Để chuẩn bị cho bữa tiệc, mấy ngày nay Minh Lan bận muốn vắt chân lên cổ, vấn đề đầu tiên chính là tiền đâu.
Lúc trước khoảng chừng bốn năm ngày sau tân hôn, họ Cố có một nhà bà con xa có hỉ. Bởi vì theo quan hệ họ hàng thuộc dạng bảy lần rẽ tám lần ngoặt, không cần vợ chồng Minh Lan phải tự đến chúc mừng nhưng do nhà này hiện cũng xoay xở không tệ, trên triều cũng coi như đứng hàng trên, cho nên cũng không tiện quẳng mối liên hệ họ hàng này đi, Minh Lan đành gửi một phần quà cưới đến.
Loại phong tục này gọi là lại quả. Chỉ cần có chút quan hệ qua lại, gia đình người ta đưa thiếp mời đến dự việc vui, dù anh có đến uống rượu hay không đều phải tặng lại một phần lễ vật, nặng nhẹ tính sau.
Phủ Ninh Viễn hầu là khai quốc công thần, nhân khẩu dù không tính là rất vượng nhưng cũng được coi là đại tộc rễ sâu lá tốt, người thân họ hàng vô số, trong kinh ngoài kinh đều có. Ngoài ra còn có bầy đông đảo anh em trong tối ngoài sáng của Cố ĐÌnh Diệp, dù không tính ở các vùng khác cũng đã là một con số khách mời đáng kể.
Mới qua kết hôn được một tháng, Minh Lan dù chưa công khai tham gia yến tiệc nào cũng đã gửi đi mười một phần rưỡi quà mừng, trong đó đại thọ trưởng bối nhà người ta bốn phần, gả con gái cưới con dâu ba phần, con trai trưởng đầy tuổi hai phần, mừng thăng quan một phần, cộng thêm một nửa phần nhà có tang, nửa phần này là góp cùng với người bên phủ Ninh Viễn Hầu đưa đi.
Minh Lan cuối cùng cũng hiểu vì sao gia tộc lớn thời cổ đại thích sống tụ tập. Mấy gia đình ba, bốn thế hệ cùng chung sống có thể thu được lễ mừng từ tiệc mừng thọ của ông cụ nội cho đến đám cưới của chắt chi thứ hai. Việc hiếu hỉ kéo dài liên miên, đương nhiên phải đưa lễ có qua có lại, người tới ta đi, tiền lễ của nhà giàu về cơ bản chỉ cần không để xảy ra hiện tượng thu chi mất cân đối là được rồi.
Tính như vậy, phủ Cố rõ ràng quá thiệt thòi.
Làm đại thọ? Mấy ông trẻ bà trẻ nhà họ Cố đều ở sát vách.
Cưới vợ? Cố Đình Diệp vừa mới cưới xong, Minh Lan tạm thời còn chưa chết.
Gả con gái? Dung nhi vừa mới lên tiểu học, thời cổ đại cũng không đến mức độc ác như vậy.
Rượu đầy tháng con? Ngay cả khi hai vợ chồng tăng ca làm việc ngày đêm nỗ lực cũng không kịp vào lúc này.
Không có một chút lễ vào nào, nhưng vì đã ra ở phủ riêng, lễ tặng đến chỉ có đúng một phần. Minh Lan nhìn sổ sách mà lặng người, lòng quặn đau từng trận. Nàng cuối cùng cũng có thể hiểu cái gì gọi là ‘lòng đau như dao cắt’! Nàng gần như muốn đi khuyên Cố Đình Diệp quay về ở phủ Ninh Viễn hầu.
Cố Đình Diệp thấy Minh Lan đang khỏe mạnh mà lại rầu rĩ không đâu, không khỏi tò mò mà đặt câu hỏi. Minh Lan sầu não nói: “Phu quân rời nhà đi giang hồ một thời gian, có từng vì mấy việc tiền bạc này mà phiền lòng chưa?”
Con mắt anh tuấn của Cố Đình Diệp mỉm cười, tay trái đang đặt trên ghế tựa gỗ từ đàn nâng lên bưng trà: “Đó là chuyện đương nhiên. Có lần tôi còn từng ăn bát mì Dương Xuân giá ba đồng tiền.”
Minh Lan gật gù đau thương nhìn hắn, thở dài nói: “Phu quân có biết, mấy ngày gần đây chúng ta tổng cộng tặng lễ ra ngoài hơn 653.400 bát mì Dương Xuân, ôi… Vẫn nên đi dự tiệc mới đúng, tốt xấu gì cũng ăn đẫy bụng về.”
Cố Đình Diệp suýt chút nữa phun nước trà từ lỗ mũi ra, vội vã thả chén trà xuống bật cười nói: “Không sao, sau này có thể thu lại.”
Minh Lan khịt mũi coi thường, chỉ vào sống mũi cao vót tuấn tú của người kia sẵng giọng cười: “Đại đô đốc sợ là không để ý công việc vặt lâu rồi, bây giờ trong nhà trên không có người già, dưới không có trẻ con, trừ khi Đại đô đốc mở tiệc mừng cưới vợ lẽ, bằng không lấy lí do gì mà tổ chức hả?”
Cố Đình Diệp dùng ánh mắt thương hại nhìn Minh Lan, ân cần dạy dỗ nàng một hồi: “Để chồng dạy em một câu, nói đến đun bếp, dù có là giữa hè tháng sáu, cũng sẽ có người vội vàng tới nổi lửa nha.”
Câu nói này nghĩ sâu xa thì rất có triết lý nhưng lại khó che giấu vẻ tự đắc. Minh Lan lập tức nhìn chồng mình bằng cặp mắt khác xưa, kính nể tự đáy lòng nói: “Chồng em quả nhiên kiến thức sâu rộng!” Đầy mắt là ý sùng bái. Ánh mắt này làm Cố Đình Diệp cảm giác mình mạnh mẽ lên không ít, lập tức trong lòng vui vẻ, nhịn không được mà nhếch khóe miệng.
“Nhưng mà…” Sau một lúc, Minh Lan không nhịn được lại nói: “Nếu lửa cháy quá mạnh chẳng phải làm hỏng lò?”
Cố Đình Diệp gật gù mỉm cười nói: “Đúng vậy. Vì lẽ đó phải dùng bếp tốt, không phải ai muốn thêm củi vào lò cũng được.”
Minh Lan yên tâm vung tay nhỏ: “Được, phu quân cẩn thận chút là được.”
Cố Đình Diệp nheo mắt cười từ phía sau ghé vào cổ Minh Lan, giọng nói giống như tiếng mèo con kêu: “Vợ ngoan, để chồng nhắc em một câu, hai ta bây giờ đang ở trên cùng một cái lò đấy.”
Minh Lan rụt cổ lại nhìn Cố Đình Diệp một lúc, lập tức biết phải nghe lời: “Vậy chúng ta phải cùng cẩn thận.”
…
Cố Đình Diệp dự đoán rất chính xác. Quả nhiên tầm năm, sáu ngày trước khi tổ chức, phòng gác cổng liên tục nhận quà mừng, trong kinh ngoài kinh đều có, xa thì tướng lĩnh phòng thủ ở biên cương, gần thì có quan lại ở kinh đô và vùng lân cận, còn có cả họ hàng bắc bảy tám cái cầu mới đến, đoán chừng ý tứ đều là ‘quý phủ có việc vui, khổ nỗi thân có công chuyện, không thể tự mình đến chúc mừng do cho nên chỉ chuận bị chút lễ mọn’ vân vân…
Minh Lan nhìn mấy danh thiếp kia nhịn không được mà buồn bực, trong đó có không ít người nàng vốn là không đưa giấy mời nha, nói đến chuyện vui gì vậy? Sau đó nàng đem danh mục quà tặng cho Cố Đình Diệp xem.
Cố Đình Diệp xem từng mục trong danh sách, có mấy cái tên hắn nhíu nhíu mày, không rõ ý kiến.Có mấy cái hắn suy nghĩ sâu xa trong chốc lát, hình như cóý nghi ngờ. Còn có mấy cái hắn lộ vẻ xem thường, hừ lạnh một tiếng, nhưng lễ tặng cũng không tính là vượt cấp, hắn bảo Minh Lan thu toàn bộ.
“Nếu ‘lễ mọn’ cũng không thu, sợ là có người lập tức muốn nhảy lên.” Cố Đình Diệp mặt trầm như nước, đi thẳng ra ngoại thư phòng.
Minh Lan cũng không hỏi lại, chỉ nhanh chóng về phòng mình nhớ kỹ danh sách kia, nhất là mấy cái tên lúc đó Cố Đình Diệp thể hiện ý tứ, chuẩn bị cho lúc cần. Về phần danh mục quà tặng hồi đáp không cần nàng quan tâm.
Lại quay sang nhìn mấy cái rương lớn chứa ‘lễ mọn’, Minh Lan chợt thấy số tiền này giữ đúng là bỏng tay, hận không thể lập tức trả về cho yên lòng. Nghĩ đến đấy Minh Lan mới thở dài một tiếng, đến giờ nàng mới phát hiện mình cũng có chút kiểu mẫu xuyên không, cũng bắt đầu coi tiền bạc như cặn bã rồi?
Lại thêm hai ngày, trong cung ban thưởng một hộp lớn trân châu do Nam Hải tiến cống. Viên nào viên nấy to đùng đầy đặn, tròn vo tinh thuần, cùng với một cây san hô cao hơn một thước, toàn thân đỏ thẫm trơn bóng, vô cùng hiếm có đẹp đẽ, đều là bảo vật cực kỳ quý hiếm. Còn có một túi dùng vải hoàng gia gói ba trăm lượng bạc.
Ban thưởng chỉ để tượng trưng, ý của Hoàng đế là ‘các anh em thấy không, họ Cố này là do trẫm che chở.’
Minh Lan ôm túi bạc to như túi gạo vào trong ngực mà không có chút cảm giác mệt mỏi nào, ngược lại còn rất thi vị mà cảm khái nói: “Đến cùng vẫn là ăn cơm nhà nước mới yên tâm thoải mái.”
Nếu không phải là thân thể này mềm mại không quen lao động, đoán là thời gian ôm bạc còn kéo dài hơn. Đến tối cánh tay nhỏ mềm mại của Minh Lan bị sưng lên. Cố Đình Diệp tức giận cầm thuốc mỡ đi vào, ánh mắt hung ác đến mức Đan Quất đang định đón thuốc bị dọa chạy mất, sau đó tự mình xoa cánh tay Minh Lan. Bàn tay gân cốt đan xen rõ ràng, vừa dùng lực xoa nắn vừa tức giận mắng: “… Em chưa từng thấy bạc à!”
“Ha ha, chưa từng thấy bạc do hoàng đế thưởng.” Minh Lan hơi hít vào khí lạnh, cánh tay vừa xót vừa sưng nhưng không dám kêu đau, liếc mắt nhìn lại chỉ thấy sắc mặt Cố Đình Diệp sa sầm, nàng không nhịn được nói: “Làm sao vậy, thánh thượng ban thưởng có gì không đúng?”
Cố Đình Diệp trầm giọng nói: “Hoàng thượng bây giờ khó khăn, thật ra không cần ban thưởng như vậy. Khó xử của ngài sao tôi có thể không biết.”
“Không phải nói quốc khố vẫn đầy à.” Minh Lan ngạc nhiên nói. Lưu lại quốc khố đầy tràn chính là thành tích quan trọng nhất của tiên đế.
“Trong sổ sách thì đương nhiên là đầy đủ.”Cố Đình Diệp cười lạnh. “Phía bắc cần giữ biên giới, phía nam thì có người Miêu và Miến Điện, còn phải chỉnh đốn sau hai lần chiến tranh, khắp nơi đều cần tiền nhưng bộ hộ khăng khăng không chi ra, một đám vô liêm sỉ, chỉ biết làm mấy chuyện vô ích.”
“Hoàng thượng vì sao không ra lệnh răn dạy, giờ cả thiên hạ sợ là đều nghĩ quốc khố vẫn đầy.” Sắc mặt Minh Lan nghiêm trọng.
Cố Đình Diệp hừ lạnh một tiếng: “Thứ nhất, nếu như hoàng thượng vừa lên ngôi bèn đưa việc này ra không khỏi tỏ vẻ tiên đế không tài đức, cũng may mà ba năm giữ đạo hiếu của Hoàng thượng sắp hết. Thứ hai…” Hắn không biết có nên nói với Minh Lan hay không, hơi chần chừ.
“Thứ hai, tân đế vừa lên ngôi mấy năm, đều là mong mọi chuyện yên ổn, hơn nữa hoàng thượng ở phiên đã nhiều năm, không hề có căn cơ trong kinh thành, tất nhiên không thể lập tức ra tay chỉnh đốn.” Minh Lan tiếp lời, chậm rãi nói: “Hơn nữa, so với họa quan lại sâu mọt thì khi đó thu dọn loạn Kinh Vương Đàm Vương quan trọng hơn.”
Cố Đình Diệp cảm thấy trong lòng thoải mái, bàn tay nắm lấy cánh tay trắng mịn như men sứ của Minh Lan, động tác dần buông lơi, nhỏ giọng nói: “Hoàng thượng cũng không dễ dàng, vì thế buổi tiệc này chúng ta vẫn nên làm đơn giản chút.”
Minh Lan nghiêm túc gật đầu.
Nói là làm đơn giản nhưng vẫn như cũ liệt kê ra một danh sách dài. Những người này không thể không mời.Hai ngày trước buổi tiệc đưa ra một tập giấy, trên mỗi tờ đều có một vòng tròn lớn. Quanh vòng tròn ghi rõ lần lượt từng nhóm tên người, rõ ràng là để mô phỏng vị trí ngồi trong bàn ăn. Vợ Liêu Dũng dù cảm thấy hơi có vẻ trẻ con nhưng cũng thầm than tính toán thật khéo léo.
“Người làm đều đã sắp xếp xong, khách nam ở ngoại viện có mười lăm bàn, nữ quyến nội viện tám bàn, chuẩn bị năm bàn dự bị. Phu nhân xem có thỏa đáng không?”Vợ Liêu Dũng cung kính bẩm báo, “Trong phủ cũng không dựng sân khấu kịch, chỉ mời một tốp đàn hát hí kịch ở ngoài sân, khách mời muốn nghe là có thể gọi ra. Ngoài ra còn có vị trí đặt xe ngựa, chỗ nghỉ ngơi ăn cơm của nô bộc do khách mời mang đến, người dẫn khách ở ngoại viện, người xướng tên mời vào chỗ, tất cả đều đã bố trí xong…
Minh Lan ngồi ngay ngắn trước bàn, từng mục sổ sách thực đơn món ăn và rượu pha chế, tiền đã chi ra, bố trí người làm, vừa nhẹ nhàng dặn dò, vừa nhắc nhở mấy điểm quan trọng, phía trước mấy bà hầu nàng dâu đang đứng, nghe Minh Lan nói chuyện mạch lạc rõ ràng, lập tức thu hồi ý khinh thường, thành thật trả lời.
Càng tới gần ngày, Minh Lan càng cảm thấy nghiêm trọng, cả ngày xụ mặt. Cố Đình Diệp trên triều không có việc vì, như mọi khi chỉ thích trêu chọc đùa giỡn Minh Lan. Giờ thấy nàng không phản ứng lại, hắn mới tỉ mỉ xem xét nàng mấy ngày, ngờ vực nói: “Không phải là trong lòng em có chuyện đấy chứ?”
Minh Lan buông lỏng quai hàm đang cứng ngắc, thở ra một hơi thật dài, cười khổ nói: “Lão gia có mắt nhìn không tệ.”
Tình huống bây giờ rất đặc biệt. Con gái dòng thứ giống như Minh Lan, đa số mẹ cả sẽ không mang theo bên người từ nhỏ để chỉ dạy làm thế nào chiêu đãi xã giao mở yến tiệc. Con gái dòng thứ luôn ở sau cánh cửa đóng kín lặng lẽ lớn lên, học chút thêu thùa may vá đọc viết, sau đó làm bé ngoan chờ lấy chồng. Vì lẽ đó nhà quyền quý thường không cưới con vợ lẽ làm con dâu.
So với con gái dòng chính, dù là kiến thức, thủ đoạn, tài năng hay phẩm chất đều không cùng một cấp bậc. Đương nhiên trong đó cũng có những người hiếm hoi không cần dạy dỗ mà tự học thành tài (Xin mọi người cho đại biểu kiệt xuất của giới con gái dòng thứ nữ sĩ Giả Thám Xuân một tràng pháo tay).
Minh lan cúi đầu xuống âm thầm rơi lệ, nàng lo lắng … cũng không phải chuyện lạ.
Với những công việc lặt vặt, Thịnh lão phu nhân đều đã dạy Minh Lan một hồi. Nhưng mà bản thân nàng lại chủ quan, mười năm nay tính toán của hai bà cháu đối với tương lai của Minh Lan cũng chỉ là làm cô vợ nhỏ trong gia đình quan lại thân sĩ giàu có bậc trung.
Dự tính sinh hoạt sau khi kết hôn của Minh Lan, tình huống quan trọng nhất cần một mình tổ chức đoán là mời mấy chị em bạn dâu ăn bữa cơm đạm bạc bảy món một canh, ngồi trong tiểu viện nói ít chuyện bát quái cắn hạt dưa, tiện thể tán gẫu con bé nhà chị mọc ra mấy cái răng rồi, chồng tôi vừa nạp tiểu hồ ly, vân vân…
Sau đó là mẹ chồng nàng dâu giằng co liên miên, con dâu xuất thân dòng thứ đi theo bên mẹ chồng, vừa bị mắng vừa kêu oan, tự nhiên dần dần sẽ học được tất cả công việc. Đáng tiếc con đường này Minh Lan không được đi.
Vốn chỉ tính toán làm quản đốc phân xưởng của xí nghiệp ở thị trấn, ai biết nhảy một cái trở thành CEO của tập đoàn tài phiệt trong danh sách của Forbes. Mong muốn cùng hiện thực khác biệt một cách nghiêm trọng. Thành viên ban quản trị lại còn phủi tay bỏ mặc chủ tịch, ngay cả huấn luyện trước cũng không có!
Nói là ăn bữa cơm đạm bạc nhưng khách đến cửa ngày mai đa phần không giàu sang thì cũng cao quý, trong đó còn có một đám chờ để soi mói. Minh Lan không thể làm gì khác hơn là nâng cao tinh thần gấp bội chuẩn bị kĩ càng, kế hoạch viết hết tờ này đến tờ kia, công việc bày ra một việc lại một việc, suy đi tính lại thân phận khách mời phải chiêu đãi thế nào, bàn bày bát đĩa cũng phải có người kiểm kê, nước trà cùng món tráng miệng hầu hạ trong bữa tiệc cũng không thể xảy ra sơ sẩy, nhà bếp cũng cần cẩn thận trông giữ củi lửa, vân… vân. Minh Liên tục cùng mấy quản sự cân nhắc xem có điểm nào sơ hở, mãi đến hai ngày cuối cùng mới ổn định chút.
“Làm hỏng thì sao bây giờ?” Minh Lan lo lắng buồn bã.
“Hỏng thì thôi.” Cố Đình Diệp buồn cười hôn cái trán ủ rũ của nàng, bị Minh Lan đẩy ra, phồng má lên hét lớn: “Cũng không phải là chàng làm hỏng.”
Cố Đình Diệp tóm lấy cánh tay nhỏ nhắn của nàng gặm từng ngón từng ngón. Minh Lan rất muốn biến tay thành dao sắc, vặt luôn hai cái răng cửa của hắn, có điều nhìn hàm răng trắng của hắn lại chùn bước. Cố Đình Diệp cười ôm chặt eo mảnh khảnh của Minh Lan, tay kia giữ yên khuôn mặt nhỏ của nàng nghiêm nghị nói: “Em đừng sợ, tôi hỏi em, bữa cơm này làm hỏng tôi sẽ bỏ em sao?”
“Chuyện này… không đến nỗi đi.” Minh Lan nghiêng đầu. Đêm qua hắn nhiệt tình hận không thể chết trên người nàng, làm loạn khiến eo chân nàng giờ vẫn còn đau nhức.
Cố Đình Diệp thấy nàng chần chừ không trả lời thì không hài lòng, bàn tay to dùng sức nhéo nàng một cái. Minh Lan kêu thảm một tiếng vặn vẹo eo muốn trốn bị hắn ôm lại, hơi cười nói: “Hoàng thượng sẽ trị tội em?”
Minh Lan lập tức lắc đầu: “Cũng không.” Hoàng đế dù cho chỉ có ăn rồi ngủ cũng không rảnh rỗi đến vậy.
“Vậy em sợ cái gì?”
“Có người sẽ cười nhạo em.” Minh Lan cắn môi nhỏ giọng nói “Sẽ nói chuyện phiếm về em.”… nói nàng xuất thân gia đình tầm thường, quả nhiên là con dòng thứ không có năng lực.
“Nếu em làm mười phân vẹn mười sẽ không ai nói em sao?”Cố Đình Diệp nhướng một bên lông mày hỏi.
Minh Lan sửng sốt, Cố Đình Diệp ôm nàng dựa nghiêng vào đầu giường, khóe môi anh tuấn mang theo ý trào phúng khẽ cười nói: “Người có thiện ý với em, dù có sai sót cũng sẽ thông cảm. Người cố tình gây hấn, dù có là tiên nữ giáng trần cũng sẽ chê em sao không thể ăn một miếng hết nửa cái chân giò, nếu như có thể ăn, chà chà, Thất tiên nữ mà giống như em, Đổng Vĩnh có đập nồi bán sắt cũng không nuôi nổi.”
“Chàng, chàng, chàng…!” Mới đầu Minh Lan nghe mà gật đầu liên tục, nghe được đến mấy cuôi cuối lập tức vừa giận dữ vừa xấu hổ, quay lại không để ý người kia nữa. Đó là vết đen nhất trong cuộc đời Thịnh Minh Lan xưa nay vô cùng cẩn thận, nàng sẵn lòng vĩnh viễn quên đi, nhưng mà tên đàn ông đáng ghét này vẫn thích nhắc đi nhắc lại.
Cố Định Diệp cười lớn, nhìn má nàng phấn hồng như lửa hun, trên bệ cửa sổ đặt mấy bồn cây lạ do Tây Vực cống nạp, khí trời tháng năm làm làm hương thơm càng ngào ngạt, gió xuân thổi tan, sau giờ ngọ hương quanh quẩn trong phòng làm cho lòng người khoan khoái. Mĩ nhân trong ngực, hắn không nhịn được ôm chặt nàng, đặt đầu trên đỉnh đầu nàng, nhỏ giọng dịu dàng nói: “Nếu còn gì không biết đều có thể hỏi tôi.”
Minh Lan nằm trong lồng ngực của hắn, suy nghĩ một chút rồi lấy ra danh sách khách mởi từ trong tay áo, chỉ vào mấy cái tên dùng mực chu sa đánh dấu nói: “Mấy người này em chưa từng nghe đến, hẳn là bạn bè đồng liêu bên ngoài của chàng, chàng giới thiệu với em đi.”
Cố Đình Diệp nhìn tờ giấy, chậm rãi nói chuyện phiếm: “Đây là Phù Cần Nhiên, là con trưởng nhà họ hàng của Trường Hưng bá, trước có cùng đọc sách với tôi ở Thục, anh ta dù hơi cổ hủ cứng nhắc nhưng là người tốt.”
“Người này cùng nhảy cửa sổ!” Minh Lan gật gù.
Cố Đình Diệp cười cười, lại nhắc đến mấy cái tên khác nói: “Cậu Thành Vịnh là em trai của lão Đoàn, người này, người này còn cả mấy người này là theo tôi từ trong ngũ quân doanh.”
“Vậy là cùng khiêng thương giáo.” Minh Lan tiếp tục tổng kết.
Cố Đình Diệp dừng lại một chút nghĩ thấy cũng đúng, tiếp tục nói: “Mấy người này vốn là giáo úy đô thống của hoàng thượng khi còn ở phiên, sau đi phòng thủ ở Tuyên Phủ với Bắc Cương, giờ đang hồi kinh báo cáo công tác, nhớ đến ngày xưa ở Bát vương phủ thường cùng nhau ra ngoài uống rượu nghe hát…”
Hừ, còn cùng nhau chơi gái nữa… Không chờ hắn nói xong Minh Lan đã âm thầm bổ sung trong lòng.
“Thực ra đây đều là gạt người ngoài.” Cố Đình Diệp bỗng nhiên xoay một cái: “Đất Thục không yên ổn, giặc cướp gieo họa làm loạn khắp nơi, bọn họ kiêng dè Thục vương, sợ gây thêm phiền phức cho hoàng thượng, ngày thường rất ngột ngạt liền mượn danh nghĩa cùng ta ra ngoài du ngoạn, thay đổi xiêm y vụng trộm đi ra giết mấy tên trộm cướp cho hả giận. Có một lần lão Cảnh suýt chút nữa còn mất cánh tay, vợ ông ta còn mang dao thái rau đến muốn liều mạng với chúng tôi.”
Cố Đình Diệp kể chuyện xưa xong mỉm vui vẻ, giống như vẫn đang hăng hái sôi nổi trong hồi ức. Minh Lan nghe mà há mồm thè lưỡi đỏ mặt một trận, rất xấu hổ tự mắng chính mình lòng dạ hẹp hòi.
Cố Đình Diệp nhìn biểu hiện biến hóa của Minh Lan, sau đó nhẹ nhàng nhấc hai tai thiếu nữ nhẹ nhàng hồng lên, khóe miệng hắn nhếch lên cười nguy hiểm: “Cô bé này, em vừa rồi có phải lại hiểu lầm gì không?”
Minh Lan đột nhiên giật mình, lập tức ngẩng đầu lên lời lẽ đanh thép nói: “Tuyệt không có việc này, em xưa nay luôn cảm thấy phu quân can đảm nghĩa hiệp, đạo đức rất tốt.”
Cố Đình Diệp buông tay, tuy biết cô bé này nói chuyện không đáng tin nhưng vẫn cảm thấy thoải mái trong lòng, không nhịn được trừng mắt cười mắng: “Em không đi làm sư gia chân chó thật lãng phí.”