Editor: Gà
Chuyện lần này vốn Lan Lăng Yến muốn trút giận thay Ninh Vân Hoan, bởi vậy sau khi nghe Lâm Mẫn nói xong Ninh Vân Hoan vẫn ngoan ngoãn nhận sai: “Mẹ, lần này là lỗi của con.” Cô nói xong, mới nói ra chuyện giữa Bruce Green và Cố Doanh Tích, rồi đến việc Bruce Green vì giúp Cố Doanh Tích trút giận, cho nên mới khiến bản thân cô khó xử, cuối cùng không chỉ không làm khó được cô, ngược lại bị Lan Lăng Yến làm thịt, cuối cùng nổi giận nên tìm ba mẹ Ninh phóng hỏa đốt nhà họ Ninh, cô vừa nói xong Lâm Mẫn chợt hứng thú: “Người phụ nữ họ Cố kia có đẹp không? Mang ảnh ra cho mẹ xem.” Bà nhớ lần trước cháu họ Mộ Cẩn Ngôn cứu được một cô gái họ Cố, Ninh Vân Hoan đã từng cảnh cáo chị họ rằng người phụ nữ họ Cố này không đơn giản, lúc đó ai cũng không quan tâm, ai ngờ lúc này vị tộc trưởng của gia tộc Green cũng coi trọng cô gái họ Cố kia.
Lần này Lâm Mẫn nghe lọt được, cũng nhớ đến cảnh cáo lúc ấy của Ninh Vân Hoan, nên cảm thấy hứng thú với Cố Doanh Tích.
Vừa nghe Lâm Mẫn nói xong, vì Ninh Vân Hoan có chút hiểu rõ tính cách của người mẹ chồng này nên nhất thời đau cả đầu: “Mẹ, cô ta không có gì hay để xem đâu, mẹ lấy ảnh chụp của cô ta làm gì?”
Nhưng lúc này Lâm Mẫn đã không còn tâm trạng để nghe Ninh Vân Hoan nói, một lòng muốn ảnh của Cố Doanh Tích, sau đó hơi thất vọng thở dài: “Chỉ vậy thôi à, hoàn toàn không bằng con, sao có thể khiến đám người kia vây quanh vậy chứ? Có phải mắt của Cẩn Ngôn có vấn đề gì không! Chuyện này con cứ mặc kệ đi, giao cho mẹ!” Nói xong, Lâm Mẫn nhanh chóng cúp điện thoại, dáng vẻ vô cùng khẩn cấp.
Lúc này Ninh Vân Hoan chỉ sợ bà muốn quản thôi, quầng sáng của nữ chủ Cố Doanh Tích nhạy cảm thế nào cô hiểu rất rõ, nhưng Lâm Mẫn không biết, đến lúc đó nếu Lâm Mẫn thật sự muốn quản, nói không chừng còn gây thêm một số chuyện. Nghĩ vậy, mí mắt Ninh Vân Hoan chợt nảy lên, nhìn qua Lan Cửu.
Bên kia cúp điện thoại. Ninh Vân Hoan nói về việc Lâm Mẫn sẽ đối phó với Cố Doanh Tích, thấy Lan Lăng Yến không hề để ý, cô sốt ruột nói: “Anh không biết đâu, Cố Doanh Tích đó rất khác thường. Cô ta sẽ không chết, cũng sẽ không gặp chuyện không may.” Nói xong, cô thấy ánh mắt Lan Lăng Yến không thay đổi, lại vội vàng giải thích: “Cô ta không giống với người khác, người khác gặp chuyện nguy hiểm thì sẽ xui xẻo, nhưng nếu cô ta gặp nguy hiểm, thì sẽ có quý nhân tương trợ.”
Tuy tình huống kỳ dị này Lan Lăng Yến vẫn không giải thích nổi, nhưng anh đã từng chứng kiến việc này, khi nhà họ Tần đối phó với Cố Doanh Tích, có Bruce Green cứu ả rồi bảo vệ ả. Mà lần đó anh đối phó với ả, ả cũng được Mộ Cẩn Ngôn cứu, quả thật vận may của cô ả này không hề bình thường, lúc này Ninh Vân Hoan rõ ràng biết gì đó, Lan Lăng Yến nhìn cô, rồi gật đầu ý bảo cô nói tiếp.
“Có một loại người, từ nhỏ đã may mắn hơn người khác, dù lúc ban đầu cái gì cũng không có, nhưng trời cao sẽ cho cô ta mọi thứ.” Ninh Vân Hoan do dự một chút, nói ra sự đặc biệt của Cố Doanh Tích: “Chỉ cần có người gây bất lợi cho cô ta, thì sẽ có người cảm thấy cô ta đáng thương rồi giúp đỡ cô ta.”
Lan Lăng Yến yên lặng nhìn dáng vẻ bất an của cô, anh đã sớm cảm giác ả Cố Doanh Tích này kỳ dị rồi. Trước đây Ninh Vân Hoan không nói không có nghĩa là trong lòng anh hoàn toàn không biết, nhưng đây là lần đầu tiên cô nói trắng ra như vậy, Lan Lăng Yến nghe xong, mới nói: “Anh nghĩ rằng, cho dù ả ta có số mệnh đặc thù gì đó, người có quyền thế trên thế giới quả thật cũng nhiều nhưng theo anh nghĩ ả ta chỉ hấp dẫn một số người đặc thù thôi.”
Trừ một số kinh nghiệm đã trải qua, thì đâu có người nào có tấm lòng chân thành, thành thục, ổn định để ý Cố Doanh Tích đâu chứ? Những gã đàn ông hiện thời của ả, người người đều tuổi trẻ kiến thức nông cạn, Lan Lăng Yến cảm thấy bọn họ không đáng được nhắc đến, hành vi ngây thơ, biểu hiện vô năng. Mà người thật sự có tri thức, đủ ổn trọng, chỉ sợ không thể tán thành việc dùng chung một người phụ nữ với thằng đàn ông khác, dù cô gái này có tốt đẹp bao nhiêu, cũng không thể chiếm được tất cả mọi người trên thế giới.
Ninh Vân Hoan ngẩn người, cô không ngờ Lan Lăng Yến sẽ nói như vậy, nên hơi giật mình.
“Có vận may, mà chỉ có thể hấp dẫn một số người, anh nghĩ thế giới to lớn như vậy, không thể mỗi một người đều thấy cô ta thì sẽ ưa thích.” Lan Lăng Yến thấy vợ đánh giá cao Cố Doanh Tích quá rồi, trước kia anh hi vọng lấy Cố Doanh Tích ra cho Ninh Vân Hoan luyện tay, thuận tiện giúp cô chơi đùa giết thời gian, nhưng sau này khi Bruce Green xuất hiện, anh mới phát hiện dù cho Ninh Vân Hoan làm đồ chơi, thì vẫn không tốt chút nào, dường như cô luôn cẩn thận và sợ hãi Cố Doanh Tích, mức độ sợ hãi này không hề thua việc sợ anh, Lan Lăng Yến vốn cho rằng dùng Cố Doanh Tích để Ninh Vân Hoan giết thời gian, nhưng càng về sau càng phát hiện Cố Doanh Tích này chiếm lấy phần lớn sự chú ý của Ninh Vân Hoan, nên trong lòng anh hơi không vui rồi.
“Nếu không phải tất cả mọi người đều thích cô ta, vậy người thích cô ả sẽ bị giới hạn trong một con số cụ thể.” Người thật sự khiến vạn người mê cũng không thể hô phong hoán vũ, huống chi nếu họ Cố có mệnh này, thì lúc trước ả đã không im hơi lặng tiếng suốt hai mươi mấy năm qua.
Dường như Cố Doanh Tích đã trở thành một tảng đá lớn trong đầu Ninh Vân Hoan, không ném ả đi thì Ninh Vân Hoan không thể hoàn toàn vui vẻ. Trong ấn tượng của Lan Cửu, hình như Ninh Vân Hoan cho rằng Cố Doanh Tích chính là một tồn tại bất tử, có lẽ cô nghĩ, cho dù có thật sự giết chết Cố Doanh Tích, chỉ sợ cô cũng sẽ cho rằng họ Cố đó có thể ngóc đầu trở lại, đối với tình huống như vậy chỉ có thể dẹp bỏ lo lắng trong lòng cô, như vậy thì cô mới có thể yên tâm.
Ninh Vân Hoan nghe Lan Lăng Yến nói, vẫn chưa hiểu lắm, chỉ trừng mắt mờ mịt nhìn anh.
“Chỉ cần có thể đếm, thì anh phải xem còn bao nhiêu gã đàn ông chấp nhận xoay quanh ả, cam nguyện chịu đựng.” Có đôi khi địch nhân bên ngoài tranh anh chết tôi sống không đáng sợ, chỉ sợ mình chưa hiểu rõ đối phương thôi. Đối với Cố Doanh Tích này không thể dùng lẽ thường để suy đoán, Lan Cửu thật sự không thể hiểu được tại sao ả có thể tồn tại, thật khiến anh vừa phiền chán vừa ghê tởm.
Không có người phụ nữ nào sau khi bị người hãm hiếp còn có thể sống tốt như ả, không hề bị bóng ma tâm lý gì cả, hơn nữa mỗi lần gặp người thì động dục, cái này cũng thật sự không dễ dàng. Như Ninh Vân Hoan nói, lúc ả lâm vào nguy hiểm thì sẽ có người đến cứu ả, chuyện này Lan Lăng Yến cũng đã chứng kiến vài lần rồi, đặc biệt là mấy người anh phái đến giết ả đều sẽ mềm lòng không thể ra tay, chuyện này thật sự quá kỳ dị.
“Nghĩa là sao?” Ninh Vân Hoan thấy ánh mắt sắc bén của Lan Lăng Yến, dường như bản thân không hiểu rõ ý anh: “Cố Doanh Tích có bao nhiêu đàn ông thì em biết, nhưng mà…”
“Chỉ cần những người này đều xuất hiện hết, đúng lúc một lưới bắt gọn, để tránh sau này lưu lại hậu hoạn.” Lan Lăng Yến nói xong, thấy Ninh Vân Hoan còn hơi ngẩn ra, mí mắt chợt khẽ giật, bình thường cô nàng này rất thông minh mà, không ngờ cũng có ngày đầu óc trở nên mù mờ như vậy.
Anh nhịn không được sờ mặt cô, thấy cô còn chưa lấy lại tinh thần, bèn thở dài giải thích: “Không phải em nói thể chất của ả có thể hấp dẫn đàn ông sao? Muốn để ả bộc lộ ra, để xem ả có thể hấp dẫn bao nhiêu người, đợi đến khi tất cả mọi người bị hút ra, anh sẽ một lưới bắt hết, tránh cho sau này sẽ xuất hiện chuyện ngoài ý muốn.” Dứt lời, anh thấy Ninh Vân Hoan có vẻ bừng tỉnh đại ngộ, lại nói tiếp: “Mặc kệ là dạng thể chất gì, cũng không thể sử dụng mãi không hết được đâu, loại chuyện này luôn có giới hạn, bằng không, không cần anh ra tay, thì tự ả cũng muốn ép buộc mình, điều đó sẽ khiến ả tự đùa chết bản thân thôi.”
Cho dù người phụ nữ đó có quả thận cường hãn đến đâu, hàng đêm xuân tiêu chỉ sợ sẽ có lúc suy tổn, huống chi ả họ Cố cũng không phải nữ hoàng, nếu muốn thu hậu cung, thì đám đàn ông đó có thể chấp nhận bất công à, ba người phụ nữ có thể náo thành vở tuồng, dù ba gã đàn ông không thể, nhưng 30 gã có thể bức chết ả.
Hơn nữa Lan Lăng Yến thấy đám đàn ông đó không phải loại khoan dung đại lượng gì, bây giờ bọn họ có thể tạm giữ thế cân bằng, nhưng một khi loại cân bằng này bị đánh vỡ, kết quả chỉ sợ không một người phụ nữ bình thường nào có thể chịu đựng được. Thân phận Cố Doanh Tích không cao, những chuyện mà người có thân phận cao quý nhất định cũng không thể làm được, có khi mệnh mỏng hơn tờ giấy, chẳng thể cao bằng trời! Đàn ông tam thê tứ thiếp cũng cần phải có tiền có thế, còn loại hai bàn tay trắng như Cố Doanh Tích mà dám ăn trong chén xem trong nồi, không cần người khác thu thập, đàn ông của ả có lẽ cũng sẽ xử lý ả.
Đối với cái nhìn của Lan Cửu về số lượng đàn ông của Cố Doanh Tích, Ninh Vân Hoan tỏ vẻ đồng ý, nhưng cô cảm thấy khó tin về việc Lan Cửu suy đoán đám đàn ông của Cố Doanh Tích sẽ đấu đá lẫn nhau: “Em cảm thấy không thể nào đâu, tình cảm của những người đó với cô ta em hiểu rất rõ, huống chi lúc trước tác giả còn…” Ninh Vân Hoan thốt ra câu nói theo bản năng khiến ánh mắt Lan Lăng Yến chợt lóe, nhưng anh không lên tiếng, ngược lại khi cô nói xong thì cảm thấy có chút không thích hợp nên đã lập tức im lặng, hơi chột dạ giải thích: “Em đọc trong tiểu thuyết ấy, những việc thế này, tác giả sẽ an bài như vậy, em thấy Cố Doanh Tích rất giống nhân vật chính…”
Cô nói xong Lan Lăng Yến yên tĩnh một lát, Ninh Vân Hoan thở dài nhẹ nhõm một hơi, cho rằng anh đã tin tưởng, Lan Lăng Yến gật đầu: “Anh nhớ em không thích đọc tiểu thuyết mà nhỉ?” Anh còn nhớ rõ lần đầu tiên hai người ngồi máy bay xuất ngoại để sinh con, lúc đó anh nghe người khác đề nghị, chuẩn bị rất nhiều tiểu thuyết trên máy bay cho Ninh Vân Hoan, nhưng khi đó cô rất nghiêm túc lắc đầu, nói cô không thích đọc tiểu thuyết.
Trí nhớ Lan Cửu rất tốt, việc này mới qua vài năm, nhưng anh không hề quên, nhưng lúc này Ninh Vân Hoan nói bình thường cô đọc tiểu thuyết, lại vô tình khiến anh cảm thấy mâu thuẫn, sau đó anh thấy dáng vẻ hoảng loạn của Ninh Vân Hoan, tuy rằng chỉ trong nháy mắt, nhưng vẫn bị anh bắt gặp.