Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Thật Ư? Thật Ư? Phải Là Hồng Phai Xanh Thắm

Chương 129: Về một số biện pháp giải quyết vấn đề chỗ ở cho vợ bé hầu ngủ cùng con gái ngoài giá thú

Tác giả: Quan Tâm Tắc Loạn
Chọn tập

Vì phải chờ Củng Hồng Tiêu cùng Thu Nương thu dọn hành lý, Minh Lan đành phải tiếp tục nói chuyện cùng Thái phu nhân. Thiệu phu nhân lo lắng cho chồng nên về trước, đưa Nhàn nhi ra gặp Minh Lan để thay mặt. Chu thị cũng gọi bà vú đưa Hiền nhi đến.

Minh Lan cẩn thận nhìn hai chị em, không khỏi than thở, vẫn là trẻ con nhà địa chủ vóc dáng tốt.

Hiền nhi nói còn chưa sõi, ở trong ngực vú nuôi kêu ê a, trông vô cùng trắng mập đáng yêu. Nhàn nhi tuy mới có năm, sáu tuổi nhưng đã cao không kém Dung nhi, còn nhỏ tuổi nhưng nhìn đã có vẻ thanh tú xinh xẻo, cử chỉ đoan trang, nói chuyện hành lễ đều đúng mực, khác hẳn với Dung nhi vừa rồi sợ hãi rụt rè. Minh Lan nhịn không được hỏi: “Con bé Dung có dùng thuốc không?”

Chu thị cũng biết Dung nhi nhìn người ngợm không ra gì, thở dài nói: “Không có dùng. Cũng đã để đại phu xem thử, nói thân thể không vấn đề, chỉ cần tâm trạng vui vẻ, điều trị tốt là được.”

Minh Lan cúi đầu trầm ngâm không nói. Nhàn nhi thấy vẻ mặt nàng như vậy bi bô nói: “Thím hai đừng lo, em Dung chỉ là kén ăn, lại ngây ngẩn cả ngày nhưng sức khỏe rất tốt. Tháng trước đổi mùa, lúc lạnh lúc nóng, cháu với Hiền nhi đều bị cảm lạnh nhưng em lại không làm sao.”

Minh Lan nhìn con bé nói chuyện đúng đắn, thái độ rất ngây thơ, trong lòng yêu thích liền cười nói: “Nhàn nhi nhà chúng ta thật hiểu chuyện! Chờ thân thể cha cháu tốt hơn, thím sẽ đón cháu sang chơi cùng em Dung, trong vườn vừa đặt mấy cái xích đu.”

Trên gương mặt nhỏ nhắn của Nhàn nhi hiện ra nét vui vẻ, dùng sức gật đầu, lớn giọng trả lời: “Vâng!”

Thái phu nhân hiền lành nhìn Nhàn nhi, khẽ thở dài: “Làm khó con bé hiếu thảo, từ lúc cha nó bị bệnh, nó còn chưa từng ra cửa, đến vườn của mình cũng không ra.”

Minh Lan đột nhiên sinh lòng thương hại, dựa theo một dãy dài danh y Thiệu phu nhân vừa nhắc đến, e là Cố Đình Dục cũng không còn nhiều hy vọng. Ngay cả thời hiện đại cũng có bệnh bất trị nữa là cái thời đại này.

Hiền nhi không chịu ngồi bên cạnh bà nội, ở trên kháng lắc lư về phía Minh Lan. Minh Lan cười đón thằng bé. Chu thị còn đang hoảng sợ đã thấy Minh Lan vô cùng thành thạo nhấc hai bên sườn đặt thằng bé ngồi lên chân mình, cù nách của cậu bé, lại sờ cái bụng nhỏ khiến Hiền nhi cười khúc khích, ở trên kháng lăn lộn.

Thái phu nhân cười nói: “Nhìn không ra con bế trẻ con cũng thật khéo.”

“Cháu trai nhà mẹ đẻ con cũng gần ngang tuổi Hiền nhi, còn có con trai của chị cả con cũng lớn như vậy.” Minh Lan vất vả đưa Hiền nhi lại cho vú nuôi, lấy khăn tay thấm mấy giọt mồ hôi trên trán. Chu thị ôm con trai, mặt mày vui vẻ dụ dỗ thằng bé: “Sau này cho mấy đứa bé chơi cùng một chỗ, nghĩ đến đã thấy vui vẻ.”

Lúc này, bên ngoài có hầu gái vén mành đi vào, thấy Thái phu nhân thì có chút e sợ nhỏ giọng nói: “Cô chủ nói sáng nay cô có hứng làm thơ, cố gắng làm ra mấy bài, nên là không đến gặp Nhị phu nhân, xin cáo tội.”

Thái phu nhân lập tức trầm mặt quát lớn: “Chị dâu nó ít khi đến được một chuyến, nó sao lại không hiểu chuyện như vậy?”

Hầu gái trong phòng không ai dám trả lời, một lát sau bà ta mới quay về phía Minh Lan cười tỏ vẻ áy náy: “Con đừng trách nó, em Đình Xán của con từ nhỏ là do cha nó dạy dỗ, rất yêu thích thi từ tranh chữ, lại bị cha chồng con làm hư, có mấy phần khí khái của người đọc sách, một khi mải mê, ai cũng không nể mặt.”

Minh Lan cười nhẹ nhàng khoát tay nói: “Từ lâu con đã nghe tài danh của em chồng, có tri thức hiểu lễ nghĩa, được các tiểu thư khuê các rất ca tụng, hơn nữa lại là thân thích nhà mình, lúc nào gặp cũng được, không ngại.” Gặp được một vị nữ văn sĩ nguyên mẫu, người chỉ biết làm vè là Minh Lan đối với cái cớ kinh điển này rất ngưỡng mộ.

Đề tài này Thái phu nhân không muốn nhắc nhiều, dù sao cái tuổi này còn chưa gả đi được, có ca tụng thế nào thì cũng chẳng có lời, vì muốn làm hai bài thơ mà không ra gặp chị dâu ruột, nói thế nào thì nghe cũng không lọt, có điều nhìn việc này thì biết, cô Bảy Xán này chắc rất được lão hầu gia quá cố cưng chiều.

Sau khi cho Nhàn nhi trở về nhà, Chu thị liền nói đến mấy chuyện lý thú của Hiền nhi khiến mọi người cười vui vẻ. Thái phu nhân thỉnh thoảng lại nhắc lại chuyện Cố Đình Diệp và Cố Đình Vĩ nghịch ngợm lúc bé, giọng điệu từ ái. Minh Lan nghe say sưa vui vẻ. Hai vị mẹ chồng nàng dâu giống như muốn dụ Minh Lan nói thêm ít chuyện về Cố Đình Diệp. Có điều đáng tiếc, đồng chí Diêu Y Y là nhân tài ưu tú của ngành tư pháp đã có kinh nghiệm lâu năm trong việc giữ bí mật, am hiểu nhất là nghệ thuật qua loa, làm cho đề tài lạc xa ngàn dặm, chủ đề câu chuyện đã lệch đến tận Hoa Quả Sơn.

“…Em hàng ngày ăn cũng không cảm thấy gì, không nghĩ đến lại có nhiều cách như vậy.” Chu thị không hiểu chuyện gì đang xảy ra, tự nhiên lại cùng Minh Lan nói chuyện tôm sông có bảy giống cùng với mười sáu cách chế biến. Chị ta vỗ về mặt của mình thở dài, “Xào ăn cùng với mướp còn có thể dưỡng nhan sao?”

“Nhớ kỹ, trên lưng tôm có sợi đen nhất định phải bỏ đi, trước khi cho vào chảo dầu phải nhúng qua tương.” Minh Lan vẫn cảm thấy rất có lỗi với thân thể đời trước, không đối xử tốt với nó, còn để đất đá cuốn trôi, còn không biết có thể lôi từ trong đất đá ra không. Từ khi đến thời cổ đại, nàng ưa thích nhất chính là dưỡng sinh. Đối xử tốt với đàn ông, có khả năng dính tiểu tam, đối xử tốt với hầu gái, có khả năng bị nó bò lên giường chồng, đối xử tốt với chị em, có khả năng bị phản bội. Nghĩ tới nghĩ lui chỉ có đối xử tốt với thân thể mình mới là đại cát đại lợi, trăm lần không sai.

Chu thị nhìn gương mặt Minh Lan long lanh kiều diễm, da trắng nhẵn như men sứ, phơn phớt màu hồng như cánh sen, da dẻ non mềm căng mọng giống như bấm được ra nước, dung mạo xinh đẹp tỏa sáng. Dù là tướng mạo hay là khí sắc da thịt so với cô em chồng cùng tuổi đâu chỉ thắng một hai phần, lập tức cảm thấy lời Minh Lan có sức thuyết phục, không nhịn được mà cẩn thận ghi nhớ lại.

“Bà nội chị nói, phụ nữ mệt mỏi cả đời, sinh con dưỡng cái, lo liệu việc nhà, trước sau phải trái có nơi nào là không có việc phiền lòng.” Minh Lan khẽ than thở, “Mỗi lần sinh con đều là tổn thương thân thể một lần, sau khi sinh lại lo lắng tiếp theo thế nào, bình an lớn lên, phấn đấu đọc sách… Ôi, đều nói phụ nữ so với đàn ông lão hóa nhanh hơn, cứ như vậy có thể không già sao?”

“Ai nói không phải!” Chu thị lập tức nổi lòng lo âu. Đàn ông sợ nghèo đàn bà sợ già, thực ra chị ta giờ mới hai mươi tuổi, nhưng mà trước mặt Minh Lan tự cảm thấy mình đã giống như bác gái. Phụ nữ thời cổ đại rất khổ, chừng hai mươi tuổi đã có đủ con trai con gái, qua ba mươi là bắt đầu phải kiêng khem, đến bốn mươi tuổi cháu trai cháu gái đều có, căn bẳn là chỉ còn lễ phật tu thân cho qua ngày.

Thái phu nhân ngồi bên cạnh thấy hai người càng nói càng xa, Chu thị gần như quên mất chính mình đang nói cái gì, bà ta không nhịn được khẽ cau mày. Nghĩ đến giờ mới có ngày đầu tiên liền kìm lại suy nghĩ, chỉ mỉm cười nghe hai nàng dâu nói chuyện, thỉnh thoảng còn ra dáng vẻ của người lớn cười mắng các nàng vài câu, khiến cho không khí trong phòng vui vẻ. Đợi đến khi Hồng Tiêu với Thu Nương sửa sang hòm xiểng xong đã là giờ Tỵ ba khắc, Thái phu nhân cười nói: “Đã đến giờ này rồi, nếu con không ở lại ăn cơm là ta lại bị trách là mẹ chồng cay nghiệt.”

Minh Lan nghĩ lại cũng đúng liền vui vẻ đồng ý, nhưng thời điểm ăn vẫn không tránh được tâm trạng lo sợ … trong thức ăn không có độc chứ?

Sau khi ăn xong uống chén trà, Minh Lan cảm thấy gần đủ rồi liền đứng dậy xin cáo lui. Bên ngoài từ lâu đã chuẩn bị sẵn xe ngựa, liền gọi người đưa hòm xiểng lên xe, lộc cộc đi về phía Trừng Viên, mới một lúc đã đến. Sau khi xuống xe, Minh Lan gọi vợ Liêu Dũng giúp đỡ tháo gỡ hòm xiểng hành lý, bản thân cùng với mấy người Dung nhi ngồi kiệu mềm đi vào trong nội viện, đến qua cửa mới xuống kiệu.

Đi thẳng vào bên trong, Hồng Tiêu chỉ cảm thấy phong cảnh trong vườn rất đẹp, khắp nơi là hoa cỏ chim chóc, đình đài cầu nhỏ hồ nước, dù không đủ phú quý nhưng vẫn thừa tao nhã thanh lệ, chị ra rất là hâm mộ. Mà Thu Nương nhìn hầu gái vú già dọc đường đi đều nhẹ giọng nói nhỏ, nhìn thấy chủ nhân đi tới liền né sang một bên đứng cung kính. Vào trong sảnh Gia Hi cư, đến lúc chờ dâng trà, chị ta lại thấy hầu gái đưa trà ra vào cẩn thận, đi đứng đoan trang, cũng không có ai dám nhìn lén bọn họ một chút.

Trong lòng chị ta không khỏi rối rắm, nghe nói phu nhân mới tuổi còn nhỏ nhưng không nghĩ quản gia lại có phương pháp như vậy, chị ta có mấy phần cao hứng vì Cố Đình Diệp, phu nhân mới so với vị hồi xưa, dù là điểm nào cũng tốt hơn rất nhiều. Nghĩ đến đây chị ta lại có mấy phần oán hận, sợ Cố Đình Diệp không còn cần tới mình.

Minh Lan ngồi xuống chỗ ngồi của mình, bưng trà hớp một ngụm nhỏ, sâu sắc cảm thấy ngày hôm nay lượng công việc quá nhiều, lao tâm lao lực như vậy vô cùng bất lợi cho sinh hoạt điều độ, quyết tâm tốc chiến tốc thắng lo liệu xong xuôi sự tình rồi trở về ngủ trưa.

Nàng đặt chén trà xuống, quay sang nói: “Thúy Vi, phòng ở đã thu dọn xong chưa?”

“Phu nhân đã dặn dò bao nhiêu lần rồi.” Thúy Vi đang đứng một bên hầu hạ vội vàng tiến lên cười nói, “Phòng ốc cùng người làm đều đã sẵn sàng, ngay cả nước nóng cũng sẵn sàng, chỉ còn chờ tiểu thư, dì Củng cùng cô Thu qua lập tức có thể rửa mặt nghỉ ngơi.”

Thu Nương vội vàng đứng lên tạ lễ, Hồng Tiệu chậm một nhịp cũng đứng dậy cười nói: “Làm phiền chị rồi.”

Thu Nương liếc nhìn Minh Lan sợ hãi nói: “Tôi chẳng qua là nô tì, hầu hạ lão gia phu nhân còn không xong, sao có thể thoải mái như vậy! Phu nhân rộng lượng làm tôi sợ hãi! Có thể đến hầu hạ cho lão gia phu nhân, nô tỳ đã thỏa mãn rồi.”

Minh Lan nhẹ nhàng phất tay: “Chị đã ở bên cạnh lão gia từ xưa, chẳng qua là cho mấy đứa hầu hạ, có gì mà sợ hãi. Hơn nữa đây cũng là thể diện trong phủ.”Giọng điệu ôn hòa nhưng không cho phép phản đối, Thu Nương tạ ơn rồi ngồi xuống.

Minh Lan ngừng một lát, quay về phía Dung nhi mỉm cười nói: “Hôm nay mọi người cũng mệt rồi, ta chỉ nói ngắn gọn thôi. Trong nhà nhân khẩu đơn giản, mọi người đến cũng vui vẻ hơn chút. Dung nhi, ta định để Khấu Hương Uyển cho con ở, hỏi con trước một chút, con muốn ở một mình một viện hay là ở cùng chỗ với ta ở đây?” Cuối cùng con bé vẫn còn nhỏ, Minh Lan đến mười tuổi mới ở viện riêng.

Dung nhi vẫn cúi đầu, thân thể gầy yếu không nhúc nhích cũng không nói gì, qua một hồi lâu không thấy con bé mở miệng, Thu Nương cuống lên, nhẹ nhàng kéo con bé: “Nhanh trả lời, phu nhân hỏi con đấy.” Dung nhi ngẩng đầu lên, nhanh chóng nhìn Minh Lan một cái, trong mắt tràn đầy ý đề phòng cùng thù địch, sau đó lại cúi đầu, cũng không nói câu nào.

Hồng Tiêu thấy không khí gượng gạo lập tức hòa giải: “Phu nhân đừng trách, Dung nhi từ lúc vào phủ vẫn như vậy, thường ngày cũng ít khi nói chuyện cùng chúng tôi, có điều trong lòng con bé rõ ràng.”

“Vậy ý của cô thế nào?” Minh Lan nhìn Hồng Tiêu, hơi nhíu khóe môi.

“Tôi làm sao dám cho ý kiến, có điều…” Củng Hồng Tiêu đã sớm có dự định trong lòng, giờ liền cười nói: “Dung nhi còn nhỏ không hiểu chuyện, ở một mình một sân viện cũng có chút cô đơn, mà nhiều năm qua không ở bên lão gia, cha con liền tâm, trời sinh có tình cốt nhục, tôi nghĩ, vẫn nên để Dung nhi ở chỗ phu nhân tốt hơn.”

Minh Lan suy nghĩ một lúc, trên mặt cũng không có vẻ gì đặc biệt, chỉ hơi gật đầu. Hồng Tiêu thấy vậy liền vui mừng, không chờ Minh Lan mở miệng đã vội nói: “… còn có một chuyện, phu nhân xin thứ cho Hồng Tiêu vô lễ. Dung nhi cuối cùng vẫn là do Thái phu nhân ủy thác cho tôi, Hồng Tiêu không dám phụ lòng giao phó, dĩ nhiên không nên xa Dung nhi…”

Vừa nói vừa lén nhìn vẻ mặt của Minh Lan. Thúy Vi đứng một bên đã không cười, mắt lạnh nhìn về phía Hồng Tiêu.

Nghe đến đó, Minh Lan không nhịn được khẽ cười lên: “Vì thế, chị cũng phải ở trước mặt tôi? Nhưng mà chị đã làm vợ lẽ, trong Trừng Viên rộng rãi, không phải là không có chỗ, tôi đã định cho chị ở một mình một viện.”

Hồng Tiêu ra vẻ rụt rè: “Ý tốt của phu nhân Hồng Tiêu sao lại không biết? Có điều không thể vì bản thân tôi thoải mái hưởng thụ mà bỏ qua việc quan trọng.”

Nghe chị ta nói rõ ràng có trật tự, cũng không biết trước đó trong bụng đã duyệt qua bao nhiêu lần, Minh Lan cảm thấy khá là khâm phục. Có điều nàng không sợ, cõi đời này đạo lý đều là do tự người ta nói, đặc biệt là chuyện trong nhà chính là ông nói ông có lý, bà nói bà có lý. Củng Hồng Tiêu dĩ nhiên có một sọt lí do muốn vào ở cùng nhưng nàng cũng không thiếu cách đáp lại. Thêm nữa nàng là chủ, có quyền cao hơn tất cả.

Nàng cũng không tin, cho vợ lẽ ở riêng một tòa viện còn có người đến nói nàng không phải.

“Như vậy không thích hợp.”

Minh Lan đang muốn mở miệng, từ bên ngoài chợt vang lên giọng đàn ông trầm thấp, khiến phụ nữ lớn nhỏ trong sảnh đều cùng quay đầu ra, chỉ thấy Cố Đình Diệp đang chậm rãi đi từ của hông tới, trên người còn mặc triều phục đỏ thẫm.

“Lão gia đã về.” Minh Lan dịu dàng đứng dậy, động tác rất đúng mực, rất tiêu chuẩn, khiến Cố Đình Diệp hơi cong khóe miệng sâu xa nhìn nàng một cái. Chờ hắn ngồi xuống bên cạnh mình, Minh Lan tự mình rót cho hắn một chén trà, mỉm cười nói: “Dung nhi trở về, em đang cùng dì Củng thương lượng chỗ ở đây.”

Củng Hồng Tiêu, Thu Nương cùng Dung nhi đều đứng dậy từ chỗ ngồi, cùng hành lễ với Cố Đình Diệp. Lễ nghi xong xuôi, Dung nhi ngẩng đầu lên ngây ngẩn nhìn phụ thân. Viền mắt Thu Nương đỏ lên, trong mắt mơ hồ có ánh lệ, xúc động nhìn Cố Đình Diệp, đầy mắt là ý quan tâm, không chịu dời ánh mắt đi.Hồng Tiêu đầu tiên là lấy làm kinh ngạc, sau đó dịu dàng nhìn Cố Đình Diệp, gương mặt xinh đẹp nhẹ nhàng cười.

Cố Đình Diệp đối với các loại ánh mắt này giống như đã thành thói quen, cũng không để ý, chỉ lẳng lặng nhìn về phía Dung nhi. Dung nhi rụt cổ lại, lại cúi đầu xuống. Sắc mặt Cố Đình Diệp càng trầm xuống nhưng cũng không nói chuyện.

Minh Lan âm thầm than thở, tên này có thể nói ra một câu không!

“Cậu hai… Nhị gia.” Thu nương rưng rưng nửa ngày, cuối cùng nhịn không được, giọng nói hơi run, “Thân thể ngài có khỏe mạnh không? Những năm qua không có ai hầu hạ bên cạnh, ngài ở bên ngoài sống có tốt không?”

Cố Đình Diệp đang suy nghĩ, suýt chút nữa thuận miệng muốn trả lời một hai câu, chợt nhớ tới Minh Lan đang ngồi bên cạnh, hắn giương mắt nhìn nàng một chút, chỉ thấy trên gương mặt nàng cũng không hiện vẻ không vui, chỉ cầm bát trà khẽ cau mày. Hắn giờ mới cảm thấy Thu Nương có chút thất lễ, lập tức không nhìn lại Thu Nương. Thu Nương thấy Cố Đình Diệp không những không trả lời, ánh mắt còn lạnh nhạt hơn, trong lòng lạnh lẽo.

Minh Lan không có phản hứng gì nhưng Thúy Vi đứng một bên thấy rõ, tiến lên một bước cung kính cao giọng nói: “Cô Thu, thứ lỗi cho tôi nhiều lời. Lão gia phu nhân đều đang ở đây, sao cô có thể tùy ý mở miệng nói chuyện?” Trên mặt chị ta khách khí, trong lòng lại rất là tức tối, vị này cũng là loại tiện nhân! Vừa rồi còn tự nói mình là nô tỳ, có loại nô tỳ ở trước mặt chủ tự ý nói chuyện sao!

Thu Nương kinh hoảng run rẩy, nhìn Cố Đình Diệp không giúp mình, đã thấy hắn đang bình tĩnh nhìn phu nhân, trong lòng chị ta khổ sở, miệng luôn mồm nói: “Đều là nô tỳ không đúng, nô tỳ nhiều năm không gặp lão gia, có chút thất thố.”

“Vừa nãy lão gia nói không thích hợp, cuối cùng là nói chuyện gì?” Minh Lan cố hết sức nhịn cơm buồn ngủ, đoan trang mỉm cười nói.

Tầm mắt Cố Đình Diệp quét qua mấy người đang đứng cúi đầu, vừa rồi Thu Nương mở miệng nói chuyện như vậy, hắn càng kiên quyết với quyết định của mình, lạnh nhạt nói: “Ta đã nghĩ kỹ, vẫn để mấy người ở Khấu Hương Uyển được rồi.”

Câu này vừa nói xong giống như viên đá ném vào mặt hồ làm ba vị phụ nữ lớn nhỏ kinh ngạc ngẩng lên. Hồng Tiêu sắc mặt trắng bệnh, không nhịn được định lên tiếng. Cánh tay dài Cố Đình Diệp khẽ nâng, ánh mắt lạnh lùng, một luồng khí thế lặng lẽ dâng lên, mọi người không dám nói gì nữa,

Hắn trầm giọng nói: “Các người không cần phải nói. Ý ta đã quyết.Nếu ai không đồng ý có thể đi hỏi ý của Thái phu nhân.”Lúc nói hướng về phía bọn họ nhưng ánh mắt chỉ hướng về Củng Hồng Tiêu, như ẩn như hiện có mấy phần mỉa mai.

Hồng Tiêu đột nhiên rùng mình, nhớ tới chuyện cũ lập tức cúi đầu dừng lại, không hề biện hộ.

Thân hình Thu Nương như lá cây trong gió bão, ánh lệ càng đậm, giọng nói run rẩy lẩm bẩm nói: “Sao có thể như vậy, nô tỳ sao có thể đến ở nơi khác? Nô tỳ làm sao có thể hầu hạ lão gia phu nhân, phải xách nước, thêu thùa may vá, trực đêm…”

Nghe được hai chữ cuối cùng, trán Minh Lan lập tức hiện mấy vạch đen. Thu nữ sĩ, chị cũng đi thẳng vào vấn đề quá đi!

Quay về Thu Nương, trong mắt Cố Đình Diệp có thêm mấy phần ôn hòa: “Cô xưa nay làm việc chu toàn, chăm sóc người rất tốt…” Hắn liếc nhìn Dung nhi lại nói: “Cô đi chăm sóc Dung nhi, ta an tâm.”

Thốt ra lời này, bả vai Hồng Tiêu cứng đờ, đầu cúi xuống thấp hơn. Gương mặt Thu Nương tái nhợt lại nổi lên trận ửng đỏ, ngượng ngùng nhìn Cố Đình Diệp, trong mắt đều là tình nghĩa sâu nặng, sau đó lặng lẽ chấp nhận sắp xếp.

Minh Lan không nhịn được liếc nhìn Cố Đình Diệp một cái, không nghĩ đến tên này sẽ nói như thế, cứ như vậy Thu Nương không chấp nhận cũng không được. Chị ta cũng không thể nói ra ‘tôi chỉ có thể hầu hạ đàn ông, không hầu hạ trẻ con.’

Sự tình cứ như thế quyết định. Thúy Vi cúi đầu, kiềm chế vui vẻ trong lòng, lập tức ân cần đưa ba vị kia đi thu xếp phòng ở. Cố Đình Diệp đưa mắt nhìn bọn họ rời đi, không đợi Minh Lan mở miệng đã quay đầu nói phải đi ra ngoại thư phòng tìm Công Tôn tiên sinh rồi vội vã rời đi.

Minh Lan quyết định gác lại nghi vấn, trước về nhà rửa mặt sau đó ngã xuống giường đi gặp Chu Công đã. Từ rạng sáng sau khi rời giường vẫn bận rộn đến tận giờ ngọ, tâm sức đều mệt nhọc, thực sự là vô cùng mệt mỏi làm Minh Lan rất nhanh đã ngủ. Khi tỉnh lại đã gần đến giờ Mùi, nàng giật nẩy cả mình, bản thân lại ngủ qua ba canh giờ.

Đan Quất vui vười hớn hở vừa hầu hạ Minh Lan mặc quần áo chải đầu vừa nói: “Vừa rồi chị Thúy Vi đã đến bẩm qua, ba vị kia đều đã sắp xếp ổn thỏa, hòm xiểng đều thu dọn thỏa đáng. Chị Thúy Vi đã bố trí người hầu hạ bọn họ nghỉ ngơi trước, phu nhân không cần bận tâm, tất cả đều tốt.”

Minh Lan chỉ vào trán Đan Quất: “Cô ngốc, phải gọi là vợ Hà Hữu Xương, lớn như vậy mà vẫn không nghe dạy dỗ.”

Tâm tình Đan Quất rất tốt, cũng không cãi lại, tiếp tục cười ngây ngô. Minh Lan thầm thở dài, biết chị ta mấy ngày nay vẫn lo lắng chuyện này, nghĩ đến mấy người thiếp không bớt lo, lại sợ Minh Lan chịu uất ức, bây giờ ít nhất không phải để ý ở ngay trước mặt.

Sửa soạn ổn thỏa xong, Minh Lan uống ly chè xanh nhàn nhạt, hương thơm đậm đà, tâm tình thoải mái, cảm thấy ngày hôm nay đã không dễ dàng gì, liền bỏ sổ sách qua một bên không nhìn, gọi Đan Quất mang giấy bút đến định vẽ ra ít hoa văn.

Đan Quất liếc nhìn giỏ kim chỉ đặt một bên, bên trong có mấy món áo trong của Cố Định Diệp, không nhịn được nói: “Phu nhân hay là làm mấy đồ này cho xong đã, đã qua bao nhiêu ngày rồi.”

Minh lan cầm bút mực chấm nhẹ vào mũi Đan Quất: “Cô bé ngốc không hiểu.” Nàng vừa xong tự nhiên có hứng.

“Phu nhân càng ngày càng nghịch ngợm!”Đan Quất giận kêu một tiếng, xấu hổ giậm chân, che mũi quay đầu đi rửa mặt.

Cố Đình Diệp đi vào đúng lúc nhìn thấy Minh Lan tập trung tinh thần nằm nhoài ra bàn, hắn cố ý nhẹ bước chân đi tới gần, nhìn thấy trên tờ giấy trắng là nét vẽ tinh tế tả hai con chó đang tranh nhau một khúc xương, khúc xương này đặc biệt được vẽ béo tốt dày thịt. (có ai hiểu gì ko =)))

“Đây là ý gì?”

Minh Lan sợ suýt thì nhảy dựng lên, quay qua nhìn thấy vị kia hơi nhíu mày đặt câu hỏi, nàng chột dạ che tờ giấy vẽ lại, ngượng ngùng cười, “Vẽ cho vui, không có ý gì.”

Cố Đình Diệp nhìn vẻ mặt của Minh Lan, trong lòng nghi ngờ, giơ tay lôi giấy vẽ ra, nhìn kỹ càng một lúc, trên mặt đăm chiêu, ánh mắt dần dần tức giận nhìn chằm chằm Minh Lan.

Minh Lan bị ánh mắt này nhìn đến tê cả da đầu, cười ngốc ha ha một trận, áp sát tới lấy lòng. Cố Đình Diệp không chịu ngồi xuống, Minh Lan không thể làm gì đành phải nhón mũi chân giúp hắn thay bào phục và tháo mũ quan. Cố Đình Diệp trừng mắt nhìn nàng một lúc, tựa người xuống bênh cạnh giường liếc xéo nàng nói: “Em cứ vẽ tiếp đi.”

Minh Lan lấy đâu ra lá gan đấy, rất tự giác ngồi vào bàn cầm sở sách đối chiếu thu chi tiêu dùng cho yến ẩm hôm qua. Cố Đình Diệp lặng lẽ nhìn nàng, đột nhiên nói: “Hôm nay ở phủ hầu … tốt không?”

Minh Lan biết ý của hắn, mỉm cười nói: “Mới đi lần đầu tiên, sao có thể có việc gì? Có điều, em ăn bữa cơm ở đó.” Nàng làm vẻ lo lắng, “Không có việc gì chứ?”

Cố Đình Diệp ngẩn ra cười mắng: “Giờ mới lo, có chuyện cũng không chữa được rồi!”

Minh Lan thấy tâm tình của hắn tốt hơn chút ít, trong lồng ngực ôm sổ sách cười khúc khích đến gần, cẩn thận hỏi: “Mấy người Dung nhi đã đến chỗ ở, Thúy Vi sẽ lo liệu ổn thỏa. Em nghĩ nên để Hoa ma ma coi chừng bên đó, chàng nói xem?” Mấy ngày quan sát, Hoa ma ma vẫn phải dùng. Quan trọng là, bà ta do chi trưởng đưa tới.

“Em quyết định là được.”Vẻ mặt Cố Đình Diệp lạnh nhạt.

Minh Lan biết tốt nhất không nên hỏi nhưng không nhịn được trong lòng khó chịu như mèo cào, cuối cùng vẫn không dừng được mở miệng nói: “Chàng…” Chỉ nói một chữ liền dừng lại, không biết nên hỏi thế nào.

Nàng đang khó nói, Cố Đình Diệp lại tự mở miệng, mắt hắn nhìn đỉnh giường gỗ đàn hương chạm hình cây lựu, giống như lầm bầm nói: “Dung nhi tính tình quật cường, từng cầm tảng đá đập vỡ chum nước lớn, là hồi bốn tuổi thôi? Hay là năm tuổi nhỉ.”

Minh Lan giật nẩy cả mình: Tư Mã đập chum?!

(*)Tư Mã Quang là một nhà sử học, học giả Trung Quốc, thừa tướng thời nhà Tống. Ông là tác giả của cuối sử nổi tiếng Tư trị thông giám. Tư Mã Quang và mấy bạn nhỏ cùng chơi đùa trong vườn. Trong vườn có một chiếc chum lớn, có một cậu bé tinh nghịch, đã trèo lên miệng chiếc chum lớn đựng đầy nước, không may bị rơi vào trong chum. Bọn trẻ vô cùng sợ hãi, đứa thì trèo lên chum, giơ tay để túm lấy, đứa thì kêu thét lên, đứa thì không biết phải làm thế nào, đứa thì chạy đi tìm người lớn, tiếng kêu cứu vang lên ầm ĩ. Chỉ có cậu bé Tư Mã Quang 7 tuổi là bình tĩnh nhất, cậu nhanh nhẹn bê hòn đá ở bên cạnh chum, ra sức ném mạnh vào cái chum. Chỉ nghe thấy “Choang” một tiếng, chiếc chum nước bị vỡ, nước trong chum ào ào chảy ra ngoài. Bọn trẻ ban đầu rất kinh ngạc trước hành động của Tư Mã Quang, sau đó bèn nhảy nhót reo lên: “Được cứu rồi! Được cứu rồi!” Hai đứa bé có vẻ lớn hơn một chút, lập tức chạy đến bên chum, kéo đứa bé bị chìm xuống nước ra khỏi chum. Lúc này, người lớn cũng kịp đến, thấy đứa bé đã được cứu thoát, thở phào nhẹ nhõm, khen ngợi Tư Mã Quang là một cậu bé thông minh, dũng cảm.

“Nếu sau này để con bé trơ mắt nhìn con của tôi và em, có lẽ sẽ càng khó chịu.” Ánh mắt Cố Đình Diệp sâu thẳm, “Tôi đương nhiên sẽ yêu thương con cái của em hơn con bé, đây là đương nhiên, cần gì phải làm bộ làm tịch nữa.”

Minh lan nhìn Cố Đình Diệp sửng sốt: Anh giai à, anh cũng quá thành thật rồi.

“Sau này… tìm cho con bé một cuộc hôn nhân tốt.” Cố Đình Diệp khẽ than, “Đọc sách cho tốt, quản lý việc nhà, em cần dạy thì dạy một chút, không cần cũng thôi. Con bé chỉ cần học được bản lĩnh của Thu nương, học thêu thùa tính sổ, sau đấy ở nhà chồng có thể tạm qua ngày.”

Minh Lan lập tức ngồi ở đầu giường, con mắt mở to nhìn chằm chằm gương mặt anh tuấn của người kia một lúc lâu.

Cố Đình Diệp thật sự là một người thông minh. Dung nhi xuất thân không rõ ràng, không phải dòng chính không phải con trưởng không được yêu thương, con gái như vậy đối với mẹ cả không có tính uy hiếp, chỉ cần mẹ cả đầu óc rõ ràng tâm địa không xấu, về cơ bản sẽ không làm khó con bé. Chờ sau khi trưởng thành thêm một phần đồ cưới tiễn đi là được, lại còn được danh tiếng, cũng không có gì khó khăn.

Nếu Cố Đình Diệp tỏ ý bảo vệ thương hại Dung nhi, ngược lại sẽ chọc cho mẹ cả không vui. Mẹ cả đã muốn cố tình làm khó một đứa trẻ, đàn ông phần lớn không thể bảo vệ được chu toàn. Điểm này Cố Đình Diệp nhận thức sâu sắc.

Thu Nương làm đại nha hoàn trong phòng con trai dòng chính Hầu phủ, tố chất cá nhân tuyệt đối là qua cửa, nói ra sợ là so với mấy cô chủ nhà bình thường còn tốt hơn chút. Dung nhi chỉ cần có thể học được chút bản lĩnh này, lại mưa dầm thấm đất chút khí thế nhà cao cửa rộng, cũng có thể ra gặp người rồi.

Hơn nữa, nếu thật sự học thành tầm mắt cao, có thể ngược lại sẽ hại con bé.

Có điều tất cả những điều này phải dựa trên điều kiện tiên quyết, Minh Lan nheo mắt nhìn người kia ___ hắn sao có thể biết rõ nàng đầu óc rõ ràng, tâm địa không xấu? Biết đâu nàng lại là người rất xấu xa.

Minh Lan âm thầm cắn răng, chợt nổi lên ý xấu, nàng rất muốn một lần làm mẹ kế độc ác để hắn nhìn.

“… Như vậy Thu Nương cũng coi như được nhờ.” Cố Đình Diệp lại nhẹ nhàng thêm nửa câu, từ đầu đến cuối hắn không hề nhắc đến Củng Hồng Tiêu.

Lẽ nào hắn muốn ghi Dung nhi vào danh nghĩa Thu Nương, vậy hắn vì sao vừa nãy không trực tiếp nâng Thu Nương lên làm lẽ? Còn có, Hồng Tiêu thì làm sao bây giờ? Tâm tư Minh Lan xoay vòng nửa ngày, mới nghĩ đến chuyện này đã ra chuyện khác, khi nàng lần thứ hai nghiền ngẫm nhìn Cố Đình Diệp đột nhiên có chút rõ ràng, phấn chấn một trận, sau chỉ cúi đầu cần cù tiếp tục xem thu chi.

Cố Đình Diệp mơ hồ nhận ra Minh Lan vui vẻ, hung ác trừng mắt nhìn qua, nhẹ nhàng nhéo khuôn mặt của nàng, ra vẻ nghiêm khắc giáo huấn: “Em đắc ý cái gì! Nói, có phải không vui vì Thu Nương đến đây?”

Minh Lan bận bịu nghiêng mặt né tránh, rất quang minh chính đại nói thằng: “Không sai, em không thích người em mới gặp mấy lần nhìn thấy thân thể em.” Phạm vi hoạt động của hầu ngủ quá rộng rãi rồi.

“Chỉ có như vậy?”Cố Đình Diệp không vui nhướng lông mày.

“Đương nhiên.” Minh Lan cho là chuyện bình thường, còn chỉ vào mũi Cố Đình Diệp cười hì hì trêu nói: “Chồng em từ nhỏ đến lớn chị ta đã nhìn quen rồi, em thì chưa từng.”

Trên mặt Cố Đình Diệp hiện lên màu hồng đáng ngờ, cũng không biết là cáu kỉnh hay giận dỗi, giận vì bị thấy hết hay là do vợ đáng hận, chỉ rầu rĩ quay lưng về phía Minh Lan. Minh Lan thấy hắn giận thật cũng không tiếp tục trêu ghẹo, chỉ uốn éo tới lui sau lưng hắn giống như con cá ra vẻ lấy lòng. Lừa gạt một hồi Cố Đình Diệp mới quay mình lại nằm.

Minh Lan nhanh chóng lôi kéo hắn nói chuyện: “Chuyện trên triều đình đã bàn bạc ổn thỏa cùng Công tôn tiên sinh?”

“Ừ.” Người kia không có tinh thần ừ hữ.

“Không có gì phiền tóai chứ?”

Cố Đình Diệp dừng nửa khắc mới chậm rãi nói: “… Hôm nay trong triều đình, có người tố cáo lão Cảnh, nói ông ta kết giao quyền quý bừa bãi, bại hoại kỷ cương, tư lợi riêng. Hoàng thượng răn dạy lão Cảnh một trận ngay tại chỗ.” Hắn dừng lại một lúc, “Năm xưa ở Bắc Cương, lão Cảnh làm gương cho binh sĩ, vết thương trên người giờ còn chưa hồi phục.” Nói đến đây có vài phần thổn thức, hắn lại nói: “Tôi sao lại không biết Hoàng thượng có điều khó nói, chẳng qua là cảnh cáo thôi, Lão Cảnh cũng thật là!”

“Vậy à” Minh Lan chậm chạp đáp lại.

Việc này nàng cũng có nghe chút tiếng gió.

Nói thẳng ra không có chút nào bất ngờ. Sai lầm của đồng chí lão Cảnh thời kiến quốc ở Đảng ta rất thường gặp, cả đời cần cù thật thà trung thực thành thật, đến nơi phồn hoa lại không chịu được thử thách của viên đạn bọc đường. Cố Đình Diệp xuất thân là công tử thế gia, có đến bảy cô tám dì thân thích bạn cũ cũng đành, vậy mà hắn vẫn còn trốn đông trốn tây gắng sức biết điều. Lão một mình ở đất Thục xuất thân võ tướng nhà nghèo, lại giống như mở chợ, cả ngày người ra vào nhà đông như trẩy hội, đây không phải là cố tình cung cấp tư liệu sáng tác thực tế cho Ngự sử ngôn quan.

“Cũng không thế trách lão Cảnh.” Cố Đình Diệp không nhịn được muốn thay đồng chí nói một hai câu, “Ông ta cũng không phải muốn kết giao quyền quý, phần lớn là anh em thân thích trong quân tới cửa, ông ta cũng không chống cự được” Tiếc là quyền quý trong kinh thành đều có con cháu dòng chính hoặc dòng thứ ở trong quân.

“Em nói xem?” Giải thích mấy câu xong, Cố Đình Diệp theo thói quen hỏi Minh Lan.

Thực ra Minh Lan cũng không thông cảm cho đồng chí Cảnh nhưng nàng cũng không tiện nói thẳng.

Nàng liếc sắc mặt Cố Đình Diệp, vẫy vẫy sổ sách trong tay giọng điệu đắn đo: “Ngoại viên có Hách quản sự, Phan quản sự, nội viện có vợ Liêu Dũng, vợ Vượng Quý, phía dưới còn có mấy quản sự cùng một đám hầu già hầu gái.”

Cố Đình Diệp hơi nhíu mày, thể hiện không hiểu. Minh Lan cười tiếp tục nói: “Em cảm thấy, nếu bọn họ mấy người đều tình thâm ý trọng, nghĩa vững như vàng, tình sâu hơn biển,” nàng thở ra, “… vậy chủ mẫu là em cũng không cần lăn lộn nữa.”

Trên thế giới này tất cả lãnh đạo đều thích thuộc hạ thẳng thắn trung thành, không thích giao hảo kết bè cánh. Đạo lý này Cố Đình Diệp đương nhiên rõ ràng, chỉ có điều trong lòng hắn vẫn chưa hoàn toàn coi ‘Bát vương gia’ quá độ thành ‘Quân vương’ mà thôi.

Cố Đình Diệp không thể giữ mặt nghiêm túc nữa mà bật cười. Hắn vừa cười đã như lên cơn, lôi Minh Lan như bắt lợn con kéo lên giường, ôm vào trong ngực cao giọng vừa cười lớn vừa xoa nắn một trận.

Từng trận cười mơ hồ truyền ra cửa viện, sắc mặt Thu Nương liền tái nhợt. Đan Quất cười rất khách khí, cũng rất giả tạo nói: “Cô Thu, nếu cô có việc gấp, tôi liền thay cô vào thông báo.”

“Không, không, không có gì chuyện quan trọng, tôi liền trở về.” Thu nương liên tục xua tay, lảo đảo lui ra khỏi Gia Hi cư.

Chọn tập
Bình luận
× sticky