Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Thế giới của Sophie

Chương 34: Bữa Tiệc Trong Vườn

Tác giả: Jostein Gaader
Thể loại: Triết Học

… một con quạ trắng…

Hilde ngồi lặng trên giường. Cô đang nắm chặt chiếc cặp giấy nặng và cảm thấy đôi tay mình đang run lên.

Gần 11 giờ. Cô đã đọc hơn hai tiếng liền. Thỉnh thoảng, cô đã phải rời mắt khỏi những trang giấy để phá lên cười, cũng có khi lại há mồm vì kinh ngạc. Thật hay là ở nhà chỉ có một mình cô.

Những gì cô đã trải qua trong hai tiếng đồng hồ thật ấn tượng. Bắt đầu là chuyện Sophie cố gắng thu hút sự chú ý của ông thiếu tá trên đường từ căn nhà nhỏ trong rừng về. Cuối cùng thì cô trèo lên cây và được Ngỗng Morten cứu, chú ngỗng đã tới như một thiên thần hộ mệnh từ Lebanon.

Tuy đã lâu lắm rồi, nhưng Hilde không hề quên hồi bố cô hay đọc cho cô nghe truyện Những cuộc phiêu lưu kỳ diệu của Nils. Nhiều năm sau đó, hai bố con vẫn có chung một ngôn ngữ bí mật liên quan tới cuốn truyện. Và bây giờ ông lại lôi con ngỗng ngày xưa ra một lần nữa.

Sau đó, Sophie trải qua lần đầu tiên làm người khác đơn độc trong quán cà phê. Hilde đặc biệt ấn tượng với những gì Alberto nói về Sartre và chủ nghĩa hiện sinh. Ông gần như mê hoặc cô – tuy trước đó ông cũng đã làm vậy nhiều lần trong cái cặp giấy.

Vào khoảng năm ngoái, một lần Hilde đã mua một cuốn sách về chiêm tinh học. Một hôm khác, cô đem về nhà vài bộ bài bói. Lần sau là một cuốn sách về thuyết duy linh. Lần nào bố cũng giảng cho cô một bài về sự 'mê tín' và 'năng lực phê phán' của cô, nhưng ông đã đợi đến tận bây giờ để ra cú đòn quyết định. Đòn phản công của ông vô cùng chính xác. Rõ ràng, ông không thể để con gái lớn lên mà không cảnh báo đầy đủ về những thứ thuộc loại đó. Để hoàn toàn yên tâm, ông còn vẫy chào cô từ màn hình một chiếc ti vi trong cửa hàng điện tử. Đáng ra ông chẳng cần phải vất vả vậy…

Điều cô tò mò hơn cả là Sophie. Sophie – bạn là ai? Bạn từ đâu đến? Tại sao bạn lại bước vào cuộc đời toi?

Cuối cùng thì Sophie được tặng một cuốn sách về chính cô. Có phải đó chính là cuốn mà Hilde hiện đang cầm trên tay? Nhưng đây chỉ là một tập giấy. Nhưng dù sao thì – làm thế nào mà một người có thể tìm thấy một cuốn sách về mình trong một cuốn sách về mình được nhỉ? Chuyện gì sẽ xảy ra nếu Sophie đọc cuốn sách đó?

Bây giờ chuyện gì sắp xảy ra? Chuyện gì có thể xảy ra? Trong cặp giấy chỉ còn lại vài trang.

Sophie gặp mẹ trên xe buýt khi từ thành phố về nhà. Ồ không! Mẹ sẽ nói gì khi nhìn thấy cuốn sách trên tay Sophie?

Sophie cố nhét cuốn sách vào chiếc túi đựng đầy băng giấy màu và bóng bay cho bữa tiệc, nhưng không thành công.

“A Sophie! Hai mẹ con mình bắt cùng một chuyến xe buýt. Hay thật!”

“Con chào mẹ.”

“Con mua sách à?”

“Không, không hẳn thế đâu ạ.”

“Thế giới của Sophie… lạ nhỉ.”

Sophie biết cô không có được một chút xíu cơ hội nói dối mẹ.

“Alberto cho con.”

“À, dĩ nhiên rồi. Mẹ đã nói rồi đấy, mẹ đang mong gặp mặt ông ta. Cho mẹ xem được không?”

“Ít nhất thì mẹ cũng có thể đợi đến khi mình về nhà được không ạ? Đây là sách của con mà mẹ!”

“Tất nhiên là của con. Mẹ chỉ muốn xem qua trang đầu tiên thôi, được chưa nào? …'Sophie Amudsen từ trường về. Cô đi cùng đường với Joanna. Họ trò chuyện về người máy…”

“Trong đó viết như thế thật à?”

“Ừ. Tác giả là Albert Knag. Chắc là một tay mới. À thế ông Alberto của con thì họ là gì nhỉ?”

“Knox.”

“Có khi thực ra chính con người đặc biệt đó đã viết một cuốn sách về con, Sophie à. Người ta gọi là dùng bút danh.”

“Không phải ông ta đâu mẹ. Mẹ đừng tiếp tục nữa có được không. Đằng nào thì mẹ cũng chẳng hiểu gì?”

“Ừ, mẹ cũng chẳng cho là mẹ hiểu. Ngày mai là đến bữa tiệc rồi, sau đó mọi chuyện sẽ yên ổn lại.”

“Albert Knag sống trong một thực tại hoàn toàn khác. Thế cho nên cuốn sách này là một con quạ trắng.”

“Con có thôi ngay tất cả những trò này đi không? Không phải nó là một con thỏ trắng à?”

“Có mà mẹ ấy!”

Họ không nói gì thêm cho đến bến xe ở cuối đường Cò Ba Lá, khi họ gặp ngay một cuộc biểu tình.

“Lạy chúa tôi! Helenne Amundsen kêu lên. “Mẹ cứ tưởng chính trị vỉa hè chừa khu phố này ra.”

Chỉ có khoảng mười người. Họ mang các khẩu hiệu:

ÔNG THIẾU TÁ SẮP TỚI

ỦNG HỘ CÁC MÓN KHOÁI KHẨU TRONG LỄ HỘI MÙA HÈ

THÊM THUYỀN LỰC CHO LIÊN HỢP QUỐC

Sophie thấy mẹ thật đáng thương.

“Quan tâm làm gì.” cô nói.

“Những cuộc biểu tình này kỳ quặc thật, Sophie à. Khá là ngớ ngẩn, thật đấy.”

“Trò vặt ấy mà.”

“Thế giới thay đổi ngày càng nhanh. Thực ra, mẹ chẳng ngạc nhiên tí nào.”

“Dù sao thì mẹ cũng nên lấy làm lạ là mình không ngạc nhiên.”

“Ồ không. Họ đâu có quá khích. Mẹ chỉ hy vọng họ chưa giẫm nát những luống hoa hồng nhà mình. Chắc không cần phải biểu tình trong vườn. Mình về nhà nhanh xem sao.”

“Đấy là biểu tình triết học, mẹ ạ. Những nhà triết học thực thụ không giẫm lên hoa hồng đâu.”

“Mẹ bảo này, Sophie. Mẹ chẳng tin là còn có những nhà triết học thật nữa đâu. Bây giờ cái gì cũng là hàng tổng hợp.”

Hai mẹ con dành cả buổi chiều và buổi tối để chuẩn bị. Sáng hôm sau họ lại tiếp tục bày biện và trang trí bàn ăn. Joanna đến giúp một tay.

“Chán quá!” cô than thở. “Ba mẹ tớ cũng đến. Tại cậu đấy, Sophie!”

Nửa tiếng trước giờ mời khách, mọi thứ đã sẵn sàng. Trên cây treo đầy những băng giấy màu và đèn lồng Nhật Bản. Bóng bay mắc trên cổng vườn, hàng cây dọc theo đường đi và cửa trước của ngôi nhà. Sophie và Joanna đã dành gần hết buổi chiều để thổi bóng.

Trên bàn bày thịt gà, rau trộn và các loại bánh mì nhà làm. Trong bếp còn có bánh ngọt nhân nho và bánh gato, bánh nướng Đan Mạch và bánh socola. Nhưng ngay từ đầu, vị trí trang trọng nhất ở giữa bàn đã được dành riêng cho một chiếc bánh sinh nhật – một kim tự tháp bằng bánh nướng hạnh nhân. Trên đỉnh chiếc bánh là một con búp bê nhỏ xíu hình một cô gái mặc bộ váy trắng của lễ kiên tín.

“Mình đã không bỏ quên cái gì.” bà nhắc đi nhắc lại mấy lần trước khi buổi tiệc bắt đầu.

Các vị khách bắt đầu đến. Đầu tiên là ba cô bé cùng lớp Sophie, họ mặc áo sơ mi mùa hè, áo len mỏng, váy dài và một chút xíu trang điểm trên mắt. Lát sau, Jeremy và David vào cổng với vẻ nghênh nghênh trẻ con pha chút ngài ngại.

“Chúc mừng sinh nhật!”

“Bây giờ cậu cũng thành người lớn rồi nhỉ!”

Sophie để ý thấy Joanna và Jeremy đã bắt đầu kín đáo đưa mắt nhìn nhau. Cảm giác có cái gì đó. Đây là đêm Lễ Hội Mùa Hè mà.

Mọi người mang quà sinh nhật tới, và do đây là buổi tiệc vườn triết học nên vài người khác đã cố tìm hiểu xem triết học là cái gì. Dù không phải người nào cũng tìm được món quà có tính triết học, nhưng hầu như ai cũng viết câu gì đó triết lý lên tấm thiệp mừng của mình. Sophie nhận được một cuốn từ điển triết học, cô còn có một cuốn sổ nhật ký có khoá ngoài bìa đề: CÁC TƯ TƯỞNG TRIẾT HỌC CÁ NHÂN. Mẹ của Sophie mời khách uống nước táo trong những chiếc ly chân cao.

“Xin chào… Chàng trai này tên gì vậy? Tôi không nghĩ là chúng ta đã gặp nhau… Cecilie, cô rất mừng là cháu đã đến được…”

Khi các vị khách trẻ tuổi đã có mặt đầy đủ và đang cầm ly nước táo đi dạo dưới những tán cây, chiếc xe Mercedes trắng của cha mẹ Joanna đỗ xịch trước cổng vườn. Trong bộ vest xám đắt tiền, nhà tư vấn tài chính ăn mặc thật không chê vào đâu được. Bà vợ diện một bộ váy đỏ đính những đồng xu kim loại màu đỏ sẫm. Sophie dám cá bà ta đã mua trong cửa hàng đồ chơi của con búp bê Barbie ăn mặc hệt như vậy rồi thuê thợ may một bộ lớn hơn vừa cỡ mình. Một khả năng khác: nhà tư vấn tài chính có thể đã mua một con búp bê rồi đưa cho một nhà ảo thuật để biến thành người thật. Nhưng khả năng này khó xảy ra nên Sophie loại trừ nó.

Họ ra khỏi chiếc xe Mercedes và bước vào vườn trước những ánh mắt kinh ngạc của các vị khách trẻ tuổi. Nhà tư vấn tài chính tặng Sophie một hộp quà nhỏ và dài – món quà của gia đình Ingebrigtsen. Sophie cố hết sức để giữ vẻ bình thường khi thấy món quà té ra là… Đúng vậy!… nó là một con búp bê Barbie. Nhưng Joanna thì chẳn tốn công sức làm vậy.

“Ba mẹ điên à. Sophie đâu có chơi búp bê!”

Bà Ingebrigtsen vội vã bước tới, những đồng xu kim loại va vào nhau kêu leng keng. “Nhưng nó chỉ để bày cho đẹp thôi mà, con biết đấy.”

“À vâng, cháu rất cảm ơn hai bác.” Sophie cố gắng dàn hoà. “Giờ thì cháu có thể bắt đầu sưu tập búp bê.”

Mọi người bắt đầu tiến dần về phía bàn ăn.

“Chúng ta chỉ còn đợi Alberto.” Mẹ Sophie nói với cô với giọng hơi nhanh che giấu sự e ngại ngày càng tăng. Những lời xì xào về vị khách danh dự đặc biệt đã lan truyền giữa những người dự tiệc.

“Thầy đã hứa đến dự, thầy sẽ đến.”

“Nhưng chúng ta đâu có thể mời các vị khách khác vào bàn khi ông ta chưa đến?”

“Tất nhiên là mời được. Nào, mẹ.”

Helene Amundsen bắt đầu xếp chỗ cho khách quanh chiếc bàn dài. Bà cố ý dành chiếc ghế trống giữa ghế bà và của Sophie. Bà nói một vài lời về thời tiết tốt và rằng Sophie giờ đây đã thành người lớn.

Họ ngồi vào bàn được khoảng nửa tiếng thì một người đàn ông đội mũ nồi, tuổi trung niên với bộ râu dê đen từ đường Cò Ba Lá bước vào vườn, tay ôm một bó 15 bông hồng đỏ.

“Thầy Alberto!”

Sophie rời bàn chạy tới chào. Cô quàng tay quanh cổ ông rồi nhận bó hoa. Để đáp lại sự chào đón, ông lục lọi trong túi áo khoác lấy ra mấy quả pháo Trung Quốc, châm lửa và ném ra sân. Tiến đến bàn, ông thắp một cây pháo hoa cà và cắm lên đỉnh chiếc bánh sinh nhật. Rồi ông đến đứng cạnh cái ghế còn trống ở giữa hai mẹ con Sophie.

“Tôi rất vui được có mặt ở đây.” Ông nói.

Các vị khách ngồi lặng. Bà Ingebrigtsen liếc nhìn chồng với ánh mắt đầy ngụ ý. Mẹ Sophie nhẹ cả người vì cuối cùng ông ta cũng đã tới, đến nỗi bà có thể bỏ qua mọi chuyện. Còn Sophie thì phải cố hết sức để nhịn cười.

Helene gõ gõ ly của mình rồi nói:

“Chúng ta hãy chào mừng Alberto Knox đã đến dự buổi tiệc triết học này. Ông ấy không phải bạn trai mới của tôi. Vì tuy là chồng tôi thường xuyên đi biển xa nhưng hiện tại tôi không có bạn trai. Tuy nhiên, con người đáng kinh ngạc này là thầy giáo triết học mới của Sophie. Năng lực của ông vượt xa chuyện đốt pháo. Chẳng hạn người đàn ông này có thể lấy ra một con thỏ từ trong mũ rộng vành. Hay đó là một con quạ, hả Sophie?”

“Rất cám ơn chị về những lời giới thiệu.” Alberto nói rồi ngồi vào bàn.

“Xin mời nâng cốc!” Sophie nói. Khách nâng ly uống mừng sức khoẻ Alberto.

Họ ngồi ăn thịt gà và rau trộn hồi lâu. Chợt Joanna đứng dậy, quả quyết đi về phía Jeremy rồi hôn chụt lên môi cậu ta. Cậu đáp lại bằng cách cố vật Joanna xuống bàn để ôm cô chặt hơn khi hôn lại.

“Ôi, tôi chưa từng bao giờ…”, bà Ingebrigtsen thốt lên.

Còn bà Amundsen thì chỉ bình luận: “Không phải ở trên bàn, các cháu.”

“Sao lại không?” Alberto hỏi.

“Hỏi gì kỳ cục!”

“Một nhà triết học thực thụ không bao giờ sai khi đặt câu hỏi.” Alberto trả lời.

Mấy cậu bé không được hôn thì bắt đầu ném xương gà lên nóc nhà. Cả chuyện này cũng chỉ dẫn tới một lời phàn nàn nhẹ nhàng của mẹ Sophie.

“Phiền các cháu đừng làm thế. Lỡ xương gà lọt vào trong máng thoát nước thì sẽ khá là rắc rối.”

“Cháu xin lỗi.” một cậu nói. Rồi bọn con trai bắt đầu ném xương qua hàng rào.

Cuối cùng, bà Amundssne nói:”Có lẽ đã đến lúc dọn bát đĩa và bắt đầu món bánh. Sophie và Joanna, các con giúp một tay nhé?”

Đường vào bếp chỉ đủ thời gian cho một chút chuyện trò.

“Sao cậu hôn Jeremy?” Sophie hỏi Joanna.

“Tớ ngồi nhìn mội cậu ấy và không thể cưỡng lại được. Cậu ấy xinh trai thật!”

“Cảm giác thế nào?”

“Không hẳn như tớ đã hình dung, nhưng…”

“Lần đầu à?”

“Nhưng không phải lần cuối!”

Chẳng mấy chốc, cà phê và bánh ngọt đã được bày lên bàn. Alberto đang chia pháo cho các cậu bé khi mẹ Sophie gõ gõ tách cà phê của mình.

“Tôi sẽ không nói dài,” bà bắt đầu, “nhưng tôi chỉ có một cô con gái và dịp này chỉ đến một lần. Đúng một tuần và một ngày trước đây, con gái tôi đã sang tuổi mười lăm. Và như các vị thấy, chúng tôi đã không tiếc gì cho buổi tiệc này. Có hai mươi khoanh hạnh nhân trên chiếc bánh sinh nhật, do đó mỗi người có ít nhất một khoanh. Những người lấy bánh trước có thể lấy hai khoanh vì chúng ta lấy từ trên xuống và các khoanh bánh càng ở dưới càng to hơn. Cuộc đời cũng như vậy. Hồi bé, Sophie đi chơi quanh những vòng tròn nhỏ. Nhưng năm tháng trôi qua, vòng tròn lớn dần. Bây giờ, từ đây nó đã vươn tới khu Phố Cổ. Và còn nữa, với một người cha lúc nào cũng ở ngoài biển xa, Sophie đã đến thăm mọi vùng trên thế giới. Sophie, chúng ta chúc mừng con nhân ngày sinh nhật lần thứ mười lăm!”

“Thú vị thật!” bà Ingebrigtsen thốt lên.

Sophie không rõ bà ta đang nói tới mẹ cô, bài diễn văn, chiếc bánh sinh nhật, hay chính Sophie.

Khách khứa vỗ tay rào rào, một cậu bé ném pháo lên cây lê. Joanna rời bàn và đến kéo Jeremy ra khỏi ghế. Họ nằm xuống cỏ và lại bắt đầu hôn nhau. Lúc sau, cả hai lăn vào giữa mấy bụi dâu đỏ.

“Thời nay con gái là người chủ động.” Ông Ingebrigtsen nói.

Đoạn, ông đứng dậy, đến chỗ mấy bụi dâu và đứng quan sát cận cảnh sự việc. Các vị khách khác cũng theo sau. Chỉ còn Sophie và Alberto vẫn ngồi tại bàn. Các vị khách giờ đang đứng thành một vòng cung quanh Joanna và Jeremy.

“Không thể dừng chúng lại được.” Bà Ingebrigtsen nói không phải không có chút tự hào.

“Đúng vậy, con nhà tông không giống lông cũng giống cánh,” chồng bà tiếp lời.

Ông nhìn quanh, chờ đợi tràng vỗ tay tán thưởng câu nói khéo chọn của mình. Khi thấy sự hưởng ứng chỉ là vài cái gật đầu lặng lẽ, ông nói thêm. “Thật vô phương.”

Từ xa, Jeremy đang cố cởi khuy chiếc áo trắng của Joanna giờ đã lấm đầy những vết xanh của cỏ. Còn cô thì đang lóng ngóng tháo thắt lưng của cậu ta.

“Khéo không bị cảm lạnh, con nhé!” Bà Ingebrigtsen dặm.

Sophie ngán ngẩm nhìn Alberto.

“Tình hình diễn biến nhanh hơn là tôi tưởng.” ông nói. “Ta phải thoát khỏi đây càng nhanh càng tốt. Tôi chỉ phải làm một bài phát biểu ngắn.”

Sophie vỗ mạnh tay.

“Mọi người có thể quay về bàn được không ạ? Thầy Alberto sẽ nói vài lời.”

Mọi người chậm chạp trở về chỗ của mình, trừ Joanna và Jeremy.

“Anh định phát biểu thật à?” Mẹ Sophie hỏi. “Hay quá!”

“Cảm ơn chị.”

“Và anh còn thích đi dạo, tôi biết. Giữ sức khỏe thật là quan trọng. Có một con chó làm bạn đường thì lại còn hay hơn nữa. Có phải tên nói là Hermes không?”

Alberto đứng dậy. “Sophie thân mến.” ông bắt đầu. “Vì đây là buổi tiệc triết học nên tôi sẽ nói về triết học.”

Tiếng vỗ tay rào rào chúc mừng.

“Trong nhóm thực khách đầy màu sắc của chúng ta, một chút lý luận có vẻ không phải là không hợp cảnh. Tuy nhiên, cho dù chuyện gì xảy ra thì chúng ta hãy cùng chúc mừng Sophie nhân ngày sinh nhật lần thứ 15.”

Ông chưa kịp dứt lời thì có tiếng động cơ của một máy bay thể thao đang tới gần. Nó lượn thấp xuống bên trên khu vườn. Sau đuôi máy bay thì một chiếc băng rôn dài bay phấp phới. Trên đó ghi dòng chữ: “Chúc mừng sinh nhật lần thứ 15.”

Tiếng vỗ tay lại rào rào nổi lên, lần này còn hơn lần trước.

“Đấy, các vị thấy không?” Bà Amundsen reo lên vui sướng. “Người đàn ông này không chỉ biết làm pháo hoa.”

“Xin cảm ơn. Đó chỉ là chuyện vặt thôi mà. Trong mấy tuần nay, tôi và Sophie đã tiến hành một nghiên cứu triết học quan trọng. Bây giờ và ngay tại đây, chúng tôi sẽ tiết lộ các kết quả đã đạt được. Chúng tôi sẽ tiết lộ điều bí mật sâu xa nhất về sự tồn tại của chúng ta.”

Đám khách lặng yên đến mức chỉ còn nghe thấy tiếng chim ríu rít và tiếng xào xạc trong bụi dâu.

“Thầy nói tiếp đi.” Sophie nhắc.

“Sau một nghiên cứu triết học thấu đáo từ các nhà triết gia Hy Lạp cổ đại đến triết học hiện đại, chúng tôi đã phát hiện ra rằng chúng tôi đang sống cuộc đời của mình trong trí tưởng tượng của một ông thiếu tá, người hiện đang phục vụ trong lực lượng gìn giữ hòa bình của Liên hợp quốc với vai trò quan sát viên tại Lebanon. Ông ta còn viết một cuốn sách về chúng ta cho cô con gái đang sống ở Lillesand. Tên cô ấy là Hilde Moller Knag, cô ấy tròn 15 tuổi vào cùng một ngày của Sophie. Cuốn sách về chúng ta nằm bên giường Hilde khi cô ấy thức dậy vào sáng sớm ngày 15 tháng Sáu. Nói một cách chính xác hơn, nó có dạng một tập giấy. Ngay khi chúng ta đang nói, ngón tay trỏ của cô ấy có thể đang chạm tới những trang giấy cuối cùng.”

Một cảm giác lo ngại bắt đầu lan truyền quanh bàn tiệc.

“Do đó, sự hiện hữu của chúng ta chẳng qua chỉ là một kiểu quà sinh nhật cho Hilde Moller Knag không hơn không kém. Tất cả chúng ta đã được sinh ra để cho một cốt truyện của chương trình dạy triết học mà ông thiếu tá dành cho con gái. Điều đó có nghĩa là chiếc Mercedes trắng ngoài cổng kia chẳng hạn không đáng giá một xu. Nó là trò vặt. Nó chỉ là một chiếc Mercedes chạy đi chạy lại trong đầu một ông thiếu tá khốn khổ, người mà ngay lúc này đây đang phải núp dưới bóng một cây cọ để khỏi bị say nắng. Mấy hôm nay ở Lebanon trời rất nóng, các bạn ạ.”

“Rác rưởi!” Vị cố vấn tài chính thốt lên. “Hoàn toàn vô nghĩa lý!”

“Hoan nghênh ông đưa ra quan điểm của mình,” Alberto điểm nhiên tiếp tục, “nhưng sự thật là chính cái buổi tiệc này mới là thứ hoàn toàn vô nghĩa lý. Điều có lý duy nhất trong cả bữa tiệc chính là bài phát biểu này.”

Đến đây là ngài cố vấn tài chính đứng bật dậy và nói:

“Chúng ta đang gắng hết sức để kinh doanh và để đảm bảo rằng chúng ta có bảo hiểm cho mọi loại rủi ro. Thế mà bỗng dưng lại xuất hiện cái tay biết tuốt này, hắn định phá nát hết bằng ba cái luận điệu 'triết học'.”

Alberto gật gù tỏ vẻ tán đồng.

“Quả thật là không có bảo hiểm nào dành cho các hiểu biết triết học thuộc kiểu này. Chúng ta đang nói về một điều tệ hại hơn cả các thảm họa thiên nhiên, thưa ông. Nhưng có lẽ ông cũng biết rằng bảo hiểm cũng chẳng bao gồm những thứ đó.”

“Đây không phải một thảm họa thiên nhiên.”

“Đúng vậy, nó là một thảm họa hiện sinh. Ông hãy thử ngó xuống dưới bụi dâu và ông sẽ hiểu ý tôi muốn nói gì. Ông không thể mua bảo hiểm phòng cho sự sụp đổ của cả cuộc đời mình. Ông cũng không thể mua bảo hiểm phòng cho việc mặt trời bỗng nhiên lụi tắt.”

“Chúng ta liệu có phải chịu đựng chuyện này không?”, cha của Joanna hỏi vợ.

Bà ta lắc đầu. Mẹ Sophie cũng vậy.

“Thật đáng tiếc.” bà nói. “thế mà chúng ta đã chỉ không tiếc tiền.”

Đám khách trẻ tuổi vẫn tiếp tục hướng về phía Alberto. “Chú nói tiếp đi ạ!” Một cậu tóc xoăn đeo kính đề nghị.

“Xin cảm ơn, nhưng không còn gì nhiều để nói. Khi chúng ta đã nhận ra rằng mình chỉ là những hình ảnh mơ màng trong cái ý thức đang buồn ngủ của một người khác, thì theo tôi im lặng là khôn ngoan nhất. Nhưng tôi có thể kết thúc bằng một lời khuyên rằng các cháu nên theo học một khóa ngắn về lịch sử triết học. Các cháu cần có khả năng suy xét về những giá trị của các thế hệ trước. Điều đó rất quan trọng. Nếu tôi đã cố gắng dạy Sophie điều gì, thì đó chính là suy nghĩ một cách có phê phán. Hegel gọi đó là tư duy phủ định.”

Vị cố vấn tài chính vẫn đang đứng. Ông gõ gõ ngón tay xuống bàn.

“Tên kích động này đang cố phá hủy mọi giá trị đúng đắn mà nhà trường, nhà thờ và chính chúng ta đang cố gắng giáo dục cho thế hệ trẻ. Chính bọn trẻ là những người có cả tương lại ở phía trước và một ngày nào đó chúng sẽ thừa hướng tất cả những gì mà chúng ta đã gây dựng nên. Nếu người đàn ông này không lập tức rời khỏi cuộc tụ họp này thì tôi sẽ gọi luật sư riêng. Anh ta sẽ biết cách xử lý tình huống này.”

“Ông có làm gì hay không thì cũng vậy thôi, vì ông chỉ là một cái bóng. Dù sao thì tôi và Sophie cũng sắp rời khỏi bữa tiệc. Vì đối với chúng tôi, khóa triết học này không phải thuần túy lý thuyết mà nó còn có cả phần thực hành. Khi thời cơ chín muồi, chúng tôi sẽ diễn màn biến mất. Đó là cách mà chúng tôi sẽ dùng để trốn ra khỏi ý thức của ông thiếu tá.”

Helen Amundsen nắm lấy tay con gái.

“Không phải con đang định rời bỏ mẹ đấy chứ, Sophie?”

Sophie quàng tay ôm mẹ. Cô ngước nhìn Alberto.

“Mẹ em rất buồn…”

“Không, điều đó thật vớ vẩn. Em đừng quên những gì đã học. Chúng ta phải tự giải phóng mình khỏi chính những thứ vô nghĩa này. Mẹ em là một phụ nữ dịu dàng và nhân hậu, cũng như cô bé đội mũ đỏ đã đến trước cửa nhà tôi hôm nọ với chiếc giỏ đầy thức ăn biếu bà ngoại. Mẹ em chẳng buồn đâu, cũng như cái máy bay vừa bay qua đây đâu có cần xăng cho những chuyến lượn vòng để chúc mừng sinh nhật.”

“Em hiểu rồi.” Sophie nói rồi quay về phía mẹ.”Thế nên con phải làm những gì thầy nói, mẹ ạ. Đằng nào thì một ngày nào đó con cũng phải xa mẹ.”

“Mẹ sẽ rất nhớ con.” mẹ cô nói, “nhưng nếu có một thiên đường ở phía trên kia thì con cứ bay đi thôi. Mẹ hứa sẽ chăm sóc Govinda. Mỗi ngày nó ăn một hay hai cái xà lách?”

Alberto đặt tay lên vai bà.

“Chị và mọi người ở đây sẽ chẳng ai nhớ chúng tôi đâu. Vì một lý do đơn giản là 'mọi người không tồn tại. Các vị chẳng qua là những chiếc bóng.”

“Đó là lời sỉ nhục thậm tế nhất mà tôi từng nghe!” Bà Ingebrigtsen thốt lên.

Chồng bà gật đầu.

“Nếu không có gì thay đổi thì chúng ta có thể làm cho hắn bị buộc tội xúc phạm danh dự. Hắn muốn tước đoạt của ta mọi thứ mà chúng ta gìn giữ. Người này là một tên vô lại!”

Đến đây, cả Alberto và vị cố vấn tài chính đều ngồi xuống. Ông này tím mặt vì giận dữ. Giờ thì Joanna và Jeremy cùng đến ngồi vào bàn. Áo quần hai người nhàu nát lấm lem. Mái tóc vàng của Joanna bết đầy đất.

“Mẹ ạ, con sẽ sinh em bé,” cô tuyên bố.

“Được rồi, nhưng con phải đợi khi về đến nhà đã.”

Ngay lập tức, bà ta nhận được sự giúp đỡ từ chồng. “Con bé sẽ phải tự kiềm chế thôi,” ông nói, “và nếu phải có một lễ đặt tên thánh đêm nay thì nó sẽ phải tự sắp xếp lấy.”

Alberto nhìn Sophie với vẻ mặt buồn bã.

“Đến lúc rồi đấy.”

“Trước khi đi, con có thể mang ra cho chúng ta một chút cà phê nữa được không?” mẹ cô hỏi.

“Được chứ ạ! Con làm ngay đây.”

Sophie cầm chiếc phích trên bàn. Cô đi pha thêm cà phê. Trong khi đợi chiếc máy cà phê, cô cho chim và cá ăn. Cô còn vào buồng tắm cho Govinda một lá xà lách. Cô không nhìn thấy con mèo ở đâu cả, nhưng có mở một hộp thức ăn cho mèo, đổ vào một cái bát rồi đặt lên bậc thềm. Cô cảm thấy nước mắt mình sắp chào ra.

Khi Sophie mang cà phê quay ra vườn, bữa tiệc trông giống như một bữa tiệc trẻ con hơn là tiệc mừng một phụ nữ trẻ. Mấy chai nước ngọt trên bàn đã bị gạt đổ. Vết bánh socola bôi bê bết khắp khăn trải bàn. Đĩa bánh nho nằm úp trên bãi cỏ. Sophie vừa ra đến nơi thì một cậu bạn đút một quả pháo vào trong chiếc bánh nhiều tầng. Quả pháo nổ làm bánh bắn tung toé khắp vườn và làm lấm lem các vị khách. Thương vong nặng nhất là bộ đồ đỏ của bà Ingebrigtsen. Kỳ quặc là cả bà ta và mọi người khác đều tỏ vẻ rất bình thản. Joanna bốc một miếng bánh socola lớn, bôi đầy lên mặt Jeremy và bắt đầu liến phần bánh đó.

Mẹ cô và Alberto ngồi trên chiếc tàu lượn, hơi tách khỏi những người khác. Hai người vẫy Sophie để gọi cô tới.

“Vậy là cuối cùng mẹ và thầy cũng nói chuyện riêng với nhau.” Sophie nói.

“Và con đã hoàn toàn đúng.” mẹ cô nói. Giờ thì bà có vẻ khá là vui vẻ.”Alberto là một người rất nhân hậu. Mẹ tuyệt đối tin tưởng khi gửi gắm con cho ông ấy.”

Sophie ngồi xuống giữa hai người.

Hai cậu bé đã trèo được lên mái nhà. Một cô bé đi quanh vườn, dùng châm gài tóc chọc thủng tất cả các quả bóng. Rồi một vị khách không mời đổ xịch xe mô tô trước cổng, trên yên xe buộc một thùng bia và nước khoáng. Vài người khách ra đón anh ta vào.

Đến đây, vị cố vấn tài chính đứng lên. Ông vỗ tay để mọi người chú ý rồi nói:

“Các vị có muốn chơi một trò chơi không?”

Ông ta có một chai bia, uống cạn, rồi đặt chai rỗng vào giữa bãi cỏ. Sau đó ông quay lại bàn tiệc, lấy năm chiếc vòng cuối cùng từ chiếc bánh sinh nhật. Ông hướng dẫn mọi người cách ném vòng để nó choàng vào cổ cái chai.

“Con giẫy chết,” Alberto nói.”Chúng ta nên đi trước khi ông thiếu tá kết thúc tất cả những chuyện này và Hilde đóng tập giấy.”

“Mẹ sẽ phải dọn một mình rồi, mẹ ạ.”

“Không sao đâu con. Đây không phải cuộc sống cho con. Nếu Alberto có thể cho con một cuộc sống tốt hơn, sẽ chẳng có ai hạnh phúc hơn mẹ. Không phải con đã kể với mẹ là ông ấy có một con ngựa trắng đấy chứ?”

Sophie nhìn quanh khu vườn. Không thể nhận ra được.Vỏ chai, xương gà, bánh, bóng… tất cả bị xéo nát lẫn vào trong cỏ.

“Đây đã từng là Vườn Địa đàng nhỏ của em.” cô nói.

“Và giờ em đã bị đẩy ra khỏi nó.” Alberto tiếp lời.

Một cậu bé đang ngồi trong chiếc xe Mercedes trắng. Cậu rồ máy và chiếc ô tô đâm xuyên qua cổng vườn, đi lên con đường rải sỏi và vào trong vườn.

Sophie cảm thấy ai đó nắm chặt tay mình và cô bị kéo vào cái hốc có bụi cây. Rồi cô nghe tiếng Alberto:

“Đi nào!”

Cùng lúc đó, chiếc Mercedes đâm sầm vào một cây táo. Một trận mưa táo xanh đổ xuống mui xe.

“Thật quá quắt!” Ông cố vấn tài chính hét lên. “Tôi yêu cầu được bồi thường!”

Bà vợ ông ủng hộ nhiệt liêt.

“Đó là lỗi của tên vô lại đáng nguyền rủa! Hắn đâu rồi?”

“Họ đã biết mất rồi.” Helen Amundsen nói với một vẻ không phải không có chút tự hào.

Ba vươn thẳng người, đi về phía bàn tiệc và bắt đầu dọn dẹp.

“Có ai muốn uống cà phê nữa không?”

Bình luận