thấy vẻ mặt cô ta kinh ngạc chỉ nghĩ cô ta bất ngờ thôi. Cho nên hoàn toàn không nghi ngờ chuyện này do Cố Doanh Nặc làm, nhưng trong lòng thở dài nhẹ nhõm một hơi, sau đó nghiến răng nghiến lợi nói: “Dì muốn hỏi cháu, gần đây chú Tống đến nhà cháu, có xảy ra chuyện gì kỳ lạ không?”

Đoạn Linh tin tưởng chuyện này Cố Doanh Nặc cũng là người bị hại, nhất định sẽ đứng về phe mình, bởi vậy cũng không sợ việc xấu trong nhà mình bị cô ta biết rõ, lập tức hỏi: “Cháu có cảm thấy việc này là lừa đảo không?”

Phim vốn do Cố Doanh Nặc quay, thật hay giả cô ta rõ ràng nhất, lúc này cô ta đoán có thể Ninh Vân Hoan đã gửi cho Đoạn Linh. Nhưng trong nháy mắt, trong lòng Cố Doanh Nặc nghĩ ra được một ý, nghe Đoạn Linh nói còn cô ta thì cúi thấp đầu để Đoạn Linh không thấy ý cười trên mặt mình, giả vờ run rẩy nói: “Làm sao, làm sao có thể. Việc này, dì, sao dì Đoạn biết vậy?”

Cô ta không thẳng thắn thừa nhận, nhưng thái độ hoảng loạn này càng khiến Đoạn Linh tin tưởng hơn nhiều.

Đoạn Linh tuyệt vọng, nước mắt tuôn rơi ào ạt, ngay từ đầu bà ta vẫn hi vọng đây chỉ là suy đoán thôi, nhưng sau khi có được đáp từ Cố Doanh Nặc. Trái tim Đoạn Linh lập tức chìm xuống.

Một người là chồng mình đã biết hơn hai mươi năm, thời gian hai người làm bạn còn dài hơn ở bên cha mẹ, cho dù không còn tình yêu cũng có thể chuyển hóa thành tình thân, làm bạn thời gian dài như vậy, cho dù nuôi chó nó còn không nỡ mà, nhưng Tống Thanh Vân ở bên ngoài… đã đi trật đường ray rồi. Vì sao ông ta không tìm đối tượng khác, vì sao ông ta muốn dùng chung đồ vật với người ta, muốn để bà ta tuyệt vọng đến vậy mới vừa lòng sao?

Lúc này Đoạn Linh đã hoàn toàn tin tưởng người chính nghĩa kia, bà ta lại càng tin rằng Tống Thanh Vân thật sự có thể chiếm hết tài sản, để cho người nhà tuyệt vọng đến cùng cực. Nếu đến lúc đó bà ta thật sự mới biết được mọi chuyện, Đoạn Linh không biết mình còn có dũng khí sống tiếp không nữa.

Bà ta lau nước mắt, tuy đã tuyệt vọng, nhưng vẫn chưa dám tin, lại hỏi thêm một câu: “Chuyện này, làm sao cháu biết là thật?”

Cố Doanh Nặc giả vờ không chịu nổi, thống khổ nói: “Dì Đoạn, dì nghĩ xem vì sao chân cháu bị mất? Chú Tống đã quen chị cháu hơn hai năm trước rồi, thậm chí lúc ấy bọn họ đã có cảm tình, về sau có lẽ chú Tống muốn quang minh chính đại ở cùng với chị cháu, bởi vậy, anh Mẫn Nhiên mới…” Nói đến đây, Cố Doanh Nặc dừng một lát, để Đoạn Linh tự đoán, sau một lúc lâu lại nói tiếp: “Ngày hôm đó cháu thấy chuyện của bọn họ, phát hiện bọn họ vậy mà, vậy mà dám làm chuyện như vậy, cháu không dám tin, đoán rằng đã bị bọn họ phát hiện cháu đã biết, cho nên cháu mới gặp sự cố.”

Nói xong, Cố Doanh Nặc lại kể chuyện vốn dĩ chân cô ta có thể cứu được, nhưng vì hai người đó không nghe điện thoại nên mới khiến cô ta bị cụt mất một chân, nhưng sau cùng vẫn may mắn giữ được mạng, nói thẳng đến khiến Đoạn Linh lạnh lẽo trong lòng.

“Cháu không thể tin được chuyện này do bọn họ làm, cháu yêu Mẫn Nhiên như vậy, cháu không thể tin được anh ấy vì chị, mà tuyệt tình với cháu như thế, quả thật cháu biết tính cách anh Mẫn Nhiên, dì Đoạn chắc dì cũng biết…”

Đúng vậy, đương nhiên Đoạn Linh hiểu rõ tính cách của con trai, lúc này vốn lòng bà ta đang rối loạn, lại thêm một Cố Doanh Nặc châm ngòi thổi gió, bà ta cũng bắt đầu suy nghĩ miên man, đi theo ý nghĩ của Cố Doanh Nặc, cũng bắt đầu nghĩ đến có phải Tống Thanh Vân đã sớm léng phéng với tiện nhân Cố Doanh Tích kia rồi không, nhưng vì muốn ở với ả, cố ý để con mình quen với Cố Doanh Nặc, ai có thể đoán sau khi Tống Mẫn Nhiên quen với Cố Doanh Nặc lại tạo nghiệt đi theo Cố Doanh Tích luôn, về sau cha con hai người còn hầu chung một vợ…

Nói không chừng về sau có lẽ Tống Mẫn Nhiên và Tống Thanh Vân sẽ nghĩ, muốn ở một chỗ với Cố Doanh Tích, sau đó muốn nhổ cây đinh Cố Doanh Nặc này ra, chỉ tiếc ông trời không để người ta toại nguyện.

Đoạn Linh càng nghĩ càng sợ hãi, tính cách con trai của mình thế nào bà ta rõ nhất, loại chuyện cực đoan này cậu ta có thể vì bị ả kia mê hoặc đến váng đầu mà làm ra được, nhưng để Đoạn Linh sợ hãi, là Tống Mẫn Nhiên là con trai của Tống Thanh Vân, nội tâm tính tình của cha con này quả thật giống nhau như đúc, nếu Tống Mẫn Nhiên đã ghét cái chướng ngại Cố Doanh Nặc này rồi vì muốn ở với Cố Doanh Tích mà không tiếc dựng tai nạn xe cộ giết chết cô ta, có lẽ một ngày nào đó nếu Tống Thanh Vân cũng thấy bà ta chướng mắt, cũng muốn loại bỏ bà ta, việc này cũng không phải không thể!

Nếu thật sự là vậy. Đến lúc đó theo lời người chính nghĩa kia nói Tống Thanh Vân sẽ chuyển giao tài sản, nói không chừng kết cục của mình sẽ không tốt! Lúc này trong lòng Đoạn Linh sợ hãi bất an, cả người như rớt vào hầm băng, toàn thân run rẩy cực kỳ. Hận không thể bổ nhào vào Cố Doanh Nặc, mặt bà ta nặng nề, lạnh lùng nói: “Vì sao cháu biết việc này, không nói cho dì biết? Vì sao cháu không sớm nói với dì hả?”

Cố Doanh Nặc cười lạnh trong lòng, trên mặt lại biểu hiện vẻ uất ức: “Chuyện như vậy làm sao cháu dám nói? Cháu chỉ phải giả vờ không biết, Mẫn Nhiên là con của dì Đoạn, nếu nói ra, cháu còn giữ được mạng sao? Hiện tại nếu dì Đoạn đã biết rõ, cháu đương nhiên không sợ nữa rồi.” Dù sao khi cô ta biết chuyện này suýt nữa phải trả bằng mạng sống, Đoạn Linh cũng biết chuyện này. Đến lúc đó nếu bà ta dám nói với Tống Mẫn Nhiên, bản thân cũng dám tranh luận với Tống Thanh Vân, một khi xé rách mặt, hai người ai cũng đừng hòng sống.

Dù sao hiện tại cô ta đã là một phế nhân, nhưng Đoạn Linh vẫn còn êm đẹp. Đến lúc đó sự tình bại lộ giả sử cha con họ Tống muốn cá chết lưới rách ra thì ai sẽ có nguy cơ lớn hơn, trong lòng Đoạn Linh rõ ràng.

Đương nhiên Đoạn Linh cũng nghe ra ý trong đó, bà ta xanh mặt, lại không lên tiếng, thành thật mà nói giữa Cố Doanh Nặc và Tống Mẫn Nhiên đương nhiên bà ta sẽ lựa chọn con trai mình, nhưng lúc này nếu bà ta cũng sẽ có nguy hiểm, tuy bà ta muốn cứu con trai, nhưng thẳng thắn làm rõ để cậu ta tách ra khỏi Cố Doanh Tích thì lại không được, nhưng nếu công khai không được, thì bà ta có thể ám chỉ, tin tưởng đến lúc đó Cố Doanh Nặc cũng không thể trách cậu ta được.

Nghĩ vậy, Đoạn Linh hắng giọng, nói: “Nếu chúng ta đều đã biết chuyện này. Tất cả mọi người đều là người bị hại, dì cũng không vòng vo với cháu nữa, chúng ta là người sáng không nói chuyện tối, nếu chú Tống đã làm chuyện như vậy, chắc chắn dì và ông ta không thể nữa rồi. Dì sẽ chia tay với ông ta, vì dì không biết dạy con, để Mẫn Nhiên có lỗi với cháu, nhưng sự tình đã xảy ra, Mẫn Nhiên nó không tốt, không bằng cháu cũng nên chia tay với nó đi, về sau lại tìm người khác tốt hơn…”

Hiện tại chân đã gãy, Đoạn Linh còn muốn cô ta buông tha con trai của bà ta, trên đời này làm gì có chuyện tốt như vậy, Cố Doanh Nặc cười lạnh hai tiếng trong lòng, nhưng bên ngoài lại lộ vẻ ảm đạm, sau khi để Đoạn Linh yên tâm, lại nói thêm với bà ta hai câu, lúc này mới gọi điện thoại cho Cố Doanh Tích vào tiễn Đoạn Linh ra ngoài.

Hiện tại sau khi Cố Doanh Nặc gãy chân ở nhà thì sai bảo Cố Doanh Tích như con cháu, trong lòng Cố Doanh Tích có thẹn, nên đương nhiên không dám phản kháng, hơn nữa tính cách ả vốn thiện lương nhu nhược, đừng nói chuyện Cố Doanh Nặc bị cụt chân có quan hệ với ả, nếu lúc này để ả đền chân cho Cố Doanh Nặc ả cũng nguyện ý, dù chuyện Cố Doanh Nặc xảy ra tai nạn xe không có quan hệ gì với ả, cũng không có dính dáng gì đến Tống Mẫn Nhiên, em gái mình xảy ra chuyện, ả cũng sẽ chiếu cố, càng miễn bàn lúc này trong lòng ả thật sự áy náy, đương nhiên lúc này ả như một cục gạch, cứ để mặc Cố Doanh Nặc bảo đi hướng nào thì đi hướng đó.

Lúc này sau khi Đoạn Linh biết rõ chồng có thể sẽ dùng thủ đoạn đối phó với mình, đương nhiên không cam lòng bắt đầu tính toán. Đầu tiên bà ta bắt đầu lặng lẽ thay đổi tài sản chung của hai người, trên danh nghĩa là mua bán cổ phiếu gì đó, chuyển số tài sản mà hai người đã tiết kiệm được hơn vài chục năm nay vào tài khoản bên nhà mẹ đẻ. Mặc dù Tống Thanh Vân đã phản bội bà ta, nhưng vẫn chưa hoài nghi đến bà ta, cho nên toàn bộ quá trình Đoạn Linh tiến hành vô cùng thuận lợi, mặt khác trong thẻ tín dụng của Tống Thanh Vân còn có một tấm thẻ là tên bà ta, Tống Thanh Vân đã làm nghề giáo vài chục năm, thẻ tín dụng của ông ta không hề thấp, lại thêm thời đại này thẻ tín dụng đã vô cùng phổ biến, hai vợ chồng luôn dùng thẻ, tiền trong thẻ của Tống Thanh Vân đã có thể mua được căn hộ nhỏ ở đế đô rồi.

Nhưng bình thường hai người không sử dụng nhiều, tối đa cũng chỉ đi mua sắm cà thẻ một ít, sau đó lại lấy tiền lương của bọn họ đắp vào đủ, Đoạn Linh nghĩ Tống Thanh Vân có thể sẽ loại bỏ kẻ chướng mắt như bà ta đây, trong lòng hừng hực lửa giận. Phụ nữ có thể hận vì không thể trả giá cho đối phương, tương tự cũng sẽ có thể hận vì đối phương tuyệt tình.

Đoạn Linh hung bạo cà thẻ của Tống Thanh Vân, động tác mấy ngày nay của bà ta lớn như vậy, tin nhắn thẻ tín dụng cứ báo đến điện thoại của Tống Thanh Vân liên tục, nhưng Đoạn Linh nhìn thấy ông ta không hề kiểm tra những tin nhắn đó, thì cười lạnh.

Đoán chừng gần đây Tống Thanh Vân thân mật với Cố Doanh Tích, đừng nói không thể hoài nghi bà ta, cho dù nghi ngờ, cũng không rảnh đi tìm bà ta, lúc này nói không chừng ông ta và Cố Doanh Tích đang chơi đùa vui vẻ ấy. Nghĩ vậy, đương nhiên trong lòng Đoạn Linh càng không thoải mái, càng dứt khoát hơn, chuẩn bị cả căn nhà của hai người đang ở hiện tại cũng không giữ lại cho Tống Thanh Vân.

Trong khoảng thời gian này Ninh Vân Hoan hữu ý vô tình để người ta ngon ngọt dụ dỗ bà ta. Rốt cuộc cũng nhẫn tâm đến sòng bạc của Lan Lăng Yến, nhìn đến con số ba trăm vạn bị thua mất, cuối cùng Đoạn Linh nở nụ cười. Bà ta và Tống Thanh Vân tiết kiệm nhiều năm đại khái có hơn hai trăm vạn, gần đây bà ta cà thẻ của Tống Thanh Vân không thương tiếc. Mua không ít đồ xa xỉ, bà ta thua tiền thế nào cũng cần phải biến thành khoản nợ của hai người, đến lúc đó mỗi người một nửa, bán căn nhà của hai người đi, về sau tiền của bà ta vẫn còn đủ để mua một căn nhà nhỏ, bà ta còn có công việc, không cần lo lắng cho cuộc sống sau này!

Tống Thanh Vân không biết người vợ yêu mình vài chục năm đã tạo phản, đến khi có người từ sòng bạc đến đòi nợ, Tống Thanh Vân còn mù mịt, nhưng tin dữ vẫn không chỉ như thế. Cuối tháng, giấy tờ ngân hàng cũng được gửi đến, nhưng ngay từ đầu Tống Thanh Vân không để ý, gần đây ông ta vẫn luôn muốn tìm cách để đóa sen trắng kia tiếp nhận ông ta, đâu có rảnh đi chú ý đến những tin nhắn đó.

Mãi đến khi ngân hàng gọi điện thoại đến. Nói đã hơn nửa tháng ông ta không trả tiền, nếu lại quá hạn không trả, thì sẽ có người đến trường học tìm ông ta, Tống Thanh Vân mới sợ ngây người. Tiếp sau người sòng bạc, là người ngân hàng tìm đến cửa, để Tống Thanh Vân phiền não không thôi, ông ta đi kiểm tra thẻ tín dụng của mình. Bên trong đã thiếu hơn một trăm vạn!

Nhìn thấy con số này, quả thực Tống Thanh Vân muốn trợn mắt ngất đi, nhưng ông ta vẫn không thể choáng váng được, lúc này ông ta đã không còn quan tâm đến việc thân mật với nữ thần trong lòng mình nữa rồi, ông ta bắt đầu kiểm tra xem đến cùng là ai quẹt thẻ của minh, đương nhiên cuối cùng điều tra ra Đoạn Linh. Nhìn thấy Đoạn Linh khóc lóc nước mắt nước mũi tèm lem, suýt nữa Tống Thanh Vân đã phun máu, sự tình đã xảy ra, nếu ông ta đánh chết Đoạn Linh cũng không phải cách, việc đã đến nước này. Dù sao ông ta đã không vừa mắt Đoạn Linh nữa rồi, ả đàn bà này vừa già vừa ngu, hiện tại đã một đống tuổi rồi còn bày đặt học người ta đi đánh bài, đâu giống cô gái trong lòng mình, trong nhà đã xảy ra chuyện lớn như vậy nhưng vẫn không đè sập được cô ấy, bây giờ người ta còn làm công tại quán bar, nhưng lại càng khiến ông ta yêu thích hơn Đoạn Linh nhiều.

Tống Thanh Vân chẳng muốn nhiều lời với Đoạn Linh, cũng không nhớ đến đoạn tình cảm vợ chồng nhiều năm với Đoạn Linh, chỉ nghĩ ông ta đã ở cùng ả đàn bà ngu xuẩn này trong nhiều năm như vậy, trong lòng ghê tởm, gần đây ông ta bị ngân hàng và sòng bạc thúc giục, lại thêm trái tim ông ta không còn hướng về Đoạn Linh nữa, Tống Thanh Vân không chút nghĩ ngợi lập tức đưa cho Đoạn Linh một tờ giấy thỏa thuận ly hôn.

“Thanh Vân, tại sao ông nhẫn tâm với tôi như vậy? Tốt xấu gì chúng ta đã ở với nhau mấy chục năm rồi, đến giờ, ông thật sự muốn đá tôi đi sao?” Từ lúc Đoạn Linh biết Tống Thanh Vân ở cùng một chỗ với Cố Doanh Tích thì đã nghĩ ngày này cuối cùng sẽ đến, thật ra đã là vợ chồng vài chục năm, nhưng nhìn thấy Tống Thanh Vân tuyệt tình như vậy, bà ta vẫn lạnh lùng: “Về sau ông sẽ không hối hận chứ? Dù sao chúng ta vẫn còn có con trai…”

“Chuyện con trai bà không cần lo, tôi không muốn nó biết nó có người mẹ không biết xấu hổ như vậy, tôi sẽ lo cho nó.” Lúc này Tống Thanh Vân càng nhìn Đoạn Linh càng không vừa mắt, nhất là khi bà ta khóc cầu xin ông ta, trong lòng dâng lên từng đợt phiền chán, lấy tờ giấy thỏa thuận ly hôn “xoẹt xoẹt” ghi vài chữ, rồi ném cho Đoạn Linh: “Ký nhanh đi, không nên mặt dày mày dạn quấn lấy tôi, nể tình vợ chồng nhiều năm, tôi không muốn mọi người khó xử…”

Đoạn Linh nghe thế, suýt nữa không nhịn được tát cho ông ta vài bạt tay rồi, là ai ngoại tình không biết xấu hổ hả? May mà bà ta đã sớm có chuẩn bị, nếu không hôm nay thấy dáng vẻ lãnh khốc này của Tống Thanh Vân, người rơi vào kết cục thê lương sẽ là bà ta đấy. Dù sao loại đàn ông này bà ta cũng không hiếm lạ, huống chi nếu ông ta biết tất cả chuyện này là do chính tay bà ta gài bẫy ông ta, không biết ông ta sẽ có cảm tưởng gì, hiện tại ông ta hai bàn tay trắng, chỉ giữ lại một công việc, Đoạn Linh không tin ông ta sẽ đủ cấp dưỡng cho ả họ Cố kia, nếu ông ta đã không còn tiền bạc, con gái nhà người ta dựa vào đâu để theo ông ta đây!

Nghĩ vậy, Đoạn Linh nhặt đơn thỏa thuận ly hôn lên, ký đi ký lại hai ba lần, rất sợ Tống Thanh Vân sẽ đổi ý, ôm chặt đơn này trong lòng.

Vốn hai vợ chồng kiếm được không ít tiền, nhưng Tống Thanh Vân đành phải gán những tài sản trên danh nghĩa của hai vợ chồng trừ nợ, mặc dù ông ta hơi đau lòng, nhưng nhớ ra mình còn có hơn hai trăm vạn gửi ngân hàng, bởi vậy tuy hơi xót, nhưng cũng không tuyệt vọng lắm, nhưng sau đó ông ta phát hiện tài khoản ngân hàng trống không, bên trong không còn một xu, quả thật Tống Thanh Vân muốn phun máu luôn.

Ông ta không cam lòng đi tìm Đoạn Linh, nghe Đoạn Linh nói đã lấy những số tiền này đi chiên xào nấu nướng hết rồi. Suýt nữa ông ta nổi điên, không cam lòng nên muốn Đoạn Linh bồi thường tiền, vì thế ông ta đã đi kiện, những số tiền này là tài sản đứng tên hai vợ chồng. Trước đây tình cảm vợ chồng hai người vô cùng tốt, không có mâu thuẫn gì, nhưng chỉ không ở chung hơn nửa năm, tài sản của hai vợ chồng đã bị Đoạn Linh xử lý, số tiền bà ta bồi thường hay vay mượn đều được người nhận định là món nợ chung của hai vợ chồng, chứ không phải âm mưu quỷ kế gì như lời Tống Thanh Vân nói.

Dù sao hai người làm vợ chồng nhiều năm như vậy, tình cảm không có vấn đề gì, lại còn là thanh mai trúc mã lớn lên cùng nhau, đương nhiên quan toà không thể tán thành lời nói của Tống Thanh Vân, ngược lại cho rằng ông ta cố ý đi đường vòng. Tống Thanh Vân vốn muốn kiện cáo, nhưng ông ta liên tiếp tìm vài vị luật sư, người ta đều cho rằng ông ta khó thể thắng kiện, hiện tại Tống Thanh Vân đã hai bàn tay trắng, nhà cửa không còn. Tiền gửi ngân hàng cũng mất sạch, ông ta không còn một xu dính túi, chỉ có thể đến nhà họ Cố thôi.

Vốn Tống Thanh Vân xem Cố Doanh Tích như nữ thần trong lòng mình, không dám để ả chịu một chút uất ức nào, thậm chí hận không thể cho ả toàn bộ thế giới, đáng tiếc hiện tại ông ta đã không còn toàn bộ thế giới nữa, cả nhà cửa đều mất sạch. Ngược lại tạm thời muốn đến nương tựa vào người nhà họ Cố.

Lúc trước nhà họ Cố đối xử với Ninh Vân Thành, người đã trả giá quá nhiều cho nhà họ Cố, thậm chí còn hiến cho Cố Nhàn một cái thận tuổi trẻ nhưng vì anh ta không góp tiền vào, ăn chùa uống chùa ở nhà họ Cố, mà còn bị chỉ trích này nọ, càng miễn bàn Tống Thanh Vân, vị ba chồng tương lai của Cố Doanh Nặc, ông ta chưa làm gì được cho nhà họ Cố, bây giờ còn muốn để nhà họ Cố nuôi tên vô dụng như ông ta. Mới chỉ có mười ngày, mà trong lòng Cố Nhàn đã hơi bất mãn rồi, lập tức đến gặp Tống Thanh Vân nói thẳng:

“Ông sui à, tuy đứa nhỏ Doanh Nặc này ở chung với Mẫn Nhiên cũng rất tốt, dù con bé đã gặp tai nạn xe cộ nhưng Mẫn Nhiên không ghét bỏ nó. Nhưng tôi chỉ là một bệnh nhân thôi, không có công việc, trong nhà mọi thứ chi tiêu đều cần tiền bạc, không gạt ông, hai đứa con gái của tôi đều đang đi học, hiện tại chỉ có đứa lớn khổ sở kiếm tiền thôi, tôi vẫn phải uống thuốc, mà Doanh Ngữ vẫn còn đi học, tháng chín sắp khai giảng nên con bé còn phải đóng học phí nữa…”

Tuy Cố Nhàn không nói thẳng, nhưng trong lời bà ta luôn đề cập đến tiền bạc, Tống Thanh Vân không ngu, sao không nghe ra ý của bà ta, nhất thời bị Cố Nhàn nói cho xấu hổ đỏ mặt vô cùng.

Đáng tiếc ông ta cũng không có biện pháp gì, nhà cửa đã không còn, còn không có tiền tiết kiệm, thậm chí trước lúc hai người ký tên ly hôn, ả tiện nhân Đoạn Linh này đã cà sạch hơn năm vạn trong tài khoản của ông ta, tiền lương vừa nhận tháng này của ông ta đã trả cho ngân hàng rồi, vốn cho rằng tạm thời có thể ở lại nhà họ Cố, trước tiên ông ta sẽ trả tiền cho ngân hàng đã rồi tính sau, nhưng không ngờ Cố Nhàn đã ngụ ý muốn đuổi người rồi.

Nếu bị đuổi đi, không những Tống Thanh Vân không có chỗ để đi, mà nếu lần này ông ta ra đi, có lẽ về sau ông ta và nữ thần của mình sẽ không thể ở bên nhau nữa, nếu bây giờ ông ta chật vật bị đuổi đi, sau này trong lòng Cố Doanh Tích sẽ nghĩ về ông ta ra sao? Có thể khinh thường ông ta không?

Tống Thanh Vân không muốn đi, nhưng đối mặt với sự lạnh lùng của người họ Cố, sau khi ông ta kiên trì vài ngày, đứa nhóc như Cố Doanh Ngữ còn bày sắc mặt cho ông ta xem, sau khi ông ta tan làm về nhà thì người nhà họ Cố đã sớm dùng cơm xong nhưng lại không chừa cho ông ta miếng nào, Tống Thanh Vân đã một đống tuổi rồi, trong lòng không khỏi sinh ra vài phần thê lương. Mãi đến sau nửa tháng, ông ta vẫn kiên trì về đó, vừa có chỗ đặt chân, vừa không muốn rời xa nữ thần của mình, nhưng bảo an đã không cho ông ta vào nữa, ông ta thừa dịp bảo an không chú ý, lén đi vào, nhưng cả khóa cửa nhà họ Cố cũng đã thay đổi luôn rồi.

Sống đến trung niên rồi, hai bàn tay trắng không nói, bây giờ còn nợ nần ngập đầu, cho dù lúc này Tống Thanh Vân một lòng hướng đến tình yêu, cũng đã hơi chua xót rồi.

Người nhà họ Cố không chào đón ông ta, ông ta thấy rất rõ ràng, trước kia còn muốn lừa mình dối người, nhưng hiện tại xem ra, người ta cực kỳ chán ghét ông ta đó. Nhớ lại thái độ tuyệt tình của người nhà họ Cố, Tống Thanh Vân ngồi trong xe suýt khóc, hiện giờ ông ta còn không dám lái xe nữa, trước kia không cảm thấy đi xe phí xăng, bây giờ phát hiện bản thân có thể sẽ rơi vào cảnh không có tiền đổ xăng.

Chọn tập
Bình luận