Lí Vị Ương cùng Nguỵ Quốc phu nhân hai bên giằng co, đều không nói gì.
Ngụy Quốc phu nhân đột nhiên cảm thấy thê lương, con trai cả của bà đã chết, con trai thứ không nên người, nữ nhi chỉ còn lại nửa cái mạng, trượng phu trách bà xúi giục con gái tranh cường háo thắng, lúc này nói không chừng đang hận bà. Thường ngày thủ đoạn của bà đối xử với hạ nhân rất tàn bạo độc ác, ngoại trừ Đại tỷ, toàn bộ gia đình không có người để nói chuyện. Ban đêm rét lạnh, đối mặt với Lí Vị Ương bình thản như nước, bỗng nhiên bà cảm thấy lạnh đến thấu xương. Bởi vì tận đáy lòng bà cảm nhận được, hiện tại mình đã trở thành người cô đơn.
“Ngươi tới cười nhạo ta sao?” Nhìn thấy Lí Vị Ương, tâm tình Nguỵ Quốc phu nhân vốn ảm đảm thê lương lại càng khổ sở chán nản.
“Dì, vì sao ta phải cười nhạo dì? Biểu tỷ đã thành dạng này, trong lòng ta cũng khổ sở thay cho biểu tỷ.” Chẳng những Lí Vị Ương không thấy khó chịu, mà còn cảm thấy Cao Mẫn gieo gió gặt bão, chỉ có điều hiện tại, nàng cần phải tiếp tục nói, “Ta hiểu tâm tình của dì hiện tại, nhưng có chuyện ta phải nói cho dì biết, chuyện hôm đó không phải ngoài ý muốn.”
Ngụy Quốc phu nhân đột nhiên ngẩng đầu lên, sắc mặt biến đổi: “Ngươi nói cái gì!”
Lí Vị Ương thở dài một hơi: “Chuyện này ta vốn không định nói ra, bởi vì sẽ liên luỵ đến rất nhiều người, nhưng nếu ta không nói lại cảm thấy trong lòng bất an.”
“Ngươi giấu giếm không nói là vì không thể nói được? Hay nghĩ rằng ta không có bản lĩnh, không tra xét được chuyện này?” Nguỵ Quốc phu nhân đã nhận ra sự kỳ quái, nhìn chằm chằm Lí Vị Ương, ánh mắt dần trở nên sắc bén.
Lí Vị Ương bộ dáng muốn nói lại thôi, mở miệng định nói, nhưng vẫn chần chừ một lát: “Ta cũng biết chuyện này không thể gạt được dì… Nhưng mà nếu nói với dì, chỉ sợ sẽ ảnh hưởng đến quan hệ giữa dì cùng Đức phi nương nương… Nếu tạo thành hậu quả như vậy, ta có chết vạn lần cũng khó chuộc được tội… Nhưng nếu không nói với dì, lại sợ cả đời dì vẫn mờ mịt không hiểu…”
Ngụy Quốc phu nhân vừa nghe xong, sắc mặt biến đổi, giọng nói bắt đầu run run, chống tay lên bàn muốn đứng dậy, ống tay áo lướt qua mặt bàn, suýt nữa hất cả ly trà xuống đất: “Ngươi nói cái gì? Có liên quan đến Đức phi nương nương? Rốt cuộc… ngươi có ý gì?”
Lí Vị Ương thở dài một hơi, nói: “Hoàn cảnh trong cung rất phức tạp, bề ngoài Đức phi nương nương nhân từ rộng lượng, nhưng thực ra là người lòng dạ hẹp hòi! Ta nghe nói lúc trước hai người từng nói xấu ta trước mặt bà ấy rất nhiều lần, cho nên ta thấy sợ hãi, xin Thất điện hạ giải thích thay, nhưng Thất điện hạ lại nói, Đức phi nương nương thấy hai người cố ý châm ngòi li gián quan hệ mẫu tử bọn họ, rất tức giận trước hành vi của hai người. Dì, dì biết rồi đấy, Nhị cữu cữu (cậu) phủ Tưởng Quốc công có một nữ nhi thứ xuất bước vào phủ Thái tử làm Trắc phi, Đức phi nương nương dễ dàng liên tưởng, bà ấy cảm thấy phủ Tưởng Quốc công cùng phủ Bá Xương hầu có cấu kết, hai người cố ý đến lấy lòng lại bị bà ấy coi là kế ly gián, cho nên bà ấy chuẩn bị giáo huấn chúng ta! Hôm đó… biểu tỷ chỉ có vận khí không tốt mà thôi!”
“Ngươi nói cái gì!” Những lời này như tiếng sét kinh thiên động địa đánh tan hồn phách của Nguỵ Quốc phu nhân. Bà cuống quít đứng lên, cả người mới nâng lên một nửa lại ngã xuống ghế dựa, sắc mặt trắng bệch, mắt dại ra, người không ngừng run rẩy.
Những lời này vốn có trăm ngàn chỗ hở, nhưng Lí Vị Ương biết, hiện tại Nguỵ Quốc phu nhân nhất định sẽ tin tưởng, hơn nữa còn không hề nghi ngờ. Nàng tiếp tục nói: “Dì có thể không tin ta, nhưng ta hy vọng dì sẽ phái người đi tra xét cẩn thận bối cảnh Tả Nguyên kia, nhiều năm nay hắn làm Phó Thống lĩnh Cấm vệ quân, võ công cao cường, tài bắn cung cao siêu, sao có thể vô duyên vô cớ bắn lầm, còn khéo đến mức cố tình bắn về phía chúng ta, đây rõ ràng có người muốn mượn tay hắn cảnh cáo chúng ta!”
“Không! Không có khả năng!” Ngụy Quốc phu nhân không tin Lí Vị Ương.
Lí Vị Ương cười nói: “Dì, mặc kệ chúng ta căm hận nhau như thế nào, nhưng người ngoài nhìn vào vẫn cho rằng, Lí phủ, phủ Tưởng Quốc công, phủ Bá Xương hầu đều là người một nhà. Tuy hai người nói xấu ta rất nhiều trước mặt Đức phi nương nương, tuy rằng người ngoài đều biết chúng ta không quá hoà thuận, nhưng dù sao chúng ta cũng có quan hệ thông gia, không phải sao? Đức phi nương nương sẽ cảm thấy hai người cố ý bán đứng ta để lấy được niềm tin của bà ấy là có ý đồ khác, muốn cảnh cáo hai người thì có gì kỳ quái?” Nàng dừng lại một lát, sau đó nhìn thoáng qua Cao Mẫn đang hôn mê bất tỉnh, nói, “Huống chi, Mẫn biểu tỷ qua lại rất gần với Tam điện hạ, người khác đều cảm thấy tương lai biểu tỷ sẽ là Tam Hoàng tử phi, nếu biểu tỷ xảy ra chuyện, tất nhiên sẽ là đả kích không nhẹ với Tam điện hạ, Tam điện hạ lại là người bên Thái tử… Trong đó tất nhiên có rất nhiều quan hệ rắc rối phức tạp, nói đến cùng, biểu tỷ chỉ là người chịu tội thay mà thôi.”
Nguỵ Quốc phu nhân ngồi ngơ ngẩn trên ghế dựa như mất đi linh hồn, cắn môi: “Vì sao ngươi nói với ta những điều này!”
Lí Vị Ương cười, nàng không sợ Nguỵ Quốc phu nhân đi kiểm chứng, bởi vì Đức phi nương nương thật sự là người hạ thủ. Hiện tại nàng chỉ nói với Nguỵ Quốc phu nhân sự thật này mà thôi, “Bởi vì ta cũng là người bị hại, hôm đó ta cùng Cửu Công chúa dắt ngựa đi dạo, kết quả có người dùng diều hâu đã thuần dưỡng làm kinh động ngựa, thiếu chút nữa ta mất mạng dưới vó ngựa, người phía sau thao túng chẳng những muốn giết biểu tỷ, còn muốn làm chúng ta nội đấu, dì nói xem, ta hận người đấy ít hơn dì sao?”
“Cái gì mà nội đấu?! Ta hoàn toàn không hiểu!” Nguỵ Quốc phu nhân mở to hai mắt.
Trên mặt Lí Vị Ương hiện lên sự tiếc nuối: “Sở dĩ biểu tỷ đua ngựa với ta, chỉ là tranh cường háo thắng nhất thời giữa nữ hài tử mà thôi, không hề có cừu hận thấu xương gì, nhưng trong mắt người ngoài, ta sẽ thành kẻ đầu sỏ khiến biểu tỷ bị thương, như vậy, ngoài miệng không nói, mà trong lòng dượng nhất định có hiềm khích với phụ thân, trên triều đình, hai nhà chúng ta luôn nâng đỡ lẫn nhau, nếu chúng ta trở mặt, thế lực hai bên đều suy yếu, nếu lúc này có người xen vào khéo léo dẫn dắt, rất có khả năng khiến hai nhà trở mặt thành thù, từ đó tiêu diệt từng nhà sẽ rất dễ dàng.”
“Hả…” Ngụy Quốc phu nhân bừng tỉnh trong mộng, hiện tại bà đã dần bình tĩnh lại, chỉ thở dài thật sâu, vẻ mặt suy sụp như thể sức lực toàn thân bị vét sạch: “Ngươi về trước đi. Đừng nói với bất kỳ kẻ nào.”
Lí Vị Ương cười nhẹ, nói: “Dì nghỉ ngơi cho tốt, ta đi trước.”
Ngụy Quốc phu nhân cắn răng nhìn bóng lưng của nàng, nhổ nước bọt xuống đất, Lưu ma ma bên cạnh là tâm phúc của Nguỵ Quốc phu nhân bước lên: “Phu nhân, Huyện chủ đang châm ngòi ly gián.”
Nguỵ Quốc phu nhân chậm rãi nằm xuống ghế dựa, ánh mắt như tro tàn nhìn lên đỉnh lều, tay dồn sức nắm lại, móng tay đâm thật sâu vào da thịt: “Nó châm ngòi ly gián, nhưng những lời nó nói là sự thật, ít nhất ai mới là người hại nữ nhi của ta, nó nói không sai. Mũi tên kia nhất định là do Trương Đức phi sắp đặt!”
Về điều này Lí Vị Ương không cần phải nói dối, bởi vì lúc đó nếu không phải nàng nhanh chóng tránh được thì tuyệt đối không thể thoát chết, mà cảnh tượng lúc đó, con ngựa của hai người gần như ngang bằng, mặc kệ đối phương muốn giết Lí Vị Ương hay muốn giết Cao Mẫn, hai người đều gặp nguy hiểm! Nguỵ Quốc phu nhân chỉ nghĩ là Lí Vị Ương mạng lớn, mà không ngờ nàng đã chuẩn bị từ trước, dù sao trên đời này ai lại dám mạo hiểm cả tính mạng của mình? Càng không thể thiết lập một cái bẫy đáng sợ như vậy! Bà oán hận Lí Vị Ương, nhưng càng căm hận Trương Đức phi, hai mẹ con bà vốn định mượn tay bà ta trừ khử Lí Vị Ương, lại bị sát thủ do bà ta phái tới sát hại!
Lí Vị Ương bước ra khỏi lều trại của Nguỵ Quốc phu nhân, quay đầu nhìn thoáng qua, nở nụ cười nhàn nhạt.
Triệu Nguyệt cảm thấy kỳ quái: “Tiểu thư, vì sao phải làm như vậy?”
Lí Vị Ương cười, không trả lời.
Ngày săn bắn cuối cùng, sói trắng bị Thất Hoàng tử bắt được, Hoàng đế rất vui vẻ, ra lệnh bày yến hội chúc mừng.
Đây vốn là một yến hội rất hoà thuận, nhưng không ngờ lại trở nên hỗn loạn, một cung nữ là thích khách trà trộn vào, ý đồ ám sát Hoàng đế, cũng may có cao thủ đại nội bảo vệ bên người Hoàng đế cùng vài vị phi tần quan trọng, cung nữ kia vừa mới rút dao găm từ dưới khay ra, chưa kịp ra tay đã bị phát hiện, bắt sống tại chỗ. Hoàng đế sai người kiểm tra, cung nữ kia cắt cổ tự sát ngay tức khắc.
Hoàng đế giận tím mặt, sai người điều tra. Kết quả phát hiện trên người cung nữ có một tấm yêu bài. Tấm yêu bài kia có xuất xứ từ cung của Trương Đức phi. (Yêu bài: Bảng tên bằng gỗ, đeo ở thắt lưng, dùng để phân biệt các cung nữ)