Nạp Lan Tuyết vội vã rời đi, làm người Quách gia không hiểu chuyện này là như thế nào, ánh mắt Quách phu nhân dừng trên khuôn mặt Giang thị cùng Trần thị, hai nàng dâu cũng đều lộ ra vẻ mặt không rõ chân tướng. Lí Vị Ương nhẹ nhàng cười, nói với Quách phu nhân: “Có lẽ nàng thật sự là tìm lầm người.”
Quách phu nhân nghĩ tới nghĩ lui, đích xác chỉ có một lời giải thích như vậy, bà liền phân phó Giang thị, nói: “Phụ thân con một lát nữa sẽ trở về, chúng ta chuẩn bị bữa tối sớm một chút đi.”
Giang thị gật đầu, Quách phu nhân liền dẫn theo hai nàng dâu đi về nhà bếp phía sau. Lí Vị Ương vẫn đứng tại chỗ, A Lệ công chúa căn bản sôi nổi muốn đi theo Quách phu nhân, quay đầu nhìn thấy Lí Vị Ương vẫn không nhúc nhích ở đằng kia, không khỏi hiếu kỳ nói: “Ngươi đang làm gì đây?”
Lí Vị Ương nhìn thoáng qua ánh mắt hồn nhiên của A Lệ công chúa, không khỏi mỉm cười nói: “Vừa rồi ngươi nhìn thấy vị cô nương kia, nàng là có vẻ mặt gì?”
A Lệ cẩn thận nghĩ nghĩ, nghiêng đầu nói: “Nàng thất hồn lạc phách đụng phải ta, ta muốn xin lỗi nàng, nàng cũng không để ý tới ta, như là sau lưng có quỷ truy đuổi, liền xông ra ngoài, nếu ta chưa từng thấy qua nàng, nhất định ta đã nghĩ nàng là tên tiểu tặc, đem đi tróc nã quy án.”
Lí Vị Ương nhíu mày, nhìn A Lệ công chúa nói: “Ngươi nói vẻ mặt nàng là vô cùng khẩn trương sao?”
A Lệ công chúa gật đầu, nói: “Đúng vậy, không riêng gì khẩn trương, sắc mặt còn tái nhợt, giống như là người đang mang bệnh.”
Lí Vị Ương cẩn thận nhớ lại một chút, vừa rồi nàng thấy bộ dáng Nạp Lan Tuyết vẫn thật bình thường, không có gì khác thường, thậm chí lúc gặp Quách phu nhân và nàng, trong mắt còn có một tia vui mừng, đến khi Giang thị cùng Trần thị đi ra, vẻ mặt Nạp Lan Tuyết mới có một chút biến hóa, cuối cùng khi Quách phu nhân nói Giang thị cùng Trần thị là hai nàng dâu của bà, Nạp Lan Tuyết mới đột nhiên vội vàng cáo từ, việc này không phải rất kỳ quái sao? Lí Vị Ương nghĩ nghĩ, liền dặn do A Lệ công chúa, nói: “Ngươi nói với mẫu thân dùng bữa trước đi, ta chợt nhớ ra mình còn có chút việc, phải đi ra ngoài một chút, rất nhanh sẽ trở lại.” Nói xong nàng vội vàng đi ra phía bên ngoài.
A Lệ công chúa nhìn thấy nàng như vậy, tỏ vẻ không vừa ý, vội vàng truyền lời nhiệm vụ giao cho tỳ nữ bên cạnh, lập tức cũng bước nhanh theo, lớn tiếng nói: “Ngươi đi nơi nào? Ta cùng đi với ngươi.” Từ thảo nguyên đi đến Việt Tây, A Lệ không có bằng hữu nào khác, nàng cả ngày quấn quít lấy Lí Vị Ương, Lí Vị Ương cũng thích nàng hồn nhiên hoạt bát, nhưng lúc này đây, Lí Vị Ương lại nhẹ giọng nói: “Ta có một số việc cần giải quyết, không thể đưa ngươi đi theo được.”
A Lệ công chúa vẻ mặt không vui, nhưng cũng thông tình đạt lý, nói: “Vậy được rồi, ta ở nhà chờ ngươi, ngươi sớm trở về.”
Lí Vị Ương gật đầu, lập tức bước nhanh ra ngoài, nàng sai Triệu Nguyệt thay đổi một chiếc xe ngựa đơn giản, lại hỏi kỹ càng Nạp Lan Tuyết đã đi theo hướng nào, rất dễ dàng đuổi theo, không để lộ chút dấu vết, một đường theo Nạp Lan Tuyết đi tới chợ, đã thấy Nạp Lan Tuyết vẻ mặt tiều tụy, khuôn mặt tái nhợt, liên tiếp va phải sạp hàng của thương nhân, thậm chí không cẩn thận làm vỡ một cái bình sứ của lão thái thái bày bán bên đường, nàng lấy từ trên người ra một ít bạc vun để bồi thường. Lí Vị Ương xa xa ở trong xe ngựa nhìn thấy, không khỏi thập phần kinh ngạc.
Triệu Nguyệt nhìn Lí Vị Ương, nói: “Tiểu thư, vì sao tiểu thư lại quan tâm tới vị cô nương này như vậy?”
Lí Vị Ương nhẹ giọng nói: “Không phải ta quan tâm tới nàng, mà ta thấy nàng thật sự rất kỳ quái, vì sao vừa nhìn thấy đại tẩu cùng nhị tẩu vào cửa liền vội vã rời đi, trong đó nhất định có duyên cớ gì, nếu không đem chuyện này điều tra cho rõ ràng, ta sẽ cảm thấy vô cùng bất an.”
Triệu Nguyệt hiểu rất rõ tính cách Lí Vị Ương là như vậy, không cần nhiều lời nữa, nàng phân phó xa phu nhanh chóng đi theo Nạp Lan Tuyết, nhưng phải giữ khoảng cách nhất định với nàng, vừa không để đối phương phát hiện, cũng không bị mất dấu vết.
Nạp Lan Tuyết theo đám người rộn ràng nhốn nháo ở trên đường mà đi, vẫn là bộ dáng thần hồn lạc phách, đã đi theo nàng hơn nửa canh giờ, Lí Vị Ương phát hiện, nàng đang đi vòng quanh trong thành, bộ dáng như là không biết đi tới nơi nào. Đúng lúc này, nàng quyết định đánh xe ngựa dừng phía trước ngăn lại nàng, nói chuyện cho rõ ràng. Trong nháy mắt, một con tuấn mã từ phía cuối đường phi nước đại lao đến, mọi người ào ào trốn tránh. Một tiểu cô nương đang chơi đùa ở giữa đường, tiểu cô nương này không kịp thời tránh đi. Xa phu hô to một tiếng, kịp thời kéo mạnh dây cương, nhưng tiểu cô nương kia vẫn bị đánh bay cách xa ba bốn thước, ngã xuống đập đầu chảy máu, tiểu cô nương “Oa” một tiếng khóc lớn, mẫu thân đứa nhỏ này vội vàng chạy đến, lớn tiếng kêu tên của nàng. Mẫu thân của tiểu cô nương là một nông phụ, quần áo trên người rách nát, giờ phút này gắt gao giữ chặt trên đầu nữ nhi để máu ngừng chảy ra, nỉ non khóc mãi không thôi, xa phu nhìn thấy tình hình này, đưa cho nữ nhân kia một thỏi bạc, nhưng nông phụ lắc đầu, không chịu cầm lấy. Màn xe từ từ vén lên, chủ nhân trên xe ngựa bước xuống, là một công tử tuổi trẻ mặc áo màu xanh lam.
Lí Vị Ương căn bản cũng muốn xuống xe, nhìn thấy cảnh này nhất thời dừng lại, người từ trên xe ngựa bước xuống vô cùng quen mặt, không phải Bùi Huy thì là ai đây? Triệu Nguyệt vừa muốn xuống xe, Lí Vị Ương giữ nàng lại: “Không cần hành động thiếu suy nghĩ.”
Xe ngựa Bùi Huy đụng vào người ta, Bùi Huy biểu hiện ra bộ dáng vô cùng lo lắng, bước nhanh lên phía trước, từ trong tay áo lấy ra càng nhiều ngân lượng, nhưng lúc này kia nông phụ lại lớn tiếng nỉ non đứng lên, nhiều ngân lượng cũng không bằng được tính mạng nữ nhi. Bùi Huy lấy ra thêm nhiều tờ ngân phiếu, nông phụ kia cũng không thèm nhìn lấy một cái, đẩy sang một bên. Bùi Huy trên mặt tựa hồ toát ra một tia kinh ngạc, nhưng vào lúc này, Nạp Lan Tuyết đã bước nhanh đi lên, ôm lấy tiểu cô nương kia, tự mình chữa trị cho đứa nhỏ. Mẫu thân của tiểu cô nương tỏ ý kháng cự, lại nghe thấy Nạp Lan Tuyết thấp giọng nói: “Ta là đại phu.”
Nông phụ vẻ mặt chấn động, lập tức chờ mong nhìn nàng. Nạp Lan Tuyết từ trên người lấy ra thuốc cầm máu bôi lên trán tiểu cô nương kia, lại dùng băng vải quấn quanh trán của nàng cầm máu, sau đó nói với mẫu thân đứa nhỏ: “Trước tiên tạm thời như vậy đã, một lát nữa đi bốc thêm thuốc nấu cho đứa nhỏ uống, đây chỉ là bị thương ngoài da, không có gì nghiêm trọng.” Nông phụ kia lập tức nín khóc, mỉm cười, luôn miệng nói lời cảm tạ với nàng. Nạp Lan Tuyết vẫy tay đứng dậy, hiển nhiên muốn quay đầu rời đi, lúc này Bùi Huy ngăn nàng lại, sắc mặt ôn nhu nói: “Vị cô nương này, không biết đại danh của cô nương là gig?”
Nạp Lan Tuyết lắc đầu, nói: “Ta và công tử không có quan hệ gì, công tử nhanh chóng đưa tiểu cô nương này đến dược đường đi.”
Bùi Huy lệnh cho xa phu lập tức chở nông phụ cùng tiểu cô nương đến dược đường bốc thuốc, mọi người vây quanh xem rất đông, nhìn thấy tình cảnh này cũng dần dần giải tán. Nạp Lan Tuyết không cần phải nhiều lời nữa, xoay người rời đi, Bùi Huy vẫn đứng chắn trước mặt nàng, tươi cười phá lệ ôn hòa, chắp tay nói: “Vị cô nương này, hết thảy đều là ta gây họa, hôm nay ít nhiều cũng phải cảm ơn cô nương, bằng không chỉ sợ tính mạng tiểu cô nương này khó giữ được, thỉnh cho ta một cơ hội cảm tạ cô nương.”
Nạp Lan Tuyết bộ dáng không yên lòng, nghiêng người, nhàn nhạt nói: “Không cần, ta phải đi rồi, thật có lỗi.”
Nhưng Bùi Huy vẫn như trước đứng chắn trước mặt nàng, nói: “Cô nương giúp ta đại ân, it nhiều cũng phải để ta báo đáp cô nương mới hợp lẽ.”
Nạp Lan Tuyết không để ý đến hắn, tự mình đi về phía trước, Bùi Huy vội vàng gọi lại nàng, nói: “Cô nương y thuật cao minh, tiểu muội ta trong người đang có bệnh, không biết có thể chẩn trị cho muội muội ta được hay không?
Nạp Lan Tuyết nghe thấy có bệnh nhân, chân đang bước liền dừng lại, nàng quay đầu: “Muội muội của công tử bị bệnh sao?”
Bùi Huy trịnh trọng gật đầu, nói: “Đúng vậy.”
Nạp Lan Tuyết lộ vẻ mặt khó xử: “Nhưng ta phải ngay lập tức rời khỏi Đại Đô.”
Bùi Huy vội vàng mở miệng nói: “Không có gì, muội muội ta ở quán trà cách đây không xa, nếu cô nương không ghét bỏ, chỉ cần lên lầu chẩn trị cho muội muội ta một chút, cũng không tốn nhiều thời gian của cô nương, ta chắc chắn sẽ trả số tiền thật lớn.”
Nạp Lan Tuyết suy nghĩ, sau đó gật đầu. Lí Vị Ương rất nhanh đã thấy Bùi Huy mang theo Nạp Lan Tuyết đến quán trà cách đó không xa. Triệu Nguyệt nhẹ giọng hỏi: “Tiểu thư, Bùi công tử hắn…”
Lí Vị Ương cười lạnh nói: “Bùi Huy quỷ kế đa đoan, tất nhiên đã nhìn thấy vị cô nương này từ trong phủ chúng ta đi ra, mới cố ý đi theo nàng, tự mình tạo ra cơ hội để gặp nàng, rốt cuộc là hắn muốn làm cái gì đây?”
Triệu Nguyệt thấp giọng nói: “Tiểu thư, người có muốn tì đi theo bọn họ không, xem bọn hắn nói gì?”
Lí Vị Ương lắc đầu, nói: “Tất nhiên quán trà hắn có thể đến, sao ta ta lại không thể đến đây? Đi thôi, đã lâu không uống trà hoa cúc nhất phẩm, đi một lần cũng tốt.”
Triệu Nguyệt nhìn bộ dáng Lí Vị Ương, nhất thời liền phát hoảng nói: “Tiểu thư, việc này sợ là không ổn.”
Lí Vị Ương bật cười nói: “Bùi gia chẳng lẽ là cường đạo sao? Có thể làm gì được ta giữa chốn đông người này? Triệu Nguyệt, trước mắt bao nhiêu người, hắn có hận ta thấu xương cũng phải giả dạng thành bộ dáng hào hoa phong nhã, ngươi cứ thong thả mà nhìn đi.” Nói xong nàng đã bước xuống xe ngựa, đi về hướng trà lâu. Triệu Nguyệt đi theo phía sau nàng, trong lòng có chút không yên, quay đầu liền phân phó xa phu, nói: “Ngươi trở về Quách gia báo tín, nói tiểu thư ở trong này.” Có thế này mới yên tâm cùng Lí Vị Ương bước vào trà lâu.
Lão bản trà lâu thấy Lí Vị Ương quần áo thanh nhã ra tay khoát xước, biểu hiện là thiên kim tiểu thư nhà giàu, liền dẫn các nàng cạnh nhã thất Bùi Huy đang ngồi. Trà lâu này tổng cộng chia làm hai tầng, một tầng là nơi người bình thường đến uống trà, cũng có không ít thế gia công tử phổ thông thấp hơn quan viên phẩm trà ở tầng dưới, mà lầu hai là một gian nhã thất xa hoa, đầy đủ có đến mười gian phòng, chuyên dùng để tiếp đón khách quý nhất đẳng. Mỗi một cửa nhã gian đều treo rèm châu xinh đẹp, trên tường treo các bức họa sơn thủy, bàn ghế đều là gỗ lim, thoạt nhìn vô cùng thanh cao tao nhã, Lí Vị Ương ngồi ở nhã gian phía trong trong, tự nhiên có người đến dâng trà cho nàng.
Lúc này ở nhã gian bên cạnh, Nạp Lan Tuyết đang chẩn trị cho Bùi Bảo Nhi, chỉ nghe thấy thanh âm mềm mại của Bùi Bảo Nhi truyền đến.
“Nạp Lan cô nương, không biết bệnh tình của ta có phải rất nghiêm trọng hay không?”
Nạp Lan Tuyết im lặng một lát mới mở miệng, nói: “Tiểu thư không có gì trở ngại, chỉ là bị kinh hãi mà thôi.”
Bộ dáng Bùi Bảo Nhi tựa hồ muốn khóc: “Nhưng đã hơn nửa tháng nay ta không có cách nào ngủ ngon được, mỗi lần nhắm mắt lại đều là cảnh tượng đáng sợ.” Những lời này nàng không nói sai, nàng tận mắt nhìn thấy Bùi Dương đầu rơi khỏi cổ, làm sao có thể không sợ hãi đây? Hơn nữa nàng lúc nào cũng cảm thấy Lí Vị Ương theo dõi nàng, làm nàng đứng ngồi không yên, cho nên mới dẫn đến kinh hoảng quá độ, thân thể từ từ gầy yếu.
Nạp Lan Tuyết gật đầu, nói: “Tâm bệnh cần phải có tâm dược chữa trị, tâm tình tiểu thư cần phải thoải mái hơn mới tốt.” Nói xong nàng nhấc bút viết ra một đơn thuốc, đưa cho Bùi Huy, nói: “Đây là phương thuốc an thần, chỉ cần tiểu thư đúng giờ uống thuốc, bệnh tình mới chuyển biến tốt lên được, không nên suy nghĩ quá nhiều, không quá ba tháng bệnh của tiểu thư sẽ khỏi hẳn.” Nói xong nàng đứng lên, phí chẩn trị cũng không hỏi tới, liền xoay người muốn rời đi.
Đúng lúc này, từ dưới lầu truyền đến một khúc nhạc, một nữ tử trong tay ôm đàn tỳ bà, vừa đàn vừa hát một bài hát.
“Nhớ ngày đó chàng là thiếu niên anh tuấn, ta phương hoa vừa vặn, vốn muốn được gần bên nhau, đừng nhưphù dung sớm nở tối tàn. Cũng không ngờ cảnh xuân tươi đẹp, trăm hoa phai tàn, chàng xoay người vô tình, bỏ lại ta nơi này, nhân gian tại sao hợp rồi lại tan, kiếp này có gì bi hoan. Chẳng thà bên nhau cả đời, còn hơn một ngày vui vẻ…” Tiếng tỳ bà thập phần thê lương bi ai, giọng hát cũng rất uyển chuyển, mười mấy khách nhân uống trà lặng ngắt như tờ, ngay cả những người qua đường không uống trà cũng dừng trước cửa, nhất tề nhìn về hướng trà lâu. Không biết vì sao Nạp Lan Tuyết đột nhiên dừng bước, nhẹ giọng nói: “Nàng hát rất hay.”
Bùi Huy mỉm cười, nói: “Vị cô nương xướng khúc này là danh kỹ từng được coi trọng nhất Đại Đô, tên là Diệp Phù Dung, chẳng qua lớn tuổi dung mạo suy giảm không chỗ nào thu nhận nữa, vì thế nàng đến trà lâu này đến làm một môn khách mà thôi, cô nương nếu có hứng thú, không ngại ngồi xuống nghe thêm một lúc.” Bùi Huy vừa nói, ánh mắt lưu chuyển quan sát vẻ mặt của Nạp Lan Tuyết.
Nạp Lan Tuyết vẻ mặt có chút khác thường, ánh mắt chằm chằm nhìn Diệp Phù Dung, lại nghe được chuyện xưa bi thương trong khúc hát của nàng, có một thư sinh lên kinh đi thi, không may gặp rủi ro, trên người không còn tiền, một danh kỹ thanh lâu cứu giúp hắn, trợ giúp hắn tiếp tục đọc sách dùi mài kinh sử, hai người tình đầu ý hợp, thề với trời vĩnh không phân li, không ngờ, sau này thư sinh kia trung cử, trở thành bảng nhãn chạm tay có thể bỏng, nữ tử thanh lâu này liền không còn được gặp người này nữa. Nàng trải qua bao nhiêu cực nhọc, khó khăn lắm mới tìm được hắn, ai biết tình lang chẳng những không chịu thừa nhận nàng, còn sai người đánh đuổi nàng ra khỏi cửa, mặt khác cưới thiên kim phủ Diệu Uy tướng quân, trở thành con rể của gia tộc đại quan.
Cá chép nhảy thành rồng, đảo mắt liền từ bỏ người yêu cũ. Câu chuyện như vậy, là vô cùng xưa cũ, nhưng Diệp Phù Dung thanh âm nhu uyển, ngữ điệu bi thương, trước mặt mọi người tái hiện cảnh tượng như chỉ vừa mới xảy ra gần đây, đạm mạc, chân thực, khi thì hồng tụ thiêm hương ấm áp, khi thì giá lạnh rét cắt da cắt thịt… Nạp Lan Tuyết nghe được rất nhập thần.
Trong lúc mọi người đang mê mẩn nghe hát, một khách nhân trong nhã gian phất tay áo đứng lên, bước nhanh đi xuống lầu, trong nháy mắt đã rời khỏi trà lâu, lại nghe đến một thanh âm trong trẻo như băng tuyết vang lên: “Lang quân đi thong thả!” Người nọ quay đầu nhìn lại, chỉ thấy được trên đài, Diệp Phù Dung ôm tỳ bà đuổi theo. Vẻ mặt nàng vô cùng bi ai, thoạt nhìn như là phẫn nộ, lại tựa hồ là tuyệt vọng, nhìn đối phương, buồn bã cười, “Hoắc lang quân, chàng thật là vô tình như thế?”
Vị kia được nàng gọi là Hoắc lang quân, đúng là bảng nhãn đương triều, rể cưng của Diệu uy tướng quân phủ, Hoắc Khôn hơi nhíu mày lại, lạnh lùng nói: “Cô nương là người phương nào, ta không biết cô nương.”
Diệp Phù Dung như đã sớm đoán được, nàng cười lạnh, nói: “Hoắc lang quân, lúc trước tình thâm cỡ nào, nói khéo như rót mật, thế nào hôm nay liền trở mặt đây?”
Hoắc Khôn cười lạnh một tiếng, cũng không quay đầu lại, liền vội vàng rời đi, lúc này Diệp Phù Dung đột nhiên nói: “Chàng đứng lại!”
Hoắc Khôn không kiên nhẫn nói: “Cô nương còn cản trở, thì đừng trách ta vô tình!” Diệp Phù Dung vẻ mặt chậm rãi hiện ra một tia tuyệt vọng, đông cứng lại, nàng tức giận nói: “Ta tuy rằng là nữ tử thanh lâu, nhưng cũng không phải người để người ta khi dễ, chàng phụ ta cả đời, ngay cả lúc xuống cửu tuyền rồi, ta cũng sẽ không tha thứ cho chàng, ngày chàng chết, ta sẽ cùng chàng nhất thanh tiền trướng!” Nói xong nàng xoay người, một tay cầm tỳ bà vứt trên mặt đất, tùy ý đem tỳ bà mình yêu mến đập vỡ thành hai mảnh. Lí Vị Ương thầm nghĩ không tốt, trong lúc này, Diệp Phù Dung lớn tiếng cười to, sau đó chạy nhanh đập đầu vào cây cột bên cạnh, chỉ chốc lát đã hương tiêu ngọc vẫn.
Hoắc Khôn một thân bị máu bắn tung tóe, trên mặt hiện lên một tia khó xử, cũng không liếc mắt nhìn thi thể đối phương lấy một cái, chạy nhanh xoay người rời đi, phía sau có vô số người chửi theo hắn.
Trong nhã gian phía trong, Bùi Huy biểu cảm cười mà không cười, Bùi Bảo Nhi hờ hững không nói gì, mà Nạp Lan Tuyết sắc mặt trắng bệch một mảnh, không biết là đang suy nghĩ cái gì. Bùi Huy mỉm cười nói: “Thiên lý không thể phai mờ, nhân tính không thể khi nhục, ta thân ở trong triều đình, đối với việc thương thiên hại lý này tuyệt đối không thể làm như không thấy, sau khi trở về ta sẽ thỉnh phụ thân viết một quyển tấu chương, bẩm lên hoàng thượng tội ác của tên tiểu nhân này, tuyệt đối không để hắn làm quan ở trong triều được nữa!”
Bùi Bảo Nhi nhìn vẻ mặt nhị ca lộ ra vài phần khác thường, nàng thầm nghĩ nhị ca vì sao đột nhiên trở nên chính nghĩa như thế, huống chi phụ lòng nữ tử si tình, loại chuyện này xem đã nhiều lắm, từ trước đến nay những chuyện vặt vãnh loại này, Bùi gia cho tới bây giờ đều không quản, nhưng nàng thập phần tin tưởng Bùi Huy, đối phương làm như vậy, tự nhiên có chỗ hữu dụng, nàng liền mở miệng phụ họa thêm, nói: “Đúng vậy, Bùi gia chúng ta chú ý nhất chính là thiên lý nhân tình, dĩ nhiên sẽ đứng ra làm chủ đòi lại công đạo cho khổ chủ.”
Nghe đến Bùi Huy mở miệng nói: “Đúng vậy, kết giao cùng kỹ nữ thanh lâu không nói, lợi dụng nàng nâng đỡ đi lên, sau đó lại ruồng bỏ nàng, chuyện này cũng đủ để cho hắn thân bại danh liệt, hơn nữa nữ tử này trọng nghĩa khinh tài, sau này bị hắn vong ân phụ nghĩa, nàng mới bức bách mà tự sát, ba tội này cùng xử lý một lúc, chỉ cần một quyển tấu chương đưa lên, đừng nói là bảng nhãn, ngay cả là công huân thế gia tướng quân cũng xem như xong rồi. Việc này làm ảnh hưởng đến Diệu uy tướng quân, ta cũng có chút không đành lòng, thế nhưng ta sẽ không để tướng quân tiến cử lên triều đình một kẻ vong ân phụ nghĩa như vậy…”
Nạp Lan Tuyết không nói một lời, sóng mắt nặng nề, nàng lập tức liếc mắt nhìn Bùi Huy một cái, không nói thêm gì, chỉ mở miệng nói: “Ta phải đi rồi.”
Bùi Huy cười lạnh một tiếng, nói: “Nạp Lan cô nương, ta thấy cô nương vẻ mặt thập phần bi thương, dường như có gì phẫn uất, nếu như cô nương có gì oan khuất, ta sẽ trợ giúp cô nương, cũng là để cám ơn cô nương đã giúp ta giải quyết một vấn đề nan giải.”
Nạp Lan Tuyết nghe xong lời này, đứng tại chỗ sợ run nửa ngày, thật vất vả mới áp chế kinh hãi đang trào dâng trong lòng, ngẩng đầu lên, lại thấy Bùi Huy đang mỉm cười nhìn mình, tươi cười thoạt nhìn vô cùng quan tâm, mà ánh mắt kia lại hàn lộ băng sương, lạnh như gió tuyết, cất giấu thâm ý vô tận.
Nạp Lan Tuyết lui về phía sau hai bước, mở miệng nói: “Ta không có gì oan khuất.” Nói xong đã bước nhanh ra ngoài nhã gian, đi xuống dưới lầu.
Bùi Huy tươi cười càng lạnh hơn, lại nghe thấy Bùi Bảo Nhi hỏi: “Nhị ca, nhị ca làm sao có thể đột nhiên quản chuyện của người khác như vậy? Còn nữa, nữ tử này là ai, vì sao lại mời nàng đến xem bệnh cho muội?” Trên thực tế, Bùi Bảo Nhi đúng là thân thể không tốt lắm, nhưng cũng không nghiêm trọng đến mức trên đường lôi kéo đại phu đến xem bệnh tình, chỉ cần tĩnh tâm tĩnh dưỡng, cũng không có chuyện gì đáng lo ngại, nàng hôm nay chỉ là ra ngoài giải sầu, cũng không ngờ nhị ca nàng không hiểu từ đâu lại dẫn theo mội nữ tử kéo lên lầu, còn nhất định xem bệnh cho nàng. Tuy rằng nàng phối hợp tốt, nhưng trong lòng lại cảm thấy kinh ngạc.
Chỉ nghe đến Bùi Huy cười nhẹ: “Nữ tử này đi ra từ Quách phủ, vẻ mặt vô cùng đặc biệt.”
Bùi Bảo Nhi kinh ngạc nói: “Điều này thì nói lên được cái gì đây? Nàng đến Quách phủ chẳng lẽ không phải để xem bệnh sao?”
Bùi Huy cười lạnh một tiếng, nói: “Nói muội ngốc cũng không sai, muội thật là khờ, sau khi ta biết được nàng vào Quách phủ, liền đi thăm dò văn thư thông quan cửa thành, mới phát hiện nữ tử này là từ ngàn dặm xa xôi tìm đến Đại Đô, muội nghĩ xem, một nữ tử vì sao lại lẻ loi một mình tìm đến Quách gia đây?”
Bùi Bảo Nhi nghĩ nghĩ, không khỏi nhíu mày, nói: “Chuyện này… muội làm sao có thể đoán được đây?”
Bùi Huy ánh mắt lạnh lùng, trong thanh âm dẫn theo một tia trào phúng, nói: “Theo như ta thấy, nữ tử này cùng với Quách gia có chút liên quan.”
Bùi Bảo Nhi ánh mắt sáng lên, lập tức lắc lắc đầu, nói: “Không, điều đó không có khả năng, nữ tử này thoạt nhìn đã biết xuất thân tầm thường, làm sao có thể có mối liên hệ gì với người Quách gia được.”
Bùi Huy châm chọc nhìn nàng một cái, nói: “Nếu là vừa rồi ta còn chưa thể khẳng định, nhưng hiện tại ta cũng đã xác định bản thân đoán đúng.”
Bùi Bảo Nhi không khỏi nhướng mày hỏi: “Là đoán cái gì?”
Bùi Huy ánh mắt thâm trầm, nói: “Vừa rồi ta cố ý chọn nơi này, chính là để nàng nghe Diệp Phù Dung xướng khúc, cũng không nghĩ đến Diệp Phù Dung vừa vặn gặp gỡ tình lang đã phụ lòng nàng, diễn hay như vậy, lại tuôn máu tươi chết ở nơi này, muội vừa rồi có thấy vẻ mặt của nàng hay không? Nếu Nạp Lan Tuyết không có nỗi đau trong lòng, cần gì phải biểu hiện khiếp sợ như vậy đây?”
Bùi Bảo Nhi cẩn thận nhớ lại một chút, đúng là như thế, thời điểm Nạp Lan Tuyết nghe được Diệp Phù Dung xướng khúc, nàng căn bản đã muốn rời đi rồi, nhưng lại đứng lại, lúc nàng nhìn thấy Diệp Phù Dung đập đầu tự sát, vẻ mặt Nạp Lan Tuyết càng nhìn thấy là phẫn uất, mà bên trong phẫn uất kia lại tựa hồ có thêm một phần oán hận, sự oán hận này khẳng định không phải nhằm vào Diệp Phù Dung, nam tử tình lang của Diệp Phù Dung cùng nàng cũng không có quan hệ, điều này có thể nói lên, tình cảnh của nàng cũng giống như thế này. Bùi Bảo Nhi chậm rãi đứng lên, mỉm cười nói: “Nhị ca là muốn nói, nữ tử này cùng nam tử Quách gia…”
Lời của nàng còn chưa nói xong, lại nghe thấy Bùi Huy nhàn nhạt nói: “Ba người con trai sau của Quách gia còn chưa cưới vợ, cho nên bọn hắn hẳn là chưa nói tới phụ lòng. Người đã cưới vợ chính là hai vị đại công tử Quách gia, mà Quách đại công tử cùng đại thiếu phu nhân Giang thị là thanh mai trúc mã, tình cảm cũng rất tốt, cho nên không thể có chuyện nữ tử này chen chân, như vậy chỉ có một khả năng.”
Bùi Bảo Nhi cười, nói: “Chỉ có Quách Diễn, những chuyện khác muội không rõ lắm, cũng chỉ là nghe qua một ít tin đồn, nói nhị công tử Quách gia trước đây không vui vẻ gì khi cưới Trần tiểu thư.”
Bùi Huy cười nói: “Đúng vậy, niên thiếu phong lưu, ai cũng có thể trêu chọc qua nữ tử, nhưng chuyện này đối với Quách gia gia phong nghiêm cẩn mà nói, chính là chuyện vô cùng phiền toái.”
Bùi Bảo Nhi nghĩ nghĩ, lại lộ ra vẻ mặt như đăm chiêu, nói: “Nhưng Nạp Lan Tuyết không chịu thừa nhận hết thảy, chúng ta phải làm sao bây giờ?”
Bùi Huy lạnh lùng cười, “Nàng không chịu thừa nhận, là vì không tin chúng ta, ta tự nhiên có biện pháp khiến nàng mở miệng. Ngay cả chỉ là thanh niên nam nữ tâm sự, ta cũng có thể gắn cho hắn tội danh thay lòng đổi dạ!”
Bùi Bảo Nhi vui vẻ nói: “Như vậy mới tốt, phải lợi dụng thật tốt chuyện này, làm cho người Quách gia thân bại danh liệt.”
Lí Vị Ương đương nhiên nghe không rõ cuộc nói chuyện giữa Bùi Bảo Nhi cùng Bùi Huy, nhưng nàng nhìn thấy một màn vừa rồi, trong lòng cảm thấy không thích hợp, đồng thời nhìn thấy Nạp Lan Tuyết đi thật nhanh xuống lầu. Triệu Nguyệt không khỏi mở miệng nói: “Tiểu thư, có cần nô tài ngăn vị cô nương kia lại không?”
Lí Vị Ương nhìn theo thân ảnh Nạp Lan Tuyết rời khỏi trà lâu, nàng nhẹ nhàng lắc đầu, nói: “Nói đi là đi luôn, muốn giữ cũng giữ không được.” Nàng nhìn ra được, Nạp Lan Tuyết là một nữ tử quật cường, bằng không trước kia nàng cũng sẽ không kiên trì chẩn trị cho mọi người, lại càng không có chuyện, vừa thấy người Quách gia lập tức xoay người rời đi, chuyện này thật sự là rất kỳ quái, mà một màn vừa rồi, làm trong lòng Lí Vị Ương ẩn ẩn hiện lên ý niệm, nữ tử này tuy thần bí, nhưng thân phận nàng lập tức sẽ trồi lên mặt nước.
Sau khi hoàng hôn, Nạp Lan Tuyết ra khỏi thành, một đường đi về hướng ngoại ô, lúc này sắc trời đã dần dần trầm xuống, trên đường dần dần nhìn không còn rõ người, Nạp Lan Tuyết nhìn thoáng qua sắc trời, cũng không dừng lại, chỉ tiếp tục đi về phía trước, nhưng vào lúc này, nàng đột nhiên nghe thấy phía sau truyền đến tiếng vó ngựa, không khỏi quay đầu nhìn lại, là một công tử cẩm y mang theo bốn gã hộ vệ, cưỡi khoái mã hướng nàng chạy như bay mà đến, công tử cẩm y dẫn đầu xuống ngựa, tươi cười khả ái đứng trước mặt nàng. Tuy rằng sắc trời đã đen, nhưng hắn đứng rất gần, làm Nạp Lan Tuyết lắp bắp kinh hãi, người này nàng nhận ra được, chính là Bùi Huy nàng đã gặp ban ngày. Bùi Huy mỉm cười với nàng, nói: “Nạp Lan cô nương, ta nhớ ra có chuyện còn chưa nói với cô nương.”
Nạp Lan Tuyết sửng sốt, nói với Bùi Huy: “Là vì bệnh tình của muội muội công tử sao?”
Bùi Huy lắc đầu, nói: “Không, là có chút chuyện về Quách gia.”
Nạp Lan Tuyết biến sắc, lập tức lướt qua hắn gấp rút đi về phía trước, Bùi Huy ngăn nàng lại, nói: “Nạp Lan cô nương, trong lòng có oán vì sao không nói ra với ta? Bùi Huy ta sẽ giúp cô nương giải quyết vấn đề này?”
Nạp Lan Tuyết cả kinh, mặt đột nhiên biến sắc, nói: “Ta đã nói rồi, chuyện này là chuyện của ta, cùng người khác không có gì quan hệ.” Nói xong nàng đẩy Bùi Huy ra. Nhưng vào lúc này, một thanh trường kiếm xuất hiện từ phía sau, đột nhiên đặt trên cổ nàng, nàng lập tức quay đầu lại, lớn tiếng nói: “Công tử muốn làm cái gì?”
Bùi Huy nhàn nhạt cười, “Nạp Lan tiểu thư, tiểu thư rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, ta chỉ có thể mời tiểu thư đi cùng ta một chuyến.”
Nạp Lan Tuyết không khỏi tức giận nói: “Công tử kiên trì đuổi theo ta, rốt cuộc là có mục đích gì?” Bùi Huy không nói chuyện, vỗ vỗ bàn tay, bốn gã hộ vệ đi theo phía sau lập tức đi lên, trói Nạp Lan Tuyết lại. Nạp Lan Tuyết nhìn dây thừng trên người, không khỏi cười lạnh, nói: “Bùi công tử cứ như vậy mang ta vào thành sao?”
Bùi Huy khẽ cười nói: “Ta có một biệt trang ở ngoài thành, thích hợp nhất cho việc tĩnh dưỡng, mời Nạp Lan tiểu thư đi.” Nói vừa xong, đã thấy từ trong bóng tối đột nhiên lòe ra mười mấy thân ảnh, Bùi Huy hai mắt nhíu lại, vẫn không nói chuyện. Quách Trừng từ trong bóng tối đi ra, cười như hoa trong gió xuân, nói: “Bùi công tử, chúng ta lại gặp nhau.”
Bùi Huy trong lòng biết đã trúng kế, cười lạnh một tiếng, nói: “Các ngươi là cố ý thả nàng để dụ ta ra sao?”
Quách Trừng cười lạnh một tiếng, không trả lời, hắn rút trường kiếm ra, khí thế bừng bừng đi về phía Bùi Huy công tử, Bùi Huy cảm thấy một đạo hàn quang vọt tới, thầm nghĩ không tốt, hắn hôm nay căn bản chỉ đối phó với một nữ tử, đây là chuyện cực kì dễ dàng, nên hắn không kinh động nhiều người, chỉ mang bốn hộ vệ đuổi theo, giờ phút này nhìn thấy Quách Trừng kiếm quang như điện, hướng trên người bản thân đâm tới, hắn cũng đã rút trường kiếm ra, chỉ nghe thấy tiếng “Leng keng đinh”, hai người trong khoảng thời gian ngắn qua lại mấy chiêu. Bùi Huy biết bản thân hôm nay đã trúng cạm bẫy của đối phương, nơi này nhất định còn có rất nhiều cao thủ, một khi không chú ý, sẽ bị bọn họ cùng nhau xông lên. Cho nên hắn cắn chặt răng, xuất ra toàn là chiêu thức đoạt mệnh, khiến cho Quách Trừng phải cùng hắn triền đấu, hình thành thế cục người khác không thể nhúng tay vào.
Quách Trừng dĩ nhiên hiểu rõ tâm ý của hắn, ngược lại từng bước lui về phía sau, ý đồ kéo dài khoảng cách với hắn, Bùi Huy làm sao có thể để hắn được như ý, sau trăm chiêu, hai người vẫn triền đấu gần trong gang tấc. Bên cạnh, Quách Đạo cùng Quách Đôn đứng ở một bên lại không tiến lên, chỉ phân tán hộ vệ, bảo vệ bốn phía, phòng ngừa Bùi Huy chạy trốn, Bùi Huy quát to một tiếng, nói: “Các ngươi đến cùng muốn làm cái gì?” Lại nghe thấy có một giọng nói nữ tử nhu hòa hồi đáp: “Bùi công tử ban đêm đi ra ngoài, trên đường gặp phải một đám thổ phỉ. Không cẩn thận bị mất mạng, ngươi nói tiết mục này có phải rất thú vị hay không?”
Giọng nói này, Bùi Huy cả đời sẽ không quên, đó là giọng nói của Lí Vị Ương! Xem ra, đối phương ở nơi này chờ hắn đã lâu, Bùi Huy cười lạnh một tiếng, kiếm chiêu đột biến, tạo ra một trận hàn quang, giống như đá ném xuống hồ tạo ra những gợn sóng vòng vòng, thẳng tắp đâm về phía Quách Trừng. Quách Trừng một tiếng quát lớn, đột ngột từ mặt đất phi lên, trường kiếm từ trên không trung nhanh như điện một đường chém xuống, Bùi Huy vội vàng ra chiêu chống đỡ, ngang dọc ngăn cản. Ngay cả hắn võ công rất cao, cũng đã phải cố gắng hết sức, kiếm khí kia mạnh mẽ lại có công lực vô cùng lớn, làm Bùi Huy lảo đảo lui về phía sau ba bước. Bùi Huy trong mắt chợt lóe, bỗng chốc xoay người, đột nhiên lùi bước, đem trường kiếm đặt trên cổ Nạp Lan Tuyết, quát lớn một tiếng: “Lí Vị Ương, ngươi không để ý đến tính mạng của nàng ta sao?”
Quách Trừng cả kinh, dừng bước chân lại, chậm rãi xoay người nhìn Lí Vị Ương, Lí Vị Ương ánh mắt như nước, chỉ lãnh đạm nhìn Bùi Huy, hai cứ thế liếc mắt nhìn nhau.
“Lí Vị Ương… ” Bùi Huy đầu tiên là cười cười, nói: “Quách tiểu thư, tại hạ bất quá là muốn mượn Nạp Lan cô nương dùng một chút mà thôi, ngươi làm gì phải khẩn trương như vậy?”
Lí Vị Ương lạnh lùng cười, nói: “Bùi công tử, buổi chiều hôm nay ngươi diễn một tuồng kịch, diễn tốt lắm, nhưng ta không tin là thật, cho nên ta mới đuổi theo, muốn nhìn xem ngươi có thể đem tiết mục giả nhân giả nghĩa này diễn nốt hay không, ai ngờ ngươi buổi tối liền chuẩn bị mà đến, vở diễn này không đạt tiêu chuẩn rồi.”
Bùi Huy nhìn Lí Vị Ương, trong ánh mắt phát ra hận ý mãnh liệt, nói: “Xem ra ta hôm nay kém các ngươi một chiêu, bất quá, nếu ngươi muốn mạng của ta, Nạp Lan cô nương này sẽ theo ta chôn cùng.”
Lí Vị Ương nhẹ nhàng cười, lập tức lắc đầu, nói: “Bùi công tử chính xác tâm tư ngoan độc, đáng tiếc chủ ý của ngươi nhầm rồi. Nạp Lan cô nương này cùng ta có quan hệ gì? Nàng cùng lắm chỉ là mồi như, khiến cho Bùi công tử mắc mưu thôi.”
Bùi Huy trên mặt biến đổi, nói: “Ngươi nói cái gì?”
Lí Vị Ương nở nụ cười, nói: “Chẳng lẽ Bùi công tử ngươi không biết, Nạp Lan cô nương này đã cùng ta ở thành Thanh Châu kết bạn sao? Lúc này nàng đến Quách phủ chính là tới tìm ta.”
Bùi Huy gắt gao nhìn chằm chằm Lí Vị Ương, tựa hồ muốn từ trong ánh mắt của nàng tìm kiếm một tia manh mối, nhưng Lí Vị Ương vẻ mặt thập phần bình tĩnh, làm hắn căn bản cái gì đều nhìn không ra, hắn đột nhiên ý thức được, bản thân đã trúng gian kế của đối phương, Lí Vị Ương cố ý hạ mũ, để hắn tự cho mình là thông minh sảng khoái, thế cục trước mắt, rõ ràng là muốn đưa hắn vào chỗ chết. Trường kiếm của hắn nhẹ nhàng kéo một đường trên cổ Nạp Lan Tuyết, trên chiếc cổ tuyết trắng kia lập tức hiện ra một vết thương, máu không ngừng chảy. Nạp Lan Tuyết cắn chặt khớp hàm, không nói một lời.
Hành động của Bùi Huy làm cho ba bị công tử Quách gia sắc mặt đều là biến đổi, chỉ có Lí Vị Ương nhẹ nhàng cười cười: “Nạp Lan cô nương bất quá là thu nhận tiền bạc, nên phải gánh tai họa thay người khác mà thôi. Nàng đã thu tiền tài của ta, phải trả bằng máu tươi, ta cũng không có gì phải áy náy với nàng, Bùi công tử nếu muốn động thủ, vậy xin cứ tự nhiên đi.”
Bùi Huy không khỏi thập phần tức giận, hắn thật không ngờ Lí Vị Ương một chút cũng không thèm quan tâm đến tính mạng của Nạp Lan Tuyết, tâm niệm nhanh quay ngược trở lại, lạnh lùng nói: “Lí Vị Ương ngươi quả nhiên làm việc tàn nhẫn, thủ đoạn cao siêu, chẳng qua, trên đời này chưa hẳn thế sự đều được như ngươi mong muốn!” Nói xong hắn một tay đẩy mạnh Nạp Lan Tuyết ra, lập tức chạy nhanh lui về phía sau, không chút do dự chém chết một gã hộ vệ Quách phủ, chạy thoát ra ngoài. Nhưng vào lúc này, Quách Đạo luôn lặng lẽ không tiếng động lại đột nhiên đứng chắn trước mặt hắn, Quách Đạo cười lạnh một tiếng, nói: “Đúng vậy, bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình sau, ngươi làm sao mà biết ngươi nhất định là chim hoàng tước đây?” Nói xong đã hung hăng cho Bùi Huy một kiếm, Bùi Huy không ngờ được đối phương lại đoán ra được ý định của chính mình, nhận một kiếm này, rất nhanh ngã gục trên đất. Hắn trừng mắt nhìn Quách Đạo trước mắt, hôm nay chính là ngày chết của hắn sao? Bùi Huy hắn một đời anh dũng, thế nhưng vì một chuyện nhỏ này, liền bị chôn vùi trong tay Lí Vị Ương, thế nào hắn lại không căm hận đây.
Trong lúc này, mọi người đột nhiên nghe được một thanh âm thanh lãnh, nói: “Mọi người dừng kiếm.”
Lí Vị Ương nâng ánh mắt lên, thấy một chiếc xe ngựa đứng trước mặt, phía trên xe ngựa treo hai ngọn đèn lồng vàng, màn xe nhẹ nhàng lay động, người trên xe bước xuống xe ngựa, tư thái nhàn nhã đi tới. Khuôn mặt người này được ánh trăng chiếu sáng, hắn khoảng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, mặc tử bào, thân người cao ráo, trên mặt ngũ quan vô cùng tinh mỹ, mũi thẳng, mang chút tươi cười, xinh đẹp tuyệt trần, kèm theo một loại tư thái phong lưu. Hắn chậm rãi đi tới, như nước chảy mây trôi, phong vận thiên thành. Lúc này, Bùi Huy đã mở miệng kêu một tiếng: “Đại ca!” Cũng là thập phần kinh hỉ.
Hoá ra người này là đại công tử Bùi gia Bùi Bật, căn bản là trưởng tử chi thứ hai, sau này được đưa đi làm con thừa tự của đại tướng quân Bùi Uyên. Lí Vị Ương mỉm cười, ôn hòa nói: “Thì ra là Bùi đại công tử, Quách Gia có lễ.”
Bùi Bật chắp tay thở dài, nói: “Sớm đã nghe thấy đại danh của Quách tiểu thư, nơi này rốt cục cũng được gặp mặt, quả nhiên đúng như lời đồn, nghe danh không bằng gặp mặt.”
Lí Vị Ương đã từng nghe nói qua Bùi Bật Bùi công tử, chẳng qua thông tin về hắn thật sự rất ít, bởi vì hắn luôn dưỡng bệnh tại Ôn Tuyền sơn trang, nhưng cũng có một số việc nàng biết tới. Trước đây có người dám bất kính đối với Bùi Uyên, Bùi Uyên sẽ nghĩ cách đưa hắn vào chỗ chết, chỉ cần hắn cảm thấy có người uy hiếp đến quyền thế địa vị của Bùi gia, sẽ phải gặp đau sát thủ, mặc kệ là đại thần trong triều hay là hoàng thân quốc thích, cũng không thể may mắn thoát khỏi, nhưng hai năm nay, hành vi của Bùi Uyên lại khác trước kia một trời một vực, nhìn bề ngoài thủ đoạn của hắn tựa hồ ôn hòa, nhưng theo Lí Vị Ương phân tích vài năm nay, sau khi hắn một số chuyện, lại cảm thấy hắn không phải trở nên ôn hòa, mà là trở nên càng thêm giả dối, những người đắc tội với hắn đều là chết trong tay kẻ khác, người Bùi gia không có nửa điểm tay dính máu, như vậy xem ra, dường như có người bày mưu tính kế phía sau Bùi Uyên…
Bùi Bật thanh âm ôn hòa, hơn nữa trầm thấp êm tai, hắn mỉm cười, nói: “Xá đệ vô lễ với Quách tiểu thư, không biết tiểu thư có thể nể mặt ta, cho hắn một con đường sống không?”
Lí Vị Ương mỉm cười nói: “Bùi công tử quá khiêm nhường rồi.” Đối phương cử chỉ tao nhã, vẻ mặt ôn nhu, lại không biết thế nào làm cho người ta cả người sợ hãi. Nàng dừng lại một chút, sau đó tiếp tục mở miệng nói: “Bùi nhị công tử làm người quá mức cố chấp, rất nhiều chuyện cho qua được thì cho qua, hắn lại thủy chung nhớ mãi không quên, hôm nay Bùi đại công tử đã mở miệng, ta lại có gì không thể tha thứ đây?” Nói xong nàng vung tay lên, Quách Đạo liền buông trường kiếm đang đặt trên cổ Bùi Huy ra.
Bùi Huy đứng lên, tức giận ôm miệng vết thương, trừng mắt Lí Vị Ương, miễn cưỡng chống đỡ đi đến bên cạnh huynh trưởng.
Lí Vị Ương tươi cười ấm áp. Bùi Bật nhìn khuôn mặt Lí Vị Ương, vẻ mặt ôn nhu như là thật cảm khái, nói: “Quách tiểu thư tuổi trẻ, như hoa như ngọc, chẳng qua nữ tử xinh đẹp cũng đánh không lại năm tháng trôi qua, Quách tiểu thư nên quý trọng thời gian hiện tại mới phải.” Hắn nói có pha thâm ý, thái độ lại vẫn rất ôn hòa.
Lí Vị Ương cũng nhìn đối phương, trên mặt luôn mang theo ý cười ôn nhu, chậm rãi nói: “Nghe nói Bùi đại công tử thân thể không được tốt lắm, luôn ở bên ngoài dưỡng bệnh, lúc này trở lại Đại Đô, hay là Bùi gia có chuyện gì sao?”
Nữ nhân này thật sự là thích trợn mắt nói dối, rõ ràng là nàng hại chết vài huynh đệ Bùi gia, nhưng hiện tại xem ra, biểu cảm của nàng dĩ nhiên là vô cùng ôn hòa, phảng phất một bộ dáng không hề biết chuyện đã xảy ra, Bùi Huy hận không thể cầm lấy trường kiếm đâm hai nhát trên khuôn mặt của đối phương mới cảm thấy giải hận, nhưng hắn nghĩ đến Lí Vị Ương thủ đoạn đáng sợ, thật đúng không có gan làm chuyện này.
“Chỉ là một chút việc nhỏ, không cần nói đến.” Bùi Bật quay đầu nói với Bùi Huy: “Quách tiểu thư thâm minh đại nghĩa, lần này tha thứ cho đệ, sau này đệ nên đích thân bồi tội với nàng.”
Bùi Huy cúi đầu, lúc này hắn nhìn cũng không thèm nhìn Lí Vị Ương, không biết vì sao, từ trước tới này hắn luôn trấn định thong dong, hiện thời nhìn thấy Bùi Bật lại không còn bộ dáng như vậy nữa. Lí Vị Ương nhìn vẻ mặt hắn, hơi mỉm cười, đáy lòng lại nổi lên cảnh giác, Bùi Huy này đã xem là người vô cùng giả dối, nhưng hắn đến trước mặt Bùi Bật, lại giống như một đứa trẻ, nói cũng không dám nói, mà Bùi Bật này rõ ràng nhìn thấy nơi này đao quang kiếm ảnh, lại vẫn như trước chuyện trò vui vẻ, có thể thấy được hắn chính xác là nhân vật phi phàm.
Bùi Bật hướng về phía Lí Vị Ương nhẹ nhàng chắp tay, tiêu sái dẫn Bùi Huy trở lại xe ngựa, xe ngựa chốc lát đã đi xa.
Quách Đạo bên cạnh mở miệng nói: “Vì sao lại thả hắn?”
Lí Vị Ương nhẹ nhàng cười, nói: “Ngũ ca cho rằng hắn thật sự đơn thương độc mã mà đến sao?”
Quách Đạo sửng sốt, lập tức hiểu được, nói: “Muội cũng quá mức cẩn thận, nếu thật sự hợp lại chúng ta chưa hẳn đã thất bại.”
Lí Vị Ương lắc đầu, nói: “Muội đã đáp ứng với phụ thân, không thể lại tùy hứng làm bậy. Muội dẫn theo các huynh đi cùng, sẽ để các huynh bình an trở về.” Nàng nói xong câu đó, có vẻ tuổi của nàng so với bọn hắn lớn hơn nhiều.
Quách Đạo oán thầm một câu, không nói thêm gì nữa, lúc này, Quách Trừng đã đi tới bên cạnh, nhìn Lí Vị Ương, nói: “Muội xem Nạp Lan cô nương kia, bây giờ nên làm thế nào đây?”
Giờ phút này bọn họ đã biết được họ của nàng là Nạp Lan, nhưng không biết tên của nàng là gì. Nạp Lan Tuyết vẻ mặt không có chút biến hóa, nàng tìm phía dưới thắt lưng, rút ra từ trong bao thuốc cầm máu, tự mình đưa thuốc lên đắp vào vết thương, lập tức mang theo gói đồ, xoay người liền muốn rời đi, hiển nhiên là không có ý định nói gì cùng Lí Vị Ương cả.
Lí Vị Ương nhẹ nhàng cười, mở miệng nói: “Nạp Lan cô nương, mời cô nương chờ một chút.”
Nạp Lan Tuyết dừng bước, quay đầu lại, một đôi mắt trong suốt thâm thúy nhìn nàng, Lí Vị Ương mỉm cười nhìn về phía đối phương, nói: “Nạp Lan cô nương, cô nương chẳng lẽ nhìn không ra, hôm nay nông phụ cùng tiểu cô nương kia ở ngươi trước mắt biểu diễn, cố ý muốn dẫn dụ cô nương sao?”
Nạp Lan Tuyết ngẩn người, lắc lắc đầu, nếu đúng như vậy thì bọn họ đóng kịch quá đạt. Huống chi, đối phương làm thế nào lại biết nàng có thể chữa bệnh đây?
” Trên văn thư thông quan hẳn là có thân phận của cô nương, Bùi Huy sớm biết cô nương là đại phu.” Lí Vị Ương trào phúng cười, mở miệng nói: “Không riêng gì đôi mẫu nữ kia, còn có Diệp Phù Dung trong trà lâu nữa.”
Nạp Lan Tuyết ngẩn ra, lập tức kinh ngạc nói: “Ngươi là nói chuyện xưa của nàng cũng là giả sao?”
Lí Vị Ương cười, lắc đầu nói: “Chuyện xưa là thật, nhưng là có người cố ý để cho cô nương nhìn thấy.”
Nạp Lan Tuyết khuôn mặt dần dần yên lặng trầm xuống, Lí Vị Ương mỉm cười nói: “Cho nên, lần sau nếu còn xảy ra sự tình này, Nạp Lan cô nương tốt nhất không cần quản nhiều, người tốt không cần lúc nào cũng làm việc tốt.”
Nạp Lan Tuyết nhìn Lí Vị Ương, nói: “Lần sau còn có sự tình này, ta sẽ vẫn tiếp tục quản.”
“Ồ?” Lí Vị Ương nhìn nàng, tựa hồ có vài phần hứng trí.
Nạp Lan Tuyết bộ mặt biểu cảm nói: “Trên đời mỗi người đều có mục đích của mình, nếu không phải có liên quan đến Quách gia, chỉ sợ Bùi công tử kia căn bản sẽ không cảm thấy hứng thú với một người bình thường như ta, nếu sau này còn có người bị thương, ta sẽ tiếp tục quản, Quách tiểu thư hoặc là đã xem giết hại quá nhiều, cho nên nhìn ai đều cũng có âm mưu, ta khác với tiểu thư, ta chỉ muốn bản thân sống tốt qua ngày, không cần suy nghĩ nhiều như vậy.” Nói xong nàng đã xoay người rời đi.
Lí Vị Ương lại nhẹ giọng thở dài, nói: “Nạp Lan cô nương đây là muốn đi về nơi nào?”
Nạp Lan Tuyết cũng không quay đầu lại, nói: “Ta phải rời khỏi Đại Đô, sẽ không bao giờ trở lại đây nữa.”
Lí Vị Ương nở nụ cười: “Người Bùi gia sẽ không bỏ qua cho cô nương.”
Nạp Lan Tuyết quay đầu nhìn Lí Vị Ương, nói: “Vừa rồi không phải Quách tiểu thư đã nói với hắn, ta là do tiểu thư an bày, cố ý dụ hắn mắc mưu sao?”
Lí Vị Ương mỉm cười, tươi cười bên trong hàm chứa một tia lãnh liệt: “Loại chuyện này nói chỉ có thể lừa được Bùi Huy, nhưng không thể lừa được đại ca hắn Bùi Bật, nếu không hắn làm sao có thể kịp thời đuổi đến nơi đây? Chờ bọn hắn suy nghĩ cẩn thận hết thảy, khẳng định sẽ tiếp tục tìm cô nương, cô nương chỉ là một nữ tử, có năng lực trốn đi nơi nào được đây? Ta luôn luôn cho rằng mình là một con chim hoàng tước, hiện tại xem ra chỉ là là đường lang mà thôi.”
Nhìn Lí Vị Ương cười tự giễu, Nạp Lan Tuyết ngẩn người, sau đó do dự nói: “Ta sẽ nhanh chóng rời xa nơi đây, sẽ không để các người phải chịu thêm phiền toái.”
Lí Vị Ương lắc đầu, nói: “Cho cô nương thêm phiền toái có lẽ là chúng ta, hi vọng Nạp Lan cô nương có thể theo ta cùng về Quách phủ, đem sự tình nói cho rõ ràng.”
Nạp Lan Tuyết sắc mặt nhất thời trắng bệch, dưới ánh trăng, trong ánh mắt nàng tựa hồ ngấn lệ, nhưng nàng chớp chớp, lệ quang kia liền biến mất, khuôn mặt một lần nữa trở nên lãnh đạm: “Không, ta vốn là người tha hương, căn bản không xứng cùng người Quách gia có quan hệ. Từ đâu tới đây, nên về lại nơi đó, Quách tiểu thư không cần lo lắng cho ta.”
Lí Vị Ương nhìn nàng, từng chữ từng chữ nói: “Cô nương biết rõ bản thân sẽ có gặp nguy hiểm đến tình mạng, cũng biết rõ người Bùi gia sẽ không bỏ qua cho cô nương, cô nương lại vẫn muốn rời đi, là sợ phải đối mặt với chúng ta sao?”