Quyết định xong việc này, gánh nặng trong lòng Minh Lan đột nhiên được buông lỏng, cười tít mắt bảo Dung nhi trở về. Đưa trẻ con đi học chẳng qua chỉ có hai việc ghi danh và nộp học phí. Có điều ở đây nhiều lễ nghi phiền phức, còn phải thêm nhiều thủ tục dài dòng.
Ngày đó trên bàn cơm tối, Minh Lan bèn nói với cha đứa trẻ việc này. Nàng chu đáo soạn hẳn năm chương lớn mười hai phần nhỏ trong đầu, sẵn sàng nói từ ‘để tốt cho việc phát triển nhân cách thì thanh thiếu niên cần môi trường có bạn cùng lứa’, chuẩn bị luận điểm lý lẽ đủ các góc độ, không cái nào trùng với cái nào, sẵn sàng trình bày với Cố Đình Diệp về tầm quan trọng của việc cho Dung nhi đi học, ai biết báo cáo vừa mở màn, Cố Đình Diệp chỉ nói nhẹ nhàng năm chữ đã đuổi nàng đi.
“Em xem mà làm thôi.”
Người kia tao nhã lau khóe miệng, rửa tay, sau đó giơ tay vuốt ve gương mặt Minh Lan gần đây mũm mĩm hơn một chút, mắt uốn lên một độ cong hài lòng, “Em ăn tiếp đi, tôi đi nghị sự.” Sau đó dịu dàng cười châm chọc, phất bào phục lên, quay người bước đi ngoại thư phòng.
Dưới cái nhìn của Cố Đình Diệp, tuyệt đối là ‘dùng người thì phải tin, không tin thì không dùng’, có điều ở trong mắt Minh Lan, đây lại là hành tồi tệ vô trách nhiệm (làm sao, mẹ không được sủng ái nên con gái cũng không quan tâm?). Đoán là khí trời thu làm khó tiêu, Minh Lan ôm một bụng lửa nóng, đêm đó khi đi ngủ quay lưng về phía chồng. Cố Đình Diệp còn không rõ tình hình ra sao, nửa đêm mới về, nhanh chóng thích nghi ôm lấy eo dán vào lưng của nàng. Da thịt nàng trắng mịn mềm mại, bóng lưng nhỏ nhắn xinh đẹp, hắn cọ xát mấy cái, cảm giác rất vừa lòng, liền ôm ấp thêm mấy cái nữa rồi lập tức ngủ, còn ngủ rất ngon.
Hôm sau trời vừa sáng, Đan Quất kinh ngạc phát hiện ra mấy dấu răng chỉnh tề ở trên vai Minh Lan, ngay hàng thẳng lối đâu vào đấy, chị ta lập tức nhìn qua gương trang điểm định tố cáo một phen, nhưng lại nghĩ tới lời Phòng ma ma khuyên bảo, cố nén cơn tức giận xuống, nghiến răng hầu hạ Minh Lan chuẩn bị phục trang.
Minh Lan trước sau không biết gì cũng chẳng phát hiện ra, chỉ cảm thấy gai gai sau lưng, cũng không thèm để ý đến, dùng điểm tâm xong nhìn bên ngoài thấy trời đẹp liền vui vẻ sai Đan Quất đi khố nhà kho tìm ít da tốt, thêm mấy hộp quà bốn màu rồi chuẩn bị xe khởi hành.
Thu tàn nắng không gắt, ấm áp mơn man làm người ta dễ buồn ngủ, Minh Lan suýt chút nữa thì ngủ mất trong xe ngựa, cuối cùng cũng đến ngõ nhà họ Trịnh. Cô Thẩm nhỏ vừa mới thêu được hai mũi, đang rảnh rỗi tưởng thối cả người, thế nào mà lại nghe thấy Minh Lan đến, bèn vui vẻ tới trước cửa viện đón: “Hôm nay mặt trời mọc ở đàng Tây à? Sao em lại chủ động đến gặp chị thế?”
Minh Lan đành phá tan ảo tưởng của chị ta, cười ha ha: “Mặt trời vẫn mọc từ phía Đông, em có việc đến tìm chị dâu của chị.”
Cô Thẩm nhỏ sợ đến biến sắc: “Em đến tìm chị dâu của chị?!”
Nét mặt cùng giọng điệu của chị ta đã nói rõ mức độ hung dữ của Trịnh đại phu nhân.
Bọn họ còn chưa nói được mấy câu, một bà hầu già từ đằng sau bước nhanh tới, nói năng rành mạch: “Thưa Nhị phu nhân, Đại phu nhân nghe nói Ninh Viễn hầu phu nhân tới, đã bày trà và hoa quả lên sảnh, mời phu nhân cùng Nhị phu nhân qua.”
Cô Thẩm nhỏ đành nén tò mò kéo tay Minh Lan đi. Minh Lan thừa dịp vội vàng nói bên tai chị ta: “Mấy hôm trước không phải chị là ‘mợ hai’ sao? Sao giờ lại thăng cấp rồi?” Cô Thẩm nhỏ nghiêng đầu, thì thầm đáp lại: “Cháu trai lớn của chị đang định hôn, trong nhà sắp đón con dâu.”
Đi thêm mấy bước tới trước cửa đã thấy Trịnh đại phu nhân đang đứng đó. Minh Lan thấy bộ dáng nghiêm túc đó cũng sinh chút rụt rè, vội vàng bày ra vẻ mặt vui vẻ tiến lên chào hỏi. Trịnh đại phu nhân cũng trả lễ gọn gàng. Hai bên hàn huyên mấy câu liền ngồi xuống.
Chị dâu trưởng ở đó, cô Thẩm nhỏ ngồi ngay ngắn không dám vui cười, chỉ không ngừng nháy mắt ra hiệu cùng Minh Lan. Hai nhà Cố Trịnh không phải là quen thân, chưa được mấy câu đã không còn lời nào có thể nói. Trịnh Đại phu nhân yên lặng ngồi nghiêm chỉnh, không hỏi Minh Lan vì sao đến cũng không bảo Minh Lan cùng cô Thẩm nhỏ tự đi dạo chơi đi, trong điện hơi lạnh xuống.
Minh Lan cũng không hoảng hốt, đã có kinh nghiệm giao tiếp cùng anh cả Trường Bách, trong lòng nàng hiểu rõ. Phần lớn những người trầm mặc nghiêm túc như vậy đa số có nét đẹp trong nội tâm, tuy không nhiều lời nhưng sáng mắt sáng lòng. Nói gần nói xa còn chẳng bằng nói thẳng, nàng hít sâu một hơi rồi mở miệng nói; “Thực không dám giấu diếm, hôm nay Minh Lan tới cửa vì có chút chuyện muốn nhờ.”
Lông mày Trịnh đại phu nhân không nhúc nhích chút nào, không nói gì chỉ buông chén trà xuống nhìn Minh Lan chăm chú.
Minh Lan cố gắng giữ giọng thành khẩn, tiếp tục nói: “Dưới gối em có một đứa con gái, năm nay tám tuổi, dù ngây thơ đơn thuần nhưng lại không thạo viết lách, càng không hiểu đạo đối nhân xử thế. Em nghĩ không nên cứ để như vậy làm chậm trễ chuyện dạy dỗ, dù thế nào cũng phải có chăm sóc dạy bảo mới được. Hôm qua mấy chị đến nhà trò chuyện, vô tình nghe được là con gái của chị cũng tham gia khuê học, làm Minh Lan nảy lòng tham, mong đứa trẻ kia cũng được đi học, giờ mới đến đây nhờ phu nhân giúp đỡ.”
Nói một hồi xong, cô Thẩm nhỏ đầu tiên là kinh ngạc, cái gì mà ‘dưới gối có con gái’, Minh Lan vào cửa chưa được một năm, ngay cả người vợ trước cũng chỉ mới cách đây có ba, bốn năm thôi, con gái tám tuổi này đương nhiên là con dòng thứ. Nghĩ đến Cố Đình Diệp đã sinh con trước khi kết hôn, chị ta không khỏi coi thường trong lòng, cố gắng nhịn không bĩu môi, lại nghĩ tới Minh Lan vì vậy lại phải nhở vả chị dâu nhà mình.
Bên kia, Trịnh Đại phu nhân cũng thầm ngạc nhiên nhưng sắc mặt không thay đổi, chỉ nói: “Phủ Ninh Viễn hầu là gia tộc khai quốc, thể diện lừng lẫy cỡ nào, sao tôi dám múa rìu qua mắt thợ, quý phủ sao không tự thỉnh một vị nữ tiên sinh?”
Minh Lan đã đoán sẽ có câu hỏi này liền đáp ngay: “Phu nhân có chỗ không biết. Trong nhà của em hiện chỉ có hai bé gái, ngoài con gái nhà em còn có một cháu gái nhà chị dâu cả. Tính ra chỉ vì hai cô bé này mà sai phái nhiều người, không khỏi có chỗ không tiện, thứ hai…” Nàng mỉm cười: “Nói thật ra, em còn trẻ tuổi, chưa quen biết nhiều, không thể biết vị nữ tiên sinh nào đức hạnh tài học tốt, dù có biết sợ cũng không mời được.”
Khóe miệng Trịnh Đại phu nhân hơi lộ nét không bằng lòng, thản nhiên nói: “Sinh hoạt trong gia đình vẫn nên đông đúc một chút thì tốt hơn, sớm biết có ngày hôm nay, khi đó cần gì phải vội vã chia nhà?”
Minh Lan hơi có chút lo lắng nhưng cũng không ngập ngừng li nào, giọng nói trong veo: “Gia đình đông đúc tất nhiên là tốt, thế nhưng cũng phải bằng mặt bằng lòng mới được, bằng không thì chẳng qua là cả miếu tụng kinh, tự mình lại tu đạo mà thôi.”
“Cố Hầu phu nhân đúng là nhanh mồm nhanh miệng.” Sắc mặt Trịnh Đại phu nhân lạnh nhạt, vẫn y như cũ không chút lay động, “Sớm đã được nghe lời lẽ phu nhân bén nhọn, hôm nay được chứng kiến, đúng là danh bất hư truyền, chả trách ngay cả Thái phu nhân của quý phủ cũng phải né tránh mồm mép sắc sảo của cô.”
Trong lồng ngực Minh Lan quay cuồng tức giận, nàng biết là hai mươi năm danh tiếng đóa hoa trắng của bà già kia cũng không phải công toi, mấy ngày nay bà ta cũng không thiếu lần đi làm bộ làm tịch với người ngoài. Nàng cố gắng đè nén phẫn nộ, qua giây lát mới bình tĩnh nói: “Phu nhân, chị và em dù không quen biết nhưng em vốn kính trọng nhân phẩm phu nhân. Em nghĩ, khuê học khiến phu nhân yên tâm gửi gắm con gái đương nhiên là vô cùng tốt, vì vậy mới nảy suy nghĩ làm biếng, mong con gái nhà em có thể được nhờ phu nhân. Đây là một trong các lí do.”
Nói qua nói lại mà không nịnh nọt một chút thì không thể trôi chảy, quả đúng như vậy, lời này vừa nói xong, sắc mặt Trịnh Đại phu nhân hơi nguôi lại, nhìn có vẻ ôn hòa hơn một chút, những lời tiếp theo mới quan trọng. Minh Lan tiếp tục nói: “Lại nói tới những việc phu nhân nghe thấy…”
Nàng dừng một lúc, ngẩng đầu nhìn thẳng Trịnh Đại phu nhân: “Khi còn nhỏ Minh Lan theo bà nội lễ phật, hết lòng tin theo luật nhân quả. Con người sống một đời dám làm phải dám cáng đáng, dù là ai đi sai bước nhầm, khi xuống suối vàng đều sẽ nhận quả báo, đừng mong kêu oan. Minh Lan dám đảm đương lời này!”
Trong phòng yên tĩnh tới mức nghe được cả tiếng kim rơi. Cô Thẩm nhỏ đến cả thở cũng không dám thở mạnh. Lời này mơ hồ mù mịt nhưng tốt xấu gì chị ta cũng hiểu.
Trịnh Đại phu nhân nhìn Minh Lan, sau một chốc khóe môi chị ta mới mềm mại hơn, vẻ mặt này là lần đầu tiên hôm nay Minh Lan được thấy: “Sao không lấy ân báo oán?”
Giọng nói Minh Lan nhỏ nhẹ nhưng ánh mắt lại kiên định: “Nếu như đếu lấy ân báo oán, lại dùng cái gì để trả đức? Lấy chính trực đáp chính trực, lấy đức trả ơn mới biết trên đời có thiện có ác.”
Trịnh Đại phu nhân hơi thở dài, không nói tiếp nữa nhng vẻ mặt đã không còn lạnh lùng như vừa nãy.
Minh Lan nhíu mày, chậm rãi nói: “Còn con bé kia, có một số việc em quả thực là có thể làm hoặc không. Giọt sương từ trên lá rơi xuống, với con người chẳng qua là nhỏ bé nhưng với con kiến đó lại như thác nước. Có khi chỉ một cái nhấc tay của một người có thể thay đổi vận mệnh của người khác. Minh Lan cũng không nhân từ gì cả, đơn giản là một việc nên làm, mong cho lòng bình an thôi.”
Dung nhi nếu tính tình dịu ngoan, nàng cũng không cần phiền lòng như vậy, cẩn thận dạy dỗ, sau này tìm một nhà khá giả gả đi là được rồi. Nhưng mà con bé này lại hoàn toàn ngược lại, tính tình ngang tàng bướng bỉnh, sơ sảy một cái là dễ lạc lối.
Trịnh Đại phu nhân không chớp mắt mà nhìn chằm chằm Minh Lan, chỉ thấy giọng nói Minh Lan chân thành, ánh mắt bình thản, vẻ mặt lạnh lùng như băng tuyết ngàn năm của chị ta dường như có dấu hiệu tan ra. Sau một lát, chị ta ôn hòa nói: “Nghe nói học vấn phu nhân vô cùng tốt, sao không tự mình dạy con trẻ?”
Minh Lan nhìn vẻ mặt chị ta, hiểu là chuyện đã thành rồi liền cười trêu chọc: “Học vấn phu nhân ngài chẳng lẽ không tốt?” Cô Thẩm nhỏ từng nói, vị chị dâu diêm vương của chị ta trước khi lấy chồng rất có tài danh.
Trịnh Đại phu nhân cuối cùng cũng nở nụ cười, hiểu được băn khoăn của Minh Lan, so với hình tượng mẹ cả vô cùng tốt kia còn chân thực đáng tin hơn.
Chị ta đành phải lắc đầu: “Thôi thôi, việc này để tôi lo. Khuê học kia ở ngay sau phủ của bác tôi, chủ giảng chính là em gái ruột của chị dâu bên chi trưởng nhà tôi, vốn đã mở khuê học ở quê Tầm Dương.”
“Tầm Dương?” Mắt Minh Lan sáng lên, “Là vị xưng là ‘Tiết đại gia’?”
Trịnh Đại phu nhân mỉm cười: “Chính là chị ta.”
Vị Tiết đại gia này từng là tài nữ vang danh kinh thành, còn trẻ mà thủ tiết, vì không muốn nhìn sắc mặt họ hàng nhà chồng, dựa vào nhà mẹ đẻ giúp đỡ, dẫn con trai đi tự mình chèo chống gia đình, mở ra khuê học để trang trải việc nhà.
Bà ta dạy dỗ thiếu nữ không chỉ dạy sách xuân thu mà dạy cả y học, tinh tượng, quản lý tài sản, quản gia, luật pháp, thậm chí là đạo đối nhân xử thế cũng có nhắc tới. Lời qua tiếng lại, ở Tầm Dương cũng ra tấm ra món, xây dựng được chút danh tiếng.
Đến mấy năm trước, con trai của bà ta có chức quan rồi cưới vợ, bà ta mới đóng cửa khuê học, ở nhà hưởng phúc. Cũng phải nhắc đến, con dâu hiện tại của bà ta là một đệ tử đắc ý năm đó, vì chính mình dạy dỗ nên mẹ chồng con dâu cực kỳ hòa thuận.
Hồi còn ở nhà họ Thịnh, Minh Lan từng nghe lão phu nhân nhắc tới người này, vô cùng khen ngợi.
Cô Thẩm nhỏ buồn bực một hồi lâu, cuối cùng cũng có chỗ cho chị ta trổ tài, thấy tinh thần chị dâu có vẻ tốt liền cười hì hì bổ sung thêm mấy câu: “Chị ấy vốn ở Tầm Dương, có điều con của chị ta sắp làm quan ở xa, sợ mẹ đi đường mệt nhọc nên không đưa đi cùng. Tiết đại gia không nỡ để vợ chồng con trai chia lìa nên để con dâu đi theo. Bác bên chi trưởng nhà tôi đông con gái, đang cần người dạy dỗ, chị dâu bên chi trưởng gặp cơ duyên này vội mời chị ấy về kinh thành, có chị em giúp đỡ lẫn nhau, cậu cả nhà họ Tiết cũng yên tâm. Ngoài ra còn có sư phụ dạy đàn, dạy thêu thùa nữa đấy.”
Minh Lan vui vẻ vỗ tay cười: “Đây là vận may trên trời rơi xuống, Minh Lan xin được đa tạ phu nhân.” Nàng nghĩ tới một chuyện,tranh thủ thời cơ lại nói tiếp: “Nhà em còn một cô cháu gái, không biết có thể cùng học không?”
Thời cổ đại liên lạc không phát triển, thầy giáo danh tiếng tốt đều là truyền miệng, ngay cả Trang tiên sinh cũng là khó khăn lắm mới mời đến được, huống hồ là nữ tiên sinh ít được để ý tới lại càng khó gặp hơn.
Trịnh Đại phu nhân mỉm cười: “Cùng lắm chỉ thêm một đứa thôi, hơn nữa sợ là mệt Tiết phu nhân.”
“Đa tạ, đa tạ, em về sẽ nói với chị dâu cho chị vui vẻ.” Minh Lan cười hào hứng như trẻ con.
Thời gian còn lại bầu không khí hòa hợp, ba người cười nói một chút rồi Minh Lan từ biệt đi về. Cô Thẩm nhỏ đi tiễn, trên đường còn vờ như giận nói: “Đúng là Cố Thịnh thị nhà cô giỏi, chị dâu của tôi mà cô cũng dám gạt!”
Đi lại một hồi Minh Lan cũng mệt mỏi, uể oải nói: “Nếu chị dâu của chị không minh bạch trong lòng, em có nói khô cổ cũng vô dụng. Ôi… có một số việc tự mình biện bạch không được, không biện bạch cũng không được, thực sự là đau đầu.”
Cô Thẩm nhỏ cũng nghe ít nhiều chuyện anh trai của mình, chân thành nói: “Em yên tâm, người ta cũng không phải mù mắt, không cần nói gì cũng được.” Minh Lan bĩu môi: “Không hẳn.”
Lên xe ngựa, Đan Quất vội vàng lấy nệm giữ ấm đặt sau lưng Minh Lan, thấy vẻ mặt Minh Lan mệt mỏi không khỏi đau lòng nói: “Trịnh Đại phu nhân thật là, sao lại nói như vậy? Giống như là chúng ta đuối lý.”
“Việc này cũng không có gì lạ.” Minh Lan nhắm mắt, nói nhẹ như thì thầm: “Ta đã sớm nghĩ đến, cuối cùng cũng tìm được cơ hội…”
Thái phu nhân giả bộ ở bên ngoài, không phải nàng không biết, chỉ là rất khó phản kích.
Thân thích mấy đời của nhà họ Cố cơ bản đã qua lại với Thái phu nhân ít nhiều gì cũng được mấy chục năm. Nhà người ta đã có tình cảm mấy chục năm nay, một mình ngươi một đứa con dòng thứ vừa mới đến lại còn làm hầu phu nhân, người đỏ mắt chua miệng sợ là không ít, sao người ta lại phải tin ngươi, kính trọng ngươi?
Hơn nữa, Thái phu nhân cũng không nói rõ ra cái gì, chỉ cần làm ra vẻ oan ức là đã giành được thông cảm rồi, hơn nữa bà ta nói ra việc trong nhà kiểu ngắt đầu bỏ đuôi càng dễ gây hiểu lầm.
Chuyện có phiến diện cũng là có thật, người ta lại không nói xấu một câu, Minh Lan làm sao có thể phản bác. Dù có là mẹ kế thì vẫn là bề trên, ở bên ngoài cố gắng biện bạch, phản bác lại thái phu nhân càng khiến người ta cảm thấy Minh Lan là người ngang ngược không hiểu lễ nghi. Nhưng cũng không thể thật sự mặc kệ, thật sự để đến lúc tiếng xấu mòn xương thì thành họa lớn.
Cho nên mới nói việc này khó làm.
So với việc đi ngăn lỗ rò còn không bằng mở ra lối đi riêng. Minh Lan nghĩ ngợi nửa tháng mới nghĩ tới Trịnh Đại phu nhân, lại không có lí do tốt để tới cửa nói chuyện, quá là có vẻ có tính toán. Giờ mới có cơ hội.
Đầu tiên, người này xuất thân tốt, nhà mẹ đẻ nhà chồng đều là danh môn vọng tộc, hơn, người này lại có nhân phẩm đức hạnh nổi tiếng kinh thành. Thứ hai, người này cá tính đặc biệt, không thích lắm lời tán gẫu, có thể thân thích với chị ta chẳng có mấy người. Nếu một vị quý phụ nổi danh kinh thành như vậy lại thừa nhận nàng, Minh Lan chẳng phải làm ít mà hiệu quả lại nhiều.
Quan trọng nhất là hai gia đình chung chí hướng. Trịnh Đại phu nhân lại là người thông minh, bằng nhiều cách chị ta có thể hiểu một ít nội tình nhà họ Cố, khả năng thuyết phục thành công cao.
Hôm nay mở màn chiến đấu thắng lợi, Minh Lan càng quyết tâm hơn. Trên đời này không phải chỉ cần nói lời dễ nghe là người ta sẽ hoan nghênh, động chút chơi bài chị em thân tình mới gọi là có thủ đoạn. Về sau nàng sẽ có vòng xã giao của mình, càng ngày sẽ càng có nhiều bạn bè giúp nàng nói chuyện
Không giới thiệu cho nàng quen biết sao? Không việc gì, nàng cũng không thèm. Nàng có hai chân, tự mình bước vững vàng về phía trước, tự mình mở ra con đường là được.
Xe ngựa hơi lay động, nàng khép hai mí mắt, mệt nhoài nên ngủ thiếp đi rất nhanh.
Trong lúc mơ hồ, nàng chợt nghĩ tới, nói nàng chỉ là đồ sâu lười ham ngủ thật sự là quá oan uổng, tiền lương hậu hĩnh nhưng nàng cũng không phải chỉ có ngủ là kiếm được, công việc thì lúc mệt lúc nhàn, mỗi ngày đều phải nghĩ ngợi kỹ càng, đầy một bụng tính toán, sẽ chết sớm thôi.