Ngồi nói chuyện trong mấy chục phút nhưng Đào Tuệ Tuyết đã có thể nhìn ra cử chỉ và lời nói của Ninh Tây rất phải phép, mặc kệ bà nói về vấn đề gì, Ninh Tây cũng có thể tiếp chuyện được với bà, có thể thấy Ninh Tây cũng là người có học thức, có hiểu biết.
Nhưng chợt nghĩ tới những chuyện Ninh Tây phải trải qua, Đào Tuệ Tuyết lại thấy đau lòng vì vậy đối với Ninh Tây lại càng thân thiết.
Hai người bọn họ càng nói càng thân, Thường Thời Quy trở thành nhân vật phụ, nếu người ngoài không biết có khi còn tưởng Thường Thời Quy là người ngoài.
Đến giờ ăn cơm trưa, mặc dù Đào Tuệ Tuyết nói chuyện với Ninh Tây vẫn chưa thỏa mãn nhưng vẫn phải bảo người giúp việc dọn cơm.
“Phu nhân, bà Mẫn Á tới chơi ạ.”
Quản gia âm thầm thở dài một hơi trong lòng, bà Mẫn Á trước kia kết hôn với Tưởng Viễn Bằng đúng là đi mắt mù mà.
“Tôi biết rồi.”
Đào Tuệ Tuyết gật đầu, đuôi lông mày khẽ nhíu, bà không nghĩ Mẫn Á hôm nay sẽ đến đây, không biết thêm một người thì Ninh Tây có ngại không.
Ninh Tây và Thường Thời Quy đi rửa tay xong, thấy trong phòng ăn thêm một người, Ninh Tây đầu tiên là sững sờ, lập tức hướng đối phương cười cười.
“Đây là em gái của dì, còn gọi dì hai là được, Mẫn Á, đây là hôn thê của Thời Quy, tên là Ninh Tây.”
“Còn chào dì Hai.”
Ninh Tây chủ động chào Đào Mẫn Á trước.
“Chào con, “
Đào Mẫn Á cũng không ngờ rằng hôm nay ở Thường gia sẽ gặp bạn gái của Thường Thời Quy, mặc dù lúng túng nhưng cũng nhìn về đối phương cười một tiếng. Trước đây vì Tưởng Vân thích Thường Thời Quy, làm mấy chuyện khó coi còn lên cả mặt báo, bà còn giúp Tưởng Vân nói mấy lời, hiện tại nhìn thấy Ninh Tây cũng có chút ngại.
Cũng may Ninh Tây giống như không nhớ đến việc này, trên mặt cũng không tỏ ra có gì khó chịu khiến cho bà cũng tự nhiên hơn.
Bốn người ngồi cùng một chỗ cơm trong bầu không khí hòa hợp. Đào Mẫn Á nhận ra chị gái mình đối với cô con dâu tương lai này rất hài lòng. Nghĩ đến mình trước còn muốn chắp nối Tưởng Vân và Thời Quy, bây giờ lại cảm thấy mình hồi trước đầu óc bị ngâm nước.
Ninh Tây này mặc dù là nữ nghệ sĩ xuất thân kém hơn nhiều so với Tưởng Vân còn lại tất cả mọi thứ đều hơn hẳn Tưởng Vân. Thường gia không thiếu tiền, không thiếu địa vị, cũng đâu cần phải có một cô con dâu xuất thân giàu có nữa.
Cơm nước xong, mọi người ngồi cùng một chỗ nói chuyện phiếm, Đào Mẫn Á đột nhiên nhớ tới một chuyện:
“Thời Quy, lần này dì tới chơi cũng là để cảm ơn con đã tìm cho dì đoàn luật sư xử lý việc ly hôn, ngoài ra còn có một chuyện.”
Thường Thời Quy đem một đĩa trái cây đã gọt vỏ để trước mặt Ninh Tây, dùng khăn tay lau tay sạch sẽ, quay đầu nhìn về phía Đào Mẫn Á,
“Dì cứ nói đi ạ.”
Đào Mẫn Á có chút ngại ngùng, lúc trước khi anh rể bị tai nạn, chị và cháu trai gặp khó khăn, bà lại chẳng giúp gì, hiện giờ bà rơi vào tình trạng này ngoại trừ mẹ con họ thì chẳng có ai giúp đỡ bà.
Càng nghĩ càng xấu hổ, Đào Mẫn Á đem hết chuyện mình nói ra:
“Có một số việc chắc cháu cũng đã biết, bây giờ nhắc lại chỉ khiến cháu chán ghét.”
Bà cười khổ một tiếng rồi nói tiếp,
“Dì và Tưởng Viễn Bằng đã làm vợ chồng với nhau gần bà mươi năm, ít nhiều cũng hiểu được con người của ông ta.”
“Dì biết gần đây con hủy hợp tác với Tưởng gia, nhưng Tưởng Viễn Bằng là loại người thù dai, nhỏ nhen, lòng dạ không tốt, dì sợ ông ta sẽ trả thù còn, còn gần đây nhất định phải cẩn thận. “
Một ngày phu thê trăm ngày ân ái, Đào Mẫn Á cũng không muốn nói xấu quá nhiều về Tưởng Viễn Bằng, ở thời điểm này, bà chỉ có thể nói những điều nên nói và cần nói:
“Nhất là Ninh tiểu thư, Tưởng Viễn Bằng biết Thời Quy coi trọng con, dì sợ ông ta sẽ dùng con để uy hiếp Thời Quy.”
Ninh Tây nghe vậy cười nói:
“Cảm ơn dì hai nhắc nhở, nhưng con nghĩ ông ấy cũng không có nhiều cơ hội để làm vậy đâu ạ.”
Đào Mẫn Á thấy Ninh Tây nói cũng có lý, tuy nhiên vẫn không nhịn được nhắc nhở lần nữa:
“Dù sao cũng phải cẩn thận, chúng ta không thể lấy tâm lý người bình thường để đo lường một kẻ tâm tư hẹp hòi được.”
“Dì yên tâm, con sẽ cẩn thận.
Thường Thời Quy nghĩ dì hôm nay tới đây để nhắc nhở mình, giọng nói ơn hoà hơn:
“Cảm ơn dì đã quan tâm con.”
“Có cái gì mà phải cảm ơn, ”
Đào Mẫn Á tự giễu cười một tiếng,
“Dì sống bao nhiêu năm nhưng lại làm nhiều chuyện hồ đồ, hiện giờ cũng không thể tiếp tục hồ đồ mà sống như trước được.”
“Chuyện qua rồi, nhắc lại chuyện này để làm gì, “
Đào Tuệ Tuyết cắt đứt lời của Đào Mẫn Á, sau đó nói với Thường Thời Quy,
“Thời Quy, dẫn Ninh Tây đi dạo xung quanh, cho con bé làm quen một chút.”
Ninh Tây hiểu Đào Tuệ Tuyết lúc nói chuyện đều để ý tới cảm nhận của cô, khiến lòng cô ấm áp.
“Ở đây lớn quá. ”
Ninh Tây đi dạo một vòng, giả vờ than thở…, “Người có tiền thật tốt.”
“Hiện tại em cũng là người có tiền mà.” Thường Thời Quy trầm giọng cười một tiếng, lọt vào tai Ninh Tây khiến Ninh Tây tê dại như bị điện giật.
“Của anh cũng chính là của em.”
Ninh Tây duỗi bàn tay, nhẹ nhàng luồn ngón tay nắm lấy ngón tay cái của Thường Thời Quy nắn nắn, cười tủm tỉm nói:
“Còn em lại là của anh.”