Vì nhớ đến người cha đã mất, đêm này Cố Đình Diệp cũng không càn quấy, chỉ ôm Minh Lan nằm yên, đến nửa đêm hai người không nói chuyện nữa. Hôm đó Minh Lan mệt mỏi vô cùng, nằm trong lồng ngực giống như lò lửa của người kia ngủ thiếp đi. Cố Đình Diệp dịu dàng vuốt ve mái tóc đen mượt của Minh Lan, trên gương mặt mềm mại như ngọc xuất hiện nét mệt mỏi nhàn nhạt. Hắn hơi đau lòng, nhớ đến ngày mai gặp Dung nhi, còn có Xương nhi ở nơi xa, hai đứa con này hắn chưa từng muốn, hắn không nén được trong lòng thổn thức. Kỳ thực hắn không phải là người cha tốt.
Bàn tay hắn dời xuống xoa đến bụng dưới mềm mại của Minh Lan, chợt nổi lòng mong ước.
Ngày hôm sau trời còn chưa sáng, Cố Đình Diệp dậy rửa mặt thay quần áo, đi ra đúng lúc thấy Minh Lan đang anh dũng quả cảm từ trong chăn vật vã muốn dậy. Hắn không nhịn được cười nói: “Ngủ thêm một lúc nữa, hôm qua đã mệt muốn chết rồi.”
Minh Lan rất kiên quyết lắc đầu nói: “Nếu đã phải làm thì dứt khoát phải đúng quy củ, đến đúng giờ thỉnh an.”
Cố Đình Diệp liếc nhìn đồng hồ nước, cau mày nói: “Nhưng bây giờ mới giờ sửu?”
Minh Lan nhìn cái gối quyến luyến, cắn răng quay đầu nói: “Hiếm khi mới dậy sớm một lần, cũng chẳng sớm bao nhiêu, dứt khoát làm nhiều thêm chút việc khác, ngày thường ngủ dậy muộn là được.”
Việc khác chính là ăn điểm tâm cùng Cố Đình Diệp, sau đó ra vẻ dịu dàng hiền lành tiễn hắn ra ngoài, điệu bộ này làm Cố Đình Diệp cười nhạo khinh bỉ một trận. Minh Lan coi như hoàn toàn không thấy, tiếp tục cười dịu dàng, dù không dọa được Cố Đình Diệp cũng có thể qua mặt được tôi tớ trong phủ, ít ra cũng được cái tiếng tốt.
Tiếp theo là kiểm tra người làm buổi sáng, xem xét các vị quản sự mama sắp xếp việc trong phủ thế nào. Lần kiểm tra đột xuất này, có mấy người trung thành cần cù thật thà được khích lệ, cũng có mấy người gian manh lén dùng mánh lới phải chịu phạt, hiệu quả cũng không tệ. Tới giờ sửu hai khắc, Minh Lan lên kiệu hướng về phủ Ninh Viễn hầu.
Trừng Viên cùng phủ Ninh Viễn Hầu nằm trên cùng một con phố song song với nhau, ở giữa cách phủ Nội vụ nửa cánh rừng (nửa còn lại thuộc khuôn viên Trừng Viên). Nhìn từ trên xuống, bên trong Trừng Viên cùng với sân trong Hầu phủ giống như một cây cung. Minh Lan đi thẳng theo cây cung chính là đi ra từ đường mòn trong rừng, chỉ mất mười phút đi bộ là có thể đến phủ hầu. Tiếc là vì nguyên nhân nào đó, Minh Lan chỉ có thể đi vòng quanh theo sống cung, đầu tiên từ nội viện qua ngoại viện rồi cửa lớn, ngồi kiệu đến cửa lớn Hầu phủ, sau đó từ ngoại viện lại vào nội viện.
Lúc Minh Lan bước vào dãy nhà thứ hai trong ba dãy nhà của Huyên Chỉ cư là vừa vào giờ Thìn. Hướng ma ma đang đứng trước cửa cười đón Minh Lan, cũng không mời vào trong phòng, chỉ ở sân nói: “Nhị phu nhân hôm qua nói muốn đến, hôm nay trời vừa sáng Thái phu nhân đã chờ rồi.”
Minh Lan ngừng một chút, gương mặt hơi thẹn thùng, áy náy nói: “Đều là tôi không đúng, khiến Thái phu nhân ngủ không ngon. Hướng ma ma, tôi vừa vào cửa không hiểu chuyện, nhờ bà cho tôi biết thường ngày Thái phu nhân thường thức dậy lúc nào, tôi cũng biết mà đến đúng giờ.”
… Chả nhẽ nàng không đến, chủ nhân của bà không cần rời giường? Thiệu phu nhân cùng Chu thị chẳng lẽ không thỉnh an hàng ngày? Lừa gạt trẻ con (*) sao?
(*) Nguyên văn: Dương quỷ tử = quỷ Nhật Bản
Hướng ma ma ngẩn người, phản ứng cực nhanh nói: “Xem nhị phu nhân này, đếu là bà già tôi lắm mồm, lại nói Thái phu nhân lớn tuổi, dậy lúc sớm lúc muộn, lúc nào đi ngủ cũng không chính xác…
“Thế cũng không sao.” Minh Lan mềm mại ngắt lời bà ta “Sau này nếu tôi đến sớm liền đến hiên nhà đợt một lát là được, chờ Thái phu nhân chuẩn bị xong tôi lại vào thỉnh an.”
Hừ, tốt nhất là cho nàng đợi đi, có gan thì cứ cho nàng đứng trong sân giống bị phạt một canh giờ! Chiêu này Viên phu nhân yêu thích nhất, khiến Hoa Lan ăn không ít khổ. Có điều chiêu này mẹ ruột dùng tốt, mẹ kế khó dùng, chỉ cần một lần là chờ nghe lời đàm tiếu bay đầy trời đi! Đến lúc đó chờ xem Thái phu nhân Cố phủ danh tiếng tốt làm sao tiếp tục ‘lấy đức thu lòng người’?
Nghĩ đến đây, Minh Lan không khỏi âm thầm mong đợi— xong rồi, nàng phát hiện bản thân mình càng ngày càng vặn vẹo.
Hướng ma ma miễn cưỡng nở nụ cười, không dám lơ là nữa, nhanh chóng mời Minh Lan đi vào trong nhà.
Minh Lan đi vào đã nhìn thấy Thiệu phu nhân cùng Chu thị ở đó, hai người đang ngồi bên cạnh giường nói chuyện cùng Thái phu nhân. Thiệu phu nhân da vàng như nghệ, nét mặt lo âu. Thái phu nhân liên tục khuyên chị ta: “… Dục nhi phúc lớn mạng lớn, từ nhỏ đến lớn đều như vậy, lần này nhất định có thể gặp dữ hóa lành.”
“Chị dâu thứ đến rồi.” Chu thị thấy Minh Lan vào nhà, đứng dậy chào cười nói: “Chị dâu cả vốn là thỉnh an mẫu thân xong là trở về chăm nom anh cả, đang chờ chị hai đấy.”
Minh Lan không nhịn được liếc mắt về phía Hướng ma ma, ánh mắt rất đơn thuần tỏ ý nghi ngờ: mấy người một nói nàng đến sớm, một nói nàng đến muộn, cuối cùng là định làm cái gì?
Hướng ma ma lúng túng cúi đầu.
Chi thị thông minh cỡ nào, vừa nhìn thấy vẻ mặt Hướng ma ma không ổn liền biết lời mình vừa nói sợ là không thích hợp, cũng không chờ Minh Lan trả lời, nhanh chóng cười kéo Minh Lan về phía trước. Minh Lan cũng không nói nhiều nữa, chỉ cung kính chỉnh đốn trang phục chào Thái phu nhân cùng Thiệu phu nhân. Sau đó Thái phu nhân dọn chỗ dâng trà, hàn huyên vài câu xong vừa khéo gom được một bàn mạt chược cho bốn người phụ nữ già trẻ vừa chơi vừa nói chuyện.
“… Chúng ta đang nói về bệnh tình của anh cả con.” Thái phu nhân mặt mày hiền hòa, chỉ vào đĩa trái cây tươi trên giường bảo hầu gái bưng cho Minh Lan. “Đều nói có bệnh mới sống lâu, ta đang khuyên bảo chị dâu con đấy.”
Minh Lan cũng khuyên nhủ theo vài câu, còn nói: “Trong kho nhà con có mấy cành nhân sâm núi, về sẽ mang sang biếu chị dâu, nếu như còn cần vị thuốc gì chị dâu cứ nói.”
Thiệu phu nhân thấy Minh Lan chân thành, khóe miệng hiện ra nụ cười khổ: “Cám ơn em dâu trước, anh cả em bệnh chẳng qua là thêm một ngày tốt một ngày thôi.”
Thái phu nhân khẽ than, trên mặt đều là ý thương tiếc, quay ra Minh Lan nói: “Chị dâu con cùng ta không còn cách nào nữa, ta hôm nay nói với con, con về nói lại với Cố Đình Diệp một chút. Nó gặp gỡ rộng, quen biết nhiều người, anh cả nó giờ đã như vậy, để nó nghĩ cách thế nào cũng phải tìm được đại phu giỏi.”
Lời vừa nói ra, đôi mắt vô thần của Thiệu phu nhân lập tức sáng lên, nét mặt khẩn cầu nhìn Minh Lan. Trong lòng Minh Lan hồi hộp, từ lúc mới bước vào gian nhà nàng đã nổi lòng cảnh giác. Minh Lan suy nghĩ một lúc rồi nhẹ nhàng nói: “Đây là đương nhiên. Có điều chị dâu tốt nhất là cho em biết những vị đại phu nào đã xem bệnh cho anh cả, tránh cho nhị gia lặp lại, còn làm hỏng việc.”
Thiệu phu nhân ngẫm thấy cũng đúng, vội vã từng người từng người kể ra. Nói xong bản thân chị ta cũng giống như đưa đám, mấy vị đại danh y thế gia trong kinh thành cho đến y quán nổi danh ở Trực Đãi, Sơn Tây, Sơn Đông, Hà Nam, Hà Bắc, từ Thái y viện cho đến lang trung thôn dã treo thưởng mà đến, hai mươi ba mươi năm qua hầu như bao nhiêu đại phu nên mời đều đã mời hết.
Dứt lời xong, chị ta nhìn sắc mặt Minh Lan hiện ra vẻ khó xử, cũng biết mình đã làm khó người khác rồi.
“Đương nhiên là phải đi tìm, có điều…” Minh Lan ngẫm nghĩ trong chốc lát, đắn đo nói: “Người ta nói vật họp theo loài, nhị gia bên ngoài biết đều là anh em trong quân đội, để chàng đi tìm đại phu sợ cũng chỉ hiểu biết về ngoại thương. Thái phu nhân ăn muối còn nhiều hơn chúng ta ăn cơm, nhà mẹ đẻ của em dâu cũng đã ở lâu trong kinh thành, còn có mấy chú thím, không bằng mọi người đề đi hỏi đại phu giỏi, đến lúc đó để Nhị gia đi mời là được. Chúng ta một đại gia đình cùng góp sức dù sao cũng tốt hơn một người đi làm bừa.” Cố Đình Diệp chưa chắc đã biết mấy vị đại phu giỏi kia, lúc biết rồi đoán là có thể lấy thế đè người chút.
Thiệu phu nhân nghe hiểu, cũng coi như đồng ý, yên lặng gật đầu: “Cũng chỉ có thể như thế.”
Thái phu nhân mắt sáng lên, nhìn Minh Lan một chút, lại than thở: “Bọn nó chỉ có ba anh em trai, chỉ mong Đình Diệp rảnh rỗi, thường đến thăm anh trai hắn, không chừng còn có thể tốt hơn một chút.”
Minh Lan cười có chút ngại ngùng: “Con trở lại sẽ nói với Nhị gia.”
Thấy nàng thoải mái như vậy, những người còn lại cũng không còn gì để nói. Chu thị nhịn không được tỉ mỉ quan sát vị chị dâu mới này, chỉ thấy Minh Lan ngồi yên lặng, phần lớn thời gian nghe người khác nói chuyện, chỉ thỉnh thoảng thêm vài câu trêu ghẹo. Lời nói của nàng không nhiều, cần nói thì nói, hơn nữa mỗi câu đều lưu lại ba phần, tuyệt đối không nói hết, nhìn như đều ưng thuận hết, thực ra cái gì cũng không đồng ý.
Chu thị thầm cười khổ, cảm thấy ý đồ của mẹ chồng mình sợ là thất bại.
Lúc này hầu gái bên ngoài cao giọng bẩm báo: Dung nhi đến rồi. Mọi người quay đầu chỉ thấy Hồng Tiêu cùng Thu Nương một phải một trái đi vào, đằng trước là Dung nhi mặc một thân áo lụa mỏng màu vàng nhạt thêu hoa cúc, con bé vẫn là bộ dạng gầy yếu, cúi thấp đầu xuống, cũng không nói câu nào.
“Còn không mau thỉnh an mẫu thân cháu?” Chu thị lại cười nói.
Dung nhi cúi đầu chào một cái, ngồi rất không đúng kiểu, xiêu xiêu vẹo vẹo, sau đó con bé nói rất nhỏ: “Thỉnh an phu nhân.”
Nhìn con bé bướng bỉnh như vậy, Thu Nương đứng một bên khe khẽ thở dài không thể nhận thấy, nhẹ nhàng mềm mại, còn Củng Hồng Tiêu thì lại lanh lợi tiến lên một bước, ân cần hành lễ, cười nói: “Thỉnh an phu nhân.”
Minh Lan mỉm cười gật đầu: “Nghe mợ ba nói, các cô đã thu dọn xong hòm xiểng, một lúc nữa mau sửa sang lại, hôm nay chúng ta cùng trở về Trừng Viên.
Thu Nương mừng rỡ, trong ánh mắt đều là vui vẻ, Củng Hồng Tiêu đăm đăm nhìn Minh Lan, cắn môi muốn nói lại thôi. Minh Lan ghét phiền phức, định giả bộ không nhìn thấy, có điều Thái phu nhân đã ôn hòa mở miệng: “Nhị phu nhân là người phúc hậu, có lời gì cứ nói đi.”
Củng Hồng Tiêu liền cúi chào, ngữ khí khiêm tốn nói: “Thiếp thân nghĩ, muốn mang theo hai hầu gái cùng qua, Kim Hỉ cùng với Ngũ Nhi, hai người bọn họ đều là hầu gái hồi môn tới cùng với con, con không nỡ xa bọn họ…” Giọng nói càng lúc càng nhỏ.
Minh Lan rất nhạy cảm chú ý tới Dung nhi hơi nghiêng đầu, nhanh chóng nhìn sang Củng Hồng Tiêu, sau đó rồi lập tức cúi đầu không nói gì.
Thái phu nhân nghe xong, cười nhìn sang Minh Lan, ánh mắt ra hiệu hỏi dò, Minh Lan mỉm cười nói: “Chỉ cần Thái phu nhân cùng chị dâu đồng ý, con tất nhiên là không thể không theo.”
Thái phu nhân hài lòng gật gù, chỉ về phía hai người nhẹ nhàng nói với Minh Lan: “Hai người này cũng không dễ dàng, Đình Diệp vừa đi đã mất nhiều năm như vậy, cũng không có tin tức gì, cả nhà cũng chả hay tin tức gì, bọn họ cố chấp nhất định phải chờ. Ôi…… Lòng người đều là thịt, nhớ tấm lòng này của họ, sau này có gì không đúng con rộng rãi với họ một chút.”
Lời nói tràn đầy thương xót thiện tâm, Hồng Tiêu với Thu Nương vô cùng cảm kích, cùng đỏ viền mắt nhìn Thái phu nhân.
Cố Đình Diệp rời nhà hơn ba năm, đãi ngộ cho hai người bọn họ hai năm trước cùng một năm sau khác biệt ít nhất hai ngôi sao, giờ Thái phu nhân lại có thể nói ra trôi chảy tự nhiên. Trong lòng Minh Lan cực kỳ khâm phục, quyết tâm lấy làm tấm gương học tập. Nàng bắt chước giọng nói chân thành của Thái phu nhân, thêm một chút dịu ngoan giận dỗi, mặt mày xinh đẹp tuyệt trần, cười nói: “Xem người nói, dù người không dặn dò, con còn có thể bạc đãi các nàng sao!”
Thái phu nhân lôi kéo tay Minh Lan, trong mắt mang theo ý cười ấm áp: “Con đứa nhỏ này!”
Chu thị hé miệng cười, Thiệu phu nhân vẻ mặt hơi nhẹ nhõm, Hồng Tiêu cùng Thu Nương kính cẩn ngoan ngoãn tỏ ý cảm ơn. Hồng Tiêu còn lấy khăn tay chấm chấm khóe mắt, để tăng thêm độ kích thích, hầu gái hai bên đều cùng cười khẽ, dường như mọi người đều cảm thấy đây là chân thành, quả nhiên là nhân sinh như đùa, Minh Lan cảm thấy ngày hôm nay của mình trôi qua quá êm ái rồi.