Ninh Tây đeo thử hoa tai mà nhân viên tư vấn sản phẩm đưa cho, nghiêng nghiêng người để Thường Thời Quy nhìn thấy rõ, hỏi:
“Đẹp không?”
Lỗ tai Ninh Tây trắng nõn đáng yêu, vành tai dưới ánh đèn nhìn gần như trong suốt, mang hoa tai rất đẹp, nhưng hoa tai này nhỏ, có lẽ không nổi bật khi tham tiệc. Thường Thời Quy lật một cuốn sổ nhỏ, bên trong hình ảnh của sản phẩm hoa tai, chỉ tay vào một đôi hoa tai, nói:
“Đem cái này ra thử xem.”
Sau đó nói với Ninh Tây,
“Cái này rất đẹp, thích hợp để bình thường em đeo.”
Ninh Tây rất thích Thường Thời Quy khi nghiêm túc giúp mình chọn lựa đồ, gỡ hoa tai xuống bỏ vào hộp, hai tay chống cằm chống trên tủ kính, nói:
“Thời Quy, em phát hiện ra anh càng ngày càng biết nói lời êm tai.”
Thường Thời Quy lại không biết, hắn nói mấy lời êm tai bao giờ?
“Anh nói thật đấy, không lừa em đâu.”
Thường Thời Quy đưa tay sờ sờ vành tai Ninh Tây,
“Tai của em rất đẹp, mang cái gì cũng thấy đẹp.”
“Vậy đấy, toàn nói mấy lời nịnh nọt dễ nghe?”
Ninh Tây cười nắm lấy tay Thường Thời Quy, vuốt vuốt ngón tay trỏ của hắn. Cảm thấy rất vui vẻ.
Cuối cùng Ninh Tây chọn được hai đôi hoa tai, một sợi dây chuyền, sau khi Thường Thời Quy rút thẻ từ trong ví thanh toán, thu về không ít ảnh mắt ghen tỵ.
“Hoá ra tổng tài đến công ty con của mình mua đồ cũng phải trả tiền.”
Hai người đi dạo cho tới trưa thì tìm một quán cà phê vào ngồi, Ninh Tây nhấp một ngụm cà phê, nói tiếp:
“Em còn tưởng rằng ang vung tay lên, em có thể lấy gì cũng được chứ.”
“Nếu như thế, nhân viên bán hàng sẽ tổn thất lớn đấy, “
Thường Thời Quy cười cười,
“Đến lúc đó sổ sách trung gian còn phải làm nhiều hơn, trực tiếp trả tiền sẽ bớt việc.”
Cuộc đối thoại của mấy đôi yêu nhau có đôi khi người ngoài thấy rất nhàm chán, nhưng người trong cuộc lại tán gẫu nồng nhiệt, Ninh Tây câu được câu không tán gẫu với Thường Thời Quy mấy tình tiết về tổng tài trong ngôn tình, khiến Thường Thời quy vẻ mặt dại ra, không phản bác được.
Thấy bạn gái cười vui vẻ, Thường Thời Quy cười bất đắc dĩ:
“Mấy tình tiết này, tiểu thuyết và phim truyền hình nếu như hoàn toàn giống với thực tế, thì còn ai đọc tiểu thuyết, xem phim truyền hình? Anh cảm thấy những tình tiết này không phù hợp với thực tế, nhưng lại rất có kịch tính, cũng tốt.”
Thấy Thường Thời Quy trả lời nghiêm túc đứng đắn như thế, Ninh Tây nhịn không được cười, trêu chọc bạn trai nghiêm túc nhà mình thật ra cũng là một thú vui.
“Chị Lương, chị xem kia có phải là Ninh Tây với bạn trai không?”.
Lương Thiên Nhã nghe trợ lý nói, nhìn theo hướng trợ lý chỉ. Trong góc quán có đôi nam nữ, nam anh tuấn mê người, nữ xinh đẹp có khí chất, hai người ngồi cùng một chỗ quả thực tương xứng với bốn chữ: “Ông trời tác hợp”.
Đây không phải là Ninh Tây thì là ai?
Lương Thiên Nhã đối với Ninh Tây có chút phức tạp, ha năm trước khi tham gia phim (lòng đã yêu em), cô là nữ chính, Ninh Tây chỉ là diễn viên mới đóng vài phân cảnh nhỏ, hai người thậm chí cũng chẳng hề giáp mặt nhau. Nhưng không hai năm, Ninh Tây không chỉ có thể làm diễn viên chính phim điện ảnh của đạo diễn lớn trong nước, còn được diễn vai quan trọng trong phim điện ảnh nước ngoài. Bạn trai không cần phải nói, khiến bao nhiêu cô gái hâm mộ, nghiến răng nghiến lợi ghen tỵ, trên đời này chuyện tốt đều rơi trên người cô ấy.
Nhưng khi biết được Ninh Tây đã trải qua những chuyện đau khổ trước kia, trong lo gf bao nhiêu ghen tỵ cũng tan biến, ngược lại còn thấy đau lòng cho nữ diễn viên còn trẻ tuổi này.
Có vài người nhìn như là người gặp nhiều may mắn, nhưng ai biết được họ đã phải trải qua bao nhiêu cực khổ, hiện tại, cô hâm mộ Ninh Tây vận khí tốt, ngoài ra, không có gì hơn.
“Có muốn qua chào hỏi một chút không ạ?”
Trợ lý có chút kích động,
“Người ngồi bên cạnh Ninh tây là tổng tài của Thường thị.”
“Đúng là tổng tài của Thường thị, nhưng ngồi cạnh Ninh tây thì đó là bạn trai của Ninh Tây.”
Lương Thiên Nhã thu hồi ánh mắt,
“Tôi cũng không muốn làm cái bóng đèn.”
Mới vừa nói xong câu đó, di động của Lương Thiên Nhã có tiếng chuông thông báo tin tức mới:
“Chu Mạt Lỵ giấu độc ở trong phòng, đã bị cảnh sát bắt tạm giữ điều tra,… “
Đọc được tin tức này, Lương Thiên Nhã lắc đầu, Chu Mạt Lỵ đời này triệt để không thể trở thân. Nam ngoái Chu Mạt Lỵ còn có thể lớn lối, ỷ vào chỗ dựa là Tưởng Hồng Khải, không coi ai ra gì, gây khó dễ với rất nhiều diễn viên, cũng khiến nhiều đạo diễn ghét bỏ, cô ta chắc chẳng bao giờ nghĩ tới, sẽ có kết quả như ngày hôm nay.
Trợ lý của Lương Thiên Dã cũng nhận được thông báo tin tức, sau khi xem xong nhỏ giọng nói:
“Chị Lương, em nghe nói Chu Mạt Lỵ lần này bị bắt, là do Ninh Tây báo cảnh sát. “
Lương Thiên Nhã biến sắc, sau đó nói:
“Về sau miễn bàn đến chuyện này, tin tức đó không thể coi là thật.”
“Vâng, ”
Trợ lý thấy sắc mặt Lương Thiên Nhã không tốt, không dám nhắc lại, đành phải cầm một miếng bánh ngọt bỏ vào trong miệng.
Lương Thiên Nhã không chủ động đến chào hỏi Ninh Tây, nhưng khi Ninh Tây và Thường Thời Quy ra về, nhìn thấy Lương Thiên Nhã.
“Chị Lương, thật trùng hợp.”
Ninh Tây đến trước mặt Lương Thiên Nhã, nhỏ giọng chào Lương Thiên Nhã, Lương Thiên Nhã đối với Ninh Tây cũng rất khách khí,nên giữa hai người bầu không khí coi như hòa hợp.
Nhưng khi Ninh Tây sắp rời đi, di động của Lương Thiên Nhã đặt trên bàn lóe sáng, có tin tức mới đến, mặc dù chớp mắt một cái cũng có thể đọc được ba chữ “Chu Mạt Lỵ”.
Lương Thiên Nhã cũng chú ý tới, ngẩn người, sau đó cười nói tránh đi:
“Nghe nói cô sắp tới sẽ hợp tác với diễn viên Trương Ích Dân, tiện thể chúc mừng cô nhé.”
“Vâng, Cảm ơn.”
Ninh Tây gật đầu, chào tạm biệt:
“Vậy hai người nói chuyện, tôi đi trước.”
“Đi thong thả.”
Lương Thiên Nhã nhìn theo Ninh Tây đi tới trước mặt Thường Thời Quy, sau đó Thường Thời Quy rất tự nhiên nắm tay cô ấy, hai người tay trong tay đi ra khỏi quán cà phê.
“Tình cảm của hai người họ thật tốt, ”
Trợ lý nhỏ giọng cảm khái nói,
“Vừa nãy khi Ninh Tây cùng chị nói chuyện, ánh mắt Thường tiên sinh nhìn Ninh tây rất chăm chú, còn mỉm cười ôn nhu nữa chứ.”
“vậy chẳng phải rất tốt sao.”
Lương Thiên Nhã mở di động ra, đây là tin tức giải trí, liên quan không ít đến CHu Mạt Lỵ, nhưng lại không chút dính dáng nào tới Ninh Tây.
Lương Thiên Nhã lười phải xem tiếp, giương cao khóe môi đỏ mọng, tắt điện thoại di động.