Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Thứ Nữ Hữu Độc

Chương 162: Nhất tiễn tam điêu

Tác giả: Tần Giản
Chọn tập

Thác Bạt Chân nghiêm túc nói: “Phụ hoàng, việc này chỉ sợ không ổn.”

Hoàng đế lại lạnh lùng, nghiêm nghị hỏi: “Trẫm mời phế thái tử đến, có gì không thỏa đáng?”

Mi tâm Thác Bạt Chân hơi nhăn lại, nói: “Phụ hoàng, thực ra lúc thái tử bị phế, trong lòng nảy sinh đầy oán hận, lại cộng thêm việc bị giam cầm tại biệt viện nên tinh thần đã mơ hồ từ lâu. Thống lĩnh hộ vệ chịu trách nhiệm trông coi vì ngừa chuyện ngoài ý muốn mà không thể không phái người mười hai canh giờ chiếu cố huynh ấy, nếu phụ hoàng mời đến, chỉ sợ ——” Tin tức này, thật ra là hắn vừa mới biết được.

Vẻ mặt lạnh lùng của Hoàng đế dần dần hoãn xuống, “Đã mời Thái y xem qua chưa?”

“Dạ, phụ hoàng, đã xem qua.” Thác Bạt Chân ổn định cảm xúc, “Thái y đã khám nhiều lần nhưng vẫn không thấy chuyển biến tốt đẹp. Lúc này, tình hình thực tế còn chưa rõ ràng nên thống lĩnh hộ vệ mới ra hạ sách này.”

Lí Vị Ương mỉm cười nói: “Xem ra tam hoàng tử quả là huynh đệ tình thâm. Ngay cả Thái tử bị phế cũng quan tâm nhất cử nhất động như vậy.”

Thác Bạt Chân âm trầm nhìn nàng, nói: “Đó là huynh trưởng thân sinh của ta. Dù huynh ấy phạm sai lầm, bị phụ hoàng trừng phạt, nhưng giữa chúng ta có tình thân ràng buộc, đó là điều vĩnh viễn sẽ không thay đổi. Việc này, dù sao An Bình quận chúa cũng là người ngoài, sẽ không thể hiểu được.”

Lí Vị Ương không để bụng, coi như không nghe thấy ý trào phúng trong lời nói của hắn, ảm đạm cười: “Đúng vậy, Tam điện hạ và phế Thái tử, tình cảm từ trước đến nay rất tốt, nói vậy cũng đã nhiều lần chiếu cố cuộc sống sinh hoạt thường ngày của hắn.”

Thác Bạt Chân nhíu mày, không biết rốt cục lời của Lí Vị Ương có ý tứ gì, nhưng hắn chỉ hừ lạnh một tiếng, không hề phản ứng lại.

Nhu phi ở một bên dịu dàng nói nhỏ: “Tam hoàng tử, không biết đã mời vị Thái y nào khám cho phế thái tử?”

Thác Bạt Chân ngẩn ra, sau đó nói: “Là Lưu Thái y.” Kỳ thật, từ sau khi Thái tử bị phế, Thác Bạt Chân không còn quan tâm đến sinh hoạt của hắn nữa. Thác Bạt Chân hắn để mắt tới kẻ hoàn toàn vô dụng làm gì? Hơn nữa, hắn cũng không nghĩ Thái tử có khả năng xoay ngược tình thế. Mà dù có thế thật thì phe phái ban đầu của Thái tử cũng đã bị phụ hoàng chém giết gần hết rồi. Người này với Thác Bạt Chân mà nói, đã không còn một chút tác dụng nào, mà trở thành vật cản nữa. Hắn biết tin Thái tử điên điên khùng khùng nhưng lại không biết đã mời vị Thái y nào. Mà, Lưu Thái y là người chịu trách nhiệm xem bệnh cho các tội nhân hoàng thất, là Thái y nhỏ nhoi nhất trong Thái y viện nên nói tên hắn ra chắc là không sai.

Nhu phi nghe vậy, thầm thở dài một hơi, nói: “Y thuật của Lưu Thái y kém hơn các Thái y khác nhiều, sợ rằng trình độ còn thiếu sót lớn… Bệ hạ, theo nô tì thấy, vẫn nên mời Trần Viện Phán xem bệnh cho phế Thái tử đi.”

Hoàng đế chần chừ nhìn Nhu phi, Cửu công chúa thấy tình cảnh này, vô cùng đồng tình với cảnh ngộ của phế Thái tử, mở miệng nói: “Đúng vậy! Phụ hoàng, đại ca do bị kích động nên tinh thần mới không rõ như vậy. Nếu huynh ấy biết phụ hoàng truyền, không chừng sẽ lập tức đứng dậy, bệnh tình cũng có thể tốt hơn. Hơn nữa Trần Viện Phán y thuật rất tốt, tấm lòng lại nhân ái, nếu điều trị tốt chắc sẽ nhanh chóng hồi phục.”

Nhu phi cười trộm nhìn nữ nhi khờ dại của mình, nói: “Bệ hạ, ngài thử nghĩ xem, nếu không phải bị hàm oan thì sao Thái tử lại trở thành bộ dạng như bây giờ? Nếu cung nữ đó nói thật, bệ hạ vẫn nên điều tra rõ việc này.”

Điều tra lại? Thái tử bị phế, Hoàng hậu đã chết, ngay cả phe phái của Thái tử cũng bị diệt sạch, giờ đi điều tra sao? Dù có lật lại án của Thái tử cũng có tác dụng gì nữa? Cửu công chúa ngờ vực, theo bản năng liếc mắt nhìn Lí Vị Ương một cái, đột nhiên hiểu ra! Nếu cung nữ đó nói thật, người hãm hại Thái tử thì ra là Thác Bạt Chân. Mà Thái tử vô tội nhưng đã bị mất hết tất cả, thậm chí bị chính huynh đệ thân thiết nhất của mình hãm hại… Tất cả mọi người sẽ đều nghĩ như thế! Kẻ vốn vô cùng thân thuộc với Thái tử – Thác Bạt Chân sẽ trở thành mục tiêu ọi người công kích!

Cửu công chúa hiểu lờ mờ, nàng cảm thấy trí não mình không đủ để nghĩ thấu nữa rồi!

Thác Bạt Chân và An Quốc công chúa đối diện nhau, cả hai hiểu ra chẳng biết tại sao đã rơi vào trong cạm bẫy của đối phương rồi. Nếu ngăn cản Hoàng đế gặp mặt phế Thái tử sẽ khiến mọi người cho rằng bản thân có tật giật mình. Giờ bắt buộc phải khiến Thái tử thừa nhận tất cả, chứng minh Thác Bạt Chân thật sự trong sạch! Thác Bạt Chân càng suy nghĩ càng tức giận. Thật buồn cười, hắn lại có ngày bị người ta uy hiếp đến bước này! Thác Bạt Chân suy tính trong giây lát, chủ động tiến lên nói: “Phụ hoàng, vì chứng minh nhi thần không tham gia việc hãm hại đó, xin phụ hoàng triệu hoàng huynh lên điện.” Hắn tỏ vẻ hiên ngang lẫm liệt, không e ngại tình huống giằng co trong điện.

Hoàng đế vung tay, nói: “Được, vậy truyền phế Thái tử lập tức tiến cung yết kiến!”

Thái giám nghe vậy liền đi tuyên chỉ, trong đại điện nhất thời yên tĩnh không một tiếng động. Bên ngoài từng đợt khóc thương truyền vào càng làm cho người ta hoảng sợ bất an, ngay cả bọn cung nữ thái giám tầm thường cũng ý thức được sự khác lạ, hoảng sợ không biết nên làm sao. Qua một canh giờ nữa, thống lĩnh hộ vệ Tạ Kinh chuyên phụ trách an toàn của phủ Thái tử yết kiến, nhưng mà hắn vừa tiến lên, lại nước mắt tràn lan: “Bệ hạ, Thái tử và Tưởng thứ phi —— ngay lúc Thánh chỉ đến nơi đã tự sát rồi!”

Hoàng đế lập tức đứng dậy, mặt mũi đỏ bừng. Nhu phi vội vàng truy hỏi: ” Thái tử, hắn——”

Tạ Kinh dè dặt nói: “Hồi bẩm nương nương, Tưởng thứ phi đã chết. Thái tử tuy được cứu kịp thời nhưng Thái y nói đã uống quá nhiều thuốc độc nên chỉ chống đỡ được nửa khắc nữa thôi. Nô tài đã sai người dùng cáng nâng Thái tử đến ngoài điện, thỉnh bệ hạ cho chỉ thị.”

Hoàng đế đột nhiên giận dữ, hỏi: “Trẫm bảo các ngươi trông nom hắn, cuối cùng các ngươi vẫn để xảy ra chuyện! Hai người sống đang yên lành tại sao lại tự sát?!” Dễ nhận thấy là muốn khởi binh vấn tội!

Nhu phi vội vàng khuyên: “Bệ hạ, giờ không phải là lúc truy cứu trách nhiệm! Tạ Kinh! Còn không mau đưa Thái tử tiến vào!”

Cả người Tạ Kinh như đang bị cảm lạnh, rét run cầm cập, vô cùng sợ hãi. Đương nhiên là hắn không ngờ Thái tử lại được Hoàng đế mời đến gặp mặt. Hơn nữa, Hoàng đế còn thực sự quan tâm tới sự sống chết của người này. Lúc đầu bọn họ vì ngừa Thái tử có cơ hội xoay chuyển tình thế nên đối xử với hắn có phần cung kính, sợ sệt. Nhưng sau nhiều hành động liên tiếp của Hoàng đế đã hoàn toàn cắt đứt sự trở lại của Thái tử, bọn họ cũng bắt đầu làm ẩu, làm càn. Một Thái tử bị phế, lại phải sống cả đời trong giam giữ, có thể nghĩ tới sẽ bị đối xử không tốt. Nhưng dù thế nào hắn cũng không ngờ, Thái tử lại có thể hành động tự hại mình như vậy. Thực tế, Tưởng thứ phi không cam chịu bị nhốt, oán giận Thái tử không có tài cán, trong lúc hai người tranh chấp, Thái tử đột nhiên phát điên, lỡ tay bóp chết Hoàng trưởng tôn. Tưởng thứ phi xông lên đánh hắn, kết quả lại bị hắn đẩy vào hồ nước lạnh băng, Tưởng thứ phi không biết bơi, chưa đợi bọn họ tới cứu đã chết đuối ở trong nước rồi. Lúc sau Thái tử tỉnh lại, phát hiện ra trong lúc bản thân mất khống chế đã giết chết thê tử và con mình, nên đã uống thuốc độc tự sát.

Nhưng, những lời này, dù sao chăng nữa Tạ Kinh cũng không dám nói ra trước mặt Hoàng đế. Bởi vì dù hắn nói cái gì, Hoàng đế cũng sẽ cho rằng bọn hắn trông coi không tận tâm. Còn nữa, bọn họ quả thật không cung kính với Thái tử thật, nếu Hoàng đế thật sự tra xét tường tận, hoàn toàn không có gì tốt đối với bọn họ.

Đám hộ vệ im lặng không một tiếng động mang Thái tử vào, Cửu công chúa là người đầu tiên đi qua, cao giọng gọi: “Thái tử ca ca!”

Thái tử một chút động tĩnh cũng không có, sắc mặt trắng bệch không một chút máu.

Trên mặt Cửu công chúa lộ ra một tia sợ hãi: “Thái tử ca ca, huynh tỉnh, tỉnh lại đi!” Kỳ thật, Thái tử đối xử với người khác cũng không tệ, đối với Cửu công chúa cũng rất ôn hòa. Cho nên giờ nhìn bộ dáng người không ra người, quỷ không ra quỷ của hắn, từ đáy lòng Cửu công chúa cảm thấy rất khổ sở, nước mắt liên tiếp rơi xuống như hạt châu.

Lí Vị Ương thấy một màn như vậy, không khỏi nhẹ nhàng lắc lắc đầu, cá tính Cửu công chúa quá mức thiện lương. Thái tử và Thác Bạt Chân vì lợi ích của mình, ba lần bốn lượt tính kế hôn sự của nàng. Mà giờ nhìn thấy bộ dáng thê thảm của đối phương, từ nội tâm nàng đã lại tha thứ cho đối phương. Theo bản năng nàng nhìn thoáng qua Nhu phi, đã thấy trên mặt nàng ta nhàn nhạt, có vẻ không đồng ý. Nhu phi nương nương, bề ngoài nhu nhược ôn hòa, nội tâm lại vô cùng kiên cường, so với cá tính của Cửu công chúa thật sự là không giống nhau cho lắm. Lí Vị Ương nghĩ trong lòng như vậy, không khỏi cười lạnh.

Thái tử đột nhiên bừng tỉnh, lộ ra vẻ mặt vô cùng kinh khủng khiến người khác hoảng sợ. Hắn mở to mắt nhìn mọi người, như không biết tại sao mình lại xuất hiện ở chỗ này, hơn nữa khi hắn nhìn thấy Hoàng đế, như bị kim đâm một cái, lập tức lăn từ trên cáng xuống dưới, tay chân run rẩy.

Trong lòng Thác Bạt Chân lập tức lo lắng, tức khắc tiến lên từng bước nói: “Hoàng huynh, huynh làm sao?”

Thái tử hoảng sợ nhìn hắn chằm chằm, sau đó quay đi không mảy may muốn nhìn lại huynh đệ ngày xưa. Tiểu thái giám Trương Đức Tử bên cạnh chuyên môn phụ trách hầu hạ Thái tử đã quỳ rạp xuống trước mặt hắn: “Thái tử, không phải ngài đã từng nói từ khi bị giam vào biệt viện, không có ai quan tâm tới ngài sao?. Ngài không nên quá mức đau lòng.” Thái tử vẫn tỏ ra hoảng sợ, cơ bản nói không nên lời. Trương Đức Tử mặt đầy nước mắt, quay đầu nói: “Bệ hạ, từ khi Thái tử điện hạ bị giam giữ trong viện thì cả ngày đau lòng không nguôi, thở ngắn than dài, nói rằng tất cả đều do kẻ khác đổ tội! Còn tự nói một mình, hắn là con cả của Hoàng đế, giờ mọi người đều coi hắn như tù phạm, không ai dám lại gần. Còn nói, nếu bị phán án tử, cùng lắm là một đao chặt xuống sẽ được giải thoát, mà bây giờ hắn lại không biết, chuôi đao này lại dừng bên đầu, không biết khi nào thì rơi xuống, không chừng sẽ giam giữ cả đời. Hoàng hậu đi rồi, bệ hạ cũng vứt bỏ hắn…” Lời Trương Đức Tử nói, quả thực là lời Thái tử đã từng nói.

Thái tử dường như trở lại bình thường, đột nhiên khóc lên một tiếng. Hoàng đế rất xúc động, Cửu công chúa lại càng rơi nước mắt. Nàng chủ động đi lên, dùng khăn lau cho Thái tử không hiểu sao đang khóc: “Thái tử ca ca, huynh chịu khổ rồi.”

Thái tử “a…a…” kêu lên mấy âm tiết khó hiểu, khóc vài tiếng, dường như đã tỉnh táo hơn nhiều.

Không biết vì sao, ban đầu Hoàng đế còn chút oán hận với Thái tử, lúc này cũng đã tan thành mây khói. Lí Vị Ương nhìn trong mắt, môi mím cười. Máu mủ tình thâm, khi Hoàng đế oán hận tràn ngập với Thái tử, người khác nói gì cũng không tin, thậm chí còn hoài nghi kẻ đó là đồng đảng của Thái tử. Nhưng giờ ông ta hoài nghi Thái tử bị kẻ khác vu oan mới phạm sai lầm, tình phụ tử này liền nảy mầm ngay, so với trước kia càng thêm mãnh liệt.

Thác Bạt Chân cảm giác được tình hình không tốt, nhưng trước mắt hắn cũng không muốn nghĩ thêm gì, nhất định phải chứng minh bản thân trong sạch: “Hoàng huynh, đệ là Tam đệ của huynh, huynh còn nhận ra đệ không? Giờ có kẻ mật báo với phụ hoàng, nói đệ mới là hung thủ hãm hại huynh. Hoàng huynh, tình cảm nhiều năm của chúng ta tốt đẹp như vậy, đệ vẫn tận tâm trợ giúp huynh, hy vọng huynh vì đệ nói một câu công đạo, trên đời này có người muốn hại huynh, cũng không thể là đệ!”

An Quốc công chúa cũng vô cùng căng thẳng nhìn chằm chằm Thái tử, đã thấy trên mặt đối phương lộ ra biểu tình hoang mang, căn bản như không hiểu Thác Bạt Chân đang nói gì.

Trương Đức Tử giống như một hộ vệ trung thành, canh giữ trước mặt Thái tử, cảnh giác nhìn chằm chằm Thác Bạt Chân.

Hoàng đế thanh âm lạnh lùng: “Trần Viện Phán, đi lên khám bệnh cho Thái tử.” Ông không nói là phế Thái tử, mà là Thái tử, ý tứ trong đó vô cùng rõ ràng. Thác Bạt Chân nghe thấy, cảm giác đặc biệt chói tai. Nếu như trước kia, Hoàng đế tha thứ cho Thái tử, với hắn cũng không có trở ngại gì lớn, thậm chí hắn còn có thể lấy Thái tử làm tấm chắn một lần nữa! Nhưng giờ, Hoàng đế tha thứ cho hắn, lại thêm cảm nhận ý tứ trong lời nói của Hoàng đế, thật sự là nguy cơ! Đây là một điều không tốt!

Trần Viện Phán hấp tấp đi qua khám bệnh cho Thái tử. Một lát sau, sắc mặt ngưng trọng bẩm báo Hoàng đế: “Thái tử thật sự đã dùng độc dược, tuy phát hiện sớm, nhưng lại không dùng thuốc giải sớm, độc đã ngấm vào phổi, sợ là không cứu được nữa.” Hoàng đế và Cửu công chúa đều biến sắc, mặt Nhu phi lại trầm như nước, như vô cùng tiếc hận.

Cửu công chúa sốt ruột hỏi: “Trần Viện Phán, y thuật của ngươi inh như vậy, nhất định có thể nghĩ ra cách, đúng không?” Trần Viện Phán nói: “Này… Chỉ có thể lại dùng thuốc giải độc, xem có thể kéo dài mấy ngày! Không, có lẽ mấy canh giờ thôi! Vi thần thật sự không nắm chắc.” Nói xong, hắn đề bút ghi toa thuốc, giao cho thái giám bên cạnh, Hoàng đế phất tay để cho hắn lui qua một bên.

Thái tử như mê sảng nói với Hoàng đế: “Phụ hoàng, phụ hoàng —— cứu nhi thần!” Cửu công chúa nhìn thoáng qua ánh mắt Thái tử vô tri vô thức, trong lòng đau xót, trở lại quỳ xuống trước mặt Hoàng đế, năn nỉ nói: “Phụ hoàng, ngài cứu Thái tử ca ca đi!”

Hoàng đế mặt âm trầm không nói lời nào, Trần Viện Phán đã nói Thái tử sắp chết, ông còn có biện pháp nào sao? Nhưng ông vẫn chủ động đi đến bên Thái tử, lúc này, khuôn mặt Thái tử đã hiện ra một loại tử khí, hiển nhiên là thời gian không còn nhiều lắm.

Đúng lúc này, Lí Vị Ương tiến lên từng bước, nhẹ giọng nói: “Thái tử điện hạ, ngài có oan khuất gì, hãy nói với bệ hạ đi.”

Đây rốt cuộc là có ý gì?! Thật là, nữ nhân này chỉ sợ thiên hạ không loạn sao! Không, nàng đang tìm mọi cơ hội hắt nước bẩn lên mình! Thác Bạt Chân không khỏi nổi giận, nhưng ở trước mặt Hoàng đế, hắn không thể không kiềm chế bản thân, chỉ có thể lạnh lùng nói: “Lí Vị Ương, ngươi nói cái gì?!”

Ngữ khí Lí Vị Ương vô cùng bình tĩnh, ngẩng đầu lên, thản nhiên nói: “Tam điện hạ, ta chỉ nói Thái tử mấy ngày nay chịu khổ, bằng không cũng sẽ không uống thuốc độc tự sát, ngài khẩn trương như vậy làm gì?”

Thác Bạt Chân tự biết mình lỡ lời, nghiến răng nghiến lợi không nói được câu nào.

Lí Vị Ương nheo mắt, nhẹ giọng nói: “Thái tử, ngài xem, đây là phụ hoàng của ngài, oan khuất của ngài tốt nhất nên tự mình kể ra cho hoàng thượng biết mới đúng!”

Thái tử nhìn Lí Vị Ương, trong cặp đồng tử trong veo kia có thể nhìn thấy hình dáng của hắn, hắn cơ hồ cảm thấy hô hấp lại, quay đầu nhìn Hoàng đế chằm chằm, rất lâu sau từ trong cổ họng mới phát ra mấy âm tiết: “Phụ hoàng ——”

Dĩ nhiên hắn có nhận ra Hoàng đế. Tuy biết hắn gần như đã điên điên khùng khùng, thần trí mơ hồ, nhưng thấy hắn có thể nhận ra mình, Hoàng đế vẫn rất cao hứng, gật gật đầu nói: “Là trẫm.”

Thái tử lên tiếng khóc lớn: “Phụ hoàng ——” tiếp theo, giãy dụa đứng lên dập đầu trước mặt Hoàng đế, Hoàng đế đỡ hắn đứng dậy: “Không cần, thân mình ngươi suy yếu, đừng lộn xộn!”

Thái tử hai mắt đỏ bừng, khuôn mặt trắng bệch không còn chút máu, khóc nói: “Phụ hoàng, cuối cùng ngài cũng tới gặp nhi thần. Nhi thần còn nghĩ sẽ không được gặp người nữa!” Hoàng đế khó có khi lộ ra vẻ cảm động, nói: “Này, không phải đã gặp rồi sao, ngươi có lời gì muốn nói thì nói cho phụ hoàng, chuyện lúc trước, rốt cuộc đã có gì xảy ra?!”

Thái tử như muốn nói chuyện, nhưng vừa mở miệng lại là một trận ho khan mãnh liệt, Cửu công chúa sợ Hoàng đế chán ghét, vội vàng lấy khăn của mình thay hắn lau đi, ai ngờ một ngụm máu đen từ cổ họng Thái tử phun ra dính vào khăn, khiến một đóa hồng mai nhuộm thành màu tối đen. Cửu công chúa hai chân run rẩy, kinh hô: “Phụ hoàng, người xem, thái tử ca ca hắn hộc máu!”

Tất cả mọi người đều thấy được, Trần Viện Phán lắc lắc đầu. Thái tử đã là độc khí công tâm, sợ không thể kéo dài thêm.

Hoàng đế rốt cuộc không thể ức chế tình cảm của mình, trên mặt lộ ra vẻ đau thương.

Thái tử miễn cưỡng ngừng ho khan, lại nói: “Nhi thần không biết lúc ấy là ai tính kế sau lưng… Thật sự không biết…” Vừa mới nói xong một câu, lại phun ra một ngụm máu đen. Hoàng đế khó tin nhìn con trai chính mình, không nói nên lời.

Nhu phi vội vàng nói: “Bệ hạ, vẫn nên tranh thủ thời gian chữa bệnh cho Thái tử mới được!”

Lúc này Hoàng đế như mới tỉnh mộng, nói: “Trần Viện Phán, giao cho ngươi, nhất định phải nghĩ cách chữa khỏi cho Thái tử!” Trần Viện Phán trên đầu đổ mồ hôi lạnh, hắn là thầy thuốc, không phải thần tiên, sao có thể cứu sống một người đã bị độc khí công tâm? Nhưng ở trước mặt hoàng đế, không dám nói nửa chữ không, nhanh chóng bảo người nâng Thái tử rời đi.

Hoàng đế nhìn Thái tử rời đi, quay đầu lại, nhìn chằm chằm Trương Đức Tử: “Các ngươi chăm sóc cái kiểu gì? Tại sao Thái tử lại uống thuốc độc?!”

Trương Đức Tử mặt đầy nước mắt, nói: “Bệ hạ, nô tài tám tuổi đã đi theo Thái tử, đồ ăn của Thái tử đều qua tay nô tài. Từ lúc bị giam tại biệt viện, được nửa tháng thì phải ăn cơm thừa canh cạn, từ nhỏ Thái tử cẩm y ngọc thực mà lớn, sao chịu nổi. Huống chi, sau khi vú nuôi bị đuổi đi, Tưởng thứ phi chỉ có thể tự mình chăm sóc hoàng trưởng tôn, nhưng đứa nhỏ muốn uống một chén nước hay ăn chút cơm Thái tử đều phải dùng ngọc bội của mình để đổi về. Thái tử là người thế nào, sao có thể không tức giận, không thương tâm? Vì thế nô tài, từng nhiều lần khổ sở cầu xin nhóm hộ vệ, nhưng cái nhận được chỉ là thượng cẳng chân hạ cẳng tay! Người xem!” Hắn cuốn tay áo lên, chỉ thấy đầy vết thương chằng chịt, vô cùng đáng sợ.

Nhìn thấy vết thương dữ tợn này, Cửu công chúa sợ tới mức lui xuống nửa bước, Lí Vị Ương một phen đỡ nàng, lông mi dài rủ xuống che mắt lại. Trước tình hình thực tế, thanh âm rất thấp: “Công chúa nên cẩn thận.” Cửu công chúa ngẩn người, lại không biết nên nói cái gì cho tốt.

Trương Đức Tử quả nhiên là người trung thành bên cạnh thái tử và là tiểu thái giám tận tâm, hắn còn tiếp tục nói: “Một ngày ba bữa đều là cơm thiu, cái này còn chưa tính, những người đó còn dám khấu trừ ăn bớt, mượn cơ hội dọa nạt! Đồ vật đáng giá trên người Thái tử và Tưởng thứ phi, tất cả đều bị họ lấy đi! Có một lần Thái tử thật sự không thể nhịn được, bảo nô tài cầm vật bệ hạ tặng đi gặp, xin bọn họ thả nô tài đi ngoài, lấy cớ đi mua vật phẩm cần thiết rồi sẽ trở về, đúng là bọn họ thả nô tài, nhưng lại cứng rắn đoạt một trăm đồng tiền của nô tài. Thái tử nói, mua đồ là giả, cầu tình là thật, bảo nô tài nhất định phải tìm Tam hoàng tử điện hạ, cầu hắn giúp đỡ, để việc trông coi biệt viện dễ dàng hơn, chúng ta ngày ngày cũng có thể sống khá giả hơn một chút. Kỳ thật Tam điện hạ là chủ tử, lại được sủng ái, nếu nói ra có thể khiến chúng ta ngày sống khá hơn rất nhiều, cũng coi như là nhờ tình cảm huynh đệ. Nô tài nhìn thấy hi vọng của Thái tử, liền tới cửa hỏi thăm.”

Nói tới đây, sắc mặt Thác Bạt Chân thật sự thay đổi, cho tới giờ hắn căn bản chưa thấy Trương Đức Tử này tới cửa xin cầu giúp đỡ.

Nước mắt Trương Đức Tử thi nhau rớt xuống, bi thương nói: “Nô tài tới trước của phủ Tam hoàng tử, đáng tiếc trên người không có nửa đồng bạc, cũng không có cách nào khác chứng minh thân phận, chỉ có thể ở cửa chờ. Đợi bốn canh giờ mới thấy một chiếc xe ngựa trở về. Bởi vì hộ vệ không cho nô tài đến gần, bất đắc dĩ nô tài chỉ có thể lớn tiếng kêu lên “Lỗi Lạc cầu kiến!” Lỗi Lạc là tên của Thái tử điện hạ! Tam hoàng tử vừa nghe, nhất định có thể biết được. Nhưng trong xe ngựa không có phản ứng, nô tài liền hô lại, “Tam điện hạ, Thái tử cầu kiến” —— đáng tiếc xe ngựa đi qua bên người nô tài, căn bản còn chưa gặp được Tam điện hạ, nô tài đã bị hộ vệ trông cửa đánh cho da tróc thịt bong, những người đó còn cười nhạo nô tài là: “không nói đến việc ngươi là giả mạo, ngay cả dù Thái tử thật đến đây thì sao chứ? Chỉ là một phế nhân, nếu có tới thì cũng phải phải cút ra xa, đừng nhiễm ám khí cho phủ Tam hoàng tử!”

Thác Bạt Chân rốt cục cũng lộ ra vẻ hoảng sợ, quỳ rạp xuống đất, trên mặt vô cùng khiếp sợ nói: “Phụ hoàng, nhi thần chưa từng nói lời như vậy, càng không biết tên nô tài này đã tìm con khi nào!” Hắn theo bản năng liếc mắt nhìn An Quốc công chúa một cái, đã thấy sắc mặt nàng cực kì khó coi, trong nháy mắt hiện lên một ý niệm trong đầu. Từ sau khi Thái tử bị phế, An Quốc công chúa vẫn phản đối mãnh liệt rằng mình không thể qua lại với nhóm đại thần của Thái tử. Nếu ai đến cửa cầu tình, một mực đều đánh ra ngoài, để phân rõ giới hạn. Nói vậy, rõ ràng là An Quốc công chúa cố ý sai người nhục nhã Trương Đức Tử… Nữ nhân chết tiệt, thật sự là thành sự không đủ, bại sự có thừa!

An Quốc công chúa không nghĩ sự tình lại nghiêm trọng như vậy. Nàng càng không hiểu, vốn đang yên lành tham gia tang lễ Hoàng hậu, sao lại… Đầu tiên, mình bị người ta phát hiện thân phận là thạch nữ, rồi lại liên lụy tới chuyện hãm hại thái tử. Tiếp theo là Thái tử uống thuốc độc, giờ nô tài phủ Thái tử còn lên án Tam hoàng tử ở sau lưng nhục nhã Thái tử, tất cả như có một bàn tay đen tối thúc đẩy… Không sai, lúc trước ở trong xe ngựa, nàng nghe người bên cạnh Thái tử tìm tới cửa, lập tức thuận tiện thay Thác Bạt Chân đuổi những kẻ này xa một chút. Nhất là khi Hoàng đế tức giận, phải phân rõ giới hạn với Thái tử mới đúng! Cho nên nàng mới sai người ra sức đánh nô tài kia một chút! Nhưng —— người nói muốn đoạn tuyệt quan hệ cùng với Thái tử là Thác Bạt Chân, nàng làm vậy có cái gì sai?! Lúc trước hoàng đế rất hận Thái tử! Sao có thể vì hắn chủ trì công đạo?

Lí Vị Ương trong lòng cười lạnh, trên mặt lại tỏ vẻ vô cùng hiền lành nói: “Ngươi – tiểu thái giám, thật sự là hồ ngôn loạn ngữ! Tam điện hạ và Thái tử huynh đệ tình thâm, vừa rồi còn nói mình vẫn quan tâm tới cuộc sống hàng ngày của Thái tử. Ngươi nói vậy, chẳng phải là nói bậy bạ? Có phải có người xúi giục ngươi hay không, bắt ngươi vu hãm Tam điện hạ?”

Trương Đức Tử lại lạy Hoàng đế, bởi vì quá mức dùng sức, trên trán đều là một mảnh xanh đỏ: “Nô tài nếu có nửa lời nói dối, sẽ bị thiên lôi đánh xuống, không được chết tử tế! Nếu bệ hạ không tin, có thể đi thẩm vấn hộ vệ phủ Tam hoàng tử!”

“Ngươi mới nói năng xằng bậy! Phụ hoàng sẽ không nghe lời ngươi! Ngươi là cấu kết kẻ khác đến hãm hại chúng ta! Coi chừng mạng chó nhà ngươi!” An Quốc công chúa lập tức phản bác, nhưng trong lòng nàng cũng rất khẩn trương, lần đầu tiên cảm thấy khẩn trương như thế. Nàng mơ hồ cảm thấy, bí mật của mình bị phát hiện so với việc Thác Bạt Chân hãm hại Thái tử lúc trước, căn bản không là cái gì.

Trương Đức Tử hừ lạnh một tiếng, nói: “Tam hoàng tử phi, nô tài là một hoạn quan, lại không có người nhà, người không cần hù dọa nô tài! Nô tài từ nhỏ đã hầu hạ Thái tử, nhìn Thái tử bị người ép bức thành thế này, trong lòng nô tài đã sớm tình nguyện đánh cuộc một phen, cược cái mạng này đến cáo trạng!”

An Quốc công chúa giận tím mặt: “Nếu ngươi không câm mồm, cẩn thận ta ——”

Lí Vị Ương mỉm cười, đôi mắt đen như ngọc lưu ly nhìn An Quốc công chúa, nói: “Tam hoàng tử phi, cẩn thận cái gì? Ngươi nghĩ nơi này là đâu! Dám càn rỡ trước mặt bệ hạ như vậy sao?”

Hoàng đế ánh mắt lạnh băng nhìn về phía An Quốc công chúa, An Quốc công chúa nhìn thấy ánh mắt băng lãnh của Hoàng đế, cơ hồ im lặng. Nếu giờ ở Việt Tây, nàng sẽ không phải chịu uất ức này, nhưng với thế cục hiện tại, chính nàng cũng biết, căn bản không tới lượt mình mở miệng, càng miễn bàn uy hiếp thái giám kia.

” Rốt cuộc tại sao Thái tử bị điên?” Nhu phi ôn hòa hỏi.

Trương Đức Tử lau nước mắt, trên mặt lộ ra áy náy vô cùng: “Đều là nô tài không tốt, nô tài đem chuyện ở trước cửa phủ Tam hoàng tử, cả những lời nói của hộ vệ, tất cả đều báo cho Thái tử. Thái tử lại kiên trì không chịu tin, hắn nói Tam hoàng tử là thân huynh đệ của hắn, từ trước đến nay đều có tình cảm tốt với hắn, là người hắn tín nhiệm nhất. Sao có thể không để ý đến hắn? Thái tử là người thật thà, hắn làm sao nghĩ được, nếu Tam hoàng tử có tâm thì sao không chịu đến cửa thăm hỏi một lần? Thậm chí ngay cả khi nô tài chủ động tìm tới cửa, ngài ấy cũng làm như không thấy? Đây rõ ràng là tiểu nhân thừa cơ hãm hại, gặp lợi quên nghĩa! Nô tài nói xong, Thái tử cực kỳ tức giận, không cho phép nô tài nói như vậy ——”

Thác Bạt Chân hoàn toàn hiểu ra, trong lòng chậm rãi lạnh lẽo. Cứ tưởng Lí Vị Ương hãm hại Thái tử, đả kích mình đã là sát chiêu, ai ngờ bản thân lại hoàn toàn nghĩ sai rồi! Đây là liên hoàn kế! Đầu tiên Lí Vị Ương thiết kế Thái tử cùng Trương mỹ nhân, khiến Hoàng đế phế Thái tử, làm tức chết Hoàng hậu. Sau đó, trong tang lễ không biết lại sử dụng thủ đoạn gì làm hại An Quốc công chúa bị kinh hách, rồi lợi dụng miệng Nhu phi vạch trần An Quốc công chúa cùng hộ vệ cấu kết. Cố ý để lại an thần hương làm sơ hở, một lần nữa lật ra án Thái tử bị phế! Đợi đến lúc Hoàng đế mời Thái tử, cố ý cho tiểu thái giám Trương Đức Tử tỏ ra lòng đầy căm phẫn vì Thái tử!

Rõ ràng Thái tử uống thuốc độc thì sao còn hơi tàn như vậy?! Mà bộ dáng tiểu thái giám lại trung thành đến thế! Không, có lẽ căn bản tiểu thái giám đã sớm bị Lí Vị Ương thu mua, cố ý đóng kịch trước cửa phủ Tam hoàng tử! Tất cả, đều là để Hoàng đế tin tưởng, người hãm hại Thái tử chính là hắn – Thác Bạt Chân! Khiến Hoàng đế nghĩ hắn cố ý giả dối thay Thái tử cầu xin tha thứ ——

Không thể tưởng tượng nổi, đây thật sự là nhất tiễn tam điêu!

Chọn tập
Bình luận