Typer: Candance
“Đã chết?!” Ngón tay Thác Bạt Chân buông lỏng, tấu chương cạch một tiếng rơi xuống mặt đất.
“Dạ.” Người hầu gục đầu, giấu đi sự hoảng sợ trên mặt, “Cả nhà toàn bộ đã chết, Tưởng Tam công tử vừa mở mắt thấy tình hình như vậy, người Mạc Bắc thật tàn nhẫn.”
Nửa ngày Thác Bạt Chân không nói gì, kinh ngạc nhìn ly trà nóng bỏng trên mặt bàn, một lúc lâu sau mới nhẹ giọng cất lời: “Thì ra là thế.”
Người hầu ngạc nhiên ngẩng đầu, không biết chủ tử nhà hắn đang nói chuyện gì.
Thác Bạt Chân hơi chấn động, giọng điệu càng tối nghĩa: “Ta bị lừa.”
Người hầu càng không hiểu, nhưng Thác Bạt Chân chỉ trầm mặc, than nhẹ một tiếng: “Không ngờ bị nàng ấy đùa giỡn từ đầu đến cuối, thật muốn tự giết bản thân mình.”
Lí Vị Ương, hóa ra mọi chuyện là nàng diễn trò, coi trọng Lí Nguyên Hành, ý định bỏ trốn, không cần hắn quản, thực ra đang tính kế hắn, mọi thứ chôn giấu chờ phát động, chỉ chờ tự hắn nhảy vào cạm bẫy. Ngay cả tâm tranh đấu cùng tình cảm ái mộ đều có thể lợi dụng, đúng là không thể không bội phục.
Lúc trước, hắn thích dạng nữ tử như Lí Trường Nhạc, bề ngoài kiều mị, dáng người thướt tha, hoa lệ như mẫu đơn, nâng tay nhấc chân đều mang phong tình lộng lẫy, nhưng xem nhiều loại phong tình này dần dần cũng thấy mỏi mệt… Hiện giờ ngược lại cảm thấy nữ tử lạnh nhạt thản nhiên càng thêm rung động lòng người. Nhất là chỉ có thể nhìn từ xa, ngược lại làm trái tim hắn muốn lấp thế nào cũng không đầy. Cho nên, Lí Vị Ương, nàng càng giãy giụa ta càng cảm thấy đáng yêu, trên đời này không có nữ nhân sau khi trêu chọc ta còn có thể toàn thân quay về. Nàng đã dám trêu đùa ta, nên chuẩn bị trả giá lớn…
Hắn chậm rãi quay mặt đi, nắng sớm ngoài cửa sổ vừa vặn chiếu đến, làm nửa khuôn mặt hắn ánh lên một tia dữ trợn.
Từ sáng tinh mơ tin tức đã truyền đến Lí gia, trước hết kinh động đến Lí lão phu nhân, bà vội vàng sai người đi tìm Lí Vị Ương, nha đầu chạy vội đến viện Tam tiểu thư. Bạch Chỉ đang thấp giọng phân phó nha đầu ở hành lang: “Tiểu thư hiếm khi ngủ an ổn, làm việc nhẹ nhàng chút.” Vừa nói xong, sợ mình làm ẩm ĩ Lí Vị Ương, còn dùng đầu ngón tay vén mành, lén nhìn vào bên trong, đảm bảo Lí Vị Ương không bị tỉnh giấc mới yên lòng.
Nha đầu báo tin gọi một tiếng Bạch Chỉ tỷ tỷ, Bạch Chỉ quay đầu lại vội giơ ngón tay lên miệng, ý bảo im lặng hạ thấp giọng, sau đó phất tay với người bên cạnh, bọn nha đầu lặng yên gật đầu, nhanh chóng tản đi. Bạch Chỉ cười chào đón: “Đây không phải là Thúy Trúc bên người Lão phu nhân sao, sáng sớm đã tới đây chơi rồi?”
Thúy Trúc nói nhỏ hai câu bên tai Bạch Chỉ, Bạch Chỉ nhíu mày lập tức đáp “Ta bẩm báo tiểu thư ngay lập tức, cô chờ ở đây một chút.”
Thúy Trúc gật đầu, “Bạch Chỉ tỷ tỷ nhanh một chút, Lão phu nhân nơi đó đang rất sốt ruột!”
Sáng sớm tinh mơ Lí Vị Ương đã bị đánh thức, nghe Bạch Chỉ nói xong không lộ ra vẻ mặt gì đặc biệt, chỉ phân phó hầu hạ nàng mặc quần áo thường ngày, rửa mặt, thậm chí còn không quên ăn sáng, rồi mới chậm rãi đi đến Hà Hương viện.
Tới Hà Hương viện, thấy cả phòng đầy người. Lí Tiêu Nhiên sắc mặt nặng nề ngồi trên cao, Nhị phu nhân, Nhị tiểu thư, Tứ tiểu thư đều chẳng hiểu ra sao, đám nữ quyến hiển nhiên vẫn chưa biết đã phát sinh chuyện gì. Chỉ có Tưởng Nguyệt Lan vừa rồi nghe được tin tức từ chỗ Lí lão phu nhân, sắc mặt nhìn không ra cảm xúc, phảng phất không liên quan gì đến bản thân.
Giữa bầu không khí tĩnh lặng, bỗng dưng có người ho nhẹ một tiếng.
Mọi người ngẩng đầu, ánh mắt chiếu về phía bóng người mảnh mai đứng ở ngoài cửa, sắc mặt khẽ biến. Hạch đào trong tay Lí Tiêu Nhiên đột nhiên rơi xuống đất, lăn đến tận chân Lí Vị Ương. Lí Vị Ương cúi người nhặt hạch đào lên, nắm trong tay, lấy tay áo lau sạch sau đó mới nhẹ nhàng đưa trả Lí Tiêu Nhiên.
Vẻ mặt Lí Tiêu Nhiên không hiểu sao hơi uể oải, nhìn chằm chằm nàng trong khoảnh khắc không nói ra lời.
Lí Vị Ương ngẩng đầu, khóe miệng nhếch lên, ý cười tràn đầy trong mắt, nhìn mọi người, nhẹ giọng nói: “Lão phu nhân, làm sao vậy, vừa sáng tinh mơ vẻ mặt mọi người đã khó coi như vậy.”
Lí Tiêu Nhiên nhíu mày, đánh giá nàng từ đầu đến chân.
Như thể lần đầu tiên nhận thức nữ nhi này. Trong đầu xẹt qua hình ảnh Lí Vị Ương vừa từ Bình thành trở về, khuôn mặt thanh tú, tính tính dịu dàng, lại không hề chịu thiệt, khi đó ông cho rằng con bé chỉ là nha đầu thứ xuất, tương lai có thể trở thành đá lót đường cho Lí gia, tuy rằng trong lòng có chút áy náy nhưng thật sự bé nhỏ không đáng kể so với lợi ích. Đến sau này Lí Mẫn Phong bị đuổi ra khỏi nhà, Đại phu nhân mất đi, tiếp theo đến Lí Trường Nhạc…, nhưng đây là nội đấu Lí gia, Lí Tiêu Nhiên vẫn chưa cảm thấy Lí Vị Ương có chỗ nào lợi hại. Mà lúc này toàn bộ Tưởng gia chết, tất cả mọi người nói vì người Mạc Bắc sợ Tưởng gia khôi phục, cho nên nghĩ cách xuống tay trừ khử Tưởng gia, nhưng Lí Tiêu Nhiên chung quy cảm thấy không đơn giản như vậy.
Nhưng nếu nói có liên quan đến Lí Vị Ương, Lí Tiêu Nhiên lại không tin.
Lúc trước tuy rằng kiêng kị nha đầu kia, nhưng không tốn thời gian cân nhắc rốt cuộc con bé có chỗ nào hơn người, nhưng giờ khắc này, mới thấy bất thường như vậy.
“Cả nhà đại cữu cữu con, ngoại trừ con trai thứ ba Tưởng Hoa còn lại tất cả đều bị mưu sát, ngay tại sáng sớm nay.” Lí Tiêu Nhiên chậm rãi cất lời, sau đó đám người Nhị phu nhân bên cạnh đều kinh ngạc.
Lí Vị Ương cũng ra vẻ giật mình: “Phụ thân, người nói thật ư, không phải là đang nói đùa với Vị Ương đấy chứ? “
Ánh mắt Lí Tiêu Nhiên như đao phóng tới, ánh sáng lạnh bao phủ: “Chuyện lớn thế này sao có thể đem ra nói đùa.”
Lí Vị Ương đón nhận ánh mắt sắc bén của ông, bình tĩnh vô cùng thở dài một hơi: “Không phải Vị Ương muốn nghi ngờ, nhưng mà ai có thể làm ra loại chuyện này, cả nhà Đại cữu cữu là con nhà tướng, hộ vệ không đếm nổi, người người đều là cao thủ thân qua trăm trận, Vị Ương thật sự không rõ nếu sát thủ có thể đột nhập Tưởng gia như vào chỗ không người, chẳng phải rất hiểu biết Tưởng gia. Huống chi, theo lời phụ thân nói, sát thủ đã giết sạch cả nhà Tưởng gia, vì sao lại để lại Tam công tử? Chẳng lẽ vì trả thù hắn?”
Lí lão phu nhân gật đầu: “Ta cũng thấy thế, chỉ để lại một mình Tưởng Hoa, rất kì quái.”
Vẻ mặt Lí Vị Ương lập tức trở nên ngưng trọng, chậm rãi cất lời: “Đúng vậy Lão phu nhân, để lại một mình Tam công tử, tất nhiên muốn để Tam công tử nhìn xem kết cục đắc tội đối phương sẽ ra sao. Như vậy, sát thủ đương nhiên là kẻ thù của Tam công tử, hơn nữa chắc chắn có huyết hải thâm cừu. Không biết rốt cuộc Tam công tử đã đắc tội người nào, để rơi vào kết cục cả nhà bị tàn sát.”
Lí Tiêu Nhiên nghe xong sắc, mặt thả lỏng hơn một chút.
Nhị phu nhân nói: “Tam tiểu thư nói rất có lý, giết toàn gia người ta sạch sẽ, quả thật đáng sợ! Nhất định không phải cầu tài, mà là báo thù! Hy vọng nhà chúng ta không bị liên lụy vào trận báo thù này!” Nói xong, Nhị phu nhân còn chán ghét liếc nhìn Tưởng Nguyệt Lan.
Lời này nói rất không xuôi tai, thật ra Tưởng Nguyệt Lan không phải trực hệ Tưởng gia, cho dù đối phương muốn báo thù cũng không tìm nàng, nhưng Lí Nhị phu nhân cố tình nói như vậy chính là gây khó dễ. Tưởng Nguyệt Lan coi như không nghe thấy, chỉ cúi đầu suy nghĩ tâm tư mình.
Lí Tiêu Nhiên ánh mắt ngưng trọng, môi khẽ nhếch, lửa giận dâng cao: “Thực sự là gia môn bất hạnh!” Ông nói như vậy không biết đang nói Tưởng Nguyệt Lan, hay nói Lí Vị Ương. Nhưng biểu hiện của ông, lại thể hiện rõ thái độ, vô cùng không đồng ý chuyện này.
“Phụ thân,” Giọng nói Lí Vị Ương truyền đến, cắt đứt ánh mắt lạnh lùng của ông, “Nữ nhi có chuyện muốn nói.”
Lí Tiêu Nhiên ngẩng đầu, chạm vào ánh mắt con bé, ánh mắt đó giống như giếng cổ, bình tĩnh không một gợn sóng, ông mở miệng: “Con định nói gì?”
Lí Vị Ương cong môi, “Nữ nhi không hiểu chuyện, lại biết hướng gió hiện thời sẽ thay đổi.”
Sắc mặt Lí Tiêu Nhiên khẽ biến, nhưng không ngắt lời nàng, vì thế nàng tiếp tục nói: “Đại Lịch bị địa chấn, sau đó Mạc Bắc cùng Nam Cương đều rục rịch ngóc đầu, đầu tiên Bệ hạ ra lệnh cho Tưởng Quốc công đang về nửa đường trở lại Nam Cương, lại liên tục gọi Tưởng Húc tiến cung, mọi chuyện đều nói rõ Tưởng gia sắp khôi phục. Nhưng cố tình tại lúc này, Thất Hoàng tử Thác Bạt Ngọc đánh bại năm mươi vạn đại quân Mạc Bắc, làm Mạc Bắc từ nay về sau không gượng dậy nổi, giải trừ tình thế nguy hiểm ở phương Bắc, hiện giờ sắp khải hoàn hồi triều, triều đình sẽ thay đổi thật lớn, hơn nữa lúc này Tưởng gia lại sụp đổ…”
Lí Lão phu nhân hiển nhiên không đồng ý: “Dù sao vẫn còn Tưởng Quốc công ở đây.”
Lí Vị Ương lộ ra vẻ mặt cười như có như không: “Lão phu nhân, Tưởng Quốc công đã lớn tuổi, nếu nói lúc trước Tưởng gia cây cao nhiều lá, có hai con trai tốt, năm cháu trai ngoan tất nhiên tương lai có thể kế thừa uy danh Tưởng gia, hiện giờ thì sao, Tưởng Húc cùng Tưởng Lệ vừa mới về nhà vô cớ chết đi, Tưởng Hải chết thân bại danh liệt, Tưởng Nam bị Bệ hạ xử trảm, Tưởng Thiên không biết tung tích, Tưởng Dương cũng chết trong trận sát hại này, Tưởng gia chỉ còn một mình Tưởng Hoa… Mọi trăm năm đại tộc đều cần vô số anh hùng hào kiệt để chèo chống. Cành lá Tưởng gia đã bị chặt đứt, hiện giờ đến cơ hội cuối cùng cũng đứt đoạn.”
Lão phu nhân ngẫm nghĩ, thở dài, đúng là như thế. Hai trăm năm tiền triều, đại gia tộc nổi danh nhất là Nhạc thị, chỉ cần nhìn số lượng người trong sách sử là mười hai hộ, hơn một trăm người là biết. Mà trong đó có ba Thừa tướng, bốn nhất phẩm Tướng quân, hai Thượng thư, tám Thị lang, tám người được phong tước, ba người phong hầu, Hoàng hậu một người, Thái tử phi một người, Vương phi hai người, Phò mã bốn người, có thể nói cả nhà tướng lĩnh công hầu, nhân vật lớn trong gia tộc rất nhiều, đức nghiệp công huân được lòng vua, trong lịch sử có thể nói là có một không hai. Tuy nhiên cực thịnh tất sẽ suy bại, hoàng đế Đại Mạt tiền triều vô cùng nghi kị Nhạc thị, thi triển mọi thủ đoạn chèn ép làm Nhạc thị nhanh chóng xuống dốc. Đến những năm cuối tiền triều, gia chủ Nhạc thị Nhạc Mân qua đời, hào môn lúc trước hoa lệ, bất đắc dĩ rời khỏi đài cao. Đại gia tộc như Nhạc thị còn thế, Tưởng gia chỉ là công huân nhà tướng, rễ sâu lá tốt, cây cao bóng cả nhưng không có con cháu ưu tú, toàn bộ dựa vào gia chủ, một khi không có người nối nghiệp, tất sẽ bị xóa tên trong các đại gia tộc ở kinh đô.
Nghĩ đến đây bà bỗng dâng lên cảm giác một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ: “Đúng vậy, Tưởng gia sụp đổ, triệt để kết thúc rồi.”
Lí Vị Ương thấy trên mặt Lí Tiêu Nhiên cùng Lí lão phu nhân đều có vẻ sa sút, nở nụ cười: “Mọi người thường nói, hiển quý nhất ngoài Hoàng thất còn có tứ đại gia tộc hưng thịnh. Nổi bật thứ nhất đó là Tưởng gia được phong hầu, thứ hai chính là Lí gia liên tục có hai vị thừa tướng, thứ ba là phủ La Quốc công cha con cầm binh trước sau hai mươi vạn, thứ tư chính là nhà mẹ đẻ thanh quýcủa đương kim Hoàng hậu Tô thị. Lí gia ta mặc dù có hai đời thừa tướng tổ phụ và phụ thân, ở trong triều địa vị hiển quý, phụ thân cũng cực khổ kinh doanh hai mươi năm, nhưng chúng ta vẫn bị Tưỏng gia áp chế, nguyên nhân chính là Tưởng gia nhân tài xuất hiện lớp lớp, sáng chói nổi bật. Nhưng hiện giờ Tưởng gia bị tổn thất nghiêm trọng, sớm đã suy bại, vừa không có quan chức hiển hách, lại không có nhân tài mới xuất hiện, dựa vào cái gì được đứng thứ nhất? Chẳng lẽ Lí thị làm Thừa tướng còn kém Tưởng thị sao?”
Vừa dứt lời, mọi người trong phòng hai mặt nhìn nhau, không dám nói chuyện.
Lão phu nhân nhất thời nghẹn lời, không ngờ Lí Vị Ương lại nói vậy, không nhắc đến chuyện khác, Tưởng gia dù sao cũng là nhạc phụ của Lí Tiêu Nhiên, chỉ riêng vẻ mặt thản nhiên thoải mái của Lí Vị Ương đã có thể coi là ngỗ nghịch lớn mật, nhưng nhìn lại sắc mặt Lí Tiêu Nhiên thậm chí xuất hiện hưng phấn mờ ẩn, vì thế không biết nên mắng hay để con bé tiếp tục nói.
Lời nói của Lí Vị Ương thật ra là suy nghĩ trong lòng của mọi người Lí gia, nhưng không ai dám nói, sợ sẽ bị coi là kẻ bỏ đá xuống giếng, bụng dạ khó lường, thế mà Lí Vị Ương lại không hề băn khoăn cất lời!
Lí Vị Ương ngẩng mặt cười, giọng nói vang vọng như chim hoàng anh trong cốc: “Tưởng gia suy sụp, La thị lại có quan hệ thân thiết với chúng ta, Tô thị đã sớm suy bại, trong triều bây giờ là thiên hạ của Lí thị, phụ thân hẳn nên vui sướng mới phải!”
_______________________________________
Typer: Tiểu Hồng Nhi
Thái độ của nàng nhìn qua hòa ái, nhưng khí thế bức người, không cho kẻ khác chất vấn, phản bác.
Ánh mắt mọi người nhất tề quét về phía Lí Tiêu Nhiên, lặng im chờ đợi.
Nửa ngày Lí Tiêu Nhiên vẫn không nói được một chữ, ông nhìn Lí Vị Ương. Thấy trong đôi mắt như giếng cổ kia thần thái bức người, tóc đen phiếm ra ánh sáng như ngọc —— đứa nhỏ này, hoá ra trong chớp mắt, lại có thể tỏa ra lực lượng như vậy, mạnh mẽ làm người khác nói không lên lời. Ông càng nghi ngờ, con bé càng làm ông cảm thấy khó hiểu. Lúc trước chỉ nghĩ con bé liều lĩnh lao về phía trước, nhưng cẩn thận ngẫm lại, con bé trí tuệ hơn người, sao có thể lỗ mãng như vậy? Có thể đang dương đông kích tây, làm người khác rối loạn, đoán không được ý đồ. Hiện giờ, ông mới xác định, cái chết của Tưởng gia, con bé nhất định đã định liệu trước từ lâu, hơn nữa còn vui vẻ chờ đợi người ta máu chảy thành sông.
Lí Vị Ương hơi cúi mi, lại bổ xung: “Theo lý thuyết, dù sao Tưởng gia cũng là nhà bên ngoại của Vị Ương, hơn nữa nhân duyên cha mẹ là nhờ có bọn họ, vốn không đến phiên nữ nhi nói lời này. Nhưng mọi chuyện đều phải cân nhắc lợi hại, cho dù mẫu thân vốn xuất thân từ Tưởng gia, nhưng đã gả vào Lí thị, nhất phẩm cáo mệnh trên người mẫu thân là nhờ vào phụ thân, tương lai sau trăm tuổi dù thế nào cũng không táng ở phần mộ Tưởng gia. Cho nên, mọi người trong phòng đều phải suy nghĩ cho ích lợi Lí thị. Tưởng thị hưng thịnh, chắc chắn Lí thị phải suy sút, Tưởng thị vong, thì đến lúc Lí thị hùng trấn! Mẫu thân nghĩ thế nào?”
Tưởng Nguyệt Lan nhìn Lí Vị Ương, cười nghiêm nghị nói với Lí Tiêu Nhiên: “Lão gia, Vị Ương nói rất đúng, Tưởng gia chết rất có ý nghĩa.” Từ nay về sau, nàng không bao giờ bị quản chế bởi Tưởng gia, có thể sống những ngày vì bản thân mình!
Lí Tiêu Nhiên không ngờ Tưởng Nguyệt Lan nói vậy, sửng sốt, sắc mặt chậm rãi biến hóa. Đúng là vậy, Tưởng gia ỷ vào binh quyền trong tay Tưởng Quốc Công, trong triều chèn ép ông khắp nơi, thậm chí ở nhà cũng phải nghe lời phu nhân, hiện giờ Tưởng gia xem như hoàn toàn sụp đổ, phủ La Quốc Công bởi vì có quan hệ với Thất hoàng tử, luôn cố gắng mượn sức mình, mặt khác Tô thị nhà mẹ đẻ Hoàng hậu… Hoàng hậu đang bệnh nặng quấn thân, chỉ chờ chết đi, Tô thị cũng không gây được sóng gió gì, còn ai dám chống lại ông trong triều? Mọi quan văn đều là người của ông —— Lí Tiêu Nhiên nghĩ vậy, khóe miệng bất giác hiện ra một tia đắc ý.
Không sai, người Tưởng gia chết như thế nào không quan trọng, quan trọng là sau khi bọn họ chết sẽ mang đến càng nhiều ưu việt cho Lí thị.
Lão phu nhân thở dài một hơi: “Nhưng chung quy vẫn phải đi phúng viếng.”
Phúng viếng tất nhiên không thể tránh né, Lí Vị Ương cũng không cự tuyệt, chỉ mỉm cười không nói thêm lời nào.
Rất nhanh, Lí Vị Ương trở lại viện của mình thay xiêm y màu trắng, tự mình đến Tưởng gia phúng viếng với Lí lão phu nhân, chuyện này lớn như vậy, hiện giờ toàn bộ Kinh đô đều đã biết, tuy rằng Tưởng gia đã sụp đổ màThái tử vẫn tự mình dẫn Trắc phi Tưởng Lan đến trấn giữ Tưởng gia, hơn nữa thỉnh cầu Hoàng đế hạ ý chỉ nghiêm trị hung thủ, cho nên mọi nhà đều đến phúng viếng tang lễ cho đủ lễ tiết.
Cả nhà chết hết, chỉ còn lại Tam công tử, chậc chậc, thật là ý vị sâu xa.
Đến Tưởng gia, thấy khắp nơi bao phủ bởi màu trắng làm lòng người sợ hãi, bận rộn từ trong ra ngoài không phải tôi tớ Tưởng gia, mà là hạ nhận Thái tử sai đến để chuẩn bị tang sự. Thủ vệ nghe nói đây là xe ngựa Lí phủ, vẻ mặt thay đổi, cao giọng nói: “Chờ đây, ta đi báo chủ tử một tiếng!”
Ầm, cửa lớn đóng lại.
Quản gia Lí gia hoảng hốt, không ngờ bọn họ dám để Lí phủ chờ ngoài cửa, thật quá vô lễ! Thể diện của Lí lão phu nhân để chỗ nào? Hơn nữa, cho dù muốn thông báo, trước hết cũng phải mời người Lí gia vào ngồi, sao có thể để nữ quyến cứ chờ ngoài cửa như vậy, đây là thái độ gì.
Lí quản gia lo sợ bất an bước lên báo cáo lại, Lí lão phu nhân trầm mặt. Lần này, Tưởng Lan lấy lí do thân thể không khỏe để lảng tránh, Nhị phu nhân lại tha thiết trông mong xem náo nhiệt, bà vội nói: “Tưởng gia thật là không biết điều!”
Sắc mặt Lí lão phu nhân trở nên vô cùng khó coi, quản gia hơi bất an, không dám nhìn.
Lí Vị Ương lại yên tĩnh điềm đạm, không hề giận dữ, chỉ thản nhiên cất lời: “Lão phu nhân, chúng ta đến phúng viếng theo lễ tiết lại bị Tưởng gia ngăn ngoài cửa không cho vào, đây là bọn họ vô lễ trước, cho dù chúng ta lập tức trở về, cũng không ai dám nói chúng ta không phải.”
Lí quản gia khẽ cúi đầu, Tam tiểu thư trước giờ bình thản, hôm nay lại mạnh mẽ như vậy.
Lí lão phu nhân thở dài: “Hiện giờ mặc dù Tưởng gia đã suy sụp, nhưng vẫn còn Tưởng thứ phi, nàng ta sắp trở thành Thái tử phi, tội gì kết thù vì việc không đâu? Chờ một chút đi.”
Chỉ sợ chức vị Thái tử phi không đến phiên nàng ta, trong lòng Lí Vị Ương nghĩ vậy, ngoài mặt lại không biểu hiện gì, ánh mắt bình tĩnh nhìn lướt qua cửa Tưởng gia, thản nhiên nói: “Lão phu nhân nói phải.”
Cửa lớn vẫn mở rộng, nhưng phải chờ một lúc lâu mới được vào. Hiện giờ người phụ trách toàn quyền xử lí tang sự là Chu quản gia phủ Thái tử, hắn cố ý mời Lí lão phu nhân đến phòng chính, dâng trà, giọng điệu Chu quản gia vô cùng bình tĩnh: “Lí lão phu nhân, Tưởng phi nương nương tuy rằng trở về chủ trì tang sự, nhưng dù sao bận rộn khắp nơi, thật sự không săn sóc chỗ ngài, sợ là để lão phu nhân đến không một chuyến rồi.” Trong giọng nói có ý đuổi khách.
Khách đến cửa ít nhất cũng phải đến linh đường dâng một nén nhang, bằng không chẳng khác gì không đến. Rốt cuộc Tưởng Lan có ý gì? Cố tình gây khó dễ cho Lí gia? Sắc mặt Lí lão phu nhân quả thật khó coi đến tột cùng, Tưởng gia nhà nàng ta chết sạch liên quan gì đến người khác, là chính bọn họ đắc tội hoàng tử Mạc Bắc dẫn đến thảm họa diệt môn, Lí gia nể tình quan hệ thông gia cố ý đến cửa phúng viếng, lại trước mặt vô số tấn khách bị ngăn ngoài cửa, hơn nữa ngay cả linh đường cũng không được đi, Tưởng Lan chẳng khác nào đánh vào thể diện Lí gia!
Trong lòng Lí Vị Ương cười lạnh, ngoài mặt không thể hiện gì, Tưởng gia gặp kiếp nạn như thế, bề ngoài là Lí Vị Ương nàng trợ giúp, nhưng thực ra chung quy do Tưởng Hoa gieo gió gặt bão, nếu không phải hắn thông đồng với dị quốc trước hà cớ gì đến mức này? Hiện giờ Tưởng Lan giận cá chém thớt đến Lí gia, quả thực vừa đáng buồn lại buồn cười. Dù sao nói đi phải nói lại, nàng vốn không có ý đến phúng viếng, chỉ đi cùng với lão phu nhân một chuyến, nàng không nhàm chán đến mức muốn xem vẻ nghèo túng của Tưởng gia!
Nàng thản nhiên nói: “Lão phu nhân, chúng ta vẫn về đi thôi, làm gì đến mức không được hoan nghênh như thế này!”
Sắc mặt Lí lão phu nhân hơi dịu đi, lạnh lùng nói: “Lễ vật để lại, chúng ta trở về!” Người Lí gia vừa mới đứng lên, đột nhiên nghe thấy tiếng cười cực kì châm chọc.
“An Bình huyện chủ thật to gan!” Sau tiếng trào phúng của nữ tử, Tưởng Lan mặc đồ tang, đứng ở cửa, phía sau nàng ta là tiếng bước chân dồn dập. Chu quản gia biến sắc, hắn vốn sợ phát sinh xung đột mới lặng lẽ tiễn chân người Lí gia, không ngờ rằng Tưởng trắc phi vẫn biết!
Hơn ba mươi hộ vệ võ trang đầy đủ của phủ Thái tử vây quanh những người trong phòng chính.
Lí lão phu nhân biến sắc, tức giận: “Tưởng phi định làm gì!”
Mái tóc đen nhánh của Tưởng Lan búi lên, chỉ cài một đóa hoa trắng, làn da ảm đạm không trắng sáng, nhưng đôi mắt tràn ngập phẫn nộ cùng ý hận, nhìn thẳng vào đoàn người Lí gia. Sau khi biết được tin dữ, nàng liều lĩnh chạy về Tưởng gia ép hỏi Tưởng Hoa, thế mới biết được ân oán của hắn với Lí Vị Ương trong một năm nay, biết Tưởng gia bị giết có liên quan thiên ti vạn lũ với thiên kim khuê các nhìn có vẻ tầm thường trước mắt, nàng sao có thể dễ dàng buông tha cho đối phương!
“Các ngươi không ai được rời đi.” Tưởng Lan chậm rãi nói.
Lí Vị Ương nhìn đối phương khí thế bức người, ngược lại có cảm giác dở khóc dở cười. Ngoài mặt nàng bình tĩnh thảnh nhiên, giọng nói thêm vài phần lạnh lùng: “Không để cho người khác phúng viếng, cũng không cho phép chúng ta rời đi, rốt cuộc Tưởng phi định làm gì? Giam giữ người Lí gia, hay là định giết chúng ta?”
Tưởng Lan không ngờ Lí Vị Ương không hề úy kỵ, sắc mặt biến đổi.
“Chúng ta đến phúng viếng là cấp bậc lễ nghĩa, lại không biết Tưởng phi ngăn cản chúng ta là đạo lý gì?” Lí Vị Ương hờ hững nhấn từng câu, hoàn toàn không để trường kiếm trong tay hộ vệ vào mắt.
Tưởng Lan cười lạnh một tiếng: “Lí Vị Ương, người sáng không nói tiếng lóng, người nhà ta chết thảm, chẳng lẽ ngươi định trả giá chút gì?”
Lí Vị Ương dịu dàng nở nụ cười: “Tưởng phi thật biết nói đùa, Tưởng gia gặp chuyện không may, sáng sớm hôm nay Vị Ương mới biết, hơn nữa nghe nói người Mạc Bắc còn để lại dấu hiệu trên người Đại Cữu Cữu? Điều này đủ chứng minh mọi chuyện do Mạc Bắc làm, liên quan gì đến nữ tử khuê các yếu đuối như Vị Ương? Tưởng phi chắc hẳn không thể vì ta từng phát sinh tranh chấp với Đại Cữu Cữu, có chút không thoải mái mà cứ vậy đặt điều oan uổng! Vị Ương là nữ tử tay chói gà không chặt, làm gì có năng lực lớn đến mức để Tưởng phi nghi ngờ? Nếu Tưởng phi có chứng cứ, có thể báo cáo với Kinh Triệu Doãn, ở đây đấu khẩu không sợ gió làm lạnh đầu lưỡi sao.”
Tưởng Lan không ngờ nàng ta lại nói thế, tức giận: “Muốn tìm được chứng cớ không khó, chỉ cần ngươi ở lại Tưởng phủ, chưa đầy năm ngày, nhất định có thể ép ra sự thật!”
Đây là có ý định ngang nhiên giam giữ Lí Vị Ương, tra tấn bức cung—— Lí Vị Ương không ngờ Tưởng phi phẫn nộ đến mức liều lĩnh thế này, nếu là thường ngày nàng ta tuyệt đối không ngu xuẩn như vậy, chuyện này dù thăm dò thế nào Lí Vị Ương cũng không dính đến nửa phần, có thể thấy được Tưởng Lan đã bị ép đến đường cùng.
Tươi cười Lí Vị Ương vẫn nhẹ nhành tao nhã như lúc trước, không chút gợn sóng: “Tưởng phi dám nhốt nữ quyến Lí phủ, không thấy là bàn tay của mình quá dài rồi sao? Thái tử sẽ không cho phép Tưởng phi làm vậy, chớ hiểu nhầm ý định của Thái tử mới phải!”
Tưởng Lan cười lạnh một tiếng, hơi nghiêng đầu, trong giọng nói mang theo tàn nhẫn độc ác: “Lí Vị Ương, ngươi lấy Thái tử đến áp chế ta, quá xem thường ta rồi! Cho dù mất đi vị trí Trắc phi, ta cũng phải thay người nhà lấy lại công đạo!” Nói xong, nàng vung tay lên, ba mươi hộ vệ vọt vào trong phòng, Lí lão phu nhân kinh hãi, Nhị phu nhân hét lên một tiếng, hôn mê bất tỉnh.
Lí Vị Ương đột nhiên nở nụ cười, trong tươi cười mang theo một tia trào phúng, nhưng không hề sợ hãi.
“Ngươi cười cái gì!” Tưởng Lan lại mất tự nhiên.
Lí Vị Ương thở dài một hơi: “Ta cười bởi vì Tưởng phi rất đáng thương.” Nàng ung dung nhìn đối phương, như đang nhìn một con dã thú rơi vào cạm bẫy giãy giụa sắp chết, “Tưởng phi sinh ở Tưởng gia lại chỉ là thứ xuất, từ nhỏ không được sủng ái, Tưởng Lệ một đêm phong lưu cùng ca cơ sinh ra Tưởng phi, bản thân Tưởng Lệ cũng vô cùng khinh thường, trước giờ không quan tâm đến Tưởng phi. Nhị phu nhân tất nhiên sẽ không hậu đãi, ở Tưởng gia với thân phận thứ xuất ngay cả một con chó cũng không bằng. Cuối cùng phu nhân Quốc Công cố tình bồi dưỡng, huấn luyện để Tưởng phi gả vào phủ Thái tử. Có phải không?”
Nghe Lí Vị Ương nhắc tới chuyện cũ, Tưởng Lan giận không thể kiềm chế: “Lí Vị Ương, ngươi nói bậy bạ cái gì! Chuyện đó không liên quan đến việc này!”
Lí Vị Ương cười lạnh một tiếng, giọng nói âm u: “Không hề liên quan? Tưởng phi hiên ngang lẫm liệt báo thù cho người nhà, nhưng kẻ căm ghét bọn họ nhất, không phải là Tưởng phi sao?!” Nhìn sắc mặt Tưởng Lan bỗng chốc trở nên trắng bệch, Lí Vị Ương nhếch môi, trong con ngươi không hề có cảm tình, “Ở trong lòng Tưởng gia, nữ nhi như Tưởng phi căn bản không có ý nghĩa, lúc bọn họ cần thì gả Tưởng phi vào phủ Thái tử, ngay cả vị trí chính phi cũng chưa từng ra sức, tùy ý Tưởng phi cầu sống ở phủ Thái tử, đợi đến khi thật vất vả sinh được trưởng tử cho Thái tử, nếu Tưởng gia chịu nâng đỡ, tương lai không biết có bao nhiêu tiền đồ tốt đẹp đang chờ Tưởng phi —— vậy mà Tưởng gia tới giờ không chịu làm hậu thuẫn, gặp chuyện người đầu tiên luôn hi sinh là Tưởng phi, thậm chí bỏ qua Thái tử mà cấu kết với Thác Bạt Chân, việc này Tưởng phi không biết sao?”
Ánh mắt Lí Vị Ương đảo qua hộ vệ phủ Thái tử xung quanh, nàng biết nhất định sẽ có người truyền lại lời này cho Thái tử, mà những lời này vô cùng quan trọng!
——— —————— ———————
Typer: Ngân Cua Cua
Tưởng Lan hận không thể xông lên xé rách miệng Lí Vị Ương, nàng lạnh lùng nói: “Các ngươi còn chờ cái gì! Xông lên bắt lấy nàng ta!” Hộ vệ vừa mới bước đến, trường kiếm của Triệu Nguyệt đã đặt trên cổ hắn: “Ai dám?” Triệu Nam bên cạnh cũng rút trường kiếm ra khỏi vỏ.
Lí Vị Ương cười, ánh mắt xa xôi mà ẩn hiện, giọng điệu càng thêm hoà hoãn: “Biểu tỷ sao phải tức giận như vậy? Bởi vì Vị Ương nói trúng tâm tư của biểu tỷ sao? Biết rõ Tưởng gia lựa chọn Thác Bạt Chân, không để ý đến biểu tỷ thì biểu tỷ còn có cảm tình gì với bọn họ? Trong lòng biểu tỷ chất chứa thù hận thay người thân ư? Không, biểu tỷ chỉ đang tức giận, phẫn nộ, mắt thấy bản thân sinh ra con trai cho Thái tử, Thái tử phi đã chết, rất nhanh biểu tỷ sẽ ngồi lên ngai vàng Thái tử phi, vậy mà đúng lúc này Tưởng gia diệt môn. Tưởng gia có thể không cần biểu tỷ, nhưng biểu tỷ không thể không cần bọn họ, cho nên cái chết của bọn họ tương đương huỷ đi con đường sáng lạn của biểu tỷ. Mộng đẹp Thái tử phi cứ vậy không còn, cho nên mới giận cá chém thớt Vị Ương. Biết rõ Vị Ương không có liên quan gì đến chuyện này lại cứ đao kiếm đối lập, chỉ để cho hả giận. Nữ nhi hiếu thuận như biểu tỷ thật đúng là làm cho người khác không dám khen bừa.”
“Không phải! Ngươi nói bậy, tất cả những gì ngươi nói đều là bậy bạ! Ta không làm như vậy!” mắt Tưởng Lan đỏ bừng, nếu không cố gắng kiềm chế thì đã nhào qua bóp cổ Lí Vị Ương.
“Biểu tỷ biết rõ là con dâu Hoàng gia, dựa theo luật pháp Đại Lịch không thể về nhà để tang cha mẹ đẻ, nhưng nhìn trang phục trên người biểu tỷ xem, chậc chậc, rõ ràng đang nguyền rủa Hoàng gia. Hơn nữa với thân phận hiện giờ, biểu tỷ vốn nên ngoan ngoãn ở trong phủ Thái tử, lại cứ phô trương thanh thế, ra mặt thay cho Tưởng gia, bởi vì biểu tỷ luôn rất tự ti… Biểu tỷ dùng phô trương thanh thế để che giấu sự tự ti cùng phẫn nộ chuyện không có cách nào ngồi lên ngai vàng Thái tử phi.” Giọng nói Lí Vị Ương bình thản lại chắc chắn, khoé môi cong lên, “Cho nên Vị Ương khuyên biểu tỷ, thành thật trở lại linh đường làm con cháu hiếu thuận đi thôi, đừng xen vào việc người khác. Nếu hôm nay biểu tỷ khó xử Vị Ương, truyền ra ngoài người khác sẽ chê cười Thái tử không biết dạy vợ, tương lai dùng lý do này để áp chế, tiền đồ biểu tỷ sẽ bị phá huỷ. Phô trương vô dụng, chỉ làm hỏng nỗ lực mấy năm nay của biểu tỷ mà thôi.” Lí Vị Ương vừa nói vừa đi ra ngoài, chưa từng lưu mắt trên người Tưởng Lan ngây ra như phỗng.
Hộ vệ phủ Thái tử còn ngăn cản trước mặt, đang do dự không biết nên làm thế nào, đột nhiên có giọng nói âm lạnh vang lên: “Để bọn họ đến linh đường tế bái.”
Mọi người quay đầu, đúng là Tưởng Hoa sắc mặt trắng bệch.
Lí Vị Ương cười lạnh một tiếng, ngưng mắt nhìn hắn, hắn cũng nhìn nàng, con ngươi sắc bén lại lạnh băng của hai người chạm nhau, giống như lưỡi dao chém đến, bắn ra ánh sáng lạnh.
Tưởng Hoa phảng phất như dã thú bị đẩy vào đường cùng, thê lương tuyệt vọng, ý hận ngập trời. Lí Vị Ương lại nở nụ cười: “Tam công tử, đa tạ.”
Tưởng Hoa cúi đầu, dường như không muốn nhìn nàng: “Thắp hương xong lập tức rời đi, Tưởng gia không chào đón ngươi.”
Lí Vị Ương không thèm để ý, phân phó người đỡ Nhị phu nhân, sau đó cùng mọi người Lí gia chậm rãi đi ra phía ngoài. Khi đi qua Tưởng Hoa, nàng đột nhiên nhẹ giọng nói: “Tam công tử nói sai rồi.”
Tưởng Hoa ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm Lí Vị Ương, vẻ mặt không hiểu. Lí Vị Ương mỉm cười: “Đã không còn Tưởng gia nữa.”
Một câu nói khiến Tưởng Hoa đột nhiên ngẩn người, cho đến khi Lí Vị Ương đi xa, hắn vẫn không thể phục hồi tinh thần. Theo sau đó hắn đột nhiên cười rộ lên vô cùng thảm thiết. Tưởng Lan đi tới hỏi: “Rốt cuộc nàng ta nói gì?”
Tưởng Hoa không thể ngừng cười, vẻ mặt càng thê lương: “Nàng ta nói, đã không còn Tưởng gia.” Cuối cùng hắn đã biết hôm nay vì sao Lí Vị Ương đến – để nhục nhã hắn, cho hắn một kích trí mạng. Nữ nhân này không hể có ý buông tha hắn. Nàng không chỉ muốn Tưởng gia diệt môn, mà càng muốn tính mạng Tưởng Hoa. Tâm tư ác độc chưa từng có, ngay cả hắn, nam tử tâm tư thâm trầm, coi mạng người như rác cũng tự thẹn không bằng.
Nữ tử như vậy vì sao hắn lại trêu chọc vào. Tưởng gia thật sự muốn tính mạng nàng ta, cũng chắc chắn rằng nàng ta không có năng lực phản kháng, ai ngờ trong nháy mắt, cả Tưởng gia đều bị huỷ trong tay nàng ta. Trả thù, thận trọng, độc ác như vậy, thật sự quá độc ác! Mà chính mình đã tự tay đẩy Tưởng gia vào đường chết. Hắn càng nghĩ càng buồn cười, một tay chống tường, toàn thân run run như bị rét. Cuối cùng không chịu đựng được, từ tiếng cười chuyển thành ho khù khụ, rồi nôn ra một ngụm máu, ngã xuống đất.
“Tam ca!” Tưởng Lan kinh hãi gọi một tiếng nhưng Tưởng Hoa đã mất đi ý thức, không nghe thấy…
Sau khi thắp hương trên linh đường, bước ra ngoài đụng mặt Tam hoàng tử Thác Bạt Chân, Lí lão phu nhân thản nhiên khẽ gật đầu, rõ ràng không có ý hàn huyên, nhưng hắn lại ngăn đường đi, chậm rãi cất lời: “Mời An Bình Huyện chủ ra nói chuyện một lát.”
Đây là có ý muốn gặp một mình Lí Vị Ương – trường hợp, thời cơ thế này thật không phù hợp! Tam Hoàng tử Thác Bạt Chân luôn cẩn thận lại hành động như thế, Lí lão phu nhân kinh ngạc, bà nhìn thoáng qua Lí Vị Ương đứng phía sau, thấy nàng hơi gật đầu, thuận miệng nói: “Được, ta sẽ lên xe ngựa chờ con.”
Nhị phu nhân vừa mới được gọi tỉnh dậy, ánh mắt nghi ngờ lướt qua lướt lại giữa Lí Vị Ương và Thác Bạt Chân, hận không thể ở lại nghe xem phát sinh chuyện gì, sao Tam nha đầu Lí gia lại có quan hệ với Thác Bạt Chân, đáng tiếc Lí lão phu nhân không cho bà cơ hội, nói gần như ra lệnh: “Đi thôi!” Đám người Nhị phu nhân bất đắc dĩ đi theo Lí lão phu nhân. Trong viện ngoại trừ hạ nhân đang bận rộn vội vàng sắp xếp tang sự thì chỉ còn lại hai người bọn họ.
Ánh mắt Thác Bạt Chân dừng trên mặt Lí Vị Ương, đôi mắt thâm sâu sinh ra ý lạnh vô hạn. Khuôn mặt nàng nhìn qua thật bình tĩnh, điềm đạm dịu ngoan, hoàn toàn không giống kẻ độc ác đứng phía sau thao túng mọi chuyện.
Lúc này hắn đi về phía nàng, bước chân nặng nề mà từ tốn, đến khi cách nàng chỉ có vài bước mới ngừng lại, “Lí Vị Ương.”
Tươi cười của nàng vô cùng bình thường, như nhìn thấy người xa lạ, nhẹ nhàng mà có khoảng cách: “Bái kiến điện hạ.”
Hắn nhìn chân trái nàng, thấp giọng nói: “Nghe nói lúc trước nàng bị thương.”
Lí Vị Ương cho rẳng hắn đến khởi binh vấn tội, không ngờ hắn hỏi câu này, ngẩn người chần chờ: “Đã phiền điện hạ quan tâm, ta tất nhiên không sao.”
Hắn nhìn dáng vẻ nàng, mày khẽ động, lập tức hỏi: “Nàng đã huỷ diệt được Tưởng gia, còn định làm gì nữa?”
Lí Vị Ương buông mắt: “Điện hạ thật biết nói đùa, Tưởng gia diệt vong không liên quan gì đến Vị Ương. Vị Ương không làm gì hết, cũng làm không nổi.”
”Ta không phải kẻ ngốc. Rõ ràng nàng lợi dụng Thái tử, không, có thể nói là nàng lợi dụng ta, sau này còn lợi dụng Tưởng Hoa, lợi dụng Lí Nguyên Hành.” Ánh mắt hắn như dao găm bay về phía nàng, ”Đó đều là sự thật, nàng không thể phủ nhận.”
Lí Vị Ương nghe ra ý sâu xa trong lời của hắn, lại chỉ nở nụ cười: “Điện hạ đã quá đề cao Vị Ương rồi.”
Thác Bạt Chân đột nhiên mở miệng: “Cuộc đời này, trước giờ ta chỉ lợi dụng người khác, chưa ai có thể nắm tâm tư ta trong tay, bởi vì ta không có nhược điểm, không người nào ngăn được bước chân ta. Nhưng nàng lại lợi dụng sự yêu thích của ta với nàng, lợi dụng sự ghen tị, âm thầm thao túng để ta làm việc thay nàng. Lí Vị Ương, nói thật, ta không thể không bội phục nàng.”
Thật ra lúc đó cho dù Thác Bạt Chân không ra tay, Lí Vị Ương vẫn sẽ để Thất Hoàng tử cứu Lưu Thái phi, cùng với truy kích Lí Nguyên Hành. Nhưng hành vi Thác Bạt Chân xúi giục Thái tử vừa hay giúp nàng thoát khỏi nghi ngờ, có gì không tốt? Nếu nói yêu thích cùng ghen tị, đó chỉ là ham muốn chiếm hữu của hắn – bởi vì không chiếm được cho nên tuyệt đối không cho phép nàng bỏ trốn với Lí Nguyên Hành, đương nhiên, chuyện bỏ trốn hoàn toàn do hắn vọng tưởng.
Lí Vị Ương thản nhiên nói: “Điện hạ bội phục thì có ý nghĩa gì với Vị Ương? Ngài tự mình giữ lại đi thì hơn. Nếu ngài không còn lời gì để nói, Vị Ương cáo từ.”
Thác Bạt Chân đột nhiên chắn trước mặt nàng. Lí Vị Ương nâng mắt nhìn hắn, sự kinh ngạc chợt loé mà qua, trong giây lát đã trấn định, chỉ cười nhẹ: “Điện hạ còn chuyện gì nữa ư?”
Thác Bạt Chân tự giễu: “Lí Vị Ương, ta cho phép nàng ở cạnh ta, nàng nhất định không chịu sao?” Giọng nói của hắn bỗng chốc mềm mỏng xuống, con ngươi lại yên lặng nhìn nàng, trong đó phảng phất như có điều khẩn cầu.
Lí Vị Ương cười lạnh, trong lòng nàng bỗng chốc tràn ngập trào phúng: “Ta cho rằng ngài đã hiểu rõ lựa chọn của ta.”
Thác Bạt Chân chậm rãi nói: “Đúng vậy, nàng không chịu đến bên cạnh ta. Những lời này ta đã hỏi mấy lần, nàng cũng đáp rất đầy đủ, nhưng chung quy là ta không chịu buông tay, cố ý hỏi lại nàng lần nữa.”
Lí Vị Ương sắc mặt lạnh băng, lại không có chút vãn hồi: “Điện hạ, những lời này điện hạ có hỏi một lần, hai lần, một trăm lần, một ngàn lần đáp án của ta vẫn giống nhau, điện hạ việc gì phải hỏi lại?” Nàng thật sự không rõ, người kiêu ngạo lạnh lùng, không để lối thoát như Thác Bạt Chân, đối xử với bất cứ kẻ nào đều vô tình. Nếu người khác phản bội hắn một lần, hắn làm sao cho đối phương nhiều cơ hội như vậy, rốt cuộc là hắn đang làm gì? Điên rồi sao? Lần đầu tiên nàng cảm thấy thật xa lạ với người bản thân cho rằng rất hiểu biết.
Có lẽ nàng chưa từng thật sự hiểu người này. Cho nên nàng chỉ nói như vậy: “Đây là câu trả lời cuối cùng của ta – ta sẽ không đến bên cạnh điện hạ.”
Thác Bạt Chân nhìn nàng, bỗng dung nở nụ cười: “Lí Vị Ương, ta sẽ không cho nàng cơ hội nữa, như vậy cũng không đổi ý?”
Lí Vị Ương chỉ đáp: “Đúng vậy.”
Tươi cười của Thác Bạt Chân càng sâu, ánh mắt nhìn nàng phảng phất như đối xử với tình nhân yêu thương, mà Lí Vị Ương biết, trong đó hàm chứa băng lạnh, gần như có thể làm đông cứng trái tim người nhìn, không thể hô hấp.
“Như vậy, hẹn gặp lại, An Bình Huyện chủ.” Thát Bạt Chân cười, đi qua nàng.
Hai người lướt qua nhau, Lí Vị Ương đi về phía trái ngược với hắn, không hề lưu lại. Không sai, đối mặt trực diện với Thác Bạt Chân là chuyện rất đáng sợ. Lí Vị Ương chưa từng thấy hắn thất bại, hoặc là những người thấy hắn thất bại cuối cùng đều sẽ chết trên tay hắn.
Cho đến giờ Lí Vị Ương luôn đối phó Tưởng gia, chưa từng mặt đối mặt đấu một trận với Thác Bạt Chân. Nàng không biết mình nắm chắc mấy phần có thể thắng hắn, nhưng nàng biết hiện tại đã không còn đường lui. Nhìn thấy nàng từng bước ép bức Tưởng gia đến tình cảnh này, Thác Bạt Chân tuyệt đối không buông tha cho nàng. Người không thể để hắn sử dụng thì nhất quyết là kẻ địch – hắn sẽ không cho phép nàng trợ giúp Thác Bạt Ngọc, cho nên sẽ trừ khử nàng trước.
Ban đầu hắn đã muốn lấy đi tính mạng nàng, nhưng vẫn không ra tay nặng, bởi vì hắn chung quy đang chờ đợi, chờ nàng phát hiện đến đường cùng sẽ tìm hắn nương tựa. Hiện giờ hắn đã rõ ràng, không thể khoan dung nữa bởi vì nàng đã tiêu tốn chút kiên nhẫn cuối cùng của hắn.
Đáng tiếc, nàng không thể lui, bời vì sau lưng nàng không có đường. Nàng sẽ không lui về phía sau. Cho dù đằng trước là vực sâu vạn trượng, nàng cũng phải xông qua!
——– Lời tác giả ——–
Biên tập: Ngươi xem, mọi người đều đang thương tình Tưởng gia.
Tiểu Tần: Xì, cự tuyệt thương tình.
Biên tập: Mọi người nói nếu ám sát có thể diệt trừ được, vì sao không ám sát sớm một chút?
Tiểu Tần: Bởi vì không ai có khả năng xông vào Tưởng gia giết người, hơn nữa kiểu gì về sau cũng bắt được nhược điểm. Lí Nguyên Hành có thể bởi vì đó là sát thủ do Tưởng Hoa huấn luyện, hơn nữa Lí Nguyên Hành đã có ý định hi sinh đám người này. Đồng thời Lí Nguyên Hành không sợ người khác tra ra có liên quan đến hắn. Lí Vị Ương dám sao? Nàng không dám, bởi vì nàng không có khả năng bước vào Tưởng gia như chỗ không người, cho dù lần trước đã biết mật đạo, nàng cũng không thể động thủ. Những bé thương tiếc Tưởng gia bị giết, toàn bộ đi úp mặt vào tường! Kiên định đả đảo những người phản quốc! Tưởng gia không chết thì mười vạn quân ở biên cảnh đều phải chết, máu chảy thành sông.
Biên tập: Ngươi khỏi cần vì giết người mà tìm nhiều cớ như vậy –
Tiểu Tần: Mọi sát thủ đều mang mặt nạ dịu dàng đằm thắm, ha ha ha.