Lão phu nhân chịu nói ra những lời này đã là rất coi trọng mình, nếu mình còn xúi giục lão phu nhân lấy đi tính mạng của Lí Trường Nhạc, ngược lại có vẻ không hợp tình người hơn nữa thật tàn nhẫn. Lí Vị Ương đương nhiên không ngu như vậy, dù sao, Võ Hiền phi ra tay quá nhanh, sự uy hiếp của Tưởng gia quá mạnh mẽ, hai bên vây quanh, tất nhiên phải giữ lại tính mạng Lí Trường Nhạc.
Lí Vị Ương suy nghĩ rồi nói, “Người làm chủ nhà này, nói đến cùng vẫn là lão phu nhân cùng phụ thân, chuyện này phải làm sao, vẫn nên xem ý tứ của người và phụ thân.”
Nàng thở dài dưới đáy lòng. Đáng tiếc, chỉ chậm một bước nhỏ.
Như Lí Trường Nhạc, mẫu thân vừa mới chết đi, không đợi lễ tang kết thúc đã gây chuyện cẩu thả với nam nhân, đổi lại là tiểu thư bất cứ nhà nào khác, đều không thể không chết, mà mạng nàng ta quá tốt, có cái núi Tưởng gia bảo vệ, phạm phải sai lầm gì cũng được khoan dung tha thứ.
Lão phu nhân làm sao không nghĩ thế? Bà cũng thở dài, “Ta chán ghét nhất loại chuyện này, phàm là gia phong bất chính thì suy tàn rất nhanh. Ban đầu Ngũ Hoàng tử nhìn trúng nó, nhất quyết đòi lấy nó làm Chính phi, đã là quá miễn cưỡng rồi, hiện giờ nháo loạn ra chuyện này, nhìn thế nào cũng là vết nhơ của Lí gia chúng ta, người như thế không thể trừ khử mà vẫn sống sót, ngẫm lại tức đến nghẹn thở. Nếu không có Tưởng gia, phụ thân con sẽ không ngăn cản khắp nơi.”
Trong nhà có một cháu gái đồi phong bại tục, tâm tình lão phu nhân có thể hiểu được, Lí Vị Ương gật đầu như đang đăm chiêu, nghe lão phu nhân tiếp tục nói: “Tiểu tiện nhân kia không có đầu óc, chuyện gì cũng chỉ nghĩ đến bản thân, không nghĩ đến thanh danh nhà chúng ta, hiện tại hay rồi, nó gây ra tội lỗi lại muốn chúng ta thu dọn cục diện lộn xộn hộ nó.”
Lão phu nhân hiếm khi sa sút như vậy, Lí Vị Ương không thể hiện cảm xúc trong lòng ra ngoài, mà khuyên nhủ: “Lão phu nhân sao lại nói như vậy, dù sao Đại tỷ cũng là người Lí gia, tỷ ấy gây ra tội lỗi, về tình về lý chúng ta không thể bỏ mặc, không phải vì tỷ ấy, mà vì Lí gia, chung ta phải nghĩ cách bình ổn chuyện này. Chỗ Ngũ điện hạ, Tam điện hạ khẳng định sẽ nghĩ biện pháp làm Ngũ điện hạ im miệng, về phần nhà chúng ta, thật ra không gay go lắm, bắt được nhược điểm này đối với phụ thân có lợi chứ không có hại, đối với chúng ta, cùng lắm là một tiểu thư đánh mất đức hạnh, nếu thật sự lan truyền ra ngoài, thanh danh đương nhiên không xuôi tai, nhưng cũng không mang tính trở ngại thật sự, nhưng đối với Tam Hoàng tử, sẽ thành đả kích trí mạng trước mặt bệ hạ, tiền đồ cả đời bị huỷ hoại, cho nên so với chúng ta hắn càng căng thẳng về chuyện này hơn, tương lai phụ thân có thể sử dụng chuyện này để cản trở hắn. Huống chi trong nhà chúng ta, số người biết chuyện rất ít, cho dù biết cũng không dám nói ra bên ngoài. Có điều – chỗ Đại tỷ, sợ rằng cần có người trông coi, tránh lại nháo loạn ra chuyện gì khác.”
Lão phu nhân không còn gì để nói, Lí Vị Ương đã liệt kê rất rõ ràng mọi chuyện, bà gật đầu, nói với La ma ma: “Phái nhiều người trông coi nha đầu kia, đảm bảo không có gì đáng lo.”
La ma ma vội vàng nói: “Dạ.” Bà bất giác nhìn thoáng qua Lí Vị Ương, Tam tiểu thư này đúng là… Nhìn có vẻ dịu dàng hoà thuận, tươi cười mềm mại nhẹ bẫng như vậy, mà lời nói ra quả nhiên là trong bông có kim, vô cùng lợi hại. Đại tiểu thư vốn dựa vào sự thương tiếc của lão gia để xoay người, xảy ra chuyện này, Đại tiểu thư còn muốn vãn hồi sự yêu thương của lão gia là không có khả năng, khỏi cần nói đến chuyện đấy, ngay cả tính mạng cũng khó khăn lắm mới giữ lại được…
Lão phu nhân nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy chuyện này vẫn rất không ổn, nhưng tạm thời chưa có biện pháp khác, nói: “Cứ làm như vậy đi.”
Thư phòng phủ Tam Hoàng tử
Thư phòng của Thác Bạt Chân chiếm hết tiền viện của cả căn viện, gian trong treo các loại điển tịch cùng tranh chữ trân quý, gian ngoài là nơi sinh hoạt tiếp khách. Nhưng mà, cửa thư phòng xưa nay luôn thanh tĩnh lúc này lại hộ vệ đầy sân, chính phòng còn có sáu đại hán thân hình cao lớn khôi ngô, tay mỗi người đều đặt trên cán đao, vẻ mặt nghiêm túc, biểu hiện của bọn họ như đang đề phòng cẩn mật, không cho phép bất luận kẻ nào tới gần.
“Điện hạ, Hiền phi nương nương đã phái người đưa một miếng ngọc bội sang, còn hứa cho vị trí Trắc phi.”
“Câm miệng!” Thác Bạt Chân nổi giận đùng đùng đập nát một ly trà, người đó lập tức không nói gì nữa.
Người đó chính là đệ nhất mưu sĩ Hà Tĩnh bên người Tam Hoàng tử, nhưng lúc này hắn cũng không dám đối mặt với phẫn nộ ngập trời của Thác Bạt Chân.
Biết mình bị Lí Vị Ương thiết kế hãm hại, Thác Bạt Chân cảm thấy khí nóng dâng lên, chỉ cần nhắm mắt lại, phảng phất như nhìn thấy sự khinh thường cùng khiêu khích trong mắt Lí Vị Ương, còn có sự hèn mọn ẩn sâu bên dưới, hắn quả thật hận muốn phát cuồng! Nữ tử này, nàng dám làm như vậy!
Nhiều năm qua, trong lòng Thác Bạt Chân luôn cất giấu oán hận thật sâu, hắn hận Hoàng đế, hận ông ta vì sao sủng ái Thác Bạt Ngọc như vậy! Rồi hận mẫu thân sinh ra mình, hận bà vì sao xuất thân thấp kém! Hắn lại oán chính bản thân mình, vì sao mười năm nhẫn nhục, chỉ vì nhất thời vô ý mà bị người ta tính kế! Còn bị nhục nhã cùng với nữ nhân như Lí Trường Nhạc. Vì sao, Lí Vị Ương lại trợ giúp Thác Bạt Ngọc, không nhìn ra hùng tâm tráng trí tranh giành thiên hạ của hắn, cũng không rõ chân tình của hắn đối với nàng! Nếu không có bằng chứng Điền Kính, chân tay đáng tin cậy của Thác Bạt Duệ nhận hối lộ ba vạn lượng hoàng kim nằm trong tay hắn, thì hiện tại chuyện bê bối này đã lan truyền khắp ngõ ngách Đại Lịch, chuyện này sẽ làm tình cảnh vốn không thể hoạt động của hắn càng thêm gian nan. Vì sao, Thác Bạt Ngọc được Hoàng đế yêu thích chưa đủ, mà một nữ tử thông minh có năng lực như vậy, ở lại bên cạnh giúp Thác Bạt Ngọc tính kế! Ngàn vạn ngôn ngữ trong lòng, hoá thành mối hận ngập trời, khuôn mặt hắn, bởi vì tức giận quá độ mà ngũ quan cũng biến thành dữ tợn.
Nhìn thấy Tam Hoàng tử trước giờ phong độ đường hoàng bỗng dưng lộ ra vẻ mặt như vậy, Hà Tĩnh hít một hơi khí lạnh, bất giác cúi đầu.
Dưới cơn thịnh nộ, Thác Bạt Chân mạnh tay lật bàn, giấy và bút mực rơi đầy đất.
Nhìn thấy trước mắt một đống hỗn độn, rốt cuộc Thác Bạt Chân cũng nhận ra mình luống cuống, hắn xoay người, thở một hơi thật sâu, muốn đẩy ra hết những phẫn nộ trong lòng, một lúc sau, hắn lại quay người, khuôn mặt trầm tĩnh như ngọc, mang vẻ tươi cười ôn hoà thường ngày, làm Hà Tĩnh vừa mới thấy vẻ mặt lạnh băng của hắn cho rằng những gì mình vừa nhìn thấy chỉ là ảo giác mà thôi, hắn chậm rãi nói: “Ta luống cuống rồi, mời tiên sinh đứng lên.” Nói xong, thậm chí hắn tự mình nâng Hà Tĩnh đứng dậy, Hà Tĩnh đứng lên, thấp giọng nói: “Thuộc hạ biết Tam điện hạ không vui, nhưng cục diện trước mắt là tình thế nguy hiểm nhưng cũng là một cơ hội.”
Thác Bạt Chân nhíu mày: “Cơ hội gì?”
Hà Tĩnh cười nói: “Mọi chuyện Hiền phi nương nương đều suy nghĩ cho ngài, lấy Lí Trường Nhạc, chưa hẳn đã không có lợi.”
Thác Bạt Chân tất nhiên biết điều này, Lí Trường Nhạc có không ít giá trị lợi dụng, nhưng hắn không thể chịu được mình phải cưới nữ nhân dưới tình huống như vậy, đó là sự nhục nhã! Huống chi – “Chuyện Điền Kính nhận hối lộ, vốn phải sử dụng vào chuyện quan trọng hơn! Hiện tại vì chuyện nhỏ mà lãng phí ba năm sắp đặt, làm ta thật sự không thể bình tĩnh được!”
Hà Tĩnh đương nhiên cũng cảm thấy tiếc, nhưng lúc này mà để lộ ra biểu hiện tiếc nuối, chẳng khác gì lửa cháy đổ thêm dầu, cho nên ông khuyên nhủ như không có việc gì: “Nếu có thể tranh thủ được sự giúp đỡ của Tưởng gia thì sẽ là vận đen qua, cơn may đến.”