Mọi người kinh ngạc mở to hai mắt, bao gồm cả Thác Bạt Ngọc.
Lí Vị Ương cười, nhẹ nhàng duỗi ngón tay, lột lớp da có vẻ hoàn hảo trên thân rắn, nhìn thấy thịt rắn trắng sáng như tuyết, Lí Vị Ương bảo Bạch Chỉ mang lên một chén sứ, xẻ thịt rắn thành từng miếng, nói: “Công chúa, đến nếm thử xem, rất ngon.”
Cửu Công chúa bắt đầu lung lay sắp đổ …
Lí Mẫn Đức đưa nắm tay che lại môi, khẽ ho khan một tiếng, Tam tỷ đôi lúc rất thích bắt nạt tiểu hài tử, nhưng mà, xem Công chúa điêu ngoa bị dọa thành bộ dáng này đúng là rất thú vị.
“Đến đây, ăn thử một miếng, thật sự rất ngon. Trước kia khi ta còn ở quê, lúc đói quá đừng nói đến rắn, đến ngay cả chuột đồng ta cũng từng ăn qua.” Lí Vị Ương làm điệu bộ đưa bát thịt rắn cho Cửu Công chúa.
Cửu Công chúa nôn khan một tiếng, trốn sau lưng Thác Bạt Ngọc không dám thò đầu ra.
Thác Bạt Ngọc tươi cười nhìn Cửu Công chúa: “Phụ hoàng thường nói muội to gan lớn mật, hôm nay xem ra, cũng có người làm muội sợ.”
Cửu Công chúa run run túm lấy tay áo Thác Bạt Ngọc, thầm nghĩ ai như Lí Vị Ương, ngay cả rắn cũng dám cầm trong tay chơi đùa, thậm chí còn ăn sống nuốt tươi, người hoang dã như vậy, đúng là đáng sợ.
“Sao vậy, Công chúa không thích ăn sao?” Lí Vị Ương cười, trong tay nàng chỉ là một con rắn Thái Hoa, căn bản không có độc, nhưng Công chúa lại sợ hãi đến mức này, có thể thấy nàng ấy vẫn chỉ là một đứa trẻ, nhưng mà, cần phải cho nàng ấy nhận chút giáo huấn, để nàng ấy biết ai có thể trêu chọc, ai không thể động vào. Nàng quay đầu đưa bát cho Bạch Chỉ: “Công chúa đã không thích ăn sống, thì nấu thành canh rắn đi.”
(Rắn Thái Hoa: tên khoa học là rắn Vương Cẩm, được xưng là đại vương rắn, rắn vương. Nó là một loại rắn không độc, hình thể rất lớn, sống ở núi và đồi gần bình nguyên, hoạt động cạnh bờ sông, bờ nước.)
Bạch Chỉ không nhịn được bật cười, cúi đầu nói: “Dạ.”
Cho đến khi Bạch Chỉ đi rất xa rồi, Cửu Công chúa vẫn còn đang nôn khan, cầm lấy tay Thác Bạt Ngọc không ngừng run rẩy.
Thác Bạt Ngọc cười: “Không biết Tam tiểu thư có thời gian ngồi nói chuyện uống trà với ta không.”
Nơi này chỉ có Cửu Công chúa, không cần kiêng kỵ gì, Lí Vị Ương thản nhiên nói: “Mời.”
Hai người ngồi xuống đình hóng mát bên ngoài Phúc Thuỵ viện, không biết vì sao Lí Mẫn Đức cũng đi theo, cuối cùng ngay cả Cửu Công chúa đi bước nào nôn khan bước đó cũng run run bước tới.
Thác Bạt Ngọc vừa định nói chính sự với Lí Vị Ương lại thấy hai đôi mắt nghiêm túc đang nhìn họ chằm chằm, hắn đành bật cười, nói với Lí Vị Ương: “Phải làm sao bây giờ?”
Lí Vị Ương nhìn thoáng qua Cửu Công chúa còn đang trốn tránh nàng, nói: “Công chúa, ta cho Công chúa một đồ chơi rất thú vị.”
Cửu Công chúa bỗng chốc nhảy ra thật ra: “Huyện chủ cách xa ta một chút!”
Lí Vị Ương cười, phân phó Triệu Nguyệt vài câu, Triệu Nguyệt nhận lệnh rời đi, chỉ chốc lát sau cầm hai lồng sắt trở về. Cửu Công chúa nghi ngờ nhìn Lí Vị Ương, không biết nàng đang giở trò gì.
Lí Vị Ương nói: “Thất ca của Công chúa đang ở đây mà còn sợ ta sao?”
Thất ca nhìn thấy Huyện chủ đã mất hồn, không đáng tin cậy chút nào, Cửu Công chúa thức thời nuốt những lời này xuống, nhưng nàng cũng tò mò nên đi qua đó xem rốt cuộc là thứ gì…
Chỉ chốc lát sau, nàng kêu to lên: “A! Thứ này ta thích!”
Trong đình hóng mát, nàng ấy lôi kéo Lí Mẫn Đức cùng chơi, “Đại tướng quân uy vũ, lên đi, lên đi…”
“Cố lên! Cố lên…”
“Cắn chết nó, dùng sức cắn, mạnh vào!”
Bên trong một cái hộp mã não khắc hoa văn rất to, có hai con dế mèn cường tráng lao đầu vào nhau, đấu đến ngươi chết ta sống.
Lí Mẫn Đức hơi buông mắt xuống, ngồi cùng nàng ta, nhưng tâm tư đã sớm bay đến bên kia.
Tam tỷ, vĩnh viễn coi hắn là một đứa trẻ.
Cửu Công chúa hứng phấn mặt đỏ bừng, hoàn toàn giống hệt một nam hài tử, từ nhỏ nàng đã tiếp nhận vô số quy củ hà khắc, ma ma giáo dưỡng luôn nói chuyện này không được chuyện kia không thể, làm nàng ngay cả cười to một cách thoải mái cũng bị hạn chế, hiếm có cơ hội được buông thả thế này, nàng đã sớm quên sạch chuyện không vui vừa rồi, vui vẻ lôi kéo tay áo Lí Mẫn Đức.
Lí Mẫn Đức che giấu rất tốt sự chán ghét trong mắt, lạnh lùng nhìn hai con dế mèn đang tranh đấu kia, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Bên này, Thác Bạt Ngọc cười nói: “Hôm nay nàng làm đứa nhỏ sợ quá mức.”
Lí Vị Ương chậm rãi nói: “Ta chỉ vì tốt cho Công chúa, nếu nàng ấy còn tiếp tục làm xằng làm bậy, tương lai sẽ phạm phải sai lầm nghiêm trọng.”
Thác Bạt Ngọc chú ý tới, ánh mắt Lí Mẫn Đức bên kia chưa từng rời khỏi chỗ bọn họ, hắn nở nụ cười, nói: “Đi thôi, đi dạo bên hồ cùng ta.”
Trong hoa viên Lí phủ có một hồ nước, vô cùng xinh đẹp.
Lí Vị Ương thản nhiên nhìn hắn, không nói gì.
Thác Bạt Ngọc nở nụ cười: “Sao thế, nàng sợ người khác lời ra tiếng vào? Thật ra nàng không cần phải lo lắng, ta sẽ không để nàng trở thành đối tượng trong lời đồn đãi của người khác.”
Lí Vị Ương đứng lên, cùng hắn đi đến bờ hồ.
Thác Bạt Ngọc khoan thai yên lặng bước đi, dường như đang có tâm sự nặng nề.
“Sau khi nàng nhắc nhở ta, ta đã điều tra một lượt tất cả những người nàng nói, nàng nói rất đúng, bọn họ thật sự là người của Thác Bạt Chân.” Lúc nói ra điều này, biểu cảm của Thác Bạt Ngọc có sự kỳ quái nói không nên lời.
Lí Vị Ương nhìn hắn, nói: “Chẳng lẽ… trong số đó có người thân quen với Thất điện hạ?”
“Mộc Dương lần trước nàng nói, thật ra là bạn tốt, huynh đệ tốt của ta, thậm chí còn cùng đi học tập bên ngoài, hơn ba năm, chúng ta là sư huynh đệ, tính khí rất hoà hợp, cùng chung chí hướng, ta cứ tưởng rằng, tuy rằng không nói thẳng ra, nhưng hắn đã là một cánh tay của ta.” Nói tới đây, Thác Bạt Ngọc cảm thấy hô hấp của mình tựa như bị tẩm vào nước lạnh băng ướt át lại dính nhớp như vũng bùn, “Còn cả Cảnh năng, hắn là thầy giáo của Thái tử, cũng là người ta kính trọng nhiều năm qua, ta cứ nghĩ hắn chính trực liêm khiết, không ngờ rằng hắn cũng gia nhập vào trận doanh của Thác Bạt Chân.”
“Điện hạ đã giết bọn họ?” Trên mặt Lí Vị Ương không chút biểu cảm, đôi mắt hơi sáng lên, nhưng lại mang theo vẻ mặt như đã dự đoán trước, làm người khác nhìn thấy mà trái tim băng lạnh, cũng thật bình tâm.
Thác Bạt Ngọc chậm rãi nói: “Mộc Dương say rượu, trượt chân ngã ngựa chết, còn Cảnh Năng, hôm qua vì một sự kiện làm bệ hạ tức giận, bị chém ngang người.”
Thất Hoàng tử hành động coi như nhanh chóng, Lí Vị Ương mỉm cười.
Nhưng mà Thác Bạt Ngọc lại không cảm thấy như vậy, tuy hắn không hối hận mình giết Mộc Dương cùng Cảnh Năng, cũng tin rằng đây là hành động sáng suốt, nhưng nhân tâm, đôi khi không thể cứng rắn như sắt thép. Cho dù không hối hận, không tự trách, nhưng khi nhắc tới Mộc Dương vẫn cảm thấy rất đau lòng.
Thác Bạt Ngọc nhìn Lí Vị Ương, cười nói: “Nàng cảm thấy ta giết rất đúng, có phải không?”
Vấn đề này gần như không có đáp án.
Trên mặt Lí Vị Ương lộ ra ý cười khó hiểu, khoé miệng lại không hề nhếch lên. Giọng nói nàng trầm thấp, nghe qua như một cơn gió lạnh, như có như không, mà lại thâm nhập vào cơ thể con người: “Điện hạ, so với Thác Bạt Chân, điện hạ thua ở điểm nào, người có biết không?”
Khuôn mặt Thác Bạt Ngọc không biến đổi, nhưng trong lòng như có trận cuồng phong quét qua.
Lí Vị Ương cười: “Thân là người của Hoàng gia, trên người điện hạ lại có sự yếu đuối của đàn bà, điều này không nên có ở con cháu Hoàng thất, ta dám khẳng định, nếu điện hạ cứ tiếp tục như vậy, tương lai chắc chắn sẽ thua không thể ngẩng đầu lên! Đừng nói đến bạn tốt huynh đệ tốt, cho dù đó là huynh đệ tỷ muội ruột thịt, nhưng nếu cản đường điện hạ thì phải loại trừ không được lưu tình! Đây mới là đạo làm vua! Điện hạ đi học tập bên ngoài, học cái tình nghĩa lung tung gì đó, ngược lại quên mất đạo lý dễ hiểu nhất này!”
Thác Bạt Ngọc ngẩn người, sau đó không tin nổi nhìn Lí Vị Ương, hắn thật sự không ngờ, một tiểu cô nương lại có thể nói ra những lời nói tàn nhẫn như vậy.