Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Thật Ư? Thật Ư? Phải Là Hồng Phai Xanh Thắm

Chương 223: Ngoại truyện 3: Thúy thiền

Tác giả: Quan Tâm Tắc Loạn
Chọn tập

“…Niệm tình chúng ta ở bên nhau từ nhỏ, cô giúp tôi nói với phu nhân, tôi và cậu Cả đều nhớ ân tình của cô.” Một người phụ nữ trung niên đứng trên hành lang, lôi kéo một người quản sự ăn vận gọn gàng, thủ thỉ liên miên.

Quản sự nói nhỏ: “Tôi biết rồi, dạo này Nhị phu nhân bận, chứ không dù cô không nhắc, ngài cũng sẽ nhớ. Cô cả nghĩ quá, mấy năm nay, đọc sách đi học, Nhị phu nhân có bao giờ từng bỏ quên cậu Cả đâu.”

Người phụ nữ trung niên dù phục sức không tầm thường, cả người đều mặc tơ lụa nhưng vẻ mặt hết sức rúm ró, nghe vậy ngượng ngùng đồng ý.

Hai người tách ra, quản sự xoay người bước ra sân, một cô hầu khác đuổi kịp, lầu bầu: “Chị Thúy Thiền tốt bụng quá, việc này mà nhắc tới không khéo, Nhị phu nhân nghi ngờ chị có ý đồ khác thì sao?”

Thúy Thiền than thở: “Thôi mà, dù sao cũng lớn lên bên nhau, bây giờ cô ấy cũng không dễ dàng.”

“Hừ, chị ta khó khăn gì chứ, lúc trước đừng hy vọng hão huyền thì bây giờ có khi còn vẻ vang hơn cả chúng ta ấy chứ?”

Thúy Thiền lắc đầu: “Việc này chúng ta không nên thảo luận, cô cũng đi làm việc đi.” Cô hầu cười nói: “Được, vậy việc tôi nhờ chị…” Thúy Thiền cười đáp: “Không quên đâu.” Cô hầu liên tục cảm ơn, hào hứng bỏ đi.

Dõi nhìn cô ta rời khỏi, Thúy Thiền mới tiếp tục bước đến hướng nhà chính, trên đường bắt gặp đứa ở bà hầu, họ đều vội vã ngừng việc, gật đầu khom lưng chào hỏi nàng.

Thúy Thiền vừa bước vào nhà đã nghe thấy trong phòng có tiếng người, nghĩ một lát liền biết là bà chủ nhà mình đang nói chuyện với Ngô Nhị phu nhân dòng chính nhà họ Thịnh, nàng tức khắc dừng bước, nín thở đứng yên tại chỗ.

“…Chị họ giúp em đi mà, mấy đứa con em vừa rứt ruột đẻ ra liền bị mang đi.” Ngô Nhị phu nhân khóc thút thít.

“Em đừng nỉ non nữa, mấy năm nay chị khuyên em thế nào, em nghe toàn để ngoài tai, toàn tưởng chị chỉ đang hù doạ em. Giờ thì hay rồi, chọc cho bác gái nổi trận lôi đình. Chuyện này nói nghiêm trọng thì là việc riêng của mẹ chồng con dâu nhà em, đóng cửa lại tự giải quyết, chị chỉ là phận gái đã đi lấy chồng, dù là anh em của chị cũng không nên xen vào, nói đơn giản thì làm bà nội muốn đích thân dạy dỗ các cháu, sai ở chỗ nào?!”

Ngô Nhị phu nhân không phải kẻ ngốc, lý lẽ thì đều hiểu nhưng vẫn đau lòng khóc lóc: “Em biết tại sao mẹ chồng giận dữ, nhưng, nhưng em còn biết làm thế nào, dù sao đấy cũng là mẹ ruột của em, chị họ…”

“Phải, em họ hiếu thảo, biết quan tâm đến mẹ ruột của mình, mẹ ruột của chị hiện giờ còn đang lẻ loi trong nhà thờ tổ dưới quê một mình đây.” Nhị phu nhân chợt lạnh lùng xen ngang.

Ngô Nhị phu nhân lỡ lời, vội bảo: “Chị họ chớ trách, em vụng miệng quá, em ngốc quá! Xưa nay dì luôn thương em, mẹ em lại khiến dì chịu khổ, em, em thật không biết nên nhận lỗi thế nào.” Nói rồi lại bật khóc: “Mẹ em tội lỗi trầm trọng, em đương nhiên biết, nhưng lần đó em đến Thận Giới ti thăm, thấy bà ấy vất vả không còn ra hình người, bà ấy cứ khóc với em, em là con gái, làm sao trơ mắt nổi…”

“Đã bảo em đừng đi, em cứ cố tình đấy chứ.”

Ngô nhị phu nhân khổ sở: “Từ khi bà ngoại qua đời, cậu mợ bèn mặc kệ mẹ em luôn, anh trai em thì bị chị dâu giữ rịt ở nhà, trừ em, còn có ai…?”

“Hoá ra cậu Ngô thăng chức lại thuận tiện cho em đến Thận Giới ti thăm mẹ hả!” Nhị phu nhân chê cười, đoạn tiếp: “Nhắc đến mợ, nghe nói dạo này cậu em họ Vương lại có thêm con trai? Ánh mắt mợ tinh thật, chọn hai cô gái quả nhiên vượng phu ích tử.”

Ngô Nhị phu nhân giật mình, ngẩng đầu thấy ánh mắt thâm ý của chị họ liền bối rối: “Chị, chị họ…”

“Em cũng vừa phải thôi, hai bác Cả đối xử với em tử tế, dù trong lòng tức giận nhưng chưa hề trút giận vào em, nhìn Nguyên Nhi, bố mẹ chồng nó vẫn là cậu mợ ruột thịt của chúng ta đấy! Em đúng là được voi đòi tiên, lúc thì đi thăm mẹ, lúc thì quấn lấy bà nội xin tha thứ, bà nội khó lắm mới về kinh một chuyến, dịp Tết lại bị em quỳ trước cửa Thọ An đường vừa khóc vừa cầu, thật đen đủi!”

“Hiện giờ lão phu nhân mạnh khoẻ, còn mở lời bảo dì về nữa. Mọi người đều vinh hoa phú quý, toàn gia mỹ mãn. Huống hồ, huống hồ đó là mẹ ruột của em…” Ngô Nhị phu nhân còn dợm nói tiếp, tức khắc lại bị xen ngang.

“Chị biết đó là mẹ em, ai chả biết đó là mẹ ruột em!” Nhị phu nhân cất giọng châm chọc: “Việc năm xưa chị không muốn lằng nhằng, bà nội không sao, đó là vì bà được ông trời rủ lòng thương xót, còn bác Khang rắp tâm ác độc thì chính là việc như đinh đóng cột. Hai phòng họ Thịnh chúng tôi thân thiết bao năm, còn gắn bó hơn cả anh em ruột thịt, phần tình nghĩa này phải lưu truyền đến đời sau. Bác trai bác gái tuyệt đối không vì em mà để hai phòng sinh hiềm khích! Em tỉnh ra đi, bất luận em có bao nhiêu cái cớ, chỉ có thể chọn một bên thôi, đừng tưởng ai cũng thông cảm, nhân nhượng em! Em là người thông minh, nên biết phải làm thế nào!”

Nói xong một tràng dài, Nhị phu nhân tựa hồ chán ghét, mở miệng tiễn khách, Ngô Nhị phu nhân đành kìm nén nước mắt, nghẹn ngào ra ngoài, Thúy Thiền nhanh chóng lùi lại vài bước, đứng trước cửa, vừa nhấc rèm vừa uốn gối thi lễ.

Tiễn Ngô Nhị phu nhân xong, Thúy Thiền mới từ tốn đi vào trong phòng, bà chủ đang ngồi trên giường, sắc mặt khó chịu, vừa nhìn thấy nàng liền kêu: “Sao giờ này mới về?! Làm tôi đợi mãi.”

Thúy Thiền biết tính nết bà chủ, cười bảo: “Ái chà, Nhị phu nhân của tôi ơi, chủ nhân đang nói chuyện, tôi lại dám xông vào bẩm việc à, đáng thương tôi mệt nhọc chạy một chuyến còn phải chờ dài cổ ở bên ngoài.”

Nhị phu nhân bị nàng ta chọc cười, nét mặt dịu xuống.

Thúy Thiền quan sát, đoạn nói: “Theo tôi thấy, Nhị phu nhân vẫn còn khoan dung nhân từ lắm, Ngô Nhị phu nhân mới suốt ngày đến nhà ta khóc lóc kể lể, nếu đổi thành người khác, có mà đóng cửa từ chối tiếp khách, hoặc mắng thẳng vào mặt rồi ấy chứ.”

Nhị phu nhân tính tình cởi mở, giận nhanh nguôi giận cũng nhanh, nghe vậy bèn than vãn: “Tôi cũng thương Duẫn Nhi, mấy năm nay nó giúp đỡ người già yếu, phát cháo phát gạo, làm nhiều việc thiện. Ôi… Ổ quạ đen sinh ra phượng hoàng trắng, biết làm sao…”

Thúy Thiền cất giọng dè dặt: “Lần này… Ngô Nhị phu nhân lại làm sao…?”

Nhị phu nhân bực dọc: “Dâu nhà họ Khang bị nó phiền nhiễu liền xúi giục “muốn thả người khỏi Thận Giới ti nhất định phải được Cố Hầu giúp đỡ, hay là cô đến xin Cố hầu phu nhân đi”, em họ còn tưởng thật, cắt ngón tay, viết huyết thư định đưa đến đất Thục. May mà bà hầu quản sự mà bác gái để lại kinh thành thông minh ngăn lại, tin tức truyền về Hựu Dương lại khiến bác gái sợ vỡ mật. Nếu tin này mà đưa đến nơi thật, em Sáu còn thôi, chứ em rể lại tưởng đây là ý kiến của cậu Ngô thì hỏng!”

Thúy Thiền giật mình: “Ngô Nhị phu nhân táo tợn quá.”

“Hừ!” Nhị phu nhân tỏ ra hết nói nổi: “Lúc đầu tôi đã khuyên nó phải nghĩ thoáng ra, đừng lấy bản thân và quan hệ hai phòng ra mà cược, bất kỳ ai trong phòng thứ nhất đều sẽ không quan tâm tới nó. Bốn năm trước bác gái Cả giữ nó ở quê nhà một năm, sau khi trở về tôi khuyên bảo mãi, đừng có suốt ngày nỉ non nữa, bác gái đã đem lòng giận rồi. Năm ngoái nó tới cửa Thọ An đường quỳ lung tung, bác gái tức đổ bệnh, hai tháng sau liền chọn một đứa vợ bé xuất thân nhà lành vào cửa. Ôi, dạy mãi không sửa, tôi chẳng muốn nói lời thừa nữa.”

Thúy Thiền thấy bà chủ tức giận đến khô cả miệng liền lẳng lặng đổ chén trà dâng lên.

“Thực ra việc này tôi biết trước rồi.” Nhị phu nhân nhấp trà, thở đều đặn, cất giọng từ tốn: “Bác gái vốn có ý giữ hẳn nó ở lại quê, không cho về, sau nâng đứa vợ bé đó lên làm bình thê, giúp cậu Ngô lo liệu việc nhà. May mà cậu Ngô niệm tình, khuyên can mãi, khuyên bác gái “việc này chẳng ra thể thống gì” mới bảo vệ được nó.”

Thúy Thiền ngồi lên giường, nhẹ nhàng đấm chân cho bà chủ, dịu dàng thưa: “Nhị phu nhân đừng tức giận, theo tôi thấy bác Cả đưa con cái Ngô Nhị phu nhân về cũng chưa hẳn chỉ vì trừng phạt. Chưa kể tới ân tình mà lão phu nhân nhà ta dành cho phòng thứ nhất, suy cho cùng, nhà họ chỉ là gia đình thương nhân, có mỗi Ngô Nhị gia ra làm quan, lại vẫn là quan võ. Nhưng chúng ta thì văn, võ có bao nhiêu? Thế hệ này hai phòng chúng ta vẫn thân như một nhà, nhưng nếu để Ngô Nhị phu nhân tiếp tục làm thế, tiếp tục mang con đến Thận Giới ti gặp bà ngoại họ Khang đang chịu khổ, gần mực thì đen, chưa biết chừng sau này các cô cậu chủ lớn lên còn âm thầm oán hận đấy!”

Nhị phu nhân vỗ chân nói: “Em nói đúng lòng tôi rồi! Tôi cũng đang lo như thế, may mà bác trai bác gái đều tỏ tường, thừa dịp mấy đứa còn nhỏ, mau mang về tự mình dạy dỗ mới phải. Có điều qua lần này, cậu Ngô đã đồng ý với bác gái, nếu còn có lần sau thì sẽ đưa vợ về quê nhà, nâng bình thê.”

Nhị phu nhân thở dài, tiếp: “Bác Khang ác độc như thế, thật sự không thể thả ra, nghe nói ở trong đó mỗi ngày vẫn mắng mỏ cả nhà chúng ta đấy. Ôi, kể ra thì hôn sự của Duẫn Nhi vẫn do bà nội làm mai đấy, không biết bác Khang có còn nhớ ân tình của bà nội không.”

Nói hồi lâu, Nhị phu nhân thấy Thúy Thiền mãi không lên tiếng liền bật cười: “Em làm sao thế, sao bỗng dưng im lặng.”

Thúy Thiền nhẫn nhịn, vẫn đành nói ra: “Nghe phu nhân nói tới lương tâm, tôi không biết có nên chuyển lời giùm một người hay không.”

Nhị phu nhân suy nghĩ giây lát, mặt dần trĩu nặng: “Duẫn Nhi mềm lòng, em cũng mềm lòng. Cô ta lại nhờ em xin tôi cái gì?”

Thuý Thiền cười khổ: “Dì Tống bảo, cậu Cả dần lớn, có vẻ không giỏi đọc sách, lại thích múa đao múa kiếm, nhà chúng ta không có ai, mời phu nhân liệu có thể mời sư phụ tới dạy võ không.”

Nhị phu nhân hừ lạnh: “To gan lắm, cái gì cũng dám nói.”

Thúy Thiền đứng im một bên, không nói không rằng.

Tuy hiện giờ nàng là người đắc dụng nhất trước mặt Nhị phu nhân, nhưng xưa kia, dì Tống mới là hầu gái cùng lớn lên từ nhỏ với phu nhân. Phu nhân nhà khác có lẽ thích đem đứa hầu thân thiết làm vợ bé cho chồng, nhưng Nhị phu nhân theo dõi sự ngang ngược của dì Lâm từ tấm bé, trong lòng không hề tin tưởng thê thiếp hoà thuận, dù lúc đó phu nhân sốt ruột việc con cái cũng chưa từng nghĩ tới mấy người hầu bọn họ.

Nào ngờ dì Tống thấy phu nhân sinh cô Cả bị thương cơ thể, nảy sinh ý đồ khác, nếu phu nhân đã không có con trai trưởng, như vậy con thứ là con Cả sẽ cao quý nhất, bèn chủ động đưa ra “giải mối lo giùm bà chủ”… Sau lần nọ, dù phu nhân không nói gì, hết thảy vẫn như thường, nhưng Thúy Thiền biết, bà chủ đau lòng.

Nhị phu nhân thoạt đầu dự tính tìm đứa hầu gái hạng hai, hạng ba có giấy bán thân của cha mẹ, anh em đều nằm trong tay mình, dù sao cũng là sinh con trai đầu lòng cho Nhị gia, không thể thân cận quá mức, nếu thuận lợi thì mọi người cùng vui, nếu bất ổn, dựa vào con trai đòi trở mặt thì cũng không đến mức tổn thương tình cảm từ nhỏ đến lớn.

Thúy Thiền hay nghĩ, ngay cả nàng đều phát hiện được tâm tư phu nhân, chẳng lẽ dì Tống lại không biết? Thế mà còn khăng khăng “người ngoài làm sao yên tâm được, nào bằng tôi và phu nhân tri kỷ, tôi sinh con trai khác gì đi ra từ bụng phu nhân chứ”.

Lúc cậu Cả vừa sinh ra, Nhị phu nhân dĩ nhiên thở phào nhẹ nhõm, dì Tống cũng hân hoan đắc ý, nào ngờ người tính không bằng trời tính, sau này Nhị phu nhân điều dưỡng thân thể tốt lên, liên tiếp sinh con trai dòng chính, vợ chồng còn càng ngày càng ân ái.

Cứ như vậy, con Cả là con vợ bé tồn tại liền thành khó xử, dì Tống cũng càng ngày càng lo sợ bất an.

Hồi lâu sau, Nhị phu nhân mới buồn bã lên tiếng: “Em nói thật cho tôi nghe đi, mấy năm gần đây tôi có từng đối xử tệ bạc với mẹ con họ?”

Thúy Thiền nhỏ nhẹ: “Trời đất chứng giám, dì Tống làm tổn thương phu nhân trước, phu nhân đâu có phụ lòng cô ta. Đều là đứa hầu được nâng lên làm vợ bé, nhìn xem chi phí ăn mặc của dì Hương và cậu Sáu… Bọn họ nên biết đủ.”

Đôi mắt Nhị phu nhân lấp lánh ánh lệ, song nhanh chóng biến mất, kéo tay nàng, nghẹn ngào: “May mà trước khi lấy chồng bà nội đưa em cho tôi, thời gian nan nhất có em ngày ngày khuyến khích an ủi tôi mới chịu đựng được.”

Thúy Thiền cất giọng chân thành tự đáy lòng: “Lão phu nhân từng nói phu nhân là người lương thiện nhiệt tình, theo phu nhân chắc chắn không sai.”

Chủ tớ hàn huyên cười đùa một lát, Thúy Thiền sực nhớ ra một chuyện: “Đúng rồi, phu nhân còn chưa hỏi tôi làm việc thế nào.”

Nhị phu nhân xoa trán cắn môi, cười mắng: “Đều tại em, tại em quấy nhiễu nên tôi mới quên béng đi mất. Nói mau, nói mau, sáng sớm hôm nay chẳng phải bảo em đưa nhân sâm sang đó còn gì, em Tư thế nào rồi, sinh chưa.”

Thúy Thiền mỉm cười: “Giày vò cả buổi sáng, cô Tư lại sinh con gái.”

Nhị phu nhân kinh ngạc: “Lại là con gái! Đều bốn đứa rồi!”

Thuý Thiền cũng thầm than tiếc, bốn đứa đều thế, thế này hỏi trời trời cũng không biết.

May mà cô Tư được chân truyền ít bản lĩnh của mẹ ruột, cho dù mẹ chồng không thích vẫn được lòng chồng, chỉ mong bản lĩnh của dì Lâm đáng tin, để cô Tư có thể tiếp tục quấn lấy chồng sinh em bé.

Nhị phu nhân than thở một lát, cất giọng vô lực: “Sao lại thế nhỉ. Em Sáu liên tục sinh con trai, em Tư liên tục sinh con gái.”

Thúy Thiền nhỏ giọng: “Nghe nói dì Tư bị sảy cái thai trước lại là con trai.”

Nhị phu nhân nhếch miệng, tiếc nuối: “Lại nữa, hai năm trước nó lại sảy thêm một đứa, vẫn là bé trai đã thành hình.” Năng lực sinh nở của Mặc Lan kỳ thực rất mạnh, bi kịch ở chỗ, sảy thai đều là con trai, sinh ra đều là con gái.

“Bao năm trôi qua, giờ đây tôi chẳng còn giận hờn nó nữa, chỉ mong em Tư biết điều, đừng tranh chấp với mấy đứa vợ bé nữa, cẩn thận chăm lo thân thể, sinh ra con trai mới được.” Nhị phu nhân thở dài thườn thượt.

Thúy Thiền mỉm cười, mấy năm gần đây Nhị phu nhân càng ngày càng hiền hoà, ân oán trước kia với dì Lâm cũng phai nhạt theo gió, một lòng hướng thiện, tích phúc đức cho các con.

“Cô Năm tốt nhất, trai gái đều đủ cả, làm cô Sáu ao ước lắm.”

“Con bé ấy cũng không bớt lo, em Sáu hâm mộ nó, nó còn hâm mộ ngược lại ấy chứ.”

Nhị phu nhân hơi gắt giọng: “Em rể Sáu yêu thương em Sáu lắm, nâng trên tay sợ rớt, ngậm trong miệng sợ tan, không chịu tách rời một giây một khắc, em rể Năm thì thỉnh thoảng lại châm biếm. Lần trước quan trên của em rể Năm tặng đứa hầu, cái Năm làm ầm lên một trận, bây giờ chẳng biết ra sao rồi.”

Thuý Thiền nghe cũng cười: “Cô Năm cũng không phải người hẹp hòi, chẳng qua cậu rể Năm muốn lấy vợ bé cũng phải để cô ấy đồng ý mới được, hai người trước đó chẳng phải tốt đẹp còn gì, vừa ngoan ngoãn vừa biết điều.”

“Nó đang so bì với cái Sáu đấy!” Nhị phu nhân kêu lên: “Sao có thể so sánh với em rể Sáu được, nửa đời trước hắn nếm bao nhiêu đau khổ như thế, tính tình bướng bỉnh lắm, ghét nhất bị người ngoài nhúng tay vào việc trong nhà.”

Nhớ năm đó Thục vương tặng hai mỹ nhân, em rể Sáu ngay lập tức đưa cho kẻ dưới chưa lấy được vợ, sau đó được tặng thêm bốn vũ cơ, em rể Sáu bèn cho ăn cho mặc tử tế, hễ trong nhà có yến ẩm liền gọi ra ca múa trợ hứng, nửa quan to quý nhân đất Thục đều từng thấy, thẳng thắn khen ngợi Thục vương phủ biết đào tạo người tài, sắc nghệ vẹn toàn.

Nhớ tới kẻ lúc xưa ở phủ Ninh Viễn hầu tên Phượng Tiên, Nhị phu nhân âm thầm buồn cười.

Sau đó Thục vương giận dữ, định ra đòn ngáng chân, kết quả bị Cố Đình Diệp giành trước dâng tấu chương tố cáo. Cậu Ba Trường Phong từng sinh động như thật giải thích qua ý chính của bản tấu chương này.

Thưa hoàng đế, thần đưa hết phụ nữ mà Thục vương nhét cho thần cho người khác, chọc giận Thục vương, thần biết sai rồi, hoàng gia ban tặng, cho dù là một cái bô cũng đâu thể tuỳ tiện đưa đi! Cho nên lần thứ hai Thục vương lại tặng phụ nữ, thần bèn giữ lại, còn thường xuyên sử dụng, khách khứa dự tiệc đều khen ngợi hết lời, nhưng Thục vương lại không vui, tỏ vẻ thần không hiểu chính xác cách sử dụng những người phụ nữ này. Hoàng thượng ơi, hiện tại Thục vương muốn quản lý đến đàn bà con gái trong nhà thần, sau này có phải còn định xen vào việc thần điều khiển quân đội hay không?

Hoàng thượng ơi, thần không muốn lấy vợ bé, thần trước kia chịu đủ gia đình không yên, cửa nát nhà tan, việc này ngài biết mà, thần không muốn lấy vợ bé Thục vương phi ép thần phải lấy, thần làm thế thì Thục vương được lợi gì chứ! Thần tận tâm lao lực giúp hoàng thượng, còn chẳng có thời gian bảo ban việc học cho con trai, cứ như vậy có khi lại phải đưa con trai vào kinh tiếp, giống anh Cả anh Hai nó bầu bạn với hoàng tử, có lão sư hoàng gia theo dõi, thần cũng yên tâm, hoàng thượng ngài xem… hay là tiếp nhận thêm một đứa nhé?

[Hoàng đế ngự phê cho Cố Đình Diệp: Thư đồng của hoàng tử đã đủ, riêng nhà chú đã chiếm hai đứa, rất nhiều lão đồng chí bất mãn tới tấp kia kìa, nhóc con còn lại thôi khỏi cần. PS: Thằng Cả nhà chú không tồi đâu, như ông cụ non, xử sự thoả đáng, rất được Đại hoàng tử của trẫm coi trọng, thằng Hai thì kiệm lời quá, làm các lão sư rất mệt mỏi, đợi vài tháng nữa anh vợ chú Thịnh Trường Bách về triều nhậm chức thì trả về cho cậu ta, bồi dưỡng tử tế.]

Hoàng đế đợi chính là cớ này, tức khắc hạ chỉ nghiêm khắc trách móc Thục vương, ngay cả hoàng tử đều không thể tùy tiện qua lại với quan viên, mi là phiên vương, năm lần bảy lượt kết giao với đại quan biên giới là có ý gì?

Ý ngoài lời chính là, trẫm đây chính là phiên vương lên ngôi, hơn nữa vừa lên ngôi đã giải quyết hai phiên vương khác, mi định bắt chước phỏng?!

Mấy năm sau, hoàng đế giảm hai phần ba đội binh mã bảo vệ của Thục vương, giành lấy quyền quản lý tiền đồng và quyền khai thác quặng, còn thuận tiện ngự ban cho Thục vương phủ mấy vị “phụ tá”.

Mỗi lần nhớ tới thư nhà của em Sáu gửi đến từ phương xa, Nhị phu nhân liền muốn cười, trong lòng ấm áp.

Thuý Thiền lặng lẽ quan sát, thấy Nhị phu nhân mỉm cười, tựa như nghĩ đến việc thú vị, hoàn toàn quên chuyện khó chịu ban nãy, nàng thầm thở phào nhẹ nhõm, mỗi khi nhắc tới cô Sáu luôn có thể khiến bà chủ vui vẻ hơn.

Thấy vậy, Thuý Thiền lại cố gắng cười bảo: “Ban nãy mới trở lại phủ, tôi thấy lão Cát Đầu lại đang dỡ hàng chỗ cửa nách, nói Nhị gia nhà ta từ biên thùy gửi đồ về, trong đó có da cáo, màu sắc rực rỡ, tôi nhìn mà hoa cả mắt, đẹp lắm. Lão Cát Đầu nói là Nhị gia nhà ta đích thân săn, tự tay lột da, tìm sư phụ tốt nhất chế tạo, dự bị Tết năm nay làm khăn trùm đầu mới cho phu nhân.”

Nhị phu nhân trong lòng ngọt như mật, má hây đỏ: “Đều là vợ chồng già còn bày trò, người khác thấy lại cười cho. Năm nay đã thu xếp chuẩn bị xong hôn sự cho Trang nhi, người phải mau về mới được, việc khác nào quan trọng.”

Thuý Thiền thấy bà chủ nhoẻn cười liền yên tâm.

Nhị phu nhân vạch tay tính ngày: “Kể ra thì năm nay cũng lắm việc. Bên phủ Bạc chưa kể tới, Thực nhi đến lúc nên tìm tiên sinh đứng đắn rồi, không thể cứ học với mấy đứa nhỏ trong nhà mãi, sau tôi phải đến hỏi vợ Trường Bách xem, cậu Ba cũng phải vỡ lòng, dì Tống định mời sư phụ dạy võ, vậy mở rộng sân tập võ lớn hơn nữa, có lẽ tương lai trong số bọn trẻ lại có đứa thích học võ…”

Nghĩ ngợi hồi lâu, Nhị phu nhân sực nhớ ra một việc bèn căn dặn Thúy Thiền: “Phải rồi, đừng quên đưa một phần đồ cho sang bên phu nhân và chị dâu, cứ đưa trước mặt, khách sáo chút là được. Tiếp đó đưa một phần chi dì Trương, kín đáo vào, chọn đồ phải thật sự tốt. Ơ? Sao hôm nay phu nhân không có động tĩnh gì thế nhỉ.”

Tuy từ khi lão Hầu gia đoạt lại quyền quản gia của bà vợ, lại bảo con dâu không cần ngày ngày phải đến vấn an, cơ hội đối mặt của mẹ chồng con dâu giảm mạnh, nhưng trước kia biên thuỳ gửi đồ về, mẹ chồng thính như chó săn, giả vờ giả vịt sai người tới hỏi thăm một phen, sốt ruột muốn lao tới xem xét, chỉ e con dâu độc chiếm.

Trên thực tế, mẹ chồng luôn khóc gào giậm chân, muốn con trai phải trực tiếp dâng đồ tốt cho mình, để bà ta phân chia cho con dâu các phòng, nhưng bị lão Hầu gia chỉ vào cái mũi mắng to một trận mới từ bỏ ý định này.

Thúy Thiền mỉm cười, kề sát tai Nhị phu nhân: “Đêm qua lão phu nhân lại tranh cãi với dì Trương, lỡ cào trúng mặt lão gia, bị lão gia lật tay giáng cho một bạt tai, lão phu nhân hiện giờ đang bực bội nằm trên giường đấy.”

Nhị phu nhân chẳng hề có thiện cảm với bà mẹ chồng này, nghe vậy bèn khẽ khàng hỏi: “Lần này lại nằm mấy ngày?”

Thúy Thiền do dự: “Hay là để tôi đi hỏi thăm xem cái tát đó có nặng hay không?” Phải đợi dấu vết biến mất đã.

Nhị phu nhân búng nhẹ vào trán nàng, bật cười khúc khích: “Phòng ma ma cứ bảo em nghịch ngợm, quả không sai.”

Chọn tập
Bình luận