Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Thành Phố Trộm

Chương 16

Tác giả: David Benioff

Korsakov đã cho người của anh ta một tiếng đồng hồ để sưởi ấm và ăn uống, nên giờ họ đang nằm ngả ngớn khắp căn phòng lớn, tất treo trên tấm chắn lò sưởi, áo choàng trải ra sàn nhà. Vika nằm ngửa trên một chiếc sofa lông ngựa đặt dưới cái đầu của một con sơn dương, hai mắt cá chân cô vắt qua nhau, những ngón tay nghịch cái mũ lông thỏ để trên ngực. Mái tóc đỏ sẫm của cô cắt ngắn như tóc con trai, bẩn đến nỗi nó bết vào nhau như bện thừng tua tủa. Cô đăm đăm nhìn vào đôi mắt thủy tinh của con sơn dương, mê mẩn theo con thú bị sát hại – băn khoăn về cuộc săn, ta hình dung, về phát súng của người thợ săn, không biết đó là một cú kết liễu gọn gàng hay con thú bị thương đã chạy suốt nhiều dặm, không hiểu rằng cái chết đã khoét sâu vào cơ bắp và xương thịt nó, một đầu đạn xuyên phá không cách gì chạy trốn nổi.

Ta ngồi trên một gờ cửa sổ theo dõi cô và cố làm sao cho chắc là cô không biết ta đang theo dõi cô. Cô đã cởi bỏ áo choàng ngoài của mình để hong khô. Cô mặc một chiếc áo sơ mi len dày của dân đốn gỗ từng thuộc về một người đàn ông to gấp hai mình và hai chiếc quần tất dài. Không giống hầu hết những cô nàng tóc đỏ, cô không hề có lấy một nốt tàn nhang nào. Cô bặm môi trên của mình bằng hàm răng dưới nhỏ khấp khểnh. Ta không thể nào rời mắt khỏi cô. Cô không phải là hình mẫu lý tưởng của một người đàn ông – vừa bé loắt choắt vừa trông như thể cô đã ngủ cả tuần rồi trong rừng nhưng ta muốn nhìn thấy cô khỏa thân. Ta muốn cởi tung cái áo thợ rừng kia, lẳng nó sang một bên, và liếm cái bụng trắng của cô, lột bỏ cái quần tất dài và hôn cặp đùi gầy của cô.

Cơn mơ tưởng đầy sinh động ấy là cả một sự khởi đầu mới đối với ta. Lẽ nào những quân bài khiêu dâm của Kolya đã khuấy động trí tưởng tượng của ta? Thường thì những cơn mơ tưởng của ta lúc nào cũng trong trắng và cổ hủ – ta vẫn tưởng tượng ra Vera Osipovna, mặc nguyên quần áo, đang biểu diễn cho ta một màn độc tấu đàn cello trong cảnh cô đơn nơi căn phòng ngủ của cô ta, rồi sau đó ta sẽ khen màn biểu diễn của cô ta, gây ấn tượng với cô ta bằng lời lẽ hùng hồn của mình và khả năng thông thạo những thuật ngữ âm nhạc. Màn tơ tưởng sẽ kết thúc bằng trò hôn hít mãnh liệt, cái chân Vera vung ra làm đổ giá nhạc, mặt cô ta nóng rực và bừng đỏ trong lúc ta nhoẻn một nụ cười và bỏ cô ta đứng đó, cổ áo xộc xệch, một nút áo xổ ra.

Những cơn mộng tưởng của ta nói chung đều chấm dứt trước khi đến màn ân ái vì ta sợ chuyện đó. Ta không biết làm chuyện đó như thế nào. Ta thậm chí còn không biết đủ nhiều để giả vờ là mình biết làm chuyện đó. Ta hiểu những kiến thức giải phẫu học cơ bản, nhưng chính xác chuyện đó ra làm sao ta mù tịt, và khi không có một người cha hoặc một người anh lớn hay bất kỳ người bạn thân thiết nào có kinh nghiệm thì tức là chẳng có ai để mà hỏi.

Nhưng chẳng có gì là trong trắng trong nỗi khát khao của ta đối với Vika. Ta muốn nhảy lên người cô, quần tụt xuống mắt cá chân. Cô có thể chỉ cho ta chỗ nào vào chỗ nào và sau khi bọn ta đã ổn thỏa – những ngón tay của cô với những móng tay bẩn thỉu và nham nhở sẽ cào lấy vai ta; đầu cô sẽ ngửa ra sau, khoe ra cái cổ thuôn trắng muốt và mạch máu phập phồng phía dưới hàm; mí mắt nặng nề của cô sẽ mở to, cặp đồng tử thu nhỏ lại trong màu xanh của đôi mắt cho đến khi chúng chỉ còn bằng cái chấm trên chữ i.

Thoạt nhìn thì tất cả những người phụ nữ trong ngôi nhà – Nina và Galina, Lara và Olesya – đều xinh đẹp hơn Vika. Tóc họ vừa dài vừa chải mượt; họ không có bùn khô dính trên mu bàn tay; họ thậm chí còn tô chút son môi. Họ tất bật ra vào căn phòng lớn, bưng những bát hạt óc chó đã bóc vỏ và củ cải muối. Có một đám đàn ông vũ trang khác phải chiều lòng – dân nhà quê, đúng vậy, nhưng vẫn nguy hiểm và khó lường. Một người trong bọn, ngồi khoanh chân trên sàn nhà cạnh lò sưởi, chụp lấy cổ tay mũm mĩm của Galina khi cô ta cúi xuống rót đầy lại ly vodka của anh ta.

“Cô đã nhìn ra ngoài kia chưa? Bạn trai cô có nằm trong đám những thằng đang nằm phơi mặt kia không?”

Người bạn bên cạnh anh ta bật cười và tay du kích, được khích lệ, kéo giật Galina vào lòng mình. Cô ta đã quen bị đối xử thô bạo; cô ta không hề kêu ré lên hay làm sánh một giọt vodka.

“Chúng có mang cho các cô nhiều thứ ngon lành để ăn không? Chắc hẳn là có rồi, nhỉ, thử sờ những cái má này xem!” Anh ta vuốt ngón tay cái chai sần lên gò má hồng hào mềm mại của cô ta. “Còn cô đã làm gì cho chúng hử? Bất kỳ điều gì chúng muốn, có phải thế không? Nhảy khỏa thân trong lúc chúng hát ‘Bài ca của Horst Wessel’[22] chứ gì? Mút mát cho chúng trong lúc chúng uống rượu schnapps chăng?”

“Buông cô ấy ra,” Vika nói. Cô đang nằm ngửa đúng như từ đầu đến giờ, vẫn ngước nhìn lên đầu con sơn dương trong lúc hai bàn chân đi tất len dày đung đưa theo nhịp của một bài hát nào đó không rõ. Giọng cô rất thản nhiên – cô có tức giận hay không, thật không thể nào mà biết được. Ngay khi những lời đó lơ lửng trong không trung ta đã ước gì mình mới là người nói ra chúng. Như thế hẳn sẽ là một cử chỉ can đảm, có thể là tự sát, nhưng Galina đã rất tốt với ta và lẽ ra ta phải bảo vệ cô ta không phải vì bản chất cao quý của ta, mà bởi vì nó có thể gây ấn tượng với Vika. Nhưng đúng khoảnh khắc mà lẽ ra đã có thể hành động thì ta lại cóng, thêm một hành động hèn nhát nữa để mà dằn vặt suốt bao năm tháng. Nếu là Kolya thì hẳn là anh ta đã can thiệp không một chút do dự, nhưng Kolya đang ở trong phòng ngủ phía sau với Korsakov, kiểm tra giấy thông hành của viên đại tá.

Bàn tay của gã du kích đang bóp chặt cổ tay Galina phân vân trước khi phản ứng lại Vika. Ta biết là gã sợ. Ta đã sợ hãi lâu đến nỗi ta có thể nhận ra nỗi sợ ở người khác trước khi họ kịp biết là nó ở đó. Nhưng ta cũng biết là gã sẽ độp lại câu gì đó, câu gì đó cứng cỏi để chứng tỏ với đồng đội của mình rằng gã không hề sợ, mặc dù tất cả họ đều biết là gã sợ.

“Có chuyện gì chứ?” cuối cùng gã hỏi. “Cô muốn cô ta cho riêng mình phỏng?”

Đó là một nỗ lực yếu ớt và chẳng ai trong đám bạn nở nụ cười nào cho gã. Vika không thèm trả lời. Cô không lúc nào nhìn về phía gã. Dấu hiệu duy nhất cho biết cô có nghe thấy gã là một nụ cười chậm rãi dãn ngang mặt cô, và cũng không rõ rằng đó là đáp lại lời châm chọc của gã hay ánh mắt trừng trừng của con sơn dương. Sau vài giây gã du kích lẩm bẩm, buông Galina ra, và khẽ đẩy cô ta.

“Đi đi, phục vụ những người khác đi. Cô làm nô lệ lâu quá rồi nên chỉ giỏi có thế thôi.”

Nếu những lời xúc phạm của gã du kích có làm có tổn thương thì Galina cũng che giấu điều đó rất kỹ. Cô rót vodka cho những người đàn ông khác trong phòng và tất cả họ đều lịch sự, gật đầu cảm ơn.

Sau một phút để cân nhắc khả năng bị bẽ mặt thê thảm, ta bước lại gần chiếc ghế sofa lông ngựa và ngồi ở phía cuối, cạnh đôi bàn chân đi tất len màu xám của Vika. Bộ râu cằm của con sơn dương lòng thòng trên đầu ta. Ta liếc nhìn lên nó rồi lại qua Vika. Cô đang chằm chằm nhìn thẳng vào ta, chờ nghe bất kể điều vớ vẩn nào ta đang định nói.

“Cha cô là thợ săn à?” ta hỏi. Đó là câu hỏi ta đã hình thành trong lúc đứng ở đầu kia của căn phòng. Vừa nói xong ta đã tự hỏi tại sao ta lại nghĩ đó là một cách hay để mở đầu câu chuyện. Một bài báo nào đó ta đã đọc về các xạ thủ bắn tỉa, đại loại về Sidorenko đi bắn sóc khi anh ta còn bé.

“Gì cơ?”

“Cha cô ấy… tôi nghĩ chắc đó là cách cô đã tập bắn súng.”

Ta không thể biết được trong đôi mắt xanh của cô là nỗi chán chường hay ghê sợ. Ở gần sát, nhờ ánh sáng của những ngọn đèn dầu và lò sưởi, ta có thể nhìn thấy một mảng trứng cá nhỏ màu đỏ khắp trán cô.

“Không. Ông ấy không phải là thợ săn.”

“Tôi tưởng rất nhiều xạ thủ bắn tỉa khởi đầu là thợ săn… chẳng là tôi cũng đã đọc đôi chút về chuyện đó.”

Cô không còn nhìn vào ta nữa, cô đã quay lại săm soi con sơn dương. Ta còn kém thú vị hơn cả một con thú nhồi. Những người du kích khác nhìn ta, huých nhau và toét miệng cười, ghé sát vào để thì thầm rồi cười khe khẽ.

“Cô lấy khẩu súng trường Đức đó ở đâu vậy?” ta hỏi cô, hơi tuyệt vọng, một con bạc tiếp tục đặt cửa ngay cả khi những nước bài của hắn mỗi lúc một tồi tệ hơn.

“Từ một tên Đức.”

“Tôi có một con dao Đức.” Ta kéo ống quần của mình lên, rút con dao khỏi bao, và xoay nó trong bàn tay mình, để chất thép tốt bắt ánh sáng. Con dao thu hút được sự chú ý của cô. Cô chìa tay ra và ta chuyển nó cho cô. Cô thử độ sắc của lưỡi dao bằng cách gại nó vào cánh tay.

“Đủ sắc để dùng cạo râu,” ta nói. “Ý tôi là cũng không nhất thiết…”

“Cậu tìm thấy nó ở đâu?”

“Trên người một tên Đức.”

Cô mỉm cười và ta rất tự hào vì câu nói đó, như thể ta vừa nói điều gì đó thông minh vô cùng, đáp trả lại cô bằng câu cụt lủn của chính mình.

“Vậy cậu tìm thấy tên Đức ở đâu?”

“Lính dù chết ở Leningrad.” Ta hy vọng câu đó dù mập mờ để bỏ ngỏ khả năng rằng chính ta đã giết tên lính dù.

“Chúng đang nhảy dù vào Leningrad? Bắt đầu rồi à?”

“Chỉ là một cuộc tấn công biệt kích thôi, tôi đoán thế. Chỉ một vài tên qua được. Không suôn sẻ lắm cho bọn Đức.” Ta chắc mẩm câu đó nghe ổn lắm, tưng tửng, như thể ta là mẫu sát thủ đầy hờ hững khi nói đến những kẻ thù mà mình đã tiêu diệt.

“Chính cậu đã giết hắn à?”

Ta mở miệng, đã chuẩn bị sẵn sàng để nói dối, nhưng cái cách cô nhìn ta, cặp môi cô mím lại thành nụ cười khẩy đó vừa khiến ta tức giận với vẻ kẻ cả của nó, vừa làm ta muốn hôn cô…

“Cái lạnh đã giết hắn. Tôi chỉ thấy hắn rơi xuống thôi.”

Cô gật đầu và trả lại ta con dao, duỗi thẳng hai tay sau đầu và ngáp một cái to đùng, không thèm che miệng. Răng cô giống răng trẻ con, rất nhỏ và không đều lắm. Nhìn cô thật thỏa mãn, như thể cô vừa chén một bữa ăn chín món kèm với những loại rượu vang ngon nhất, mặc dù tất cả những gì ta thấy cô nhấm là một củ cải đen.

“Cái lạnh là vũ khí lâu đời nhất của đất mẹ Nga,” ta nói thêm, câu mà ta đã nghe một viên tướng nói hùng hồn trên đài. Ngay lập tức ta ước giá có thể rút lời. Có thể là câu đó đúng, nhưng nó đã là câu tuyên truyền sáo rỗng cả mấy tháng nay.

“Tôi cũng có một con dao,” cô vừa nói vừa rút một con dao găm chuôi gỗ bạch dương ra khỏi bao giắt ở thắt lưng và chìa chuôi dao cho ta.

Ta lật lưỡi dao mảnh trong bàn tay mình. Có hình những đường vân rất tinh tế trên mặt thép, giống như sóng gợn trên mặt nước xao động.

“Nó có vẻ hơi mỏng manh nhỉ.”

“Không đâu.” Cô cúi người về phía trước để rê đầu ngón tay trỏ dọc theo lưỡi dao có vân. “Thép Damascus đấy.”

Lúc này cô ở sát đến nỗi ta có thể nhìn kỹ những đường gờ uốn lượn của vành tai cô hay những nếp nhăn cắt ngang vầng trán mịn của cô khi cô nhướng mày. Một vài chiếc lá thông lạc mắc trong mái tóc của cô và ta vật lộn với cảm giác thôi thúc chỉ muốn nhặt chúng ra.

“Nó được gọi là dao puukko,” cô bảo ta. “Tất cả con trai Phần Lan đều có khi họ đến tuổi trưởng thành.”

Cô lấy lại con dao từ ta và nghiêng nó đi để có thể chiêm ngưỡng ánh lửa bếp bập bùng trên bề mặt kim loại.

“Xạ thủ bắn tỉa giỏi nhất thế giới là một người Phần Lan. Simo Häyhä. Thần Chết Trắng. Năm trăm linh năm mục tiêu bị tiêu diệt được xác nhận trong Chiến tranh Mùa đông.”

“Vậy cô lấy thứ đó từ một tên Phần Lan mà cô bắn à?”

“Mua nó với giá tám mươi rúp ở Terijoki.” Cô nhét lại con dao găm vào bao trên thắt lưng và nhìn quanh căn phòng, tìm kiếm điều gì đó thú vị hơn để chú ý. “Biết đâu cô có thể là Thần Chết Đỏ thì sao,” ta nói, cố tiếp tục nói chuyện vì ta biết một khi đã dừng là ta sẽ không bao giờ lấy lại được can đảm để bắt đầu lần nữa. “Ngoài kia cô bắn tốt thế còn gì. Tôi đoán bọn Einsatzkommandos không quen bị người ta bắn trả lại chúng.” Vika săm soi ta bằng cặp mắt xanh lạnh lùng của cô. Có vẻ gì đó không hoàn toàn là con người trong ánh nhìn của cô, vẻ gì đó thú dữ, chó sói. Cô bĩu môi rồi mới lắc đâu. “Tại sao cậu lại nghĩ những tên đó là Einsatzkommandos?”

“Các cô gái cho chúng tôi biết đó là bọn vẫn đến đây.”

“Cậu mấy tuổi rồi, mười lăm à? Cậu không phải là lính…”

“Mười bảy.”

“… nhưng cậu lại đi chung với một tay lính không ở cùng đơn vị của mình.”

“Ừm, như anh ấy nói đấy, chúng tôi có mệnh lệnh đặc biệt từ Đại tá Grechko.”

“Mệnh lệnh đặc biệt để làm cái gì? Tổ chức du kích ấy à? Cậu thấy tôi trông ngu ngốc thế à?”

“Không.”

“Các cậu đến đây để thăm mấy cô gái. Có phải vậy không? Một trong đám này là bạn gái của cậu phỏng?”

Ta thấy tự hào một cách lạ lùng rằng cô lại tưởng một trong những cô gái xinh đẹp trong ngôi nhà này có thể là bạn gái của ta, cho dù ta có thể nhận ra giọng điệu xúc phạm trong cách cô dùng từ “một trong đám này”. Cô tò mò về ta, đó là một sự khởi đầu đây. Mà cô tò mò cũng phải. Tại sao một thằng nhóc Piter lại đi cả chặng đường ra ngoài này, hai mươi cây số sau phòng tuyến của kẻ thù, nghỉ ngơi trong một ngôi nhà lạc thú được dành cho những tên sĩ quan của quân xâm lược?

Ta nhớ lại những gì Kolya đã nói với ta về việc cuốn hút một người phụ nữ bằng sự bí hiểm.

“Chúng tôi có mệnh lệnh của mình, tôi dám chắc là cô cũng có những mệnh lệnh của cô, chúng ta cứ biết vậy đi.”

Vika yên lặng chằm chằm nhìn ta vài giây. Có thể cô đã bị cuốn hút, nhưng cũng khó mà biết được.

“Những tên Đức ở ngoài kia mà óc vãi trên tuyết ấy à? Chỉ là lính bộ binh thông thường thôi. Cứ tưởng một người đàn ông – xin lỗi, một cậu bé phục vụ NKVD thì phải biết sự khác nhau chứ hả.”

“Tôi làm gì có cơ hội nào mà kiểm tra phù hiệu của chúng vì người của cô đang chĩa súng vào chúng tôi.”

“Mặc dù vậy chúng tôi cũng đang lùng bọn Einsatz thật. Đấy mới là thú lớn. Chúng tôi đã săn lùng cái thằng Abendroth giao cấu tử thi này suốt sáu tuần vừa rồi. Cứ tưởng tối nay hắn có thể ở đây cơ.”

Trước nay ta chưa bao giờ nghe thấy câu chửi thề “giao cấu tử thi”. Câu đó nghe tục tĩu một cách tàn bạo khi buột ra từ miệng cô. Ta mỉm cười vì lý do nào đó, một nụ cười chắc hẳn là có vẻ kỳ cục và vô cớ. Trong đầu mình ta tưởng tượng ra cô với cái quần đã tụt bỏ; hình ảnh đó sắc nét và chi tiết, thuyết phục hơn rất nhiều những hình ảnh khỏa thân tưởng tượng thông thường của ta. Có lẽ những quân bài khiêu dâm của Kolya đã thực sự có tác dụng.

“Abendroth ở trong một ngôi nhà tại Novoye Koshkino,” ta bảo cô. “Bên bờ hồ.”

Thông tin đó có vẻ đã cuốn hút cô hơn bất kỳ điều gì khác mà ta nói. Nụ cười vô duyên của ta kết hợp với kiến thức của ta về tung tích của tên Quốc xã khiến ta trở nên hấp dẫn trong giây lát.

“Ai nói cho cậu biết?”

Một người đàn ông bí hiểm hơn ắt hẳn đã biết cách đánh lạc hướng câu hỏi đó, làm thế nào để nhảy tránh như một võ sĩ đấm bốc, lắc qua đảo lại, không bao giờ để bị nhắm trúng. Ta đang biết một điều mà cô muốn biết. Lần đầu tiên ta có được lợi thế nho nhỏ so với cô. Những từ Novoye Koshkino mang đến cho bức thư ủy quyền NKVD của ta một vẻ đáng tin cậy, tạo cho ta chút lợi thế mà ta có thể khai thác.

“Lara,” ta nói, vứt tuột hết tất cả bằng một từ.

“Lara là cô nào?”

Ta chỉ cô gái. Trong lúc ánh nhìn không chớp mắt của Vika đưa theo, ta cảm thấy dường như mình đã phản bội Lara. Cô ta đã rất hào phóng cho bọn ta nơi trú ẩn khỏi giá rét, cho bọn ta đồ ăn nóng sốt, liều mình bước ra màn đêm mùa đông tàn bạo trên đôi chân trần để giúp bảo vệ bọn ta khỏi những người du kích đang ngờ vực, vậy mà ta đã giao nộp tên của cô ta cho sát thủ mắt xanh cười khẩy này. Vika luồn chân xuống khỏi sofa, những ngón chân cô trong đôi tất len quệt vào ống quần của ta. Cô đứng lên và bước tới chỗ Lara đang lúi húi cạnh lò sưởi, cho thêm một khúc gỗ nữa vào ngọn lửa. Khi cô đã tháo ủng ra ta càng nhận thấy Vika thực sự nhỏ bé đến nhường nào, nhưng cô bước đi với dáng khoan thai uyển chuyển người ta vẫn thấy ở các vận động viên khi họ đang thư giãn ở cách xa sân đấu. Đây là chiến tranh hiện đại, ta thầm nghĩ, nơi mà cơ bắp chẳng có ý nghĩa gì và một cô gái mảnh mai có thể tiện phăng nửa đầu một tên Đức từ cách xa bốn trăm mét.

Lara có vẻ hồi hộp khi cô ta nhìn thấy người xạ thủ bắn tỉa mỉm cười nhìn xuống mình. Cô ta chùi bồ hóng trên tay trong lúc nghe Vika nói. Ta không nghe được cuộc đối thoại, nhưng ta thấy Lara gật đầu, và căn cứ cách cô ta làm điệu bộ bằng tay thì ta đoán cô ta đang chỉ đường hướng cho Vika.

Kolya bước vào trong phòng cùng với Korsakov. Mỗi người cầm một ly vodka và họ đang cười vì câu nói đùa nào đó, lúc này thì đã chén chú chén anh, màn thù địch trước đó đã bị lãng quên. Ta đã lường trước điều này – Kolya là một tay chào hàng vĩ đại, nhất là khi anh ta rao bán chính bản thân mình. Anh ta lững thững bước lại cái ghế sofa lông ngựa và ngồi xuống với một tiếng thở dài, đập vào đầu gối ta và nốc nốt chỗ vodka còn lại.

“Cậu ăn đủ rồi chứ hả?” anh ta hỏi ta. “Chúng ta sẵn sàng lên đường rồi.”

“Chúng ta sắp đi à? Tôi tưởng chúng ta sẽ ngủ lại đây đêm nay.”

Cuộc đấu súng đã khiến thần kinh ta phấn khích; nhưng kể từ khi những viên đạn bay vèo vèo đến giờ đã được một lúc, ta lại cảm thấy cơn rã rời len lỏi vào trong xương cốt. Bọn ta đã cuốc bộ cả ngày qua tuyết và ta chưa hề được ngủ từ lúc ở căn hộ của Sonya đến giờ.

“Thôi nào, cậu khôn ngoan hơn thế cơ mà. Cậu nghĩ chuyện gì sẽ xảy ra khi những tên Đức ngoài kia không trở về sau bữa tiệc nhỏ của chúng tối nay? Bao lâu thì chúng cử một trung đội đi tìm xem những tên trung úy của chúng biến đi đâu hả?”

Vika đã có được những gì cô cần từ Lara. Lúc này cô nói bằng giọng khẽ khàng với Korsakov, hai người bọn họ đứng trong góc phòng – ánh lửa bập bùng hắt vào tay chỉ huy du kích lực lưỡng, râu cằm tua tủa cùng sát thủ bé nhỏ của anh ta.

Những người du kích khác bắt đầu sửa soạn, đi tất khô và ủng nỉ, ực thêm một cốc vodka nữa cho hành trình dài phía trước. Những cô gái của ngôi nhà đã biến mất vào các phòng phía sau mà ta đoán họ sẽ vơ vội bất kỳ thứ gì có thể mang theo và quyết định sau đó sẽ đi đâu.

“Chúng ta có thể lấy mấy chiếc xe của bọn Đức,” ta nói, hào hứng với ý tưởng đó. “Thả các cô gái xuống Piter…” Giống như hầu hết các ý tưởng mà ta xem là hào hứng, vẻ lung linh của nó nhòe dần trước khi ta nói xong câu thứ hai.

“Lái một chiếc Kübel về phía phòng tuyến Leningrad,” Kolya nói. “Hừm, phải rồi, đúng thật là sáng kiến. Và khi chính người bên mình cho chúng ta nổ tung xác ra khỏi đường rồi một gã quý ngài Cossack ngu ngốc nhà quê nào đó kéo những cái xác bốc khói của chúng ta ra khỏi mớ nát bấy đó, hắn sẽ bảo, ‘Ờ há! Mấy thằng Đức này trông giống hệt chúng ta này!’ Không, Chú sư tử con ạ, chúng ta chưa quay lại Piter được đâu. Chúng ta còn việc ở Novoye Koshkino nữa mà.”

Bình luận
× sticky