*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mộ Thương trai, chái nhà phía tây.
Minh Lan mệt mỏi nằm ở đầu giường, Đan Quất cẩn thận từng li từng tí xoa lên tay nàng từng lớp thuốc trị thương tỏa mùi hương thoang thoảng, miệng nhẹ nhàng trách: “… Cô chủ không nên giận lão phu nhân bốc hỏa. Hôm nay cô chủ làm chuyện không nên làm, lão phu nhân mọi khi thương yêu cô chủ giống như gan thịt mình, chưa từng để cô chủ xước ít da, bây giờ cô… ” Đan Quất khẽ thở dài, “Cần gì chứ? Cô chậm rãi chờ là được rồi. họ Hạ cũng phải nói rõ.”
Minh Lan hôm nay lao tâm lao lực, đang sức cùng lực kiệt, chỉ muốn nằm không nhúc nhích, nghe vậy giễu cợt: “Chờ? Chờ thế nào? Chờ đến khi nào? Chờ đến thi tôi thêm mấy tuổi, chờ tôi không làm gì, đợi đến lúc họ Hạ hỏi cưới, lão phu nhân lại đi hỏi ‘Cô em họ có vào cửa hay không?’ Hoặc là chờ đến khi tôi vào cửa, họ Tào lại quay ra nước mắt nước mũi một hồi bắt tôi cưới chị ta vào cửa?” Minh Lan khóe miệng trào phúng, “Nói nữa, theo tính tình của lão phu nhân, không chờ được lâu liền sẽ tìm nhà khác cho tôi.” Minh Lan lại nhẹ nhàng thở dài, nói nhỏ gần như không ra tiếng “Chính bản thân tôi không cam lòng để như vậy nên mới phát tác.”
Đan Quât vẻ mặt ảm đạm, nhẹ nhàng thả lọ thuốc men sứ trắng hình cá trắm đen xuống, cầm lấy băng gạc đã cắt sẵn từ từ quấn lấy bàn tay Minh Lan. Sau đó mành bị vén len khe khẽ, Tiểu Đào bưng khay đi vào, bên trên có vài cái bát, bưng đến đầu giường rồi cười khanh khách nói: “Em thấy cô chủ bữa chiều không ăn được mấy nên xin bác gái phòng bếp làm bát canh tam tiên miêu nhĩ đóa (nấu từ bột mì nặn thành miếng nhỏ như vỏ sò hay tai mèo cùng với đậu hà lan, trứng bác, cà chua, đậu trắng, ngô,…), bột vừa mới nặn xong, cô chủ ăn nhanh nhân lúc còn nóng.”
Trên khay gỗ sơn đen đặt một cái cốc sứ xanh vẽ trúc biếc, bên cạnh là bát thìa cùng bộ, bên trong bát là đậu xanh biếc, măng tươi xắt hạt lựu, thịt gà thái mỏng, còn có những miếng tai mèo bé xinh, canh thơm hương bốn phía. Minh Lan cũng dậy lên một chút thèm ăn, đưa tay cầm lấy thìa. Tiểu Đào cười hì hì đưa thìa rồi bưng khay để Minh Lan múc ăn.
“Ừm!” Minh Lan nếm thử một miếng, liền cầm thấy vị đậm vừa ngon miệng khiến người ăn thèm nhỏ dãi, ngẩng đầu nói với Tiểu Đào “Bác Liên làm đồ ăn thật ngon, em mang hai mươi, ba mươi văn tiền qua cảm ơn.”
Tiểu Đào ra sức gật đầu nói: “Mỗi lần cô chủ gọi đồ ăn thêm đều cho tiền thưởng, chả trách hôm nay vừa thấy em, bác Liên liền vội vàng nổi lửa.”
Đan Quất đang ôm một bụng lo lắng, thấy Tiểu Đào hoàn toàn không để trong lòng, không nhịn được liếc trắng nó một cái: “Em đúng là con bé không tim không phổi! Hôm nay nếu không phải cô chủ không cho, chị đã báo Phòng ma ma cho em một trận roi rồi! Việc nặng việc nhẹ mà cũng dám nói hết cho cô chủ nghe.!” Mặc dù nói khó nghe nhưng tay vẫn không ngừng, tìm khăn bọc xung qunh cổ Minh Lan.
Tiểu Đào lè lưỡi: “Ăn cơm vua nhiều đấy” sau đó quay về phía Minh Lan, hai mắt to hưng phấn chớp mấy lần, nhẹ giọng nói: “Cô chủ, em đã coi chừng rồi, Lục Chi với Yến Thảo đã ngủ, ông Hoàng cùng với gác cổng thì Phòng ma ma sẽ nhắc nhở, hôm nay mợ cả cùng cô Năm không đến tìm cô chủ, chuyện chúng ta ra ngoài phủ sẽ không có ai biết.”
Minh Lan gật gù, nuốt xuống một thìa canh lớn, Đan Quất nhìn nàng muốn nói lại thôi. Đợi Minh Lan ăn lửng dạ, Tiểu Đào bưng khay đi ra ngoài, chị ta vừa thấm ướt khăn trong chậu đồng vừa chần chừ nói: “Cô chủ, nếu họ Hạ đã bằng lòng rồi sau đó lại đổi ý thì sao?” Minh Lan lạnh nhạt nói: “Tất nhiên sẽ có cách.”
Ngày hôm đó mệt mỏi, Đan Quất hầu hạ Minh Lan rửa mặt xong liền thả màn, đốt hương đuổi muỗi trong lò mạ đồng, tắt đèn rồi rón rén lui ra. Minh Lan thả tóc nhào vào bên gối, càng mệt càng không ngủ được, càng phiền muộn tinh thần càng kích động.
Minh Lan không sợ đối mặt với rồng phun lửa, toàn lực đánh một trận, thua cũng không tiếc, lần này ông trời lại cho nàng một đối thủ kiểu hoa sen trắng. Nếu người giống dì Lâm giả vờ làm hoa trắng còn tốt, Minh Lan có thể lên cót toàn bộ tinh thần quyết đấu, dùng thủ đoạn cũng không có gánh nặng tâm lý, nhưng lần này lại gặp hoa trắng thứ thiệt.
*Hoa sen trắng: Chỉ các cô gái ngây thơ trong sáng như thánh nữ, hán việt bạch liên hoa.
Thấp kém tiều tụy, gia cảnh lụi bại, ánh mắt chị ta nhìn về phía Hạ Hoằng Văn tràn đầy vẻ mừng rỡ trong cảnh tuyệt vọng, giống như quỷ hồn ở địa phủ ngước nhìn nhân gian. Dì Lâm quyến rũ cha Thịnh vì sao người nào tinh tường cũng nhìn ra được. Tào Cẩm Tú thì không như thế, chị ta đối với Hạ Hoằng Văn là thật lòng; thật ra Minh Lan không phải là không có lòng trắc ẩn, nhưng vì mình, nàng không thể thương người khác.
Trên thế giới việc phức tạp nhất chắc cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi.
Minh Lan nằm ngửa trên giường, ôm chăn nhẹ thở dài, nàng thực sự là người có lương tri.
Về phía Hạ Hoằng Văn, tâm tình Minh Lan cũng rất phức tạp. Tào Cẩm Tú so với nàng về dung mạo, học vấn, gia thế đến tu dưỡng tất cả cái gì cũng không sánh được. Nếu Hạ Hoằng Văn vẫn chọn Tào Cẩm Tú, Minh Lan có thể sẽ buồn phiền nhưng cũng sẽ kính nể anh ta, dù là thời cổ đại hay hiện đại cũng không có máy người đàn ông nào có thể vì tình cảm và thương xót mà bỏ qua lợi ích thực tế.
Cấp trên trực tiếp của Minh Lan là một bác thẩm phán từng nói một câu ý tứ sâu xa: “Đàn ông tâm địa mềm một chút mới tốt” Câu nói này làm một đám phụ nữ phản đối, ai biết mấy bác trung niên lại liên tục gật đầu. Đàn ông nhẹ dạ sẽ dễ dàng đi lạc, tuy nhiên cũng sẽ không nỡ bỏ qua nhiều năm tình cảm gia đình, bọn họ tuy có thể bị mê hoặc với niềm vui mới nhưng đối với người cũ cũng sẽ lưu luyến, phụ nữ mà chịu đựng được thì qua thời gian anh ta sẽ lại về bên vợ.
Trong phòng làm việc có một chị nghe xong gật đầu tán thành. Mẹ chị ta chính là người không gì có thể đánh bại, chịu bao nhiêu phong ba bão táp, cuối cùng ông bố bây giờ thân thể ăn vào cũng không hấp thu được, lại nhớ đến gia đình ấm áp.
Thật ra đàn ông cứng rắn so với người nhẹ dạ còn nguy hiểm hơn nhiều, khi họ thích ai thì tuyệt đối kiên định, nhưng khi thay lòng thì còn nhanh hơn lật sách, nói ly hôn là ly hôn, một chút tình cảm cũng không nhớ. Ví dụ kinh điển: Từ Chí Ma.
[‘]Từ Chí Ma: Nhà thơ nổi tiếng người TQ, đã có vợ nhưng vẫn yêu Lâm Vy Nhân (là nữ thi sĩ, kiến trúc sư nổi tiếng), cuối cùng li dị vợ để đến với người yêu. (nhưng mà cô đi lấy chồng, không yêu lại anh, nhọ)
Diêu Y Y ở tòa án dân sự công tác càng lâu, càng gặp nhiều chuyện vui buồn khi chia tay càng cảm thấy bác thẩm phán đúng là người từng trải, lời nói rất bài bản.
Minh Loan tâm loạn như ma, nằm trên giường lăn qua lăn lại như bánh rán hơn một canh giờ, đau đầu không ngủ được liền bò dậy đi lại mấy bước ở trong phòng, thấy phiền muộn thì dứt khoát mặc quần áo đi ra ngoài, xuyên qua bức bình phong bên cạnh thấy Đan Quất đang ngủ trên giường đất ở gian ngoài, ngủ say mà vẫn cau mày, vẻ mặt mệt mỏi.
Minh Lan nhẹ chân, chậm rãi bước qua, cũng may giờ ban đêm trời lạnh hai bên mái hiên đóng kín của, mấy đứa hầu gái đều ngủ, Minh Lan mới có thể chuồn ra sân.
Trời đêm cuối hè yên tĩnh bất thường, trăng khuyết trắng nhợt như ẩn như hiện chiếu rọi một mảng vườn u ám, tựa như ngón tay xếp thành hình hoa lan nhất quyết giơ lên, óng ánh xuyên thấu như mang theo lời ái muội quanh co muốn nói mà lại thôi. Minh Lan chậm rãi đi trên đường mòn, trong vườn cây cỏ tịch mịch, hoa quế trên cây cùng hoa sen trong ao tỏa hương thơm ngát lành lạnh.
Minh Lan tâm tình thoải mái hơn nhiều, nghĩ tới nơi mình đầu thai vẫn còn tốt lắm, ông cụ Thịnh có mắt đầu tư bất động sản rất khá, ở đất kinh thành mà cũng có thể tậu một tòa nhà với vườn như vậy thật không dễ.
Cũng không biết đi được bao lâu, hờn dỗi buồn bực đầy bụng Minh Lan cũng tiêu hết. Buổi tối không khí ẩm ướt, Minh Lan bắt đầu thấy lạnh. Thấy ở núi đá cách đấy không xa có một bụi hoa ngọc trâm tươi tốt, Minh Lan vui vẻ, hoa ngọc trâm bây giờ cuối mùa đã rụng nhiều, liền muốn hái mấy đóa rồi về đi ngủ, ai mới biết vừa đi gần đến liền nghe thấy một tràng tiếng nói thì thì thào thào.
Minh Lan thấy nghi, liền kéo quần áo nhẹ nhàng đến gần cạnh bên một bụi hoa ngọc trâm thấp rồi ngồi xổm xuống nhìn, vừa nhìn thấy đã biến sắc, chỉ thấy bên dưới núi đá có hai bóng người một cao một thấp đang tựa sát thân thiết nhỏ giọng nói chuyện.
Minh Lan lúc này đông cứng tại chỗ, không dám động đậy tí nào – thần linh ơi, hôm nay là ngày hoàng đạo gì đi một vòng bắt gian được hai lần!
Có Đảng ở trên, Minh Lan có thể giơ ba ngón tay thề với đất mẹ vĩ đại, nàng tuyệt đối ủng hộ tự do yêu đương,tuy rằng không thể hẹn hò nhưng về mặt tinh thần thì vẫn được. Đầu năm nay, bọn con gái vẫn là cung kính không nhớ thương đến trên giường ông chủ cậu chủ, quay về phải báo cho chị dâu thả một nhóm đứa hầu đến tuổi ra ngoài, rồi bảo gác cổng nghiêm chút là được.
Minh Lan quyết tam lui lại, ai dè đúng lúc đó, từ núi đá bên kia ruyền đến một giọng nữ quen thuộc ” anh Tĩnh… em ….”
Âm thanh mềm mại uyển chuyển, tình ý kéo dài, Minh Lan nghe vào tai lại giống như sấm sét giữa trời quang.
Như Lan lại làm em Dung?!
[‘]Em Dung là Hoàng Dung chắc @[email protected] kiểu tự do yêu đương ý
Bị một trận kinh ngạc, Minh Lan đột nhiên lùi về phía sau tạo ra tiếng vang, bên núi đá lập tức vang lên tiếng hô, hai người nói gì đó, một người vội vã rời đi, một người đi về phía bên này.
Đẩy một đống cây cỏ, Như Lan bước qua bụi cây, từ cây ngọc trâm nhìn xuống thấy Minh Lan mặt đang lúng túng, váy nàng bị cây móc vào, Như Lan lông mày dựng thẳng, hai tay chống nạnh: “Em ở đây làm gì?”
Minh Lan không biết nên khóc hay cười, chị Năm mới là người bị bắt gian có được hay không! Câu này trong kịch bản phải là của nàng chứ.
“Em, em, em buổi tối ăn no, đi mấy bước cho tiêu cơm.” Minh Lan hận không thể cho mình hai cái bạt tai, nàng việc gì phải chột dạ chứ, liền lên giọng, mắt nhìn chằm chằm Như Lan nói: “Chị Năm đang ở đây làm gì?”
Như Lan đang hung hăng thế mà mặt cũng nổi lên hai vêt đỏ ửng: “Liên quan gì đến em?”
“Thì ra là vậy, vậy em tiếp tục đi một lúc.” Minh Lan giả vờ muốn đi bị Như Lan bắt lại, so về thể lực Minh Lan không thể là đối thủ của chị ta liền bị kéo đi.
“Muộn thế này coi chừng lạnh, chúng ta nhanh về đi.” Như Lan giống như kéo chó chết, hùng hổ lôi Minh Lan đi.
“Em tự đi, em tự đi, chị buông tay ra đã.” Cánh tay Minh Lan bị nắm đau nhưng nàng không muốn lộ ra, không thể làm gì hơn là đi theo.
Minh Lan muốn đi Thọ An đường báo cáo tình huống đột xuất, Như Lan lại kéo Minh Lan đi về Đào Nhiên quán, Như Lan dũng mãnh không bỏ qua, cuối cùng giành được quyền quyết định.
Đến Đào Nhiên quán, mấy đứa hầu đều ngủ, chỉ còn lại Hỉ Thước ở trong phòng ngồi cạnh một chiếc đèn khổ sở chờ, con bé vừa thấy Như Lan trở về liền thở phào nhẹ nhõm, ai biết đi sau còn có Minh Lan, lần này sắc mặt con trắng xám, nhanh chóng muốn khóc lên. Minh Lan không đành lòng, chuyện như vậy xảy ra dù Như Lan không có việc gì thì Hỉ Thước không chết cũng bị lột da đầu liền an ủi. “Đừng sợ, ta thực ra cái gì cũng không thấy.”
Vừa nói ra câu này, Hỉ Thước khóc lên thật. Như Lan đang phiền lòng thiếu kiên nhẫn quát lên: “Khóc cái gì, ta còn chưa chết! Lui xuống không được nghe!” Sau dăm ba câu đuổi Hỉ Thước đi, bắt Minh Lan đi vào trong nhà.
Vào trong phòng, thả Minh Lan xuống mép giường, đứng từ trên cao nhìn xuống, sắc mặt uy nghiêm, khí thế hùng hổ nhưng con mắt thoáng lóe lên bán đứng tâm tình của chị ta, suy nghĩ hồi lâu chỉ quát nhẹ “Không cho em nói ra ngoài.”
Minh Lan hết sức buồn cười: “Em cái gì cũng không nhìn thấy nha.”
Như Lan trên mặt đỏ sậm, nuốt nước miếng mạnh mẽ trừng mắt nhìn Minh Lan, Minh Lan cũng mỉm cười lại, hai chị em trợn mắt nhìn nhau nửa ngày, Như Lan mới phẫn nộ nói: “Em có nói chị cũng không nhận.”
Tên vô lại giở trò nào thế này? Minh Lan vô cùng bất ngờ, buồn cười nói: “Không có việc gì, phu nhân đang có ý này, chị cần gì phải như vậy, nếu thật sự truyền ra ngoài cũng chẳng phải chuyện tốt hóa chuyện xấu?”
Từ sau việc của Mặc Lan, Hải thị càng nghiêm ngặt với gác cổng, buổi tối mà có thể vào phủ Thịnh thì tuyệt đối không phải người ngoài, Minh Lan nghĩ một lát liền ra ngay, phòng tuyến sơ hở duy nhất của Hải thị chính là dãy học quán ở phía sau bên ngoài, không phải đúng dịp đang có một đám thanh niên tuấn kiệt ở sau? Thi Hương có ba ngày thi, không giống kỳ thi mùa xuân bị nhốt thi xong mới thôi, thi Hương mỗi ngày đều có thể về.
Minh Lan cố ý lấy ánh mắt chòng ghẹo Như Lan khiến mặt chị ta đỏ đến phát sốt, Minh Lan mới cười nói: “Ai trong số những người ở bên đấy đều là con cháu quan lại gia thế tốt, chỉ cần có thêm công danh rồi đến chỗ phu nhân cầu hôn là được rồi.”
Minh Lan liều mạng nhớ xem năm học sinh đang ở bên đó, người nào có thể là “anh Tĩnh”, suy nghĩ hồi lâu Minh Lan ảo não tự trách mình là óc heo, hoàn toàn không nhớ.
Ai biết Như Lan nghe xong câu này, khuôn mặt đỏ bừng lại tái nhợt, khẽ nói: “Không, không phải bọn họ.”
Minh Lan kinh ngạc, bật thốt lên: “Vậy là ai?”
Như Lan đầu tiên không chịu nói, chỉ cúi đầu rầu rĩ không vui, cũng ngồi vào trên mép giường. Minh Lan cũng không hỏi lại, nhìn sắc mặt Như Lan là biết sự tình không ổn, biết càng nhiều, phiền phức càng nhiều, vào lúc này bỏ của chạy lấy người mới tốt; ai biết Như Lan rốt cục yếu ớt nói: “Đó…… là Văn Viêm Kính, hiện cũng đang ở tại học quán.” — Hóa ra không phải anh Tĩnh mà là anh Kính.
Minh Lan che ngực, ngừng thở một lúc, cảm thấy chỉ số kinh hãi ngày hôm nay thực sự vượt chỉ tiêu, tim có chút kháng nghị, vát vả thở một lúc mới nói thầm: “Chị Năm, chị điên rồi. Anh ta là … chị Tư…” Suy nghĩ hồi lâu, nói không được Minh Lan không thể làm gì hơn là kéo ống tay áo Như Lan: “Phu nhân sẽ không đồng ý.”
Vẻ mặt Như Lan chợt hiện lên nét ưu thương, mặt trái xoan trơn bóng ảm đạm rầu rĩ nói: “Chị biết, nhưng chị vẫn thích anh ý, anh ý cũng thích chị.”
Trong đầu Minh Lan hỗn loạn tưng bừng, làm sao cũng không hiểu tại sao hai người trâu ngựa không gặp, tự nhiên lúc này lại ý hợp tâm đầu, nàng chỉ vào Như Lan ngón tay run rẩy không ngừng: “chị chị chị…. ” Cuối cùng chỉ nghẹn ra một câu “Hai người là làm sao… hòa hợp như thế?”
Như Lan khẽ nâng đầu lên, hai con mắt tỏa sáng, vẻ mặt đoan chính nổi lên quyến rũ khôn kể, đây là loại mà chỉ có phụ nữ đang yêu mới biểu hiện ra, đứt quãng nói: “Anh ý gặp chị… rồi đưa thư cho chị…”
Minh Lan vừa nghe liền xù lông, hận nhất là loại đàn ông ra tay với bé gái như thế này, không nhịn được lớn tiếng: “Loại thủ đoạn này mà chị cũng tin!? Hay là anh ta mất nhân duyên với chị Tư nên tìm đến quấy rầy chị?”
Như Lan giận giữ, đẩy Minh Lan ra, còn nặng nề nhéo cánh tay Minh Lan một cái, oán giận nói: “Em biết cái gì chứ?! Anh Kính là chính nhân quân tử! Huống hồ anh ý nhìn thấy chị từ trước!” Thở một hơi, Như Lan nói tiếp, “Em còn nhớ năm ấy cái Mặc đánh em xong bị cha cấm túc không?”
Minh Lan gật gù, vở kịch lớn như vậy, nàng dĩ nhiên nhớ.
“Sau đó, cha liền chọn anh Kính … Cậu Văn.” Vừa nhắc tới người yêu, mặt Như Lan liền hiện màu phấn hồng. “Em cùng lão phu nhân đi Hựu Dương đươc mấy ngày, cha cùng mẹ mời cậu Văn đến dùng trà, ngày ấy đúng lúc chị giả bệnh buồn muốn chết, vụng trộm chạy ra ngoài vườn chơi, đúng lúc cậu Văn đi qua nhìn thấy chị… Anh ấy nghĩ chị là đứa hầu, nhặt khăn của chị lên, còn cười với chị, sau đó anh ấy lại tới mấy lần, mỗi lần chị đều ở trong vườn chơi, nghĩ có thể nói với anh một hai câu. Anh ấy nói chị xinh đẹp, hoạt bát nhanh nhẹn, chỉ cần nhìn thấy chị là lòng thoải mái.”
Như Lan e thẹn, càng nói càng thấp giọng, ánh mắt nhớ chuyện cũ đặc biệt ngọt ngào: “Sau đó, anh biết chị là ai, cũng biết cha muốn anh cưới Mặc Lan, đưa cho chị một phong thư nói là cha cùng anh cả có ơn với anh, không dám cãi lời, rồi từ đấy không tin tức.. Mãi đến khi cái Mặc xảy ra chuyện, ngày hôm sau anh lén lúc nhờ người chuyển tin cho chị, nói là anh rất vui vì không phải cưới Mặc Lan, còn có đợi kỳ thi mùa xuân mở, anh cố đạt công danh trở về rồi quang minh chính đại đến xin cưới.”
Minh Lan ngây cả người, không dễ gì thở hắt ra, suy nghĩ hỗn loạn nói: “Không phải hồi xưa chị nói … cái gì mà gia cảnh nghèo khó, mẹ già cay nghiệt, anh em vô liêm sỉ! Đúng rồi còn có tính tình do dự thiếu quyết đoán!”
Như Lan khôi phục tinh thần, kéo Minh Lan, trên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng nhéo hai cái, trợn mắt dạy dỗ: “Không được nói bậy! Con người anh Kính không biết có bao nhiêu điều tốt!”
Minh Lan không nói gì thầm oán: Hay dở gì đều là chị nói hết mà.
Thêm một lúc, Minh Lan nhẹ nhàng chịu đựng, cằm tựa trên vai Như Lan nhẹ nhàng nói: “Chị Năm, chị có bao giờ nghĩ đến… có khi anh ta chỉ muốn trèo cao…” Lời còn chưa dứt, Như Lan bất ngờ đứng lên, trợn đôi mắt, đằng đằng sát khí trừng mắt nhìn Minh Lan, giống như muốn tát chết Minh Lan, Minh Lan sợ nơi co lại, cười gượng hai lần: “Ha ha, ha ha, em chỉ nói thế thôi mà.”
Như Lan giận hờn một lúc rồi ngồi xuống ghế tròn, giống như đang đau lòng ghế lắc lư hai cái, Như Lan đưa lưng về phía Minh Lan nói: “Chị hiểu ý của em, em chẳng qua muốn nói, chị không tài không sắc, có mỗi gia thế tốt, anh Kính nhìn trúng phủ Thịnh, không phải là yêu thích chị.”
Minh Lan nói không ra lời, tiếp tục oán thầm: một lúc cưới chị gái, một lúc cưới em gái, mọi người đều sẽ nghĩ như vậy mà.
Trong mắt Như Lan dường như có giọt nước mắt chuyển động, cay đắng nói: “Chị hiểu, từ nhỏ đến lớn chị không bằng chị cả vinh hoa cao quý, không bằng cái Mặc giỏi nịnh bợ, cũng không bằng em được mọi người thích, đừng nói cha, chính là mẹ cũng không coi trọng chị!.. Nhưng mà có một người như vậy, anh ấy chưa hề biết chị là ai liền thích chị… Anh ấy nói anh ấy không thích con gái xinh đẹp yếu đuối, anh ấy thích người mạnh mẽ thoải mái, giống như chị có thể chạy nhảy, cười lên giống như mặt trời mùa hè, khiến trong lòng thoải mái…”
Như Lan giống như đang mộng du nói mơ, Minh Lan nhìn trong lòng cũng xúc động nhưng vẫn không nhịn được khổ sở nói: “Ngay cả khi cậu Văn thi đậu hai bảng Tiến sĩ phu nhân cũng không đồng ý.” Đồ Mặc Lan bỏ đi không muốn, Như Lan lại coi như của quý, Vương thị sẽ phát điên.
Như lan vẻ mặt biến đổi, lập tức kiên quyết cắn răng, nện một quyền vào lòng bàn tay mình, ngẩng cổ lên nói: “Nếu không để chị cưới anh Kính, chị liền đập đầu chết, không thì cắt tóc làm ni cô!”
Thanh niên đang yêu tha thiết không sợ gì cả, khoảnh khắc Titanic va vào khối băng cũng không chạy lấy người, thảm kịch mấy nghìn người chết đuối chẳng qua là làm nền cho Jack si tình, huống chi là Như Lan còn dúng mãnh hơn, lúc này Thịnh Hoành có mang gia pháp đến đánh cũng chưa chắc có tác dụng. Minh Lan cảm giác mình nên nói hết, bổ sung thêm hai câu. “Gia cảnh nhà anh Văn như vậy,… chị đồng ý sao?”
Như Lan hiểu rõ ý của Minh Lan, lau khóe mắt rồi ngẩng đầu kiêu ngạo nói: “Chị cả gả cao nhưng cũng không thấy cuộc sống thoải mái! Phu nhân chắc chắn sẽ cho chị nhiều đồ cưới. Chị có nhà mẹ đẻ làm chỗ dựa, để xem người nào nhà họ Văn dám phiền hà chị.”
Minh Lan thở dài, cảm giác mình không còn gì để nói, nàng không biết Văn Viêm Kính có phải loại người tiểu nhân nịnh nọt không, có điều nếu như anh Trường Bách có thể coi trọng anh ta, chắc là nhân phẩm anh ta không có vấn đề gì, anh ta có thể bất chấp danh tiếng bị nguy hiểm dám đi hẹn hò với Như Lan ban đêm, có thể là thật sự thích Như Lan.
Được rồi, mỗi loại hoa hợp với một con mắt, có lẽ anh Kính tốt vậy đấy.
Đang muốn vỗ váy đứng lên, ai biết Như Lan giữ chặt Minh Lan, nắm tay uy hiếp nói: “Chuyện tối nay, không cho em nói ra! Nếu không…”
“Không thì sao?” Minh Lan rất tò mò.
Như Lan mím môi, hung hãn cắn răng đắc ý cười gằn: “Nếu không chị liền nói với mọi người là em nửa đêm đi gặp người ta.”
Minh Lan không chút nào sợ hãi, trái lại vỗ tay cười: “Thế cũng có sao đâu, em liền gả vào nhà họ Văn là được, mắt cha nhìn chắc không nhầm.”
Như Lan kinh hãi đến biến sắc, giữ chặt Minh Lan thở hổn hển, hận không thể cắn Minh Lan một cái, cắn chặt răng phun ra vài chữ: “…… Em dám?!” Minh Lan cười ha ha vài tiếng: “Đương nhiên không dám. Thế nên em sẽ không đi tố cáo, nói ra em cũng không có gì tốt, em cũng không muốn lấy cậu Văn.”
Như Lan thả lỏng người, thần kinh căng thẳng lúc này mới dịu xuống, thoáng được trấn an, không tự nguyện cúi đầu nói: “Em Sáu, em đừng trách chị, chị biết em tốt, từ nhỏ đã nhường chị, chị cãi nhau nổi nóng với em, em cũng không giữ lại trong lòng…”
Minh Lan im lặng nghĩ, thật ra nàng có giữ trong lòng nha, có vài lần Minh Lan bị tức quá liền giả vờ lấy cái gối là mặt Như Lan đánh cho vài cái…
“Em với chị Mặc không giống nhau, chị ta lòng dạ xấu xa, tâm tư độc ác, để bản thân vui chưa bao giờ quan tâm đến mọi người. Anh Kính sẽ tham gia kỳ thi mùa xuân, vì thế từ giờ đến lúc đấy không thể để cho phu nhân biết, em xưa nay có thể tin được, để lúc nữa chị đem mấy món trang sức phu nhân mới cho chị cho em chọn!” Cưỡng bức xong, Như Lan bắt đầu dụ dỗ.
Minh Lan phất tay thở dài: “Trang sức thì không cần, việc này coi như là em chưa từng thấy… Em bảo chị Năm sao dạo này lại bắt đầu để ý thêu thùa may vá, hóa ra… ” Minh Lan bỗng nhiên tỉnh ngộ, nhiều việc đáng nghi của Như Lan mấy hôm nay cũng dần sáng tỏ.
Hứa hẹn xong, Minh Lan thực sự mệt mỏi muốn về ngủ, ai biết ngoài trời tí tách bắt đầu mưa, Như Lan đầy nghĩa khí đồng ý chia nửa giường cho Minh Lan. Minh Lan sợ nhất ra ngoài lúc trời mưa, lại ngại không muốn nửa đêm đi quấy rầy mấy đứa Đan Quất, làm hầu gái cả viện không yên, suy nghĩ một lúc rồi đồng ý.
“Nếu người bên ngoài hỏi tại sao cô Sáu ngủ ở đây thì nên nói thế nào.” Hỉ Thước từ bên ngoài vào trải giường chiếu cẩn thận hỏi.
Minh Lan vừa chui vào trong chăn vừa nói “Em nói, ta và cô chủ em đêm qua cùng ngắm trăng ngắm sao rồi đàm luận thi từ ca phú cùng lý tưởng nhân sinh, đàm luận mệt mỏi nên buồn ngủ.”
Như Lan trừng mắt nhìn nàng một chút rồi nói với Hỉ Thước: “Em nói là ta tìm em Sáu nhờ chỉ bảo việc thêu thùa, làm muộn quá nên buồn ngủ, sáng mai em đi Mộ Thương trai tìm người đến.”
Minh Lan chẳng muốn nói nhiều, nàng rõ ràng đang nằm tốt trong phòng mình bỗng nhiên không thấy đâu, cái lý do rách nát này sao có thể lừa Đan Quất, quên đi, ngày mai nghĩ lại nên làm thế nào.
Minh Lan đang cực kỳ buồn ngủ nằm xuống liền ngủ luôn, đến nửa đêm liền hối hận. Đáng nhẽ trời mưa đá cũng phải về!
Như Lan ngủ muôn hình vạn trạng, một cái đùi vắt ngang trên bụng Như Lan, gần như ép Minh Lan muốn ngất, dần dần thở cũng khó nên Minh Lan miễn cưỡng tỉnh lại, dùng hết sức lực đảy đùi Như Lan ra.
Ngồi đầu giường nhìn Như Lan đang nằm ngủ say sưa dang hết tay chân hình chữ đại, khóe miệng còn chảy ít nước dãi, Minh Lan xoa bụng mình oán hận nghĩ: Họ Văn được lắm dám học Trương Sinh đi hẹn hò với cô chủ, đáng đời anh mấy chục năm sau này bị đùi Thôi Oanh Oanh ép chết.
[‘]Trương sinh (Trương Quân Thụy) và Thôi Oanh Oanh là nhân vật trong Tây Sương Ký.
Canh tam tiên miêu nhĩ đóa