Hai người vui vẻ ăn xong bữa sáng, Thường Thời Quy đến phòng bếp rửa chén, Ninh Tây trở về phòng thay quần áo, hôm nay cô đáp ứng lời mời tham gia chụp hình ảnh bìa cho một tòa soạn, thời gian hẹn khoảng mười giờ sáng, đến muộn sẽ không tốt.
Vừa mới thay xong quần áo, di động Ninh Tây vang lên, cô nhìn người gọi tới là Trương Thanh Vân, thuận tay tiếp điện thoại.
“Anh Trương, ”
“Yên tâm đi,em rời giường rồi.”
“Nửa giờ sau tới đón em?”
Ninh Tây mắt nhìn đồng hồ trên cổ tay, bây giờ là tám giờ hai mươi.
“Được, không thành vấn đề.”
Trương Thanh Vân đeo tai nghe, thấy đèn đỏ sáng lên, vì vậy dừng xe lại:
“Đúng rồi, tối hôm qua phát sinh một chuyện náo nhiệt, em có nghe nói không?”
“Chuyện gì vậy?”
Ninh Tây ra khỏi phòng, thấy Thường Thời Quy rửa xong bát đĩa từ phòng bếp đi ra, vừa đi vừa cài lại khuy tay áo.
Trương Thanh Vân tất nhiên không biết trong phòng Ninh Tây còn có một người đàn ông, vẫn tiếp tục buôn chuyện bát quái:
“Nghe nói tối hôm qua có người giàu nào đó tỏ tình với một nữ nghệ sĩ, ảnh chụp hiện trường đã bị người ta dán đầy trên mạng, cũng không biết là nữ nghệ sĩ công ty nào.”
Ninh Tây sau khi nghe được, giật giật khóe miệng, cô cảm thấy có phần chắc rằng nữ nghệ sĩ Trương Thanh Vân nói đến có thể là cô đấy?
Cô quay đầu nhìn Thường Thời Quy, thấy hắn đang kéo ống tay áo xuống, vì vậy một tay giúp hắn cùng kéo.
“Cám ơn.”
Thường Thời Quy cười hướng về cô nói cảm ơn.
Trương Thanh Vân khởi động xe tiếp tục đi về phía trước, nghe thấy từ trong điện thoại di động truyền tới giọng của một người đàn ông, tay cầm lái hơi run:
“Ninh Tây, bên cạnh em còn có người khác sao?”
Người đại diện bọn họ cũng không thể hạn chế việc nghệ sĩ yêu đương. Nhưng cho dù không hạn chế, cũng không có nghĩa là không để ý tới việc trong phòng nữ nghệ sĩ xuất hiện đàn ông, nếu như bị paparazi tìm tới, đem chuyện viết loạn một trận thì làm sao bây giờ?
“Ân.”
Ninh Tây nhìn Thường Thời Quy một cái, đổi tay cầm di động.
“Anh cứ đến trước đã, em sẽ lại nói anh nghe.”
Trương Thanh Vân sau khi cúp điện thoại, càng nghĩ càng không thích hợp, hận không thể lập tức đến tiểu khu nhà Ninh Tây, chỉ là giao thông lúc này, thật sự quá hỗn loạn, hắn sốt ruột cũng vô dụng.
Lúc này trên trang web, cái blog Ninh Tây đăng lúc ăn cơm, lại có tiến triển mới.
Vật trang sức nhà Ninh nữ thần: Không biết có phải tôi nhìn sai, giống như thấy trong cái muỗng Ninh nữ thần bầy trên đĩa có một bóng người.
Mèo không thích ăn cá: Tôi… Giống như cũng nhìn thấy.
Khách qua đường vội vã: Mấy người có lẽ hoa mắt, chắc chỉ là đồ vật trang trí gì đó thôi. y
Xin gọi ta vua kỹ thuật: Vừa rồi cái muỗng phóng lớn quan sát, cái bóng có thể là bóng dáng của một người đàn ông có khả năng chiếm năm mươi lăm phần trăm, khả năng khác chiếm bốn mươi bốn phần trăm, còn dư lại một phần trăm có thể là sự kiện kinh dị.
Tiểu bươm bướm chính nghĩa dưới ánh trăng: Nếu là bóng dáng của đàn ông, cũng không có gì kì quái, có lẽ bóng người này là người đại diện hoặc là trợ lý của Ninh nữ thần, đây không phải là hết sức bình thường sao?
Tiểu bươm bướm chính nghĩa dưới ánh trăng mới vừa nói ra, rất nhiều người đều cảm thấy có lý, đây không phải là bữa tối dưới ánh nến, cũng không phải là tiệc bằng hữu tụ hội, chỉ là một bữa sáng bình thường, người đại diện hoặc là trợ lý cùng Ninh nữ thần cùng nhau dùng cơm, cũng là việc bình thường.
Bình thường Trương Thanh Vân mất nửa giờ mới có thể tới cửa nhà Ninh Tây, thế nhưng hôm nay đặc biệt không đến 25 phút đã có thể gõ cửa nhà Ninh Tây.
“Két.”
Cửa mở ra, nhưng khi nhìn người đứng phía sau cửa, bao nhiêu vấn đề muốn hỏi Trương Thanh Vân đột nhiên nuốt trở vào.
“Mời vào, ”
Thường Thời Quy khom lưng từ trong tủ giày cầm một đôi dép đưa cho Trương Thanh Vân.
“Ninh Tây trang điểm, anh chờ một chút.”
“A, được.”
Trương Thanh Vân vẻ mặt như đang nhận lấy đôi dép Thường Thời Quy đưa cho, mang vào chân rồi mới có phản ứng, tổng tài Thường thị tại sao lại ở chỗ này?!
Hắn quay đầu nhìn ghế sô pha, phát hiện còn có một chiếc chăn chưa gấp gọn, chẳng lẽ là hắn nghĩ quá nhiều, Thường Thời Quy chỉ là tới đây ngủ nhờ?
Nhưng… Thường Thời Quy là người có thân phận gì, còn sợ không có chỗ ở, cần gì đến chỗ Ninh Tây ở nhờ?
Hắn cũng không nghe có người nói Thường thị phá sản mà, Thường Thời Quy không đến mức phải đến ngủ ghế sô pha nhà người ta chứ?
“Mời ngồi, “
Thường Thời Quy hướng về Trương Thanh Vân làm tư thế xin mời, sau đó rót cho Trương Thanh Vân một lý nước.
“Bữa sáng anh dùng chưa?”
“Cám ơn Thường tổng, bữa sáng tôi ăn rồi.”
Trương Thanh Vân thụ sủng nhược kinh đem hai tay nhận ly nước từ Thường Thời Quy tự tay rót, người đại diện cho nghệ sĩ có thể được đích thân Thường tổng rót nước cho uống, hắn khẳng định là hắn là người đầu tiên.
Chỉ là… Người tiếp đãi khách không phải là việc của chủ nhà hay sao?
Càng lúc càng không được bình thường.
“Anh Trương, anh đến rồi?”
Ninh Tây từ trong phòng đi ra, cả người chói lọi làm mù mắt người nhìn.
“Chúng ta đi bây giờ sao?”
“Nhưng còn Thường tiên sinh…”
Trương Thanh Vân cảm thấy Ninh Tây hôm nay trí thông minh giảm xuống, chủ nhà để khách đơn độc ném ở nhà, việc này làm người cũng quá không lễ phép.
“Không có việc gì, tôi và hai người đi xuống,”
Thường Thời Quy cười nói,
“Đúng lúc xe tôi cũng đến rồi.”
Trương Thanh Vân ở trong lòng thở phào nhẹ nhõm, nhịn không được cảm khái, Thường tiên sinh thân phận cao như vậy, lại săn sóc như vậy, thật khó có được.
Nhưng khi hắn nhìn Thường Thời Quy thuận tay xách túi rác trong nhà Ninh Tây đi xuống, cả người giống như hồn ma bay bay trong gió.
Hắn nghiêng đầu nhìn Ninh Tây đang cười tủm tỉm, trong mắt tràn đầy thăc mắc.
“Anh Trương, đã quên nói cho anh biết, “.
Ninh Tây cầm theo túi xách nhỏ tinh xảo, cười vô tội.
“Em cùng Thường Thời Quy đang hẹn hò.”
“Hả?”
Trương Thanh Vân cảm giác thính lực của mình có vấn đề.
“Anh không phải mới nói tối hôm qua có anh chàng nhà giàu tỏ tình với nữ nghệ sĩ sao?”
Ninh Tây vỗ vỗ bả vai Thường Thời Quy.
“Anh chàng nhà giàu đây này.”
Anh chàng nhà giàu!!!! Thường Thời Quy nhìn Ninh Tây ôn nhu cười một tiếng, sau đó hướng mắt về phía Trương Thanh Vân gật đầu.
Trương Thanh Vân:…
Hắn nhất định là đang nằm mơ.
Nhất là khi bọn họ đi xuống lầu, lúc Thường Thời Quy quý khí bức người mang theo túi rác đi về hướng thùng rác, Trương Thanh Vân nhìn về phía Ninh Tây giống như nhìn một tội nhân.
Để tổng tài Thường thị giúp em ném rác, Ninh Tây, em mà chết sẽ không được lên trời đâu?
Ném rác xong, Thường Thời Quy móc khăn tay ra lau sạch tay, sau đó đi đến trước mặt Ninh Tây,
“Anh đi công ty trước, buổi tối có thời gian không?”
Ninh Tây gật đầu.
“Vậy anh tới đón em ăn cơm, “
Thường Thời Quy đưa tay sờ sờ gò má Ninh Tây, đem mấy sợi tóc trên má vén ra sau tai cho cô:
“Làm việc nhớ cẩn thận, không cần quá cực khổ, có chuyện gì thì nhớ điện thoại cho anh.”
“Được, ”
Ninh Tây mở trừng hai mắt, hướng hắn ngoắc ngoắc ngón tay.
“Cúi đầu.”
Thường Thời Quy mặc dù không hiểu dụng ý của Ninh Tây, nhưng vẫn là đàng hoàng cúi đầu.
mua~
Một cái hôn dịu dàng khắc ở trên gương mặt của hắn.
“Đây là hôn chào tạm biệt.”
Ninh Tây cười tủm tỉm nhìnhắn.
Nhìn nụ cười này, Thường Thời Quy cảm giác lòng mình mềm ra, hắn cúi đầu ôn nhu hôn một cái trên trán Ninh Tây.
“Đây cũng là hôn chào tạm biệt.”
Hắn ôm lấy Ninh Tây, sau đó lui về sau một bước:
“Nhanh lên xe đi, chớ tới trễ.”
“Ân.”
Ninh Tây hướng hắn khoát tay.
“Buổi tối gặp lại.”
“Được.”
Thường Thời Quy cười một tiếng, chờ cửa sổ xe đóng kín, mới xoay người đi đến chiếc xe đến đón mình đã chờ đã lâu.
Hai chiếc xe một trước một sau đi ra khỏi khu căn hộ, Trương Thanh Vân từ trong kính chiếu hậu nhìn xe của Thường Thời Quy đi ra khỏi khu căn hộ, đi về phía ngược lại. Thở dài:
“Nói đi, em làm như thế nào lại có thể khiến cho đại tổng tài Thường thị giúp em ném rác?”
“Bạn trai giúp bạn gái ném hai túi rác không phải là rất bình thường sao?”
Ninh Tây nhướn mày.
“Hắn ở trước mặt em thì chính là bạn trai của em, anh ấy nghèo khó cũng tốt, phú quý cũng được, đối với việc giúp em thì có quan hệ gì?
Trương Thanh Vân á khẩu không nói gì được, còn cảm thấy lời này của Ninh Tây… Rất có đạo lý.
“Nhưng mà…”
Trương Thanh Vân khụt khịt mũi.
“Hắn nói thế nào cũng là tổng tài Thường thị, như vậy có phải không tốt lắm.”
Ninh Tây đối với loại ý nghĩ này của Trương Thanh Vân khịt mũi coi thường.
“Ý tưởng này của anh quá tục.”
” Được được, anh tục, em xuất trần cũng có thể làm tiên, “
Trương Thanh Vân biết rõ, nam nữ chung đụng với nhau địa vị phải ngang hàng, hắn lo lắng như vậy, đơn giản là ở sâu trong nội tâm của hắn vẫn cảm thấy Ninh Tây trèo cao Thường Thời Quy.
Nhưng ở trước tình yêu, tất cả mọi người là bình đẳng, còn chưa nói đối với tình cảm còn chưa biết là ai trèo cao ai.
Ít nhất theo ý hắn, cô gái như Ninh Tây, đừng nói hấp dẫn một người đàn ông giàu có, dù tính hấp dẫn một người phụ nữ giàu có cũng không thể không được.
Vốn hắn còn lo lắng Ninh Tây ở trong cuộc tình này sẽ thua thiệt, bây giờ nhìn lại…
Hơn nữa, loại việc riêng này, người đại diện cũng không nên quản nhiều.
Ninh Tây thời điểm ở nước ngoài, đã từng làm người mẫu một vài lầ nên cùng người chụp ảnh hợp tác cũng coi như ăn ý, chụp hình sau khi kết thúc nhiếp ảnh gia còn đặc biệt cùng Ninh Tây trao đổi danh thiếp, đối với cô khen không dứt miệng.
Sau khi chụp hình tạp chí kết thúc, Ninh Tây muốn tham gia một chương trình phát sóng trên kênh internet.
Chương trình trên kênh internet hai ngày trước tạm thời bổ sung thêm một phần tiết mục, MC là một vị giáo sư nổi danh nào đó của trường đại học đã về hưu, bình thường thích ở trong chương trình hướng khán giả phổ cập một chút kiến thức khoa học thú vị, cộng thêm tài ăn nói tốt, có thể đem sự kiện buồn tẻ nói cũng thú vị nên thu hút được cả người lớn lẫn người trẻ tuổi yêu thích.
Ngồi xe tới nơi, Ninh Tây vừa mới trang điểm xong, đã có một người trẻ tuổi tươi cười bước đến, nhìn thấy cô liền nhiệt tình gọi cô Tây Tây nữ thần, sau đó muốn mời cô dành thời gian ghi hình nói vài lời chúc mừng người xem tết trung thu sắp tới.
Nhân Dân Trung Quốc từ trước tới nay vẫn coi trọng tết trung thu đoàn viên, ngày này đối với mọi người mà nói là đặc biệt ý nghĩa.
Ninh Tây nghe nói như vậy, liền vui vẻ đáp ứng.
Ninh Tây cười cùng người này tán gẫu vài câu, sau đó lại ghi âm một đoạn chúc phúc, sau đó liền có nhân viên làm việc đến thông báo, (Cùng Trương giáo sư nói chuyện) bên này muốn bắt đầu quay.
“Tây Tây thời gian gấp rút, tôi sẽ không quấy rầy nữa.”
Anh chàng kia vui mừng thay Ninh Tây mở cửa phòng hóa trang ra, đưa cô ra cửa. Chờ Ninh Tây đi xa, hắn mới đứng sau lưng người cầm máy quay,.
“Trong vòng giải trí này lại có một nữ nghệ sĩ giàu tình thương như vậy.”
Người cầm máy thật thà phúc hậu cười một tiếng, là kiểu người trầm mặc ít nói.
Người kia không nói thêm gì nữa, trong cái vòng giải trí luẩn quẩn này, mỗi người đều có một kiểu phép tắc sinh tồn, vận khí không tốt, không có bối cảnh, quá nhân hậu, chỉ sợ có thể bị đá ra bất cứ lúc nào.