Nghe thấy lời khuyên của mẹ Ninh, ba Ninh mới ho khan hai tiếng, nhưng sắc mặt vẫn vô cùng khó coi: “Nó trở về muốn đòi tiền, nói rằng mẹ của cô gái họ Cố kia cần phải làm phẫu thuật, cần 50 vạn, nó trở về tìm ba xin 200 vạn.”
Ninh gia mặc dù có chút tiền của, 200 vạn cũng không phải không có, nhưng ba Ninh vừa nghĩ tới Ninh Vân Thành lấy tiền cho người phụ nữ tên Cố Nhàn, trong lòng liền không tình nguyện.
“Ba con nói cho nó tiền để nó cắt đứt quan hệ với Cố Doanh Tích, nhưng nó không những không đáp ứng, ngược lại còn làm ba con tức tới mức sinh bệnh, nó lại phủi mông chạy đi mất.” Mẹ Ninh nói con trai như đang nói kẻ điên bị mất lương tâm vậy, trong lòng bà không tránh khỏi có chút thương tâm, hai vợ chồng họ vẫn luôn yêu quý đứa con trai này, mặc dù bình thường ba Ninh hay mắng nhiếc Ninh Vân Thành, nhưng nó vẫn là đứa con trai mà ông yêu quý nhất, Ninh Vân Thành muốn bao nhiêu tiền, ba Ninh có từ chối bao giờ đâu. Chỉ sợ tiền cho nó không đủ dùng, chỉ có cho thêm chứ không cho ít, mặc dù mỗi lần Ninh Vân Thành trở về ông đều mắng mỏ, nhưng ông chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, không thể giạy dỗ nó trở thành người tài mà thôi, cũng không phải vì chán ghét nó mà mắng nó. Mấy ngày nay ba Ninh bị Cố Doanh Tích làm cho tức giận, vẫn luôn nghỉ ngời ở nhà, vốn dĩ việc con trai trở về, trong lòng ông cũng vui vẻ, chỉ là không thể hiện ra ngoài mặt thôi. Nhưng lần trở về này Ninh Vân Thành lại mắng ba Ninh, làm ông tức tới mức bị bất tỉnh nhân sự, vừa nhìn thấy ba Ninh ngất đi ngã xuống đất, Ninh Vân Thành hoảng loạn nhưng lại quay người bỏ chạy, cũng không nói với người giúp việc một câu.
May là gần đây Ninh Vân Thành chuyển ra ngoài ở, mẹ Ninh nhớ con trai, nghe thấy người làm gọi điện thoại nói con trai trở về, bà liền vội vàng trở về nhà, nhờ đó mới phát hiện ra ba Ninh bị ngất trên mặt đất, bà vội vàng gọi người đưa ông tới bệnh viện, chỉ cần tới bệnh viện muộn một chút thôi thì sẽ xảy ra chuyện.
“Ai.” Ba Ninh lắc đầu, sắc mặt có chút khó coi, ông khoát khoát tay, ý bảo mẹ Ninh không cần nói lại chuyện này nữa, lúc này ông mới lộ ra vẻ tươi cười, vẫy tay với Lan Lăng Yến:
“Lan tiên sinh năm nay bao nhiêu tuổi rồi, không biết hiện tại làm gì? Trong nhà còn có những ai? Hoan Hoan tuổi nhỏ không hiểu chuyện, cũng không biết đưa cậu về nhà gặp mặt, làm cậu chê cười rồi.”
Lần trước con trai và Cố Doanh Tích kết giao, ba Ninh không hỏi thăm về gia thế nhân phẩm của Cố Doanh Tích liền cho phép Ninh Vân Thành dẫn người về ra mắt, ông bị sai sót một lần đã rút ra được kinh nghiệm rồi, mở miệng nói chuyện liền hỏi về gia thế nhân phẩm của Lan Lăng Yến.
“Gia đình tôi cũng không có quy tắc gì, gả con gái chứ không phải bán con gái, không để ý gia đình đối phương có bao nhiêu tiền, chỉ là hi vọng đối phương nhân phẩm đoan chính, có thể đối xử tốt với con gái của chúng tôi.” Mẹ Ninh cũng cười nói tiếp một câu, lúc nói tới nhân phẩm đoan chính, Ninh Vân Hoan có chút không nhịn được cười ra tiếng. Lan gia chính là gia tộc làm không ít chuyện không đoan chính, những chuyện làm ăn trong bóng tối đều xuất phát từ Lan gia, nếu như Lan Lăng Yến là thanh niên tốt nhân phẩm đoan chính, thì có lẽ mọi người trên thế giới này không ai là người xấu cả.
Nói chuyện về nhân phẩm với thủ lĩnh hắc đạo hàng đầu thế giới, không phải là đang kể chuyện cười hay sao.
Lan Lăng Yến chậm rãi quay đầu liếc mắt nhìn Ninh Vân Hoan một cái, làm cho cô cả người cứng ngắc, lúc này mới hơi cúi đầu nói với ba Ninh: “Vốn dĩ con nên gọi hai tiếng ba vợ mẹ vợ, nhưng hiện tại con vẫn chưa tổ chức hôn lễ với Hoan Hoan, là con thất lễ, mong hai người lượng thứ.”
Lời này vừa nói ra, ba Ninh bị tắc nghẹn, lần đầu tiên trong đời trừng mắt nhìn con gái, nhìn thấy dáng vẻ có chút chột dạ của cô, ông vốn cho rằng cô chỉ giấu diếm chuyện kết giao với bạn trai, không ngờ hai người này còn đi kết hôn luôn rồi, nhưng hiện tại nhìn thấy cánh tay băng bó của cô, ba Ninh cũng không nhẫn tâm mở miệng mắng mỏ, thở dài nói:
“Cậu chính là Lan tiên sinh lần trước cô gái họ Cố nhắc tới sao? Nghe nói cậu xếp thứ chín, trong nhà chắc là còn nhiều anh chị em khác phải không?” Ba Ninh nghĩ tới Lan Cửu ca mà lần trước Cố Doanh Tích nhắc tới, có chút sợ cậu thanh niên này sẽ bị Cố Doanh Tích quyến rũ cướp đi mất.
Có tiền án về đứa con trai não tàn của ông đặt ngay trước mắt, sau khi Ninh Vân Thành bị Cố Doanh Tích mê hoặc tới mức thần hồn điên đảo, ba Ninh không dám coi thường năng lực của Cố Doanh Tích nữa, đối với hành vi mặt dày của ả mà Ninh Vân Hoan nói tới, ông vô cùng tán thành quan điểm này, lại nhìn thấy bề ngoài Lan Lăng Yến vô cùng xuất sắc, phong thái lỗi lạc, thực ra trong lòng ông cũng cảm thấy hài lòng, nhưng không tránh khỏi có chút lo lắng.
“Ba yên tâm, anh ấy vốn không quen biết Cố Doanh Tích, tất cả là do Cố Doanh Tích kia mặt dày tự nhận.” Ninh Vân Hoan thay Lan Lăng Yến nói lời hay ý đẹp, bởi vì cô sợ ba Ninh sẽ hỏi chuyện về anh chị em trong Lan gia.
Mấy anh chị em trong Lan gia không phải bị anh giết chết thì cũng bị anh làm cho tàn phế, nếu nói ra sẽ dọa ba Ninh nhảy dựng lên mất thôi.
Cô cướp lời nói thay như vậy làm ba Ninh có chút không thoải mái vì con gái lại mở miệng nói hộ người đàn ông khác, nhưng cô vừa nói tới chuyện Cố Doanh Tích mặt dày, lại nhận được sự nhất trí của ba Ninh mẹ Ninh, đều không hẹn mà cùng gật đầu.
Hai người ba Ninh mẹ Ninh đều không phải người cay nghiệt, hơn nữa còn có thể nói là người hiền hậu, đến nay lại có thái độ như vậy đối với Cố Doanh Tích, có thể biết được Cố Doanh Tích đã làm bao nhiêu chuyện mất mặt.
“Ba, lần này Ninh Vân Thành tìm ba lấy tiền nhưng không lấy được đồng nào, ba định làm thế nào?” Ninh Vân Hoan ngồi bên cạnh Lan Cửu, vô thức kéo cánh tay của anh, có chút lo lắng hỏi.
Nói tới vấn đề này, ba Ninh và mẹ Ninh cùng liếc nhìn nhau, đều có chút khó xử.
Mặc dù Ninh Vân Thành hỗn láo, nhưng dù sao vẫn là con trai ruột của họ, cũng không phải là con rơi nhặt ở bên đường, hiện nay tuổi tác của nó cũng không còn nhỏ nữa, đánh cũng không đánh được, mắng nó nó cũng không nghe, còn có thể làm gì nó đây?
“Ai, thật là oan nghiệt.” Mẹ Ninh than thở một câu, sầu lo tới mức bạc đầu.
“Nên làm theo cách của con, ba, ba nên cắt đứt tiền tiêu vặt cũng như các loại thẻ cho anh ta.” Ninh Vân Hoan đã sớm không vừa mắt đối với Ninh Vân Thành, nghĩ tới những chuyện ở kiếp trước, trong lòng cười lạnh hai tiếng, liền bày kế cho ba Ninh: “Nếu không, anh ta có bao nhiêu tiền còn không phải đi hiếu kính Cố Doanh Tích hết hay sao, con thấy người nhà họ Cố đều không phải loại người biết báo ơn, tiền đó vứt xuống nước còn nghe thấy chút âm thanh vọng lại, vứt cho bọn họ còn không bằng vứt cho chó ăn.”
Vì một người Cố Doanh Tích, cô chẳng có chút hảo cảm nào đối với tát cả những người ở Cố gia. Vẻ mặt ba Ninh có chút thay đổi, mẹ Ninh lại có chút lo lắng: “Nhưng anh trai con dù sao cũng là đàn ông, nếu như trong người không có chút tiền, sợ rằng không tốt lắm?”
Đã sớm đoán ra mẹ Ninh sẽ nói như vậy, đến nay nghe thấy lời nói của bà, Ninh Vân Hoan tự tin nói: “Chắc chắn Ninh Vân Thành sẽ không quen với cuộc sống không có chút tiền nào, mẹ, tới lúc đó anh ta không có tiền, không phải đúng lúc trở về bên cạnh ba mẹ hay sao, không phải sẽ tách khỏi Cố Doanh Tích hay sao?”
Lời nói này hoàn toàn thuyết phục mẹ Ninh, làm mẹ Ninh không chút do dự gật đầu tán thành.
Bà chỉ sợ con trai bị người phụ nữ họ Cố mê hoặc tới mức thần hồn điên đảo,
nếu hiện tai có biện pháp làm hai người họ tách ra, cũng không nghĩ tới chuyện con trai sẽ phải chịu khổ nữa, việc cấp bách là phải làm cho Ninh Vân Thành tỉnh ngộ. Hai vợ chồng ngầm trao đổi ánh mắt đồng ý, Ninh Vân Hoan liền biết lời mình nói ra đã nhận được sự đồng ý của ba mẹ. Thực ra cô biết chắc rằng Ninh Vân Thành sẽ không vì chuyện không có tiền mà rời bỏ Cố Doanh Tích, dù sao thì ở kiếp trước hắn ta có thể vì Cố Doanh Tích mà vứt bỏ ba mẹ và em gái, kiếp này hắn ta sẽ không buông tay sớm như vậy, lại thêm tính cách của Ninh Vân Thành, nếu ba Ninh cắt đứt con đường tài lộ của hắn sẽ chỉ làm hắn hận ông hơn thôi.
Không sợ hắn ta oán hận, chỉ sợ hắn ta bình tĩnh mới không có biện pháp đối phó với hắn, chỉ cần hắn ta hận ba Ninh, ngày rộng tháng dài cứ tiếp tục náo loạn như vậy, cho dù cảm tình bằng sắt cũng bị hao mòn, thời gian kéo dài, ba Ninh mẹ Ninh sẽ càng thất vọng về hắn, đó chính là lúc cô ra tay xử lý hắn ta!
Giải quyết xong chuyện của Ninh Vân Thành, sắc mặt ba Ninh tốt lên rất nhiều, lúc này mới có tâm trạng trò chuyện cùng Lan Lăng Yến. Không nói chuyện còn tốt, ba Ninh vừa nói chuyện với Lan Lăng Yến liền phát hiện ra cậu thanh niên này không khoe mẽ giống như những người thanh niên khác mà ông đã từng gặp qua, trên người anh luôn có một loại khí thế rất đặc biệt, cũng không giống những người có gia cảnh bình thường, mặc dù ông chưa từng nghe nói ở thủ đô có gia tộc quyền quý nào họ Lan, nhưng phong thái của Lan Lăng Yến không phải là giả bộ.
Ba Ninh tự nhận mình có con mắt biết nhìn người, càng trò chuyện với Lan Lăng Yến, càng không dám xem thường anh. Sau khi hai người trò chuyện hơn một tiếng đồng hồ, ba Ninh mở miệng gọi Lan Lăng Yến đóng miệng cũng gọi Lan Lăng Yến, thái độ vô cùng thân thiết, hơn nữa còn có bộ dáng vô cùng hài lòng đối với anh, chỉ kém không gọi anh một câu con rể tốt, nhìn thấy ánh mắt của Lan Lăng Yến luôn như có như không nhìn về phía Ninh Vân Hoan, ba Ninh hoàn toàn yên tâm, đến khi mẹ Ninh tiễn hai người rời khỏi bệnh viện, lúc mẹ Ninh quay lại rót nước cho ông, ông vui vẻ nói một câu:
“Con rể này, không phải hạng bình thường.”
Mẹ Ninh cảm thấy nghi hoặc hỏi lại ông, nhưng ông lại không nói gì thêm.
Lúc Lan Lăng Yến và Ninh Vân Hoan về nhà, thì ở một nơi khác Lý Phán Phán ôm cánh tay mềm nhũn của Tần Dật mà khóc hết nước mắt, Phó Viện bởi vì có quan hệ thân mật với Lý Phán Phán thiện lương nên cũng có mặt ở Tần gia, Tần gia mời tất cả quân y chuyên phục vụ trong quân đội không khám bệnh ở bên ngoài tới, chỉ kém không chuyển cả bệnh viện tới nhà mình thôi, lúc này những chuyên gia có danh tiếng hàng đầu trong nước đang vây quanh Tần Dật, sắc mặt mọi người đều khó coi:
“Tần lão tướng quân, Tần thiếu tướng bị người ta dùng sức lực vô cùng lớn gây nên thương tích, tay phải vẫn còn tốt, chỉ cần nối lại xương, làm phẫu thuật xong sẽ không có trở ngại gì quá lớn, nhưng tay trái của cậu ấy, cho dù làm phẫu thuật loại bỏ xương bị vỡ vụn, nhưng e rằng sau này không thể dùng sức được nữa.”
Lúc này cả tai và mũi của Tần Dật đều chảy ra máu, mẹ của Tần Dật vừa khóc vừa cầm khăn ấm lau mặt lau tai cho hắn ta, máu tươi trong tai và mũi của hắn ta không ngừng chảy ra, nghe thấy lời nói của bác sĩ, bà ta liền nghiến răng nghiến lợi mắng: “Là ai làm bị thương Dật Nhi của chúng ta, tôi muốn hắn lấy mạng ra bồi thường!”
“Được rồi, chuyện đã tới nước này, còn không phải do con trai của bà gây nên hay sao!” Vừa nói xong lời này, ba của Tần Dật là Tần Chính liền tức giận nói: “Người là do Tô gia đích thân đưa về, nói nó thật có tiền đồ, ngày hôm nay vì một đứa con gái không hề quen biết mà ra tay, đáng bị người ta đánh thành như vậy!” Thực ra lúc này Tần Chính nhìn thấy con trai sống dở chết dở nằm trên giường cũng cảm thấy bế tắc, đây là đứa con trai ông đặt nhiều kỳ vọng, là đứa con trai sẽ tiếp nối sự nghiệp của ông trong quân đội, nếu như cánh tay không thể dùng sức, sau này không phải sẽ trở thành phế nhân hay sao? Ông vừa nghĩ tới đây, trong lòng liền nổi giận, hận không thể ngay lập tức đuổi cả Tần Dật và giường của hắn ta ra xa, mắt không thấy tâm sẽ không phiền.