Trời đã chạng vạng, Minh Lan thấy Cố Đình Diệp còn chưa về phủ liền bảo nhà bếp giữ ấm cơm tối chờ. Cát ma ma là người nhanh trí, mấy ngày nay dần dần biết món ăn yêu thích của Minh Lan, liền bưng lên trước một bát canh cá trích viên cất với nước cam sành. Loại cá này vốn nhỏ, viên lại chỉ to bằng đầu ngón tay, chưng với cam sành vị chua ngọt, không đầy bụng mà lại có thể đỡ đói, Minh Lan ăn rất ngon miệng.
Ai biết vừa ăn được hai miếng, Cố Đình Diệp đã nhanh chân bước vào trong nhà. Minh Lan vội vàng đặt bát canh xuống, đứng dậy giúp hắn thay y phục rửa mặt. Ai ngờ hắn vừa ngửi thấy mùi thơm của canh, không vào trong nhà mà lập tức đưa tay bưng lên uống, cũng không cần thìa mà ừng ực mấy tiếng đã uống hết bát canh cá viên.
“Ấy, cái đó là em ăn một nửa…” Minh Lan há miệng, tên này sao giống quỷ chết đói đầu thai vậy.
Cố Đình Diệp đặt bát canh xuống, đưa tay vuốt vuốt gương mặt nhỏ của Minh Lan: “Là đồ của vợ tôi ăn sợ cái gì.”
Minh Lan đi theo hắn vào buồng trong, giúp hắn cởi đồ thay y phục. Thân hình Cố Đình Diệp cao lớn, Minh Lan mỗi lần đứng trước mặt hắn đều có cảm giác giống như bị núi Thái Sơn đè. Đang hết sức chăm chú cởi nút buộc ra, bên má trái đột nhiên có cảm giác ấm áp, Minh Lan biết là vừa bị Cố Đình Diệp hôn một cái, thấy trán hắn như giãn ra: “Vợ tôi thật là xinh đẹp,”
Gương mặt trắng như ngọc của Minh Lan ửng đỏ, rất khiêm tốn nói: “Chàng đúng là có mắt nhìn.”
Cố Đình Diệp ngạc nhiên, lập tức cất giọng cười lớn, ôm thân thể mềm mại yêu kiều của Minh Lan xoay tại chỗ hai vòng. Minh Lan bám vào bờ vai của hắn nhìn xuống mặt đất có mấy phần sợ sệt, lập tức ra sức đập cho hắn hai cái, ngược lại làm Cố Đình Diệp ôm siết nàng vào lồng ngực, hôn bừa bãi trên cổ trên má nàng mấy cái.
Da dẻ Minh Lan non mềm bị quét qua quét lại ram ráp mấy cái liền cảm thấy vừa tê vừa ngứa, đưa tay dùng sức đẩy đầu của hắn ra giận dữ nói: “Chàng thuộc giống chó à!” Mỗi ngày tan sở đều đến một hồi, da dẻ nàng đã quá mẫn cảm rồi.
Cố Đình Diệp cười lớn đặt nàng xuống đất, vẫn ôm nàng vào ngực đung đưa, lại hôn miệng nhỏ của nàng một cái, cúi đầu dụi vào trán Minh Lan. Hơi thở dày đặc phả vào mặt thiếu nữ, khàn giọng nói: “Cô bé ngốc.”
Giọng điệu vô cùng thân mật nuông chiều, mặt Minh Lan lại nóng lên một trận.
Rửa mặt xong, Minh Lan đơn giản là gỡ búi tóc của Cố Đình Diệp ra: “Thả ra đi, trong phòng của mình cũng không có ai nhìn thấy.”
Cố Đình Diệp mới đầu có chút do dự nhưng cả ngày nghiêm chỉnh búi chặt, da đầu giờ rất khó chịu, thêm nữa mười ngón tay Minh Lan đã đưa vào trong tóc của hắn. Ngón tay tinh xảo linh hoạt bấm lên da đầu xoa nắn mấy lần, hắn liền cảm thấy vô cùng thoải mái, biết nghe theo là đúng rồi.
Bàn ăn đã bày lên, ở giữa phòng rộng rãi là một cái bàn tròn phú quý trạm trổ hoa văn tứ quý bằng gỗ lê. Phía nam có ba cửa sổ lớn, chỉ thấy cảnh sắc ngoài trời còn sáu phần sáng rực rỡ, bốn phần âm u. Chân trời ráng mây dày tựa lửa, nhuộm mặt đất vàng rực, cây hải đường ngoài cửa sổ cũng rực rỡ tựa gấm, nụ hoa hé nở điểm đầy đầu cành. Tuy nói hoa hải đường không có hương thơm nhưng cũng có khí hương nhẹ nhàng của cây ăn quả, phất phơ theo gió tung bay vào nhà. Cố Đình Diệp đổi một thân áo mềm trắng bên trong áo dài, tóc dài dày đặc, chầm chậm đi tới cạnh bàn ngồi xuống, nhìn cảnh này chỉ cảm thấy tâm rộng khí thuận, một ngày mệt mỏi đều tan hết.
Món ăn trên bàn không nhiều, có năm món một canh. Ở giữa là một bát canh cá bạch chỉ đa bảo, nước canh màu ngà sữa, tô điểm bằng màu xanh biếc của hành, một món thịt viên ngó sen chua cay, một bát thịt bò nướng bánh tráng thơm phức, một bát xương sườn gạo nếp, một con gà tre hấp tương, cuối cùng là món cải bó xôi xào vừng.
Cố Đình Diệp khẩu vị tốt, vùi đầu ăn luôn. Minh Lan mới ăn mấy đũa đã dừng miệng. Hắn thế mà lại một mạch tiêu diệt hai bát cơm lớn, nửa đĩa bánh tráng thịt bò, lượng món ăn cũng không nhiều, hắn còn cảm thấy còn chưa đã miệng.
Minh Lan thấy hắn ăn ngon lành liền cảm thấy vui vẻ, chỉ vào canh cá mà mèo khen mèo dài đuôi nói: “Con cá này là do em tự tay câu đấy! Cá trong ao chắc là do thái bình đã lâu, đều rất ngốc, thả mồi câu một cái là kéo lên. Vườn sau nhà chúng ta quá lớn, em đinh gieo vào mấy loại cây ăn quả. Chàng thích loại nào mau nói, em cho người đi mua hạt giống…”
Cố Đình Diệp lẳng lặng nhìn Minh Lan vẻ mặt sáng sủa, trong lòng gợn sóng lăn tăn…
Tiểu Đào dẫn hầu gái đến thu dọn bàn ăn lại. Đan Quất dâng hai bát nước chè xanh. Người làm lui ra xong, Cố Đình Diệp nhìn Minh Lan chăm chú, bỗng trầm giọng nói: “Em không cần nhẫn nhịn, có gì không thoải mái nói cho tôi biết.”
Minh Lan ngạc nhiên, đang bình thường sao bỗng nhiên nói mấy lời này.
“Chỉ cần là ở trong phủ, có ai chọc em không thoải mái em đều có thể trừng phạt!” Khóe miệng Cố Đình Diệp cong lên tàn nhẫn, ánh mắt thâm trầm: “Không cần sợ này sợ kia, có gì đều đẩy đến tôi! Tôi thật sự muốn xem có ai to gan lớn mật dám đối đầu với tôi!”
Minh Lan nháy mắt một cái: “Em… không có gì không thoải mái!” Hai ngày nay nàng quyền uy ngày càng lớn, người trong phủ về cơ bản không dám nói nhiều nửa câu, ngoại trừ Lại ma ma với Điêu ma ma có thân phận là do trưởng bối tặng cho.
“Em hôm nay vì sao không nói với tôi chuyện thím Năm?” Sắc mặt Cố Đình Diệp càng nặng nề.
Minh Lan hơi hiểu ra, nhưng vẫn nói: “Em nói đây, thím Năm có đến thăm nhà.”
“Đến thăm nhà? Chắc không phải rồi, sợ là đến gây sự.” Mắt Cố Đình Diệp càng u tối, hừ lạnh nói: “Con trai bảo bối của bà ta ở bên ngoài gây họa, trước kia thì thôi đi, người ta cũng nhìn tên tuổi của phủ Ninh Viễn hẫu không dám làm gì. Bây giờ biển hiệu cũng bị hạ rồi, nếu không phải có tôi chống đỡ, bà ta còn có thể sống yên bình như vậy? Hừ, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ!”
Minh Lan lại mỉm cười thở dài, lôi kéo tay hắn nói: “Chàng yên tâm, em cũng không dễ bị ức hiếp. Hôm nay thím Năm đến nói em mấy câu, cũng bị em quạt lại.” Minh Lan thấy hắn vẫn còn chưa hết giận, lại nói: “Chàng cũng đừng cáu giận, chàng giờ là người trên chốn quan trường, bao nhiêu con mắt đang nhìn chằm chằm, không nên khiến người ta lấy làm cớ mới phải. Chàng yên tâm, mấy chiêu trò của chú thím nhà chàng em không để vào mắt, đến lúc đó chỉ cần giả ngu thôi, đây chính là sở trường tuyệt nhất của em.”
Cố Đình Diệp không nhịn được cười thầm, lại nhìn nàng chăm chú thêm một lúc mới nói: “Vậy thì tốt, tôi cưới em không phải để em bị người ta ức hiếp.”
Minh Lan trong lòng cũng thấy hơi cảm động, nhưng loại cảm động này chỉ duy trì đến lúc đi ngủ. Cố Đình Diệp không cho người ngoài bắt nạt nàng nhưng bản thân hắn động tay động chân thì không chút khách khí. Đêm vừa xuống, Minh Lan đã bị hắn đè xuống giường lăn qua lăn lại, chỉ cảm thấy eo sắp đứt ra, cầu xin tha thứ một hồi, Cố Đình Diệp mới khách sáo nhét cái đệm gấp vào dưới eo nàng, con ngươi đỏ lên, tiếp tục thô lỗ xoa nắn nàng.
Không biết qua bao lâu, mây mưa mới không dễ dàng tản đi. Minh Lan ôm gối đau xót nghẹn ngào. Cố Đình Diệp vẫn đặt nửa người trên người nàng, vuốt ve da thịt trơn mềm, biểu hiện rất sung sướng.
Minh Lan đứt quãng nói: “Ngủ đi, ngày mai chàng còn phải vào triều sớm đấy.” Cố Đình Diệp cúi xuống hôn nàng một cái, mỉm cười nói: “Ngày mai tôi xin nghỉ, không lâm triều.”
“Tại sao?” Minh Lan tự nhiên nổi lên cảnh giác.
Cố Đình Diệp nhìn dáng vẻ của nàng, giống như con mèo con đang phát cáu, móng vuốt còn non nớt nhưng mặt thì đầy vẻ đề phòng. Hắn cười nói: “Ngày mai trời sáng, trong cung sẽ đến tuyên chỉ, xong rồi tôi với em vào cung tạ ơn.”
“Tuyên chỉ cái gì?” Minh Lan sững sờ.
Cố Đình Diệp nhéo mũi nhỏ của nàng, lại cười nói: “Chồng em xin cho em cái cáo mệnh.”