Ninh Tây không biết trợ lý nhà mình cáo trạng với Thường Thời Quy, cô quay phim xong thay một váy màu đen, tẩy trang trên mặt sạch sẽ. Hôm nay cô muốn dẫn Thường Thời Quy đến một nơi, nơi đó là nơi mà đã lâu cô cũng không dám tới.
Dưới chân núi Tây Linh có vài tiệm hoa và tiền giấy, cũng có vài quán ăn, những quán ăn này lúc có khách lúc lại chẳng có ai, khách vào ăn đều mang vẻ mặt buồn bã, chủ quán cũng không thể nói nhiều cười nhiều được. Bởi vì bất cứ ai khi vào quán gần đây mua đồ hay ăn cơm đều là những người tới thăm một huyệt mộ nào đó trên núi. L nào đó vong nhân mà đến.
Hoa tươi, nến thơm, cây nhang, vàng mã thờ cúng đều được Ninh Tây mua lấy hai phần, Thường Thời Quy thấy thế, đi sau Ninh Tây cũng mua hai bó hoa tươi và hai phần trái cây.
Thấy Thường Thời Quy mua thêm, Ninh Tây cũng không ngăn cản, dẫn hắn đi bộ leo lên từng bậc thềm đá lên núi.
Bây giờ đang là buổi chiều, trên núi Tây Linh không có nhiều người, chỉ có vài người trông coi nghĩa trang đi loanh quanh, cả núi yên tĩnh đến mức khiến người ta sợ hãi.
Đi đến giữa sườn núi, Ninh Tây dừng bước, sau đó rẽ sang phải đi đến một mộ phần thì dừng lại.
Đây là mộ phần dành cho vợ chồng, trên bia mộ dính một lớp bụi dày. Ánh mắt Thường Thời Quy rơi xuống hình ảnh gắn trên bia mộ. Nam soái khí, nữ xinh đẹp hào phóng, khuôn mặt củaTây Tây được di truyền tất cả các ưu điểm của hai người, Thường Thời Quy chỉ trong giây lát có thể khẳng định đây là mộ phần của cha mẹ Ninh Tây.
“Ba, mẹ. “
Ninh Tây khụt khịt mũi, đem hoa tươi đặt trước mộ.
“Con gái bất hiếu đến thăm 2 người.”
Thường Thời Quy cũng khom lưng đem hoa trong tay mình đặt lên mộ, sau đó lại cúi người chào.
“Người vừa cúi chào chính là con rể tương lai của cha mẹ, là người mà con gái ba mẹ quyết định làm bạn cả đời.”
Ninh Tây ngồi xổm xuống xếp mấy thứ vừa mua được ra, sau đó đốt nến thơm lên.
Xem ngọn lửa đang cháy, Ninh Tây hé miệng,
“Con gái bất lực, để cái chết của hai người không minh bạch suốt 8 năm qua.”
Ninh Tây dập đầu lạy ba cái, đứng dậy nói với Thường Thời Quy: “Chúng ta trở về đi.”
Thường Thời Quy trầm mặc gật nhẹ đầu, ở trước mộ cúi đầu thấp ba cái, dắt tay Ninh Tây nói,
“Sau này anh sẽ cùng em đi thăm ba mẹ.”
Như thế nào mà đã gọi ba mẹ? Ninh Tây liếc xéo Thường Thời Quy một cái, nhưng khóe miệng lại là cười.
“Được.”
Hai người chậm rãi đi xuống bậc thang, mới vừa đi xuống núi, di động của Ninh Tây vang lên, người gọi đến là đội trưởng Lý của Cục Công An Đông Nam. Ninh Tây quay đầu lại nhìn về phương hướng phần mộ ba mẹ mình, ấn nút nghe máy.
” đội trưởng Lý.”
Thường Thời Quy đi đến cạnh cửa xe, mở cửa xe cho Ninh Tây, Ninh Tây cúi đầu ngồi vào xe, không biết người bên kia nói gì, chân mày cô ấy nhăn lại.
“Được.”
Cúp điện thoại, nụ cười trên mặt Ninh Tây nụ cười tản đi, quay đầu nói với Thường Thời Quy:
“Thời Quy, em muốn tới cục công an một chuyến.”
“Anh đi cùng em.”
Thường Thời Quy đóng cửa xe, giọng nói mặc dù ôn nhu như cũ nhưng lại mang theo kiên định.
Cảnh sát cục công an Đông Nam hiện tại tinh thần không tốt lắm, vì nghi phạm vừa mới bắt không chịu hợp tác điều tra, không hợp tác thì thôi lại còn cố tình khiêu khích bọn họ khiến bọn họ hận không thể cho hắn một đấm.
Dù giá cảnh sát Lưu tính tình tốt nhất trong cục cũng lười phản ứng với hắn ta, chỉ sắp xếp hai cảnh sát quan sát hắn ta, thậm chí khẩu cung cũng chẳng thèm hỏi nữa.
“Người nhà của người bị hại có tới không?
Cảnh sát Lưu đem túi hồ sơ niêm phong cất vào trong kho, xoay người hỏi đội trưởng Lý.
“Nói sẽ đến ngay, ”
Đội trưởng Lý cũng mệt mỏi, uống một ngụm trà, đưa tay nhìn đồng hồ,
“Vụ án này xong, chúng ta mới có thể ngủ ngon.”
Cảnh sát Lưu lại rót thêm trà vào chén cho đội trưởng Lý, tiếp lời:
“Tưởng Hồng Khải cũng kín miệng quá.”
“Miệng kín thì sao, chúng ta có nhân chứng vật chứng đầy đủ, cho dù hắn ta không thừa nhận thì vẫn phải chịu tội.”
Đội trưởng Lý vừa ngắt lời rhif có một cấp dưới vào báo cáo, nói người nhà của nạn nhân đã đến.
Đội trưởng Lý đặt chén trà xuống, nói với cảnh sát Lưu:
“Cũng may người nhà nạn nhân cũng không tệ.”
Cần phối hợp thì phối hợp, không tăng phiền toái cho bọn họ, không nói nhiều, không cố ý gây áp lực. Mặc dù là diễn viên nổi tiếng, Nhưng thái độ với bọn họ rất khách, không kiêu căng ngạo mạn.
Nhưng chính vì thái độ này của đối phương nên bọn họ càng phải cố gắng phá án thật nhanh, mau chóng tìm ra hung thủ mới không thẹn với sự mong đợi của người nhà nạn nhân. Hơn nữa trong cục có rất nhiều fan nữ của Ninh tây nên tinh thần làm việc của mọi người cũng tích cực hơn.
Chỉ là vụ án này càng điều tra càng lan ra tới nhiều người, chân tướng lại càng phức tạp.
Nhân tính và tiền tài, tình thân và ích lợi, quyền thế và sự thật…
Cảnh sát Lưu lắc đầu,
“Đài truyền hình quốc gia sẽ làm một chương trình tái hiện lại vụ án này, để tuyên truyền pháp luật cho nhân dân cả nước… Tôi còn không biết phải mở miệng nói với người nhà nạn nhân như thế nào đây “
“Đài truyền hình làm chương trình, thì bọn họ đi mà nói, sao còn yêu cầu chúng ta làm người ác.”
Đội trưởng Lý không chút nghĩ ngợi nói,
“Chuyện này chúng ta không quản, đừng tự rước oán hận vào người.”
Cảnh sát Lưu cười khổ gật đầu.