Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Thật Ư? Thật Ư? Phải Là Hồng Phai Xanh Thắm

Chương 6: Bà nội, vợ chồng, con cái, một nhà vui vẻ

Tác giả: Quan Tâm Tắc Loạn
Chọn tập

Đồng chí Thịnh Hoành là quan mới nhậm chức. Nhiệm kì mới hoàn cảnh mới, ông ta có lòng xây dựng hình tượng gia đình mẫu mực nhất Đăng Châu, làm tấm gương cha hiền con thảo, gia đình hòa thuận, yên vui cho dân chúng toàn châu, vì bộ mặt xã hội phong kiến tốt đẹp của một Đăng Châu mới mà ra sức cống hiến. Bởi vậy, ngay sau khi nhậm chức, Thịnh Hoành chọn một ngày trời trong nắng ấm, từ sáng sớm đưa theo Vương thị, ba thằng con trai cùng bốn cô con gái thêm mấy đứa nha hoàn, đầy khí thế đến thỉnh an Thịnh lão phu nhân.

Vào chính sảnh Thọ An đường, Thịnh Hoành và Vương thị cùng hành lễ với lão phu nhân, rồi chia nhau ngồi lên ghế ở hai bên đầu giường La Hán, sai vú già dẫn mấy đứa con hành lễ theo thứ tự: đầu tiên là ba đứa con dòng đích, sau đến bốn đứa con dòng thứ, vắng mặt vợ lẽ.

Minh Lan, hay còn gọi là bạn học Diêu Y Y, từ sớm rời giường vẫn còn lơ mơ, chưa kịp ăn cả điểm tâm đã bị ôm ra khỏi phòng, tiếp lại bị đứa nha hoàn mười bốn, mười lăm tuổi dẫn đến hành lễ. Nàng đứng thứ hai từ dưới lên, tới lượt nàng dập đầu thì đã tỉnh hơn một chút, đến khi dập đầu xuống thì tỉnh hẳn, lắp bắp nói theo câu: “Thỉnh an bà nội.”

Lâu rồi chưa nói, nói ra lại sợ sai. Minh Lan vừa mở miệng, giọng non nớt, nói còn chưa sõi, ngay lập tức dẫn đến mấy tiếng cười nhạo khe khẽ. Minh Lan ngoảnh lại nhìn, thấy con bé Như Lan đang che miệng đứng một bên. Bên cạnh nó là một cô bé mặt mũi thanh tú, nhìn qua thấy hơi lớn hơn một chút, chắc là tiểu thư Mặc Lan đứng hàng thứ tư đây mà. Nó đeo trên đầu đôi vòng điểm thúy[‘] bạch ngọc, mặc áo sa la[‘] màu lam nhạt thêu hoa văn tinh tế, đứng ngay ngắn, đầu hơi cúi xuống, trông vừa dịu dàng lại cung kính.

[‘] Đồ trang sức cài trên đầu được làm từ lông chim bói cá khảm vào kim loại.

[‘] Sa la là kĩ thuật dệt tay cổ xưa, chủ yếu lấy sợi sơ tằm làm nguyên liệu dệt ra lụa, gấm, sa tanh quý báu cho giới quý tộc kết hợp với kỹ thuật thêu đặc biệt.

Thịnh Hoành khẽ nhíu mày nhìn Vương thị. Vương thị lập tức trừng mắt nhìn Như Lan, lại liếc sang ma ma đứng bên cạnh. Ma ma kia hoảng hốt, cúi đầu.

Nhìn hai đứa cháu Như Lan và Mặc Lan, Thịnh lão thái thái trong lòng thở dài, lại nhìn một chút Minh Lan ngờ nghệch, bị người ta chê cười cũng không biết, còn ngơ ngẩn đứng giữa, bộ dạng hồ đồ mơ màng. Không lộ ra thần sắc gì, bà nhấp ngụm trà, mày rũ xuống, đợi Thịnh Trường Đống hành lễ xong, bà mới nói: “Thường ngày, chỗ ta đều thanh tịnh, không thích nhiều người đến làm ồn ào. Chúng ta đều là người một nhà còn giữ lễ tiết làm gì, cũng đừng tới thường xuyên, mỗi tuần đến thỉnh an là được.”

Vương thị trên mặt phấn ửng hồng, đoán chừng tối qua không ngủ ngon: “Tiều lão thái thái nói, tận hiếu với người là bổn phận của con cháu. Mấy năm trước, con không hiểu chuyện, chưa tròn chữ hiếu. Hôm nọ bị lão gia mắng một trận mới thông suốt, con dâu biết sai rồi. Mong mẫu thân thấy con dâu vụng về cũng đừng để trong lòng. Con dâu ở đây bồi tội với người.”

Nói xong liền quỳ xuống trước mặt Thịnh lão thái thái. Thịnh lão thái thái liếc mắt nhìn Thịnh Hoành. Thịnh Hoành liền nói cùng lúc: “Mẫu thân, chớ nói đến chuyện phụng dưỡng bị giản lược, dù cho phải bưng trà rót nước mỗi ngày cũng là chuyện nàng ấy phải làm; Nếu mẫu thân không đồng ý, con sẽ nghĩ người còn tức giận vợ con, đều là lỗi của con, trị gia không nghiêm. Con phải đến trước bài vị cha nhận tội.”

Nói xong cũng quỳ xuống trước mặt bà. Vương thị lấy khăn lau mặt, mắt đỏ hồng nói: “Mẫu thân, con đích thực biết sai rồi. Ngày xưa lúc còn ở nhà mẹ đẻ, con cũng học ‘trăm việc thiện lấy chữ hiếu làm đầu’. Từ lúc bước vào Thịnh gia, con có mắt như mù, trái tính trái nết, chưa làm tròn chữ hiếu với người. Mẫu thân cứ phạt con đi, trăm ngàn lần đừng để trong lòng. Nếu mẹ sợ người đến làm ồn ào, sau này chúng con sẽ phân công nhau đến thỉnh an người là được.”

Nói xong, thầm khóc sụt sùi, hai mắt Thịnh Hoành cũng đỏ lên.

Minh Lan đứng vị trí cuối cùng phía bên trái, nhìn phía trước, lòng thầm nghĩ, hai vợ chồng nhà này có phải tối hôm qua tập luyện suốt đêm hay không, kẻ tung người hứng phối hợp thật ăn ý, vừa đỏ mắt xong liền rơi lệ. Minh Lan nghi ngờ liền nhìn xuống tay áo bọn họ, chẳng lẽ có giấu củ hành tây? Đang suy nghĩ, ba đứa bé nam đứng đối diện với mấy đứa bé gái phía bên này đồng loạt quỳ xuống, rối rít cầu xin bà Thịnh, lời lẽ khẩn khoản. Giống như nếu bà Thịnh không đồng ý cho bọn họ đến thỉnh an, trong lòng bọn họ sẽ đau khổ không khác gì cái chết vậy. Cô bé Như Lan chậm một nhịp, liền bị ma ma đứng phía sau đẩy, liền quỳ xuống. Minh Lan thấy thế bất giác cũng quỳ theo, không biết nói cái gì cho phải.

Thịnh lão thái thái thấy thế, thở dài một tiếng, không thể kiên nhẫn nữa, vẫy vẫy tay bảo nha hoàn nâng hai vợ chồng Thịnh Hoành đứng lên: “ Nếu đã như thế thì theo ý các con đi.” Nói xong, liếc mắt thấy Minh Lan đang nhìn ngơ ngác, đứa bé gầy yếu là người cuối cùng đứng dậy.

Thịnh Trường Đống còn nhỏ tuổi, đứng chưa vững, sau khi dập đầu xuống được bà vú ôm đi. Những người còn lại lần lượt ngồi xuống.

Trước kia, Minh Lan không hiểu rõ thỉnh an là như thế nào. Theo nghĩa đen từ mặt chữ mà nói, thỉnh an chính là hỏi cụ bà một câu “how are you?”, nhiều hơn nữa thì là hai câu đại loại như “will you die?” hoặc “are you ill?”. Nhưng sau khi thấy mấy đứa nha hoàn dẫn cô chủ, cậu chủ ngồi lên ghế đẩu con, Minh Lan cảm thấy mình nên đính chính lại quan niệm.

Thỉnh an là hoạt động vô cùng quan trọng thời cổ đại. Quản gia là con dâu nhưng cũng phải báo cáo tình hình gần đây với cụ bà, hoặc xin ý kiến tính toán kế hoạch tương lai. Nếu cháu chắt được cụ bà nuôi nấng thì phải nắm chắc cơ hội để ý tới con mình, miễn sau này không nhận ra được con của ai, ai đẻ ra nó. Nếu con được mình nuôi nấng thì phải cho cụ ông, cụ bà gặp mặt, cải thiện tình cảm hoặc kể chút việc nhà, khiến ông bà vui vẻ.

Tiếc là lâu nay Vương thị thực hiện công tác này không đến nơi đến chốn nên giọng nói bối rối, xa lạ, lại càng không hợp ý Thịnh lão phu nhân. Sở dĩ hôm nay cố ý đến thỉnh an cùng đồng chí Thịnh Hoành, ngoài đảm nhiệm hòa giải ra còn muốn tiên phong phụ trách phá vỡ lớp băng giữa hai người.

“Mẫu thân, mấy ngày nay đã thích ứng với nơi này chưa? Thời tiết ở Đăng Châu ấm áp và ẩm ướt hơn Tuyền Châu.” Thịnh Hoành nói.

“Có lạnh hơn, nhưng không đáng ngại.” Bà nói.

“Con thấy Đăng Châu tốt hơn so với Tuyền Châu, núi cao sông lớn, gần biển nên khí hậu ẩm ướt. Thiếp nói cho lão gia biết không có chuyện gì tệ bằng vừa lạnh vừa hanh khô.”

“Một bà già như ta thì không sao, chỉ lo không biết mấy đứa cháu thế nào? Có khỏe hay không?” Thịnh lão phu nhân nói, mắt nhìn về phía cháu trai, cháu gái đang đứng hai bên trái phải.

Ánh mắt nóng bỏng của Vương thị lập tức bắn về phía Thịnh Trường Bách, Trường Bách chỉnh tề đứng lên, hơi khom người: “Cảm ơn bà nội đã hỏi thăm, cháu vẫn khỏe mạnh ạ.”

Hết. Mười hai chữ, ngắn gọn rõ ràng, nói đúng chỗ cần nói, sau đó ngồi xuống.

Thịnh lão thái thái đặt chén trà xuống, nhìn Thịnh Hoành và Vương thị sau đó lại nhìn mấy đứa cháu còn lại. Thịnh Hoành không có phản ứng gì. Vương thị có chút xấu hổ, vụng trộm liếc mắt, trừng con một cái.

Đứa thứ hai trả lời là Thịnh Trường Phong. Thằng nhóc này cùng em gái ruột Mặc Lan hơi giống nhau, khuôn mặt mịn màng, trắng nõn mang theo nụ cười nhã nhặn, giọng nói trong trẻo cất lên: “Tuyền Châu khí hậu ôn hòa, Đăng Châu khí hậu thất thường, mỗi nơi lại có cái tốt của nó, chúng ta nhìn xem người dân nơi này chẳng nhẽ cũng thấy thế là không tốt? Mấy ngày trước, cháu vừa đọc thơ của Đỗ Phủ “Kìa Thái Sơn thế nào? Tề Lỗ xanh mãi mãi. Tạo hóa đúc tinh anh. Bắc Nam chia sáng tối”[‘].Sơn Đông là nơi sinh ra các bậc thánh nhân, lại còn có núi Thái Sơn, thực sự là chốn tốt lành. Ngày nào đó,bà nội có hứng, chúng ta có thể đi xem phong thiện chi địa[‘] thế nào.”

[‘]: Bài thơ ‘Vọng Nhạc’ của Đỗ Phủ.

[‘]: Phong thiện chi địa: Nơi tế trời của vua chúa trên đỉnh Thái Sơn

Giọng nói lanh lảnh, nhấn từng chữ rõ ràng, thấy Thịnh Hoành liên tục gật đầu, trong mắt lộ vẻ vừa lòng. Thịnh lão thái thái không nhịn được mà nhìn đứa cháu này thêm mấy lần, nói: “Phong nhi thật ham học hỏi, nghe nói Phong nhi đọc sách vô cùng tốt, thi từ văn chương còn được thầy khen ngợi.”

Trong chốc lát, bầu không khí trong Thọ An Đường hòa hợp hơn, Thịnh Hoành phấn khởi. Mấy đứa bé cũng nhẹ nhàng thở ra, chỉ có Vương thị tươi cười còn miễn cưỡng. Minh Lan trộm nhìn, thấy nàng ta gắt gao vò khăn tay, kiểu như muốn bóp cổ họng Thịnh Trường Bách làm cho nó phun ra mấy câu nữa mới phải.

Hoa Lan nhìn thoáng qua Vương thị, quay người bước về phía trước, ngồi xuống, giọng hờn dỗi: “ Bà nội chỉ khen em Bách mà ghét bỏ mấy đứa chúng cháu rồi.”

Thịnh lão phu nhân cười ấm áp: “Con bé này, cháu nói bậy gì thế. Trước đây, cháu được lão gia tự tay dạy đọc sách, viết chữ, lại còn mời thầy về cho cháu nữa. Ai dám ghét bỏ đại tiểu thư nhà chúng ta? Con bé Hoa này lớn rồi, càng ngày càng bướng bỉnh hơn.”

Thịnh Hoa Lan được sinh ra vào thời điểm tốt nhất, lúc Vương thị và Thịnh Hoành vừa mới kết hôn không lâu, con dâu với mẹ chồng hòa thuận, ít lâu sau lại sinh thêm một em trai. Thịnh Hoa Lan xinh đẹp là đại tiểu thư con vợ cả, nhận được rất nhiều ưu ái. Nàng cũng được Thịnh lão phu nhân nuôi nấng một thời gian, vì Vương thị không muốn xa con nên lại được mang trở về nhưng tình cảm bà cháu vẫn còn. So với những đứa khác, như cô em ruột Như Lan chẳng hạn, nàng sinh ra lại được mưa thuận gió hòa như vậy.

“Cha đã từng dạy chị à? Sao không dạy con? Con cũng muốn mời thầy!” Quả nhiên, Như Lan nhảy xuống ghế, chạy đến bên người Thịnh Hoành, nắm lấy tay áo làm nũng nói.

Vương thị kéo Như Lan về bên mình, trách mắng: “Không được làm loạn. Cha con bây giờ công vụ nhiều, còn có thời gian đâu mà dạy cho con. Con ngay cả tập tô còn ngồi không yên, đòi mời thầy làm gì!”

Như Lan không chịu, dậm chân, bĩu môi. Vương thị vừa khuyên bảo, vừa dỗ dành. Thịnh Hoành bắt đầu giận đến tái mặt. Thịnh lão phu nhân chỉ cười, tiếp tục nhìn. Lúc này, Mặc Lan đột nhiên lên tiếng: “Em Năm còn bé, miêu hồng cần nhất phải có tính nhẫn nại nên sẽ không thú vị. Nếu được học chút đạo lý, văn thơ cũng tốt. Con thấy không cần mời thầy cũng được, chị cả học vấn tốt, không bằng để chị ấy dạy, chẳng phải hợp lý sao?” Nói xong, hé miệng cười thật ngây thơ.

Thịnh Hoành thấy con gái nói chuyện hợp lý, thái độ ôn hòa, liền khen ngợi: “Mặc nhi nói đúng lắm. Con gái không cần phải thi cử, bước vào con đường làm quan, tất nhiên không cần luyện chữ, biết nhiều đạo lý, nhưng học chút thi từ văn chương để rèn luyện tính tình cũng tốt. Hoa nhi nếu rảnh rỗi thì dạy Như nhi đi, thân là chị cả đương nhiên phải dạy cho em con rồi.”

Vương thị mặt như phơi nắng, không thèm để ý đến. Hoa Lan hơi xem thường. Thịnh lão phu nhân lại nhìn Thịnh Minh Lan, đứa cháu duy nhất không nói câu nào, con bé chỉ ngơ ngác nhìn Mặc Lan, trong lòng lại thở dài.

Nói chuyện đông, chuyện tây mấy câu, Vương thị chậm rãi bàn đến chuyện làm lễ cập kê cho Hoa lan. Nói chưa được hai câu, bà liền bảo ma ma mang điểm tâm vào, chia làm hai bàn, một bàn chính giữa cho người lớn ăn, bàn còn lại ở bên cho mấy đứa nhỏ ăn cùng nhau.

Điểm tâm mang lên, đơn giản ngoài sức tưởng tượng, mặc dù không hiểu nhiều lắm, nhưng Minh Lan cũng cảm thấy hơi nghèo nàn. Đĩa trên bàn bày mấy cái màn thầu[‘] trắng, bánh bột mì dầu vừng, cộng thêm cháo hầm từ gạo tẻ, còn có một ít dưa cải ăn kèm.

[‘] Bánh bao chay.

Minh Lan ngẩng đầu thấy anh Trường Bách trên mặt có chút áy náy. Trường Phong và Mặc Lan vẫn ăn cơm như thường. Hoa Lan cùng Như Lan đều bĩu môi, tuy rằng động tác không đồng nhất, nhưng không khác nhau là mấy.

Minh Lan được nha hoàn hầu hạ cũng từ từ ăn. Nghĩ lại, mấy ngày trước ăn sáng ở phòng phu nhân, củ sen ngâm mật, bánh bơ cuộn hạt thông, bánh rán, bánh ruốc tỏi, bánh lắc vừng nhân mật, cháo gạo tẻ táo đỏ, cháo gạo đỏ, trứng hấp thịt sấy, trứng chưng tổ yến, thịt bò khô xắt sợi xào, rau trộn thịt hun khói dầu vừng, mười sáu loại rau muối khác nhau trộn thành món rau dưa góp Bát Bảo…

Gia đình thế gia rất coi trọng ăn không cất lời, ngủ không nói chuyện. Huồng hồ sáu anh chị em đều đến từ ba phòng khác nhau, trước đây cũng chưa nói với nhau được mấy câu, nên giờ chỉ nghe thấy tiếng thìa đũa va chạm.

Ăn sáng xong, Thịnh Hoành vội đến nha môn, Vương thị về phòng mình. Còn mấy đứa bé sau khi ăn xong đều được mấy ma ma dẫn đi. Ma ma chăm sóc cho Minh Lan lâu chưa thấy đến, Minh Lan liền nhảy xuống ghế, đến cửa nhìn, ở chỗ lạ nàng không dám đi lung tung, nhưng tản bộ dọc hành lang chắc không sao.

Kiến trúc phương Bắc khác với phương Nam, trụ dọc hành lang vừa cao, vừa rộng. Bàn đá, ghế gỗ được xếp ngay ngắn, không tinh xảo, nho nhã như phủ ở Tuyền Châu, nhưng cũng bề thế. Minh Lan dựa theo vách tường vừa đi vừa ngắm nhìn, đi được mấy vòng, lướt qua mấy gian, càng xem càng lắc đầu. Nơi này, phòng ốc không rộng rãi, bài trí đơn giản, ngoại trừ đồ dùng cần thiết trong nhà, không có đồ gì làm từ vàng, từ ngọc. Hầu già, ma ma ở đây đều đã lớn tuổi, chỉ lác đác mấy đứa nha hoàn quét nhà, giặt đồ, so với nha hoàn ở phòng khác mộc mạc hơn. Trong sân không trồng hoa cỏ gì, đơn giản chỉ là sửa chữa lại, sân cổng có chút lạnh lẽo, thật sự là một chốn nghèo nàn.

Minh Lan thần nghĩ: Xem ra lời đồn là thật.

Vị Thịnh lão phu nhân này xuất thân từ Dũng Nghị hầu phủ, lúc còn trẻ tính tình kiêu ngạo, hiện giờ lại rời xa thế tục. Trước kia thích nhất là giày vò người khác, nghe nói gia đình nhà chồng và nhà mẹ đều đắc tội cả. Về sau, lão thái gia Thịnh phủ mất, tính tình bà thay đổi, đến khi Thịnh Hoành cưới vợ, sản nghiệp của Thịnh phủ bà giao tất cả cho Thịnh Hoành quản lý, còn mình không có bấy nhiêu bạc.

Bà ăn chay, niệm Phật, cách ly với bên ngoài. Toàn bộ hạ nhân trong Thọ An Đường đều được đối xử như nhau, đồ ăn đơn sơ, thanh đạm, hạn chế dầu mỡ. Có dạo ngay cả cửa sân cũng đóng lại, giống như cách ly hẳn với thế giới bên ngoài. Bọn nô tài chẳng ai nguyện ý đến Thọ An Đường chịu khổ, cho nên nô tài ở đây chủ yếu đều là theo hồi môn của lão phu nhân.

Minh Lan tổng kết: Đơn vị ít được chú ý, hiệu quả và lợi ích thấp, phúc lợi ít. Lãnh đạo không có chí tiến thủ, nhân viên thiếu tính chủ động.

Đi đến một góc, Minh Lan ngửi thấy một mùi hương quen thuộc. Trong giây lát, nàng ngẩn người, mùi hương này tựa như tỏa ra từ chỗ sâu nhất trong trí nhớ nàng. Nàng vốn đã muốn quên đi. Lần theo mùi hương, nàng đến cửa một gian phòng, đẩy cửa đi vào. Chiếc bàn dài làm từ gỗ tử đàn đặt trong căn phòng nhỏ đối diện, bên trên bày mấy cuốn kinh phật, bên trái đặt hai chiếc ghế vuông khắc hoa văn như ý, bên cạnh là chiếc bàn vuông làm bằng gỗ tử đàn khắc cỏ linh chi. Vào sâu hơn, Minh Lan thấy một bàn thờ Phật nhỏ, phía trên treo bức rèm lụa màu vàng thêu vân[‘], phía dưới đặt bàn thờ, ở chính giữa đặt lư hương trên đỉnh khắc tì hưu[‘] đang nằm, bốn chân làm bằng bạch ngọc. Trong lư, hương đang từ từ cháy, mùi hương Minh Lan ngửi thấy hóa ra là đàn hương, đài hương đặt hai bên trái phải. Giữa gian đặt tấm nệm bồ đoàn, đây chính là gian Phật đường.

[‘]thêu vân là kiểu thêu theo cấu hình đối xứng, xen kẽ và liên tục

[‘]tì hưu: một con vật hư cấu của Trung Quốc, tượng trưng cho lòng dũng cảm và sức mạnh.

Trên đài hương thờ pho tượng Quan Thế Âm Bồ Tát tinh xảo bằng bạch ngọc. Minh Lan nhìn lên thấy vị Bồ Tát này đoan trang, nghiêm nghị, mặt mày từ bi, tựa như thấu hết khổ cực nhân gian. Bỗng nhiên, vành mắt Minh Lan nóng lên, không kìm được mà rơi lệ. Nhớ trước kia lúc nàng chuẩn bị xuống nông thôn, mẹ Diêu lên chùa, mua một chiếc dây chuyền Quan Thế Âm, luôn bảo con nhớ mang theo bên người để phù hộ lên đường bình an. Lúc ấy Diêu Y Y không kiên nhẫn nghe mẹ lải nhải, vội vàng leo lên xe, giờ muốn nghe cũng không được rồi.

Giờ nhớ lại, lúc đó trước khi ngất đi, nàng nhớ hình như bên ngoài có người cạy cửa xe. Chắc là người đến cứu các nàng, không biết mấy thẩm phán và đồng nghiệp có được cứu sống không? Hay chỉ có mình nàng hy sinh vì nhiệm vụ? Nghĩ đến đây, nàng bi phẫn không thôi, bi phẫn qua đi là đờ đẫn, sau đờ đẫn là suy nghĩ tiêu cực, nàng đặc biệt không có chút ý chí nào muốn sống.

Nàng cho rằng ông trời đối với nàng thực sự tệ bạc. Nếu cái chết đã định trước, vậy nàng có thể đầu thai đến thân thể tốt hơn chứ, dựa vào cái gì mà Hoa Lan, Như Lan thậm chí cả Mặc Lan có thể được nghìn vạn cưng chiều, còn nàng lại phải bắt đầu phấn đấu cho cuộc sống của mình lần nữa? Nàng phải làm quen với cái thế giới xa lạ này, đi lấy lòng mẹ cả Vương thị, đoán chừng phải nhịn nhục là không thể tránh khỏi, chịu chút thiệt thòi càng là chuyện bình thường, học cách nhìn sắc mặt người khác, ở cổ đại học tập một lần nữa kĩ năng sinh tồn của người con gái.

Mà nơi này, không phải là nơi thích hợp để con gái sinh tồn.

Rất lâu trước đây, lúc xem Trái tim mùa thu, bạn bè vì số phận của Eun Suh mà khóc đến chết đi sống lại. Chỉ có Diêu Y Y đơn phương đồng cảm với nhân vật Shin Ae kia. Nữ chính, Eun Suh có vẻ tốt đẹp, lương thiện, mà Shin Ae vừa có tâm cơ lại xấu tính. Tình cảm mọi người đều nghiêng về Eun Suh, nhưng tất cả đều xem nhẹ một vấn đề: Eun Suh là đại tiểu thư sống trong gia đình giàu có, từ nhỏ nàng được hưởng cuộc sống gia đình ấm êm, hạnh phúc. Mà Shin Ae vốn lớn lên trong quán rượu tồi tàn, bị anh cả bắt nạt, chịu đựng mẹ nhiếc móc.

Diêu Y Y thấy Shin Ae bị đối xử bất công. Nếu ngay từ đầu Shin Ae được người thân che chở, sống trong hoàn cảnh ấm êm mà lớn lên, có lẽ lúc trưởng thành sẽ không có tính ích kỉ, hay tính toán chi li như vậy. Bởi vì trải qua cuộc sống không tốt đẹp, sau này về bên bố mẹ cũng sẽ có khoảng cách, không thể gần gũi như mẹ con thân sinh. Món nợ của Shin Ae biết tính cho ai?

Thấy kết cục nam chính, nữ chính đều chết cả, Diêu Y Y nảy ra suy nghĩ ác động, Eun Suh nhất định muốn đến nhà đòi lại món nợ. Cô mắc bệnh máu trắng chắc chắn sẽ chết, cô ta vô duyên vô cớ mà được hưởng mười mấy năm sống trong hạnh phúc vốn dĩ không phải của mình, còn tiện thể mang theo đứa con trai duy nhất của bố mẹ trước đây xuống hoàng tuyền. Cuối cùng, đứa con mà bố mẹ có nghĩa vụ phải nuôi dưỡng, Shin Ae, lại không nhận được yêu thương.

Eun Suh đương nhiên rất đáng thương, nhưng Shin Ae không đáng thương sao?

Giờ Diêu Y Y cũng như vậy, cuộc sống hạnh phúc mỹ mãn của nàng bị cướp đi, đổi thành một đứa bé có hoàn cảnh đáng thương. Nếu nàng đầu thai lên người cô gái được ngàn vạn sủng ái, như vậy có lẽ nàng rất áy náy, nhưng sau khi phản đối một chút, nàng cũng sẽ chấp nhận, tuy nhiên tình huống hiện tại cũng không thể quay ngược lại được.

Cuộc sống trước đây của nàng tuy không có nha hoàn, ma ma hầu hạ, nhưng khi đó nàng được tự do. Nàng đã bước qua ngưỡng cửa đại hoc và tìm việc, cửa ải gian nan đầu tiên đã khép lại. Nàng có một gia đình hạnh phúc và công việc ổn định. Nhớ đến chuyện trước khi xảy ra sạt lở đất, chỉ cần không mắc bệnh nan y, bị tai nạn xe cộ hay xảy ra chuyện cẩu huyết, nàng sẽ giống như phần đông các cô gái khác, sống an nhàn, sung túc đến hết đời.

Mà giờ, đứa bé Minh Lan này, mẹ là tiểu thiếp, hơn nữa đã chết rồi, chắc là đang chờ đầu thai. Cha có ba trai, ba gái, nhìn qua thấy ông ta không đặc biệt yêu thích con thứ, còn có bà mẹ cả không phải kiểu thánh mẫu. Ưu điểm là nàng không cần thi chức danh công nhân viên chức. Nhược điểm là tương lai chọn chồng, nàng không có quyền phát biểu ý kiến, cuộc sống tương lai chỉ có thể dựa vào vận mệnh. Nếu bị chồng đánh, nàng không thể gọi cảnh sát, chỉ có thể tự mình chịu đựng bôi chút cao hoa hồng. Nếu có thêm tiểu tam, tiểu tứ thậm chí đến tiểu N, nàng cũng không được tranh cãi, phải “hiền huệ” làm chị em một nhà. Nếu chồng nàng kém cỏi, hèn hạ không thể chịu đựng nổi nữa cũng không được lên tòa làm loạn.

A.. Đúng rồi. Còn có chuyện tệ hơn nữa, nàng không phải con vợ cả, theo tài liệu tham khảo con gái dòng thứ từ trước đến nay chỉ có thể làm thiếp.

Cuộc sống đầy thách thức như vậy, bảo Diêu Y Y làm thế nào cam tâm.

Nhưng nàng đâu còn cách nào khác.

Nàng học bộ dáng lễ Phật trước đó của mẹ, cung kính quỳ gối trước mặt Quan Thế Âm Bồ Tát, chắp hai tay, thành tâm cầu xin, cầu mong ở thế giới kia, cha mẹ, anh cả khỏe mạnh, bình an, đừng lo lắng cho con. Từ hôm nay trở đi, con sẽ chú ý đến ăn uống, vượt qua sông lớn, núi cao, cố gắng sống tốt hơn.

Nước mắt nóng hổi, từng giọt, từng giọt tí tách ra như mưa. Nàng nghẹn ngào. Nước mắt lăn dài theo khuôn mặt gầy yếu của bé gái, một số rơi thấm nệm bồ đoàn rồi biến mất, một số rơi thấm đất, tan vào tro bụi. Ánh nắng sớm mai xuyên qua rèm cửa sổ bằng lụa màu hồng cánh sen chiếu rọi Phật đường. Nắng dịu nhẹ, đẹp đẽ.

Thân thể nhỏ bé của Minh Lan phục trên tấm nệm bồ đoàn. Từ trước tới nay trong lòng nàng chưa bao giờ yên bình như vậy. Từ sâu thẳm trong nội tâm nàng nhỏ giọng cầu nguyện, Bồ Tát từ bi, soi sáng ngũ uẩn[‘] giác ngộ chúng sinh, giúp chúng sinh vượt qua sầu não, diệt trừ khổ tai, không vì bị ngăn trở mà âu lo, sợ hãi, rời xa mộng tưởng rối ren, đến được cõi niết bàn.

[‘] Ngũ uẩn: sắc uẩn, thọ uẩn, tưởng uẩn, hành uẩn, thức uẩn. Những yếu tố tinh thần và vật chất kết hợp lại tạo thành bản chất con người.

Chọn tập
Bình luận