Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Thiên Long Bát Bộ

Chương 72 – Mộng lý chân chân ngữ chân huyễn (2)

Tác giả: Kim Dung
Chọn tập

Đồng Mỗ đáp:

– Hoàng cung này dĩ nhiên ta đã tới. Ta đi kiếm con tiện nhân kia để rửa hờn nào phải chỉ một lần mà thôi đâu? Bọn ngự lâm quân kia hô hấp nặng nề, cách xa mười trượng đã nghe thấy rồi, có gì là lạ.

Hư Trúc nói:

– Thì ra là thế. Tiền bối, bà trời sinh thần nhĩ, người thường không thể nào bì kịp.

Đồng Mỗ nói:

– Cái gì mà lại trời sinh thần nhĩ? Đó là công phu luyện được đấy chứ.

Hư Trúc nghe nói công phu luyện được lập tức nghĩ ra, trong hầm băng này không có phi cầm tẩu thú, thật khó mà kiếm máu tươi, không biết bà ta luyện công cách nào? Lại nghĩ đến nơi đây lương thực vô số nhưng trong băng khố không nhóm lửa được, chẳng lẽ nhai gạo sống mà ăn hay sao?

Đồng Mỗ thấy y hồi lâu không nói bèn hỏi:

– Ngươi nghĩ ngợi gì đó?

Hư Trúc kể ra, Đồng Mỗ cười nói:

– Ngươi tưởng trong những bao bố này là lương thực đấy chăng? Trong đó toàn là bông để ngăn cho nhiệt khí bên ngoài khỏi ngấm vào làm tan những khối nước đá. Ha ha! Ngươi có muốn ăn bông chăng?

Hư Trúc đáp:

– Nếu như thế mình phải đi ra ngoài kiếm đồ ăn ư?

Đồng Mỗ đáp:

– Trong ngự trù gà vịt sống đâu có thiếu. Có điều máu gà vịt heo dê không có linh khí, sao bằng được mai hoa lộc hay linh dương trên đỉnh tuyết phong. Mình phải đến ngự hoa viên bắt những loại tiên hạc, khổng tước, uyên ương, anh vũ, ta uống máu, ngươi ăn thịt là hơn.

Hư Trúc vội nói:

– Không được! Không được! Tiểu tăng đâu có thể nào sát sinh, ăn mặn?

Y nghĩ bụng Đồng Mỗ đã đến được nơi an toàn rồi, không cần phải có mình ở bên cạnh nữa liền nói:

– Tiểu tăng là đệ tử Phật môn, không thể đứng nhìn thí chủ tàn sát chúng sinh,… thôi… thôi tiểu tăng xin cáo từ.

Đồng Mỗ nói:

– Ngươi đi đâu thế?

Hư Trúc đáp:

– Tiểu tăng trở về chùa Thiếu Lâm.

Đồng Mỗ nổi cơn lôi đình nói:

– Ngươi không được đi đâu cả, phải ở đây hầu hạ ta, đợi khi nào ta luyện thành thần công rồi lấy được mạng con tiện nhân kia, lúc đó ta sẽ thả cho ngươi đi.

Hư Trúc nghe bà ta nói sau khi luyện thành thần công rồi sẽ đi giết Lý Thu Thủy, lại càng không muốn tiếp tay tạo thêm ác nghiệp, lập tức đứng lên nói:

– Tiền bối, dẫu cho tiểu tăng có khuyên thì thí chủ cũng nhất định không nghe. Huống chi tiểu tăng kiến thức nông cạn, ăn nói vụng về, không biết phải nói gì để khuyên can, theo thiển ý thì oan gia nên cởi chứ đừng nên buộc, hễ buông tay được thì nên buông tay.

Y vừa nói vừa đi về hướng bậc thang đá. Đồng Mỗ quát lên:

– Mau đứng lại, ta không cho ngươi đi.

Hư Trúc đáp:

– Tiểu tăng cứ đi!

Y định nói tiếp: “Chúc bà luyện thành thần công thế” nhưng lại chợt nghĩ ra nếu như bà ta luyện được thần công rồi thì không phải chỉ Lý Thu Thủy nguy hiểm đến tính mạng mà bọn Ô Lão Đại ba mươi sáu động chủ, bảy mươi hai đảo chủ, đến cả Mộ Dung Phục, Đoàn Dự vân vân e rằng cũng chết tươi, càng nghĩ càng ghê, chân đã đạp lên bậc đá.

Đột nhiên hai đầu gối tê đi, ngã lăn ra, kế đó hông cũng đau nhói, toàn thân không còn cử động nữa, biết là đã bị Đồng Mỗ điểm huyệt rồi. Trong hầm tối đen, bà ta không cử động chỉ lăng không điểm huyệt đã phong bế huyệt đạo của y, xem ra với một cao thủ như thế này, tốt hơn hết là bà ta bảo sao làm vậy, chứ không cách gì phản kháng. Trong bụng y thấy bình tĩnh lại bèn lẩm nhẩm đọc kinh:

– Người tu hành khi gặp chuyện khổ thì hãy nhớ đến những kiếp trước. Bỏ gốc mà đi tìm ngọn chỉ càng dậy lên nỗi yêu thương, oán hận. Dẫu hôm nay mình không phạm tội, ắt hẳn trước đây đã từng làm. Hãy cam tâm mà chịu, chớ nên oán trách làm gì. Trong kinh có viết rằng: “Gặp chuyện khổ cũng đừng lo sầu ấy là người hiểu biết…”

Đồng Mỗ xen vào:

– Ngươi niệm cái kinh quỉ quái gì thế?

Hư Trúc đáp:

– Thiện tai! Thiện tai! Đây là Nhập Đạo Tứ Hạnh Kinh của Bồ Đề Đạt Ma.

Đồng Mỗ nói:

– Đạt Ma là tổ sư của phái Thiếu Lâm các ngươi, ta cứ tưởng hắn ta có tài thông thiên triệt địa, ai biết đâu lại ỏn à ỏn ẻn, chỉ là một gã hòa thượng thối tha không một chút cốt cách gì.

Hư Trúc đáp:

– A Di Đà Phật! A Di Đà Phật! Tiền bối chớ có vọng ngôn.

Đồng Mỗ nói:

– Trong cái cuốn kinh quỉ quái của nhà ngươi có nói là nếu tu đạo mà gặp chuyện khốn khổ, chẳng qua là do những chuyện làm từ trước, phải cam lòng chịu đựng, không được oán trách. Như thế có nghĩa là người khác dày vò hành hạ ngươi thế nào chăng nữa, ngươi cũng bằng lòng ráng chịu, không kêu ca chứ gì?

Hư Trúc đáp:

– Tiểu tăng trình độ tu tập nông cạn, bị ngoại ma xâm lấn, nội ma nẩy sinh, e rằng không kháng ngự nổi.

Đồng Mỗ nói:

– Hiện giờ công phu bản môn Thiếu Lâm của nhà ngươi không còn chút nào, còn công phu phái Tiêu Dao thì chỉ mới được một chút xíu, mất thì nhiều được chưa bao nhiêu, quả là tội nghiệp. Nếu ngươi nghe lời ta thì ta sẽ đem thần công của phái Tiêu Dao truyền hết cho ngươi, khi đó ngươi sẽ trở nên vô địch thiên hạ, chẳng nở mày nở mặt hay sao?

Hư Trúc chắp hai tay, lại tiếp tục niệm kinh:

– Chúng sinh không có bản ngã nên vui buồn sướng khổ đều là do duyên mà thành. Nếu được những điều vinh dự cũng là do tích nhân từ trước tạo ra nên hôm nay mới được như thế. Đến khi duyên hết rồi thì trở lại là không, có gì mà vui đâu? Được hay mất cũng đều là do duyên chứ cái tâm không hề tăng hay giảm.

Đồng Mỗ quát lên:

– Hứ hứ! Chỉ ba lăng nhăng bá xàm bá láp! Ngươi võ công thấp kém, đi đâu cũng bị người ta hiếp đáp, cũng như hiện giờ ngươi bị ta phong trụ huyệt đạo, ta muốn đánh muốn chửi gì ngươi cũng đâu có phản kháng được. Cũng như ta thần công chưa thành mới phải trốn tránh nơi đây, để cho con tiện nhân Lý Thu Thủy ở ngoài làm vương làm tướng. Sư phụ ngươi cho ngươi bức tranh, chẳng phải là bảo ngươi đi tìm người truyền thụ võ công để đánh bại tiểu quỉ Đinh Xuân Thu hay sao? Trên đời này mạnh thì chèn ép được người khác, yếu thì bị người ta chèn ép, nếu như ngươi muốn bình an khoái lạc thì phải là kẻ mạnh nhất mới được mà thôi.

Hư Trúc lại tiếp tục niệm kinh:

– Người đời đắm chìm trong mê muội, đâu đâu cũng tham lam cầu chút danh. Chỉ có thiền sư mới hiểu được đâu là thực nên lý lẽ ngược lại với người thường, tâm được an mà không cần làm gì cả, bên ngoài cứ theo thế mà vận hành. Ba thế giới đều khổ cả, có ai được yên đâu? Kinh có viết: “Còn cầu thì còn khổ, chỉ hết cầu mới sướng mà thôi.”

Hư Trúc tuy không có tài biện thuyết nhưng kinh văn này y thuộc làu làu. Thiên Nhập Đạo Tứ Hạnh Kinh này là do Đàm Lâm chép ra, mà Đàm Lâm là học trò của đạt Ma khi ông từ Nam Thiên Trúc qua Trung Hoa, là cuốn kinh chép những lời nói của sư tổ, tuy chỉ có vài trăm chữ nhưng đã là sư chùa Thiếu Lâm thì người nào cũng phải đọc. Y thuận miệng tụng kinh nhưng câu nào câu nấy đều phản bác những lời của Đồng Mỗ.

Đồng Mỗ bản tính vốn rất là hiếu thắng ngang ngược, mấy chục năm nay nói ra câu nào thật chẳng khác gì pháp dụ, thị tì bộc phụ dưới tay có ai dám cãi mụ ta một câu, ngay cả những kỳ nhân dị sĩ của ba mươi sáu động, bảy mươi hai đảo tuy đều là những kẻ hào kiệt cao ngạo cũng phải răm rắp tuân theo, coi bà ta chẳng khác gì thần tiên, ngờ đâu hôm nay lại bị một chú tiểu đốp chát khiến cho phải ứ họng không cãi vào đâu được.

Đồng Mỗ cực kỳ tức tối, giơ chưởng phải lên định đánh xuống đầu Hư Trúc nhưng bàn tay vừa sắp đụng vào huyệt Bách Hội thì chợt nghĩ ra: “Nếu ta đánh chết tiểu hòa thượng này, y vô tri vô giác, chẳng hóa ra mình sai mà hắn đúng hay sao, chậc chậc, trên đời này lẽ nào để cho hắn được lợi như thế?” Nghĩ thế bèn thu chưởng lại, tự mình điều tức vận công.

Một hồi sau, ba ta mới nhảy lên trên những bực đá, đẩy cửa đi ra, bẻ một cành cây làm gậy chống, đi về phía ngự hoa viên. Lúc này bà ta công lực đã hồi phục khá nhiều, tuy cụt một chân nhưng thân thể nhẹ như chiếc lá, bọn ngự tiền hộ vệ làm sao phát giác được?

Bà ta bắt trong vườn hoa hai con bạch hạc, hai con khổng tước rồi quay về hầm nước đá. Hư Trúc nghe tiếng đi ra, lại nghe tiếng đi về, rồi nghe chim kêu oác lên liền niệm mấy câu A Di Đà Phật, không biết làm sao hơn, đành có sao chịu vậy.

Ngày hôm sau đến giờ ngọ, trong băng khố tối đen không biết ngày đêm nhưng chân khí trong người Đồng Mỗ dâng lên, biết đã đến giờ luyện công, liền cắn đứt cổ một con hạc hút máu. Bà ta luyện công xong rồi, lại cắn cổ một con bạch hạc khác. Hư Trúc nghe tiếng bèn khuyên giải:

– Tiền bối, con chim đó bà để đến mai cũng được, giết thêm một mạng có ích gì?

Đồng Mỗ cười đáp:

– Ngươi thật tốt bụng, ta giết cho ngươi ăn đấy chứ.

Hư Trúc hết sức kinh hãi vội đáp:

– Không! Không! Tiểu tăng nhất định không ăn đâu.

Đồng Mỗ vung tay trái ra, nắm lấy dưới cằm y, Hư Trúc không cách gì kháng cự, miệng đành há hốc ra. Đồng Mỗ lật con hạc, trút máu vào trong miệng chú tiểu. Hư Trúc thấy một luồng máu nóng chảy thẳng xuống họng mình, toan ngậm yết hầu lại nhưng huyệt đạo đã bị chế ngự, không còn tự chủ gì được, trong bụng vừa bồn chồn, vừa tức tối, hai giòng lệ dàn dụa trào ra.

Đồng Mỗ trút hết máu hạc rồi, tay phải đè vào huyệt Linh Đài ở sau lưng Hư Trúc, giúp cho chân khí vận chuyển, sau đó lại điểm các huyệt Quan Nguyên, Thiên Đột, khiến cho y không cách nào nôn ra được nữa, cười hì hì nói:

– Tiểu hòa thượng, giới luật cửa Phật không ăn đồ huân tinh của ngươi thế đã gọi là phá chưa? Giới thứ nhất phá rồi thì giới thứ hai có còn giữ được chăng? Hứ, trên đời này kẻ nào dám chống lại ta thì ta sẽ đối phó đến kỳ cùng. Nói tóm lại, ta sẽ không để cho ngươi làm hòa thượng được nữa.

Hư Trúc tức đến chết được, nghẹn ngào không nói ra lời. Đồng Mỗ cười nói:

– Trong kinh có viết rằng: “Cầu cái gì cũng đều khổ cả, chỉ có vô cầu mới là sung sướng thôi.” Ngươi một lòng một dạ tuân thủ giới luật Phật môn, thế là cầu rồi còn gì, cầu mà không được trong lòng sinh ra khổ sở. Ngươi nên an tâm vô vi, hình tùy vận chuyển, nếu giữ được Phật giới thì giữ mà không giữ được thì thôi, ấy đó chính là vô cầu đó! Ha ha! Ha ha!

Cứ như thế hơn hai tháng trời, Đồng Mỗ đã hồi phục được công lực bằng năm tám mươi tuổi, ra vào băng khố cũng như ngự hoa viên vô hình vô ảnh chẳng khác gì ma quỉ, nếu không phải vì còn e ngại Lý Thu Thủy thì đã rời hoàng cung rồi. Mỗi ngày sau khi uống máu luyện công thì bà ta lại điểm huyệt Hư Trúc, lấy máu tươi, thịt sống các loại cầm thú nhét vào mồm Hư Trúc cho xuống ruột, đợi hai giờ sau, đồ ăn trong bụng Hư Trúc tiêu hóa hết rồi, không cách gì có thể ụa ra được, lúc đó mới giải huyệt cho y. Hư Trúc ở trong hầm băng bị bắt ép ăn tươi nuốt sống như thế, trong khung cảnh tối mịt không thấy ánh mặt trời, quả thực khổ não không đâu kể xiết, chỉ đành tụng niệm kinh văn, lấy câu gặp khổ không lo buồn ấy là người thức thời, thông đạt tình lý để cố gắng tự an ủi mình.

Hôm đó Đồng Mỗ lại nghe y lèm bèm tụng niệm cái gì mà người tu đạo nếu gặp cảnh khổ thì nên nghĩ đến các kiếp trước của mình, với chẳng cam tâm chịu khổ không buông lời oán than bèn cười khẩy mà bảo:

– Bao nhiêu thỏ hạc hươu công các loại tanh hôi ngươi đã nếm sạch rồi, tu hành sao nổi? Còn gì nữa mà kinh với kệ?

Hư Trúc đáp:

– Tiểu tăng bị tiền bối ép uổng, không phải do tự nguyện, không thể nói là phá giới được.

Đồng Mỗ cười nhạt:

– Thế nếu không ai bức bách ngươi thì ngươi nhất định không phá giới hay sao?

Hư Trúc đáp:

– Tiểu tăng giữ mình trong sạch, nhất định không làm bại hoại qui củ Phật môn.

Đồng Mỗ nói:

– Được, để thử xem sao.

Hôm đó bà ta không ép Hư Trúc uống máu ăn thịt. Hư Trúc mừng lắm, luôn mồm cảm tạ. Ngày hôm sau bà ta cũng không bắt Hư Trúc ăn mặn, nhưng bụng y đói đến sôi lên sùng sục bèn nói:

– Tiền bối, thần công của bà đã luyện xong, không còn cần tiểu tăng hầu hạ nữa. Vậy tiểu tăng xin cáo từ.

Đồng Mỗ nói:

– Ta chưa cho ngươi đi.

Hư Trúc đáp:

– Tiểu tăng bụng đói lắm, vậy phiền tiền bối kiếm cho chút rau dưa cơn trắng ăn cho qua bữa.

Đồng Mỗ đáp:

– Thế thì được.

Nói xong điểm huyệt y để Hư Trúc không thể nào đào tẩu rồi tự mình đi ra. Chẳng bao lâu bà ta đã quay trở về băng khố. Hư Trúc ngửi thấy mùi thơm sực nức, nước dãi chảy ra đầy mồm, cạch cạch cạch Đồng Mỗ đã để ba cái bát xuống trước mặt nói:

– Một bát là thịt quay, một bát là gà xối mỡ, còn một bát là cá chép chưng đường, mau ăn đi.

Hư Trúc kinh hãi nói:

– A Di Đà Phật! Tiểu tăng thà chết chứ không ăn.

Ba bát thịt quay cá hấp bốc mùi thơm xông vào mũi, y cố gắng nén nhịn, lẩm nhẩm đọc kinh. Đồng Mỗ thò tay bốc thịt gà ăn, miệng nhai chóp chép, luôn mồm tấm tắc ra chiều ngon lành lắm, Hư Trúc vẫn chỉ tiếp tục niệm Phật.

Sang ngày thứ ba Đồng Mỗ lại đến ngự trù lấy mấy bát đồ mặn đem về, nào là đùi hầm, hải sâm, bàn tay gấu, vịt quay, hương thơm lại càng nồng nàn. Hư Trúc tuy đói đến không còn chút hơi sức nào nhưng vẫn cố nhịn không ăn. Đồng Mỗ nghĩ thầm: “Trước mặt ta ngươi còn giữ kẽ nên nhất định không ăn chứ gì!” Nghĩ thế bèn đi ra ngoài hầm băng, một hồi lâu chưa chịu về, nghĩ thầm: “E rằng không thể nào ngươi không ăn vụng cho được!” Ngờ đâu khi trở lại lấy mấy bát đồ ăn ra chỗ sáng xem xét, hóa ra đến một giọt canh cũng không đụng đến.

Qua ngày thứ chín, Hư Trúc đến niệm kinh cũng không còn sức, chỉ nhai đỡ mấy miếng băng cho đỡ khát chứ nhất định không chịu thò tay lấy đồ ăn mặn đặt ngay trước mặt. Đồng Mỗ tức quá, giơ tay chộp lấy ngực y, cầm ngay bát thịt quay từng miếng nhét vào miệng Hư Trúc. Tuy bà ta ép cho Hư Trúc ăn mặn được nhưng thấy rằng quả là phen đấu trí này mình đã thua, trong cơn cuồng nộ, bốp bốp liên tiếp tát cho y đến ba bốn chục cái liền, vừa đánh vừa chửi:

– Đồ hòa thượng chết bầm, ngươi chống lại mỗ mỗ thì cho mi biết tay ta.

Hư Trúc không giận mà cũng không tức, chỉ lẩm nhẩm đọc kinh.

Hôm đó đang mơ màng, trong giấc điệp đột nhiên Hư Trúc ngửi thấy mùi hương thoang thoảng, không phải thơm như mùi trầm đốt trước Phật điện, cũng chẳng phải mùi thịt mùi cá, chỉ thấy toàn thân sảng khoái không biết bao nhiêu mà kể, trong cơn mơ mơ hồ hồ, bỗng thấy vật gì mềm mềm nằm tựa lên ngực mình khiến y kinh ngạc tỉnh giấc, đưa tay mò thử thấy nơi bàn tay chạm phải nhẵn nhụi ấm áp, hóa ra là một người hoàn toàn không mặc quần áo gì cả. Y hoảng hốt kêu lên:

– Tiền bối, bà… bà sao thế này?

Người kia đáp:

– Ta… ta đang ở đâu đây? Sao lại lạnh thế?

Âm thanh kiều mị chính là tiếng một cô gái chứ không phải là Đồng Mỗ. Hư Trúc kinh hãi đến chết sững, run run hỏi:

– Cô… cô… là ai?

Thiếu nữ đáp:

– Ta… ta… lạnh quá, thế ngươi là ai?

Vừa nói vừa tựa vào người Hư Trúc. Hư Trúc toan đứng lên tránh ra chỗ khác, tay trái đưa ra đỡ lấy vai cô gái, tay phải giữ lấy tấm eo thon. Năm nay y đã hai mươi bốn tuổi, trong suốt hai mươi bốn năm nơi chùa Thiếu Lâm chỉ biết niệm kinh tham thiền, trước giờ chỉ mới nói chuyện với ba người đàn bà là A Tử, Đồng Mỗ và Lý Thu Thủy. Thế nhưng yêu sắc đẹp, thích đàn bà là chuyện trời sinh, tuy Hư Trúc cẩn thủ giới luật nhưng mỗi khi ngày xuân ấm áp, chim kêu hoa nở, cũng không khỏi rộn ràng trong lòng nhen nhúm chuyện gái trai. Có điều y chưa từng biết mùi vị đàn bà ra sao, chỉ tưởng tượng nên không khỏi suy nghĩ mông lung, cũng chẳng bao giờ dám đề cập với sư huynh sư đệ. Lúc này tay y chạm phải làn da mịn màng mềm mại của cô gái, trái tim tưởng chừng như muốn nhảy từ lồng ngực ra ngoài, nhưng lại không sao buông ra được.

Cô gái ậm ừ một tiếng, quay người lại, đưa tay bá cổ anh chàng. Hư Trúc chỉ cảm thấy hơi thở nàng phả ra thơm như lan, mùi son môi nồng nàn, khiến cho trời đất quay cuồng, toàn thân run rẩy, ấp úng:

– Cô… cô… cô…

Thiếu nữ nũng nịu:

– Thiếp sao bên ngoài thì lạnh quá mà trong lòng lại nóng bừng.

Hư Trúc không còn tự chủ nỗi nữa, hai tay hơi ghì kéo cô ta vào lòng. Cô gái lại ậm ừ mấy tiếng, hai bên cùng chúm môi ghé miệng đặt một nụ hôn.

Thiền môn công phu của phái Thiếu Lâm Hư Trúc tu tập được đã bị Tiêu Dao Tử hóa tán hết cả rồi, bao nhiêu định lực mất hết, chỉ còn là một thanh niên chưa từng biết mùi đời, nay ở trong cảnh gợi cảm thế này thì còn làm sao kháng cự nổi, thành thử mỗi lúc ôm cô gái một chặt hơn, trong giây lát thần trí đâu đâu không còn biết ra sao nữa. Còn cô gái thì nóng rực như thiêu, đón nhận ngay Hư Trúc là người bạn tình.

Không biết bao lâu, lửa dục của Hư Trúc dần dần lắng xuống, hoảng hốt kêu Chết rồi! tưởng chừng như muốn nhảy dựng lên. Thế nhưng thiếu nữ vẫn ôm chặt lấy Hư Trúc, nũng nịu:

– Đừng,… đừng… đừng bỏ em.

Hư Trúc bấy giờ thần trí đã tỉnh táo nhưng chỉ thoáng qua trong chớp mắt rồi lại ôm cô gái vào lòng, chìm trong thuyền tình bể ái, dường như không biết thế nào cho đủ. Hai người quấn quít bên nhau, lại thêm hơn một nửa giờ nữa, thiếu nữ mới thỏ thẻ hỏi:

– Hảo ca ca, chàng là ai thế?

Mấy tiếng đó nghe thật đằm thắm êm tai thế nhưng vào tai Hư Trúc thật không khác gì tiếng sét giữ trời, run run đáp:

– Ta… ta… sai lầm quá lắm rồi!

Cô gái ỡm ờ:

– Chàng làm gì mà bảo là sai lầm?

Hư Trúc ấp úng mãi không sao trả lời được, chỉ lắp bắp:

– Ta… ta… ta là…

Đột nhiên dưới hông y tê đi, đã bị điểm trúng huyệt đạo, rồi một chiếc chăn phủ lên, người con gái trần truồng kia đã tuột ra khỏi vòng tay. Hư Trúc kêu lên:

– Cô… cô đừng đi, đừng đi!

Trong đêm tối có mấy tiếng cười khẩy, chính là Đồng Mỗ. Hư Trúc hoảng hốt tưởng chừng như muốn ngất đi, nằm phục dưới đất, đầu óc trống rỗng, chỉ nghe tiếng Đồng Mỗ bồng cô gái chạy ra khỏi hầm băng.

Chẳng bao lâu Đồng Mỗ đã quay trở lại, cười hỏi:

– Này chú tiểu, ta cho chú mày hưởng tận diễm phúc nhân gian, bây giờ tạ ơn ta thế nào đây?

Hư Trúc luống cuống:

– Tôi… tôi…

Trong lòng rối như mớ bòng bong, không nói được gì. Đồng Mỗ giải huyệt cho y, cười hỏi:

– Đệ tử Phật môn có phải giữ giới tà dâm không nhỉ? Cái này là chính ngươi phạm giới, hay là bị mỗ mỗ bức bách? Ngươi nói một đằng, làm một nẻo, tiểu hòa thượng phong lưu háo sắc, thử nói ta nghe, thế là sau rốt mỗ mỗ thắng hay là ngươi thắng? Ha ha! Ha ha! Ha ha!

Tiếng cười càng lúc càng to, xem ra cực kỳ đắc ý. Hư Trúc chợt hiểu ra, Đồng Mỗ vì bực y thà chết chứ không ăn mặn nên đã đi bắt một cô gái về, dụ cho y phạm vào dâm giới, không khỏi hối hận lại thêm hổ thẹn, đột nhiên tung người lên, lao đầu vào một khối băng, nghe bình một tiếng lớn, ngã lăn ra đất.

Đồng Mỗ hoảng hốt, không ngờ chú tiểu này tính tình lại cương cường đến thế, vừa mới hưởng cái thú ôn nhu xong, đã toan tự tận, vội vàng giơ tay kéo y lên xem thử, cũng may mũi vẫn còn thở thế nhưng đầu sứt mất một miếng, máu chảy ồng ộc. Bà ta vội vàng rịt vết thương, cho Hư Trúc uống một viên Cửu Chuyển Hùng Xà Hoàn, miệng mắng:

– Ngươi khùng à? Nếu trong người mi không có Bắc Minh chân khí hộ thể thì va đầu như thế ắt là đi đời nhà ma rồi!

Hư Trúc sụt sùi nói:

– Tiểu tăng tội nghiệt thâm trọng, hại người mà hại cả mình, không còn xứng đáng làm người nữa.

Đồng Mỗ cười:

– Ha ha! Nếu nhà sư nào hễ phạm giới đều tự tử cả thì trên đời này còn được bao nhiêu hòa thượng nữa?

Hư Trúc chưng hửng, nghĩ lại tự kết liễu đời mình là đại kỵ của nhà Phật, mình trong cơn phẫn khích hóa ra đã phạm giới. Y ngồi tựa vào khối băng, không biết phải tính thế nào, trong lòng tự oán tự trách, tuy ăn năn nhưng cũng bâng khuâng nhớ đến thiếu nữ kia, bao nhiêu êm đềm đằm thắm, cuồn cuộn dâng lên trong đầu, đột nhiên hỏi:

– Vị… vị cô nương đó, là ai thế?

Đồng Mỗ cười khanh khách nói:

– Cô gái đó năm nay mười bảy tuổi, xinh tươi thanh nhã, không ai sánh kịp.

Mới rồi trong hầm tối đen, Hư Trúc không thấy diện mạo cô gái như thế nào, nhưng da thịt gần gũi, thỏ thẻ bên tai, chỉ nghĩ cũng đủ biết là một giai nhân nghiêng nước nghiêng thành, bây giờ nghe Đồng Mỗ nói là đoan lệ tú nhã, vô song vô đối, tự nhiên thở dài một tiếng. Đồng Mỗ mỉm cười:

– Ngươi có nhớ đến nó hay không?

Hư Trúc không dám nói láo nhưng cũng không dám đương nhiên thừa nhận, chỉ đành thở dài thêm một lần nữa. Trong mấy tiếng đồng hồ sau đó, Hư Trúc lúc nào cũng mơ mơ màng màng, Đồng Mỗ lại để mấy bát thịt vịt, thịt gà toàn đồ mặn trước mặt, y cảm thấy không còn gì để giữ nữa, nghĩ thầm: “Ta nay thành tội nhân của cửa Phật rồi, đã bái nhập môn phái khác, lại phạm vào sát giới, dâm giới, còn nói gì đệ tử thiền môn được nữa?” Y liền cầm gà cầm thịt lên ăn, có điều ăn mà chẳng thấy ngon lành gì, ngơ ngơ ngẩn ngẩn hai dòng lệ chứa chan. Đồng Mỗ cười nói:

– Cứ theo thiên tính mà làm, ấy mới là chân nhân, là một hảo tiểu tử.

Lại thêm hai giờ nữa, Đồng Mỗ lại đi bồng cô gái lõa thể kia quấn chăn đem về, để vào lòng y, rồi bỏ lên tầng trên của hầm băng, bỏ mặc hai người ở dưới tầng thứ ba. Thiếu nữ lửng lơ thở hắt một hơi nói:

– Sao thiếp lại có một cơn mộng lạ, sợ hết hồn, mà lại… mà lại…

Hư Trúc hỏi:

– Mà lại làm sao?

Cô gái giơ tay bá cổ y dịu dàng nói:

– Mà lại sung sướng.

Nói rồi đưa má phải của mình cọ lên má trái Hư Trúc. Hư Trúc chỉ thấy cô gái mặt nóng bừng bừng, không khỏi động tình, đưa tay ôm lấy vòng eo thon. Cô gái hỏi:

– Hảo ca ca ơi, liệu có phải em đang nằm mơ chăng? Nếu bảo rằng nằm mơ, sao thiếp lại thấy rõ là chàng đang ôm thiếp? Thiếp sờ thấy mặt chàng đây mà, lại sờ thấy cả ngực chàng, cả cánh tay nữa nè.

Nàng vừa nói vừa nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt, bộ ngực và cánh tay Hư Trúc vừa nói:

– Còn như bảo không phải là nằm mơ thì sao thiếp rõ ràng đang nằm ngủ trên giường, rồi bỗng nhiên… bỗng nhiên quần áo đâu mất hết, tới cái nơi vừa tối tăm vừa lạnh ngắt thế này? Ở đây tối thật lạnh thật nhưng lại có chàng kề bên, có chàng đang chờ đợi em, yêu thương em, âu yếm em?

Hư Trúc nghĩ thầm: “Thì ra cô bị Đồng Mỗ bắt cóc, vẫn mơ mơ màng màng, thần trí chưa tỉnh táo.” Lại nghe thiếu nữ thỏ thẻ bên tai:

– Bình thời mỗi lần thiếp nghe tiếng người đàn ông lạ là đã bẽn lẽn sượng sùng, sao khi đến đây rồi, thiếp lại… lại tâm thần bay bổng, không còn tự chủ được nữa? Hứ, bảo là nằm mơ thì lại không phải là mơ, mà bảo là không phải nằm mơ thì lại giống như nằm mơ. Đêm hôm qua nằm mơ đã kỳ, hôm nay sao lại, không lẽ… không lẽ… hay là hai đứa mình có nhân duyên từ kiếp trước? Hảo ca ca, chàng là ai thế?

Hư Trúc mất cả hồn vía ấp úng:

– Ta… ta là…

Y định nói “ta là chú tiểu” nhưng rồi không thể nói ra. Thiếu nữ bất ngờ giơ tay bịt miệng Hư Trúc nói nhỏ:

– Chàng đừng nói cho thiếp biết làm chi, thiếp… thiếp trong lòng sợ hãi lắm.

Hai tay Hư Trúc đang ôm cô gái kéo ghịt lại, hỏi:

– Nàng sợ cái gì?

Thiếu nữ đáp:

– Thiếp sợ một khi chàng mở miệng nói ra, giấc mơ của thiếp liền biến mất khiến cho tỉnh lại. Chàng là người tình trong mộng của thiếp, vậy thiếp gọi chàng là Mộng Lang, Mộng Lang, Mộng Lang, chàng nghĩ xem cái tên đó có êm tai không?

Bàn tay nàng đang bịt miệng Hư Trúc đưa chệch sang vuốt ve đôi mắt, chiếc mũi, vừa như vỗ về, lại như dùng tay thay mắt, muốn xem hình dạng tướng mạo người yêu ra sao. Bàn tay mềm mại kia lần đến mí mắt, rồi lên đến trán, rồi sau cùng lên tới đầu. Hư Trúc hoảng hốt nghĩ thầm: “Chết rồi! Nàng sờ tới cái đầu trọc của ta.” Ngờ đâu cô gái lại sờ đến một chùm tóc ngắn. Thì ra Hư Trúc đã ở nơi hầm băng đến hơn hai tháng, cái đầu trọc nay đã tóc đã dài đến ba tấc. Thiếu nữ dịu dàng hỏi:

– Mộng Lang, sao tim chàng đập mạnh thế? Sao chàng cũng không nói năng gì cả?

Hư Trúc đáp:

– Ta… lòng ta cũng như nàng, vừa sung sướng, vừa lo sợ. Ta làm ô uế tấm thân băng thanh ngọc khiết của nàng rồi, dẫu chết vạn lần cũng không thể báo đáp cho tình nàng được nữa.

Thiếu nữ nói:

– Ấy chàng đừng nói thế, chúng mình chẳng qua chỉ ở trong giấc mơ thôi, đừng sợ gì cả. Thế chàng gọi em là gì?

Hư Trúc đáp:

– Ồ, nàng là cô tiên trong mộng của ta, ta gọi nàng là Mộng Cô, được chăng?

Thiều nữ vỗ tay reo lên:

– Hay lắm, chàng là mộng lang của thiếp, còn thiếp là mộng cô của chàng. Cả hai chúng mình cùng có chung một giấc mơ thật đẹp, mãi mãi không bao giờ tỉnh lại.

Nói đến tâm tình nồng thắm, hai người lại đắm chìm vào giấc mơ không biết đây là chân hay là huyễn, là nơi trần thế hay là cõi thiên đường?

Mấy giờ sau, Đồng Mỗ lại dùng chăn bao cô gái lại, đem đi mất. Ngày hôm sau, Đồng Mỗ lại đem cô gái đến xum họp cùng Hư Trúc, hai người gặp nhau ngày thứ ba, ý tưởng mơ màng lắng dần, nỗi e thẹn cũng bớt, cùng nhau ân ái thật thỏa tình. Có điều Hư Trúc trước sau vẫn không dám nói rõ sự thực hai người vì sao lại gặp nhau, cô gái thì vẫn tưởng mình đang trong cơn huyễn cảnh, cũng không đề cập đến tình trạng của mình trước khi mình rơi vào giấc mộng thì sao.

Ba ngày ân ái triền miên khiến cho Hư Trúc cảm thấy nơi hầm băng lạnh lẽo tối tăm này quả là một thế giới cực lạc, còn phải qui y Phật pháp để tìm giải thoát làm gì?

Đến ngày thứ tư, Hư Trúc sau khi ăn mấy món bàn tay gấu, thịt hươu các loại mỹ vị Đồng Mỗ mang đến, chắc mẩm bà ta sẽ lại đem thiếu nữ về cho mình gặp gỡ vui vầy, ngờ đâu hết đứng lại ngồi, Đồng Mỗ vẫn ngồi yên không động đậy. Hư Trúc thật chẳng khác nào con kiến bò trong chảo nóng, bồn chồn không yên, mấy lần toan mở miệng hỏi thăm nhưng lại không dám. Chờ ngong ngóng như thế đến hơn hai giờ, thái độ sốt ruột của y Đồng Mỗ đều nghe thấy cả, nhưng vẫn mặc kệ. Hư Trúc không còn nhịn nổi nữa, ấp úng hỏi:

– Tiền bối, cô nương đó… là… là cung nữ trong hoàng cung chăng?

Đồng Mỗ hừ một tiếng, không trả lời. Hư Trúc nghĩ thầm: “Bà không trả lời thì ta không hỏi nữa.” Thế nhưng nghĩ đến tình ý ôn nhu của cô gái, quả thực tâm viên ý mã, không tài nào thúc ước được, cố nhịn một hồi, đành phải van lơn:

– Xin bà làm ơn nói cho vãn bối biết.

Đồng Mỗ nói:

– Hôm nay không được nói gì nữa, đến mai hãy hay.

Hư Trúc tuy ruột nóng như lửa đốt nhưng không dám nói gì thêm. Y gắng gượng đợi đến hôm sau, khi ăn xong mới mở miệng:

– Tiền bối…

Đồng Mỗ chặn lại:

– Ngươi muốn biết cô nương đó là ai thì có gì khó khăn đâu? Dẫu như ngươi muốn cùng nàng ta đêm cũng như ngày hai bên chung sống, mãi mãi không phân ly, cũng thật dễ dàng…

Hư Trúc mừng hết cỡ, như cởi tấm lòng không sao nói ra được. Đồng Mỗ lại tiếp:

– Thế ngươi có muốn không?

Hư Trúc nhất thời không dáp trả lời, chỉ ấp úng nói:

– Vãn bối thật không biết làm sao báo đáp.

Đồng Mỗ nói:

– Ta cũng chẳng cần ngươi báo đáp gì cả. Có điều môn Bát Hoang Lục Hợp Duy Ngã Độc Tôn Công của ta còn vài ngày nữa mới luyện xong, mấy ngày đó yếu khẩn quan đầu, không thể nào sao nhãng được, đến thực phẩm cũng không dám ra ngoài lấy nên đồ ăn sống chín ta đã gom về đây rồi. Ngươi muốn gặp cô gái xinh đẹp kia thì phải đợi ta đại công cáo thành đã.

Hư Trúc thất vọng lắm, mấy ngày đó ăn không ngồi rồi, chắc hẳn nhớ nhung khổ sở nhưng biết rằng lời nói của Đồng Mỗ là thật, đành đáp lời:

– Vâng! Mọi việc cứ theo lời tiền bối dạy bảo.

Đồng Mỗ lại tiếp:

– Một khi thần công ta luyện thành rồi sẽ lập tức đi tìm con tiện nhân Lý Thu Thủy để thanh toán món nợ. Con tiện nhân đó vốn dĩ không phải là địch thủ của ta, có điều ta không may bị nó chặt đứt một chân, chân khí bị tổn thương rất lớn; mối đại thù có báo được hay không ta cũng chưa có gì làm chắc chắn. Vạn nhất nếu ta chết về tay con tiện nhân đó, không còn cách gì đưa cô nương đó đến với ngươi được, âu cũng là ý trời, đành vậy biết làm sao. Trừ phi… trừ phi…

Hư Trúc trống ngực đánh thòm thòm, vội hỏi:

– Trừ phi làm sao?

Đồng Mỗ đáp:

– Trừ phi ngươi giúp được ta một tay.

Hư Trúc nói:

– Vãn bối võ công thấp kém, có giúp gì được tiền bối đâu?

Đồng Mỗ nói:

– Ta và con tiện nhân quyết đấu, thua được chỉ trong đường tơ kẽ tóc. Nó muốn thắng ta cũng thật khó khăn, mà ta giết được nó cũng không phải dễ. Từ hôm nay trở đi, ta lại dạy ngươi pho công phu Thiên Sơn Lục Dương Chưởng. Đợi khi ta và con tiện nhân giao đấu đến lúc khẩn cấp, ngươi sử dụng lộ chưởng pháp này, chỉ cần đụng được vào người nó, chân khí con tiện nhân sẽ lập tức tiết ra, thể nào cũng thua.

Hư Trúc trong lòng quả là khó nghĩ tính thầm: “Ta tuy phạm giới thật, dẫu không thành đệ tử cửa Phật, nhưng bảo ta giúp bà ta giết người, những ác sự đó thật sái lương tâm, không thể nào làm được.” Y bèn nói:

– Tiền bối muốn giúp cho một tay đúng ra vãn bối phải vâng lời, nhưng nếu vì thế mà bà giết được kẻ địch thì tội nghiệt vãn bối thật thâm trọng, vào cảnh trầm luân, vạn kiếp không thể siêu sinh.

Đồng Mỗ bực tức nói:

– Hứ, cái thứ sư mô chết toi, ngươi đi tu đã không xong sao nay lại còn giữ cái dạ thầy chùa, còn ra trò gì nữa? Những kẻ tệ hại như Lý Thu Thủy, giết đi có gì là tội nghiệt?

Hư Trúc đáp:

– Dẫu là kẻ đại gian đại ác thì cũng nên giáo huấn cảm hóa, không nên chém giết bừa bãi.

Đồng Mỗ cơn giận bừng lên, gay gắt nói:

– Ngươi không nghe lời ta thì đừng tính tới chuyện gặp lại cô nương đó. Ngươi nghĩ cho kỹ đi.

Hư Trúc lặng thinh không đáp, chỉ còn biết thầm niệm Phật mà thôi. Đồng Mỗ thấy y hồi lâu không lên tiếng, vui mừng nói:

– Ngươi vì tiểu mỹ nhân kia nên bằng lòng, có phải không?

Hư Trúc đáp:

– Vì cái niềm vui của riêng mình mà làm chuyện tổn thương nhân mạng thì vãn bối quyết không thể theo. Nếu như đời này kiếp này không còn gặp lại được cô nương kia, âu cũng là tiền nhân hậu quả của kiếp trước. Túc duyên ký tận, vô khả cưỡng cầu. Đến như miễn cưỡng mà cầu còn chưa được huống hồ phải làm chuyện sai quấy, tàn ác mà cầu? Như thế lại càng không được nữa.

Y nói rồi lại tiếp tục niệm kinh:

– Cái nhân từ trước tạo thành mọi việc, duyên hết thì mọi việc cũng hết. Được hay mất cũng đều ở duyên nhưng cái tâm thì không thêm, không bớt.(36.3)

Tuy y nói thế nhưng nghĩ đến từ nay không còn được gặp lại người con gái kia, trong lòng không khỏi se lại. Đồng Mỗ nói:

– Ta hỏi lại ngươi thêm một lần nữa, ngươi có bằng lòng luyện Thiên Sơn Lục Dương Chưởng hay không?

Hư Trúc đáp:

– Quả thực không thể tuân lệnh, tiền bối lượng thứ cho.

Đồng Mỗ giận dữ nói:

– Vậy thì ngươi cút đi, cút đi cho xa, càng xa càng tốt.

Hư Trúc đứng lên, khom lưng vái chào nói:

– Tiền bối bảo trọng.

Y nghĩ đến cùng bà ta gần gũi bao lâu nay, mặc dù bị bà ta dẫn dụ cho mình phá giới, không còn có thể đi tu được nữa, nhưng cũng vì thế mà được gặp gỡ Mộng Cô, trong tâm tư sâu kín cũng thấy Đồng Mỗ với mình ơn huệ thì nhiều mà tổn hại thì ít, khi từ biệt không khỏi có chút bùi ngùi bèn nói:

– Mong tiền bối hết sức giữ mình, vãn bối không còn phục thị người được nữa.

Y quay người lại, đi lên bậc đá. Hư Trúc sợ Đồng Mỗ lại điểm huyệt mình ngăn không cho đi, vừa để chân vào thạch cấp liền phi thân vọt lên, lồng ngực chứa đầy Bắc Minh chân khí nên chỉ khoảnh khắc đã lên đến tầng thứ hai của hầm băng, rồi lại chạy tiếp lên tầng thứ nhất, đưa tay đẩy cửa. Bàn tay phải của y vừa chạm vào chiếc vòng cửa, bỗng thấy hai chân và sau lưng đau nhói, kêu lên:

– Ối chà!

Y biết mình đã bị Đồng Mỗ ám toán, thân hình lảo đảo, sau hai vai dường như bị kim đâm, lập tức ngã lăn ra. Chỉ nghe tiếng cười lạnh lẽo đầy ma quái của Đồng Mỗ:

– Ngươi đã trúng ám khí của ta rồi, có biết không?

Hư Trúc thấy vết thương ngứa ngáy từng chập, lại đau buốt như kim chích, chẳng khác gì hàng vạn con kiến cùng cắn một lượt liền nói:

– Dĩ nhiên phải biết.

Đồng Mỗ cười khẩy:

– Thế ngươi có biết ám khí này là gì không? Chính là Sinh Tử Phù đó.

Tai Hư Trúc ù lên, nghĩ đến cả bọn Ô Lão Đại mỗi khi nhắc đến lá bùa sinh tử này ai ai cũng sợ đến mất vía. Y vẫn tưởng Sinh Tử Phù là một mảnh giấy có thể ám quẻ làm người ta chết được, chứ có ngờ đâu lại là một loại ám khí, bọn Ô Lão Đại hung ác ngang ngược là thế, vậy mà bị Sinh Tử Phù chế ngự đều chịu ép một bề, chẳng nói thì cũng biết ám khí này lợi hại dường nào.

Lại nghe Đồng Mỗ tiếp:

– Sinh Tử Phù đã vào trong cơ thể rồi thì mãi mãi không bao giờ có thuốc giải. Bọn súc sinh Ô Lão Đại dám phản lại Phiêu Miểu Phong, chỉ vì không muốn bị Sinh Tử Phù khống chế, tưởng rằng có thể lên trên núi Phiêu Miểu ăn trộm được pháp môn phá giải Sinh Tử Phù. Bọn cẩu tặc đó si tâm vọng tưởng, nên mới có giấc mộng điên rồ kia, chứ phép giải bùa sinh tử của mỗ mỗ làm sao có thể ăn trộm được?

Hư Trúc thấy chỗ bị trúng thương càng lúc càng ngứa, mà càng lúc lại càng sâu, chưa tới thời gian một bữa ăn thì ngũ tạng lục phủ chỗ nào cũng ngứa, chỉ muốn lao đầu vào tường chết quách cho xong để khỏi phải chịu nỗi khổ này, nhịn không nổi phải lên tiếng rên rỉ. Đồng Mỗ nói:

– Ngươi có biết hai chữ sinh tử trong Sinh Tử Phù là sao không? Bây giờ đã hiểu chưa?

Hư Trúc trong bụng nói thầm: “Biết rồi! Biết rồi! Ấy là sống không được, chết không xong.” Thế nhưng y chỉ có thể rên xiết chứ nào còn hơi sức đâu mà trả lời. Đồng Mỗ lại tiếp:

– Trước khi ra đi, ngươi hai lần nhắc lại nhắn ta cố gắng bảo trọng, trong lời nói xem ra có chiều thiết tha lo lắng, quả không phải là một đứa trẻ vô lương tâm. Huống chi ngươi lại cứu tính mạng mỗ mỗ, Thiên Sơn Đồng Mỗ ân oán phân minh, có thưởng mà cũng có phạt, ngươi so với bọn Ô Lão Đại chó chết kia không phải cũng như nhau. Trên người ngươi mỗ mỗ cấy Sinh Tử Phù, ấy là phạt, nhưng lại cho ngươi cách giải, ấy là thưởng.

Hư Trúc phều phào:

– Thế nhưng cũng xin nói trước, nếu tiền bối dùng cái này để uy hiếp, ép vãn bối làm chuyện… làm chuyện thương thiên hại lý thì tôi… tôi… tôi thà chết chứ không… không… không…

Hai chữ khuất phục y cố gắng mãi mà vẫn không nói ra lời. Đồng Mỗ cười khẩy nói:

– Hừ, cứ bộ dạng ngươi xem ra cũng là một kẻ cứng cỏi đấy. Thế nhưng sao lại cứ lắp ba lắp bắp không nói ra được? Ngươi có biết An động chủ vì sao mà cà lăm hay không?

Hư Trúc kinh hoảng kêu lên:

– Y năm xưa vì trúng phải Sinh… Sinh… mà đau quá hóa ra… nói… nói…

Đồng Mỗ nói:

– Ngươi biết thế là được. Lá bùa sinh tử này một khi phát tác, càng ngày càng ghê gớm hơn, ngứa ngáy đủ chín chín tám mươi mốt ngày, sau đó từ từ bớt dần, tám mươi mốt ngày sau, lại tăng lên, cứ thế mà trở lại từ đầu, không bao giờ dứt. Mỗi năm ta sai người tuần hành các đảo các động, ban cho thuốc giảm đau bớt ngứa thì Sinh Tử Phù trong vòng một năm mới không phát tác.

Hư Trúc bấy giờ mới vỡ lẽ ra, các động chủ đảo chủ vì sao đối với Đồng Mỗ kính sợ chẳng khác thần minh, cam chịu đánh đập, chẳng qua chỉ mong có thuốc sống qua một năm bình an. Nếu đúng thế thì mình từ nay suốt đời sẽ làm thân trâu ngựa cho bà ta sai khiến hay sao?

Đồng Mỗ cùng Hư Trúc sống gần gũi đã sắp tròn ba tháng nên cũng hiểu được tính nết rồi, biết chú tiểu này bề ngoài thì ôn hòa nhưng trong lòng lại cứng cỏi, đối với người hết sức khiêm cung nhưng trong lòng lại cực kỳ câu chấp, quyết không để cho người ta áp bức mà chịu khuất phục bèn nói:

– Ta nói rồi, ngươi so với bọn súc sinh Ô Lão Đại không phải như nhau, mỗ mỗ không cần phải hàng năm cho người đem thuốc trấn thống chỉ dưỡng đến cho ngươi, khiến cho ngươi ngày ngày trong dạ không an, ăn chẳng biết ngon, ngủ không đẫy giấc. Trên người mi mỗ mỗ đã cấy chín lá bùa sinh tử, ta sẽ dạy cho ngươi cách trừ bỏ, nhổ cỏ tận gốc, không bao giờ còn lo hậu hoạn.

Hư Trúc đáp:

– Nếu thế, xin đa… đa… đa…

Y ấp úng mãi mà không sao nói thêm được một chữ tạ. Sau đó Đồng Mỗ cho y uống một viên thuốc, trong giây lát đau ngứa liền hết ngay. Đồng Mỗ nói:

– Nếu muốn trừ lá bùa sinh tử này cho tuyệt nọc thì phải dùng đến nội lực nơi lòng bàn tay. Mấy hôm nay thần công ta mới thành không thể vì ngươi mà tiêu hao nguyên khí, ta dạy cho ngươi phương pháp vận công xuất chưởng, tự ngươi hóa giải lấy.

Hư Trúc đáp:

– Vâng!

Đồng Mỗ liền dạy cho y làm sao đưa Bắc Minh chân khí từ Đan điền lên Thiên Khu, Thái Ất, Lương Môn, Thần Phong, Thần Tàng các huyệt đạo, rồi đi tới Khúc Trì, Đại Lăng, Dương Khoát cho tới tận chưởng tâm, luồng chân khí đó đi theo túc kinh mạch qua đến lòng bàn tay là kỳ công độc đáo của phái Tiêu Dao, sau đó dạy cho y mọi cách thu nhả, xoay tròn, vung vẩy, nắm bắt. Hư Trúc luyện được hai ngày thì đã thuần thục.

Đồng Mỗ lại nói:

– Bọn chó má Ô Lão Đại, nhân phẩm tuy kém cỏi nhưng võ công không phải là dở. Đám quần hồ cẩu đảng chúng nó qua lại cũng có nhiều tên nội lực khá gọi là thâm hậu nhưng không đứa nào đủ để hóa giải Sinh Tử Phù của ta, ngươi có biết tại sao không?

Bà ta ngừng lại một chút, đợi cho Hư Trúc không sao có thể trả lời được mới nói:

– Chỉ vì bùa sinh tử ta cấy vào chúng mỗi loại một khác, thủ pháp cũng không giống nhau. Nếu dùng thủ pháp dương cương để hóa giải nơi này thì Sinh Tử Phù ở các kinh mạch Thái Dương, Thiếu Dương, Dương Minh sẽ thấy dương khí lực đạo gia tăng mãnh liệt, cấu kết với nhau chui vào tạng phủ, không sao có thể kiểm soát được. Còn như lấy lực âm nhu mà hóa giải, thì các Sinh Tử Phù nơi mạch âm như Thái Âm, Thiếu Âm, Quyết Âm lại phát tác. Huống chi mỗi lá bùa sinh tử lại bao gồm phần lượng âm dương bất đồng, người ngoài làm sao giải nổi? Nếu như trên người có chín lá bùa sinh tử thì phải dùng chín cách khác nhau.

Sau đó bà ta truyền cho Hư Trúc từng loại thủ pháp, đợi khi luyện kỹ càng rồi mới cùng y sách chiêu, dùng nhiều loại thủ pháp âm độc phức tạp để tấn công, rồi bảo y dùng những cách mới học mà ứng phó. Đồng Mỗ lại tiếp:

– Sinh Tử Phù của ta thiên biến vạn hóa, khi ngươi ra tay gỡ bùa thì phải tùy cơ ứng biến, nếu như sai sẩy, người kia nếu chẳng lập tức ngạt thở mà chết thì cũng tê bại toàn thân. Phải coi Sinh Tử Phù như đại địch, hết tâm hết sức đối phó, chớ nên chểnh mảng.

Hư Trúc học rồi khổ luyện, thấy pháp môn Đồng Mỗ truyền cho cực kỳ xảo diệu, khí tùy ý chuyển, dù cho thủ pháp kẻ địch có độc địa đến mực nào đều có thể hóa giải được cả, mà trong phương thức hóa giải lại ngầm sẵn các chiêu thức phản kích. Y càng luyện càng thêm bội phục, mới biết rằng sở dĩ Sinh Tử Phù có thể khiến cho ba mươi sáu động chủ, bảy mươi hai đảo chủ bay hồn bạt vía cũng vì uy lực vô cùng, nếu chẳng phải Đồng Mỗ đích thân truyền miệng thì chẳng ai ngờ nổi trên đời này lại có phương pháp biến hóa thần diệu đến thế.

Phải mất bốn ngày liên tiếp y mới luyện được thuần thục cả chín loại pháp môn. Đồng Mỗ mừng rỡ, nói:

– Thằng… thằng bé này không phải là ngốc, trong binh pháp có nói: “Tri bỉ tri kỷ, bách chiến bách thắng.”(36.4) Nếu như ngươi muốn gỡ Sinh Tử Phù thì phải biết cách cấy Sinh Tử Phù trước, mà muốn biết cách cấy Sinh Tử Phù thì phải biết Sinh Tử Phù là cái gì?

Hư Trúc ngỡ ngàng đáp:

– Là một thứ ám khí.

Đồng Mỗ nói:

– Đúng thế, quả là ám khí, thế nhưng ám khí đó hình dạng ra sao? Giống tụ tiễn chăng, hay giống cương tiêu? Giống hạt bồ đề, hay giống kim châm?

Hư Trúc suy nghĩ: “Trên người ta trúng chín ngọn ám khí, chỉ thấy vừa đau vừa ngứa nhưng sờ vào thì chẳng thấy đâu, thực không biết được hình dạng thế nào.” Nhất thời y không sao trả lời được.

Đồng Mỗ nói:

– Đây là lá bùa sinh tử, ngươi cầm xem cho kỹ.

Hư Trúc biết rằng đây là loại ám khí nguy hiểm nhất thiên hạ nên rụt rè giơ tay đón lấy, vừa để trong lòng bàn tay thấy lạnh ngắt, ám khí đó nhẹ như không, chỉ là một khối tròn tròn, nhỏ bằng đầu ngón tay út, cạnh sắc nhưng mỏng như giấy. Hư Trúc muốn cầm cho thật kỹ, đột nhiên lòng bàn tay mát rượi rồi chẳng bao lâu không còn thấy cái Sinh Tử Phù đó đâu nữa. Y giật mình hoảng hốt, Đồng Mỗ có đưa tay lấy lại đâu, sao món ám khí đó chạy đâu mất rồi? Quả thực thần xuất quỉ một, không thể tưởng tượng được buột miệng kêu lên Chao ôi trong bụng nghĩ thầm: “Chết rồi! Chết rồi! Sinh Tử Phù đã chui vào lòng bàn tay ta.”

Đồng Mỗ nói:

– Ngươi đã hiểu chưa?

Hư Trúc ấp úng:

– Vãn… vãn bối…

Đồng Mỗ nói:

– Sinh Tử Phù của ta chỉ là một phiến băng mong mỏng tròn tròn.

Hư Trúc kêu lên một tiếng, khi đó mới yên tâm, đồng thời minh bạch, thì ra phiến băng mỏng kia đã bị hơi nóng trong lòng bàn tay làm tan mất rồi, thành thử trong khoảnh khắc không còn thấy đâu nữa. Lòng bàn tay y nội lực bừng bừng như trong lò, biến cục băng tan thẳng thành hơi, nên đến vết nước cũng không còn.

Đồng Mỗ lại tiếp:

– Nếu muốn học pháp môn phái giải Sinh Tử Phù, thì phải học cách làm sao phát xạ, mà muốn học cách ném thì phải học cách chế luyện trước. Đừng tưởng miếng băng nho nhỏ mỏng dính như thế, nếu muốn chế tạo được mỏng như giấy, không lủng không vỡ thì chẳng dễ chút nào. Ngươi bỏ chút nước lên lòng bàn tay, sau đó vận ngược nội lực, khiến cho chưởng tâm phát ra một luồng hàn khí lạnh gấp mấy lần nước đá, nước sẽ thành băng.

Sao đó bà ta dạy cho Hư Trúc thế nào là đảo vận nội lực, làm sao biến khí dương cương thành khí âm nhu. Tiêu Dao Tử truyền Bắc Minh chân khí cho y vốn dĩ âm dương đều có nhưng trước đây Hư Trúc chỉ toàn luyện một lối dương cương, bây giờ nội lực có sẵn chỉ cần đi ngược lại là được, không phải là chuyện khó khăn.

Sinh Tử Phù chế tạo được rồi, Đồng Mỗ lại dạy y thủ kình phát xạ và cách nhận huyệt cho chính xác, trên miếng băng mỏng kia làm sao truyền khí dương cương, lại làm sao để nội lực âm nhu thêm vào, hoặc là bảy phần âm, ba phần dương, hoay sáu phần âm, bốn phần dương, tuy chỉ là hai khí âm dương, nhưng cái nào trước cái nào sau cũng đã khác, lại thêm gia giảm bất đồng, muốn sao làm vậy thành thử biến hóa vô chừng.

Hư Trúc lại mất thêm ba ngày nữa mới học hết. Đồng Mỗ vui mừng nói:

– Tiểu tử xem ra cũng không ngốc nghếch đâu, học thế là nhanh lắm, bao nhiêu công phu cơ bản của Sinh Tử Phù ngươi học cả rồi. Còn việc biến hóa tinh vi, nhận huyệt cho chính xác ấy là chuyện mai sau.

Đến ngày thứ tư, Đồng Mỗ bảo y điều quân nội tức, song chưởng ngưng tụ chân khí nói:

– Ngươi bị trúng Sinh Tử Phù tại huyệt Âm Lăng Tuyền ở đùi bên phải bên cạnh khoeo chân, ngươi tay phải vận khí dương cương, dùng pháp môn thứ hai đánh vào, tay trái vận sức âm nhu, dùng phương pháp thứ bảy chầm chậm hút ra. Rút ra ba lần là bao nhiêu nhiệt độc, hàn độc của lá bùa này hóa giải sạch.

Hư Trúc theo đúng thế mà làm, quả nhiên bao nhiêu ứ trệ tại huyệt Âm Lăng Tuyền đều tan hết, các khớp xương linh hoạt trở lại, cảm thấy khoan khoái vô cùng. Đồng Mỗ từng việc chỉ điểm, Hư Trúc cũng hóa giải từng nơi, chín lá bùa sinh tử đều giải được cả khiến cho y mừng không sao kể xiết.

Đồng Mỗ thở phào một cái nói:

– Ngày mai giờ ngọ, thần công của ta sẽ luyện xong. Trong khi thu công, nghìn đầu vạn mối cực kỳ hung hiểm, hôm nay ta muốn định tâm suy nghĩ một phen, ngươi đừng nói chuyện gì với ta cả để khỏi làm loạn tâm ta.

Hư Trúc vội đáp:

– Vâng!

Y nghĩ thầm: “Ngày qua thật mau, không để ý mà đã ba tháng trời rồi.” Ngay lúc đó bỗng nghe có tiếng nhỏ vo ve như muỗi kêu lọt vào tai:

– Sư tỉ, sư tỉ, chị trốn ở đâu thế? Tiểu muội nhớ tỉ tỉ biết là dường nào, sao chị đến nhà em chơi, lại không đi ra để mình gặp nhau? Như thế có phải làm mặt lạ hay sao?

Tiếng nói đó hết sức nhỏ bé nhưng từng câu từng chữ rõ ràng lạ thường, chẳng phải Lý Thu Thủy thì còn ai?

Chọn tập
Bình luận
720
× sticky