Ngụy Đông từ trước đến giờ chưa từng nghĩ tới sẽ gặp phải tình huống như bây giờ, chỉ trong mấy giờ, các công ty hợp tác trong nước đều gọi điện thoại tới muốn hủy đơn đặt hàng.
Không biết sau khi tiếp bao nhiêu cuộc bđiện thoại, Ngụy Đông mệt mỏi uống một một hớp cà phê, giọng nói cũng khàn đi hỏi thư ký:
“Lý Hạo, rốt cuộc là có chuyện gì?”
Lý Hạo đem một danh sách bỏ trên bàn hắn, đẩy mắt kính trên sống mũi:
“Anh lên mạng xem sẽ biết có chuyện gì.”
Ngụy Đông nhìn sắc mặt của Lý Hạo, cảm thấy lo lắng, vừa mở một webpage, ở dưới góc phải tính xuất hiện rất nhiều tin tức.
Đọc hết tất cả tin tức này, bàn tay nắm chuột của Ngụy Đông khẽ run, một hồi lâu mới ngăn cảm xúc mãnh liệt trong lòng:
“Lập tức cho người liên lạc với bên Ninh Tây, mặc kệ phải trả giá bao nhiêu, hí vọng Ninh Tây tha thứ cho Tư Kỳ.”
“Tổng giám đốc, bây giờ không thể liên lạc không được người của đại diện của Ninh tiểu thư, bộ phận PR của công ty Cửu Cát đưa đẩy nhau, không muốn để chúng ta liên lạc với Ninh Tiểu Thư.”
Lý Hạo giọng nói bình thản, giống như mọi phiền toái không liên quan đến mình, không hề ảnh hưởng đến mình.
Ngụy Đông lo lắng quá nên cũng không phát hiện ra Lý Hạo có gì đó không đúng:
“Bên phía Ninh Tây kia muốn gì chứ?”
Lý Hạo đưa đơn từ chức trong tay để trước mặt Ngụy Đông:
“Tổng giám đốc, cảm ơn anh những năm nay đã giúp đỡ tôi.”
“Cậu có ý gì?”
Ngụy Đông không bao giờ nghĩ tới trợ thủ đắc lực của mình lại đột nhiên từ chức, hắn kinh ngạc nhìn Lý Hạo, muốn từ trên người hắn tìm một đáp án.
“Tổng giám đốc chắc không biết, tôi còn có một em gái, từ nhỏ đã xinh xắn dễ thương, nhưng trước kia đi học bị bạn bè trong trường bắt nạt, mấy năm này vẫn mắc bệnh trầm cảm. ”
Lý Hạo rũ mắt xuống, che dấu tâm tình.
“Ba năm trước con bé bắt đầu có khuynh hướng tự sát, nhưng trong nhà không ai biết, nếu như không phải là Ninh tiểu thư phát hiện con bé ở trên mạng nói chuyện, kịp thời khuyên can, có lẽ tôi đã mất đứa em gái này.”
Ngụy Đông khiếp sợ nhìn Lý Hạo, một hồi lâu mới nói:
“Khó trách lúc trước Tư Kỳ ở tổ phim làm loạn, thái độ của cậu lại kỳ quái như vậy.”
“Còn người vẫn luôn có giới hạn cuối cùng, Ninh tiểu thư là ân nhân của cả nhà tôi, tôi không thể thuyết phục được bản thân tiếp tục làm ở công ty, “
Lý Hạo hướng về Ngụy Đông cúi đầu, khom người chào.
“Tổng giám đốc, thật xin lỗi.”
“Tôi hiểu…”
Ngụy Đông cầm lấy đơn từ chức, đặt bút ở phía góc ký tên của mình.
Lý Hạo nhận lấy đơn từ chức đã có chữ kí, đi tới cửa thì quay đầu lại nói:
“Tổng giám đốc, nếu như anh cứ để Ngụy tiểu thư làm loạn lên nữa, có thể cả nhà các anh và cả công ty đều sẽ gặp phiền toái, bạn trai hiện tại của Ninh tiểu thư chính là Thường Thời Quy.”
Thường Thời Quy?!
Ngụy Đông nghe vậy sắc mặt thay đổi, khó trách từ buổi trưa có nhiều người gọi điện thoại muốn kết thúc hợp tác, nguyên nhân hoá ra là chỗ này.
Thường thị, đây chính là Thường thị, nhà bọn họ lấy cái gì để số với Thường thị?
Ngụy Đông sững sờ một hồi, mới cầm điện thoại di động, bấm số điện thoại gọi cho Ngụy Tư Kỳ. Bất kể như thế nào, Tư Kỳ nhất định phải công khai xin lỗi Ninh Tây, nếu không hậu quả chỉ sợ cả nhà hắn không gánh được.
Nhưng Ngụy Đông không hề biết, cô em gái tốt của hắn bây giờ ở trên mạng vừa mới rước thêm cho hắn một phiền toái lớn.
Kỳ Kỳ: Ninh Tây căn bản không anu, cô ta chỉ đang lợi dụng tình cảm của anh thôi.!!! #Thường Thời Quy.
Blog của Ngụy Tư Kỳ sớm đã bị mọi người phát hiện, cô ta dù xoá nhiều thứ trong blog, rồi đổi tên, nhiều người cho rằng cô ta đã biết rụt đầu không phát ra tiếng, bây giờ đột nhiên lại lên tiếng lần nữa.
Người vây xem số 1: Đây là não tàn vẫn bị trộm não sao?
Người vây xem số 2: Tiểu Minh gia gia sống một trăm tuổi, bởi vì ông ấy không thích lo chuyện bao đồng. Ninh Tây và Thường Thời Quy tình cảm như thế nào, liên quan gì đến cô?
Người vây xem thứ 3: Làm một người không biết xấu hổ, táng tận lương tâm, thì việc phát ngôn của Ngụy Tư Kỳ hiện tại cũng không có gì kì quái. Tám năm trước cô ta cầm đầu nhóm người bắt nạt Ninh Tây, tám năm sau còn cùng những người này nói xấu Ninh Tây, bây giờ còn cố ý đi châm ngòi tình cảm giữa Ninh Tây và Thường Thời Quy, làm người vô sỉ vui lắm sao???
Ngụy Tư Kỳ ngồi trước máy vi tính, đọc bình luận mắng nhiếc cô càng ngày càng nhiều, tức giận ném ly nước trong tay, sau đó kích động bắt đầu đánh chữ, cùng người trên web mắng nhau.
Kỳ Kỳ: Các người thì biết cái gì, Ninh Tây chỉ là đang diễn trò, cô ta cố ý câu dẫn tổng tài Thường Thị để trả thù tôi. Thường Thời Quy bị người ta lợi dụng còn không biết!
Kỳ Kỳ: Cái gì mà nói tôi hại chết bà của Ninh Tây, cũng không phải là tôi lái xe đụng ông ta chết. Cẩn thận tôi tố cáo mấy người tội phỉ báng.
Bạn bè trên mạng: Mau mau đến xem não tàn, *!
Trước khi Ngụy Tư Kỳ lên tiếng, đám người trên mạng mặc dù phẫn nộ, nhưng dầu gì còn có lý trí, nhưng khi Ngụy Tư Kỳ vừa lên tiếng lần nữa, đám người trên mạng và người hâm mộ của Ninh Tây cũng không nhịn được nữa, cùng cô ta đối chất.
Bạn bè trên mạng 1: Nói cái gì mà Ninh Tây thầm mến chồng sắp cưới của cô, cái con người mà chỉ có cô cảm thấy hài lòng được thôi, chồng sắp cưới của cô mấy năm nay ra ngoài chơi đùa với bao nhiêu đàn bà, loại đàn ông này cũng chỉ có cô có thể để ý. Cô đem người đàn ông này coi như bảo bối, không có nghĩa là Ninh Tây cũng để ý, vị Trần thiếu gia này có thể so với đầu ngón tay của Thường boss?
Lần này bạn bè trên mạng vung ra nhiều bức ảnh, trong đó nhân vật nam chính là Trần Nhất Tuấn, còn nữ chính… không có nhân vật nữ chính, bởi vì mỗi một bức ảnh là một cô gái khác nhau.
Còn có bạn bè trên mạng cố ý lập một cái bảng so sánh giữa Thường Thời Quy và Trần Nhất Tuấn, sau đó mọi người liền phát hiện, bất kể từ ngoại hình, khí chất, còn cả dòng dõi phẩm đức, Thường boss cũng có thể đè bẹp Trần Nhất Tuấn.
Bạn bè trên mạng 2: Xem xong bảng so sánh, tôi rất muốn hỏi Trần thiếu gia và Ngụy tiểu thư một câu, hai người mặt phải dày đến mức nào, mới cảm thấy Ninh Tây chướng mắt Thường boss, lại vừa ý Trần thiếu gia???
Sự đối lập rõ ràng như vậy, bạn bè trên mạng chỉ số thông minh lại hoàn toàn bình thường, Thường Thời Quy và Trần Nhất Tuấn ai hơn ai, dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng biết.
Vì vậy từ đầu tới cuối nhân vật không hề lên tiếng là Trần Nhất Tuấn bây giờ cũng bị kéo xuống nước, hắn và Ngụy Tư Kỳ đạt được một cái danh xưng mới – – ” cuồng tự kỷ “.
Trần Nhất Tuấn từ Hà Đông có được tin tức này, sắc mặt lập tức xám xịt, hắn vội vàng mở máy tính, đọc hết các bình luận trên blog, chán nản buông lỏng con chuột.
“Nhất Tuấn, việc còn chưa tới mức tệ hại nhất, cậu đừng như vậy. ”
Sắc mặt Hà Đông cũng không cũng không dễ nhìn, nhưng nhìn thấy dáng vẻ của bản thân hắn chỉ có thể tự nâng cao tinh thần khuyên nhủ,
“Trước tiên phải làm cho bác trai tin tưởng cậu đã.”
Nếu như đứa con ngoài giá thú mượn chuyện lần này để hạ Trần Nhất Tuấn, chuyện giữ quyền thừa kế lại càng khó khăn hơn.
Vừa mới vừa nói xong, điện thoại đi động của Trần Nhất Tuấn liền vang lên, điện thoại gọi đến là mẹ của Trần Nhất Tuấn.
Cầm lấy điện thoại di động, sắc mặt Trần Nhất Tuấn coi như còn nhìn được, nhưng sau khi hắn tiếp nhận điện thoại sau, cả người ngây ra như phỗng.
Cha của hắn để cho đứa con ngoài giá thú kia vào công ty nhậm chức?
Trên web ầm ĩ thế nào cũng không ảnh hưởng đến Ninh Tây, đối với cô bây giờ mà nói, đây đều nằm trong dự liệu, cho nên một giấc của cô ở chỗ nhà của Thường Thời Quy hết sức yên ổn.
Khi Thường Thời Quy tỉnh lại, đã hơn sáu giờ chiều, hắn cầm lấy đi động ở đầu giường, bên trong có hai cái tin nhắn, thời gian là cách hai tiếng trước..
Tin nhắn từ trợ lý Từ Châu, nó đi nói rằng Ngụy Tư Kỳ ở trên mạng chửi bậy Ninh Tây.
Đọc xong tin nhắn, Thường Thời Quy khẽ nhíu mày, hắn mở blog trên điện thoại di động, liền xuất hiện rất nhiều thông báo. Đọc xong, sắc mặt Thường Thời Quy cũng đen như mực.
Thường Thời Quy v: Tây Tây là người như thế nào, không cần người khác phải nói cho tôi biết. Vấn đề này Ngụy tiểu thư lúc ở sân bay hỏi tôi một lần rồi, lần này đáp án của tôi như cũ không thay đổi. Ngụy tiểu thư chắc chưa bao giờ thật lòng thích một người, nên có lẽ không hiểu. Thật lòng thích chính là cho dù Ninh Tây lợi dụng tôi, tôi cũng vui vẻ chịu đựng. Nói không được lịch sự một chút, mắc mớ gì tới cô, là tôi cam tâm tình nguyện!
Mắc mớ gì tới cô, tôi cam tâm tình nguyện!