Thực ra khi Ninh Tây và Thường Thời Quy vào cửa, Quách Tế cũng thấy, nhưng anh ta chột dạ, không dám chạy đến chào hỏi. Đến khi thấy mấy quý phụ nhân chủ động bắt chuyện với Ninh Tây, còn có vẻ nịnh nọt Ninh Tây, Quách Tế hối hận đến xanh ruột.
Sớm biết Ninh Tây như hôm nay, lúc trước nhất định phải nhận kịch bản phim ( vận may liên tục), cho dù đạo diễn không trả tiền cho hắn, hắn cũng nhận. Nếu như có thể có quan hệ tốt với Ninh Tây thích bao nhiêu tiền cũng không đổi được
Càng nghĩ trong lòng càng tiếc nuối.
Quách Tế sau khi cúi đầu khom lưng nịnh nọt mấy người đầu tư xong, muốn tản bớt mùi rượu trên người nên đi ra phía ngoài vườn hoa nhỏ hóng mát, nào biết lại không cẩn thận nghe được một người phụ nữ đang nói chuyện điện thoại.
“Đúng vậy, cái cô Ninh Tây trông xinh đẹp chả khác gì hồ ly thành tinh, chị dâu lại không quản chuyện này, tôi cũng không việc gì tự đi rước hiềm khích vào người.”
“Ông đừng nghe người khác nói lung tung, người Tưởng gia bên kia cũng không có chỗ nào tốt, cũng không cần để ý…”
Nghe đến mấy chuyện ân oán giữa nhà giàu, Quách Tế giật mình, vội vã trở lại tiệc rượu. Trong lòng lại âm thầm cảm khái, Ninh Tây nhìn như mọi chuyện đều tốt đẹp, chỉ sợ bước chân vào nhà giàu cũng không dễ dàng. Năm đó hắn mới bước chân vào nghiệp diễn xuất, Trần Trân Trân là ngôi sao sáng của Trung Quốc, sau đó vui vẻ gả vào Tưởng gia.
Năm đó truyền thông ngày ngày đăng tin về hôn lễ của Trần Trân Trân, nào là áo cưới đó nhà thiết kế nổi tiếng làm ra, nào là giá trị bao nhiêu; trang sức quý hiếm có tiền mà không mua được, mỗi một thứ đều có giá cả khiến người ta hâm mộ ghen ghét. Nhưng thuận lợi vui vẻ kết hôn, cuối cùng kết cục như thế nào?
Hắn còn nhớ lúc trước người đại diện vẻ mặt hưng phấn nói với hắn, hắn diễn bộ phim kia sẽ có thể đóng cùng Trần Trân Trân, đến lúc đó bộ phim này nhất định sẽ giúp hắn nổi lên. Kết quả ngày hôm sau, Trần Trân Trân tự sát. Cho tới bây giờ hắn còn nhớ vẻ mặt của người đại diện khi biết tin tức này, giống như là nghe được một chuyện hoang đường, nửa ngày cũng không nói nên lời.
Cũng không lâu sau, người đại diện đó từ chức, từ đó không còn có giao thiệp với giới giải trí, hiện tại mở một siêu thị không lớn không nhỏ, ngày qua ngày trôi qua. Giữa hai người cũng không còn liên lạc với nhau, chỉ là gần đây người đại diện biết hắn có khả năng đắc tội với Ninh Tây, gọi cho hắn một cú điện thoại, nói hắn ở trong giới giải trí tránh không được đắc tội với người khác, không ai không thay đổi, tương lai sau này ai sáng ý ái hèn còn chưa biết.
“Cái gì mà siêu sao tai to mặt lớn, trước mặt đại gia có tiền, cũng chỉ có thể đóng vai chân chó sao.” Khi đó người đại diện trước kia ở trong điện thoại thở dài một hơi, Quách Tế mơ hồ cảm thấy đối phương còn muốn nói gì đó, nhưng là cuối cùng chỉ vài câu chú ý nghỉ ngơi rồi cúp điện thoại.
Có thể là Thường Thời Quy biết vừa rồi Thường Cầm đã tới tìm Ninh Tây gây phiền toái, nên sau khi tách ra khỏi nơi tổ chức tiệc rượu, Thường Thời Quy vẫn ở bên cạnh cô, rất ra dáng vệ sĩ bám đuôi. Thấy thái độ của Thường Thời Quy như thế, Ninh Tây ở trong mắt người khác là “bạn gái của Thường Thời Quy” trở thành ” vợ tương lai của Thường Thời Quy”, giữa hai người cũng chỉ thiếu một tờ giấy.
Tiệc rượu kết thúc, Khúc gia cười đến vẻ mặt sáng lạn, lần này bọn họ mặc dù chưa đặt bút kí hợp đồng hợp tác với Thường thị, nhưng cả hai bên đều có ý đồ hợp tác với nhau, như vậy là tốt lắm rồi.
Thường Thời Quy mang theo bạn gái tới chào bọn họ để trở về, Khúc Phụ còn hỏi han mấy câu, hỏi khi nào hai người tổ chức hôn lễ, đến lúc đó phải nhớ gửi thiệp mời, để ông mặt dày mày dạn xin chén rượu mừng.
Khúc Phụ sớm nhìn ra Thường Thời Quy đối với nữ diễn viên trẻ tuổi xinh đẹp này một lòng một dạ, nên mới cố ý nhắc tới vấn đề hôn lễ, chiếm được hảo cảm của Thường Thời Quy.
Quả nhiên như ông đoán, lời này vừa nói ra khỏi miệng, nụ cười trên mặt của Thường Thời Quy ôn hòa chân thành hơn rất nhiều.
“Bác Khúc nói đùa, đến lúc đó bác có thể đến thăm gia tiệc mừng thì là điều khiến hai người chúng cháu lấy làm vinh hạnh.”
Thường Thời Quy cầm tay Ninh Tây, nhìn cô cười,
“Ngày còn chưa định, nhưng nhất định sẽ gửi thiệp mời tới bác.”
“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.”
Khúc Phụ vui tươi hớn hở tiễn hai người đưa lên xe, chờ xe rời đi, tâm tình rất tốt quay đầu lại nói với con trai:
“Đi thôi, trở về suy nghĩ thật kỹ kế hoạch hợp tác với Thường thị.”
“Ba, ba khẳng định Thường Thời Quy sẽ hợp tác với chúng ta?”
Khúc Nguyên Bách vẻ mặt không tin tưởng lắm.
Khúc Phụ vỗ hắn vai,
“Học nhiều một chút, còn và Thường Thời Quy tuổi không chênh lệch nhiều, nhưng năng lực còn kém quá xa.”
Lúc này ở Thường gia, Đào Tuệ Tuyết rót cho em gái một ly trà an thần, sau đó im lặng nghe em gái kể khổ. Nghe nói Tưởng Viễn Bằng có thể có quan hệ không rõ ràng với Trần Trân Trân đã chết, lông mày lập tức nhíu lại.
“Chị, em năm đó thật sự là mắt bị mù, mới vừa mắt ông ta, “
Đào Mẫn Á hối hận năm đó bị Tưởng Viễn Bằng dỗ ngon dỗ ngọt lừa gạt, mặc kệ sự phản đối của cha mẹ, còn gây gổ với họ, kiên trì gả cho Tưởng Viễn Bằng.
Vừa mới bắt đầu vài năm còn tốt, sau này Tưởng Viễn Bằng dần dần càng ngày càng tồi tệ. Chỉ là hôn sự này đã chính là do bà muốn, bà không có mặt mũi nào về nhà mẹ đẻ kể uất ức, cũng chỉ có thể cắn răng nhịn xuống.
Sau này Trần Trân Trân vào cửa, bà loáng thoáng cảm giác chồng mình và Trần Trân Trân có chút ám muội, nhưng không có bằng chứng rõ ràng, Trần Trân Trân cuối cùng lại tự sát, bà cũng chỉ đem những hoài nghi này đè ở đáy lòng, nhưng rồi cách đây không lâu bà nhận được một bức thư không biết người gửi.
Ngày đó vì chuyện của Tưởng Vân nên đã gọi điện thoại cho Thời Quy, trong lòng không thoải mái, ầm ĩ với Tưởng Viễn Bằng vài câu, sau dó tức giận cầm túi ra ngoài giải sầu, nào biết chạy đi giải sầu, lại nhận được một bức thư dày.
Trong bao thư có rất nhiều ảnh chụp Tưởng Viễn Bằng với người phụ nữ khác, Tưởng Viễn Bằng với người phụ nữ đó ở bên bờ biển ôm hôn nhau, mặc dù trên tấm hình này người phụ nữ chiến lộ nửa gương mặt, nhưng nhìn một lần đã nhận ra, người này chính là Trần Trân Trân.
Nghĩ đến chồng mình với vợ của em trai, Đào Mẫn Á cảm thấy quá kinh tởm. Cuối cùng bà tìm người kiểm tra những bức ảnh này k phải ảnh ghép, lập tức viết đơn ly hôn với Tưởng Viễn Bằng.
Bà đời này, bởi vì một lần sai lầm mà mai táng hạnh phúc nửa đời người. Vậy hãy để cho bà tùy hứng một lần nữa, kết thúc cuộc hôn nhân sai lầm này.
“Là ai gửi những hình này cho em?”
Đào Tuệ Tuyết nghe em gái nói xong, mơ hồ cảm thấy kì lạ, người bình thường có được bức hình này thì khả năng sẽ đem đến uy hiếp Tưởng Viễn Bằng hoặc bán cho toà soạn báo, nhất định có thể kiếm được một số tiền lớn. Coi như là kẻ thù của Tưởng Viễn Bằng, cũng sẽ đem mấy hình này từng lên mạng, khiến hắn nhục nhã, sao lại đem hình gửi cho em gái bà?
“Em cũng không biết, ”
Đào Mẫn Á lau nước mắt trên mặt,
“Khi đó người đưa bao thư rất kín đáo, dáng người cao trung bình, đội mũ, đeo mắt kính, em không thấy rõ mặt, hắn ta để đồ trước mặt em thì lập tức rời đi.”
“Em có thể nghĩ thông suốt là tốt rồi.”
Đào Tuệ Tuyết đem những hình này cất lại vào bao thư,
“Dù thế nào đi nữa, chúng ta là chị em gái, chị sẽ không trơ mắt nhìn em bị người của Tưởng gia bắt nạt.”
“Chị.”
Đào Mẫn Á nhớ tới những chuyện mình làm suốt mấy năm nay cho Tưởng giao, cuối cùng nhịn không được che mặt khóc lớn.