Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Thứ Nữ Hữu Độc

Chương 167: Liệt hỏa phanh du

Tác giả: Tần Giản
Chọn tập

Mọi chuyện đột nhiên xảy ra khiến không ai kịp đề phòng, trong lúc tất cả mọi người đang ngẩn ra thì Đổng cô cô đã hét to rồi vọt ra ngoài. Thị vệ lập tức ào vào, Đổng cô cô chỉ tay vào Liên phi và Lí Vị Ương: “Là… Là bọn họ, nhất định là bọn họ!” Nàng lớn tiếng nói với đám hộ vệ: “Các ngươi còn thất thần cái gì, bắt bọn họ ngay đi!”

Kiếm của bọn thị vệ đồng loạt rút ra khỏi bao, hàn quang sáng loáng đồng loạt bao vây Lí Vị Ương và Liên phi.

Cửu công chúa hoàn toàn chết lặng, nàng không biết rốt cục đã xảy ra chuyện gì, sao Thái hậu đột nhiên qua đời, mà Đổng cô cô – người nàng luôn kính trọng lại nói Liên phi nương nương và Lí Vị Ương là hung thủ: “Các ngươi đang nói cái gì? Ta… Ta không hiểu —— “…

Sắc mặt Liên phi tái nhợt, đáy lòng dâng lên hàn ý, lảo đảo lui về phía sau, nhưng lại bị ngáng chân khiến nàng ngã xuống, ngồi bịch trên sàn nhà: “Ngươi… các ngươi…”. Nhất thời nàng bị dọa choáng váng, mất hết sự trầm tĩnh vốn có.

Lí Vị Ương đột nhiên hiểu ra…thì ra là thế.

Trong đầu nàng bất chợt hiện lên cặp mắt âm lãnh của Thác Bạt Chân khi trước… Hoá ra bước đầu tiên của ngươi là nhằm vào ta, mua chuộc Đổng cô cô không ai hay biết, sai khiến nàng ta đầu độc Thái hậu, rồi cắn chặt không tha, chỉ ra ta là hung thủ, bức ta lọt vào cạm bẫy mà ngươi đã sắp xếp sẵn. Cho dù Thái hậu không chết thì cũng xảy ra chuyện khác, Thác Bạt Chân đã nhằm vào mình thì tuyệt đối còn có hậu chiêu.

Lí Vị Ương cười lạnh một tiếng, Liên phi đứng bật dậy nhìn thẳng vào đám hộ vệ: “Ta là Liên phi, ta muốn gặp bệ hạ! Các ngươi không thể định tội ta một cách qua loa như vậy!”

Đổng nữ quan nhìn Liên phi từ trên xuống dưới, ánh mắt lạnh băng: “Nương nương, mọi việc đã vậy rồi mà ngươi còn không chịu nhận, ngươi nghĩ bệ hạ biết chuyện sẽ tha thứ cho ngươi sao?”

Nhìn binh khí trên tay đám thị vệ, thanh âm Liên phi chợt bén nhọn sắc xảo: “Các ngươi dám!”

“Liên phi nương nương, ngươi và An Bình quận chúa âm mưu hạ độc Thái Hậu nương nương, nhưng bây giờ có lẽ không được như ý nữa rồi?!” Gương mặt vặn vẹo của Đổng nữ quan mang theo tươi cười lại càng dữ tợn: “Ta khuyên ngươi nên sớm khai ra người đứng sau, miễn phải mất công dụng hình!”

Lí Vị Ương đột nhiên cười lạnh một tiếng, Đổng nữ quan giật mình nhìn nàng lại thấy nàng đi về phía mình, còn chưa có phản ứng gì đã thấy Lí Vị Ương rút trâm cài tóc rồi bất thình lình đâm vào yết hầu nàng, Đổng nữ quan chưa từng nghĩ Lí Vị Ương lại ra tay ngoan độc như vậy, chưa kịp mở miệng hô cứu mạng đã ầm ầm ngã xuống.

Nhìn bề ngoài An Bình quận chúa là một người hiền lành nhu nhược, nên hành động ngoài dự đoán như vừa rồi của nàng đã khiến mọi người choáng váng. Đám hộ vệ kia muốn giết Lí Vị Ương ngay tại chỗ nhưng chưa kịp động thủ thì thấy nàng bước về ngoài cửa điện hô lớn: “Đổng nữ quan hạ độc Thái hậu! Đã giết chết tại chỗ! Về phần những người khác, còn không bắt nhanh lại!”

Nhóm hộ vệ chỉ nghe tiếng gió vun vút, không kịp phản ứng thì đã bị một đám binh lính ào ào từ bên ngoài cửa điện vây quanh. Nhóm người này đều mặc thiết giáp, tay cầm bảo kiếm, mặt vô biểu tình dường như là sớm đã mai phục. Trên mặt nhóm hộ vệ không tự chủ được mà lộ ra vẻ hoảng sợ. Một người trong đó vừa muốn phản kháng đã bị chém văng đầu, bay ra thật xa, máu tươi bắn tung tóe, những người còn lại thấy vậy thì không dám nhúc nhích! Chỉ nghe Lí Vị Ương lạnh lùng thốt: “Đổng nữ quan đã chết, những người này đều là đồng đảng, lập tức bắt giam toàn bộ!”

Đám binh lính thiết giáp kia đều lên tiếng nhận lệnh, Liên phi và Cửu công chúa nhìn nhau. Lí Vị Ương vứt trâm cài trong tay, quay đầu nhìn về phía hai nàng: “Những người đó lập tức sẽ đến đây, các ngươi theo ta hay là tiếp tục ở lại?”

Liên phi giật mình nhìn nàng: “Đi theo ngươi? Đi đâu?”

Lí Vị Ương cười nhẹ, ánh mắt thản nhiên: “Trọng Hoa Điện!”

Liên phi thấy Lí Vị Ương cười thật dịu dàng, nhưng trong mắt lại lạnh như hàn băng. Trong lòng nàng bỗng thấy đau đớn, không khỏi thốt ra: “Lí Vị Ương, rốt cục ngươi tính toán gì? Vì sao lại đi Trọng Hoa Điện, ta muốn gặp bệ hạ!”

Lí Vị Ương nhìn thẳng vào nàng, nhướng chân mày, cả khuôn mặt toát lên vẻ thanh tao như hoa quỳnh nở rộ trong đêm lại cao ngạo lành lạnh như băng sương không thể phá vỡ: “Liên phi, giờ bệ hạ đã bị giam lỏng trong cung, chỉ sợ ngươi đến đó cũng không thấy được người đâu!”

Liên phi hoàn toàn ngây ngẩn cả người, hoảng sợ nhìn Lí Vị Ương cứ như là lần đầu tiên biết nàng: “Ngươi… ngươi… có ý gì?”

Lí Vị Ương mỉm cười: “Tất cả mọi chuyện hôm nay đều do Thác Bạt Chân bày ra, chẳng lẽ ngươi thấy mục tiêu của hắn chỉ là nhằm vào ta thôi sao? Ngươi không theo ta đi Trọng Hoa Điện cũng không sao nhưng ta khuyên ngươi nên dẫn theo tiểu hoàng tử mau chóng trốn đi, không cẩn thận lại gặp phải hoạ sát thân”.

Liên phi giật mình nhìn nàng, không biết nên làm gì, nhưng lúc này Lí Vị Ương cũng đã nhanh chóng ra ngoài, Cửu công chúa đột nhiên lớn tiếng: “Vị Ương tỷ tỷ, ta cùng đi với ngươi!”.

Lí Vị Ương liếc mắt nhìn Cửu công chúa một cái, đoạt một thanh trường kiếm của một hộ vệ thiết giáp rồi đưa cho Cửu công chúa. Cửu công chúa tiếp nhận, lại cảm thấy hai tay khó cầm thanh kiếm kia, thân thể run run, mất bình tĩnh: “Mẫu phi của ta—— “

“Nàng không có việc gì, yên tâm đi.” Trong mắt Lí Vị Ương nhẹ thoáng qua một tia mỉm cười: “Đến đây, đi thôi.”

Cửu công chúa hoang mang theo Lí Vị Ương đến Trọng Hoa Điện. Nhưng vừa mới đến cửa Trọng Hoa Điện lại nghe thấy tiếng vó ngựa dồn dập từng đợt, thấy tên cầm đầu mặc trang phục gấm nhung, mặt băng sương ngồi trên lưng ngựa, trên tay giơ ột thanh trường kiếm, Cửu công chúa vui mừng kêu lên: “Tôn tướng quân!”

Nàng muốn chạy nhanh tới phía Tôn Trọng Diệu, nhưng đột nhiên Lí Vị Ương kéo tay nàng lại. Cửu công chúa sửng sốt quay đầu nhìn thì thấy ánh mắt nàng rét lạnh u ám, không chút sự sống. Cửu công chúa nhìn theo ánh mắt nàng tới phía sau Tôn Trọng Diệu, nhìn thấy một đám binh lính đen kịt, nàng đột nhiên tỉnh ngộ: “Tôn tướng quân, ngươi —— không phải tới cứu giá?”

Sắc mặt Tôn Trọng Diệu ngưng trọng, nhìn chằm chằm Cửu công chúa và Lí Vị Ương, mang theo vẻ ngoài ý muốn và kinh ngạc. Hắn dẫn theo ba ngàn cấm quân xông thẳng vào Hoàng cung, cửa cung lại chỉ có mười mấy hộ vệ, thậm chí hắn không gặp phải trở ngại nào, một đường thẳng đến trước Trọng Hoa Điện, phía sau điện chính là hậu cung…..

Nhưng giờ hắn lại thấy cái gì? Lí Vị Ương đứng trên bậc thềm, sắc mặt lạnh lẽo giữ chặt Cửu công chúa đang muốn chạy tới phía hắn, đôi mắt bình tĩnh mà âm u đang lạnh lùng nhìn chằm chằm vào hắn.

Nàng chỉ đứng như vậy, gương mặt như cười như không, dường như mang theo một loại khí chất tôn quý khiến người khác không dám khinh thường mạo phạm.

Cửu công chúa nhìn kỹ, phía trên trường kiếm của Tôn Trọng Diệu dính đầy máu tươi, máu nhỏ giọt, nhỏ giọt….

Lí Vị Ương đứng ở bậc thềm phía trên cao nhìn xuống Tôn Trọng Diệu, trong ánh mắt tràn đầy khinh miệt: “Tôn tướng quân, kết cục của việc tạo phản… Ngươi đã chuẩn bị tinh thần đón nhận rồi sao?”

Tôn Trọng Diệu giật mình nhìn Lí Vị Ương, trong nháy mắt bỗng ngây dại, chờ khi hắn sực tỉnh thì muốn giết Lí Vị Ương luôn. Nhưng đúng lúc này khuôn mặt Lí Vị Ương đột nhiên mỉm cười thần bí, trong phút chốc bốn tướng sĩ phụ tá bên người Tôn Trọng Diệu đã ngã ngựa, lăn trên mặt đất hét thảm, cổ họng bọn hắn đều cắm một mũi tên. Sắc mặt Tôn Trọng Diệu đột nhiên thay đổi, hắn nhìn một vòng thì thấy xuất hiện vô số binh lính thiết giáp cầm cung tiễn trong tay, đứng ở thành tường tạo nên một trận thế bao vây hắn và ba ngàn cấm quân.

Nguy rồi, đây là một cái bẫy! Tôn Trọng Diệu bỗng nhiên tỉnh ngộ, nhưng đã quá muộn. Thác Bạt Ngọc đứng trên thành tường vung tay lên, ngàn vạn mũi tên đồng thời bay đến. Mưa tên phủ lên đầu cấm quân ở trung tâm. Những người này đều không ngờ mình lại bị động trong vòng vây, nhất thời ý chí sinh tồn nổi lên, giẫm đạp lên nhau mà chạy nhưng trước sau có vô số người, căn bản là không thể động đậy, Tôn Trọng Diệu lớn tiếng quát, chỉnh lại đội hình, ý đồ muốn công phá vòng vây xông ra ngoài.

“Thay nhau bắn tên cho ta, chưa có lệnh thì không ai được ngừng”. Thác Bạt Ngọc trầm giọng: “Bắn!”

Giữa những tiếng kêu gào thảm thiết, chỉ nghe tiếng “boong boong” của vô số dây cung, những mũi tên lao tới không ngừng như rạch trời khiến đường ra ngoài cửa cung bị chặt đứt. Cấm quân bị nhốt ở vòng trung tâm liều mạng phá vây chạy về phía cửa cung, nhưng lúc này cánh cửa duy nhất đó cũng đã bị người của Thác Bạt Ngọc phong tỏa chặt chẽ, bọn họ không kịp xông ra đã ngã xuống từng đợt như thủy triều rút.

Tôn Trọng Diệu nhìn về phía sau, đường ra khỏi cung đã bị chặn lại bởi hàng loạt thi thể chất đống thành núi nhỏ, vô số cung tiễn đang bắn tên tới bọn họ. Mà ba ngàn cấm quân mình mang đến không trang bị tấm chắn, hiển nhiên đã tổn thất nghiêm trọng. Chỉ nghe vài tiếng “đát, đát” vang lên, những mũi tên liên tiếp hạ xuống. Tôn Trọng Diệu quay đầu nhìn lại, trên mặt dính máu tươi binh lính của chính mình.

Ba ngàn binh mã của Tôn Trọng Diệu, trong nháy mắt đã than trời trách đất, kêu gào thảm thiết liên tục, loạn thành một đoàn không còn sĩ khí. Tôn Trọng Diệu liếc mắt thấy Cửu công chúa, nảy sinh ý nghĩ tàn nhẫn muốn bắt nàng làm con tin, không ngờ người của Lí Vị Ương đã đẩy hai người khác ra trước mặt hắn.

Tôn Trọng Diệu vừa nhìn thấy, tròng mắt như muốn rớt ra ngoài. Người mà Lí Vị Ương đẩy ra chính là hai thiếp thị mỹ mạo của hắn, trong tay các nàng còn ôm hai đứa trẻ đang khóc nỉ non, mà người cầm kiếm đè lên cổ bọn họ không phải người nào xa lạ, lại là Tôn phu nhân – thê tử kết tóc trăm năm của hắn.

Cảnh tượng quỷ dị này khiến Tôn Trọng Diệu ngây ra, hắn lạnh lùng nói: “Phu nhân, ngươi điên rồi? Ngươi có biết mình đang làm gì không?”

Tôn phu nhân cười lạnh: “Buông kiếm trong tay ngươi xuống, ta sẽ nói cho ngươi biết”.

Tôn tướng quân trợn mắt há mồm nhìn thê tử giơ trường kiếm đặt trên đầu hai đứa con nhỏ của mình, phía sau nàng còn có vài tên binh lính mặc thiết giáp… Nàng không nói giỡn. Không hiểu sao trường kiếm trong tay hắn run lên, hắn quay đầu về phía Lí Vị Ương: “Ngươi —— biết khi nào?”

Lí Vị Ương cười nhẹ: “Khi ngươi bắt đầu thẩm vấn bốn tên ám vệ thì ta đã nghi ngờ ngươi rồi.” Bốn ám vệ kia đúng là người của An Quốc, nghe mệnh lệnh của nàng ta, nhưng Thác Bạt Chân phải ngầm đồng ý thì mới thuận lợi đưa tới làm tế phẩm cho Lí Vị Ương. Mục đích duy nhất là khiến Lí Vị Ương tin Tôn Trọng Diệu vì chuyện của Tôn Duyên Quân mà tràn ngập oán hận với Thác Bạt Chân, khiến nàng yên tâm giới thiệu Tôn Trọng Diệu cho Thất hoàng tử Thác Bạt Ngọc.

Ngay từ đầu, Tôn Trọng Diệu chính là người của Thác Bạt Chân. Bốn người kia chỉ là mồi câu, bọn chúng muốn câu cá lớn là Thác Bạt Ngọc. Không, cá lớn thực sự chính là Hoàng đế. Chỉ khi nào Thác Bạt Ngọc tín nhiệm Tôn tướng quân thì Tôn tướng quân chính là lá bài chưa lật của Thác Bạt Chân, có thể giúp hắn âm thầm từ bên trong. Nếu Lí Vị Ương không tha mạng cho Khôi Nô, không sai hắn yên lặng giám thị nhất cử nhất động của phủ Tam hoàng tử thì chắc chắn nàng phải lên kế hoạch bẫy voi lớn mới có thể biết được mối liên hệ giữa Tôn tướng quân và Thác Bạt Chân, đến khi đó có thể là đã muộn….

“Vì danh vọng của ngươi, vì giúp đỡ Tam hoàng tử, ngươi trơ mắt nhìn nữ nhi ruột thịt của mình chết? Tôn Trọng Diệu, ngươi giỏi, rất giỏi, ngươi thật sự khiến hai mẹ con ta thất vọng rồi!” Trên mặt Tôn phu nhân, giờ phút này không còn chút tình cảm nào, đôi mắt ngập tràn lệ chua xót, còn hận ý đã trào ra.

“Phu nhân! Ngươi không được nghe lời ly gián của Lí Vị Ương, sao ta có thể làm chuyện này? Duyên Quân là nữ nhi thân sinh của ta mà!” Tôn Trọng Diệu sợ Tôn phu nhân giết đứa con út của mình, vội vàng giải thích, giờ này hắn mặc kệ binh lính, hắn chỉ quan tâm đến con mình thôi. Nhưng vẻ mặt Tôn phu nhân vô cùng kích động, hắn chỉ có thể đứng ở bậc thềm phía dưới, hoảng sợ nói.

“Vì sao lại làm thế? Vì sao? Ngươi rõ ràng yêu thương Duyên Quân như vậy, từ nhỏ đến lớn ngươi đều cưng chiều, yêu thương nó, ngậm trong miệng sợ tan, nâng trên tay sợ vỡ, nhưng vì sao giờ ngươi lại trơ mắt nhìn con bé chết thảm như vậy —— vì sao ngươi không chịu cứu nó, vì sao ngươi phải giúp tên hung thủ đã giết nó, vì sao? Vì sao? Vì quyền thế sao? Chỉ vì thứ vô dụng, hư ảo này mà ngươi trơ mắt nhìn con bé đâm đầu vào chỗ chết sao!” Trong ánh mắt Tôn phu nhân bắt đầu xuất hiện sự điên cuồng, nàng như phát cuồng trừng mắt nhìn Tôn Trọng Diệu, hận không thể một ngụm cắn chết hắn.

Tôn Trọng Diệu giờ đã bất chấp tất cả, không để ý đến những tiếng kêu thê lương vang lại từ phía sau lưng, ánh mắt hắn cầu xin nhìn Tôn phu nhân: “Phu nhân, ta không còn cách nào —— Lúc đầu ta cũng không muốn Quân nhi chết, vốn dĩ ta chỉ định làm cái chết giả của con bé ọi người thấy, nào ngờ lúc ta chạy tới đã quá chậm, phu nhân, nàng tha lỗi cho ta đi! Ta cũng đau lòng lắm! Ta yêu thương nữ nhi này cỡ nào nàng đều biết mà! Trước đó Tam điện hạ cam đoan sẽ phong ta là Vương gia khác họ —— chờ ta làm Vương thì nàng chính là Vương phi, Quân nhi chẳng qua chỉ là một nữ nhi, về sau những đứa con của ta cũng sẽ hiếu thuận với nàng!”. (Nhạt Nhòa: muốn chửi thề, mẹ kiếp, điên tiết…)

Vương gia khác họ? Nam nhân này chỉ vì vinh hoa phú quý mà bán cả nữ nhi của mình?!!! Lí Vị Ương chua xót, mỉa mai: “Tôn tướng quân, ngay từ đầu ta thật sự tin ngươi hận Thác Bạt Chân thấu xương… Nhưng về sau ta lại thấy, chuyện này không đơn giản như vậy. Duyên Quân là một cô gái thiên chân hồn nhiên, nhất định nàng không thể tưởng được phụ thân mình chỉ vì một vị trí vương gia khác họ mà dễ dàng bán nàng cho người ta, thậm chí không thương tiếc đưa nàng cho An Quốc công chúa để bị tàn sát. Trên đời này lại có một phụ thân như ngươi, ta thật sự nghi ngờ có phải lương tâm ngươi bị chó tha luôn rồi không?”

Trong việc này An Quốc công chúa chỉ là quân cờ của Thác Bạt Chân, nàng thậm chí còn không biết Thác Bạt Chân cố ý xây dựng màn “xảo ngộ” kia. Không, phải nói là Thác Bạt Chân thực ra cũng không biết bí mật của An Quốc công chúa. Ý định của hắn chỉ là dựng lên mâu thuẫn giữa An Quốc và Tôn Duyên Quân, rồi hắn sẽ giết Tôn Duyên Quân để giá hoạ cho An Quốc. Hắn cố ý xây dựng mối quan hệ hận sâu thù biển giữa hắn và Tôn Trọng Diệu ọi người xem. Ai biết được An Quốc vì sợ Tôn Duyên Quân tiết lộ bí mật của nàng nên thật sự xuống tay sát hại đối phương, vô tình giúp Thác Bạt Chân không bị dính máu của Tôn Duyên Quân chứ! Sau này Lí Vị Ương suy nghĩ tỉ mỉ lại mới thấy, tất cả mọi người đều bị Thác Bạt Chân đùa bỡn trong lòng bàn tay… kể cả nàng.

Tâm tư thâm trầm như vậy, nếu hắn không làm Hoàng đế thì thật sự là rất đáng tiếc. Lí Vị Ương tươi cười nhưng trong đó lại là vô tận hàn ý.

Tôn phu nhân đột nhiên nở nụ cười, nhưng tiếng cười này lại mang theo thê lương ngập trời. Tôn tướng quân sợ hãi nhìn nàng, không đoán ra hành động tiếp theo của nàng. Cuối cùng, nàng bình tĩnh lại, tay ôn nhu vuốt ve đứa nhỏ trong tay một thị thiếp: “Đúng vậy, ta luôn coi hài tử của ngươi là hài nhi của mình, tận tâm tận lực làm nàng dâu Tôn gia nhà các ngươi. Cho dù bà bà khó dễ, thị thiếp kiêu ngạo, ta vẫn luôn nhẫn nhịn. Hi vọng duy nhất của ta là Quân nhi có thể hạnh phúc. Thế mà ngươi lại nói Quân nhi chẳng qua chỉ là một nữ nhi, ha ha, nữ nhi của ta mà thôi…” Nàng nói xong bỗng cười vô cùng kỳ lạ, mạnh mẽ cướp lấy đứa bé đang nằm trong tã lót kia rồi hung hăng đập mạnh xuống dưới bậc thềm.

Lí Vị Ương cũng không ngờ Tôn phu nhân lại làm ra hành động đáng sợ như vậy, trong khoảng thời gian ngắn không kịp trở tay, trơ mắt nhìn đứa trẻ kia rơi xuống bậc thềm. Tôn Trọng Diệu gầm lên như dã thú bị thương vội vàng xông đến chỗ đứa bé còn lại, nhưng không đợi hắn kịp chạy đến trước mặt đứa nhỏ kia, lại thấy Lí Vị Ương lớn tiếng nói: “Ngăn Tôn phu nhân lại!” Nhưng câu nói này chung quy cũng muộn, Tôn phu nhân không chút lưu tình nâng đứa nhỏ còn lại hung hăng đập mạnh xuống đất.

Phía dưới bậc thềm cao cao, trong chốc lát hai hài tử oan uổng mất mạng nhỏ, loại tình huống thảm thiết này khiến Tôn Trọng Diệu trong nháy mắt không thể bình tĩnh nổi, hắn ngẩng mạnh đầu nhìn Tôn phu nhân như muốn đồng quy vu tận cùng nàng. Vào lúc này, binh lính thiết giáp đã dồn dập lên ấn ngã hắn xuống bậc thềm phía trước. Hắn khàn giọng gào thét, liều mạng giãy dụa: “Độc phụ, đồ đàn bà độc phụ! Người là độc phụ!”

Tôn phu nhân cười ha hả, nhưng nụ cười kia cơ bản cũng toàn nước mắt, nàng cười gập thắt lưng: “Đúng vậy, ta là độc phụ. Nhưng tất cả những chuyện này không phải do ngươi bức ta sao? Quân nhi của ta chết thảm như thế nào, ngươi làm phụ thân không chịu báo thù thay nàng, ta phải làm thay ngươi!” Sau đó, nàng đột nhiên xoay người, mâu quang lạnh lùng nhìn hai thị thiếp kia đang ôm nhau khóc lóc, trong mắt tựa hồ có một tia sát ý. Lí Vị Ương suy nghĩ liên tục, trong nháy mắt nghĩ ra một biện pháp. Trên mặt hiện lên mỉm cười, tiến lên một bước kịp thời chặn nàng: “Tôn phu nhân, hung thủ chân chính là Thác Bạt Chân và An Quốc công chúa, thù của nữ nhi còn chưa có báo! Ngây ngốc ở trong này thì chậm trễ thời gian mất!”

Tôn phu nhân nhìn Lí Vị Ương, biểu cảm đang dữ tợn chậm rãi trở nên bình tĩnh: “Quận chúa, ta biết ngươi không muốn ta lạm sát kẻ vô tội. Được, ta không giết hai tiện nhân này! Nhưng người nào hại chết nữ nhi của ta thì một kẻ ta cũng không bỏ qua!”

Lí Vị Ương thấy Tôn phu nhân tuy sắc mặt trắng bệch nhưng trong ánh mắt lại lộ vẻ kiên định, nàng thở dài nhẹ nhõm. Tôn tướng quân a Tôn tướng quân, ngươi bức một phụ nhân hiền lương thục đức đến tình trạng này, không biết ngươi có từng hối hận? Có thê tử đoan trang, nữ nhi xinh đẹp hồn nhiên, ngươi vẫn không chịu buông tha vị trí vương gia khác họ kia. Vinh hoa phú quý đổi bằng mạng của nữ nhi mà ngươi sủng ái nhất, hạnh phúc gia đình mà ngươi gìn giữ, quả thực là —— khiến người ta khó có thể tưởng tượng.

Ba ngàn cấm quân giờ chỉ còn lại hơn một ngàn người, những người này nhìn Tôn tướng quân bị bắt, nhất thời hoảng thần không biết nên tiếp tục phá vây đi ra ngoài hay lập tức đầu hàng. Tôn Trọng Diệu bị trói chặt vẫn cười lạnh không thôi, nhìn một mảnh máu tươi phía dưới bậc thềm.

Lúc này, Thác Bạt Ngọc được một đội tinh binh hộ tống đến bên người Lí Vị Ương. Hắn cao giọng nói: “Ta biết các ngươi đều bị Tôn tặc mê hoặc, bệ hạ có ân chỉ, lập tức buông đao kiếm sẽ miễn tội chết cho các ngươi”.

Nhưng tất cả mọi người ở đây đều biết bản thân đã phạm tội quá lớn, không ai nào dám nghe theo.

Lí Vị Ương đi đến trước mặt Tôn Trọng Diệu, trên mặt hắn đã đầy máu tươi lâm vào điên cuồng, Lí Vị Ương nhìn hắn rồi thản nhiên nói: “Tôn tướng quân, bảo binh lính của ngươi đầu hàng đi”.

Tôn Trọng Diệu trầm mặc không nói, cứ như không nghe thấy Lí Vị Ương nói gì. Hắn phạm tội mưu phản, đương nhiên sẽ không có kết cục tốt đẹp. Ngay cả mấy trăm già trẻ Tôn gia cũng không ai có thể thoát tội, một khi đã vậy thì kéo theo một số người trên đường xuống hoàng tuyền bồi Tôn gia nhà hắn đi?

Lí Vị Ương lại nói: “Bệ hạ bao dung nhân từ, Tôn tướng quân là tướng lãnh có công lao to lớn, nếu giờ ngươi kịp thời tỉnh ngộ, chưa chắc đã không còn đường sống”. Nói xong, nàng nhìn về phía Thác Bạt Ngọc. Thác Bạt Ngọc mỉm cười: “Trong cảm nhận của ta và bệ hạ, Tôn tướng quân là trung tướng, bệ hạ đã sớm truyền chỉ, thủ phạm việc này chính là Tam hoàng tử, sẽ không hỏi tội ngươi”.

Đại ý của Thánh chỉ là, nếu Tôn Trọng Diệu đầu hàng, Hoàng đế sẽ không truy cứu chuyện hắn phạm thượng. Tôn Trọng Diệu cẩn thận suy nghĩ: tìm đường sống trong chỗ chết ư…? Hơn nữa, tội hắn phạm phải là tội mưu phản, đó chính là đại tội, có thể tha cho hắn sao?

Lí Vị Ương chậm rãi nói: “Tôn tướng quân, ta biết ba ngày trước ngươi viện cớ thăm quê đã đưa gia chủ Tôn gia đi cùng, nhưng ngươi nên nghĩ một chút, dọc đường đi nguy hiểm trùng trùng, bọn họ có thể bình an tới cố hương sao?”

Sắc mặt Tôn Trọng Diệu đại biến: “Lí Vị Ương, ngươi đã đem bọn họ ——” chẳng lẽ Lí Vị Ương đã giết thân nhân của hắn? Không, sao có thể như vậy được? Hắn cho rằng tất cả đều rất bí mật, lý do quang minh chính đại như vậy sao có thể sớm bị người ta nhìn thấu!

Lí Vị Ương mỉm cười, nói: “Tướng quân lo lắng nhiều rồi, chẳng qua ta mời bọn họ làm khách thôi, nhưng nếu tướng quân nhất định không chịu buông kiếm, chỉ sợ Diêm Vương cũng muốn mời bọn họ xuống thưởng trà rồi, đến lúc đó sợ là tướng quân không còn mặt mũi nào đối diện với liệt tổ liệt tông Tôn gia”.

Tôn Trọng Diệu thở dài, tự biết không thể kháng cự nữa, hét lớn một tiếng: “Các ngươi không nghe thấy Thất điện hạ nói sao? Toàn bộ buông binh khí.”

Mười năm trước Tôn Trọng Diệu cũng từng thống soái cấm quân, nhưng chức vụ thống lĩnh cấm quân tương đối đặc thù, ba năm phải đổi người một lần. Tôn Trọng Diệu muốn gây dựng thế lực cho bản thân nên đã cố gắng bồi dưỡng bốn năm phó tướng, hơn nữa dốc sức đề bạt, tiến cử đưa bọn họ đi lên. Để chuẩn bị cho hành động lần này, từ năm vạn cấm quân hắn chọn ra ba ngàn tinh binh, những phó tướng khác giữ bốn vạn bảy cấm quân đứng ngoài cửa cung, chỉ chờ hắn xông được vào hoàng cung sẽ thả tín hiệu, lấy lí do hộ giá để bốn vạn bảy người kia khống chế kinh đô bằng tốc độ nhanh nhất. Trên tay Thác Bạt Chân có hai mươi vạn đại quân, đương nhiên là cách kinh đô không xa, có thể quay ngựa lại bất cứ lúc nào. Đến lúc đó, chỉ cần nói Thất hoàng tử Thác Bạt Ngọc thừa dịp đại quân không ở kinh đô mà độc sát Hoàng đế và Thái hậu, có ý đồ soán vị, Tam hoàng tử Thác Bạt Chân lập tức dẫn quân trở về cần vương hộ giá, mọi chuyện sẽ tốt đẹp.

“Bệ hạ ở nơi đó ——”. Lí Vị Ương nhìn Thác Bạt Ngọc, lên tiếng hỏi.

“Đã bắt được cung nữ và thái giám có ý đồ ám sát, Thác Bạt Chân thật đúng là quá lợi hại rồi. Lúc trước rõ ràng đã thanh lọc hậu cung một lần rồi mà vẫn còn có thể mai phục nhiều ám vệ như vậy. Hơn nữa những người này còn một mực khẳng định chủ mưu là ta, nếu ta không ngăn trước một bước thì chỉ sợ nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch tội danh này. Phụ hoàng vô cùng tức giận…” Thác Bạt Ngọc trầm tư một lát, kể lại mọi chuyện cho Lí Vị Ương.

Lí Vị Ương gật gật đầu: “Bây giờ chỉ cần chờ đợi.”

Thác Bạt Ngọc cắn răng: “Chờ ta bắt được Thác Bạt Chân, phải lột da của hắn!”

Nói nghe thật dễ, Thác Bạt Ngọc đã hiểu rõ âm mưu và bước đi của đối phương, nếu hắn muốn ngăn cản đương nhiên còn dễ hơn trở bàn tay nhưng Thác Bạt Ngọc lại không có hành động gì cả… Rõ ràng là muốn để Thác Bạt Chân phạm phải tội mưu phản! Thất hoàng tử này bây giờ đã không còn là Thất hoàng tử trước kia rồi. Lí Vị Ương nhìn hắn một cái rồi nhàn nhạt nở nụ cười, từ chối cho ý kiến, sau đó nàng quay đầu nhìn về phía Cửu công chúa vẫn đang run rẩy: “Công chúa có sao không?” Vừa rồi trong cung không an toàn nên nàng mới đưa Cửu công chúa bên mình, giờ nhìn thấy nàng ấy bị dọa thành thế này, trong lòng cũng có vài phần áy náy: “Trước tiên đưa ngươi về cung nghỉ ngơi được không?”.

Thác Bạt Ngọc gật đầu: “Cửu muội, vừa rồi ta đã báo cho Nhu phi nương nương bảo bọn họ tránh đi trước. Hiện tại đã không sao rồi, ngươi nhanh đi trấn an Nhu phi nương nương một chút, để nàng không phải sợ hãi”.

Lí Vị Ương lạnh lùng cười, Nhu phi nương nương sẽ sợ hãi sao? Thật là nói nhảm! Nhưng nàng không muốn nói ra ý nghĩ của mình mà chỉ xoay người đi ra ngoài. Triệu Nguyệt luôn bên cạnh nàng giờ phút này chạy nhanh đuổi theo. Thác Bạt Ngọc vội vàng gọi nàng lại: “Nàng muốn đi đâu?”

Lí Vị Ương nhìn thoáng qua bóng lưng Tôn phu nhân đang rời đi, nói: “Hồi phủ”.

Thác Bạt Ngọc đưa lệnh bài của mình cho nàng: “Bây giờ toàn thành đều bị cấm nghiêm, Thác Bạt Chân lại như hổ rình mồi, nàng không thể chạy lung tung tùy ý, nhưng nếu có lệnh bài này thì nàng có thể tự do ra vào hoàng cung”.

Lí Vị Ương do dự một chút, nhưng cuối cùng vẫn nhận lệnh bài rồi xoay người nhanh rời đi, Thác Bạt Ngọc nhìn bóng lưng nàng vội vàng rời đi, chợt mỉm cười, Lí Vị Ương – rất nhanh thôi nàng sẽ trở thành người của ta. Ngày đó sẽ không còn xa nữa.

Vừa mới ra đến cửa cung đã thấy dân chúng hoảng loạn, bọn họ còn không biết trong cung xảy ra chuyện gì, chỉ biết cửa thành đã bị đóng, trong thành có một đội binh mã đang tuần tra. Tôn Trọng Diệu luôn chờ bốn vạn bảy cấm quân ở ngoài thành hưởng ứng, lại không biết cả năm tên phó tướng đã bị Thác Bạt Ngọc giết hết. Thác Bạt Ngọc chiếu theo mệnh lệnh của Hoàng đế, đã khống chế chặt chẽ bốn vạn bảy cấm quân này. Hiện tại còn hai mươi vạn quân trên tay Thác Bạt Chân và năm mươi vạn quân của Tưởng quốc công, nhưng giờ cả hai bên đều không thể hành động thiếu suy nghĩ… Xe ngựa của Lí Vị Ương đang chạy thì đột nhiên ngừng lại, Triệu Nguyệt phụ trách phía ngoài nghe thấy một thanh âm chói tai vô cùng: “Lí Vị Ương, ngươi lăn ra đây cho ta!”

An Quốc công chúa!

Lí Vị Ương nhíu mày, Tôn phu nhân đã dẫn người tới phủ Tam hoàng tử nhưng An Quốc công chúa lại đến nơi này, xem ra Tôn phu nhân mất công rồi. Nàng lạnh lùng cười, thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không cửa lại chui vào! Được thôi, ta thật muốn xem ngươi có thể làm được gì! Nàng phân phó Triệu Nguyệt không cần đi theo, rồi xuống xe ngựa, thấy phía sau An Quốc công chúa có vài tên hộ vệ phủ Tam hoàng tử, mặt đằng đằng sát khí nhìn Lí Vị Ương.

Hộ vệ phủ hoàng tử đang rất khẩn trương, không hiểu sao An Quốc công chúa lại đột nhiên triệu tập họ tìm kiếm An Bình quận chúa khắp nơi. Đầu tiên là đến Lí phủ, Lí phủ lại đóng cửa không tiếp, chỉ nói quận chúa đã vào cung. An Quốc công chúa lại càng điên cuồng, đang muốn xông vào hoàng cung thì giờ lại vừa khéo gặp nhau, sao có thể làm người ta không lo lắng, nếu hai nàng gây xung đột trực tiếp thì nên làm thế nào đây!

Trong ánh mắt của An Quốc công chúa tràn ngập hận ý, trừng mắt nhìn Lí Vị Ương, nghiến răng nghiến lợi: “Tiện nhân!”

“Người điên từ nơi nào chạy đến vậy?” Lí Vị Ương cười lạnh nói, đuôi lông mày nơi khóe mắt thực bình tĩnh, đối mặt với sự nhục mạ của An Quốc công chúa, nàng ngược lại thấy vô cùng thú vị.

An Quốc công chúa càng nổi điên, càng phát cuồng thì Lí Vị Ương càng cảm thấy vui vẻ.

An Quốc công chúa bị nét tươi cười của Lí Vị Ương kích thích đến hai mắt đỏ bừng, môi run rẩy không cách nào kiềm chế. Máu nóng xộc thẳng lên não, trong lòng không áp chế được hận thù điên cuồng, thanh âm phẫn hận khó diễn tả, nàng cáu tiết: “Lí Vị Ương, ngươi dám thông đồng cùng Thẩm thái y hãm hại ta! Ngươi là độc phụ!” Rồi nàng lạnh lùng nói: “Khôi Nô, còn không bắt lấy nàng!”

Không có tiếng trả lời, Khôi Nô chỉ lẳng lặng đứng mà không hề nhúc nhích.

“Khôi Nô, ngươi điếc à? Không nghe thấy ta nói gì sao?” An Quốc công chúa phẫn nộ quay đầu, giọng nàng cứ như trống đồng đánh sai nhịp, bởi vì quá đỗi phẫn nộ cùng căm hận cho nên vô cùng khó nghe.

Khôi Nô vẫn không nhúc nhích, không có phản ứng.

Lí Vị Ương mỉm cười: “Khôi Nô, ngươi làm tốt lắm”. Khôi Nô ngẩn ra rồi lập tức gật đầu: “Đa tạ Quận chúa khích lệ”.

An Quốc công chúa đầu tiên là khiếp sợ, sau đó nàng đột nhiên hiểu rõ, biểu cảm trên gương mặt nàng càng vặn vẹo: “Lí Vị Ương, ngươi mưu tính hãm hại ta chưa đủ sao, lại còn thu mua ám vệ của ta? Tâm tư ngươi quả nhiên ngoan độc!” Lập tức, nàng muốn bổ nhào qua Lí Vị Ương, lại bị Triệu Nguyệt ngăn lại. Lí Vị Ương lạnh lùng nhìn An Quốc công chúa đang điên cuồng kêu gào ở trong tay Triệu Nguyệt, trong miệng không ngừng phát ra những thanh âm chói tai không nghe nổi, nàng lạnh lùng nói: “Miệng đầy ngôn từ thô tục, vả miệng!”

Triệu Nguyệt cười lạnh một tiếng, giương thẳng tay bạt tai hơn mười cái tát khiến cho nửa bên mặt của An Quốc công chúa sưng lên như đầu heo, An Quốc hoàn toàn không nghĩ Lí Vị Ương lại ngang nhiên kiêu ngạo như thế, nhất thời tức giận phát cuồng, hận không thể chém đứt hai tay của Triệu Nguyệt đang kiềm chế nàng kia, một nô tì hèn mọn như vậy mà cũng dám đánh nàng hơn mười cái tát! Lí Vị Ương, sao ngươi dám chứ!

Hộ vệ phủ Tam hoàng tử vội vàng muốn xông lên ngăn cản, Lí Vị Ương lạnh lùng thốt: “Tam hoàng tử thông đồng với Tôn Trọng Diệu bày mưu nghịch phản, Tôn Trọng Diệu đã đầu hàng, giờ các ngươi che chở cho người đàn bà chanh chua này, muốn cùng nhau phạm thượng náo loạn sao?”

Mọi người vừa nghe xong, toàn bộ đều ngây ngẩn.

Lí Vị Ương cười càng thêm lãnh liệt: “Nếu không tin, có thể hỏi cấm quân ở phía sau các ngươi, xem xem chủ tử của các ngươi đang ở đâu?”

Các hộ vệ đó nhìn lại đều thấy tất cả ngõ lớn nhỏ đã bị cấm quân vây quanh, sắc mặt nhất thời đều trở nên rất khó coi. Lí Vị Ương phất phất tay, Triệu Nguyệt gật đầu với cấm quân, bọn họ lập tức nhanh nhẹn tiến lên trói chặt An Quốc.

An Quốc công chúa không nghĩ sự tình sẽ biến hóa nhanh như vậy, nàng liều mạng giãy dụa, Lí Vị Ương, chẳng lẽ tiện nhân này điên rồi hay sao, dám đối xử với nàng như thế!

Lí Vị Ương thấy ánh mắt An Quốc công chúa tràn ngập oán hận, tươi cười trên mặt lại càng sâu: “An Quốc công chúa, ngươi cũng biết Thẩm thái y hãm hại ngươi không phải là ta phân phó, chủ tử chân chính của hắn là phu quân yêu dấu của ngươi – Thác Bạt Chân”.

An Quốc công chúa đầu tiên là sửng sốt, lập tức oán giận nói: “Ngươi nói hươu nói vượn gì đó?!”

Lí Vị Ương mỉm cười: “Chẳng lẽ ngươi không biết? Thời gian Thẩm thái y ở trong cung có giao tình sâu đậm với Thác Bạt Chân sao?”

Ánh mắt An Quốc công chúa bắt đầu trở nên sợ hãi: “Ngươi… ngươi… rốt cuộc muốn nói cái gì?”

Giọng nói Lí Vị Ương mang theo một tia trào phúng: “Tam điện hạ căn bản không có tình cảm phu thê với ngươi, nếu không vì sao hắn không nói cho ngươi biết mối quan hệ của Thẩm đại phu với hắn. Biết ngươi không thể viên phòng thì vì sao hắn lại cố ý nói muốn nạp thiếp trước mặt ngươi, vì sao ngươi điên cuồng tìm kiếm thì Thẩm đại phu mai danh ẩn tích đã lâu lại xuất hiện… bởi vì Thác Bạt Chân đang muốn cho ngươi chết, hiểu chưa?”

“Ngươi nói bậy! Ngươi chắc chắn đang nói bậy! Hắn sẽ không như thế! Hắn sẽ không làm như vậy, hắn thật sự yêu ta!” Ánh mắt An Quốc công chúa đầy oán hận, nếu có khả năng thì nàng sẽ một ngụm cắn chết Lí Vị Ương.

Lí Vị Ương không thèm để ý, tiếp tục nói: “Khi ta nhắc ngươi về thuốc Thẩm đại phu cho ngươi thì ngươi đã dừng lại. Hắn thấy không có biện pháp khiến ngươi tự động biến mất nên nghĩ ra biện pháp khác khiến ngươi chết không có đất chôn. Ngươi có biết, vì sao hắn rời kinh đô lại bỏ rơi ngươi ở đây không?”

“Hắn —— hắn phải xuất chinh”. An Quốc công chúa cố chấp phun ra vài từ muốn thanh minh, lại phát hiện răng mình đang run lên.

Lí Vị Ương nở nụ cười, nụ cười của nàng giờ phút này lại tinh thuần hồn nhiên như một đứa trẻ: “Không, hắn muốn cướp ngôi vị hoàng đế, hơn nữa cố ý bỏ ngươi lại đây, để ngươi rơi vào cảnh bị ‘loạn quân’ tru sát. Ta nghĩ, loạn quân này chính do hắn an bài, đến khi ngươi chết thì hắn sẽ gửi thư cho Việt Tây kể chuyện ngươi chết giá hoạ lên người Thác Bạt Ngọc. Đến lúc đó Việt Tây hoàng thất sẽ tính sổ Thất hoàng tử và phủ La Quốc Công. Tuy Bùi hậu không phải người ngu nhưng Thác Bạt Chân sẽ có rất nhiều cách khiến người ta tin tất cả đều do Thác Bạt Ngọc gây nên. Ai nha, lúc đó ta nghĩ hắn sẽ diễn một vở kịch đau đớn bi thương, người khác sẽ thấy hắn thương yêu ngươi nhường nào. An Quốc a An Quốc, ngươi thật sự là đáng thương, lại thật đáng buồn”.

Thác Bạt Chân không có chút tình cảm phu thê nào đối với An Quốc công chúa, hắn bỏ An Quốc công chúa lại kinh đô, một mặt lấy được tín nhiệm của Hoàng đế, mặt khác là muốn khiến nàng chết không có đất chôn. Dù sao nàng cũng là công chúa Việt Tây, nếu Thác Bạt Chân thật sự đăng cơ mà lại không muốn lập nàng làm hậu thì nhất định phải tính đến sự tức giận của hoàng thất Việt Tây.

“Lí Vị Ương, dù ngươi nói gì thì ta sẽ đều không tin!” An Quốc công chúa tức giận mở to hai mắt, liều mạng giãy dụa, trên mặt lộ ra ý cười dữ tợn, phát ra tiếng cười như một dã thú làm da đầu người khác run lên. Triệu Nguyệt chán ghét nàng điên cuồng, dùng sức kiềm chế nàng không cho nàng nhúc nhích. “Hừ, ngươi nói nhiều như vậy, đơn giản là muốn châm ngòi ly gián cảm tình vợ chồng chúng ta để ngươi đạt được mục đích chứ gì?”

Cho tới giờ An Quốc công chúa vẫn khăng khăng một mực, Lí Vị Ương nhẹ nhàng lắc đầu, cười khanh khách nói: “Tin cũng được, không tin cũng chẳng sao, chẳng qua ta có ý tốt nhắc nhở ngươi, ngươi cần gì phải kích động như vậy?”

An Quốc công chúa tức giận nói: “Lí Vị Ương, mặc kệ Thác Bạt Chân có mưu phản hay không, ta vẫn là công chúa Việt Tây, ngươi có thể khó dễ được ta sao? Ngươi dám giết ta? Không, ngươi không dám, nếu ngươi giết ta thì mẫu hậu ta tuyệt đối sẽ không tha cho ngươi, nàng sẽ tìm ngươi rút gân lột da, ngũ mã phanh thây ngươi!”

Lí Vị Ương nghe vậy, đột nhiên nở nụ cười: “An Quốc công chúa, ngươi hiểu lầm rồi, sao ta có thể giết ngươi chứ? Rõ ràng ngươi bị loạn quân giết lầm nha, có phải không?”. Nàng nhìn về phía bốn phía, toàn bộ cấm quân chung quanh đều cúi đầu hô lên: “Vâng”.

Rốt cục trên mặt An Quốc công chúa đã xuất hiện sự hoảng sợ, nàng kiêu ngạo như vậy là ỷ vào thân phận công chúa nên nghĩ rằng Lí Vị Ương không dám giết nàng. Nhưng nếu Lí Vị Ương cố ý báo thù vì Tôn Duyên Quân thì sao? Nàng phải làm sao bây giờ? “Lí Vị Ương, ngươi đừng xằng bậy, trên đời này không có bức tường nào chắn được gió, nếu ngươi giết ta thì sẽ có một ngày mẫu hậu ta tra ra được, nàng nhất định sẽ giúp ta báo thù!” Nhìn Lí Vị Ương bất động thanh sắc, nàng lập tức thay đổi ngữ khí: “Lí Vị Ương, chúng ta cũng không phải tử địch, vì sao lại muốn gây khó dễ cho ta? Thả ta đi, ta cam đoan sẽ bỏ qua chuyện cũ!”

Lí Vị Ương nghe nàng nói vậy nở nụ cười, chuyện cũ sẽ bỏ qua sao? Nàng nhướng mày nhìn An Quốc, chậm rãi nói: “Lúc nhị tẩu ta chết chắc cũng cầu xin ngươi như vậy. Nàng với ngươi cũng không có thù hận gì, chẳng qua vô tình nhìn thấy ngươi đi khám bệnh mà thôi, chỉ vì bảo vệ bí mật mà ngươi lại không tiếc giết nàng, còn dùng thủ đoạn tàn nhẫn như vậy. Con người phát rồ phát điên như ngươi, chẳng lẽ lại muốn giảng đạo lí với ta sao?” Đúng vậy, kỳ thực Lí Vị Ương không cần giết An Quốc công chúa, nhưng, nàng đã đồng ý với Tôn Duyên Quân, vì nàng báo thù rửa hận, thì tuyệt đối Lí Vị Ương sẽ không nuốt lời.

Trên mặt Lí Vị Ương mang đậm sát khí: “Đưa An Quốc công chúa đi, chiếu cố tốt vào, đừng để nàng điên khùng chạy loạn”.

“Rõ”. Cấm quân khom lưng hành lễ, sau đó lập tức có người đến bắt An Quốc công chúa. An Quốc công chúa tức giận nói: “Đừng dùng tay bẩn thỉu của các ngươi chạm vào ta, ta là công chúa Việt Tây! Ta là công chúa Việt Tây! Buông tay! Tất cả đều buông tay! Lí Vị Ương, đồ tiện nhân, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi! Tiện nhân! Buông ta ra!” Nàng vừa lớn tiếng kêu gào vừa liều mạng giãy dụa, đá đấm cấm vệ.

Lí Vị Ương chậm rãi nhìn chăm chú nàng, mỉm cười một chút: “Khôi Nô, ta không muốn nghe thấy thanh âm của nàng”.

Khôi Nô cả người cứng ngắc, rồi bỗng bước nhanh đi lên bóp cằm An Quốc khiến nàng phải vươn đầu lưỡi ra rồi chém một đao, nhất thời máu chảy không ngừng, nửa đầu lưỡi rớt xuống bùn đất. An Quốc công chúa hét thảm một tiếng, hai mắt trợn trắng, hôn mê bất tỉnh.

Lí Vị Ương nói: “Ta còn nhớ, đôi tay xinh xắn của An Quốc công chúa viết chữ nhỏ đẹp như trâm hoa, đáng tiếc về sau ta không bao giờ muốn nhìn nữa”.

Khôi Nô cũng không ngẩng đầu lên, tàn nhẫn hạ đao đánh gãy gân tay An Quốc, An Quốc công chúa rõ ràng là đau đến tỉnh lại, nhưng giờ phút này lại không còn khí lực để phản kháng, quay cuồng giãy giụa trong bụi đất, xiêm y quý giá đẹp đẽ rách nát, chật vật cực điểm. Lí Vị Ương bước lên, giày thêu giẫm lên cổ tay bị đánh gãy của nàng, ôn nhu nói: “Khi Nhị tẩu ta chết, có phải ngươi cũng làm vậy, hử?” Nha đầu kia nói khi Tôn Duyên Quân được đưa về, trên cổ tay còn có vết bầm tím của dấu giày dẫm lên.

An Quốc công chúa muốn mắng chửi, nhưng hé miệng lại chảy máu, vừa không thể mắng vừa đau đớn đến tột cùng, chỉ có thể dùng ánh mắt oán hận trừng Lí Vị Ương.

Lí Vị Ương cười rộ lên: “Tốt lắm, nên đưa đi thôi”. Cấm vệ lập tức áp giải An Quốc công chúa rời đi.

Triệu Nguyệt dè dặt cẩn trọng hỏi: “Tiểu thư, bọn họ đưa An Quốc công chúa đi đâu?”

Lí Vị Ương mỉm cười nói: “Đưa tới nơi nàng nên đi.”

Triệu Nguyệt không hiểu, nhưng lúc này lại thấy Tôn phu nhân sắc mặt giận dữ đang cưỡi ngựa chạy lại, thấy Lí Vị Ương ở chỗ này liền lập tức xuống ngựa, Lí Vị Ương mỉm cười nhìn nàng: “Tôn phu nhân, ngươi tới chậm một bước rồi”.

Trên mặt Tôn phu nhân lộ ra phẫn hận: “Ta chậm một bước, tiện nhân kia đã đào tẩu sao?”

“Không, nàng không đào tẩu”.

“Thế nàng đâu rồi?” Tôn phu nhân khẩn trương hỏi, nàng chỉ hy vọng có thể chính tay đâm kẻ thù, một kiếm giết chết An Quốc công chúa.

Lí Vị Ương mỉm cười, nói: “Nàng thân phận cao quý như vậy, thì nên cho nàng trải nghiệm cuộc sống của ‘tiện nhân’ mới không uổng phí cả ngày nàng luôn miệng kêu hai tiếng tiện nhân”.

Dưới ánh mặt trời, da thịt Lí Vị Ương trong suốt rắng nõn, hương thơm trên người cũng là mùi hương hoa sen trang nhã, thoạt nhìn thanh thanh tú tú, người khác tuyệt đối không thể tưởng tượng được nàng sẽ nói ra lời lạnh lùng như vậy.

Tôn phu nhân oán hận nói: “Quận chúa, ngươi có ý tốt ta đã biết, nhưng phiền toái vậy làm gì, sao không một kiếm giết chết nàng, lỡ như xảy ra chuyện ngoài ý muốn ——”

Lí Vị Ương mỉm cười nói: “Yên tâm đi, ta mang phu nhân đi xem thế nào.”

Tôn phu nhân kinh ngạc nhìn Lí Vị Ương, không biết nàng có ý gì. Nhưng cho dù có hỏi gì thì Lí Vị Ương cũng chỉ cười cười thần bí, không chịu trả lời.

Chọn tập
Bình luận