Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Thứ Nữ Hữu Độc

Chương 137: Bỏ đá xuống giếng

Tác giả: Tần Giản
Chọn tập

Edit: Thanh Mai

Beta: Nguyệt Nha

Thác Bạt Ngọc nhìn Lí Vị Ương, chung quy không thể để nàng đi hòa thân như vậy được, không để ý đến sự ngăn cản của Đức phi, hắn chạy tới trước mặt Hoàng đế, mọi người đều nhìn hắn, hắn bất chấp tất cả, đang định mở miệng cầu Hoàng đế ——

Ngay tại lúc này, một tên thái giám đột nhiên vội vã chạy vào, gào lớn: “Bệ hạ, bệ hạ, điện Cát Tường bị cháy!”

Hoàng đế biến sắc, đứng bật dậy, ông không tin nổi vào tai mình, lạnh lùng nói: “Ngươi nói gì, lặp lại lần nữa!”

Vẻ mặt của thái giám như đưa đám: “Bệ hạ, điện Cát Tường đột nhiên cháy!”

Mọi người nghe xong trên mặt đều lộ vẻ khiếp sợ. Cung điện Thái hậu đang ở là của Hoàng thất tiền triều để lại, mùa thu ẩm ướt, mùa hè oi bức, cung thất cũng nhỏ hẹp, cũ kỹ, bởi vậy cả ngày Thái hậu rầu rĩ không vui. Hoàng đế thấy mẫu thân không vui, hỏi đi hỏi lại nhiều lần, mà Thái hậu lo Hoàng đế xây dựng xa hoa sẽ hao phí quốc khố, kiên trì không nói ra tâm tư của mình, cho đến khi nữ quan bên người Thái hậu chủ động trần tình với Hoàng đế, ông mới biết được tình trạng này, để Thái hậu bớt buồn bã chán nản, Hoàng đế hạ chỉ dùng tiền tích trữ riêng của mình xây một tòa cung điện mới ở nơi cao nhất phía Bắc Hoàng cung cho Thái hậu, đặt tên Trọng Dương điện, hy vọng Thái hậu dọn vào ở có thể khanh phục phượng thể, vĩnh hưởng an vui.

Vậy nên tòa điện Trọng Dương này đại biểu cho hiếu tâm của Hoàng đế với mẫu thân, đồng thời cũng là cung điện đầu tiên vận dụng tài sản riêng của Hoàng đế để xây từ khi Đại Lịch khai quốc đến nay. Ngày khai công xây dựng Trọng Dương điện, thợ công tượng* đang đào móng đại điện, đột nhiên từ dưới lòng đất phát ra ánh sáng màu vàng chói mắt, đám người thợ công tượng không dám tiếp tục đào, lập tức đi bẩm báo Hoàng đế, Hoàng đế vô cùng ngạc nhiên, thậm chí đích thân tới công trường, ra lệnh cho đám người thợ thủ công tiếp tục đào xuống, đào, đào, chợt thấy một vật thể phát ra ánh sáng rực rỡ tỏa ra bốn phía, chói mắt người xung quanh, hóa ra đào được một con phượng hoàng, vàng óng ánh, sáng rọi rực rỡ, hoa văn trên cánh phượng rất cổ, không dính bụi bặm, Hoàng đế vô cùng mừng rỡ, cho rằng đó là điềm cát tường, chính thức đổi tên Trọng Dương điện thành Cát Tường điện, cũng đào bảo vật này ra cung phụng trong điện, phái người canh gác, đồng thời lệnh cho Khâm Thiên Giám chọn ngày, chuẩn bị chính thức chuyển điện cho Thái hậu. (*: thợ hồ, kĩ sư xây dựng)

Cát Tường điện biểu dương cho hiếu tâm của Hoàng đế, càng tượng trưng cho thịnh thế quang huy* của Đại Lịch, trong lòng Hoàng đế, có vị trí cực kỳ quan trọng không gì sánh nổi, thường ngày đều phái người đến gác, không rời một giây, hơn nữa trong điện chưa từng có người ở, căn bản không có lò sưởi, ngọn nến, như vậy tại sao đột nhiên lại xảy ra hỏa hoạn? Quả thật không thể tưởng tượng nổi! (*: thời đại thịnh vượng rực rỡ)

Hoàng đế không để ý đến những việc khác, nhanh chóng bước xuống bậc thềm, cũng không quay đầu mà lại đi thẳng về phía điện Cát Tường, các vị đại thần thấy tình huống không đúng, nhanh chóng đi theo, bọn họ đứng từ xa đã thấy tòa cung điện kim bích huy hoàng phía bắc ngập trong biển lửa một nửa, lúc này lại có gió lớn nổi lên, gió đẩy thế lửa, chỉ giây lát sau liền bùng lên kinh người, khói đen bốc tận trời, lơ lửng giữa không trung, cảnh tượng đó thật sự rất đáng sợ.

Hoàng đế ngây người nhìn, không tin nổi cung điện mình hao phí nhiều tâm huyết sai người dựng nên cứ như thế bị hủy đi, thái giám bên cạnh vội nói: “Nhanh! Tất cả đều đi cứu lửa! Nhanh lên!” Vì thế rất nhiều cung nữ thái giám chạy vội đi, chỉ có Hoàng đế đứng tại chỗ, không động đậy, như thể quên nói chuyện.

Liên phi nhìn trận hỏa hoạn, trong mắt thoáng hiện lên một tia lạnh lùng, lời nói lại càng thêm dịu dàng: “Bệ hạ, điện Cát Tường sao có thể đột nhiên bốc cháy chứ?”

Hoàng đế từ trong suy nghĩ tỉnh táo lại, lớn tiếng nói: “Chu Thiên Thọ, Chu Thiên Thọ! Đi ra cho trẫm!”

Chu Thiên Thọ bị Hoàng đế gọi tên nhanh chóng bước từ đám người ra, vẻ mặt không hề kinh ngạc hay hoảng loạn, trái ngược hoàn toàn với người xung quanh.

“Đạo trưởng, điện Cát Tường vô duyên vô cớ bốc cháy, rốt cuộc là vì sao?” Hoàng đế nhìn ánh lửa đỏ khắp bầu trời, cảm thấy có điềm xấu sinh ra, ông bất giác cau mày, lạnh lùng hỏi, thật ra trong lòng ông đã sớm cực kỳ lo lắng, vô cùng sốt ruột.

Lí Nguyên Hành nhìn cảnh này, thấy hơi bực bội, hắn là người Mạc Bắc, không biết người Đại Lịch cực kỳ kính sợ lửa, mọi người đều cho rằng lửa vốn do ma quỷ tạo thành, vô duyên vô cớ hỏa hoạn, đây là trời cao cảnh cáo chúng nhân. Nhất là hỏa hoạn phát sinh ở điện Cát Tường, đây không phải địa phương tầm thường, phản ứng đầu tiên của Hoàng đế chính là nghĩ rằng mình phạm sai lầm, cho nên bị ông trời giáng tội.

“Bệ hạ, bần đạo tuân theo ý chỉ của ngài, luôn phụ trách giám thị thiên tượng, tránh hung lấy cát, cảnh báo trước mọi chuyện, nhưng hỏa hoạn lớn như vậy, trước đó bần đạo lại không phát hiện một dấu hiệu nào, thật sự không tầm thường.” Chu Thiên Thọ giả vờ nói.

Hoàng đế lộ vẻ giật mình, vì đối phương đưa ra lý do phù hợp với suy nghĩ của ông, bật thốt, “Như vậy trời cao rốt cuộc muốn nói gì với trẫm?”

Ngón tay Chu Thiên Thọ tạo thành hình hoa sen, nhắm mắt lại trầm tư, vẫn không trả lời. Người xung quanh bắt đầu trở nên lo lắng, chỉ có trên mặt Lí Vị Ương giữa đám người hơi lộ ra vẻ tươi cười.

Quả nhiên, chỉ thấy Chu Thiên Thọ kia nhanh chóng mở mắt, mặt không đổi sắc nói: “Vừa rồi bệ hạ ban thưởng một mối hôn sự, theo bần đạo xem xét, bát tự An Bình Huyện chủ hiếm thấy, cực kỳ quý trọng, không phải phàm phu tục tử có thể xứng đôi, càng khỏi cần nói đến ngoại tộc! Dù đối với Đại Lịch hay Mạc Bắc, hôn sự này đều là điềm xấu lớn!”

Chu Thiên Thọ nói rất khí phách, làm cả đại điện trở nên tĩnh mịch. Đức phi nhíu mày, trong đầu lập tức vang lên một câu: “Lão đạo sĩ này, cứ toàn sinh sự không đâu!” Bà nghĩ như vậy, lập tức mỉm cười bước lên: “Bệ hạ, Chu đạo trưởng chỉ đoán mà thôi, An Bình Huyện chủ là nữ lưu, bát tự quý trọng đến mức nào chứ, Hoàng tử Mạc Bắc đường đường là Hoàng tôn hậu duệ quý tộc, làm sao không xứng?”

Chu Thiên Thọ lạnh lùng nhìn Đức phi: “Điện Cát Tường sớm không cháy, muộn không cháy, lại cố tình cháy ngay khi bệ hạ vừa mới tứ hôn xong, Đức phi nương nương giải thích thế nào?”

___________________________________

PS: Sao vẫn có người pm chỉ trích TM mải lo truyện khác ko edit Thứ nữ ta, phải ngược lại mải Thứ nữ bỏ truyện khác mới đúng Blog.Uhm.vN

Trong lúc chờ đợi, đề cử một số bộ cho mọi người đọc

Đã edit hoàn: Bất tiếu phù đồ, Mẹ lưu manh con thiên tài, Đạo mộ bút ký, Hiền thê khó làm

Convert: (tham khảo fb TMGT) Thịnh thế đích phi, Nam 2 xin dừng bước

__________________________________

Đức phi sửng sốt, lập tức cãi lại: “Vậy cũng không thể chứng minh chuyện này nhất định liên quan đến hôn sự kia, không chừng chỉ là trùng hợp.”

Tươi cười của Chu Thiên Thọ biến thành lạnh lùng, không để ý tới Đức phi, ngược lại nói với Hoàng đế: “Bệ hạ còn nhớ họa Minh Lan không?”

Minh Lan chính là quận chúa Minh Lan tiền triều. Lúc trước Ninh Nguyên đế tiền triều tự mình tứ hôn cho cháu gái Minh Lan Quận chúa, gả cho Uy Vũ Đại tướng quân Vương Phong đương thời. Đây vốn là một mối hôn sự rất đẹp, vậy mà ngày tiếp theo sau khi hôn ước được đính hạ, cạnh cửa Hoàng cung vô duyên vô cớ bị sụp một bên tường, rất nhiều người nói mối hôn sự của Minh Lan Quận chúa là điềm xấu, không nên tiến hành, nhưng Hoàng đế nghĩ rằng thánh chỉ đã hạ, không có lý gì lại thay đổi, vẫn gả Minh Lan Quận chúa cho Vương Phong, có điều tìm cớ giữ Vương Phong lại Kinh đô trông coi lương khố, cho rằng chỉ cần đặt dưới mí mắt sẽ không xảy ra đại sự gì. Nhưng Vương Phong này ỷ vào thân phận nhà vợ, càng thêm vênh váo tự đắc, kiêu ngạo ngang ngược, thậm chí không tiếc cắt xén quân lương, từ giữa kiếm lời riêng, đến khi quân đội đến dưới thành, Hoàng đế mở kho lúa mới phát hiện tất cả lương thực vốn trắng bóng, tất cả biến thành trấu thô, đất cát, trộn lẫn cỏ dại, rễ cây… Việc đó vốn không đến mức hoàn toàn hỏng bét, nhưng Vương Phong này còn mở cổng thành, đón Hoàng đế khai quốc Đại Lịch vào, cuối cùng giang sơn tiền triều quả thật bị mất một nửa trên tay Vương Phong.

Bởi vậy hậu nhân nói ông trời đã sớm cảnh cáo Ninh Nguyên đế, tại ông ấy cố tình không thuận theo ý chỉ của trời. Nếu ông ấy không gả Minh Lan Quận chúa cho Vương Phong, Vương Phong sẽ không ở lại Kinh đô, cũng sẽ không lòng đầy căm giận đi làm quan viên Hộ Bộ canh giữ lương thực, mọi chuyện không biến thành cục diện không thể vãn hồi sau này… Có lẽ người ngoài nhìn vào thấy đây chỉ là chuyện cũ khá gượng ép, tiền triều bị mất nước đương nhiên không liên quan quá nhiều đến cuộc hôn nhân này, không có Vương Phong cũng có vô số tham quan ô lại đang bại hoại giang sơn tiền triều, nhưng hiện giờ trong mắt Hoàng đế, Chu Thiên Thọ nói rất khí phách, hợp tình hợp lý, từng câu từng chữ đánh vào tâm lý ông, làm ông tuy rằng khó chịu lại cực kỳ tin tưởng.

Tuy Lí Nguyên Hành không thông thạo tập tục Đại Lịch, nhưng cũng biết tình huống này không đúng, vội vàng nháy mắt với Thác Bạt Chân, nhưng Thác Bạt Chân phảng phất như không phát hiện, vẫn chỉ cúi đầu, không nói một lời. Hắn sốt ruột lập tức quay sang nhìn Tưởng Hoa, nhưng mà Tưởng Hoa chức quan thấp kém, ở đây không có chỗ cho hắn nói chuyện, Tưởng Hoa chỉ có thể nhỏ giọng nói mấy câu bên tai Tưởng Húc, Tưởng Húc lại lắc đầu.

Nếu là việc khác, có khả năng Hoàng đế sẽ nghe lời ông, nhưng trước mắt trận cháy này vừa phát sinh, Hoàng đế là người mê tín, nhất định sẽ tin đây là trời cao cảnh báo. Nếu lúc này Tưởng gia mở miệng khuyên can, chỉ sợ sẽ bị xui xẻo, không bằng thận trọng im lặng thì hơn. Theo Tưởng Hoa thấy, đuổi Lí Vị Ương đi quan trọng hơn bất cứ thứ gì, nhưng Tưởng Húc nghĩ rằng hành động đó thật sự quá nguy hiểm, vì một Lí Vị Ương căn bản không đáng mạo hiểm!

Đức phi sốt ruột, nếu Lí Vị Ương không bị đuổi đi, Thác Bạt Ngọc vẫn không chết tâm, bà nhìn thoáng qua Hoàng hậu cùng Thái tử mặt không biểu cảm, biết bọn họ chỉ bo bo giữ mình, không can dự đến chuyện này, cắn chặt răng, cười làm lành: “Chu đạo trưởng, họa Minh Lan kia đã qua nhiều năm, căn bản là truyền thuyết, đạo trưởng nói vậy rõ ràng hơi gượng ép!”

Liên phi cười lạnh một tiếng, đôi mắt đẹp lưu chuyển: “Thà rằng tin có, không thể coi như chưa phát sinh, chuyện đáng sợ như vậy ngay dưới mắt chúng ta, Đức phi nương nương vẫn có thể coi như không thấy sao? Tiểu mỹ nhân Đại Lịch rất nhiều, Hoàng tử Mạc Bắc thích người nào thì tùy tiện lựa chọn là được, sao nhất quyết phải là An Bình Huyện chủ? Ông trời đã nói hôn sự này không thành, sao có thể tiếp tục tiến hành? Đức phi nương nương khăng khăng cố chấp như thế là muốn hại vận mệnh giang sơn Đại Lịch ư?”

Bờ môi Lí Vị Ương hiện ra ý cười, Liên phi quả nhiên rất tiến bộ, nói chuyện chỉ đúng chỗ yếu hại.

Quả nhiên, Hoàng đế lạnh lùng quát lớn: “Đức phi có nghe rõ không, còn không mau im miệng! Hay là ngươi cố ý phá hoại quốc gia ta?”

Sắc mặt Đức phi lập tức trắng bệch, vội nói: “Bệ hạ, thần thiếp không dám, thần thiếp chỉ —— “

Hoàng đế vung tay lên, ngắt lời bà, giọng nói lạnh lùng: “Đủ rồi, trẫm không muốn nghe nữa. Hoàng tử Mạc Bắc chọn một mỹ nhân khác đi, An Bình Huyện chủ không thể gả!”

Mối hôn sự này là điềm xấu, thật sự là điềm xấu, vừa mới đáp ứng điện Cát Tường lập tức cháy, còn chẳng phải mối nguy lớn? Hoàng đế lại nhớ tới Lí Vị Ương thông minh tài trí, đột nhiên kinh sợ tỉnh táo lại, nếu đưa một nha đầu thông minh thế đến Mạc Bắc, chẳng phải làm lực lượng bọn họ càng thêm lớn mạnh? Nếu Lí Vị Ương phản chiến đối phó với Đại Lịch, chẳng khác nào mình tặng người giúp đỡ cho Mạc Bắc! Nếu đổi lại là thiên kim khuê các khác thì không sao, nữ tử không hiểu chính trị, không biết tranh đấu, gả qua chỉ để bài trí… Hoàng đế trái lo phải nghĩ, cuối cùng hạ quyết tâm, quyết không để Lí Vị Ương gả cho Lí Nguyên Hành!

Lí Nguyên Hành biến sắc, hắn nghe hiểu lời Hoàng đế nói, vội thốt*: “Không, bệ hạ, ta chỉ muốn nàng!” Nói xong hắn chỉ Lí Vị Ương trong đám người. (* thốt có nghĩa là nói, từ cổ)

Lí Vị Ương hơi ngẩng đầu, chỉ nhìn lướt qua hắn, dáng vẻ chẳng hề quan tâm.

Hoàng đế lạnh lùng nhìn Lí Tiêu Nhiên: “Ái khanh, ý trẫm ái khanh đã biết, Vị Ương là nữ nhi ngươi, trẫm muốn nghe ý kiến của ngươi.”

Hoàng đế không muốn tranh cãi với Hoàng tử Mạc Bắc có vẻ không hiểu quy củ, đây là muốn Lí Tiêu Nhiên tỏ rõ thái độ. Lí Tiêu Nhiên đương nhiên hiểu ý Hoàng đế, mặc dù có chút tiếc nuối không thể bán Lí Vị Ương đi, nhưng suy nghĩ lại nếu lúc này đắc tội Hoàng đế mới thật sự là xui xẻo, mỉm cười nói: “Hoàng tử Mạc Bắc, trời cao đã cảnh cáo, mối hôn sự này thật sự là điềm xấu, nếu Hoàng tử cứ nhất quyết lấy chỉ sợ sẽ mang đến tai họa cho cả Mạc Bắc của Hoàng tử cùng Đại Lịch ta, Hoàng đế quý quốc chắc cũng không đáp ứng. Cho nên ta cảm thấy hôn sự này nên từ bỏ, mong ngài thứ lỗi!”

Lí Nguyên Hành không tin nổi nhìn Hoàng đế Đại Lịch, lại nhìn Lí Tiêu Nhiên, hắn nghe nói người ở đây đều nói chuyện nhất ngôn cửu đỉnh, nhất là thánh chỉ của Hoàng đế, không ngờ lại có thể thay đổi xoành xoạch, đúng là buồn cười!

Lí Vị Ương thản nhiên nhìn nam tử vốn muốn cưới mình, trong nụ cười mang theo một tia khinh thường, ban đầu nàng có nhiều biện pháp từ chối hôn sự, nhưng phải tốn khá nhiều công sức, trận cháy này rất kịp thời, chẳng khác gì xảy ra để từ chối hôn sự vì nàng… Không, chờ đã, trời cao trước giờ chưa từng hỗ trợ, hay là chuyện này có người cố ý tạo ra. Lí Vị Ương nghĩ vậy lập tức tìm kiếm bóng hình Lí Mẫn Đức khắp nơi, nhưng chỗ nào cũng không thấy hắn.

Người này, thời khắc mấu chốt như vậy, rốt cuộc đã đi đâu?

________________________________________

Đầu tiên là Hoàng đế nuốt lời, tiếp theo Lí Tiêu Nhiên cũng trở mặt, một đôi quân thần ở điểm này vô cùng tương tự, chỉ làm những việc có lợi cho mình, chẳng hề quan tâm đến mất thể diện hay không mất thể diện. Hoàng đế đã hủy bỏ hôn sự làm ông bất an, quay đầu hỏi: “Lửa cháy điện Cát Tường đã tắt chưa?”

Thái giám vội vàng đáp: “Bệ hạ yên tâm, mọi thứ đã xử lý thỏa đáng.” Đây là có ý lửa đã dập tắt.

Hoàng đế nhìn điện Cát Tường đứng đầy người, thở dài một hơi, xoay người nói: “Trở về thôi, tiếp tục yến tiệc.”

Mọi người nhìn nhau, tuy trước mắt cuộc hôn sự này đã bị hủy, nhưng không có Lí Vị Ương ra mặt, chỉ cần Lí Nguyên Hành cùng Hoàng thất Mạc Bắc chưa chịu bỏ cuộc nhất quyết muốn lấy một tiểu thư Đại Lịch thì các gia tộc đều bị phiền toái. Nữ tử vừa độ tuổi, chưa có hôn sự trong nhà bọn họ không phải ít, hôm nay vì tuyển phi cho Hoàng tử cả đám trang điểm rất xinh đẹp, nếu không khéo bị Lí Nguyên Hành nhìn trúng, đưa đến loại địa phương khỉ ho cò gáy đó thật đúng là tiền mất tật mang, các tiểu thư lập tức lấy quạt che mặt, chỉ sợ bị Lí Nguyên Hành nhìn trúng.

Lí Nguyên Hành tức giận bất bình soi bóng lưng Hoàng đế, đến khi không nhìn thấy nữa lại nhìn chằm chằm Lí Vị Ương, bước nhanh đuổi theo: “Ta sẽ không bỏ cuộc!”

Tôn Duyên Quân cảnh giác nhìn hắn: “Ngươi định làm gì!” Lí Vị Ương lại giữ chặt tay nàng, đáp lại bằng nụ cười mỉm: “Tứ Hoàng tử khăng khăng muốn ta như vậy, không phải vì thích ta, dù sao chúng ta mới chỉ bèo nước gặp nhau, nói nhất kiến chung tình thì quá buồn cười. Ta khuyên Hoàng tử, cẩn thận ngẫm nghĩ ý đồ của người xúi giục Hoàng tử cầu hôn, đừng trở thành đá kê chân cho người khác, đối với người Mạc Bắc tuyệt đối không phải là chuyện tốt.”

Mấy câu nói của nàng có ý cảnh cáo. Lí Nguyên Hành sửng sốt, nhất thời thu lại cơn tức giận trong lòng, nghiêm túc nhìn nữ tử trước mắt. Nói nàng thông minh có mưu lược tạm thời chưa nhìn ra, nhưng nói chuyện một lời chỉ ngay chỗ yếu hại thì là thật, Phụ hoàng bảo hắn nghênh một Công chúa hòa thân về, nhưng cái gọi là Công chúa hòa thân, bình thường đều không nỡ dùng Công chúa thật, nếu Mạc Bắc suy yếu, Đại Lịch sẽ lựa chọn người có xuất thân hèn mọn phong làm Công chúa để ứng phó, nhưng hiện giờ Mạc Bắt đang cường thịnh, cho nên ít nhất Đại Lịch sẽ lựa chọn con gái của đại thần xuất thân cao quý đưa cho hắn —— về phần nhân tuyển, đương nhiên do hắn lựa chọn.

Ban đầu Tưởng Hoa đưa cho hắn bức mỹ nhân đồ, hắn không để trong lòng, nhưng sau này Tưởng Hoa lại viết một phong thư, kể lại rất nhiều chuyện của Lí Vị Ương, làm hắn có lòng hiếu kỳ với thiếu nữ này. Hắn đương nhiên biết nếu Tưởng Hoa thật sự vì tốt cho Lí Vị Ương, tuyệt đối sẽ không thường xuyên nhắc tới thiếu nữ này trước mặt hắn, mà thế thì sao? Nữ nhân gian xảo như hồ ly có thể làm Tưởng Hoa để ý, hắn cũng thấy hứng thú.

Hôm nay hắn tận mắt nhìn thấy Lí Vị Ương, bất giác hiếu kỳ nàng càng sâu, khuôn mặt lạnh băng, trái tim lạnh băng, lại trấn định hoàn toàn không giống thiếu nữ cùng độ tuổi. Ban đầu hắn chỉ có chút hiếu kỳ, giờ đã biến thành lửa cháy lan khắp đồng cỏ, hắn muốn hiểu rõ, Lí Vị Ương rốt cuộc là loại cô nương nào. Nữ hài tử từ trước đến nay, chỉ cần nhìn thấy hắn đều bu đến như ong thấy mật, vì sao nàng lại lạnh lùng như thế?

Tưởng Hoa trở lại chỗ ngồi của mình, không biết vì sao càng ngày càng ho dữ dội hơn, phảng phất như ho ra cả phế phổi, hắn nằm trên giường đều suy nghĩ đủ đường, tỉ mỉ bày ra trò diễn này, một trận hỏa hoạn đơn giản cứ thế phá hủy hết. Lí Vị Ương, ngươi đúng là nha đầu to gan lớn mật, ngay cả phóng hỏa trong cung cũng làm được, nếu tìm được chứng cứ thì tốt rồi, nhưng nghĩ qua cũng biết, đối phương đã dám làm thì nhất định sẽ có đường sau… Lí Vị Ương, đúng là mệnh tốt, ngay cả ông trời cũng giúp nàng ta. Tưởng Hoa cố gắng áp chế cơn tức trong lòng, ngoài mặt lại không có biểu cảm gì.

Thác Bạt Chân đột nhiên đưa một ly rượu cho hắn, Tưởng Hoa ngẩng đầu lên.

“Tam công tử, tuy rằng phân ưu cho ta là việc tốt, nhưng làm quá mức sẽ chọc người khác chán ghét.” Trên mặt Thác Bạt Chân mang theo nụ cười, mà lời nói ẩn hiện nhắc nhở hắn, muốn hắn từ bỏ ý định đối phó với Lí Vị Ương, “Hôn sự của nàng sẽ có người quan tâm, về sau Tam công tử khỏi cần nhúng tay.”

Thác Bạt Chân vài lần nhẫn tâm đối phó Lí Vị Ương, lại đều thất bại chẳng hiểu ra sao, hiện giờ ngay cả chính hắn cũng nói không rõ, rốt cuộc là yêu nàng nhiều hay hận nàng nhiều hơn, nhưng bất luận là vế nào, thứ của hắn không cho phép người khác mơ ước. Cho dù chết, Lí Vị Ương cũng phải chết trong tay hắn, không thể mượn tay người khác. Hắn nói lời này hiển nhiên cực kỳ không có đạo lý, Tưởng Hoa đã là đồng minh của hắn, đương nhiên có nghĩa vụ trừ khử mối vướng bận như Lí Vị Ương, nhưng thân là Hoàng tử, Thác Bạt Chân nếu không muốn nói đạo lý thì có nhiều đạo lý trước mặt hắn cũng chẳng để làm gì. Điểm này Tưởng Hoa sao lại không rõ. “Thật xin lỗi.” Tưởng Hoa mỉm cười, “Chuyện này thần suy nghĩ không chu đáo, cũng may không thành công, điện hạ khỏi cần sốt ruột.” Nếu Tưởng Hoa tức giận hắn sẽ có biện pháp khuyên Tưởng Hoa buông tay, nhưng đối phương cố tình ra vẻ không có việc gì, ngược lại chứng tỏ Tưởng Hoa tuyệt đối không định thu tay, chân mày Thác Bạt Chân hơi nhướng lên, cuối cùng chỉ cười lạnh một tiếng, không nhiều lời nữa.

Yến tiệc cứ tiến hành như bình thường, chỉ có điều xảy ra vụ cháy này, sắc mặt mọi người đều có chút ngượng ngùng. Chỉ riêng Liên phi chẳng khác gì ngày thường, tươi cười không thay đổi nói nhỏ với Hoàng đế, bị hơi thở ấm áp của nàng thổi qua, sắc mặt khó coi của Hoàng đế dần hòa hoãn lại, kéo tay nàng nói: “Vẫn là ái phi biết nói chuyện.”

Lí Vị Ương nhìn vào mắt, mỉm cười. Dung mạo Liên phi mỹ lệ, Hoàng thượng dù thông minh chung quy vẫn là nam nhân, trong nhiều thời điểm sẽ trọng sắc hơn những thứ khác. Hơn nữa Liên phi xuất thân bình dân, không có thế lực gia tộc, không có uy hiếp ngoại thích, Hoàng đế có sủng ái nàng thế nào cũng không tạo ra vấn đề. Cộng với tin đồn tiên nữ hạ phàm lúc trước càng phủ lên nàng sắc thái thần bí, làm Hoàng đế càng thích nàng hơn.

Liên phi trên đài cười nói: “Hoàng thượng lại trêu đùa thần thiếp rồi, vẫn là nên chăm chú xem ca múa đi.” Nói xong, tay nàng mềm mại vỗ nhẹ hai lần, mười mấy nữ tử cầm đèn cung đình lưu ly thướt tha duyên dáng đi ra, gió đêm thổi đến, cảm giác linh lung như tiên nữ lạc phàm trần. Mấy chục nữ tử như hoa tươi bắt đầu múa ở giữa đại điện. Lúc này trên đài đặt pháo hoa cách đại điện không xa sớm sắp xếp mấy trăm giá bạc lớn nhỏ không đồng nhất, phân biệt bằng màu sắc, trên đỉnh đặt thuốc pháo đủ màu, vô cùng đồ sộ, ngay trong khoảnh khắc nữ tử xinh đẹp nhẹ nhàng múa, các thái giám lập tức tắt hết những ngọn đèn xung quanh, châm lửa, vô số pháo hoa bay vút lên không trung, vỡ vụn, ánh lửa xinh đẹp từng đóa nở rộ trên cao, đổ dần xuống, tia lửa cảng lúc càng nhiều, trở thành một bức họa đẹp đẽ liên miên không ngừng.

_____________________________________

Điện Cát Tường vừa mới cháy, Hoàng đế vẫn còn đang tức giận, chỉ có Liên phi mới dám bắn pháo hoa lúc này, vậy mà Hoàng đế như hoàn toàn quên đi chuyện không thoải mái lúc trước, cực kỳ vui vẻ xem pháo hoa đầy trời: “Ái phi quả thật sáng tạo.”

Ánh mắt Hoàng hậu nhìn về phía Liên phi thêm một tia oán hận, nụ cười của Liên phi lại càng sâu hơn.

Tôn Duyên Quân nói nhỏ: “Vị Ương, muội thấy không, bệ hạ đặc biệt sủng ái Liên phi nương nương, vừa rồi mới hỏa hoạn xong, nàng ấy còn dám bắn pháo hoa trong cung.”

Lí Vị Ương gật đầu: “Liên phi nương nương xinh đẹp vô cùng, thông minh thanh tú, nàng ấy làm vậy tất nhiên là có dụng ý.” Một mặt là thị uy với người khác, mặt còn lại đương nhiên là…

Quả nhiên, nghe thấy Liên phi cười nói: “Bệ hạ người xem, nhiều pháo hoa như vậy vẫn bình an vô sự, có thể thấy quyết định vừa rồi của bệ hạ vô cùng anh minh, thuận theo ý trời.”

Hoàng đế gật đầu, đúng là như thế, điện Cát Tường vô duyên vô cớ cháy chính là chuyện kỳ lạ, mà hiện tại ông hủy bỏ hôn sự này, bắn nhiều pháo hoa như vậy cũng chẳng thấy có chuyện gì không may, có thể thấy vừa rồi đúng là trời cao cảnh cáo. Ông bất giác thấy may mắn mình không kiên trì tự chủ trương, nếu câu nệ quân vô hí ngôn ngược lại sẽ chọc giận trời cao, mất nhiều hơn được. Ông lập tức kéo tay Liên phi cười: “Ái phi nói rất đúng, trẫm sớm nên nghe lời nàng.”

Hoàng hậu cùng Đức phi nghe xong sắc mặt đều trở nên khó coi dị thường, nhất là Đức phi gần như không khống chế được, siết chặt ly rượu trong tay, thiếu chút nữa đổ cả rượu. Thường ngày bà chú ý trang nghiêm nhất, nhưng lúc này lại không kiềm chế được, Liên phi thật sự quá kiêu ngạo, thậm chí mấy ngày trước còn tìm cớ gây hấn, đánh chết một nữ quan bên người Đức phi, tạo kích thích nghiêm trọng cho Đức phi.

Liên phi lặng lẽ liếc mắt ra hiệu cho Lí Vị Ương dưới đài, Lí Vị Ương khẽ mỉm cười, lơ đãng quay đầu phát hiện Lí Mẫn Đức lúc này đã ngồi lại vị trí của hắn, phía sau cách đó không xa đặt ngọn đèn, người cùng ánh nến tỏa sáng lẫn nhau, hắn vốn có dung nhan tinh xảo đẹp đẽ lại càng thêm bảy phần tà khí. Phảng phất như nhận thấy ánh mắt từ phía này đến, Lí Mẫn Đức đột nhiên nâng mắt nhìn nàng, cũng lộ ra tươi cười.

Lí Vị Ương nhìn thấy ý cười trong mắt hắn, đột nhiên hiểu ra. Người kia, to gan lớn mật phóng hỏa trong cung thì thôi, giờ còn ra vẻ như không có việc gì… Lí Vị Ương bất giác thấy chột dạ, nhấp một ngụm rượu hoa lê ngọt lành, rượu nhập miệng tâm bình tĩnh, mà vẫn sinh ra lo lắng nhè nhẹ.

“Cạch.”

Chén rượu rơi xuống bàn tạo thành tiếng vang, thu hút rất nhiều ánh mắt, sắc mặt Đức phi càng thêm khó coi, Liên phi không nhanh không chậm uống một ngụm rượu rồi mới thản nhiên nói: “Đức phi tỷ tỷ làm sao vậy?”

“Ta không cẩn thận, làm rơi ly rượu.” Đức phi gượng cười, hôm nay vì đối phó Lí Vị Ương bà đã mất hết thể diện, vạn lần không thể lộ ra chút gì bất mãn.

“Ồ?” Liên phi nghe vậy khẽ liếc mắt qua mặt Đức phi, cười như có như không, “Vậy Đức phi tỷ tỷ phải cẩn thận, đừng làm đổ ly rượu ngon.” Sau đó nàng không nói gì nữa, dường như không thèm để ý đến Đức phi sơ sẩy, dồn hết sự chú ý lên đài ca múa.

Sắc mặt Đức phi càng tái nhợt, người xung quanh suy nghĩ khác nhau, chỉ riêng Thất Hoàng tử Thác Bạt Ngọc lộ ra vẻ lo lắng. Mẫu phi dù có thế nào thì cũng là mẫu thân sinh ra hắn, sao hắn có thể không lo lắng?

Lí Vị Ương từ xa nhìn, cười lạnh một tiếng, quay đầu đi. Vừa rồi Đức phi còn nhàn nhã bỏ đá xuống giếng, chỉ sợ ngày chết rất nhanh sẽ đến.

Rượu qua ba lượt, ca múa vẫn chầm chậm kéo dài, gió lạnh ban đêm phất thật mạnh lên người, Hoàng đế lại hứng thú dâng cao, long tâm đại duyệt, lớn tiếng nói: “Liên phi bố trí ca múa rất hay, người đâu, ban thưởng rượu Thanh Long.” Vừa dứt lời, Hoàng hậu cùng Đức phi đồng thời biến sắc. Rượu Thanh Long được ủ theo bí thuật Hoàng thất tiền triều, có tác dụng kéo dài tuổi thọ, dưỡng thân bổ khí, bao năm qua chỉ có một mình Hoàng đế được hưởng thụ, ngay cả Hoàng hậu cũng chưa từng chạm qua, hôm nay cứ thế ban cho một phi tử, thật sự khó có thể chấp nhận. Nhưng trường hợp này căn bản không cho phép bất luận kẻ nào xen mồm.

Thái giám nâng rượu Thanh Long trong tay, từng bước một đi lên, đưa đến trước mặt Liên phi. Liên phi cười tươi như hoa: “Bệ hạ, thân thể thần thiếp hiện giờ sợ rằng không thể uống nhiều —— “

Hoàng đế cười: “Nàng nhấp một ngụm là được, còn lại cứ giao cho trẫm.” Ban ân như vậy quả thật đã đến cực điểm, sắc mặt Hoàng hậu đột nhiên khôi phục bình tĩnh, chỉ cười lạnh một tiếng, không cất lời.

Liên phi mỉm cười nhận lấy ly rượu trong tay thái giám, đang định uống mà đột nhiên kinh sợ kêu một tiếng: “Bệ hạ, ngài xem!” Hoàng đế nhìn thoáng qua, một con sâu không biết rơi vào trong rượu từ lúc nào, ông vừa định tức giận thì thấy ly rượu rất nhanh phiếm ra màu tro tàn, Hoàng đế lật đổ rượu, tức giận hét lên với thái giám tổng quản: “Thế này là thế nào!”

Tổng quản thái giám Chu Tượng sửng sốt, lập tức quỳ đi đến chỗ ly rượu, cầm ly rượu lên thấy con sâu đã chết bên trong. Tựa như bị người nào đó hất một chậu nước lạnh lên người, toàn thân run rẩy, sắc mặt bụi bại, cứng họng nói: “Bệ hạ… sâu này có lẽ tham rượu, bị say chết —— nô tài lập tức phái người cẩn thận kiểm tra.”

Trần Viện Phán Thái Y viện đang ngồi bên dưới nghe vậy bước nhanh lên: “Bệ hạ xin cho phép thần kiểm tra.” Hoàng đế gật đầu, Trần Viện Phán lập tức cẩn thận nâng thi thể con sâu nhỏ kia lên, sắc mặt biến đổi: “Bệ hạ, sâu này tên là Rượu Ác, thích nhất sống trong rượu, chắc chắn không bị chết vì say rượu, xin bệ hạ hạ chỉ cho phép thần kiểm tra kỹ càng ly rượu này.”

_____________________________________________

Thời gian từng phút một trôi qua, sắc mặt đám người Hoàng đế, Hoàng hậu, Thái tử càng lúc càng âm trầm, Lí Vị Ương che giấu đi ý cười lạnh dưới đáy mắt. Rất nhiều lúc, làm Hoàng đế cũng chẳng bằng dân chúng bình dân, hơi động tí là ám sát, bỏ độc, vừa sống vừa lo sợ.

Thật lâu sau, Trần Viện Phán mới mở miệng: “Trong rượu này có độc.”

“Không! Không có khả năng! Tất cả rượu đem ra đều đã dùng ngân châm kiểm tra!” Chu Tượng thốt lên, tiền triều thường cho tiểu thái giám nghiệm rượu, có điều biện pháp này quá tàn nhẫn, hơn nữa nhiều độc là mãn tính rất khó nhận ra kết quả ngay lập tức, vì để bảo đảm không có gì sơ xuất, hiện giờ bắt đầu dùng châm bạc đũa bạc cùng một số loại thuốc Thái Y viện cung cấp để nghiệm độc. Rượu Thanh Long hôm nay tất nhiên cũng đã trải qua vô số trình tự mới được trình lên, sao có thể bị hạ độc?

Trần Viện Phán lắc đầu: “Hạc Đỉnh Hồng thêm Chá Cô Sương, đều hai lượng, đủ để độc chết một con hổ. Hạc Đỉnh Hồng màu sắc rõ ràng còn có mùi hơi tanh, Chá Cô Sương lại mang vị hơi ngọt, hai thứ trộn lẫn vừa đủ tạm thời ngăn chặn độc tính lẫn nhau, cho dù dùng đồ bạc cũng không nghiệm ra, người uống không trúng độc ngay lập tức, không dễ bị phát hiện, nhưng chưa đầy ba ngày độc tính triệt để bùng phát, độc tính mãnh liệt gấp đôi, người hạ độc thật sự quá độc ác —— “

Sắc mặt Liên phi biến đổi, ánh lệ trong suốt quỳ rạp xuống đất: “Bệ hạ, thần thiếp từ nhỏ sinh trưởng nơi dân gian hương dã, kiến thức thiển cận, càng không có tâm cơ, là thiếu nữ không rành thế sự. May mắn trời giáng vinh hoa phú quý, quân vương đối xử với thần thiếp tình thâm ý trọng. Thần thiếp vốn tưởng cuộc đời này có được cảnh ngộ như vậy đã thỏa mãn rồi, mà không ngờ có người không cho thần thiếp được làm bạn bên cạnh bệ hạ, cầu xin bệ hạ tha thứ, cho phép thần thiếp được rời khỏi cung đình, mong giữ lại long tử trong bụng —— “

Hoàng đế giận tím mặt: “Nàng đứng lên! Trẫm muốn xem, rốt cuộc là kẻ nào dám mưu hại ái phi cùng long tử của trẫm ngay trước mặt bao người!”

Lí Vị Ương nhìn Liên phi, khẽ chớp mắt, nghĩ thầm nàng ấy cần đổ thêm nhiều dầu hơn vào lửa. Liên phi như có tâm linh tương thông,nước mắt rơi như mưa, rua phỉ thúy rủ xuống từ trâm cài khẽ động theo tiếng khóc nỉ non thưa thớt: “Bệ hạ, cầu xin người đừng làm to chuyện vì thần thiếp hèn mọn này, đừng truy cứu nữa, dù sao đối phương chỉ ghen tị thần thiếp được sủng ái, không phải muốn hại bệ hạ —— để không phát sinh thảm kịch như Nhị Hoàng tử, chẳng bằng để thần thiếp rời đi, bảo toàn thể diện Hoàng gia!”

Thác Bạt Ngọc luôn lẳng lặng quan sát trong lòng kêu không tốt, trong khoảnh khắc sắc mặt Hoàng đế trở nên tức giận dị thường, nhiều năm trôi qua, chuyện làm Hoàng đế thương tâm giận dữ nhất chính là cái chết của Nhị Hoàng tử Thác Bạt Cảnh. Nhị Hoàng tử Thác Bạt Cảnh là con trai thứ hai của Hoàng đế, nhỏ hơn Thái tử hai tuổi, trời sinh nhân ái rộng lượng, luôn thiện tâm với người ngoài, từ nhỏ rất được cha mẹ thương yêu, thậm chí còn hơn cả Thái tử. Nhưng Nhị Hoàng tử sủng ái Trắc phi Lâm thị quá mức, vắng vẻ Hoàng tử phi Lưu thị. Lưu thị lại là nữ nhân thủ đoạn độc ác, nàng ta thấy Thác Bạt Cảnh cả ngày ân ái với Lâm thị, vừa bất đắc dĩ lại ghen ghét, dứt khoát hạ độc trong cơm. Thác Bạt Cảnh mệnh chưa tuyệt, ăn xong không bị độc chết, nhưng từ đó về sau bệnh tật nằm giường.

Chuyện này ồn ào huyên náo, Hoàng đế mặt rồng giận dữ, hạ chiếu biếm Lưu thị thành thứ dân, ban chết tại nhà. Thác Bạt Cảnh được đón về cung dưỡng bệnh, nhưng độc tính đã ngấm vào thân thể, hơn nữa trong lòng hối hận, hổ thẹn, bệnh tình càng lúc càng nặng hơn, cố gắng chống đỡ chưa đến nửa năm cuối cùng chết đi. Nhớ đến Thác Bạt Cảnh, Hoàng đế lại đau lòng, bởi vậy càng nghĩ đến thê thiếp tranh đấu, tai họa cung đình…

Tuy ông mới hơn năm mươi tuổi, mà tinh thần thể lực đã già đi rõ ràng, thân thể mỗi ngày yếu hơn. Trong một năm bị bệnh đến mấy lần, sau mỗi lần bệnh thể lực và tinh thần lại suy yếu thêm, qua thật lâu vẫn không thể khôi phục như cũ. Cũng vì thế ông càng khoan dung với phi tử hậu cung, nhưng ông không ngờ mình khoan dung lại vô ý thành phóng túng hung thủ, tranh đấu hậu cung càng lúc càng mãnh liệt, kéo thẳng đến trước đại điện, mất hết thể diện Hoàng tộc.

Hoàng đế nghĩ đến đây, trừng mắt lạnh giọng: “Tra! Nhất định phải nghiêm tra triệt để! Trẫm muốn xem rốt cuộc là kẻ nào to gan lớn mật!”

Hoàng đế vừa dứt lời, chợt nghe dưới đài có tiếng động, hóa ra một cung nữ đứng dưới bậc thềm bị ngã quỳ xuống đất, đúng là cung nữ Bách Hợp hầu hạ Đức phi.

Đức phi nhìn cảnh này, đầu “Ầm” một tiếng, kêu khổ trong lòng: Nha đầu này sao thế kia?!

Hoàng đế thấy thế lớn tiếng hỏi: “Làm sao thế hả?”

Bách Hợp thấy Hoàng đế hỏi cả người run rẩy: “Bệ hạ… bệ hạ, độc này… không liên quan đến nô tỳ!”

Vừa dứt lời, Đức phi lập tức đứng lên lớn tiếng quát: “Ngươi nói bậy bạ cái gì! Còn không mau cút xuống!” Sau đó bà vội quay đầu nói: “Bệ hạ, nha đầu kia gần đây tâm thần bất an, có thể bị cái gì ám —— “

Liên phi biến sắc: “Đức phi tỷ tỷ, cung nữ này là người bên cạnh tỷ, chẳng lẽ có chuyện gì muốn nói!”

Đức phi trừng mắt biến sắc, tức giận nhíu mày, kìm chế lửa giận: “Muội có ý gì, chẳng lẽ nghi ngờ ta?”

Hoàng đế lạnh mắt nhìn: “Im miệng! Để nàng ta nói tiếp!”

Hoàng hậu liếc mắt với Thái tử, trao đổi ánh mắt chỉ hai người hiểu.

Nhìn thấy hai kẻ tự cho mình là bọ ngựa rình sau kia, Lí Vị Ương chỉ nở nụ cười thản nhiên, ung dung nhìn bọn họ, giống như đang ngồi bên dưới xem tiết mục kịch nói cực kỳ phấn khích trên đài diễn.

Liên phi lạnh lùng nhìn cung nữ tên Bách Hợp kia, gằn từng chữ: “Vừa rồi ngươi mất lễ nghi trước đại điện, sớm phạm tội có thể dùng côn đánh chết, nếu còn không ăn ngay nói thật, chờ cung quy xử trí đi.”

“Nô tỳ —— nô tỳ muốn tố cáo tổng quản thái giám! Nô tỳ muốn tố cáo Chu Tượng!” Bách Hợp đột nhiên đứng thẳng dậy, cắn chặt răng lớn tiếng nói.

Chu Tượng nhảy dựng lên, lạnh lùng nói: “Nha đầu ngươi điên rồi, còn không mau cút xuống!”

Hoàng hậu đột nhiên cười lạnh: “Chu Tượng, ở trước mặt bệ hạ ngươi đã kiêu ngạo như vậy, chẳng lẽ làm thái giám tổng quản lâu, thật coi mình thành chủ tử sao?”

Chu Tượng biến sắc, lúng túng nói không ra lời, chỉ trừng mắt cảnh cáo liếc Bách Hợp. Nhưng Bách Hợp không đếm xỉa đến, lớn tiếng hô: “Nô tỳ biết hết, là Đức phi nương nương thu mua tổng quản thái giám Chu Tượng, để hắn hạ độc trong rượu Thanh Long!”

Lời vừa nói ra, cả điện ồ lên. Đức phi giận dữ đầy mặt, lớn tiếng quát: “Nha đầu này điên rồi, ta chưa từng thu mua Chu Tượng, hắn lấy đâu ra lá gan mưu hại Liên phi, ngươi nói năng bậy bạ là do ai sai khiến!”

Lúc này, các đại thần trong điện trên trán đều thấm ra mồ hôi. Nhất là những nhân vật xưa nay qua lại thân mật với Đức phi hoặc Thất Hoàng tử, tim đập thình thịch, nhưng đều cắn chặt răng tận lực ngồi thẳng lưng, mở to mắt nhìn thế cục phát triển. Nếu Đức phi thật sự làm loại chuyện này còn bị tố giác, vậy Hoàng đế nhất định sẽ nổi trận lôi đình…

Bách Hợp dập đầu thật mạnh vài lần, lúc ngẩng lên trán đã xanh tím: “Nương nương, nô tỳ vốn không định bán đứng nương nương, nhưng ngài không nên vì thu mua Chu Tượng mà ban nô tỳ cho hắn làm đối thực, ba tháng nay nô tỳ quả thật đã sống những ngày không phải là người, nô tỳ không thể chịu được nữa, cho dù chết nô tỳ cũng không muốn tiếp tục sống với hắn!”

Nói xong, nàng ấy kéo áo ra, lộ bả vai bên trái, hành động như vậy có thể nói cực kỳ vô lễ, nhưng lúc này mọi người lại không để ý điều đó, bởi vì bọn họ đều nhìn rõ, trên vai Bách Hợp chỗ xanh chỗ tím, phủ kín vết thương, từng thớ thịt như bị dã thú cào cấu, vô cùng thê thảm, gần như không có chỗ nào lành lặn, nàng nói rõ ràng từng chữ: “Chu Tượng không phải là người, mà là đồ súc sinh, hắn tìm mọi cách ngược đãi tra tấn nô tỳ, nương nương, nếu không vì ham muốn cá nhân của ngài, ngài hà tất đã ban nô tỳ cho hắn! Ngài tự khoe mình khoan dung hiền hậu, mà vì sao phải đối xử với nha đầu luôn trung thành tận tâm với ngài như vậy?”

Nghe nha đầu kia từng chữ mang huyết, đáy mắt Lí Vị Ương chợt lóe qua tươi cười, trò diễn càng lúc càng phấn khích… Đức phi nương nương, lúc bà đẩy ta xuống hố lửa, có từng nghĩ đến ta cũng đang chờ xem bà vạn kiếp bất phục?

—— Lời tác giả ——

Tiểu Tần: Xét thấy biểu hiện của nữ phụ giỏi nhất từ xưa đến nay khá phấn khích, ta định tặng ngươi một món quà

Biên tập: Ăn được không?

Tiểu Tần: Có lẽ là một con rùa hoặc con rắn gì đó… Trên người có thể khắc tên ngươi, thích không.

Biên tập: Ta thật lâu chưa ăn canh rắn hầm ba ba …

Tiểu Tần: →_→

Biên tập: Thật ra ta luôn là hoa sen trắng Mary Sue mười ngón tay không dính nước mùa xuân… Nhớ gửi cả hạt tiêu đi kèm đấy (^o^)/~

Chọn tập
Bình luận
× sticky