Thường Thời Quy sắc mặt âm trầm buông Tưởng Viễn Bằng ra, không nói một lời. Tưởng Viễn Bằng cho rằng đối phương đã buông tha cho mình, bỗng đau nhói ở bụng, cả người bị đạp xuống đất.
“Chuyện gì xảy ra?”
Hai nhân viên canh giữ ngoài cửa nghe tiếng ồn, nhìn nhau, sau đó đổ dự đẩy cửa phòng ra.
Cánh cửa vừa mở, hai người bọn họ liền giật mình. Từ trước đến nay người ưu nhã như Thường tiên sinh, lại đè Tưởng tiên sinh xuống đất đánh không ngừng tay, xảy ra chuyện gì? Hai người ngu ngơ thật lâu, mới tỉnh lại bước tới tách Thường Thời Quy ra.
Nhưng bọn họ vừa tới gần, Thường Thời Quy đã buông lỏng Tưởng Viễn Bằng ra, anh ta kéo kéo cổ áo, nhìn người nằm trên mặt đất, cuộn tròn mình như con tôm, cầm lấy áo khoác trên ghế áo khoác, cầm lấy túi hồ sơ ném vào mặt Tưởng Viễn Bằng, đầu cũng không quay rời khỏi đó.
Chờ Thường Thời Quy rời đi, hai nhân viên phục vụ mới dám đem Tưởng Viễn Bằng từ trên mặt đất đỡ dậy, trong đó có một nhân viên phục vụ muốn gọi xe cứu thương, nhưng lại bị Tưởng Viễn Bằng mắng một trận:
“Ai bảo các người tiến vào, cút ra ngoài!”
Hai nhân viên phục vụ bị mắng, nén giận đi ra khỏi phòng riêng, đóng cửa lại sau, thấp giọng mắng nhỏ.
“Có bản lĩnh đi tìm Thường tiên sinh mà mắng, lại trút giận lên chúng ta, thế là cái quái gì, hừ!”
Tưởng Viễn Bằng ngồi trên ghế, sắc mặt nhăn nhó xé văn kiện trong tay, bên trong tất cả đều là hình Ninh Tây và mấy người đàn ông có cử chỉ ái muội, vì góc độ chụp, nhìn rất giống như đang ôm ấp hay hôn môi, thậm chí còn có hình Ninh Tây và người đàn ông lạ đi ra từ quabs rượu, cho dù là ai nhìn vào, cũng sẽ có chút suy nghĩ.
Nhưng ông tỉ mỉ chuẩn bị những hình này, Thường Thời Quy thậm chí còn không thèm mở ra.
Siết chặt ảnh chụp trong tay, Tưởng Viễn Bằng không bao giờ nghĩ tới Thường Thời Quy sẽ phản ứng như thế này.
Nếu như Thường Thời Quy đối với Ninh Tây tâm ý không thay đổi, ông muốn động vào Ninh Tây, là chuyện không thể nào.
Nếu những hình này Thường Thời Quy không muốn xem, vậy hắn chỉ có công khai ra ngoài, Thường Thời Quy không muốn nhìn cũng phải nhìn.
Thường Thời Quy trở về nhà, không ngờ trong nhà đèn đuốc sáng trưng.
Ninh Tây ngồi ở đầu giường, trong tay còn cầm một quyển tạp chí, cô nghiêng nghiêng mặt, mắt cũng không chớp nhìn hắn:
“Anh đi đâu về vậy?”
Hắn nhìn vào hai mắt khiến người ta dễ dàng trầm mê, vẫn im lặng không nói.
Thường Thời Quy từ trước đến nay đều là trầm mặc ít nói, nhưng cô cảm thấy hắn hôm nay rất lạ. Loại im lặng này, không giống như bình thường mà giống như trong nội tâm đè nén cái gì đó, nhưng vì cô mà không mở miệng.
Ninh Tây vén chăn lên đi xuống giường, đi đến trước mặt Thường Thời Quy, kéo tay hắn. Tay Thường Thường Quy rất lạnh, cảm giác lạnh lẽo truyền tới Ninh Tây, cô nhịn không được run một cái.
“Thời Quy?”
Thường Thời Quy đi vào nhà trong, thuận tay khép cửa phòng lại, hai mắt sáng rực nhìn Ninh Tây nói,
“Anh vừa rồi đi gặp một người.”
“Là ai vậy?”
Ninh Tây ngẩng đầu nhìn Thường Thời Quy, trên mặt còn mang theo nụ cười.
“Tưởng Viễn Bằng.”
“Là ông ta sao…”
Ninh Tây khẽ cười một tiếng,
“Ông ấy tìm anh là vì chuyện ly hôn sao?”
Thường Thời Quy không trả lời, buông tay Ninh Tây, hắn đi đến bên cửa sổ, ngoài cửa sổ đèn đường mặc dù sáng lạn huy hoàng, nhưng không làm lòng hắn sáng tỏ được. Trên cửa sổ có bóng của Ninh Tây, hắn nhìn chằm chằm cái bóng của Ninh Tây trên cửa sổ, không quay đầu lại.
Trong tích tắc khi Thường Thời Quy buông tay Ninh Tây, Ninh Tây không đi theo hắn đi lên phía trước, chỉ là lẳng lặng đứng tại chỗ, nhìn bóng lưng của hắn, cũng giữ im lặng, không nói lời nào.
“Ông ta tìm anh không vì việc ly hôn, là vì em.”
Mí mắt Ninh Tây khẽ run, đi đến bên mép giường ngồi xuống, hai tay nắm chặt để trên đầu gối, giọng nói bình tĩnh chút dọa người:
“Em có gì để nói, đáng để ông ta cố ý hẹn anh ra ngoài?”
Sau một lát trầm mặc, Thường Thời Quy đi đến mép giường, quỳ một gối xuống trước mặt Ninh Tây, ngửa đầu nhìn thẳng vào mắt Ninh Tây, Ninh Tây khẽ nghiêng đầu, tránh ánh mắt của Thường Thời Quy.
“Tây Tây, ”
Thường Thời Quy cầm chặt tay Ninh Tây,
“Ở trong lòng em, anh là cái gì? Một người đàn ông không tệ, bạn trai, hoặc là nói là người có thể bên cạnh em cả đời?”
Trong lòng Ninh Tây run lên, cô chưa bao giờ thấy qua Thường Thời Quy thiếu tự tin như thế. Kể từ khi hai người bọn họ quen biết tới nay, Thường Thời Quy đối với cô vĩnh viễn là bao dung, ôn nhu. Hắn chưa bao giờ nổi giận với cô, chỉ cần cô muốn, việc gì hắn cũng sẽ làm vì cô.
Hôm nay là lần đầu tiên cô nhìn thấy hắn trở nên yếu ớt, khổ sở và bi thương, cô mới thấy kinh sợ, hắn không phải kim cương cứng rắn, hắn cũng sẽ có lúc khổ sở.
Trong lòng Ninh Tây giống như là bị đâm một dao, làm cho cô đau đến khó có thể chịu đựng. Nhưng là, cô làm sao mà khiến hắn tin tưởng được, cô không phải vì trả thù Tưởng gia mới dựa vào hắn, không phải vì vậy mới ở bên hắn. Hoàn toàn không phải. Điều này, chỉ sợ nói ra bản thân cô cũng không tin, làm sao lấy được lòng tin của người khác.???
“Thời Quy, ”
Ninh Tây rủ đầu xuống, cắn môi nói,
“Thực xin lỗi, em…”
Thường Thời Quy đột nhiên đứng dậy, ngắt lời cô, vội vã nói:
“Anh nhớ tới còn có chút chuyện cần phải làm, em nghỉ ngơi trước đi.”
Có mấy lời không thể mở miệng, một khi mở miệng thì không thể cứu vãn.
Ninh Tây nhìn cửa phòng ở trước mặt cô đóng kín, giật mình, đứng dậy đi đến bên cửa sổ nhìn xuống, không bao lâu, cô nhìn thấy Thường Thời Quy lên xe đi ra khỏi cổng.