Đến khi về nhà phu nhân Quốc công vẫn chưa tỉnh lại, Tưởng Thiên vội vàng đặt tay lên mạch bà, cẩn thận chẩn đoán. “Lão ngũ, lão phu nhân có sao không, sao lâu như vậy vẫn chưa tỉnh lại?” Tưởng Húc sốt ruột hỏi.
Tưởng Thiên bắt mạch lão phu nhân, vẻ mặt khó xử, “Tổ mẫu tuổi tác đã cao, tính khí thường nóng nảy, lần này tích tụ vào ngũ tạng, nhất thời phẫn nộ, lửa giận công tâm cho nên mới hôn mê.”
Phu nhân Quốc công mở mắt mà chỉ há miệng, không nói nên lời, dáng vẻ như không buồn sống.
Tưởng Thiên an ủi, “Tổ mẫu, thân thể người không có gì đáng ngại, chỉ cần tỉnh lại là tốt rồi. Con kê đơn thuốc, uống qua vài ngày sẽ khỏi hẳn.”
Đại phu nhân cầm khăn tay lau nước mắt, che giấu vẻ mặt nghi ngờ.
Tưởng Thiên đắn đo cân nhắc viết ra một đơn thuốc, lại dặn dò mọi người việc ăn uống của bệnh nhân. Dặn xong xuôi, Tưởng Húc gọi riêng hắn tới thư phòng, vừa vào đã hỏi: “Rốt cuộc là thế nào?”
Tưởng Thiên lắc đầu: “Ban đầu không có chuyện hôm nay, tổ mẫu có thể chống đỡ hơn một năm rưỡi, hiện giờ, nhiều nhất chỉ được hơn tháng.”
Tưởng Húc ngồi xuống ghế tựa, miệng lẩm bẩm: “Nha đầu đó thật ác độc!”
Ông đã hiểu ra, hôm nay Lí Vị Ương khí thế bức người trên điện là vì sao, nàng ta không chỉ muốn tính mạng Tưởng Nam, mà còn muốn tính mạng của lão phu nhân! Điều này nói rõ, nàng ta đã sớm đoán được lão phu nhân không còn sống được bao lâu, cho nên mới lập tức đưa ra một tấm bùa đòi mạng!
Tưởng Hải mày nhíu chặt lại: “Phụ thân, sợ rằng nha đầu kia không chỉ muốn làm tổ mẫu tức giận chết, mục đích chân chính của nàng ta —— “
Tưởng Húc gật đầu, giọng điệu cực kỳ ngưng trọng: “Nàng ta muốn Nhị đệ cùng các huynh đệ con trở về giữ đạo hiếu.”
Tưởng Hải nghiến răng nghiến lợi: “Nha đầu này! Ra đòn thật độc ác!” Ngẫm lại, hắn nói, “Nàng ta sẽ không dễ dàng đạt được mục đích, chỉ cần bệ hạ ra ý chỉ ——” võ tướng ở xa có thể được miễn đại tang, trước kia không phải chưa từng có!
Tưởng Húc thở dài một hơi: “Lúc trước bệ hạ còn tin tưởng chúng ta, chỉ cần một ý chỉ là có thể miễn đại tang, nhưng hiện tại thì không có khả năng. Bệ hạ đang nhìn chúng ta chằm chằm, bằng không sẽ không vì chuyện này mà xử tử Tứ đệ con.”
Tưởng Hải không suy nghĩ đến chuyện nhà có tang nữa, vội vàng nói: “Trước tiên không bàn đến chuyện này, phụ thân, người nhất định phải cứu Tứ đệ! Đệ ấy chỉ kích động nhất thời!”
Sắc mặt Tưởng Húc trầm trọng lắc đầu: “Ta chung quy vẫn cảm thấy nha đầu đó có chiêu sau, chúng ta không thể hành động thiếu suy nghĩ.”
Tưởng Hải thật sự không nhẫn nhịn được: “Nhưng đó là con trai ruột của người, chẳng lẽ trơ mắt nhìn đệ ấy ngồi trong thiên lao một tháng sau bị chém sao?”
Tưởng Húc lắc đầu: “Con đi ra ngoài, để ta tự mình suy nghĩ.”
Tưởng Hải còn muốn nói gì nữa mà Tưởng Thiên kéo tay áo hắn, ý bảo hắn không cần phải nói nữa, hai huynh đệ tinh thần sa sút bước ra khỏi thư phòng, Tưởng Hải nói: “Nếu Tam đệ ở đây, đệ ấy nhất định có biện pháp!”
Tam công tử Tưởng gia nổi danh đa mưu túc trí, tuy thường ngày mức độ chói mắt kém Tưởng Nam uy phong tám phía, nhưng thực tế trong năm huynh đệ hắn mới là người được tổ phụ ưu ái nhất, còn giữ hắn lại bên người. Nếu Tam đệ ở đây, nhất định sẽ không để mặc Lí Vị Ương muốn làm gì thì làm! Tưởng Hải bắt đầu thấy lo lắng.
Tưởng Thiên thật sự không dám nói gì, hắn vô ý làm đá kê chân cho Lí Vị Ương, bị người ta mạnh tay lợi dụng, hiện tại ngay cả Lí gia cũng không dám đến, sợ bị đối phương bắt giữ, nhưng ở nhà lại thấy áy náy vô cùng, hai bên đều không được.
“Tổ mẫu —— thật sự không cứu được sao?” Tưởng Hải hỏi lại lần nữa.
Tưởng Thiên lắc đầu: “Đệ có thể tận lực kéo dài tính mạng của tổ mẫu, nhưng chỉ là kéo dài hơi tàn mà thôi.” Hắn nói thế, trong lòng lại nghĩ, Lí Vị Ương nữ nhân đáng sợ này, quả thật là tai hoạ hạ phàm, ai dám chọc vào! Tứ ca cũng thật là, chức quan mất rồi thì mất luôn đi, chẳng lẽ không có quan chức thì không sống nổi? Người ta muốn sống tốt lành chẳng được, ngươi lại không kìm nén được đi tìm phiền toái! Làm hại… làm hại cả nhà phải lo lắng hãi hùng theo.
Tưởng Hải mất hết tinh thần, sắc mặt Tưởng Thiên cũng không tốt, thật sự không biết nên nói gì, nửa canh giờ sau, hai người vẫn chưa nói được một câu.
Lí Vị Ương trở lại Hà Hương viện, lão phu nhân nhìn thấy nàng vội hỏi, “Thế nào rồi?”
Lí Vị Ương hành lễ, lão phu nhân xua tay bảo nàng ngồi xuống, lệnh cho nha đầu bưng điểm tâm trái cây lên cho nàng ăn, Lí Vị Ương cười nói: “Lão phu nhân, bệ hạ gả Thường Hỉ cho Kinh Triệu Doãn Diêu đại nhân.”
Lão phu nhân sửng sốt, vội hỏi, “Nam nhân không vợ mệnh khắc thê ư?” Ngẫm nghĩ lại, cửa hôn nhân này không đến nỗi nào. Ngoại trừ mệnh nam nhân này hơn mạnh mẽ một chút, gia thế dòng dõi đều phù hợp, huống chi lại còn được làm chính thê, không tính để Lí Thường Hỉ chịu tủi nhục. Lão phu nhân lại hỏi: “Tưởng gia thì sao?”
Lí Vị Ương tiếc hận, “Lão phu nhân, Tưởng Nam bị phán quyết xử trảm.”
“Trời ạ, hai nhà dù sao vẫn là thân thích, thấy hắn rơi vào hoàn cảnh đấy cũng không đành lòng.” Bên ngoài lão phu nhân đang thổn thức không ngừng, nhưng thật ra trong lòng len lén thích thú, “Đúng là nghiệp chướng. Chỉ sợ phu nhân Quốc công từng ấy tuổi rồi chịu không nổi!”
Lí Vị Ương uống một ngụm trà, nhìn thoáng qua Tưởng Nguyệt Lan bình thản ngồi bên cạnh, chậm rãi nói: “Còn chẳng phải do nhà bọn họ tự mình làm chuyện đáng xấu hổ, đừng nói đến chuyện hối lỗi, bọn họ hận chúng ta, bày ra trận thế này để hãm hại chúng ta, may mà bệ hạ anh min, mới không để những người gian trá đạt được mục đích, cho nhà chúng ta một lời công đạo.”
Lão phu nhân cười nói, “Nói rất phải, bắt cóc thiên kim quan lại bị bắt quả tang, tự thân còn là người mang tội, phán quyết như vậy cũng là đúng.” Thật ra bà thấy có chút kỳ lạ, lẽ ra Hoàng đế sửa thành sung quân lưu đầy gì đó, coi như là cho Tưởng gia một kết quả khoan dung độ lượng, sao lại phán quyết thẳng tay như vậy.
“Thiện ác đến cùng luôn có báo ứng.” Lí Vị Ương thản nhiên nói.
Chén trà trong tay Tưởng Nguyệt Lan không cẩn thận chạm vào bàn tạo thành tiếng vang nhỏ, lão phu nhân nhìn nàng, trong lòng nàng giật thót, nở nụ cười mang theo ba phần miễn cưỡng nói: “Tam tiểu thư nói rất phải!”
Lão phu nhân cười lạnh, không nói gì nữa. Bà vốn không hy vọng quá căng thẳng với Tưởng gia, mà hành động của phu nhân Quốc công luôn ngang ngược, bà đã nhẫn nhịn lão thái bà kia vài thập niên rồi, hiện tại xem như hả được cơn giận, tuy vẫn lo lắng Tưởng gia sẽ trả thù, nhưng chung quy trong lòng vẫn thấy khoan khoái dễ chịu, ngay cả khí sắc cũng tốt hơn.
Chờ Lí Vị Ương đi rồi, Tưởng Nguyệt Lan cũng không ngồi nổi nữa, ngượng ngùng cáo từ rời đi. La ma ma nói: “Lão phu nhân, Tam tiểu thư đúng là lợi hại!”
Lão phu nhân thấp giọng nói, “Con bé mới bao tuổi, theo lời ngươi nói, nếu như tất cả do con bé sắp đặt, chẳng phải là yêu quái sao. Gia thế Tưởng gia ra sao, có thể để con bé dễ dàng tính kế? Đúng là rất khéo.”
“Vẫn là lão phu nhân có tuệ nhãn, nô tỳ cũng nghĩ như vậy. Tam tiểu thư mặc dù có vài phần trí tuệ, mà hẳn không đến mức này.” Trong lòng La ma ma nghĩ chuyện này nhất định có liên quan đến Tam tiểu thư nhưng miệng lại nói theo lời lão phu nhân.
“Tưởng Húc làm quan cả đời, lần này lại thua trong tay một tiểu nha đầu, đều chỉ vì nợ con cái!” Lão phu nhân thở dài một hơi.
Lí Vị Ương đi từ chỗ lão phu nhân ra, Lí Mẫn Đức đang chờ nàng trong viện: “Lão phu nhân trách cứ nàng?”
Lí Vị Ương lắc đầu, “Lão phu nhân cũng bị phu nhân Quốc công chèn ép vài thập niên rồi, mãi mới hoà nhau một ván, làm sao có thể trách ta, huống chi chuyện này vốn là cạm bẫy Tưởng gia thiết lập, người đuối lý không phải ta.”
Lí Mẫn Đức nhẹ giọng nói: “Nàng thấy, lần này Tưởng gia có cơ hội lật ngược không?”
Lí Vị Ương cười: “Khó nói.”
Lí Mẫn Đức cười lạnh: “Người nhà này đầu óc rất khá, sợ là sẽ nghĩ ra chủ ý thối nát nào đó.”
Lí Vị Ương lại như không nghe thấy, khoé môi nhếch lên, “Không sợ, mặc kệ bọn họ nghĩ ra chủ ý gì, dù sao chứng cứ trong tay chúng ta vô cùng xác thực, chỗ này đã đủ để làm Tưởng gia bận rộn. Hiện tại bọn họ hẳn đang sầu lo phải làm thế nào với tang lễ phu nhân Quốc công.”
Lí Mẫn Đức nhìn thoáng qua nha đầu trong phòng, không nói gì nữa, chỉ nở nụ cười vẫy tay để người phía sau cầm rổ vải đỏ rực vào, Lí Vị Ương cười nói: “Đồ ăn tươi mới này từ chỗ nào đào ra thế.”
“Vô tình nhìn thấy ở chợ.” Giọng điệu của Lí Mẫn Đức rất thoải mái.
Vải không phải là đặc sản của Kinh đô, sao có thể bán ở chợ? Năm nay chỉ sợ ngay cả Hoàng cung cũng chưa chắc đã có. Lí Vị Ương chớp mắt, coi như không biết, Bạch Chỉ đặt trái vải cùng hai ly trà thơm và hai đĩa điểm tâm lên bàn, “Trái vải tính nóng cao, tiểu thư đừng ăn nhiều quá, lát nữa còn phải ăn cơm.”
Lí Vị Ương cười mắng, “Nhiều thế này ăn không nổi, các ngươi chia ra một nửa đưa cho Thất di nương, chỗ còn lại để mình ăn đi.”
“Cám ơn tiểu thư.” Bạch Chỉ cười tủm tỉm đi ra ngoài.
Chờ nha đầu đi ra ngoài hết, Lí Mẫn Đức mới nhẹ giọng nói: “Hôm nay trên điện, nàng rất mạo hiểm.” Tuy hắn không tự mình đến nhưng Liên phi đã sớm truyền tin tức ra, ngay cả hắn ở bên ngoài mà sau khi nghe xong cũng thấy bất an, lần này Lí Vị Ương thật sự quá lớn mật! Không cẩn thận sẽ bị Tưởng gia cắn ngược lại.
“Chuyện lần này, người nên xử lý chúng ta đã xử lý, nên đuổi cũng đã đuổi, việc Tưởng Nam bắt cóc Lí Thường Hỉ chắc như đinh đóng cột, không có khả năng lật lại bản án.” Lí Vị Ương hơi híp mắt, sờ ly trà trong tay.
“Nếu hắn không muốn hại ta trước ta cũng sẽ không dùng nước cờ độc ác như vậy. Hôm nay trên triều đình, nếu ta không mở miệng rất dễ bị bọn họ nói thành Tưởng Nam và Lí Thường Hỉ sớm có tư tình, đến lúc đó Tưởng Nam chỉ là công tử phong lưu, Lí Thường Hỉ phải gả qua đó làm thiếp, thế cục ta khổ tâm gây dựng triệt để hỏng bét. Để không làm tâm huyết bị uổng phí, ta tất nhiên phải mạo hiểm một chút.” Lí Vị Ương chậm rãi nói.
Lí Mẫn Đức gật đầu đồng ý: “Ta nghe nói, trên đại điện nàng phất ra cả chuyện quá khứ của Đại phu nhân?”
“Ta sớm biết con cáo già Tưởng Húc sẽ không dễ lừa gạt. Cho nên trước tiên nói ra chuyện của Tưởng Nhu, bất kính với mẹ chồng, hãm hại thiếp thất và con cái thứ xuất. Nếu ở nhà bình thường loại chuyện này không đáng là gì, nhưng trong Hoàng gia, ngoại trừ Thái tử thì những người còn lại đều là thứ xuất, nếu Hoàng hậu cũng làm vậy thì chẳng có đứa con nào của Hoàng đế còn sống. Cũng vì thế, trong lòng bệ hạ tất nhiên có suy tư, mà phu nhân Quốc công thẹn quá hoá giận, bệnh tình nhất định trở nên nghiêm trọng, Tưởng Húc sẽ hận ta muốn chết. Lúc này ông ta đã không lý trí như thường ngày, ta mới có thể lôi chuyện Tưởng Nam vi phạm thánh chỉ bắt cóc thiên kim quan lại ra nói, còn nói hết sức thuyết phục, người bên ngoài xem diễn trò còn tin, huống chi ông ta là người trong cuộc? Tất cả mọi người sẽ tin Tưởng Nam bắt nhầm người, mà không phải là ta cố ý thiết lập cạm bẫy hại bọn họ!”
Lí Mẫn Đức mỉm cười, “Ta chỉ lo lắng cho nàng, Tưởng gia chung quy là công huân thế gia, đừng để bọn họ lấy lại tinh thần, lật ngược bản án.”
“Ông ta không có cơ hội này, mấy chuyện Tưởng Nhu làm chính là môn phong bất chính, không biết cách dạy dỗ con gái, bị người khác phỉ nhổ, phu nhân Quốc công vốn bao che khuyết điểm, tất nhiên không chịu nhận tội, nhưng trong lòng Tưởng Húc hiểu rõ, sự tin tưởng của Hoàng đế đã mất, Tưởng Nam chết chắc!”
Trên mặt Lí Vị Ương không có một tia đắc ý nào, chỉ bình thản nói ra chuyện này.
“Lại nói tiếp, có không ít điểm đáng ngờ, nàng sao có thể đuổi tới nhanh như vậy, còn bẩm báo với Kinh Triệu Doãn, chỗ này chắc chắn sẽ có người nghi ngờ.” Lí Mẫn Đức thấp giọng nói.
Nào ngờ Lí Vị Ương mỉm cười, “Chính là muốn bọn họ chịu phần đau này, nghi ngờ thì thế nào, có chứng cớ không? Huống chi muội muội ta mất tích, chuyện trọng đại lập tức báo án, Kinh Triệu Doãn tự mình đuổi tới thì có gì ngạc nhiên? Trước kia không phải chưa từng có, Tưởng gia có uốn vài tấc lưỡi cũng không cải biến được kết cục này.”
Lí Mẫn Đức cười khẽ, cầm trái vải đã bóc vỏ đưa tới môi Lí Vị Ương, “Nếm thử xem, rất ngọt.”
Lí Vị Ương mở miệng ra ăn, khoé môi để lại một ít nước trái cây, Lí Mẫn Đức một tay nâng cằm nàng lên, một tay cẩn thận lau sạch sẽ cho nàng, “Cẩn thận làm dơ quần áo.” Miệng lẩm bẩm, ngón tay lại lưu luyến trên mặt nàng, Lí Vị Ương cứng người, theo bản năng định đẩy hắn ra. Nhưng nàng lại không thể rời ánh mắt đi, mấy năm nay thiếu niên này đã dần lớn lên, bớt đi vẻ trẻ con lúc còn bé, tăng thêm sự tuấn mỹ, cộng thêm sự thân thiết lộ ra từ từng hành động cử chỉ, hiện tại ngẫm lại hơi có chút kỳ dị, Lí Vị Ương âm thầm nghĩ, bỗng dưng kinh hãi. Nhưng trên mặt không lộ ra chút khác thường, chỉ cười nói: “Để ta tự lau, cũng không phải tiểu hài tử.”
Hai mắt Lí Mẫn Đức tối sầm lại, cũng cười hỏi: “Ta làm sai chuyện gì sao?”
Lí Vị Ương buông mắt xuống, không thể hiện thái độ, Lí Mẫn Đức lại nói: “Quên đi, không cần nói nữa. Ta biết ngoài miệng nàng không nói ra, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy ta thật dơ bẩn ——” bất giác, trong mắt hắn nhuốm màu bi thương.
Lí Vị Ương sửng sốt: “Ngươi nói bậy bạ gì thế —— ta chỉ…” Chỉ cảm thấy ngươi có chỗ bất thường. Nhưng những lời này, thật sự khó nói.
Lí Mẫn Đức nhìn nàng, hai mắt toả sáng: “Nàng không chán ghét ta sao? Thật chăng?”
Lí Vị Ương cảm thấy nếu mình nói chán ghét, chỉ sợ hắn có thể lập tức cầm kiếm tự sát, vội cam đoan: “Đương nhiên không, ta và ngươi cùng nhau lớn lên, tình cảm luôn rất tốt,” lời này sao cảm thấy không được tự nhiên, nàng tự thấy bản thân lớn tuổi hơn hắn, sao bỗng chốc biến thành bằng tuổi thế này? “Mẫn Đức của chúng ta tuấn tú như vậy, trên đời này sao có người chán ghét ngươi?”
“Trên đời này bất luận kẻ nào chán ghét ta, ta đều không thèm để ý, nhưng mà, có một người, đối với ta thì không phải là người tầm thường, ta sẽ cực kỳ để ý đến suy nghĩ của nàng.” Nói tới đây, hắn ngừng lại một chút, khoé môi hơi giương lên thành ý cười nhẹ, “Nàng, chính là người duy nhất ta để ý.”
Lí Vị Ương lẳng lặng nhìn hắn, trong mắt chợt loé.
Ánh mắt Lí Mẫn Đức mang theo ánh sáng mềm mại, trên mặt có chút ngượng ngùng hiếm thấy, càng thêm ấm áp: “Nói như vậy có phải rất kỳ quái không?”
“Không kỳ quái.” Trong lòng Lí Vị Ương chấn động, vẻ mặt lại như không có việc gì đáp, “Ngươi vốn luôn ỷ lại ta.”
Lí Mẫn Đức cười: “Có lẽ vậy. Ngoại trừ mẫu thân thu dưỡng ta, trên đời này không có người thật sự quan tâm đến ta, nếu ngay cả nàng cũng mất đi, ta sẽ chẳng còn lại gì.” Tươi cười của hắn dần phai nhạt, đuôi mày khoé mắt, trong khoảnh khắc nhiễm đầy bi thương.
Lí Vị Ương nhìn hắn, chỉ cảm thấy tiếng nói kia vang vọng đến từ một nơi rất ra, xa như cách cả một đời người. Tiếng nói kia mang theo cảm xúc không thể nói rõ, làm nàng bất giác cảm thấy thương tiếc vô hạn.
“Mẫn Đức —— “
“Ta nói những lời này, không phải để nàng thương hại ta, ta chỉ hy vọng nàng vì ta mà quý trọng bản thân hơn, nhất là những lúc phải đối mặt với nguy hiểm, đừng không chút do dự chặt đứt mọi đường lui của mình.” Trong lòng Lí Mẫn Đức bổ sung thêm, ta không biết cảm giác thích một người như thế nào. Nhưng mỗi lần nhìn thấy nàng, trong lòng đều cảm thấy ấm áp. Lúc không nhìn thấy nàng, chỉ cần nghĩ đến nàng đã không còn thấy lạnh lẽo nữa. Cuộc sống ở Lí gia vốn không có chút ý nghĩa gì, nhưng nhớ lại dáng vẻ của nàng, những lời nàng đã nói với ta, thời gian sẽ chỉ như cơn gió thoảng qua. Thật thần kỳ, vì sao trong sinh mệnh con người, lại xuất hiện kỳ tích như vậy? Rõ ràng ánh mặt trời vẫn như trước, thời tiết vẫn như trước, quang cảnh vẫn như trước, chỉ vì có thêm một người mà cảm thấy tất cả đã khác trước…
Lí Vị Ương hoàn toàn ngây người, nàng đột nhiên ý thức được rằng, hành động mạo hiểm của nàng đã làm đối phương lo lắng, giọng nói của hắn xoay quanh đầu nàng, quanh co, lặp lại. Hết lần này đến lần khác, mỗi một câu nói đều rõ ràng như vậy, mà biểu cảm trên mặt hắn, mỗi lần nhíu mày mỗi một nụ cười, vẫn sáng rỡ như vậy. Hắn nói với nàng, đừng tuỳ tiện mạo hiểm, bởi vì hắn sẽ lo lắng. Những lời này làm nàng do dự.
“Sở dĩ ta có thể luôn thành công, là vì ta không có gánh nặng trong người.” Lí Vị Ương nhẹ giọng nói, “Hiện tại ta có mẹ, có đệ đệ, có ngươi, mọi người đều ở bên cạnh ta, như vậy ta sẽ có nhược điểm, ta không thích nhược điểm, càng không thích bị người khác bắt lấy nhược điểm, ngươi có hiểu không?” Cho nên nàng cười đùa với Mẫn Chi, nhưng không đặt nhiều lắm tình cảm vào đệ đệ, bảo vệ Thất di nương lại chỉ đứng từ xa xem không quá thân cận. Mẫn Đức luôn nói sự tồn tại của hắn người đời không thể dung thứ, nhưng Lí Vị Ương cảm thấy, bản thân mới là người không nên sống sót nhất trên thế giới này, trọng sinh, thay đổi vận mệnh, cuộc sống của nàng chỉ có hai chữ báo thù, con đường báo thù cô đơn mà quyết tuyệt, có thể thỉnh thoảng nàng sẽ yếu đuối, nhưng tuyệt đối không có khả năng nhượng bộ.
Đối mặt với câu nói không đầu không đuôi của nàng, Lí Mẫn Đức không hề kinh ngạc, thản nhiên nói tiếp: “Nhưng người không có nhược điểm, sẽ không có người cùng thứ để quan tâm cùng để ý, cho dù nàng báo thù được cũng lấy cái gì để tiếp tục sống sót?”
Lí Vị Ương nghe xong biểu cảm càng kỳ lạ, nhìn hắn thật sâu, lẩm bẩm: “Không có cũng tốt. Bởi vì, một khi có, sẽ không dứt bỏ được.”
Nàng ngừng một lát, lặp lại: “Ta không cần nhược điểm.”
Trong mắt Lí Mẫn Đức chợt loé vài lần, vẻ mặt như có điều hiểu ra.
Tam Hoàng tử Thác Bạt Chân gần đây cả ngày không yên lòng. Từ đại điện trở về, hai nha đầu nghênh đón ở cửa hầu hạ hắn thay xiêm y, hai người này là Thái tử ban tặng, một người dịu dàng dễ thân, một người xinh đẹp tươi ngon, bình thường Thác Bạt Chân đối xử với các nàng rất nhẹ nhàng, thỉnh thoảng còn trêu đùa vài câu, hôm nay lại mất hứng thú, vừa trở về không nói một câu, nghiêng người trên sạp, chỉ chậm rãi uống trà sâm.
“Điện hạ, nô tỳ bóp vai cho ngài được không?” Con ngươi dịu dàng như nước của Bích Thuỷ dập dờn ngàn vạn lời nhu tình muốn nói.
Thác Bạt Chân nhìn chằm chằm hai má mềm mại của Bích Thuỷ, vươn tay ra, cầm lấy chiếc cằm tinh tế của nàng, khẽ khàng vuốt ve, nha đầu ngoan ngoãn buông đầu xuống, hai má dần ửng đỏ.
“Thái tử điện hạ nói với ngươi thế nào, bảo ngươi đến làm thị thiếp cho ta?” Thác Bạt Chân nhìn gương mặt mềm mại nhắn nhụi này trong đầu tự nhiên hiện lên dáng vẻ Lí Vị Ương lúc nói chuyện, khi đó, đôi mắt nàng sáng kinh người, làm máu trong người hắn bất giác chảy nhanh hơn, nhìn lại thiếu nữ trước mắt, hắn đột nhiên chẳng cảm thấy hứng thú gì nữa, trên mặt Lí Vị Ương, căn bản chưa từng xuất hiện một tia dịu dàng, nhưng vẫn rung động lòng người như vậy.
Bích Thuỷ cả mặt đỏ ửng, ấp úng nói không ra lời, lúc Thái tử điện hạ đưa nàng qua, quả thật đã nói như vậy.
Quế Tâm bưng một đĩa nho vào phòng, cười nói, “Điện hạ, chỉ cần ngài thích chúng nô tỳ đều thấy vui vẻ!”
Thác Bạt Chân cười nhìn nàng ta, “Ồ?”
“Nô tỳ không để ý đến ngài nữa.” Quế Tâm cầm khăn tay nở nụ cười, lắc lư đi tới trước mặt hắn, vén váy thi lễ, cười đùa lại gần, như chim hoàng anh rời tổ hỏi, “Điện hạ, vừa rồi nô tỳ nghe mấy người trở về cùng ngài nói, An Bình Huyện chủ đại náo Kim điện, đòi lại công đạo cho muội muội nàng ấy có phải không!”
Sắc mặt Thác Bạt Chân hơi trầm xuống, “Tin tức truyền thật nhanh.”
Tròng mắt sáng đắc ý của Quế Tâm khẽ chuyện, “Nghe điện hạ nói kìa. Chúng nô tỳ tuy chỉ ở nơi nội trạch, nhưng đại án làm bệ hạ phải đích thân ngự thẩm, hiện giờ còn ai không biết chứ.”
Thác Bạt Chân trầm ngâm: “Ồ, sao nói vậy?”
Lần này Bích Thuỷ không cam lòng yếu thế nói: “Điện hạ, người bên ngoài đều nói, Tứ công tử Tưởng gia ngang ngược vô lễ, bắt cóc tiểu thư quan lại, cũng may có Kinh Triệu Doãn Diêu đại nhân anh hùng cứu mỹ nhân, ngược lại tác thành mối nhân duyên tốt, nói, An Bình Huyện chủ bênh vực lẽ phải, không sợ cường quyền, ra mặt thay cho muội muội, là nữ tử tốt có trung có nghĩa, còn có người nói, Tưởng gia ỷ thế hiếp người, kiêu ngạo ngang ngược, lũng đoạn quân quyền, khi quân dối thượng, cũng có người nói, bệ hạ chấp pháp công bằng, không thiên vị chút nào…”
Thác Bạt Chân nghe, trên mặt lộ ra nụ cười nghiền ngẫm: Xem ra Lí Vị Ương đã sớm tìm người thuyết thư (người biểu diễn các loại kí khúc như bình thư, bình thoại, đàn từ) biên soạn ra thoại bản (một hình thức tiểu thuyết Bạch thoại phát triển từ thời Tống, chủ yếu kể chuyện lịch sử và đời sống xã hội đương thời, thường dùng làm cốt truyện cho các nghệ nhân sau này), mọi chuyện đã được tuyên dương khắp nơi, đúng là một câu chuyện trọn vẹn. Hắn đã xem thường nàng hết lần này đến lần khác, hôm nay mới phát hiện, nha đầu kia đâu chỉ có tâm tư giả dối, mà quả thật là một mưu sĩ. Lại còn là mưu sĩ cực kỳ xuất chúng!
Đúng lúc này, tiếng sét đánh phá tan bầu trời, tầng mây đen đặc nứt ra thành một màu đỏ tươi, sát sau đó, mưa to giáng xuống. Thác Bạt Chân nghe tiếng mưa rơi, đi đến bên cửa sổ, nhìn về phía xa xăm, Bích Thuỷ đứng sau nói: “Thời tiết hôm nay thật là kỳ lạ, sáng sớm mặt trời còn chói chang bây giờ đã mưa to không dứt.”
Thác Bạt Chân mỉm cười: “Đúng vậy, thời tiết biến hoá trong chốc lát, chỉ có người nắm chắc thời cơ mới có thể thắng cuộc!” Lí Vị Ương, ván này nàng thắng, như vậy ván sau thì sao? Sẽ thắng được như lần trước không?
Nửa tháng nhanh chóng trôi qua, bầu không khí điềm đạm bao trùm Tưởng gia, hiện giờ Tưởng Nam đang bị giam trong thiên lao, Tưởng Húc chỉ nói với người bên ngoài không nhận người con trai này, những chuyện khác không hề đề cập đến, thậm chí chưa từng đi thăm thiên lao, đương nhiên, có đến cũng không thể gặp, không có chỉ dụ của Hoàng đế, không ai được vào thăm Tưởng Nam.
Mọi người ở Lí gia sống bình thản như trước, Lí Vị Ương vẫn đến Hà Hương viện thỉnh an, mỗi ngày dường như không có gì biến hoá. Thực ra, Lí Vị Ương luôn yên lặng chờ đợi, chờ đợi kết quả nàng mong muốn. Cho đến khi bái thiếp của Tưởng gia đưa tới, nàng lại phát hiện, định liệu của mình sai lầm hoàn toàn rồi.
“Đại thọ sáu mươi tuổi của phu nhân Quốc công, đặc biệt mời Lí lão phu nhân cùng Đại phu nhân, An Bình Huyện chủ, các vị tiểu thư tham gia.” Ma ma Tưởng gia phái tới báo tin mỉm cười dâng lên bái thiếp.
Đại thọ sáu mươi? Hiện tại phu nhân Quốc công còn có tâm tình tổ chức sinh nhật? Lí lão phu nhân nhướng mày, cười như có như không: “Ồ? Chúc thọ sao?”
Ma ma báo tin kia cười nói không kiêu ngạo cũng không nịnh bợ: “Ban đầu phu nhân Quốc công không muốn tổ chức quá lớn, nhưng mà Thái hậu nương nương trong cung lại hạ chỉ, muốn lão phu nhân phủ Quốc công tổ chức”
Thái hậu?! Tươi cười của Lí lão phu nhân hơi cứng ngắc, bà nhìn thoáng qua Lí Vị Ương sắc mặt bình tĩnh ngồi bên cạnh, miễn cưỡng cười nói: “Đương nhiên, chúng ta tất nhiên phải đến chúc thọ bà thông gia!”
Ma ma truyền tin vừa đi, lão phu nhân đặt ly trà thật mạnh lên mặt bàn, phát ra một tiếng cạch rõ ràng: “Sao lão thái bà này đến giờ còn có tâm tình tổ chức sinh nhật! Đứa cháu trai của bà ta chỉ nửa tháng nữa sẽ bị xử trảm!”
Lí Vị Ương cúi đầu tự suy nghĩ, phảng phất như không nghe thấy, lão phu nhân cao giọng gọi: “Vị Ương?!”
Lí Vị Ương ngẩng đầu, trên mặt xẹt qua một tia gì đó, lại nhanh đến mức không ai phát hiện ra, nàng mỉm cười: “Muốn nhân cơ hội này xua đuổi vận xấu, cũng có thể lý giải được.”
Lão phu nhân nghe xong câu này, sắc mặt mới thư hoãn hơn một chút. Dù sao, bà rất không vừa mắt phu nhân Quốc công vênh váo tự đắc. Nếu Thái hậu tự mình hạ chỉ, yêu cầu các phu nhân tiểu thư có phẩm cấp đều phải tham gì, vậy thì không thể không đi.
Tươi cười trên mặt Lí Vị Ương, từ lúc trong phòng đi ra chậm rãi ngừng lại.
Nàng đã đoán sai, thứ chờ đến không phải tin tức qua đời của phu nhân Quốc công, mà lại là đại thọ sáu mươi của bà ta! Thái y nàng thu mua rõ ràng đã nói mạng phu nhân Quốc công không còn lâu, tuyệt đối không có khả năng khoẻ lại, chẳng lẽ —— Tưởng Thiên có bản lĩnh khởi tử hồi sinh? Lí Vị Ương bất giác nắm chặt bàn tay, nếu phu nhân Quốc công không chết, như vậy kế hoạch phía sau của nàng căn bản không có cơ hội tiến hành!
“Vị Ương!” Ngẩng đầu lên, nhìn thấy Lí Tiêu Nhiên đang đứng trong sân.
Có lẽ là tới thỉnh an lão phu nhân—— Lí Vị Ương cười nhẹ, quỳ gối hành lễ. Từ sau khi chuyện kia xảy ra, hai người vẫn chưa nói với nhau một câu, Lí Tiêu Nhiên nhìn thấy nàng luôn nhàn nhạt thản nhiên, dáng vẻ đề phòng. Rất hiển nhiên là đang trách tội nàng không báo trước với ông, dù sao Lí Vị Ương cũng không sợ, ai có thể đoán trước sẽ phát sinh chuyện bắt cóc đâu, về sau nàng lại bị dẫn đến nha môn Kinh Triệu Doãn, căn bản không có cơ hội báo trước, Lí Tiêu Nhiên sao có thể trách nàng!
Gần đây, Lí Tiêu Nhiên già đi không ít, không chỉ trên đầu có tóc bạc, mà quanh người bị bao phủ bởi sự u ám âm trầm, dáng vẻ tinh thần không tốt lắm.
“Đứng lên đi.” Lí Tiêu Nhiên tươi cười đầy mặt. Quan hệ giữa cha và con gái đã có ngăn cách rất lớn từ lúc Tưởng gia tới cầu hôn, hơn nữa chuyện Tưởng Nam lại càng như cháy đổ thêm dầu, nhưng hiện giờ ông ta lại cười như gió xuân phảng phất chưa từng xảy ra chuyện gì… Độ già dặn, sắc sảo này thật sự làm người khác không thể lý giải.
“Lão phu nhân ở bên trong, phụ thân vào đi.” Giọng điệu Lí Vị Ương nhàn nhạt, “Nữ nhi cáo lui.”
“Chờ một chút!” Lí Tiêu Nhiên lập tức ngắt lời nàng, hỏi Lí Vị Ương, “Con thấy Tưởng gia…”
Ông luôn chờ đợi, chờ hành động của Tưởng gia, thậm chí là sự trả thù của đối phương, mà người ta vẫn chưa hành động, làm ông cảm thấy… càng bất an, lập tức rời chủ ý đến chỗ Lí Vị Ương, muốn tìm hiểu gì đó từ chỗ nàng. Nhưng Lí Vị Ương hờ hững, làm Lí Tiêu Nhiên không biết phải nói gì.
Lí Vị Ương nở nụ cười khách sao, “Phụ thân, phu nhân Quốc công sắp tổ chức mừng thọ, ngài nói nên đưa lễ vật gì qua đó?”
Nàng nói sang chuyện khác, không hề có ý nhắc tới Tưởng gia.
Lí Tiêu Nhiên nhíu mày, lại chuyển chủ đề về chỗ Tưởng gia, giọng điệu chất vấn: “Lúc này còn tâm tư gì nói đến lễ vật?! Không ngẫm lại xem, chọc vào tổ ong vò vẽ rồi lại coi như chưa có chuyện gì phát sinh sao, còn không ngẫm nghĩ đối sách…”
“Phụ thân, nữ nhi chỉ là nữ tử chốn khuê phòng, làm sao biết được những chuyện này.” Lí Vị Ương lạnh nhạt nói.
Lí Tiêu Nhiên lắp bắp, từ trên cao nhìn xuống dưới, lâm vào trầm tư, dưới ánh mặt trời, vẻ mặt của Lí Vị Ương mang theo ý lạnh băng đẩy người khác ra xa ngàn dặm, cho tới giờ ông chưa từng nhìn thấy vẻ mặt con bé như vậy, cả buổi ông mới thở dài một tiếng.
“Vị Ương còn đang trách phụ thân sao? Phụ thân là bất lực!” Ông thể hiện ra dáng vẻ cô đơn chỉ có phụ thân mới có, phảng phất như rất đa sầu đa cảm.
Lí Vị Ương chỉ cười nhẹ, không mở miệng.
Lí Tiêu Nhiên không ngờ đối phương thờ ơ như thế, một lát sau mới trầm giọng giải thích: “Con sắp đến tuổi cập kê, sao không rõ sự bất đắc dĩ của phụ thân… Không phải cuối cùng phụ thân không đáp ứng gả con qua đó sao?”
Đó là tác dụng từ lời cảnh cáo của nàng, mà không phải ông ta mềm lòng nhớ tới tình cảm giữa cha và con gái! Lí Vị Ương nhướng mày, mang theo sự khinh thường khó có thể che giấu.
“Ngươi ——” Lí Tiêu Nhiên tâm cơ thâm trầm cho nên hiếm khi nổi giận thế này.
“Phụ thân, ngay từ đầu đã tính toán bán nữ nhi đi, còn ra vẻ phụ thân từ ái để làm gì?” Lí Vị Ương lạnh lùng nhìn ông.
Lí Tiêu Nhiên quả thật không tin nổi, đây vẫn là thứ nữ cẩn thận dè dặt kia sao? Nó sao dám, sao dám nói với phụ thân lời đại nghịch bất đạo như thế! Ông tức giận cắn chặt răng, nhìn chằm chằm con gái, như muốn ăn thịt nàng.
Lí Vị Ương nhìn ông, khẽ cười: “Phụ thân, trên đời không có chuyện chỉ được lợi mà không phải trả giá, ngài hi vọng bán nữ nhi đi đổi lấy hoà bình nhất thời cũng phải xem xem nữ nhi có nguyện ý hay không. Phải biết rằng, cá chết lưới rách, nháo loạn thật lớn ta đã làm ra rồi, hiện giờ ngài cũng thấy đấy, tính khí của nữ nhi không tốt, nếu nữ nhi nói với bệ hạ phụ thân bán nữ cầu vinh, chỉ sợ không tốt cho lắm.” Ban đầu Lí Vị Ương không trở mặt với Lí Tiêu Nhiên vì chuyện Tưởng Nam, nhưng trên Kim điện, ông không hề nói hộ nàng một câu, thậm chí không có ý chủ trì công đạo, đúng là cực kỳ quá đáng!
Mặt Lí Tiêu Nhiên hết xanh lại trắng, tràn ngập kinh ngạc cùng khó xử. Nhưng mà dù sao ông đã làm quan nhiều năm, hít thật sâu mấy hơi, rất nhanh miễn cưỡng bình tĩnh lại: “Vị Ương, dù sao ta cũng là phụ thân con, con là nữ nhi của ta, cùng chung một dòng máu, cho dù ta sai lầm, con sao có thể nói lời chống đối!”
Lí Vị Ương cười đạm mạc, “Chung một dòng máu, mà vì ích lợi, ngài còn có thể đặt sang một bên hợp tác với Tưởng gia. Những lời con nói, chắc là ngài cũng sẽ không đặt trong lòng. Phụ thân, ngày ấy trên Kim điện, không hề nói thêm một câu cho hai nữ nhi của ngài, có từng nghĩ tới con cũng sẽ thất vọng đau lòng!”
Lí Tiêu Nhiên lặng yên, làm việc trên quan trường, vốn không liên quan đến yêu ghét, mỗi một sự lựa chọn, đều phải tận lực đạt được lợi ích lớn nhất. Lúc đó ông đúng là không nghĩ đến hai đứa đều là nữ nhi của ông, là cốt nhục của ông, ông chỉ nghĩ nếu Lí Vị Ương không thể thành công ép đặt tội chết cho Tưởng Nam, như vậy Lí gia ngược lại sẽ bị xui xẻo… Không sai, ông thật sự có thói quen bo bo giữ mình, cho dù là con cái thân sinh cũng có thể không để ý tới. Có thể thấy, nếu lúc đó Lí Vị Ương thất bại, ông sẽ lập tức trục xuất nàng ra khỏi Lí gia. Tuy rằng là sự thật, nhưng bỗng chốc bị nói ra tâm sự, ông vẫn không thể chịu nổi, môi mấp máy, sự tức giận vô hạn quay cuồng trong ngực, thật lâu sau mới miễn cưỡng khống chế được biểu cảm, lộ ra nụ cười khoan dung.
“Vị Ương,” ông mang vẻ mặt đau lòng, “Trước đây phụ thân đã làm con thương tâm, ta có thể cam đoan với con, sau này sẽ không phát sinh chuyện như vậy nữa, ta sẽ cố hết khả năng đứng ở bên con, bọn vệ các con.”
Nói thật dễ nghe, đó là vì hiện tại không để duy trì cục diện ban đầu với Tưởng gia, mới muốn chạy đến chỗ nàng, chỉ sợ định lợi dụng nàng tiếp tục đối phó với Tưởng gia, lấy được càng nhiều lợi ích trên triều đình cho ông ta, lão nam nhân này đúng là luôn vì tư lợi.
Trong lòng Lí Vị Ương nghĩ, nhưng trên mặt không có biểu lộ gì khác thường, chỉ dừng một chút, nói: “Phụ thân khoan dung độ lượng, cẩn thận ngẫm lại, nữ nhi hẹp hòi quá mức. Trên dưới nhà chúng ta còn phải trông cậy vào phụ thân, mưa to gió lớn trên triều đình, mong phụ thân cẩn thận coi trọng!”
Tươi cười của Lí Tiêu Nhiên hơi ngừng lại, ông hiểu rõ, Lí Vị Ương đang nói với ông, bọn họ là một thể, nếu ông tuỳ tiện vứt bỏ thân phận phụ thân một lần nữa, Lí Vị Ương sẽ không khách khí! Câu này đúng là uy hiếp, nhưng ông không thể nói thêm gì nữa, con bé nói đúng, hiện giờ đã hai đầu chiến tuyến với Tưởng gia, nếu ông lại quanh co giả tạo thì rất buồn cười! Người ngoài nhìn vào, thái độ của Lí Vị Ương đã nói rõ thái độ của mình, trên mặt ông lộ ra một tia cười lạnh, chậm rãi nói: “Vị Ương, ta hiểu ý con, từ nay về sau, phụ thân sẽ luôn đứng bên con.”
Lí Vị Ương cười: “Vậy nữ nhi cảm tạ phụ thân trước.”
Hành lang cách đó không xa, Tưởng Nguyệt Lan cùng Lí Trường Nhạc đứng nhìn cảnh này, Lí Trường Nhạc cười lạnh một tiếng: “Thấy chưa, cái nhà này sớm không còn chỗ cho chúng ta sống yên ổn.”
Trên mặt Tưởng Nguyệt Lan xẹt qua một chút cảm xúc nhanh đến mức không ai nhận ra, buông mắt xuống: “Ý Đại tiểu thư là?”
Tưởng Thiên không đến, bản thân tất nhiên không đủ thuốc đỡ ngứa, nàng sắp khó chịu đến phát điên, tất cả là do Lí Vị Ương ban tặng! Trong mắt Lí Trường Nhạc bắn ra sự thù hận: “Phối hợp với kế hoạch của chúng ta, trừ khử nó một lần nữa!”
Tưởng Nguyệt Lan trầm mặc thật lâu, cho đến khi bóng dáng Lí Vị Ương biến mất, nàng vẫn còn trầm mặc, cuối cùng, nói từng chữ rõ ràng: “Nhắn hộ với phu nhân Quốc công, ta nhất định sẽ làm hết sức.”
Lí Trường Nhạc cười rộ lên, tuy người nàng đã bắt đầu thối rữa, nhưng chỉ cần nhìn thấy Lí Vị Ương chết, nàng tình nguyện chịu đựng sự thống khổ này! Tiệc mừng thọ của phu nhân Quốc công, Lí Vị Ương trên danh nghĩa là ngoại tôn nữ (cháu ngoại) nhất định phải đi, đến lúc đó chính là cơ hội tốt nhất…
Thái hậu nương nương đã lên tiếng, tiệc mừng thọ của Tưởng gia tất nhiên phải đặc biệt làm lớn. Đối với dân chúng bình thường mà nói, sáu mươi tuổi đã nên ôm cháu, hưởng phúc tuổi già, nhưng đối với phu nhân Quốc công, một ngày này lại có ý nghĩa đặc biệt. Đám quan viên trong Kinh thành ánh mắt luôn rất sắc, có ai không nhìn ra, gần đây Tưởng gia có xu thế bị Lí gia chèn ép, vốn đều mang thái độ quan sát, nhưng ý chỉ của Thái hậu ban xuống, lập tức làm cho người khác cảm thấy Tưởng gia vẫn là gia tộc lừng lẫy như trước, dù sao, sinh nhật của lão phu nhân các nhà khác chưa từng được Thái hậu đặc biệt hạ sắc lệnh tổ chức. Càng làm cho người khác kinh ngạc là, trong lúc này, Hoàng đế còn tự tay ngự bút viết một tấm biển mừng thọ lão phu nhân, điều này càng làm toàn Kinh đô chấn động. Cho nên, hôm nay sinh nhật lão phu nhân, quan viên khắp Kinh đô, bất luận chức vụ lớn hay nhỏ đều xếp hàng đến tặng lễ! Quà tặng nườm nượp đưa tới đại sảnh, dùng từ “Chồng chất như núi” để hình dung cũng không hề nói quá. Tưởng gia bày biện bốn mươi bàn yến hội, khách nhân bước vào nhà phải hành lễ trước bảng hiệu “Thuỵ Ai Huyên Đường” Hoàng thượng ngự ban, sau đó mới ngồi xuống chỗ đã được an bày.
Lần này vào Tưởng phủ, người nhà Lí phủ không đi theo cửa chính, mà được nha đầu Tưởng phủ phái ra dẫn đường, đi bộ trực tiếp vào nhà trong.
Tưởng Đại phu nhân tự mình đứng ở cửa đón khách, nhìn thấy người Lí gia, lập tức lộ ra tươi cười.
“Lí lão phu nhân tự mình đến sao, mời vào mời vào.” So với lần đầu gặp mặt, lần này Tưởng Đại phu nhân nhiệt tình hơn nhiều, trải qua sự kiện Tưởng Nam, trên mặt bà lại không hề có chút khác thường nào.
“Đại thọ sáu mươi là chuyện lớn, ta tất nhiên phải tự mình tới cửa chúc mừng.” Lão phu nhân cười, nghĩ một đằng nói một nẻo.
Bà vốn không muốn đến, nhưng mà trước có ý chỉ của Thái hậu, sau có bảng hiệu Hoàng đế ngự ban, như thể đang chiêu cáo với mọi người, Tưởng gia vẫn có thánh tâm, bà không đến không được!
Tưởng Đại phu nhân đưa Lí lão phu nhân vào đại sảnh, sau khi ngồi xuống, tự nhiên có người dâng trà nóng lên.
Lí Vị Ương vẻ mặt lạnh nhạt, không có biểu cảm gì đặc biệt, nhưng tất cả mọi người trong đại sảnh đều tò mò nhìn nàng. Chuyện Tưởng Nam lúc trước rất ồn ào huyên náo, hiện tại người trong cuộc gần như tụ họp đầy đủ, đáng tiếc khổ chủ Lí Thường Hỉ không có ở đây, bằng không sợ rằng càng náo nhiệt hơn! Nhưng kỳ quái là, Lí lão phu nhân nói cười vui vẻ, Tưởng Đại phu nhân kính cẩn làm hết bổn phận, Tưởng Nguyệt Lan tươi cười dịu dàng, Lí Trường Nhạc sắc mặt tế nhị, mà Lí Vị Ương người được chú ý nhất, trên mặt luôn mang theo nụ cười nhàn nhạt, không hề bị bên ngoài ảnh hưởng, người một nhà này, đúng là kỳ quái!
Tôn Duyên Quân lặng lẽ đi tới, ngồi xuống bên cạnh Lí Vị Ương, thấp giọng nói: “Ngươi tới rồi?” Dáng vẻ kinh ngạc.
Lí Vị Ương cười: “Thái Hậu nương nương hạ chỉ, tất cả nữ quyến quan gia có phẩm cấp đều phải đến chúc thọ, sao ta có thể không đến?” Chẳng những đến, mà còn vui vẻ phấn khởi đến, bằng không lại đem đến vô số lời bàn tán.
Tôn Duyên Quân gật đầu: “Đúng là phải đến, nếu không sẽ bị người ta nói bậy nói bạ… Cô thấy không, hôm nay thật nhiều người đến, ta thấy đoàn người đến chúc thọ còn nhiều hơn nhà cô lần trước, bên ngoài Thái tử điện hạ, Tam Hoàng tử, Ngũ Hoàng tử, Thất Hoàng tử đều đến cả!”
Lí Vị Ương mỉm cười, Hoàng đế rất chú ý đến cân bằng, vừa mới mạnh tay đả kích Tưởng gia, tất nhiên phải nâng đỡ bọn họ một phen, để phòng ngừa Lí gia bành trướng quá mức, đây là đạo đế vương, nhưng mà hôm nay, rõ ràng không phải yến tiệc tầm thường…
—— Lời tác giả ——
Biên tập: Ta mơ thấy ngươi có thể một ngày hai chương
Tiểu Tần: →_→ Ta chỉ có một đôi tay!
Biên tập: Ta định mùa xuân năm nay trồng ngươi xuống, mùa thu sang năm sẽ có thật nhiều Tiểu Tần để đánh máy
Tiểu Tần: (⊙o⊙)!