Tưởng thị trước mặt người bình thường cũng coi như tiếng tăm lừng lẫy, nhưng so với Thường thị còn kém xa rất nhiều. Ninh Tây bây giờ là hôn thê của Thường Thời Quy, Tưởng Viễn Bằng đột nhiên tìm đến gây phiền toái, không phải là tự vả vào mặt mình sao?
Sự thực cũng chứng minh, nữ thần bình thường cười vui vẻ ôn nhu, mà một khi tức giận thì độc miệng và cay nghiệt không kém ai, sức sát thương quả là mạnh mẽ.
“Thời gian còn dài, không phải lúc nào cô cũng tốt, ”
Tưởng Viễn Bằng đem khăn giấy ném trên mặt đất, trừng Ninh Tây một cái, xoay người muốn đi.
“Chờ một chút.”
Tưởng Viễn Bằng dừng bước chân, quay đầu lại nhìn Ninh Tây,
“Chẳng lẽ Ninh tiểu thư thay đổi chủ ý?”
Ninh Tây nâng cái cằm, chỉ khăn giấy trên mặt đất nói:
“Sau này tôi thế nào, không cần Tưởng tiên sinh quan tâm, nhưng hành vi ném rác bừa bãi của Tưởng tiên sinh là không tốt. Mong ông tôn trọng nhân viên vệ sinh của đoàn làm phim, không vứt rác bừa bãi. Dù sao ông cũng là một ông chủ lớn, chẳng lẽ việc không nên vứt rác bừa bãi cũng không biết.
Ông chủ thì sao? Ông chủ thì có thể ném rác bừa bãi sao?
Trợ lý Tưởng Viễn Bằng thấy ông chủ tức giận sải bước dài rời đi, cô nhìn bóng lưng Tưởng Viễn Bằng càng lúc càng xa, mặt đỏ bừng ngồi xuống nhặt khăn giấy dưới đất. Vừa mới vừa cúi người xuống nhặt, một bàn tay trắng nõn cũng vươn tới.
Trợ lý ngẩng đầu nhìn, kinh ngạc phát hiện ra là Ninh Tây.
Ninh Tây cười cười, đem khăn giấy dơ nhặt lên ném vào thùng rác.
Sắc mặt của trợ lý lại càng đỏ, nhìn Ninh Tây gật đầu, xoay người đuổi theo Tưởng Viễn Bằng.
Mặc dù không biết ông chủ và nữ diễn viên này xảy ra xung đột gì, nhưng từ góc độ của cô, cô cảm thấy nữ nghệ sĩ Ninh Tây rất tốt, lại rất xinh đẹp, cười rộ lên thì mắt sáng như sao, khoé miệng cong lên như trăng lưỡi liềm.
Trợ lý thở hồng hộc đuổi theo ông chủ, trộm nghe được ông chủ đang nói chuyện điện thoại với ai đó… “Rượu mời không uống lại uống rượu phạt”, đáy lòng không hiểu sao lại cảm thấy có chút bất an, nhưng là trợ lý, dù biết chuyện gì thì tốt nhất cũng nên im lặng.
“Ông chủ, nửa giờ sau ông có cuộc hẹn với chủ tịch Trần thị ”
“Tôi biết rồi.”
Tưởng Viễn Bằng ngồi vào trong xe, sờ vào cổ áo sơ mi, sắc mặt khó coi:
“Đi đổi một bộ quần áo khác đã.”
“Vâng.”
Tưởng Viễn Bằng bất mãn nhìn cô trợ lý mới, cô trợ lý này không được như trợ lý trước. Chỉ là Trần Vũ Nam bị cảnh sát đem đi điều tra, nên phải tìm người thay thế.
Sớm biết chuyện tám năm trước mà bây giờ còn bị lôi ra điều tra, ông cũng không nhúng tay vào chuyện này. Nhưng mà… Chỉ cần ông ta còn ở đây, Tưởng gia cũng không gục được.
Vì toàn bộ Tưởng gia, ông ta chỉ có thể để em trai chịu ủy khuất một chút.
“Sao anh lại tới đây?”
Ninh Tây chưa quay phim xong thì phát hiện ra Thường Thời Quy tới.
“Hôm nay anh không có nhiều việc, nên đến đây sớm đón em.”
Thường Thời Quy cũng không thể mở miệng nói với Ninh Tây, lúc cô gọi điện thoại nói nhớ hắn, hắn ngồi trong phòng làm việc cũng không yên.
“À ”
Ninh Tây gật đầu, đem ly nước đang cầm cho Thường Cho Quy, là nước trái cây mà Thường Thời Quy không thích uống,
“Anh ở đây uống nước chờ em một lát, em còn một cảnh quay nữa là có thể về.”
Thường Thời Quy săn sóc cho cô, mà cô cũng hiểu rõ Thường Thời Quy. Trước kia Thường Thời Quy sẽ không quấy rầy cô quay phim, mặc dù sẽ đến đón cô về nhà, nhưng tuyệt đối sẽ không đến sớm như thế này. Hôm nay tới sớm, chẳng lẽ vì cô nói nhớ tới hắn???
“Thường tiên sinh, ”
Tiểu Dương ôm túi của Ninh Tây đứng một bên, chờ Ninh Tây đi rồi mới bước từng bước dè dặt đến gần Thường Thời Quy.
“Anh đến đây để trút giận cho Ninh tỷ sao?”
Nghe hai chữ “Trút giận”, Thường Thời Quy khẽ nhíu mày, nhưng rất nhanh đã khôi phục như thường,
“Đem mọi chuyện nói hết ra đi.”
Vì vậy Tiểu Dương nói hết chuyện Tưởng Viễn Bằng hôm nay tới đoàn làm phim gây cho Ninh Tây, dĩ nhiên trọng điểm là nói chuyện Tưởng Viễn Bằng chế nhạo Ninh Tây không có giáo dục, nói tình cảm của hai người cũng không được lâu dài.
“Tôi biết rồi, cảm ơn cô đã chăm sóc cô ấy.”
“Thường tiên sinh không cần khách khí, đây là việc tôi phải làm.”
Cáo hết tội trạng, Tiểu Dương vừa lòng thỏa mãn lại di chuyển sang một bên.
Nghĩ đến cái lão già kia nguyền rủa Ninh Tây sau này sống không tốt, hận trong lòng không thể mắng ông ta đến chết.
Tưởng gia thì có gì to tát? Trước mặt Thường Thời Quy, còn không phải cũng chẳng là gì sao?