– Không sao. Là do tôi đi đường không cẩn thận.
Ninh Tây ngẩng đầu lên liền thấy Thường Thời Quy mặc tây trang đứng trước mặt mình, phía sau anh còn có mấy người cả trai lẫn gái mặc đồ công sở đứng đó. Ánh mắt của những người này đều nhìn vào cô, giống như cô là chiếc đèn duy nhất trong đêm tối, sáng đến mức làm lóa mắt người khác.
– Ninh tiểu thư?
Thường Thời Quy cúi người nhặt kính râm trên mặt đất lên, phát hiện nó đã bị gãy, gọng kính bên phải lung lay trơ trọi, có vẻ đáng thương.
Anh không ngờ rằng kính lại gãy thành như vâỵ, cánh tay cầm lấy kính, bầu không khí trở nên hơi lúng túng.
Ninh Tây đưa tay lấy chiếc kính không trọn vẹn về, khẽ ho một tiếng và bảo:
– Thường tiên sinh, ngài đang có việc bận, tôi sẽ không quấy rầy.
– Chờ một chút!
Ánh mắt Thường Thời Quy nhìn qua Ninh Tây, quay đầu liếc nhìn đám người ở phía sau rồi nói:
– Nghe nói ở gần đây có một nhà hàng Tây đồ ăn rất ngon. Nếu Ninh tiểu thư không ngại mà nói, vậy mời nể mặt dùng bữa tối với tôi, coi như là lời xin lỗi.
Ninh Tây nhìn kính râm và thịt vịt nướng trong tay, cười bảo:
– Việc này cũng do chính tôi đi đường không cẩn thận. Thường tiên sinh đừng quá khách khí.
– Gặp nhau được là có duyên!
Thường Thời Quy mỉm cười, tiếp tục nói:
– Một mình tôi đi đến nhà hàng Tây cũng chẳng có nghĩa gì. Ninh tiểu thư cứ coi như là giúp đỡ tôi, để tôi không quá lúng túng lúc đi ăn đi.
Ninh Tây nghe thế bật cười:
– Không lẽ nhân vật lớn như Thường tiên sinh lại có cảm giác lúng túng hay sao?
– Là một nam nhân độc thân, đi đến mấy nơi như vậy đều gặp phải tổn thương đấy.
Thường Thời Quy nói đùa:
– Không có biện pháp. Thế giới này dù sao vẫn tràn đầy ác ý với những kẻ độc thân đấy.
Hóa ra người như Thường Thời Quy cũng biết hài hước, tự châm chọc bản thân mình. Lần trước ở nhà hàng, do thái độ của đám người Tưởng Thành tuy Ninh Tây không giận chó đánh mèo nhưng cũng không có cảm giác gì tốt với Thường Thời Quy.
Mà bây giờ xem ra vị Thường tiên sinh này dễ ưa hơn mấy người bạn của anh ta nhiều.
Lần trước đã từ chối Thường Thời Quy một lần rồi, Ninh Tây cũng không tiện từ chối lần thứ hai. Cô nhìn về phía những người đi sau anh, còn chưa kịp mở miệng thì một trong số những người đó đã nói:
– Tổng giám đốc, công tác thị sát* đã xong, chúng tôi xin phép đi trước.
– Ừ! Các vị vất vả rồi.
Thường Thời Quy nhìn mấy người phía sau anh, khẽ gật đầu.
Sau đó Ninh Tây liền thấy những người đó rời đi, vẻ mặt cười đến thỏa mãn, giống như câu nói ngắn gọn vừa rồi đối với bọn họ là linh đan diệu dược vậy.
Mấy người vội vã rời đi, nháy mắt đã không thấy bóng. Thường Thời Quy vẫy vẫy tay, rất nhanh, một chiếc ô tô chậm rãi đi tới, dừng ở ven đường.
Ninh Tây hiểu rõ, đến lúc này rồi mà cô còn từ chối nữa thì không khác gì đánh mặt mũi của Thường Thời Quy. Vì vậy cô đưa thịt vịt nướng cho tài xế lái xe, sau đó bảo ông lái xe về.
Tranh thủ lúc cúi đầu nói chuyện với lái xe, cô còn gửi tin nhắn cho Trương Thanh Vân, báo rằng Thường Thời Quy mời cô ăn cơm tối.
Thường Thời Quy đứng bên cạnh xe, thấy Ninh Tây quay lại liền cực kỳ ga lăng mở cửa xe thay cô. Đợi Ninh Tây ngồi lên xe rồi, anh mới quay sang cửa bên kia, lên xe.
Xe đi khoảng nửa giờ, cuối cùng dừng lại ở một nhà hàng Tây. Trong lòng Ninh Tây thầm nghĩ, khoảng cách thế này, không biết ngượng mà nói là ở gần?
Hai người xuống xe, một thanh niên trẻ tuổi mặc âu phục liền đi tới trước mặt Thường Thời Quy, đưa cho anh một chiếc hộp màu đen.
Thường Thời Quy mở hộp ra, sau đó đưa sang cho Ninh Tây.
Lúc này, Ninh Tây mới nhìn thấy trong hộp để một chiếc kính râm, kiểu dáng đơn giản hào phóng, gần giống với chiếc vừa rồi của cô.
Cô hơi sững người, sau đó mới nhớ ra ánh mắt của mình hơi sưng. Thường Thời Quy cho người mua kính giúp cô chắc vì nguyên nhân đấy.
– Cảm ơn!
Nét mặt Ninh Tây lộ ra vẻ vui mừng, sau đó cúi đầu đeo kính, che giấu đi tâm tình trong ánh mắt.
Sau khi hai người vào cửa, Thường Thời Quy chọn lấy một chỗ ngồi ít người chú ý, sau đó đợi Ninh Tây gọi món ăn. Chờ cô gọi xong, anh mới khép thực đơn lại, nói với bồi bàn:
– Cho tôi một suất giống với vị tiểu thư này.
– Vâng! Mời hai vị chờ một lát!
Bồi bàn cúi người, cầm thực đơn đi sang một bên.
Có bồi bàn khác bê nước chanh đến cho hai người rửa tay. Sau khi xong Ninh Tây khẽ nói lời cảm ơn, bồi bàn trả lời một câu không có gì, cười với Ninh Tây rồi bê đồ rời đi.
– Ninh tiểu thư vừa trẻ tuổi lại vừa có tài, sao lại tiến vào giới giải trí vậy?
– Thường Thời Quy rót cho Ninh Tây một ly rượu vang rồi để tới trước mặt cô.
Ninh Tây nâng ly lên lắc nhẹ, mỉm cười trả lời:
– Giới giải trí có gì không tốt? Vừa nổi tiếng vừa có tiền.
Nói đến đây, cô hơi dừng lại một chút:
– Đương nhiên, số tiền này trong mắt Thường tiên sinh thì không là gì cả?
Thường Thời Quy ngẩng đầu nhìn nữ nhân trước mắt, cô cười đến thiên kiều bách mị, dường như không có gì khác biệt so với những người bước chân vào vòng giải trí khác.
Thấy nụ cười đó, trong lòng anh cảm giác khó chịu:
– Với năng lực của Ninh tiểu thư thì dù không bước vào giới giải trí cũng có thể kiếm được rất nhiều tiền.
– Thường tiên sinh để mắt đến tôi rồi!
Ninh Tây khẽ cười, nhấp một ngụm rượu. Cô biết rõ chai rượu vang này có giá xa xỉ, bằng thù lao cả bộ phim đầu tiên của cô. Đáng tiếc cô không thích, nên có đắt, có ngon đến đâu thì với cô cũng không có gì khác biệt.
Thường Thời Quy im lặng không nói gì. Đúng lúc này, bồi bàn mang món ăn lên, anh nâng ly:
– Cảm ơn Ninh tiểu thư đồng ý đi ăn cơm với tôi tối nay.
– Là tôi phải cảm ơn sự chiêu đãi của Thường tiên sinh mới đúng.
Ninh Tây đáp lễ rồi uống một ngụm.
Trong nhà hàng có dựng sân khấu, trên đó người đang đánh đàn piano. Ninh Tây nghe tiếng đàn tuyệt với, nhớ đến mấy năm mình ở nước ngoài.
– Ninh tiểu thư thích piano?
Thường Thời Quy chú ý đến vẻ mặt của cô liền hỏi:
– Không biết cô thích nhất là bài nào?
Ninh Tây thu hồi tầm mắt của mình, cúi đầu bảo:
– Cũng bình thường, không phải đặc biệt thích.
Cô hơi dừng một chút, giọng nói có chút lạnh nhạt:
– Con người của tôi, đại khái là trời sinh không có tế bào âm nhạc lãng mạn.
– Thật là trùng hợp!
Thường Thời Quy khẽ cười một tiếng:
– Tôi cũng vậy.
Ninh Tây nghe thế cũng cười, uống một ngụm súp bơ nấm, lau miệng rồi nói:
– Thường tiên sinh đang khiêm tốn sao?
– Không! Tôi thành thật đấy chứ.
Lúc này, Thường Thời Quy ôn hòa tươi cười, trên người không hề có dáng vẻ cao ngạo hay thái độ ác liệt mà càng giống một nam nhân có khiếu hài hước bình thường.
Bữa tối của hai người vô cùng thoải mái vui vẻ, mãi cho đến gần cuối cùng, khi một đôi nam nữ xuất hiện. Người nam Ninh Tây đã gặp quá, chính là người đàn ông mà Vương tổng gọi là Tưởng Thành. Còn người nữ càng khiến người khác ngoài ý muốn. Cô ta là Tôn Vũ Hàm, nhất tỷ gần đây đang được Phi Vũ giải trí dốc sức nâng đỡ.
– Thường ca?
Tưởng Thành nhìn Thường Thời Quy, lại nhìn Ninh Tây ngồi đối diện anh, suýt chút nữa không che giấu được sự kinh sợ.
So với sự kích động của Tưởng Thành thì thái độ của Thường Thời Quy có chút lạnh nhạt, anh không thèm để ý đến Tôn Vũ Hàm ở bên cạnh mà trực tiếp nói với Tưởng Thành:
– Cậu cũng đến đây ăn tối?
– A! Đúng!
Lúc này Tưởng Thành mới lấy lại tinh thần, cố gắng cười với Thường Thời Quy, sau đó cực kỳ biết điều dắt bạn gái ra chỗ khác.
Đợi đến lúc ngồi xuống rồi, Tôn Vũ Hàm mới cẩn thận hỏi thăm:
– Vị tiên sinh vừa rồi… là Tổng giám đốc của Thường thị sao?
Tưởng Thành cầm thực đơn gọi món xong mới nửa cười nửa không liếc nhìn Tôn Vũ Hàm:
– Cô hỏi thăm làm gì?
– Em… em chỉ tò mò mà thôi!
Tôn Vũ Hàm bị ánh mắt chằm chằm của Tưởng Thành nhìn vào, không chịu nổi liền cúi đầu.
– Không phải ai cũng có thể trêu chọc tới vị kia được đâu.
Tưởng Thành trả lại menu cho bồi bàn, giọng nói có chút chanh chua, âm dương quái khí:
– Cô tốt nhất là ngồi yên đi.
Nghe Tưởng Thành nói thế, Tôn Vũ Hàm cảm thấy cực kỳ khó chịu. Thế nhưng cô biết rõ bản thân mình không đắc tội được người như Tưởng Thành, cuối cùng đành cố gắng gượng cười, ngồi ăn hết bữa cơm tối mà chả biết mùi vị ra sao.
Có lẽ do khẩu vị không tốt nên bữa tối của bọn họ kết thúc rất nhanh. Lúc đi ra khỏi nhà hàng, Tôn Vũ Hàm nhìn thấy vị nhân vật lớn mà Tưởng Thành bảo không thể trêu chọc kia đang mở cửa xe thay một nữ nhân trẻ tuổi, trên mặt còn mang theo ý cười dịu dàng, hòa nhã.
Cô nhìn sắc mặt khó coi của Tưởng Thành ở bên cạnh, trong lòng thầm cười lạnh. Hừ, Tưởng Thành à? Chỉ có thể ra vẻ trước mặt những nghệ sĩ nhỏ như bọn họ mà thôi, so với người khác cũng chả cao quý đi đâu.
– Cảm ơn Thường tiên sinh đã đưa tôi về.
Ninh Tây xuống xe, quay người nói cảm ơn Thường Thời Quy.
Thường Thời Quy lịch sự gật đầu lại:
– Ngủ ngon.
Nói xong, kính xe từ từ nâng lên, giống như ngăn cách hai người thành hai thế giới.
Xe từ từ lăn bánh rồi đi khuất hẳn tầm mắt của cô. Ninh Tây thở phào nhẹ nhõm, xem ra vị Thường tiên sinh này thật sự muốn tìm một người ăn cơm với anh ta thôi chứ không có ý định gì khác.
Ninh Tây vào phòng, vừa làm mặt nạ đắp xong thì Trương Thanh Vân gọi điện đến.
– Ninh Tây!
Nghe giọng nói có chút kích động trong điện thoại, Ninh Tây bật loa ngoài rồi bỏ điện thoại sang một bên:
– Anh Trương, anh đừng có kích động thế chứ. Em còn đang đắp mặt nạ đấy.
Bên kia điện thoại im lặng mấy giây, sau đó giọng nói của Trương Thanh Vân cũng trở lại bình thường:
– Em về nhà rồi à?
– Không về nhà thì em đi đâu?
Ninh Tây cẩn thận sờ mặt nạ trên má:
– Không lẽ Thường tiên sinh còn mời em đến nhà anh ta làm khách chắc?
Bên kia điện thoại lại tiếp tục im lặng, một lát sau Trương Thanh Vân mới nói:
– Tôi biết ngay đây không phải kiểu phim thần tượng mà. Thường tiên sinh sẽ không đột nhiên vừa thấy đã yêu, gặp lại liền xiêu lòng, sau đó không rời nửa bước, chỉ yêu mỹ nhân không yêu giang sơn.
Trong giọng nói còn mang theo chút tiếc nuối.
Ninh Tây giật mình, run tay, thiếu chút nữa bóc mất mặt nạ trên mặt:
– Nói nghệ sĩ của mình như vậy, anh thấy tốt lắm hả?
– Cũng chỉ nói vậy mà thôi!
Giọng Trương Thanh Vân trở nên đứng đắn hơn:
– Thân phận của Thường tiên sinh không phải bình thường, nhưng đã bước vào vòng luẩn quẩn này thì tâm tính nhất định phải tốt, nếu không được không bằng mất.
Ninh Tây biết Trương Thanh Vân đang lo lắng gì, cô bình thản trả lời:
– Anh Trương cứ yên tâm đi! Em không phải cô bé còn tin tưởng loại truyện cổ tích như Lọ lem và hoàng tử cưỡi ngựa trắng đâu.
Truyện cổ tích tốt đẹp như vậy, là do nó mang đến cho những đứa trẻ một giấc mơ mà thôi.
Đợi trẻ con lớn lên, dù giấc mơ có đẹp, có tốt đến đâu thì chúng cũng phải tỉnh giấc.