Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Nữ Phụ Trùng Sinh

Chương 178: Hội trường

Tác giả: Mỉm Cười Wr
Chọn tập

Editor: Gà

“Đầu tiên lên tiếng ủng hộ thần tượng, câm miệng cho tôi! Thần tượng các người dạy phải biết tùy ý chiếm vị trí à? So sánh với việc giành chỗ trên xe công cộng? Tôi lấy vợ của mấy người ra so sánh được không?” Tiếng nói của cô không nhanh không chậm vang lên, người xung quanh đều sửng sốt, đồng thời, gã đàn ông trẻ tuổi cũng ngẩn ngơ, ngay sau đó giận tím mặt: “Cô nói hưu nói vượn gì đấy!” Nhóm fan nam xung quanh của Cố Doanh Tích cũng đồng tình với gã, vừa nghe lời này đã xôn xao, Ninh Vân Hoan lại quát: “Câm miệng! Tôi chưa nói xong, mời im lặng!”

Cô vừa quát đã dẹp yên sự xôn xao, lúc này máy chụp ảnh ở hội trường và không ít phóng viên đều đã nhắm vào cô, nhưng Ninh Vân Hoan không luống cuống, mấy đời làm người làm cô ngoài bình tĩnh ra còn có trấn định, lúc này cô mỉm cười, không khách khí nói: “Tất cả mọi người đều biết, muốn vào hội trường phải mua vé, vị trí này Lan Ninh chúng tôi đã mua toàn bộ, các người có tư cách gì vào ngồi? Dùng xe công cộng để so sánh, hay có thể chứng minh rằng trong lòng anh nghĩ người vợ anh cưới về, không hề bị ràng buộc với anh, ai muốn sử dụng cô ấy thì cứ sử dụng, giống như xe công cộng mà anh đã so sánh?”

Lúc cô kéo Cố Doanh Tích ra thì nhóm Lý Phán Phán đã nói chuyện đó với cô, lúc này lời của Ninh Vân Hoan khiến vẻ mặt nhóm Lý Phán Phán hưng phấn đỏ lên, thấy cô giúp nhóm họ xả giận, Lý Phán Phán càng đứng gần cô hơn. Ngược lại sắc mặt gã đàn ông trẻ bên cạnh sung huyết đỏ bừng, có một số người không phục nói: “Sao có thể so cái này với cưới vợ chứ.”

“Sao lại không giống? Tôi đã mua vị trí chỉ có người của Lan Ninh chúng tôi mới có thể ngồi, tiền của tôi, dựa vào cái gì mà các người có thể ngồi? Nói với chúng tôi xe công cộng à, chúng tôi chưa từng ngồi xe công cộng đấy, thế nào?” Ninh Vân Hoan không khách khí đáp trả lời của gã đàn ông trẻ, lúc nghe nhóm Lý Phán Phán tường thuật lại, Ninh Vân Hoan rất tức giận, trong mắt những người này thì người có tiền như có tội đáng chết vạn lần vậy, Lý Phán Phán có tiền có thế không phải để trở thành lý do cho bọn họ cười nhạo. Dù sao thậm chí một số phú nhị đại thì từ nhỏ trưởng bối của bọn họ không phải đã giàu như vậy, người ta tự mình nỗ lực mà có.

“Nếu mấy người có nhiều thời gian gây chuyện như vậy, sao không tình nguyện đi chuyển thêm mấy viên gạch để kiếm ít tiền đi. Sao cứ dùng thời gian đó để cười nhạo người khác có tiền, đi xe riêng thì sao, anh có bản lĩnh thì sẽ không khoa môi múa mép ở đây rồi, người có bản lĩnh sẽ không cười nhạo người khác chưa từng ngồi xe công cộng, chỉ có người không có bản lĩnh mới có thể lấy cái này để sỉ nhục mà xem như là vinh quang, những người vừa cười kia, tôi chỉ dùng tiếng cười để trả lại các người thôi!”

Lời nói của Ninh Vân Hoan làm không ít người nóng bừng cả mặt, trong lúc nhất thời hội trường như yên tĩnh chết lặng, khóe môi Lan Lăng Yến chứa ý cười, dịu dàng ngắm nhìn Ninh Vân Hoan. Đột nhiên từ đằng xa chỗ nhóm quyền quý truyền ra tiếng vỗ tay, tiếp đó dường như lan tràn cả hội trường, bốn phương tám hướng đều có người bắt đầu chụp ảnh.

Nhóm Lý Phán Phán vừa kích động vừa sùng bái, cũng vỗ tay theo, Ninh Vân Hoan liếc nhìn sắc mặt gã đàn ông trẻ sung huyết đỏ bừng. Cười lạnh một tiếng ném Microphone vào tay nhân viên công tác, nâng váy chuẩn bị về chỗ ngồi của mình.

“Anh Cửu…” Lúc Lan Cửu đang muốn đi theo phía sau vợ, thì Cố Doanh Tích bên cạnh si ngốc gọi, thấy Lan Cửu hoàn toàn không để ý đến ả, không biết Cố Doanh Tích lấy sức từ đâu, bỗng nhiên thét to: “Anh Cửu, anh có biết người phụ nữ bên cạnh anh ác độc thế nào không. Cô ta, cô ta, cô ta cho người ta đập phá nhà em, em luôn chịu đựng không nói cho anh biết, vì sao anh vẫn cứ thích cô ta?”

Vốn Ninh Vân Hoan chuẩn bị đi rồi, không ngờ nghe Cố Doanh Tích nói như vậy. Cô cau mày lại, xoay người: “Cố tiểu thư, có thể ăn bậy, nhưng không thể nói lung tung đâu.”

Nhưng thái độ lạnh lùng của Lan Lăng Yến làm Cố Doanh Tích thương tâm tuyệt vọng. Lúc này ả vừa nghe giọng Ninh Vân Hoan thì nhịn không được bộc phát, nhà ả bị Ninh Vân Hoan hủy, chủ nhà tìm đến tận cửa muốn Cố Nhàn bồi thường, ả vì nhà họ Cố, nên đành ký hợp đồng với Hoa Tiêu, xuất đầu lộ diện làm con hát! Bây giờ ả thành danh, nhưng ả lại không thấy vui mừng bao nhiêu, nhưng Cố Doanh Tích không hiểu, ả vào làng giải trí thế nào, người khác không biết chẳng lẽ Ninh Vân Hoan còn không biết sao? Ả vì ai chứ? Nếu không phải vì nhà họ Cố bị cô tìm người đến đập nát thì sao ả phải làm việc này để kiếm tiền đây?

Ánh mắt nguy hiểm của Lan Lăng Yến nheo lên, vừa muốn nói chuyện, Ninh Vân Hoan đã ôm lấy tay anh, cao giọng nói: “Cố tiểu thư, nếu cô không có chứng cứ rõ ràng, muốn mở miệng nói bậy, đừng trách tôi không nể mặt.”

Lần đầu tiên Cố Doanh Tích phát hiện Ninh Vân Hoan đã kiêu ngạo hơn trước rất nhiều làm ả có cảm giác khó có thể nhìn thẳng, lúc này ả bị Ninh Vân Hoan quát, trong lòng lại tức, nên kiên định nói với nhân viên muốn mượn Microphone mà Ninh Vân Hoan vừa dùng để nói chuyện, vốn mấy cái này người ta sẽ không tùy tiện đưa cho người khác, Ninh Vân Hoan có thể mượn được, đó là vì khi nãy cô từ trên đài xuống, người đần độn cũng biết không thể làm phật lòng người trên đài? Mà lúc này một tiểu minh tinh cũng dám thò tay, nhân viên này nhìn Ninh Vân Hoan một chút.

“Đưa cho cô ta đi, cô ta muốn tự rước lấy nhục, thì không trách người khác được.”

Vừa nghe vậy, Cố Doanh Tích càng cảm thấy bị sỉ nhục, hừ lạnh một tiếng, môi run rẩy, ánh mắt nhẹ nhàng như ngọc trên gương mặt trắng bệch càng làm người ta có ấn tượng sâu sắc. Ả thở ra một hơi, sống lưng ưỡn thẳng tắp, đôi tay run rẩy tiếp nhận Microphone, dường như bàn tay không có sức cầm lấy, hai tay ả nắm chặt, mới run giọng nói:

“Ninh tiểu thư cho người đập phá nhà tôi, đó là nhà tôi thuê, chủ nhà tìm đến cửa, tôi không còn cách nào mới vào làng giải trí, không giống với kẻ có tiền như Ninh tiểu thư vậy. Tôi vốn không muốn nói, nhưng mà, con thỏ nóng nảy, cũng sẽ cắn người…”

Giọng nói đáng thương tội nghiệp của ả, làm rất nhiều người bắt đầu đồng tình với ả, vừa rồi còn bị Ninh Vân Hoan kích động vốn thẹn quá hóa giận, lúc này như đã tìm được cơ hội phản kích. Ninh Vân Hoan còn chưa nói gì, trong khán phòng cách đó không xa có một người đứng lên liều mạng nhìn về bên này vẫy tay, người của Lan Cửu thấy được, lặng lẽ không tiếng động dẫn cô ta đến. Đôi mắt cô ta oán hận nhìn chằm chằm Cố Doanh Tích, một tay giật lấy Microphone trong tay Cố Doanh Tích, ánh mắt oán hận như muốn xé nát cơ thể Cố Doanh Tích.

Cô gái này khoảng 30 tuổi, mặc một chiếc váy ngắn màu rượu đỏ liền thân, trên người có một loại cảm giác nhẹ nhàng như khói, mọi người nhìn thấy cô ta dám cướp đồ của nữ thần Cố Doanh Tích trong lòng họ, rất nhiều người đều nổi giận, cùng nhau hô:

“Cút đi! Cút đi! Cút đi!”

Ánh mắt Ninh Vân Hoan híp lại, nhìn xem cô gái này là ai, cô nở nụ cười: “Câm miệng!” Cô lại hét lên một tiếng, đầu tiên nhóm fan điên cuồng trong hội trường này bị cô làm giật mình, đợi đến khi phục hồi tinh thần lại tức giận vừa muốn mở miệng mắng, thì người phụ nữ kia đã quyến rũ vén lọn tóc quăn dài lên: “Tôi không phải thứ gì tốt, nói tôi là ai, chỉ sợ rất nhiều người không biết, nhưng tôi nghĩ bạn trai tôi, mọi người nhất định sẽ biết.”

Nói đến đây, cô gái này dừng một chút: “Họa sĩ nổi danh quốc tế, Âu Dương Chấn Thiên, có ai không biết không? Anh tuấn tài năng, năm đó đã bán được một bộ tranh hiện giờ đã có giá trăm vạn Đô-la, mọi người biết anh ấy chứ?”

Khi nghe cô gái này nói xong, người không biết vẫn lắc đầu, còn có người khi nghe được tên Âu Dương Chấn Thiên thì ánh mắt cũng sáng lên.

Các phóng viên đã nghe thấy mùi không đúng, vội chạy đến.

“Tôi và bạn trai đã sống với nhau được 15 năm, từ nhỏ chúng tôi đã quen biết, tất cả mọi người biết đấy vẽ tranh là việc rất đốt tiền, nhà Âu Dương thật sự hoàn toàn không có tiền để anh ấy đến học viện nghệ thuật, nhưng từ nhỏ giấc mơ của anh ấy là trở thành một họa sĩ, để mọi người đều biết đến tranh của anh ấy.” Cô gái váy đỏ xa lạ vừa nói đến đây, khóe môi nhếch lên: “Khi còn nhỏ hai chúng tôi đã xác định quan hệ, nhưng trong nhà không đồng ý, mà tôi lại không quan tâm nhà anh ấy nghèo, vì muốn để anh ấy được đến trường, tôi đã buông lỏng sách vở và bài tập của bản thân, lén lấy tiền trong nhà cho anh ấy đi học, vì cho anh ấy tiền sinh hoạt, tôi đã liều mạng làm 3 đến 4 việc, một ngày chỉ ngủ khoảng hai ba tiếng.”

Mọi người nghe thế, dường như đã hiểu ra gì đó.

“Nhưng anh ấy vẫn chưa thỏa mãn, anh ấy nói với tôi, giấc mơ của anh ấy là muốn được đến Paris, vào cung điện Louvre, anh ấy muốn đi Italy, anh ấy muốn đến nơi có bầu không khí nghệ thuật nồng hậu để trau dồi kiến thức, anh ấy muốn xuất ngoại du học!” Nói đến đây, cô gái này khẽ cười, trên mặt lộ ra vẻ châm chọc, ở trên đài phát ra tiếng vỗ tay của ba Lan, không biết thế nào, mặt cô ta bỗng xuất hiện trên màn hình lớn, giọng nói của cô gái đó cũng truyền khắp hội trường.

“Vì giúp anh ấy hoàn thành tâm nguyện, anh ấy đau khổ cầu xin tôi, anh ấy biết có một gã thích nhan sắc của tôi, bảo tôi đồng ý với anh ấy, chỉ cần ở cạnh gã này nửa năm, gã này sẽ giúp anh ấy lo liệu thủ tục xuất ngoại, cũng cho anh ấy học phí một năm. Tôi đã đồng ý.” Dứt lời, cả phòng đột nhiên vang lên tiếng hít khí lạnh, một người đàn ông đeo kính đen ngồi ở vị trí của cô gái đó trên hội trường, thân thể bỗng vô cùng cứng ngắc.

“Từ đó về sau, vì thực hiện giấc mơ của anh ấy, tôi đã giao thiệp với một đám đàn ông, anh ấy nói với tôi, đợi khi anh ấy công thành danh toại, anh ấy sẽ lấy tôi làm vợ, tôi đã tin. Nhưng khi tôi phải trả giá cho anh ấy, vị Cố tiểu thư này lại quyến rũ anh ấy, không chỉ quyến rũ bạn trai tôi, còn lừa anh ấy cho cô ta chi phiếu 50 vạn.” Cô gái thở ra một hơi, cười lạnh nói: “Người khác trồng cây, cô đến hái đào, Cố tiểu thư, cô nói xem trên đời này có chuyện tốt như vậy hay không? Âu Dương Chấn Thiên cô sẽ không quên chứ? Nhà họ Cố các người lấy của anh ta 50 vạn, cô đã quên rồi sao? Cô xài hết tiền của anh ta, sau đó còn muốn liên lạc với anh ta có phải không? Tôi nói cho cô biết, tôi họ Lâm, chính tôi cho người đập phá nhà cô! Tôi nuốt không trôi cơn tức này, dựa vào cái gì mà tôi phải bán đứng bản thân để nuôi một người đàn ông, còn cô chỉ ở trên giường rầm rì hai tiếng thì có thể lấy nhiều như vậy, nhà cô do chính tôi đập, bây giờ còn muốn đổ oan cho người khác sao?”

Chọn tập
Bình luận
× sticky