Buổi họp báo tuyên truyền phim cực kỳ thành công, người phụ trách hoạt động tuyên truyền sâu khi kết thúc buổi họp báo còn tìm Ninh Tây nói vài câu cảm ơn với cô.
Sau đó người phụ trách còn ở khách sạn tổ chức tiệc rượu, mời người của đoàn làm phim ( vũ trụ vô địch 2) tham gia, nhưng Ninh Tây từ chối nhã nhặn.
“Hôm nay có người đến đón tôi, hẹn ngày mai tôi sẽ dùng cả ngày đêm tiếp đón mọi người, ”
Ninh Tây thấy Julianna vui, cười ôm eo cô ấy.
” Julianna thân ái, tiểu sweetheart của mình còn ở bên ngoài chờ mình, tối mai mình dẫn anh ấy cùng tham gia tiệc với mọi người.”
Người phụ trách đứng bên cạnh nghe được ba chữ “Tiểu sweetheart”, sắc mặt vặn vẹo, tổng tài Thường thị là tiểu sweetheart????
“A, ”
Julianna kinh ngạc, cười mập mờ:
“Chúc cậu có một đêm thật lãng mạn với tiểu sweetheart.”
Ninh Tây trừng mắt nhìn:
“Đương nhiên.”
Tạm biệt mọi người, Ninh Tây và Trương Thanh Vân cùng đi vào thang máy:
“Vừa rồi trợ lý của Thường Thời Quy gọi điện thoại nói đang ở bãi đậu xe chờ em.”
Ninh Tây giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ:
“Vâng.”
Trương Thanh Vân thấy sắc mặt cô có chút kỳ quái, khẽ nhíu mày, muốn mở miệng hỏi lại nghĩ mình không nên hỏi quá nhiều, đành im lặng.
Lấy cách làm việc của Ninh Tây, nếu diễn trong phim ( vũ trụ vô địch 2) đáng lẽ đã sớm nói cho hắn biết mới đúng, nhưng lần này tuyệt nhiên không nói cho bất cứ ai biết, không giống phong cách của cô.
“Hiện tại trên mạng chắc rất náo nhiệt, ”
Trương Thanh Vân cảm thấy trong thang máy quá mức yên tĩnh, nên tìm đề tài nói chuyện,
“Hiện tại trong giới giải trí, diễn viên Trung Quốc được tham gia phim điện ảnh nước ngoài không có nhiều.”
Nói lí do vì sao muốn về nước? Thật sự chẳng lẽ chỉ là vì… Nhớ tới món ăn ngon Trung Quốc?
“Anh Trương ”
Ninh Tây cười, từ trong túi xách lấy điện thoại di động cầm trên tay.
“Tham gia một bộ phim điện ảnh quốc tế cũng không thể nói lên được cái gì, ở nước ngoài dốc sức làm việc, đạt được thành công, điều đó cũng không thể chứng minh quốc gia mình tốt.”
Trương Thanh Vân còn muốn nói gì đó, kết quả cửa thang máy vừa đúng lúc mở ra, Ninh Tây trên mặt tươi cười nhưng có vẻ châm chọc.
“Đi thôi.”
Thấy Ninh Tây không muốn nhiều lời, Trương Thanh Vân thức thời cũng không hỏi nhiều.
Cô gái đi trước mặt hắn dáng người uyển chuyển, tóc quăn xõa sau lưng cực kỳ sức hấp dẫn.
Trương Thanh Vân nhớ tới một câu nói không biết đã nghe ở đâu: một cô gái xinh đẹp đều là sự kết hợp giữa tiên nữ và yêu tinh, cô ấy cười khiến bạn sống, cô ấy khóc khiến bạn phải chết, mà bạn lại cam tâm tình nguyện.
Ninh Tây đi ở phía trước đột nhiên dừng bước, lẳng lặng đứng tại chỗ, nhìn về phía trước.
Ở chỗ trong góc cách, hai người đang đứng nói chuyện, Thường Thời Quy và Tưởng Vân.
Dưới ánh đèn, Thường Thời Quy mặc tây trang cắt may thủ công vừa người, bộ mặt lạnh lùng.
Nhìn thấy Tưởng Vân đột nhiên duỗi tay nắm lấy tay Thường Thời Quy, Trương Thanh Vân nhịn không được liếc nhìn sắc mặt Ninh Tây, lại phát hiện trên mặt cô một chút khó coi cũng không thấy, vẫn lẳng lặng đứng xem không phản ứng.
“Ninh Tây có cái gì tốt? Thường ca, chỉ cần anh cưới em, sau này toàn bộ cổ phần trong tay ba em đều thuộc về chúng ta “.
Tưởng Vân cầm chặt lấy tay áo của Thường Thời Quy không buông,
“Ninh Tây vốn không xứng với anh, anh và cô ta ở bên nhau, mấy người thượng lưu sẽ có cơ hội cười nhạo anh?”
Thường Thời Quy đẩy tay Tưởng Vân ra, không một chút phong độ thương hương tiếc ngọc:
“Tưởng Vân, tôi không cần cổ phần của Tưởng gia. Ninh Tây xứng hay không xứng với tôi, là chuyện của hai chúng tôi, không cần người ngoài xen vào.”
“Em từ nhỏ đã quen biết anh, trong mắt anh em là người ngoài?”
Tưởng Vân vừa buồn vừa giận, nước mắt rơi xuống.
“Em nguyện ý vì anh làm bất cứ chuyện gì, Ninh Tây có thể sao?”
“Tôi không cần cô ấy vì anh làm gì.”
Thường Thời Quy thấy Tưởng Vân muốn nhào tới, khuy tay, hai hộ vệ từ góc tối đi ra, đem Tưởng Vân ngăn cách khỏi mình.
“Thường Thời Quy, anh là tên khốn kiếp!”
Tưởng Vân bị hộ vệ của Thường Thời Quy ngăn cản, ngồi chồm hổm trên mặt đất khóc nấc lên.
Thường Thời Quy cúi đầu nhìn Tưởng Vân đang khóc rống, đuôi lông mày hơi nhíu:
“Em cần gì phải như vậy?”
“Em từ nhỏ đã thích anh, cho dù anh cự tuyệt, em cũng không buông tay dễ dàng như vậy, “
Tưởng Vân dùng mu bàn tay lau nước mắt trên mặt.
“Nếu như anh và Bạch Lộ cùng một chỗ em còn có thể chấp nhận được, nhưng tại sao anh lại thích một con hát chứ.”
“Tưởng Vân, không thể đáp lại tình cảm của em là vấn đề của tôi, không liên quan đến cô ấy, tôi hy vọng không phải nghe lại những lời nói vũ nhục người yêu của tôi, “
Thường Thời Quy sắc mặt lạnh xuống.
“Có một số việc tốt nhất đừng có lần thứ hai.”
Nước mắt lướt qua khóe môi vừa đắng vừa chát, Tưởng Vân nhìn người đàn ông vô tình với mình trước mắt, trong lòng đối với Ninh Tây hận ý càng ngày càng mãnh liệt:
“Thường Thời Quy, anh đối với em như vậy, anh nhất định sẽ hối hận.”
Thường Thời Quy cũng không duy trì phong độ nữa, trầm mặt nói:
“Tưởng Vân, làm việc phải nghĩ kỹ rồi mới làm, nếu không hậu quả không phải là điều mà em có thể gánh chịu được.”
Tưởng Vân đáy lòng run lên, cô biết Thường Thời Quy không phải chỉ hù doạ cô, nếu như cô dám làm gì Ninh Tây, chịu ảnh hưởng nhất định là cả Tưởng gia.
Ninh Tây cho anh ấy uống thuốc mê gì, khiến hắn nguyện ý vì cô ta mà vạch mặt với Tưởng gia?