“Không nhưng gì hết! Không có khả năng chuyện gì cũng không tra được, ta không tin Lí Vị Ương lúc nào cũng theo khuôn phép nề nếp, chỉ cần ta bắt được nhược điểm để lợi dụng thì có thể cho nó một đòn thật mạnh!”
“Tiểu thư, Tam tiểu thư rất giảo hoạt (gian xảo, quỷ quyệt), chỉ sợ không dễ dàng như vậy.” Đàn Hương vẫn rất bất an.
Lí Trường Nhạc cười lạnh một tiếng: “Giảo hoạt? Còn chẳng phải bị ta lợi dụng đấy sao? Nó sao có thể ngờ rằng ta cố ý chọn lúc Ngũ Hoàng tử ở đây để tự sát, hiện giờ ta không phải trở lại am ni cô, khẳng định nó tức muốn chết! Ta muốn thừa thắng xông lên, bằng không chờ nó tỉnh táo lại, ta sẽ rất khó xuống tay!”
Đàn Hương nhìn gương mặt xinh đẹp của Lí Trường Nhạc, nói: “Tiểu thư thật sự phải gả cho Ngũ điện hạ sao?”
“Vô nghĩa! Ta coi trọng hắn chắc? Nếu không phải hắn có giá trị lợi dụng, ngay cả liếc mắt ta cũng không thèm nhìn hắn!” Giọng điệu của Lí Trường Nhạc lạnh như băng, gần như tàn nhẫn vô tình, hoàn toàn khác hẳn với bộ dáng yếu đuối đáng thương hôm qua. Nói xong, nàng ta nâng mắt nhìn chằm chằm Đàn Hương: “Từ hôm nay trở đi, nhìn kỹ nhất cử nhất động của Lí Vị Ương, tìm thời cơ trở về báo cho ta biết!”
Đàn Hương bị ánh mắt kia nhìn thì vô cùng sợ hãi, nhanh nói: “Dạ.”
Ngày hôm sau, Hoàng cung phái người đem thánh chỉ của Hoàng đế đến, đại ý là trấn an Lí Tiêu Nhiên, sau đó các nương nương thể hiện chút tâm ý, các Hoàng tử ào ào tới cửa, đây cũng là một cách thể hiện, khẳng định địa vị của Lí Tiêu Nhiên.
Thác Bạt Chân từ trong cung Võ Hiền phi đi ra, thay một bộ thường phục màu đỏ tía hoa văn mạ vàng, dẫn vài người đến Lí phủ. Lí Tiêu Nhiên đi ra nghênh đón, đưa vào đại sảnh dùng trà.
“Những người khác đâu?” Thác Bạt Chân hỏi.
“Bà ngày trước Ngũ điện hạ đã đến, Thái tử điện hạ cũng sai người tặng lễ.” Lí Tiêu Nhiên chậm rãi nói.
Thác Bạt Chân cười rộ lên, trong tươi cười có chút trào phúng, Thác Bạt Duệ chịu khó chạy đến như vậy, chỉ sợ là đến vì Đại tiểu thư kia.
Hai người vừa nói được mấy câu, bên ngoài đã có người bẩm báo: “Lão gia, Huệ Quốc công phái người đưa lễ viếng.”
Lí Tiêu Nhiên gật đầu, sau đó đứng dậy nói: “Tam điện hạ, bên ngoài bận rộn, thần không thể không ra nhà trước tiếp đón, nơi này thanh tĩnh, mời Tam điện hạ ngồi uống trà, thần đi một lát sẽ trở lại.”
Thác Bạt Chân tận mắt nhìn thấy nhà trước bận rộn, tất nhiên gật đầu, đợi Lí Tiêu Nhiên đi ra ngoài, hắn ngồi xuống uống trà, không lâu sau thì đứng dậy đi xem xét xung quanh đại sảnh. Trên bàn thấp trước cửa sổ có một chậu hoa hải đường, chậu làm bằng ngọc bích, đủ để thể hiện sự trân quý, Thác Bạt Chân bước đến gần, tiện tay cầm một bông lên thưởng ngoạn.
Đây là một chậu Thuỳ Ti hải đường trân quý, mềm mại đón gió, cánh hoa rủ xuống như mái tóc buông dài che khuất khuôn mặt của thục nữ, ẩn tình sâu xa, đài hoa màu tím ẩn hiện như lớp áo dài, đoá hoa màu đỏ rủ xuống giống thiếu phụ nhiễm men rượu, da ngọc phiếm hồng, mảnh mai mệt mỏi, tư sắc này, quyến rũ lòng người hơn cả đào mận. Hoa hải đường phổ thông không có mùi hương, chỉ có Hải đường hiếm có được gieo trồng tỉ mỉ mới có thể toả ra mùi hương nhàn nhạt, thấm vào ruột gan. Ngay cả ở trong cung, cũng hiếm khi thấy hải đường quý hiếm như vậy. Đúng lúc này, Thác Bạt Chân đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, sắc mặt hơi lạnh xuống.
Hiện giờ các Hoàng tử trong cung ai ai đều xuất sắc, nhưng dù nổi bật thế nào cũng không hơn được Thất Hoàng tử thông minh tuyệt đỉnh, thanh cao mà lạnh lùng tuấn mỹ, hơn nữa hắn còn có mẫu phi được Hoàng đế tôn trọng, vì thế người nào cũng đến lấy lòng hắn nịnh hót hắn hâm mộ hắn. Trước đây Thác Bạt Chân không thèm để ý đến những điều này, bởi vì những thứ đó rất nhanh sẽ bị hắn chiếm đoạt, nhưng Lí Vị Ương thì sao, chẳng lẽ nàng cũng bị vẻ ngoài của Thác Bạt Ngọc mê hoặc? Thác Bạt Chân không tin, Lí Vị Ương bề ngoài rất kính cẩn nghe lời, nhưng đối với con cháu quý tộc hậu duệ Hoàng tôn thì không lạnh nhạt cũng không thân thiện, chung quy vẫn duy trì khoảng cách vừa phải. Người khác có lẽ đã bị mê hoặc bởi hình tượng hoà ái thân thiết của nàng, không nhận ra bản chất thật sự, nhưng Thác Bạt Chân mẫn cảm lại nhìn rõ sự xa cách phát ra từ đáy lòng nàng, vì thế càng nhận định dự đoán lúc trước của mình không sai. Như vậy, rốt cuộc vì sao Lí Vị Ương lại đối xử khác biệt với Thác Bạt Ngọc, nguyên nhân nghĩ ra… làm cho hắn cảm thấy phẫn nộ.
Bản tính con người thường là như thế, thứ dễ dàng có được thì quăng đi như đồ bỏ, không biết quý trọng, thứ cầu không được thì khó chịu, trăm phương nghìn kế truy tìm, dù thế nào hắn cũng không chịu nổi sự thật rằng trong mắt Lí Vị Ương hắn không bằng Thác Bạt Ngọc, bàn tay bất giác nắm lại, từng cánh hoa rơi xuống. Thác Bạt Chân cười lạnh một tiếng, Lí Vị Ương, nàng chờ xem đi, thứ ta không có được, thà huỷ diệt cũng không nhường cho người khác!
Đúng lúc này, một bàn tay mềm mại xoa bờ vai hắn. Thác Bạt Chân ngừng động tác, sau đó quay đầu lại thật nhanh, tình cảnh đập vào mắt làm cả người hắn căng thẳng.
Một tiểu mỹ nhân tuyệt sắc đứng trước mắt, vạt áo của nàng nới lỏng, lộ ra cần cổ trắng như tuyết làm người khác phải mơ tưởng. Sóng mắt như làn thu thuỷ tràn ngập mị hoặc, khoé miệng hơi cong lên, cả người mơ màng, như thể thần trí hỗn loạn, nàng cầm lấy cánh tay hắn, một giọt mồ hôi trong suốt từ làn da xanh ngọc chậm rãi lăn xuống, rơi vào trong vạt áo tầng tầng lớp lớp. Thác Bạt Chân nhìn nơi không biết tên giọt mồ hôi kia chảy xuống, trái tim như bị treo giữa không trung, lay động nửa ngày vẫn không thể bình tĩnh.
Nếu là thường ngày, Thác Bạt Chân tuyệt đối không bị mê hoặc dễ dàng, nhưng không biết vì sao, chậu hoa hải đường kia đột nhiên toả ra mùi hương nồng đậm, làm trước mắt hắn như xuất hiện ảo giác, bất giác coi mỹ nhân trước mắt biến thành một người vừa mở miệng đã khiến hắn phải nghiến răng, hắn oán hận người đó rất sâu, mà chính vì thế càng khó có thể quên, cảm thấy nữ tử trước mắt cùng người trong lòng dần hoá thành một, trái tim dao động, giống như cả người hắn đang lao vào sóng to gió lớn, lên xuống bất định.
Ám vệ chờ đợi bên ngoài nhìn thấy, liếc nhìn nhau, lại không dám hành động. Tuy rằng chủ tử thường hành động khác người, nhưng đối mặt với mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành, ai có thể không động tâm đây, huống chi sắc mặt Thác Bạt Chân vẫn như trước, không có gì khác thường, cho nên bọn họ bất động, không dám tuỳ tiện ra tay phá huỷ chuyện tốt của chủ nhân.
Thác Bạt Chân kéo nữ tử trước mắt lại gần, ngón tay run run chạm nhẹ vào đôi môi hắn khát vọng từ lâu, bất giác không khống chế được bản thân, bàn tay uyển chuyển đưa vào bên trong áo của nữ tử, chỉ thấy cảm giác ấm áp, có sự mềm mại trơn trượt như ngọc, vô cùng thoải mái. Khuôn mặt nữ tử hơi đỏ lên, mị nhãn như tơ, cắn môi khẽ thở gấp, bộ dáng rõ ràng không kiềm chế được.
Mặc dù thân thể Thác Bạt Chân đang gào thét, nhưng lý trí vẫn còn đó. Hắn biết mình đã bị người khác tính kế, lắc đầu thật mạnh, nỗ lực làm mình tỉnh táo một chút, khàn giọng hỏi nữ nhân trong lòng: “Rốt cuộc nàng là ai?”
“Điện hạ ——” giọng nói nữ tử như tiếng nức nở của tình nhân, mang theo hơi thở dốc, âm cuối rung động kéo dài, dụ hoặc vô tận.
Giọng nói này làm Thác Bạt Chân chấn động thật mạnh, hắn dồn sức cắn lưỡi, cơn đau nhói làm thần trí hắn thanh tỉnh trong chốc lát.
“Điện hạ… Thiếp rất khó chịu, cứu thiếp…” Từ miệng nữ tử thở ra dòng khí cực nóng không hề kiêng kị thổi lên mặt hắn, nỉ non gọi hắn, “Cứu… cứu thiếp…”
Lúc này, hương hoa hải đường như ẩn như hiện càng lay động lòng người, mê loạn thần trí Thác Bạt Chân. “Vị Ương – ” hắn nhẹ giọng gọi, trong lòng chỉ hận không thể hung hăng chà đạp nữ tử trước mắt để phát tiết mối hận trong lòng, nghĩ như vậy, tay lập tức tăng thêm sức lực, gần như tạo ra từng vết ngấn đỏ trên người nữ tử, nữ tử khẽ rên một tiếng, mi mắt run run, mặt phiếm hồng mông lung. Thác Bạt Chân hít một hơi thật sâu, nhào qua ôm lấy nàng thật chặt, nữ tử toàn thân như không có xương cốt, nằm gọn trong lòng hắn, mềm mại như vải bông, hương nùng đến cực điểm. Hai người da thịt dính sát vào nhau, miệng lưỡi không ngừng dây dưa, không chịu buông lỏng.