Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Thật Ư? Thật Ư? Phải Là Hồng Phai Xanh Thắm

Chương 181: Đạo thế gian chẳng phân đen trắng

Tác giả: Quan Tâm Tắc Loạn
Chọn tập

Dù nhà họ Cố có hiển quý đi nữa việc người nhà qua đời trong tháng giêng vẫn là chuyện xui xẻo. Tất cả mọi người đều khuyên Ngũ lão thái gia chờ ra giêng mới đưa ma, giờ trời giữa đông lạnh, nước đóng băng, cũng không sợ thi hài bị phân hủy. Nhưng Ngũ lão thái gia khăng khăng phải nhanh chấm dứt việc này, sai con thứ Đình Địch làm đơn giản mọi việc, sau mười ngày phải hạ táng.

Linh đường vắng ngắt, chỉ có một hai nhà trong tộc thường ngày vẫn qua lại thân thiết là đến tế bái, ngồi một lúc bèn cáo từ. Ngoại trừ Tứ lão thái gia thân thể không tốt không tới được, Tứ lão phu nhân ở lại hầu hạ, những người còn lại của ba phòng đều tới cả.

Ngũ lão phu nhân khóc lịm đi, nhảy dựng lên quay về phía vợ chồng Đình Địch ra sức chửi rủa, không ngừng mắng mỏ hai người bọn họ bất hiếu, khi Đình Dương còn sống thì gây khó dễ khắp nơi, chết rồi cũng không xử lý cho tốt, khiến anh cả ra đi cũng không an ổn.

Vợ chồng Đình Địch bị mắng đến đỏ ửng cảtai. Địch nhị phu nhân đã quen thói cố tình gây sự của bà mẹ chồng, Địch nhị lão gia lại bất bình, bị mắng dữ quá, dứt khoát quỳ xuống trước mặt Ngũ lão phu nhân, cổ họng gồng lên tiếng ồm khàn.

“…Mẹ không làm chủ gia đình nên không biết củi gạo đắt, anh cả đã bao giờ gánh vác nửa phần chi tiêu của cha, mẹ, các dì cùng người trong phòng đâu! Thế rốt cuộc là anh ấy đang đọc sách đi thi hay đi buôn bán kiếm tiền? Trong ngoài nhá có mười mấy miệng ăn, xem bệnh bốc thuốc cơm nước quần áo… Tiền cửa hàng điền trang đều tốn vào đây.Em Đình Linh cùng cháu lớn (con cả dòng thứ của Đình Dương) đã tới tuổi nghị hôn, đồ cưới quà cưới phải lo thế nào? Còn mấy đứa nhỏ ngày một lớn hơn, có việc nào không cần đến tiền!”

Đình Địch càng nói càng tức, xưa nay Ngũ lão phu nhân cưng chiều con cả, lúc sống chung ở phủ hầu thì tất cả là do dòng chính chu cấp, anh ta cũng lười tính toán. Giờ phân phủ ở riêng, một sợi chỉ cũng phải tự bỏ tiền ra, sao anh ta lại không phẫn nộ.

“Anh cả suốt ngày nuôi con hát, đi kỹ viện, ở bên ngoài tiêu tiền như rác, đến giờ tiền anh ta ghi nợ khống bên ngoài còn chưa trả hết, chẳng lẽ cả nhà chúng ta uống gió tây bắc mà sống để anh cả một mình vui vẻ?” Đình Địch liền dập đầu liên tiếp, trán va xuống nền cồm cộp, “Nếu mẹ thấy con không tốt thì cứ lấy gia pháp đánh chết con đi!”

Nói một thôi một hồi, làm Ngũ lão phu nhân đành phải im mồm, bà ta run run nhìn đứa con thứ, một hồi lâu không nói nên lời. Thái phu nhân ngồi ở vị trí đầu, cầm nắp chén chậm rãi gợi lá trà, mặt không chút biến sắc.Những người khác nhìn nhau, không muốn quản, cũng không quản được, cuối cùng chỉ có Cố Đình Huyên tốt bụng qua kéo Đình Địch lên rồi nói mấy câu giảng hòa.

Ngũ lão phu nhân vẫn còn tức giận, nghĩ tới con trai trưởng bà ta yêu thương chết thảm, nước mắt cuồn cuộn rơi xuống, cũng không dám trách cứ chồng, lại không tiện mắng con thứ, chỉ có thể tìm người bên ngoài trút giận. Bà ta đứng dây tới trước mặt dâu cả, vừa khóc vừa mắng: “Đều là do đồ xui xẻo nhà cô! Con trai ta khỏe mạnh lại gặp phải đồ vô dụng nhà cô, không giữ được chồng, để nó không biết làm gì đành phải làm tró hồ đồ bên ngoài! Lúc trước không nên đón cô vào cửa….”

Dương đại phu nhân mặc một thân quần áo trắng thuần càng lộ vẻ gầy gò, da vàng như nghệ, hai gò má nhăn nheo tiều tụy, dù mẹ chồng có nhục mạ thế nào cũng chỉ cúi đầu đờ đẫn, nhẫn nhịn không phát ra nửa lời. Giữa linh đường là con trai độc nhất của chị ta Cố Sĩ Tuần đang quỳ, thiếu niên mười mấy tuổi mặc áo tang, mắt cúi xuống không nói một lời.

Huyên đại phu nhân ghé vào tai minh Lan thì thầm: “Theo ý chị, cha như thế này thà Tuần nhi không có còn hơn! Tương lai thằng bé ghi tên bảng vàng, có người cha như thế này cả ngày ở ngoài ăn chơi chè chén, chỉ tổ mất mặt xấu hổ, chậc chậc. Em nói có phải không?”

Minh Lan vốn ghét con người Cố Đình Dương, nghe vậy cũng thấy đồng cảm sâu sắc, không chút nghĩ ngợi mà gật đầu một cái, rồi lại nhớ ra đây là đám tang người ta lại vội vã lắc đầu. Huyên đai phu nhân không nhịn được cười, cúi đầu che miệng, “Em gái ngốc.”

Ngũ lão phu nhân vừa khóc vừa mắng khàn cả giọng, không ngừng xô đẩy véo đánh Dương đại phu nhân, nhìn tình thế sắp náo loạn không ra thể thống gì, một đám phụ nữ ngồi không yên muốn tới khuyên nhủ. Lúc này Ngũ lão thái gia trước sau ngồi yên như gỗ dường như vừa tỉnh lại từ trong mộng, đột nhiên đứng dậy kéo Ngũ lão phu nhân ra bạt tai một cái.

Tiếng tát vang dội, tựa như giữa linh đường chợt vang lên tiếng sấm rền, mọi người tức khắc kinh ngạc ngây cả người.

“Nuôi ra cái loại con thối nát còn chả bằng súc sinh bực này mà bà còn có mặt mũi khóc?!” Ngũ lão thái gia dường như biến thành người khác, không còn vẻ nho nhã phong độ thường ngày, hai mắt đỏ thẫm, thân mình gù xuống, chỉ lạnh lẽo xì ra mấy chữ, “Tôi hưu bà!”

Ngũ lão phu nhân bị đánh lảo đảo, may nhờ đứa hầu bên cạnh đỡ lấy, giờ phút này bà ta đang sợ đến quên cả khóc, sững sờ đứng đó. Thái phu nhân mở miệng gào lớn: “Cô Địch, còn không dìu mẹ chồng về nghỉ ngơi!”

Địch nhị phu nhân giờ mới phản ứng lại, nhanh chóng vừa lôi vừa dìu Ngũ lão phu nhân ra ngoài. Địch nhị lão gia cũng vội vã đỡ cha ngồi xuống. Thái phu nhân cứng rắn nói: “Chú Năm, không phải là chị dâu trách chú, không nên đánh chửi vợ, con trai con gái đều đã lớn như vậy, em dâu biết giấu mặt vào đâu…”

Ngũ lão thái gia cung kính ngắt lời: “Việc nhà chúng tôi sẽ tự liệu, đã phân phủ ở riêng rồi, chị dâu cũng đừng quản nhiều.”

Thái phu nhân lập tức đổi sắc mặt, cười lạnh nói: “Đúng là tôi nhiều chuyện. Nếu không phải nhớ tới anh cả chú, tôi cũng lười đi quản hết chuyện này đến chuyện kia.” Lời này hai nghĩa, trên mặt Ngũ lão thái gia hiện nét khổ sở, giọng nói khàn khàn: “Cám ơn chị dâu.”

Ai cũng nghe ra, lời này cũng không phải ý trên mặt chữ.

Huyên đại phu nhân không biết nghĩ tới chuyện gì, sắc mặt không tốt, kéo Minh Lan tới một góc nói nhỏ: “… không trách chú Năm giận, rõ ràng là vết lở loét, đã khô máu mủ rồi, không chạm thì không sao, đụng vào là thịt nát xương tan, không thể cứu vãn nổi. Ôi, chú Hai kia nhà chị chết cũng không đổi tính, giờ lại vừa gây họa.”

Minh Lan vội hỏi xảy ra chuyện gì, Huyên đại phu nhân nói: “Mấy ngày nay vừa đưa tin tới, đã bị đày đi xa rồi, có người hầu hạ rồi lại còn không an phận. Cậu ta nhìn thấy buôn bán náo nhiệt cũng muốn làm ăn, không biết sao lại sinh ra tranh chấp, đánh chết người.”

“Sao em chả biết tí nào?” Minh Lan sững sờ.

Huyên đại phu nhân vội vàng nói: “Là do anh cả Huyên cũng chần chừ hai ngày mới báo cho hầu gia. Nơi này ở xa, kỳ thực bên kia đã định tội xong rồi, nể mặt mũi phủ hầu, cái khác thì thôi, chỉ sợ phải chịu tội thêm mấy năm.”

Minh Lan yên lặng trong chốc lát rồi nói: “Đáng thương chị Bỉnh, cả nhà lại phải chậm đoàn tụ.”

“Ai dám cãi nào? Mấy ngày nay cô ta khóc lóc không ngớt, khiến cha cũng bệnh theo.” Huyên đại phu nhân thở dại, kỳ thực trong lòng chị ta thầm ước Đình Bỉnh chậm chút mới trở về, mà thoáng có ý nghĩ bất hiếu, tốt nhất là sau khi Tứ lão thái gia qua đời mới gọi Đình Bỉnh về. Anh cả có thể quản em trai nhưng không chống đỡ được ông cha già hồ đồ bị con thứ xúi giục, chỉ là lời này không thể nói ra với ai.

Huyên đai phu nhân liếc nhìn thái phu nhân bên trong, lại thì thầm: “Nếu không có người mang ‘lòng tốt’ nhiều năm nay, chưa chắc chú hai đã không biết trời cao đất rộng như vậy, thân mang tội còn không yên ổn. Ôi thôi, chỉ là thêm mấy năm tội, thế là tốt lắm rồi.”

Minh Lan trấn an chị ta mấy câu, thầm nghĩ hai chuyện này không giống nhau. Đình Dương gặp chuyện là giấu gạt Ngũ lão thái gia, Đình Bỉnh gặp chuyện sợ là Tứ lão thái gia chủ động yêu cầu thái phu nhân hỗ trợ.

Lần này náo loạn đến mức tan rã không vui. Thái phu nhân dẫn con trai con dâu rời đi từ sớm, mấy ngày sau nói là thân thể không khỏe, không chịu quay lại. Đình Vĩ không hề hay biết chuyện khó xử, vẫn cười sang sảng lôi kéo vợ chồng Đình Địch cùng chị dâu góa nói ‘nếu như có việc cần giúp đỡ, nhất định phải nói’. Đình Huyên lại đứng ngồi không yên, nói tốt cho cả hai bên, chỉ mong cả gia đình hòa thuận.

CốĐình Diệp thờ ơ lạnh nhạt, không nói một từ, nhưng mỗi ngày vẫn đến, ngồi một lát rồi kéo Minh Lan rời đi.

Phát tang xong mấy ngày là ra giêng. Phủ họ Dư đón Tết đoàn viên xong, Dư các lão lập tức phái hai đôi con trai con dâu (cùng với Hồng Tiêu) về quê Đăng Châu. Hai vợ chồng già thì lại theo con cả ra ngoài nhậm chức. Trước khi đi Dư tứ phu nhân tới gặp Minh Lan, nói linh tinh chút việc vặt. Ngắn ngủi có mấy tháng, Dư các lão dựa vào quan hệ qua lại ngày xưa, nhanh chóng giúp con trai trưởng mưu được công sự bên ngoài, cấp tốc chấm dứt dây dưa cùng nhà mẹ đẻ Dư đại phu nhân tiền nhiệm, còn lấy tốc độ nhanh gấp bội đi tìm ứng cử viên mới cho vị trí Dư đại phu nhân.

Minh Lan vô cùng nể phục, Dư các lão tay chân vẫn nhanh nhẹn, không kém năm xưa.

“Là cháu gái dòng chính của khâm thiên giám hồng chủ bộ.”Tứ lão phu nhân vô cùng bình tĩnh kể lại, “…Mới vừa lấy chồng đã ở góa, nhà chồng cũng không tha cho, không thể làm gì đành trở về nhà mẹ đẻ.Chị ta cũng là người tính tình cứng rắn, thủ bảy, tám năm không chịu tái giá, giờ thấy cha thân thể không tốt mới chịu.Cha nói, cưới vợ phải cưới vợ hiền, đức hạnh vẫn là quan trọng nhất.”

Ở tuổi này vẫn là bát phẩm chủ bộ, đoán là đường hoạn lộ không thuận, có điều nhà họ Hồng ở Quần Châu cũng coi như là danh môn, hai nhà tính ra cũng tương xứng. Nhà họ Dư bỏ vợ tái giá cũng không phải chuyện vẻ vang gì, vì lẽ đó sẵn sàng đến nơi khác kết hôn; mà cô họ Hồng kia có thể chống đỡ người nhà ép cưới bảy, tám năm, nhiều năm như vậy đoán là rất có chủ kiến, để khuyên răn Dư đại nhân là vừa hợp.

Minh Lan không khỏi thầm ao ước, người vào triều có thể nói chuyện giang sơn xã tắc, về nhà có thể xử lý công việc vặt gia đình, không gì không làm được, lại còn là người đàn ông tình thâm ý trọng, không biết tìm thấy ở nơi nào nữa. Dư lão phu nhân tích lũy mấy đời nhân phẩm vậy.

Băng tuyết tan ra, cảnh xuân dần hiện, đầu cành cây ẩm ướt nảy ra nụ hoa đầu xuân, Minh Lan đột nhiên đón một trận thiếp mời dày như bông tuyết. Có đi thưởng mai xuân, có đi chúc thọ nghe kịch, có tiệc đầy tháng tròn tuổi, linh tinh lung tung, thậm chí còn có cả thi xã, cái này nàng đương nhiên xin miễn cho kẻ bất tài. Minh Lan cầm bút tính toán, nếu mà nơi nào nàng cũng đi thì sợ là hoa khôi đầu bảng cũng không bận được như nàng.

Kết giao với cánh phụ nữ cũng là môn học, nên đi chỗ nào, từ chối chỗ nào, ứng đối thế nào đều cần chỉ điểm.

Cố Đình Diệp yêu chiều vuốt ve mặt Minh Lan: “Em mà thích thì đi tuốt.” Đây là lời thừa thãi của cánh đàn ông chả biết gì.

Thịnh lão phu nhân cau mày lạnh mặt: “Nếu như không thích không cần đi!” Đây là lời của người ở góa nửa cuộc đời, xem thường tình người ấm lạnh do bản thân đã tự nếm trải.

Thiệu thị chuyên môn chăm sóc người ốm đau mãn tính, ngoài chuyện đó ra hỏi gì cũng không hay.

Hỏi Vương thị thì không tiện, vòng xã giao của Hoa Lan thì không tương đồng. Minh Lan thở dài, không biết làm gì đành tìm người giúp đỡ, vui vẻ ôm Đoàn mập đi thăm cô Thẩm nhỏ, cùng với chị dâu của cô, ái dà, người sau mới là chính.

Cô Thẩm nhỏ đang buồn phát hoảng, thấy mẹ con Minh Lan tới chơi đương nhiên là vui vẻ, thấy Minh Lan cứ thắc mắc tại sao tự nhiên nhân duyên nhà mình lại bột phát như thế thì thuận miệng chẳng buồn giấu giếm mà nói: “Cô đúng là ngốc, hồi trước tình hình nhà cô thế nào? Chỉ muốn mời cô lại không tiện gạt thái phu nhân nhà cô đi mà mời cả thái phu nhân thì cô lại không muốn đi. Khó khăn lắm hai người cùng đi, không phải là thái phu nhân nhà cô diễn trò cũng là cô làm mặt gỗ, giơ tay phòng bị giống như có người sắp nhảy ra muốn hại cô. Có chủ nhà nào tình nguyện?”

Minh Lan bỗng nhiên tỉnh ngộ, vì cảm kích cô Thẩm nhỏ giải thích nghi hoặc liền đặt con trai béo ị trên giường cho lăn qua lăn lại, hào phóng tỏ ý ‘chơi thoải mái’, rồi chạy đi thỉnh giáo Trịnh đại phu nhân. Trịnh đại phu nhân thường ngày dù không nói nhiều nhưng cũng ở trong vòng quyền quý mười mấy năm, nói đến trật tự quy tắc, công phu bát quái của cô Thẩm nhỏ không thể sánh bằng.

Gia đình nào môn phong chính trức, đáng kết giao, nhà nào con cháu có tiền đồ, không thể thất lễ, nhà nào là gối thêu hoa lại còn phiền phức, chỉ cần qua loa cho xong; còn có mấy nhà bất hòa bên trong, cần cẩn thận cấm kỵ… vân vân mây mây. Minh Lan chỉ hận không có bốn cái lỗ tai, lại không tiện lôi smartphone ra thu âm.

Một hồi so đi tính lại, Minh Lan chỉ chọn đi mấy nhà, còn mấy nhà sót lại phân phó đi tặng lễ, cũng dặn quản sự chuyển lời, gần đây trong nhà bận rộn, mong các vị thứ lỗi nhà tôi có một anh họ vừa qua đời, một anh họ bị kéo dài thời kỳ thụ án, hai chị dâu vừa khóc vừa bệnh, cớ này dùng rất tốt.

Cuối cùng cũng thấy Cố hầu phu nhân mười tám tuổi không nhanh không chậm tới trước mặt mọi người, khiến các vị phụ nữ nhìn mà sáng mắt lên, rạng rỡ như cành hoa ngọc lan mềm mại tươi đẹp, là mỹ nhân cực kỳ hiếm thấy. Mọi người nhớ tới mấy tin đồn liên quan vợ chồng cố hầu, cảm thấy cực kỳ có lý.

Có lúc CốĐình Diệp đi dự tiệc cùng nàng, nếu như chỉ là nữ quyến tụ hội, hắn rảnh đều tới đón nàng. Minh Lan vừa lên xe ngựa, câu đầu tiên hắn hỏi phần lớn là: “Có ai bắt nạt em không?”

Minh Lan cười hì hì: “Uy danh phu quân như vậy, ai dám ăn gan hùm mật gấu.”

Đáng nhắc tới là phu nhân Anh quốc công, dù là ở nơi nào, nhà nào, chỉ cần bà ta ở đó thì đều lôi kéo Minh Lan nói chuyện, lại chu đáo dẫn nàng đi làm quen khắp nơi, cực kỳ săn sóc. Bị phu nhân quốc công nhìn với ánh mắt có thâm ý, Minh Lan nào dám cố tình không hiểu nữa, lập tức không tiếp tục chần chừ, ngay ngày hôm sau đi thăm quốc cữu phu nhân Trương thị đang ở nhà dưỡng thai.

Vừa nhin là đã giật mình.

Trương thị chống cái bụng khổng lồ, vất vả đứng dậy đón khách. Minh Lan trong lòng run rẩy nhìn Trương thị khẽ lẩy bẩy, phụ nữ có thai sắp tới ngày lâm bồn mà gầy tới mức da bọc xương! Nàng muốn khuyên mấy câu, cũng không biết phải nói thế nào, vừa mới bắt đầu nói ‘cố chút cho con’, liền bị Trương thị đổi chủ đề.

“Hai cây mai này thật là quật cường, tưới nước đầy đủ mà không chịu nở hoa.Năm ngoái thợ trồng hoa phiền, không để ý tới, giờ lại tự ra hoa.Cô nhìn xem có đẹp không.Giống như mây tía phủ bên vách núi Tây Sơn Trường Xuân, sương mù nổi lên đẹp đẽ làm lòng người nao nao, giống như chỉ cần nháy mắt một cái sẽ không thấy được nữa.”

Gò má Trương thị trũng xuống, nhìn ra ngoài cửa sổ, sắc mặt vàng vàng, còn nổi chút ban, lớp da yếu ót bọc xương gò má, má lại giống như đang say, hiện ra hai đám đỏ ửng không bình thường.

Nghe mấy câu như lọt vào giữa sương mù, Minh Lan chỉ muốn lôi cô em chồng Đình Xán của mình tới, cho cô ta nhìn một cái thế nào là ngạo khí đại tiểu thư, thế nào là tài nữ thanh cao. Trương thị giống như không để ý tới cái gì, một mình sinh bệnh suy yếu.

Minh Lan yên lặng hồi lâu, hai người vốn không phải rất thân quen, người ta lại có tâm phòng bị, càng khó mở lời.

“Con người vốn không phải hoa chẳng phải sương, có cha mẹ sinh ra, có con trẻ vô tội, sao có thể như hoa như sương, nói tan là tan, không cần lo lắng. Chị là người thông minh, không lưu luyến gì thì cũng phải ghi nhớ công ơn cha mẹ dưỡng dục.” Minh Lan nắm tay Trương thị, lời phát ra tự đáy lòng. Trương thị không khỏi có chút thay đổi sắc mặt, nhỏ giọng nói: “Chính vì tôi ghi nhớ công ơn cha mẹ nuôi dưỡng, mới…”

Lời còn chưa nói xong, ngoài phòng đã vang lên tiếng cao vút sắc bén yêu kiều gọi lớn.

“Mấy đồ nô tài này, phu nhân Cố hầu đến sao không bẩm ta một tiếng!”

Nghe thấy âm thanh này, vẻ mặt Trương thị dần nghiêm túc lại, rút taykhỏi tay Minh Lan, lùi ra sau về phía gối.

Bước vào là một cô gái xinh xắn lanh lợi, trang điểm quá mức đậm đà, nụ cười ngọt phát ngấy, là cô Trâu nhỏ Minh Lan đã gặp mấy lần, lần nào cũng bị cả thân vàng son lộng lẫy của cô ta làm cho hoa cả mắt, trang phục cẩn thận đứng đắn như vậy, kỳ thực cô ta chẳng qua cũng chỉ mười bảy, mười tám tuổi.

Trương thị lạnh nhạt nói: “Đã nói với cô từ lâu, sân ta không đón cô đến.”

Cô Trâu nhỏ rơi lệ nói: “Em thật không biết sai ở chỗ nào, khiến chị chán ghét em như vậy. Em hầu hạ chị là bổn phận phải làm, sao có thể không đến?” Lau khóe mắt xong, cô ta nhìn về phía Minh Lan, mỉm cười rưng rưng, “Khiến chị Thịnh chê cười.”

Thấy cảnh tượng này, người khác thế nào Minh Lan không biết, nhưng có dì Lâm như châu như ngọc khi xưa, màn này của cô Trâu nhỏ thật sự không đáng chú ý. Minh Lan cười cười nói: “Tôi đang định cáo từ.”

Cô Trâu nhỏ vội vàng nói: “Thân thể chị không tốt, không chịu được mệt nhọc, không bằng chị Thịnh qua chỗ em ngồi một chút?”

Minh Lan nhìn rõ ý châm chọc trong mắt Trương thị. Đường đường là nhất phẩm Cố hầu phu nhân lại chạy tới phòng thiếp thất dùng trà nói chuyện, việc này mà truyền ra ngoài Minh Lan khỏi cần ra cửa.

“Vốn là tiện đường qua, trong nhà còn có việc.” Minh Lan khách khí từ chối. Cô Trâu nhỏ bất đắc dĩ, chỉ kiên trì nhất định phải tiễn Minh Lan ra ngoài. Hai người đi một đường, cô ta nói một đường, chỉ một mình lải nhải, một lúc khoe khoang Thẩm quốc cữu đối xử với cô ta tốt ra sao, một lúc lại ám chỉ có phải Minh Lan xem thường cô ta, sao lại không tới phòng cô ta ngồi.

Minh Lan chợt dừng lại, bình tĩnh nhìn cô Trâu nhỏ: “Khi còn nhỏ đọc sách, tiên sinh từng kể với tôi một chuyện xưa. Không biết cô có nguyện ý nghe không?”Cô Trâu nhỏ ngẩn người “… mời chị nói.”

“Rất lâu về trước, có hai vị công chúa hiền lành, cùng gả cho hai phò mã là con cháu thế gia, nhưng đáng tiếc hai vị phò mã này đều không thích công chúa, chỉ cưng chiều thiếp thất. Một cô công chúa lương thiện nên che giấu việc phò mã lạnh nhạt với mình, sau đó mấy năm, một thiếp thất cậy sủng mà kiêu, chiếm lấy phò mã một bước không cho rời đi, công chúa muốn triệu kiến phò mã, ả ta liền bày ra đủ trò muốn sống muốn chết. Ỷ vào phò mã dung túng, ả thiếp càng hung hăng đắc ý, công chúa kia ốm yếu tịch mịch. Một vị thiếp khác lại ngược lại, dù phò mã có yêu thương thế nào, từ đầu tới cuối cô ta cũng quá phận nửa bước, kính cẩn nghe theo hầu hạ công chúa, lại thường khuyên phò mã đi gặp công chúa. Hai vị thiếp kia có lần gặp mặt, người trước nở mày nở mặt, tiền hô hậu ủng, liên cười nhạo người sau ngu xuẩn đần độn không thể tả.”

Cô Trâu nhỏ nghe mà ngẩn người. Minh Lan thở phào, tiếp tục nói: “Sau đó, vị công chúa thứ nhất không chịu được đau buồn, âu sầu mà mất. Nhũ mẫu của công chúa tiến cung tạ ân, kể nguyên do từ đầu tới cuối. Hoàng đế kiểm tra rồi tức giận không thôi, cách chức tước của nhà phò mã, đày phò mã lưu vong ba ngàn dặm, cả đời không được quay lại, mà ả thiếp kia…”

Minh Lan nhìn cô Trâu nhỏ mặt hơi trắng bệch, “Ngàn dao phanh thây, lăng trì xử tử, con trai gái do ả ta sinh ra tất cả đều giáng làm cung nô, mặc cho người ta chà đạp bắt nạt.”

“Vậy, còn người kia?” Năng lực kể chuyện của Minh Lan không tệ, cô Trâu nhỏ không nhin được hỏi.

“Vị kia có phúc, công chúa thấy chị ta hiền lành, dù không hòa thuận cùng phò mã nhưng đối xử với chị ta như chị em, đối xử con trai chị ta như con đẻ, sau này con trai của chị ta đọc sách có thành tích, công chúa tự mình đi cầu xin hoàng đế ban ân. Sau đó công chúa và phò mã đều qua đời, mấy người con trai gái theo di nguyện của mẹ, người thiếp kia được hưởng hết phú quý nhân gian, sống tới tám mươi tuổi mới về chầu tổ tiên.”

Chuyện kể xong, cô Trâu nhỏ cắn chặt môi: “Nhà họ Trương của cô ta dù hiển hách nhưng không tính là công chúa. Hơn nữa còn có hoàng hậu, còn có chị Thanh Bình (cô Thẩm nhỏ). Tôi không sợ…”

Minh Lan thở dài: “Thanh Bình mỗi lần nhắc đến chị gái cô của đều chảy nước mắt, nghẹn ngào không nên lời. Giờ chỉ mong chị Trương sinh nở thuận lợi, bằng không, nhà họ Trương nếu muốn có câu trả lời, ai sẽ cho họ trút giận đây?Đương nhiên không phải quốc cữu gia.”Càng không phải hoàng hậu cùng cô Thẩm nhỏ.

Sắc mặt cô Trâu nhỏ xoay chuyển, cười lạnh mấy tiếng: “Xem ra chị ở bên phía nhà họ Trương, cũng đúng, phủ Anh quốc công thế lớn, ai mà không kiêng kỵ. Nhưng tôi cũng không phải thứ tiện thiếp cho người ta xoa nắn.Tôi có cáo mệnh.”

Minh Lan nhìn cô ta một hồi mới nói: “Thanh Bình nói, thân thể cô vẫn không tốt, hay là nên điều trị sớm, bằng không để lâu thành bệnh trị không dứt. Còn có, đừng thoa nhiều phấn như vậy, không tốt cho sức khỏe.”

Cô Trâu nhỏ ngẩn người đứng đó, môi động đậy, cuối cùng vẫn không nói gì.

Ra ngoài phủ quốc cữu, đi được nửa đường gặp Cố Đình Diệp tới đón nàng. Hai vợ chồng ngồi trong xe ngựa, Minh Lan giành nói: “Không có người bắt nạt em, hầu gia yên tâm.”

CốĐình Diệp nhìn vẻ mặt của nàng buồn bực, hơi nhíu mày nói: “Làm sao vậy?”

Hai vị thiếp kia, kết cục khác biệt nhưng làm sao lại không kể đến, vị phía trước là thật lòng, không chia sẻ với người bên ngoài nửa phần. Vị đằng sau là giả ý, vì an toàn của chính mình, thà rằng để người trong lòng đi thân cận công chúa.

Ngu xuẩn hay thông minh, thật lòng hay giả ý, có lúc, thật sự khó nhận ra.

Minh Lan trầm mặc một hồi mới nói: “Không có gì.” Qua loa giống như không để ý tới.

Suy nghĩ một chút lại nói thêm, “Phu nhân quốc cữu thân thể không tốt, em có chút lo lắng.”

Cố Đình Diệp nhìn nàng chăm chú, thật sâu, thật lâu, giống như hy vọng có thể tiến vào nơi sâu thẳm trong nội tâm của nàng, tìm tòi nghiên cứu từng chút một.

Bọn họ rất hạnh phúc, rất viên mãn, không nói chuyện không nên nói, tâm tính hợp nhau, đây đều là thực.Nhưng cùng lúc đó giữa bọn họ vẫn có một tầng khoảng cách, một vùng cấm bí ẩn nho nhỏ, giấu ở đáy lòng cô gái hắn yêu thương.

Chọn tập
Bình luận
× sticky