Editor: Gà
Sống hai kiếp, Ninh Vân Hoan cảm thấy được cô vẫn còn thiếu nợ, cả ba Ninh mẹ Ninh luôn vô cùng thương yêu cô, đời trước ba Ninh bị Ninh Vân Thành làm cho tức chết, cô thiếu ba Ninh mẹ Ninh ân sinh dưỡng, nếu có thể đời này quản lý một công ty để giết thời gian, hơn nữa nhân tiện vì niềm vui của ba Ninh, Ninh Vân Hoan nguyện ý làm, nghĩ vậy, cô vội vã muốn bắt đầu:
“Em muốn đổi công ty Phó gia thành công ty giải trí.” Lấy danh nghĩa ba Ninh, khiến ông vui vẻ.
Từ khi giao công ty ra ngoài, tuy cả ngày ba Ninh ở nhà tĩnh dưỡng, nhưng trái lại tinh thần không giống như trước, làm chút việc này, đoán chừng trong lòng ông sẽ thoải mái.
Dù sao chỉ là đùa giỡn thôi, Lan Lăng Yến không phản đối, gật đầu: “Em vui là được.”
Tuy hiện tại trong giới giải trí hỗn loạn, nhưng dù loạn cũng phải nhìn hậu thuẫn như thế nào, phía sau Ninh Vân Hoan có Lâm gia, lại có thêm anh chống đỡ, đừng nói đùa giỡn Hoa Hạ, chỉ cần cô có muốn, trực tiếp biến thành quốc tế hóa cũng không phải không thể.
Lúc này người trong biệt thự Phó gia ngồi thành một đoàn, năm nay ông Phó khoảng bốn mươi tuổi, toàn thân mặc tây phục màu đen, thân hình cao lớn cân đối, tác phong nhanh nhẹn. Bên cạnh ông ta là mẹ của Phó Viện, lúc này đang ôm một thiếu niên khoảng mười lăm mười sáu tuổi, đang vô cùng bất an ngồi trên ghế sofa trong phòng khách nhìn chằm chằm bên ngoài, hiển nhiên đang chờ chủ nợ đến.
Phó Viện ngồi bên cạnh bà Phó, cúi thấp đầu không nói một câu. Gần đây ả cực kì mất mặt, chuyện xấu hổ của ả và Tần Dật đã bị Lý Phán Phán moi ra sạch sẽ. Hiện giờ trong trường học không ai không biết, nếu đổi lại là trước kia, khẳng định Phó Viện không dám ra cửa gặp người, nhưng không biết vì sao, lúc này sau khi bị đuổi ra khỏi Đế Đô, ngược lại ả cảm thấy có chút may mắn, ít nhất Phó gia bị đuổi ra khỏi thành phố, mấy chuyện kia của ả, có phải sẽ nhanh chóng được quên đi không?
Gần đây ông Phó và bà Phó bận rộn chuyện công ty bị người thu mua, thật không rảnh quan tâm đến ả, nếu biết ả chọc phải cái sọt lớn như vậy, chỉ sợ sẽ quất chết ả. Ông Phó còn không biết chuyện ả quyến rũ Tần Dật bị Lý Phán Phán phát hiện nên mới gặp phải tai họa này, nếu không sẽ không biết có biểu hiện gì.
Lúc này người Phó gia đang sốt ruột, đột nhiên bên ngoài có người chạy vào: “Tiên sinh phu nhân, người thu mua đã đến, bây giờ đang xuống xe…”
Bà Phó thở dài một hơi, có chút lưu luyến không rời nhìn trong nhà một chút. Nhịn không được lại cúi đầu lau nước mắt, ông Phó không tiếng nào, trong lòng ông ta không nỡ bỏ sản nghiệp của bản thân. Nhưng không còn cách nào. Hiện tại ông ta bị người chèn ép, sau khi công ty bị những người có ác ý chỉnh đã hoàn toàn không bán nổi, may mắn lần này người mua vô cùng rộng lượng, mới không khiến ông ta về sau không có của cải cho con trai. Nhưng tuổi còn trẻ đã bị bức lui, trên mặt ông Phó ít nhiều vẫn lộ ra vài phần mỏi mệt, cả nhà xốc lại tinh thần đứng lên chuẩn bị nghênh đón khách đến. Phó Viện ngẩng đầu muốn nhìn một chút đến cùng ai đã dám mua Phó gia vào lúc này, vừa lúc nhìn thấy Ninh Vân Hoan đang bước vào.
“Là mày?” Phó Viện vốn chỉ muốn lén nhìn một cái, không ngờ nhìn thấy Lan Lăng Yến đang nắm tay Ninh Vân Hoan bước vào, đoán chừng nhìn thấy cô khiến ả giật mình, ngay cả Lan Lăng Yến suýt nữa bị Phó Viện xem nhẹ rồi.
Sau khi sắc mặt hết xanh lại trắng lần lượt thay đổi, Phó Viện oán hận trừng mắt nhìn Ninh Vân Hoan: “Mày đến làm gì? Ở đây không chào đón mày!”
“Viện Viện, nói gì thế?” Ông Phó có mắt nhìn hơn so với Phó Viện. Ban đầu ông ta nhìn thấy Ninh Vân Hoan đến cũng vô cùng giật mình, nhưng khi nhìn thấy Lan Lăng Yến nắm tay Ninh Vân Hoan, ông ta lập tức cảm thấy có chút không thích hợp, lúc này nhìn thấy con gái mở miệng đuổi người, trước tiên ông Phó khiển trách ả một câu, trong lòng mới buông lỏng, trong mắt lộ ra ý suy tư đánh giá, ý cười đầy mặt đi đến chỗ Ninh Vân Hoan:
“Hoan Hoan, thật sự đã lâu không thấy cháu, trước kia nghe ba cháu nói cháu ra nước ngoài học, thật sự có tiền đồ, giỏi hơn Viện Viện nhà chúng ta rất nhiều, hai đứa cùng nhau lớn lên từ nhỏ, về sau nên giúp đỡ lẫn nhau.” Ông Phó vốn cười khích lệ Ninh Vân Hoan một câu, lúc này mới quay đầu muốn hỏi người đàn ông Ninh Vân Hoan dựa vào là ai, sắc mặt Phó Viện đã tối đen, hét lớn:
“Ai hiếm lạ mày giúp đỡ, ba để nó cút ra ngoài đi, chúng ta không chào đón nó!” Vốn Phó Viện vẫn có chút làm bộ làm tịch với Ninh Vân Hoan, nhưng từ hôm trong phòng học ả bị Lý Phán Phán đánh, Ninh Vân Hoan là bạn cùng ả lớn lên từ nhỏ vậy mà không giúp ả nói nửa câu, sau đó còn bỏ đá xuống giếng, hiện giờ Phó gia rơi vào tình trạng như vậy, trước kia Phó Viện nghĩ Ninh Vân Hoan khinh thường ả, bởi vậy lúc này đương nhiên ả cũng cho rằng cô đến để cười vào mặt ả, hiện giờ nhìn cô ả hận không thể xông lên phía trước cào vào mặt cô vài nhát!
Nếu không có Lan Lăng Yến đang mang sắc mặt lạnh nhạt đứng bên cạnh, Phó Viện từng bị người đàn ông này chỉnh cho thê thảm, biết rằng nếu ả dám xông lên, chỉ sợ không những chưa đụng được nửa sợi lông của Ninh Vân Hoan, không chừng còn bị người đàn ông này khiến cho sống không bằng chết, lúc này mới không dám hành động thiếu suy nghĩ.
“Có phải Phó tiểu thư nói sai rồi không? Muốn tôi cút ra? Chỉ sợ người đó là cô mới đúng.” Ninh Vân Hoan không chịu nổi Phó Viện từ lâu, nhưng ả vẫn chưa thực sự làm chuyện gì xúc phạm đến bản thân cô, bình thường thấy dáng vẻ ả hung hăng, xem như đang nhìn một con tôm cái tép nhãi nhép nhảy nhót lung tung, tuy Phó Viện uy hiếp cô không được, phải biết rằng trẻ trâu nhảy nhót lâu cũng khiến cô phiền chán, hơn nữa trước đây Phó Viện muốn đổ tai họa lên người cô, triệt để khiến Ninh Vân Hoan phiền chán, lúc này vừa nghe ả mở miệng, đâu còn lịch sự gì với ả nữa, trực tiếp bảo vệ sĩ cầm cặp hồ sơ đến, huơ tay:
“Thấy không? Nên cút ra chính là cô đó! Nhưng mà, tôi muốn nhìn xem, các người có lấy cái gì không nên lấy không đã!” Ninh Vân Hoan nói đến đây, nhất thời người Phó gia đều đã hiểu rõ, vốn hôm nay bọn họ chuẩn bị chờ nhân vật thần bí thu mua Phó gia đến, nhưng không đợi được nhân vật thần bí, ngược lại thấy Ninh Vân Hoan đến, ông Phó có chút giật mình, chần chờ nói:
“Hoan Hoan, người mua Phó gia, là cháu sao?” Gần đây Phó gia bị người chèn ép khủng khiếp, theo lý mà nói giá trị của công ty khoảng hai ba triệu nhưng sau khi đắc tội Lý gia, hiện giờ năm trăm ngàn người ta cũng không đồng ý bỏ ra. Ông Phó sứt đầu mẻ trán, đang lúc dậu đổ bìm leo, ông ta đầu tư rất nhiều hạng mục nhưng trong khoảng thời gian ngắn không chiếm được chút lợi ích nào, mà rất nhiều tiền bạc là do vay ngân hàng, công ty Phó gia vốn không có vấn đề gì, thậm chí sau khi Lý gia đầu tư vài cái chỉ cần cho bọn họ nửa năm nữa, tuyệt đối ông Phó có thể trở mình, nhưng không ngờ Lý Phán Phán nói trở mặt liền trở mặt.
Vì vậy dù ông Phó biết rõ bản thân ông có rất nhiều hạng mục có thể xoay vòng vốn. Nhưng tài chính vẫn xoay không kịp, một câu của Lý gia đại tiểu thư, dễ dàng có thể khiến công ty nhỏ như bọn họ không thể sinh tồn, ở phía sau người người đều muốn ép Phó gia đến đường cùng lấy giá thấp thu mua công ty Phó gia, nhặt được một khối thịt béo, ông Phó biết rõ như vậy, trong lúc không còn cách nào, đã có người bỏ ra hai triệu, mua toàn bộ Phó gia!
Nếu bình thường giá này ngay cả mua công ty đều không đủ, càng không nói đến hai tòa biệt thự giá trị mấy ngàn vạn của Phó gia, cùng với một chút tranh chữ cổ và trang sức có tiếng. Tuy nhiên lúc này có người ra giá hai triệu để mua. Ông Phó có thể nói vô cùng mừng rỡ, không chút nghĩ ngợi lập tức đáp ứng, nhưng vẫn thầm sợ người ta đổi ý, vội vã ký hợp đồng, đừng nói hai triệu, cho ông ta một triệu ông ta cũng đồng ý bán. Nhưng không biết người nào rảnh rỗi sinh nông nổi đã xuất hiện ra giá gấp đôi mua Phó gia, đương nhiên ông ta rất vui mừng, sau lưng cũng từng đoán xem ai giúp ông ta, nói thế nào, ông ta cũng không đoán được thực ra lần này do tiểu thư Ninh gia mà con gái nhà mình chơi từ nhỏ đến lớn giúp một tay.
“Phải. Gần đây cháu rảnh rỗi nên có chút chán, vừa lúc ông xã cháu bảo cháu tìm chút việc chơi cho vui.” Ninh Vân Hoan thấy trong mắt ông Phó sáng ngời. Ánh mắt kia nhìn chằm chằm Lan Lăng Yến, lộ ra biểu tình muốn làm thân, Ninh Vân Hoan giả vờ không thấy được kỳ vọng của ông ta, trực tiếp nói: “Dựa vào giao tình trước kia, chú Phó nên biết, lần này cháu đã cố gắng hết sức để giúp đỡ cho mọi người rồi.”
“Mày nói bậy!” Nghe được Ninh Vân Hoan đã mua Phó gia, suýt nữa cả người Phó Viện nhảy dựng lên, ả không nghĩ đến trước kia Ninh Vân Hoan không hơn ả bao nhiêu bây giờ nhấc tay lập tức có tiền mua toàn bộ Phó gia, ông Phó cũng không nhắc đến với ả Phó gia bán được bao nhiêu, lúc này Phó Viện không khỏi bắt đầu nhớ đến một khả năng: “Nhất định là mày! Nhất định là mày và Lý Phán Phán thông đồng, cố ý muốn hãm hại Phó gia chúng tao, sau đó mày liền nhắm vào Phó gia!”
Ninh Vân Hoan mặc kệ Phó Viện như kẻ điên gặp người liền cắn, bị người ta đuổi ra khỏi xã hội thượng lưu, thậm chí bị đuổi ra khỏi Đế Đô, về sau hiển nhiên Phó Viện và Tần Dật đã không còn khả năng, ngay cả giá trị lợi dụng đều không có, làm sao Chu Tố Tố – mẹ của Tần Dật còn có thể để Phó Viện và con trai bà ta qua lại với nhau, lúc này Phó Viện ăn hết thiệt thòi, về sau tuyệt đối không thể trở mình, cãi nhau với người như vậy, Ninh Vân Hoan cảm thấy cấp bậc của bản thân đang bị kéo thấp xuống.
Tuy cô không muốn so đo, nhưng Lan Lăng Yến lại không thích thấy có người la hét vào mặt vợ mình, lúc này ánh mắt híp lại, lớn tiếng quát khẽ: “Câm miệng!”
Phó Viện hoảng sợ, ông Phó lườm ả một cái, rồi nhìn Ninh Vân Hoan lấy lòng cười: “Hoan Hoan, cháu, cháu kết hôn rồi hả? Sao không nghe ba cháu nói gì cả?”
“Gần đây thân thể ba cháu không tốt, chắc là chú Phó quý nhân bận rộn, cho nên không nghe nói.” Ông Phó mưu cầu quyền lực, sau khi ba Ninh bị bệnh về hưu, hai nhà dần dần không còn qua lại, hơn nữa Phó gia bám víu vào Lý gia, cho nên chướng mắt với địa vị của Ninh gia, không muốn lui đến.
Hiện tại Ninh Vân Hoan nói ra chuyện này, khiến ông Phó có chút xấu hổ, nhưng không từ bỏ ý đồ, lại nói tiếp: “Hoan Hoan, nếu người mua được Phó gia là cháu, chú nhìn cháu lớn lên từ nhỏ, tính tình chú cháu cũng biết. Hiện giờ tình trạng Phó gia như vậy, Hoan Hoan cháu cũng thấy đó, ài, trừ bỏ đứa con gái Viện Viện không tốt này ra, chú vẫn còn phải nuôi dưỡng đứa con trai, chúng ta đều là người quen, chú muốn hỏi cháu một chút, giá cả này, cháu xem có thể…” Sau khi ông Phó thấy người mua được Phó gia là Ninh Vân Hoan, trong đầu chuyển đổi hai vòng, cân nhắc khí thế của Lan Lăng Yến một phen, nhất thời cảm thấy hai triệu đã quá tiện nghi cho bọn họ rồi.
Ông Phó tự nhận bản thân nhìn người không sai, ông ta nhìn ra được Ninh Vân Hoan gả cho người đàn ông không tầm thường, ít nhất có thể lấy hai triệu cho vợ chơi, là ông ta cũng không làm được, tuổi Ninh Vân Hoan lại không lớn, trước kia bản thân có chút hiểu biết đối với cô, là một cô gái nhát gan hướng nội, hiện tại ông Phó cảm thấy chỉ cần thể hiện dáng vẻ tình thân và thương cảm, ở tuổi của cô, đều là bọn ngốc, chỉ cần ông ta nói mình rất đáng thương, mặt dày mày dạn muốn nhiều một chút. Chỉ cần cô có tiền, cô tuyệt đối sẽ lấy ra. Nếu trong lòng cô không muốn, nhưng cô ngại thể diện, tuổi trẻ khí thịnh, khẳng định cũng sẽ đồng ý!
Ninh Vân Hoan xem như đã biết ông Phó hai đời, đương nhiên biết tính tình của ông ta, tính tình ông Phó luôn tính toán thiệt hơn, mấy chữ lợi ích được ông ta bày ra được vô cùng nhuần nhuyễn.
Ông ta là một thương nhân tiêu chuẩn. Cả đời cái gì cũng có thể dùng để buôn bán, lại to gan lớn mật, đời trước xem như ông Phó sinh ý làm ăn thành công, trong Thượng Nhất Thế ông Phó là người vô cùng tinh mắt, chuẩn bị gả Phó Viện cho Ninh Vân Thành, nhưng sau khi biết Ninh Vân Thành yêu thương Cố Doanh Tích, ông ta vô cùng thấu tình đạt lý đồng ý không cưỡng bách Ninh Vân Thành nữa, đáp ứng qua lại với Ninh Vân Thành, sau cùng mượn tình huống Ninh Vân Thành và Cố Doanh Tích không minh bạch. Nhờ việc này quen biết Tạ Trác Doãn, về sau là đám người Mộ Cẩn Ngôn, càng về sau càng không thể vãn hồi. Tuy nhiên sau cùng Phó gia không chân chính đi vào xã hội thượng lưu. Phó Viện cũng không thông đồng với Tần Dật, nhưng cuối cùng Phó gia so với Ninh gia mà nói, không thể nghi ngờ tốt hơn rất nhiều, đời trước Ninh Vân Hoan chết sớm, vừa vặn vì ông Phó quen biết đám người Ninh Vân Thành, trở thành trung tâm của Đế Đô.
Trong Thượng Nhất Thế ông Phó không như bây giờ nói từ nhỏ nhìn Ninh Vân Hoan lớn lên và cũng không giúp cô lần nào. Ngược lại luôn bỏ đá xuống giếng, cố ý nói xấu cô để gây hảo cảm với mấy tên đàn ông trong hậu cung của Cố Doanh Tích.
Người như vậy Ninh Vân Hoan không hận, nhưng cũng không thể thích được, lúc này bản thân cô đã ra giá cao như vậy rồi, vậy mà ông Phó còn muốn đổi ý. Ninh Vân Hoan nở nụ cười:
“Ý chú Phó là, cảm thấy vì chú nhìn cháu lớn lên từ nhỏ, cho nên không đành lòng nhận tiền của cháu sao?”
Muốn so da mặt dày, ai không biết chứ? Dù cô có ngốc, sống lâu như vậy rồi, ăn nhiều thiệt thòi như vậy cũng nên học được một ít, nếu ông Phó thật sự nghĩ cô còn trẻ tuổi, cho rằng cô không biết trời cao đất rộng, vậy cũng thật xem thường cô!
Sắc mặt ông Phó cứng đờ, ông ta đang ngại tiền quá ít, như thế nào lại gặp Ninh Vân Hoan không trả tiền, đừng nói Ninh Vân Hoan không phải con gái của ông ta, cho dù là con gái của ông ta, ông ta cũng sẽ không giao Phó gia cho con gái, số tiền này của ông ta là để chuẩn bị cho con trai.
Hiện tại Phó gia bị Lý Phán Phán đuổi ra khỏi Đế Đô, về sau đoán chừng không thể gặp lại, đợi Lý Phán Phán quên chuyện này, không biết phải sau bao nhiêu năm, ông Phó cũng không quan tâm sau này gặp lại sẽ xấu hổ ra sao, ông ta chỉ muốn nắm giữ một số tiền lớn ở trong tay mới có thể khiến ông ta an tâm, cho nên bất chấp nói ra mà không biết xấu hổ, trực tiếp cười: “Làm sao có thể? Chú nói Hoan Hoan nếu cháu biết là trưởng bối, chuyện thu mua Phó gia này, không bằng cháu chiếu cố chú một phen, bỏ ra ba triệu đi!”
Ninh Vân Hoan nghe xong, nhịn không được “phốc” một tiếng nở nụ cười, không biết xấu hổ, nhưng ông Phó không biết xấu hổ như vậy, kiếp trước kiếp này thật sự không có nhiều dịp nhìn thấy, nhưng ông Phó không biết xấu hổ như vậy, mà ông ta còn tự nhiên không biết xấu hổ, xem dáng vẻ ông Phó cười hì hì, trong nháy mắt như biến thành một thương nhân đầu cơ trục lợi, Ninh Vân Hoan nhịn không được cúi đầu cười:
“Chú Phó thật biết nói đùa, trên trời làm gì có bánh thịt dễ dàng rơi xuống như vậy, nhưng vẫn mời chú chỉ cho cháu con đường sáng, cháu sẽ cố gắng nắm lấy.” Vô duyên vô vớ muốn nhiều hơn ba triệu, thời kỳ thịnh vượng của Phó gia cũng không nhất định đáng giá này, vậy ông Phó còn dám mở miệng, Ninh Vân Hoan cười hai tiếng, chẳng muốn vòng vo với ông ta nữa, thẳng thắn nói: “Nếu chú Phó cảm thấy hai triệu quá ít, vậy thì tìm người khác thu mua đi, dù sao cháu cũng chỉ vui chơi chút thôi!”
Không ngờ Ninh Vân Hoan nói trở mặt liền trở mặt, ông Phó buôn bán lâu như vậy, thương nhân coi trọng lợi ích, sau lưng ngầm hại người không ít, gặp ai mà không tính toán khẩu phật tâm xà chứ? Giờ đây ông ta nghe Ninh Vân Hoan không muốn thu mua công ty mình, nhất thời hoảng sợ, trong lòng thầm hận đồng thời vội vàng cười: “Nghe cháu nói kìa, chú chỉ đùa với cháu một chút mà thôi. Nhưng Hoan Hoan à, sao cháu có nhiều tiền vậy, mua được cả công ty của chú?”
Đến trình độ này, ông Phó vẫn còn muốn giở trò với cô, Ninh Vân Hoan cười lạnh hai tiếng, lớn tiếng cải chính: “Không chỉ là công ty Phó gia thôi, còn có toàn bộ Phó gia.” Cô vừa nói, một bên lắc lắc văn kiện trong tay, ánh mắt dừng lại trên người Phó Viện, trong mắt lộ ra một tia bất hảo.
Nói thật sau khi trùng sinh trở về Phó Viện đào cho cô không ít hố, trước kia không muốn so đo với ả, quả thật bây giờ rõ ràng là lúc để báo thù.
“Không nói đến tiền thì thôi, thật không dối gạt chú Phó, tiền này, do người khác tặng cho cháu.”
Bà Phó vừa nghe lời này lập tức kinh hãi, ngay cả thiếu niên mười mấy tuổi đứng bên cạnh bà ta nhịn không được đều trợn trừng mắt, lộ ra vẻ không tin.
“Ai tốt vậy chứ? Đưa cô hai triệu, sao không có ai đến đưa tôi hai triệu?” Bà Phó cho rằng Ninh Vân Hoan đùa giỡn với bà ta, nhất thời tức giận nói: “Không biết Ninh tổng dạy con thế nào, trước đây nhìn cô không tệ, trưởng thành rồi lại trở nên thích khoác lác!”
Ninh Vân Hoan không tức giận, ngược lại biểu tình Lan Lăng Yến bên cạnh càng âm trầm. Cô kéo tay anh … nắm lòng bàn tay anh ý bảo anh không nên nổi giận, Ninh Vân Hoan cười nói: “Bà Phó không nên không tin, tiền này do Phó Viện ban tặng đó. Cô ta đi theo Lý đại tiểu thư, nhưng sau lưng lại thông đồng với vị hôn phu của Lý đại tiểu thư, Lý đại tiểu thư phát hiện chuyện này, bất hòa với Tần gia, vừa lúc không khéo tôi biết rõ chuyện này, cho nên Tần gia tặng số tiền này cho tôi xin tôi không nên nói chuyện này ra ngoài.”
Tần Dật của Tần gia léng phéng với Phó Viện, hai người thân mật như vậy, cô gái thuần khiết trong sáng sống lêu lổng với hắn, nhưng cuối cùng Phó gia không có nửa điểm lợi ích, ngược lại rước lấy đại họa!
Trước kia bà Phó biết chuyện của con gái và Tần Dật, nhưng bọn họ đều mở một mắt nhắm một mắt, dù sao nếu Phó Viện thành công, đối với Phó gia mà nói là chuyện tốt, dù sao nếu có quan hệ thông gia với Tần gia, lúc đó quan hệ bạn bè của Phó Viện và Lý Phán Phán đã vững chắc, ông Phó bà Phó đều đã tính toán hết, nhưng đã quên suy nghĩ hậu quả nếu như chuyện này bị phát hiện, hiện tại nghe Ninh Vân Hoan nói, người Phó gia nhất thời tin vài phần, trong lòng ông Phó chợt lạnh, vội vàng nói:
“Ý tứ của cháu, tiền này là Tần gia đưa cho cháu để bịt miệng sao?”
“Đó là đương nhiên!” Ninh Vân Hoan gật đầu, nhìn Phó Viện liếc mắt một cái: “Nhưng sau cùng chuyện của Phó Viện và Tần Dật vẫn bị Lý Phán Phán biết rõ, Lý đại tiểu thư đã có tất cả ảnh chụp của Tần Dật và Phó Viện, cho nên dưới cơn giận dữ Lý đại tiểu thư mới đuổi các người ra khỏi thành phố, cũng lên tiếng để người ta không được giúp các người, Phó tiên sinh nắm tin tức nhanh như vậy, chẳng lẽ không biết chuyện này?”
Tiếng nói Ninh Vân Hoan vừa dứt, mặt ông Phó đã vặn vẹo, ông ta đã nói mà ở trong nhà đang êm đẹp, họa từ trên trời rơi xuống, kết quả do nhà ông ta dưỡng ra một đứa lẳng lơ gây tai họa!
Nghĩ vậy, rốt cuộc ý cười trên mặt ông Phó không còn, âm u trừng mắt nhìn Phó Viện một cái, nhịn lửa giận trong lòng, miễn cưỡng không phát tiết, sau đó Ninh Vân Hoan thêm dầu vào lửa:
“Nói ra những người này vì có quan hệ với Phó Viện, tiền Phó gia hoàn toàn do Tần gia bỏ ra, mong gia đình Phó tiên sinh ra khỏi Đế Đô, là chị em tốt với Phó Viện, theo ý cháu, đây thật là thiên đại duyên phận, trăm năm khó được một gặp!”
Vèo!
Lời này nhất thời trở thành một cọng rơm cuối cùng đè chết lạc đà, ông Phó không thể nhịn nữa, trước mặt bỗng tối sầm ngã ngồi trên mặt đất, ông ta rất không dễ dàng nuôi lớn một đứa con gái, chưa mang đến ích lợi gì cho gia đình, ngược lại gây thêm tai họa. Có Lý gia êm đẹp không lợi dụng nổi, cứ đi khắp nơi gây họa, đi sau lau mông cho Tần gia, sau cùng cái bản thân vất vả vài năm dốc sức làm đều mất hết, con gái nuôi lớn cũng bị nó hủy, giấc mộng một lòng hy vọng trở thành người thượng lưu của ông ta, trừ bỏ một chút tiền cho con trai ngay cả mạng lưới quan hệ cũng không có, ông ta có số tiền này, nhưng không có quyền, một số tiền lớn như vậy còn không biết giữ như thế nào, trước kia cái gì ông Phó cũng muốn, lại không nghĩ đến kết cục hiện tại, ông ta cố gắng hơn nửa đời người, sau cùng để một tiểu nha đầu như Ninh Vân Hoan đến nhặt tiện nghi, không mất một phân một hào nào, ngược lại lợi dụng chuyện Phó Viện và Tần Dật thu được phí bịt miệng, không mất một đồng nào mà có được tâm huyết của ông Phó…
Nghĩ vậy, ông Phó chỉ cảm thấy huyết áp bản thân lại tăng lên, ông ta bắn nhạn cả đời, lại không ngờ gần đến lúc thành công lại bị nhạn mổ mù mắt. Ông ta là một người luôn tính kế, không ngờ sau cùng rơi vào kết cục như vậy, lúc này ông Phó muốn thổ huyết, nghĩ đến tâm huyết của bản thân bị hủy trong tay nghịch nữ Phó Viện, rốt cục ông Phó không thể nhịn xuống, cũng không dám nhìn Ninh Vân Hoan, chỉ sợ chính mình chịu đựng không nổi đuổi nha đầu vận khí nghịch thiên chết tiệt kia ra ngoài, ông ta chỉ trừng mắt nhìn Phó Viện, lúc này hận không thể ăn sống nuốt tươi đứa con gái vô dụng này cho rồi!