Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Thiên Long Bát Bộ

Chương 69 – Hồng nhân đạn chỉ lão, sát na phương hoa

Tác giả: Kim Dung
Chọn tập

Má hồng chớp mắt phôi pha,

Tóc mây ngoảnh lại nay đà như sương.

* * *

Ô Lão Đại biến sắc, đang định lên tiếng, Bất Bình đạo nhân liền đưa mắt cho y, mỉm cười nói:

– Đoàn công tử là người quân tử, không nhân cơ hội người ta lâm nguy, phẩm cách quả là cao thượng, bội phục, bội phục! Ô huynh, chúng mình tấn công núi Phiêu Miểu, chuyện trước nhất là phải làm sao biết được hư thực của cung Linh Thứu ra thế nào. An động chủ cùng Ô huynh cả bọn chín vị đã từng đích thân lên dò thám, sau khi lão tặc bà đi khỏi rồi, trong cung còn lại cao thủ bao nhiêu? Bố trí thế nào? Ô huynh tuy không biết hết nhưng chắc cũng nghe ngóng được một hai, xin nói ra để cho tất cả biết được chăng?

Ô Lão Đại đáp:

– Nói ra thật hổ thẹn, bọn ta đến cung Linh Thứu dò xét nhưng chẳng một ai có gan đi thám thính, ai nấy đều cố sức ẩn mình chỉ sợ gặp người thôi. Thế nhưng tại hạ ở đằng sau hoa viên lại đụng đầu một nữ đồng. Con bé đó dáng chừng là một a hoàn, đột nhiên ngửng lên khiến ta trốn không kịp, thành thử bị nó nhìn ngay mặt. Tại hạ sợ việc cơ mật bị tiết lộ, tung mình nhảy tới, sử dụng cầm nã thủ tính chộp lấy nó. Lúc đó ta đã thí mạng rồi mà trên cung Linh Thứu các cô nương, thái thái đều được lão tặc bà chỉ điểm võ công, ai nấy tài nghệ ghê gớm lắm. Tuy nó chỉ là một đứa bé con nhưng khi tại hạ xông lên thì cũng biết đó là liều mạng mười phần chết chín…

Giọng nói y run run, hiển nhiên khi đó tình thế cực kỳ hung hiểm, đến bây giờ hồi tưởng vẫn còn sợ hãi. Mọi người thấy y lúc này an nhiên không sao cả cũng biết hôm đó trên ngọn Phiêu Miểu dù có nguy nan đến đâu thì cũng thoát được, thế nhưng nghĩ đến Ô Lão Đại dám động thủ trên Phiêu Miểu Phong, dù rằng lúc đó chẳng qua việc chẳng đặng đừng nhưng cũng là mật lớn tày trời.

Lại nghe y kể tiếp:

– Ta vừa ra tay là thi triển toàn lực, hai tay sử dụng Hổ Trảo Công, khi đó trong đầu thoảng qua một ý nghĩ, nếu như một chiêu không bắt được con nhãi đó, để nó há mồm gào lên, gọi người cứu viện thì ta sẽ lập tức từ trên núi cao mấy trăm trượng nhảy xuống, chết một cách sảng khoái, còn hơn là rơi vào tay bọn nữ tướng của mụ giặc già để phải chịu khổ sở vô cùng vô tận. Nào ngờ đâu… nào ngờ đâu tay trái ta vừa nắm được vai, tay phải ta chụp ngay cánh tay con bé đó, nó không kháng cự chút nào, thân hình lảo đảo rồi sụm ngay xuống, toàn thân không một chút khí lực, mà võ công cũng chẳng biết gì cả.

Ta thật mừng hết cỡ, đờ cả người, hai chân cũng nhũn ra, các vị đừng cười chứ chỉ vì thần hồn nát thần tính, con bé kia ngã ra rồi, cái tên Ô Lão Đại thối thây này cũng xẹp xuống như cái bị rách.

Y nói tới đây trong đám người có tiếng cười vang dậy, ai nấy cảm thấy nhẹ người. Ô Lão Đại tuy tự chế riễu mình nhát gan nhưng ai cũng biết thực ra y rất liều lĩnh, dám lên trên ngọn Phiêu Miểu bắt người, đâu phải chuyện đùa?

Ô Lão Đại vừa đưa tay ra hiệu, thủ hạ của y liền xách một chiếc bao vải đen ra, để ngay trước mặt y. Ô Lão Đại mở giây buộc miệng túi, mở bao ra quả nhiên trong túi có một người.

Mọi người ai nấy kêu lên một tiếng, thấy người đó hình dáng thật nhỏ, quả nhiên là một nữ đồng. Ô Lão Đại dương dương đắc ý nói:

– Con bé con này chính là do Ô mỗ bắt được từ trên Phiêu Miểu Phong xuống đó.

Mọi người cùng lớn tiếng reo hò:

– Ô Lão Đại thật giỏi quá!

– Quả là anh hùng hảo hán!

– Quần tiên ba mươi sáu động, bảy mươi hai đảo thì Ô Lão Đại đứng đầu!

Trong tiếng người hoan hô bỗng nghe tiếng ti tỉ, thi ra nữ đồng kia hai tay bưng mặt khóc thút thít. Ô Lão Đại nói:

– Bọn ta bắt được con nhãi này rồi, sợ rằng còn nấn ná có thể tiết lộ phong thanh nên lập tức xuống núi. Thế nhưng khi tra hỏi con bé con thì tiếc thay, nó lại là một đứa trẻ câm. Bọn ta lúc đầu còn tưởng nó giả vờ không nói được, nhưng dùng bao nhiêu cách để thử, khi thì xuất kỳ bất ý ở sau lưng nó kêu to một tiếng, xem nó có giật mình nhảy nhổm lên không, thử tới thử lui, quả nó bị câm thật.

Mọi người nghe nữ đồng khóc thấy u ú trong miệng, quả đúng là giọng của người câm. Trong đám đông có người hỏi:

– Ô Lão Đại, nó không nói được nhưng có biết viết chữ không?

Ô Lão Đại đáp:

– Cũng không biết. Bọn ta khảo đả đủ mọi cách, trấn nước, nung lửa, bỏ đói, ngón nào cũng dùng qua nhưng xem ra không phải nó ngang ngạnh mà là không biết thật.

Đoàn Dự nhịn không nổi nữa xen vào:

– Ha ha, các ngươi dùng thủ đoạn hèn mạt đáng khinh như thế để hành hạ một cô bé con, bộ không biết xấu hổ hay sao?

Ô Lão Đại đáp:

– Bọn ta bị Thiên Sơn Đồng Mỗ áp bức dày vò còn gấp mười như thế, ăn miếng trả miếng có gì mà xấu hổ?

Đoàn Dự nói:

– Các ngươi muốn trả thù thì đi kiếm Thiên Sơn Đồng Mỗ mới phải, còn trút lên đầu một đứa tiểu a hoàn thì có được gì đâu?

Ô Lão Đại đáp:

– Dĩ nhiên là được chứ!

Y cao giọng nói:

– Các vị huynh đệ, tất cả chúng ta đồng tâm hiệp lực chống lại Phiêu Miểu Phong, từ nay có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu. Mọi người cắt huyết ăn thề mưu đồ đại sự. Có người nào không muốn tham gia hay không?

Y liên tiếp hỏi hai lần, không ai trả lời cả. Khi hỏi đến lần thứ ba, một hán tử cao to quay mình, không nói một lời chạy về hướng tây. Ô Lão Đại kêu lên:

– Âu đảo chủ đảo Kiếm Ngư, ngươi chạy đi đâu đó?

Người kia không trả lời càng cắm đầy cắm cổ chạy, thân hình cực nhanh chỉ một thoáng đã khuất trong thung lũng. Mọi người kêu lên:

– Tên đó nhát gan, đụng trận bỏ chạy, mau chặn y lại.

Lập tức có đến hơn chục người đuổi theo y, toàn là những người giỏi khinh công nhưng gã Âu đảo chủ chạy đã xa không biết có còn đuổi kịp không.

Đột nhiên một tiếng A thảm thiết từ phía sau núi vọng về. Mọi người ai nấy kinh ngạc, nhìn nhau biến sắc, những người đang đuổi cũng dừng ngay lại, chợt nghe tiếng gió vù vù, một vật gì tròn tròn như trái cầu từ thung lũng ném ra, bay tung lên trên không rồi rớt xuống ngay giữa đám đông.

Ô Lão Đại tung mình nhảy tới bắt lấy vật tròn tròn kia, dưới ánh lửa thấy máu me đầm đìa hóa ra là một cái thủ cấp, nhìn lại khuôn mặt, mày râu dựng ngược, hai mắt trừng trừng, chính là người vừa bỏ chạy. Ô Lão Đại run run nói:

– Âu đảo chủ…

Y nhất thời không hiểu sao gã họ Âu lại táng mạng nhanh đến thế, trong bụng hết sức kinh hãi: “Không lẽ Thiên Sơn Đồng Mỗ đến rồi sao?” Bất Bình đạo nhân cười khanh khách nói:

– Thần kiếm của Kiếm Thần quả nhiên danh bất hư truyền. Trác huynh trấn giữ thực chu đáo quá!

Từ phía sau thung lũng một giọng dõng dạc truyền qua:

– Lâm trận bỏ chạy là phải giết hết. Xin các động chủ, đảo chủ đừng trách.

Mọi người từ cơn kinh hoàng tỉnh lại, đều nói:

– May nhờ Kiếm Thần trừ được tên bạn đồ nếu không thì hỏng hết đại sự.

Mộ Dung Phục và Đặng Bách Xuyên đều nghĩ: “Người này có danh hiệu Kiếm Thần không khỏi cuồng vọng tự đại hay sao? Kiếm pháp ngươi dù cao siêu đến mực nào cũng đâu có thể xưng là thần được? Trên giang hồ chưa từng nghe đến tên người này, không biết kiếm pháp cao minh đến đâu?”

Ô Lão Đại ngượng ngùng vì mới rồi mình hoảng hốt hoang mang, lớn tiếng nói:

– Tất cả các anh em, xin mọi người lấy binh khí ra, mỗi người chém con bé này một đao, đâm một kiếm. Con bé con này tuy còn nhỏ, lại là đứa trẻ câm nhưng dẫu sao vẫn là người của Phiêu Miểu Phong, đầu đao ngọn kiếm chúng ta nhúng máu nó rồi, từ nay cùng cung Linh Thứu thành thế nước lửa, dù có lòng kia dạ nọ cũng không thể rụt đầu thoái lui được nữa.

Y nói xong liền rút thanh quỉ đầu đao ra cầm trên tay. Tất cả mọi người đều kêu lên:

– Đúng đó, cứ thế mà làm. Anh em ta cắt máu ăn thề, từ nay chỉ có tiến chứ không lui, cùng mụ giặc già một phen sống mái.

Đoàn Dự lớn tiếng kêu lên:

– Việc này không thể được, nhất định là không được. Mộ Dung huynh phải ra tay ngăn chặn hành động bạo ngược này ngay đi thôi.

Mộ Dung Phục lắc đầu nói:

– Đoàn huynh, tính mạng của mọi người đều ở việc này, chúng mình là người ngoài, không nên xen vào.

Đoàn Dự phẫn khích kêu lên:

– Đại trượng phu thấy chuyện bất bình, lẽ nào nhắm mắt làm ngơ cho được? Vương cô nương, dù cho cô có chửi tôi thì tôi cũng nhất định sẽ cứu cô bé kia, có điều… có điều Đoàn Dự này là kẻ trói gà không chặt, muốn cứu mạng cho tiểu cô nương đó cũng thật khó lòng. Này, này, Đặng huynh, Công Dã huynh, các ngươi cũng không ra tay ư? Bao huynh, Phong huynh, ta xông lên cứu người, các người theo sau tiếp ứng được chăng?

Bọn Đặng Bách Xuyên xưa nay Mộ Dung Phục bảo gì nghe nấy thấy Mộ Dung Phục mặc kệ nên cũng qua sang Đoàn Dự lắc đầu, mặt mày ra chiều băn khoăn. Ô Lão Đại nghe thấy Đoàn Dự lèm bèm, nghĩ thầm người này võ công cực cao, nếu quả ngang tàng sinh sự thì quả không phải dễ đối phó, để lâu đêm dài lắm mộng, có làm thì càng sớm càng tốt, lập tức giơ thanh quỉ đầu đao lên, miệng nói:

– Ô Lão Đại là người đầu tiên ra tay đây!

Y múa đao chém xuống cô bé con đang ở trong túi vải. Đoàn Dự kêu lên:

– Không được!

Ngón tay vung ra, sử dụng một chiêu Trung Xung Kiếm, toan đẩy bật thanh đao của Ô Lão Đại. Ngờ đâu Lục Mạch Thần Kiếm của chàng không thể tùy ý thu phát, có khi chân khí ào ào, vô cùng uy lực, có khi thì chẳng thể vận lên được chút nội lực nào, lúc này kiếm chiêu tung ra nhưng chân khí lại chỉ loanh quanh trong lòng bàn tay không phát ra được.

Thanh quỉ đầu đao của Ô Lão Đại vừa chém xuống nữ đồng, đột nhiên từ phía sau tảng đá có một bóng người nhảy ra, tay trái vung lên, một luồng nội lực vô cùng mạnh mẽ đẩy Ô Lão Đại dạt sang một bên, tay phải nắm luôn cái bao dưới đất, nhắc luôn cả người lẫn túi quàng lên lưng chạy vụt về ngọn núi ở phía tây bắc.

Tất cả ai nấy nhao nhao la lối, rầm rập đuổi theo. Thế nhưng người đó cước bộ thật nhanh, chỉ nháy mắt đã khuất trong khu rừng rậm trên triền núi. Những ám khí của các động chủ, đảo chủ ném ra không trúng vào cây thì cũng bị lá cành chặn lại. Đoàn Dự mừng lắm, chàng mục quang sắc bén đã nhận ra mặt mũi người kia, chính là người đã giải được kỳ cục vô cùng phức tạp trong cuộc cờ Trân Lung của Thông Biện tiên sinh bèn lớn tiếng kêu lên:

– Chính là hòa thượng Hư Trúc của phái Thiếu Lâm. Hư Trúc sư huynh, họ Đoàn này chắp tay đảnh lễ, phái Thiếu Lâm được mệnh danh là Thái Sơn Bắc Đẩu, quả thực danh bất hư truyền.

Mọi người thấy y chỉ một chưởng đã đẩy được Ô Lão Đại chệch sang một bên, bước chân cực kỳ nhanh nhẹn, võ công cao cường, lại nghe Đoàn Dự khen ngợi rối rít, nói y là sư chùa Thiếu Lâm, cái thịnh danh của ngôi cổ tự khiến ai cũng có dạ khiếp sợ không dám đuổi nà tới. Có điều việc này liên quan trọng đại, cô bé đó bị sư chùa Thiếu Lâm cứu đi, nếu không giết người bịt miệng thì mưu tính của cả bọn sẽ bị tiết lộ, họa hoạn bất trắc sẽ chỉ trong sớm tối nên vẫn phải hò hét chạy theo.

Ai nấy thấy nhà sư Thiếu Lâm chạy thẳng lên núi, sơn phong đâm thẳng lên tới tận mây, đỉnh đầy tuyết trắng, nếu như muốn leo lên tận ngọn, dù bậc cao thủ khinh công thì cũng phải mất bốn năm ngày. Bất Bình đạo nhân nói lớn:

– Ai nấy chớ có kinh hoàng, nhà sư kia chạy lên núi là đi vào tuyệt lộ, không lẽ y bay lên trời được sao? Chúng ta chỉ cần canh giữ cẩn mật các đường xuống, đừng để cho y chạy thoát là xong.

Mọi người nghe thế trong bụng mới an, Ô Lão Đại liền chia người ra chặn hết các nẻo chung quanh ngọn núi, lại sợ nhà sư có thể xông qua mà người vây quanh không ngăn nổi nên mỗi ngả đường bố trí tới ba lượt, lượt đầu không chịu nổi thì còn chặng thứ hai, chặng thứ hai không nổi thì còn nhóm cuối, ngoài ra lại còn khoảng chục hảo thủ qua lại tuần tra tiếp ứng.

Phân phối xong, Ô Lão Đại cùng Bất Bình đạo nhân, An động chủ, Tang Thổ Công, Hoắc động chủ, Khâm đảo chủ một bọn mấy chục người lên núi lùng bắt, mong sao trừ được nhà sư này khỏi lo mối họa về sau.

Bọn Mộ Dung Phục được chỉ định phòng thủ mặt đông, mồm thì nói nhờ họ tọa trấn đông phương nhưng trong bụng lại không muốn họ tham gia vào việc này. Mộ Dung Phục bụng dạ sáng suốt biết Ô Lão Đại có chiều úy kỵ mình, chỉ mỉm cười, dẫn bọn Đặng Bách Xuyên trấn giữ con đường phía đông, còn Đoàn Dự tềnh toáng chẳng giữ ý giữ tứ gì cứ bô bô khen ngợi Hư Trúc anh hùng hết cỡ.

Người cướp chiếc bao vải chính là Hư Trúc. Y ở trong phạn điếm chứng kiến Mộ Dung Phục và Đinh Xuân Thu hai người đấu với nhau một trận kinh tâm động phách, sợ đến hết hồn hết vía, nhân lúc Du Thản Chi cứu A Tử chạy đi, Mộ Dung Phục cũng thoát thân bỏ chạy còn Đinh Xuân Thu cũng đuổi theo ra liền theo của sau lẻn trốn. Y chỉ mong sao gặp lại bọn Tuệ Phương sư bá sư thúc để những người đó bảo gì làm nấy, nhưng từ khi một chưởng đánh chết Huyền Nạn sư bá tổ rồi, bụng dạ hoang mang, không còn biết phải tính toán ra sao. Y xưa nay chưa hề có kinh nghiệm đi lại trên chốn giang hồ, lại không rành đường đi nước bước, sau khi chứng kiến Mộ Dung Phục và Đinh Xuân Thu ác đấu thành như chim sợ cây cong, đến quán ăn, nhà trọ cũng không dám ghé vào, cứ đi lung tung trong nơi hoang dã.

Khi đó đúng vào lúc ba mươi sáu động chủ, bảy mươi hai đảo chủ ước hẹn nhau tụ hội ở sơn cốc này, mỗi người lại đem theo đệ tử thân tín nên nhân số không phải là ít, Hư Trúc đi đường không thể không gặp phải. Y thấy những người đó đều là nhân vật giang hồ, cũng toan hỏi thăm xem có biết bọn sư bá sư thúc Tuệ Phương đâu không, nhưng thấy bọn họ người nào người nấy mặt mũi hung ác, chỉ sợ cũng không khác gì Đinh Xuân Thu nên lại không dám, bất chợt nghe họ thì thầm bàn tính, dường như đang mưu tính chuyện gì, nghĩ bụng mình hành hiệp trượng nghĩa, cứu khổ phò nguy, đã là đệ tử Thiếu Lâm lẽ nào bỏ qua nên len lén đi theo, thành thử tình hình đêm hôm đó đều mắt thấy tai nghe cả.

Những chuyện ân oán trên giang hồ y chẳng biết gì, khi thấy Ô Lão Đại giơ thanh quỉ đầu đao lên toan chém xuống đứa trẻ câm không có một chút sức kháng cự, lòng từ bi nổi lên, không cần biết ai phải ai trái bằng giá nào cũng phải cứu cho bằng được nữ đồng này nên lập tức từ sau tảng đá nhảy ra, cướp chiếc bao vải chạy trốn.

Y lên núi rồi, đề khí chạy một mạch, thấy càng lúc cây cối càng rậm rạp, tiếng người hò hét đuổi theo mỗi lúc một nhỏ dần. Khi y ra tay cứu người chỉ toàn do tấm lòng từ bi, phát khởi tâm bồ đề của nhà Phật, thấy chúng sinh hoạn nạn thì không thể không ra tay. Thế nhưng đến lúc này nghĩ đến bọn kia võ công lợi hại, thủ đoạn tàn độc, dẫu người nào ra tay mình cũng không phải là địch thủ nên nghĩ thầm: “Chỉ có cách chạy tới một nơi nào thật hẻo lánh trốn ở đó, bọn họ kiếm không ra có thế mới bảo vệ được tính mạng của cả cô gái này lẫn cả ta nữa.” Trong hoàn cảnh đó quả đúng là đói thì có gì ăn nấy, hoảng thì gặp đâu cũng xông bừa vào, cứ thấy chỗ nào cây cối rậm rạp là nhào tới.

Cũng may y đã nhận được hơn bảy mươi năm tu tập nội công của ông lão phái Tiêu Dao, nội lực cực kỳ sung mãn, chạy đến hai giờ liền mà không thấy mỏi mệt chút nào. Lại chạy thêm một hồi nữa, trời sáng dần, dưới chân đạp trên một lớp tuyết mỏng, thì ra đã đến ngang lưng chừng núi, trong rừng sâu ánh mặt trời không chiếu đến thành thử tuyết không tan.

Hư Trúc cố gắng định thần quan sát tình hình bốn phía, trái tim bỗng đập loạn lên, lẩm bẩm tự hỏi:

– Mình biết chạy đi đâu đây?

Bỗng nghe sau lưng có tiếng người nói:

– Thằng nhát gan, chỉ tính chuyện chạy chết bỏ, thật mắc cở hết sức.

Hư Trúc sợ đến nhảy dựng lên, kêu lớn:

– Ối trời!

Y càng hết sức chạy cho nhanh lên phía đỉnh núi. Chạy thêm được mấy dặm nữa, lúc đó mới dám quay đầu, nhưng không thấy một ai đuổi theo bèn thở phào:

– May quá, không có ai đuổi theo cả.

Câu nói vừa ra khỏi miệng, sau lưng lại có tiếng người nói:

– Đàn ông con trai gì mà sợ đến thế, thiệt không khác gì con chó con chuột, đồ tiểu súc sinh!

Hư Trúc lần này sợ không đâu cho hết, lại co cẳng chạy thục mạng, tiếng nói sau lưng lại tiếp:

– Đã nhát gan lại còn ngu ngốc, thiệt không ra cái giống gì!

Tiếng nói đó dường như chỉ ở ngay sau lưng cách chừng một hai thước, tưởng chừng vói tay cũng tới. Hư Trúc nghĩ thầm: “Chết rồi! Chết rồi! Người này võ công cao cường như thế, thôi không còn cách gì thoát khỏi độc thủ của y được nữa.” Y lại càng hết sức chạy cho nhanh, tiếng nói đó tiếp:

– Nếu đã sợ thì sao còn ra vẻ anh hùng cứu người khác. Ngươi tính chạy tới tận đâu nữa chớ?

Hư Trúc thấy tiếng nói dường như ghé sát bên tai mình, chân tay bủn rủn, tưởng chừng như muốn khuỵu xuống, lảo đảo mấy cái quay đầu lại, lúc này trời đã sáng rõ, ánh mặt trời chiếu rọi qua tàn cây nhưng vẫn không thấy một bóng người nào. Y nghĩ thân pháp người đó nhanh đến thế, võ công cao hơn mình đâu phải chỉ gấp mười, nếu muốn ra tay làm hại, thì dù có mười cái mạng Hư Trúc cũng không còn, mà theo giọng nói của người kia, chỉ trách cứ y nhút nhát bất tài, chứ không phải cùng bọn với Ô Lão Đại, nên cố gắng định thần nói:

– Tiểu tăng vô năng, mong được tiền bối ban ơn chỉ điểm.

Giọng nói kia cười khẩy:

– Ngươi nào có phải đồ tử đồ tôn gì của ta, sao ta lại phải chỉ điểm cho ngươi?

Hư Trúc đáp:

– Dạ! Dạ! Tiểu tăng vọng ngôn, tiền bối thứ tội cho. Bên địch người đông, tiểu tăng không thể chống lại được nên… nên chỉ có nước bỏ chạy.

Nói xong mấy câu đó, y lại đề khí chạy tiếp lên đỉnh núi. Thanh âm sau lưng nói:

– Đỉnh núi này là nơi tuyệt lộ, bọn chúng chặn hết các nẻo ở dưới kia rồi, làm sao ngươi chạy cho ra khỏi được?

Hư Trúc sững sờ, dừng chân lại nói:

– Tôi… tôi… tôi không nghĩ ra. Tiền bối từ bi làm ơn chỉ cho một con đường sáng.

Giọng nói kia hắc hắc cười khẩy nói:

– Trước mắt chỉ có hai con đường, một là quay lại xung sát, tiêu diệt hết bọn yêu ma quỉ quái kia.

Hư Trúc đáp:

– Một là tiểu tăng vô năng, hai nữa không muốn giết người.

Giọng nói lại tiếp:

– Nếu thế thì theo con đường thứ hai, ngươi tung mình nhảy xuống vực sâu vạn trượng cho tan xương nát thịt, mọi việc coi như xong lên thẳng cõi Niết Bàn.

Hư Trúc ấp úng:

– Cái đó…

Y quay đầu nhìn lại thấy khắp mặt đất chỗ nào cũng là tuyết, thế nhưng trên tuyết địa trừ dấu chân của mình ra, không còn vết của một ai khác, nghĩ thầm: “Người này đạp tuyết vô ngấn, võ công quả là cao cường, thật không sao tưởng nổi.” Giọng nói kia lại tiếp:

– Cái đó cái kia gì, ngươi định nói sao?

Hư Trúc đáp:

– Một khi nhảy xuống tiểu tăng chết thì đã đành nhưng cô bé con tiểu tăng cứu được cũng chết theo. Làm như thế một là cứu người không cứu cho đến nơi đến chốn, hai nữa tiểu tăng phật pháp tu tập còn nông, chắc không lên được cõi Niết Bàn thanh tịnh, ắt phải đọa nhập luân hồi, quay về với cái khổ của vòng sinh tử.

Giọng kia hỏi lại:

– Ngươi có uyên nguyên gì với Phiêu Miểu Phong? Sao lại không kể sống chết cứu cho bằng được người này?

Hư Trúc một mặt rảo bước chạy nhanh lên núi, một mặt nói:

– Cái gì Phiêu Miểu Phong, Linh Thứu Cung, tiểu tăng hôm nay mới lần đầu nghe nói đến. Tiểu tăng là đệ tử phái Thiếu Lâm, phụng mệnh hạ sơn lần này là thứ nhất chưa từng có liên hệ với môn phái nào.

Giọng kia lại cười nhạt nói:

– Nếu thế ra ngươi chỉ là một tiểu hòa thượng kiến nghĩa dũng vi thôi chứ gì?

Hư Trúc đáp:

– Tiểu hòa thượng thì đúng thế, còn thấy chuyện nghĩa hăng hái làm thì không phải. Tiểu tăng chẳng hiểu biết gì, làm ẩu làm tả, trong đầu có vô số chuyện khó khăn, không biết phải làm sao cho phải.

Giọng kia nói:

– Nội lực ngươi dồi dào, quả thực sung túc. Có điều công lực này không phải hoàn toàn của phái Thiếu Lâm, thế là vì cớ gì?

Hư Trúc đáp:

– Chuyện này nói ra thì dài, chính là một nạn đề rất lớn của tiểu tăng.

Giọng nói tiếp:

– Cái gì mà bảo nói ra thì dài, nói ra thì ngắn, ta không muốn ngươi đưa qua đẩy lại, mau nói ta nghe.

Ngữ khí nghe thật nghiêm nghị, không để cho y có dịp tránh né gì được nữa. Thế nhưng Hư Trúc nhớ lại Tô Tinh Hà từng nói: “Cái tên phái Tiêu Dao cực kỳ bí mật, không thể để cho người ngoài môn phái biết.” Y biết rằng người ở sau lưng là một tiền bối võ công cực kỳ cao siêu, đến mặt cũng chưa thấy, làm sao có thể đem chuyện bí mật trọng đại của mình nói cho y nghe, bèn đáp:

– Tiền bối thứ tội cho, tiểu tăng quả có điều khó khăn, không thể tương cáo được.

Thanh âm kia đáp:

– Được, nếu đã thế ngươi mau để ta xuống.

Hư Trúc giật mình kinh hãi lắp bắp:

– Cái… cái gì ?

Giọng kia đáp:

– Ngươi mau bỏ ta xuống, cái gì với chẳng cái chi, lải nhải mãi.

Hư Trúc nghe giọng nói, đàn ông không ra đàn ông mà đàn bà không ra đàn bà, chỉ thấy thật già nua, đến lúc y nói ngươi mau bỏ ta xuống, không hiểu ý tứ ra sao, lập tức đứng lại, quay đầu nhưng sau lưng nào có thấy ai, còn đang kinh ngạc, giọng kia lại chửi:

– Hòa thượng thối tha, mau bỏ ta xuống, ta ở trong cái túi vải sau lưng ngươi đây, chứ còn ai nữa?

Hư Trúc hoảng hốt, hai tay bủn rủn nghe bịch một tiếng đã tuột tay để rơi cái túi xuống đất, từ trong cái bao vọng ra một tiếng Ôi chao, chính là một giọng già nua kêu đau, đúng là tiếng mình vẫn nghe nãy giờ. Hư Trúc cũng chao ôi một tiếng nói:

– Tiểu cô nương, thì ra là ngươi, sao giọng ngươi lại già thế?

Y lập tức mở chiếc bao, đỡ người trong đó ra. Người đó thân hình bé nhỏ, là một cô bé con chừng tám chín tuổi nhưng hai mắt như điện, lấp lánh có thần, khi nhìn Hư Trúc có uy nghiêm như muốn lấn áp người ta. Hư Trúc há hốc mồm, nhất thời không nói được tiếng nào. Nữ đồng nói:

– Gặp trưởng bối sao không biết hành lễ, thật chẳng có qui củ chi cả.

Giọng nói đã già nua, bộ dạng lại ra chiều kẻ cả. Hư Trúc ấp úng:

– Tiểu… tiểu cô nương…

Cô bé con quát lên:

– Cái gì mà tiểu cô nương, đại cô nương? Ta là mỗ mỗ đây.

Hư Trúc mỉm cười nói:

– Chúng mình hãm thân vào nơi tuyệt địa, thôi đừng dỡn nữa. Thôi lại đây, mau chui vào trong túi để ta cõng ngươi lên núi. Nếu không chỉ trong khoảnh khắc là kẻ địch lên tới đó.

Nữ đồng đưa mắt nhìn Hư Trúc dò xét, đột nhiên thấy trên ngón tay bên trái của y chiếc nhẫn bằng bảo thạch, mặt liền biến sắc, hỏi:

– Ngươi… ngươi có cái gì đó? Đưa ta xem nào!

Hư Trúc vốn dĩ không muốn đeo cái nhẫn trên tay, tuy nhiên biết vật này rất quan trong, sợ đánh mất nên không dám để trong bọc, nghe cô bé kia lên tiếng hỏi bèn cười nói:

– Cái này không phải vật gì có thể nghịch chơi được đâu!

Nữ đồng đưa tay ra nắm lấy cổ tay trái của y, săm xoi chiếc nhẫn. Cô ta lật qua lật lại bàn tay Hư Trúc, coi kỹ một hồi lâu. Hư Trúc bỗng thấy bàn tay nhỏ bé của cô đang nắm tay mình run lẩy bẩy, nghiêng đầu nhìn, thấy đôi mắt to trong vắt của cô ta rưng rưng hai hàng lệ. Một hồi lâu sau cô gái mới bỏ tay Hư Trúc ra.

Cô bé con nói:

– Chiếc thất bảo chỉ hoàn này, ngươi ăn trộm được ở đâu đây?

Giọng nói gay gắt chẳng khác gì thẩm vấn đạo tặc. Hư Trúc trong lòng không vui nói:

– Người xuất gia nghiêm thủ giới luật, lẽ nào trộm cắp lấy bừa của ai bao giờ? Cái này là của người khác cho tôi, sao lại bảo là ăn trộm được?

Nữ đồng nói:

– Đừng có bố láo! Ngươi bảo ngươi là đệ tử phái Thiếu Lâm sao người ta lại đưa cho ngươi cái nhẫn này được? Nếu ngươi không nói thực thì ta rút gân, lột da cho ngươi chịu trăm ngàn khổ sở.

Hư Trúc cảm thấy tức cười, nghĩ bụng: “Nếu như ta không mắt thấy, chỉ bằng tai nghe tiếng nói thì đã bị con bé con này dọa cho chết khiếp.” Y bèn nói:

– Tiểu cô nương…

Đột nhiên nghe bộp một tiếng, bên hông đã trúng một quyền, có điều nữ đồng dù sao sức cũng yếu nên không đau đớn gì. Hư Trúc bực tức nói:

– Sao ngươi ra tay đánh người là sao? Mới tí tuổi đầu đã ngang ngược vô lễ.

Cô bé con kia hỏi:

– Ngươi pháp danh là Hư Trúc. Ồ, Linh, Huyền, Tuệ, Hư, trong phái Thiếu Lâm ngươi là đệ tử đời thứ ba mươi bảy. Huyền Từ, Huyền Bi, Huyền Khổ, Huyền Nạn mấy chú tiểu đó đều là sư tổ của ngươi chăng?

Hư Trúc lùi lại một bước, kinh ngạc hết sức, cô gái tám chín tuổi kia không những đã biết sư thừa lai lịch của mình, lại gọi Huyền Từ, Huyền Bi những người sư bá, sư thúc tổ kia là tiểu hòa thượng, giọng điệu có vẻ tự nhiên lắm đâu có phải lời của một cô bé con? Y đột nhiên nghĩ ra: “Người ta bảo trên đời có chuyện ma nhập, hay là… hay là có hồn của một lão tiền bối nào nhập vào thân thể của tiểu cô nương này đây?”

Nữ đồng kia lại hỏi:

– Ta hỏi ngươi, có thì nói có, không thì nói không, sao lại không trả lời?

Hư Trúc đáp:

– Cô nói không sai, có điều gọi phương trượng đại sư của bản tự là chú tiểu, không khỏi quá đáng.

Cô bé con nói:

– Sao lại không phải chú tiểu? Ta với sư phụ y Linh Môn đại sư bằng vai bằng vế, Huyền Từ không phải tiểu hòa thượng thì là gì? Nói thế có gì mà quá đáng hay không quá đáng?

Hư Trúc lại càng kinh ngạc, sư phụ của Huyền Từ phương trượng Linh Môn đại sư là một cao tăng kiệt xuất, đệ tử đời thứ ba mươi bốn của phái Thiếu Lâm, y vốn biết rồi. Y càng nghĩ càng tin chắc nữ đồng này bị ma nhập bèn nói:

– Vậy thì… vậy thì… cô là ai?

Nữ đồng khó chịu đáp:

– Lúc đầu ngươi luôn mồm gọi ta là tiền bối, quả là cung kính lễ phép, sao tự nhiên đổi giọng là thế nào? Nếu ta không nghĩ tới cái công ngươi cứu ta thì mỗ mỗ đã một chưởng đánh chết cái mạng chó của ngươi rồi.

Hư Trúc nghe cô ta tự xưng mỗ mỗ lại càng sợ hãi hỏi lại:

– Xin thỉnh giáo mỗ mỗ tôn tính đại danh là gì?

Nữ đồng đổi giận làm vui nói:

– Thế mới phải chứ! Ta hỏi ngươi trước, cái thất bảo chỉ hoàn kia ở đâu ra?

Hư Trúc đáp:

– Đây là do một vị lão tiên sinh cho tiểu tăng. Tiểu tăng vốn dĩ không muốn lấy vì là đệ tử Thiếu Lâm nên không thể nào nhận được. Có điều lão tiên sinh kia mệnh đang lâm nguy, không cho tiểu tăng giãi bày…

Nữ đồng đột nhiên giơ tay chộp lấy cổ tay Hư Trúc, run run hỏi:

– Ngươi nói vị… vị lão tiên sinh đó mệnh đang lâm nguy? Y chết rồi sao? Không, không thể được, thôi ngươi nói trước cho ta nghe, vị lão tiên sinh kia tướng mạo ra sao?

Hư Trúc đáp:

– Ông ta râu dài ba thước, mặt như quan ngọc, hình dáng cực kỳ đẹp đẽ.

Cô bé con run bắn người lên hỏi thêm:

– Thế tại sao y mệnh đang lâm nguy cho được? Y… y một thân võ công…

Đột nhiên cô ta đang buồn bã biến thành giận dữ, mắng chửi:

– Đồ hòa thượng thối tha, Tiêu Dao Tử(35.1) một thân võ nghệ, nếu không tán công thì làm sao chết được? Một người mà chết được đâu có dễ dàng đến thế?

Hư Trúc gật đầu:

– Đúng thế!

Nữ đồng kia tuy tuổi nhỏ nhưng khí thế uy hiếp người khác, lời nói của cô ta Hư Trúc không dám cãi lại câu nào, có điều không hiểu: “Thế nào gọi là tán công? Một người chết đi thật dễ ợt, có gì mà bảo rằng khó?” Cô bé con lại hỏi thêm:

– Ngươi gặp Tiêu Dao Tử ở đâu?

Hư Trúc đáp:

– Có phải cô nói vị lão tiên sinh dung mạo thanh tú, chính là sư phụ của Thông Biện tiên sinh Tô Tinh Hà đấy ư?

Nữ đồng đáp:

– Dĩ nhiên là y. Hừ, đến tên của người đó ngươi còn chưa biết, vậy mà nói láo là y đưa cho ngươi thất bảo chỉ hoàn, thật là mặt dày mày dạn, vô liêm sỉ, lớn mật hết cỡ.

Hư Trúc nói:

– Thế cô nhận ra vị Tiêu Dao Tử tiên sinh ấy hay sao?

Cô bé kia giận dữ nói:

– Ta hỏi ngươi chứ không phải ngươi được hỏi ta. Tả hỏi là ngươi gặp Tiêu Dao Tử ở đâu, mau mau trả lời.

Hư Trúc đáp:

– Ở trên một ngọn núi, tiểu tăng vô ý giải phá được một bàn cờ Trân Lung vì thế mới gặp vị lão tiên sinh này.

Nữ đồng lập tức giơ tay lên dường như toan đánh, hầm hầm nói:

– Chỉ nói càn! Bàn cờ Trân Lung đó mấy chục năm nay làm điên đảo không biết bao nhiêu kẻ tài trí trong thiên hạ, cái thứ tiểu hòa thượng nhà ngươi ngu như bò mà đòi giải được ư? Ngươi mà còn láo lếu huênh hoang, ta sẽ không tha đâu nhé.

Hư Trúc đáp:

– Nếu với tài nghệ tiểu tăng dĩ nhiên không thể nào giải được. Thế nhưng lúc đó ở vào thế cưỡi lưng cọp, Thông Biện tiên sinh ép tiểu tăng phải đi quân, tiểu tăng đành nhắm mắt đặt bừa, chẳng ngờ lạng quạng làm sao tự mình làm chết mất một nhóm quân trắng, khiến cho thế cờ sáng ra, lại thêm cao nhân chỉ điểm, thành thử mới giải được, quả đúng là vận may. Có điều tiểu tăng làm bừa làm ẩu, tội nghiệp về sau không phải là nhỏ. Ôi, quả là sai lầm, A Di Đà Phật, A Di Đà Phật.

Nói xong y chắp hai tay, niệm Phật liên tiếp. Nữ đồng bán tín bán nghi nói:

– Ngươi nói thế thì cũng vài phần có lý…

Vừa nói tới đây bỗng nghe phía dưới văng vẳng tiếng người lao xao. Hư Trúc kêu lên:

– Chết rồi!

Y mở chiếc túi ra bỏ nữ đồng vào trong đó vác lên vai, chạy vụt lên trên núi. Chạy được một hồi, tiếng người dưới kia xem chừng đã xa, quay đầu nhìn lại, thấy trên mặt tuyết rõ ràng một hàng dấu chân, thất thanh kêu lên:

– Không xong!

Nữ đồng kia hỏi:

– Cái gì mà không xong?

Hư Trúc đáp:

– Tiểu tăng để lại dấu chân trên mặt tuyết, dù cho chạy xa đến đâu, bọn họ rồi cũng đuổi kịp được mình.

Nữ đồng nói:

– Lên cây mà phi hành thì không có dấu chân nữa, tiếc một điều võ công ngươi thấp kém quá, đến chút khinh công thô thiển cũng không biết. Tiểu hòa thượng, ta xem ngươi nội lực không phải là yếu, sao không thử coi nào.

Hư Trúc đáp:

– Được, để tiểu tăng thử xem sao.

Y tung mình nhảy lên, vọt lên trên trời hơn khỏi ngọn cây đến một trượng, lúc rơi xuống đưa chân đạp vào một cành cây, lắc cắc một tiếng, cành cây gãy lìa cả người lẫn cành cây đều rơi xuống. Y rơi như thế ắt ngã ngửa, đè lên cái túi nhưng Hư Trúc sợ mình sẽ làm nữ đồng bị thương, ở lưng chừng vội vàng xoay người cho mình rơi xuống trước, nằm sấp xuống nghe bình một tiếng trán đập vào một tảng đá, sứt một miếng máu chảy chan hòa. Hư Trúc kêu lên:

– Ấy chết! Ấy chết!

Y cố gắng nhỏm dậy, cực kỳ ngượng ngập nói:

– Tôi… tôi võ công thấp kém, vụng về quá, chẳng đâu với đâu cả.

Cô gái kia nói:

– Ngươi thà để chính mình bị thương, chứ không đành đè lên ta, xem chừng đối với mỗ mỗ cũng cung kính lễ độ. Mỗ mỗ một là muốn dùng ngươi vào việc của mình, hai là để thưởng công cho hậu bối nên truyền cho ngươi thuật nhảy lên. Ngươi nghe cho kỹ, khi nhảy lên hai đầu gối hơi gập lại, đề khí vào đan điền, đợi cho chân khí đưa lên thì lúc đó thả lỏng bắp thịt, tập trung ý nghĩ nơi huyệt Ngọc Trẩm…

Nói rồi từng câu từng câu giải thích cho y nghe, lại dạy y làm thế nào xoay người trên không trung, làm thế nào lướt ngang, làm thế nào lên thẳng, dạy xong hết rồi mới nói:

– Ngươi theo đúng lời dạy của ta nhảy lên coi nào!

Hư Trúc nói:

– Vâng! Để tiểu tăng một mình nhảy thử, lỡ có lộn mèo lần nữa thì khỏi làm đau tiền bối.

Y nói rồi liền để chiếc bao xuống. Cô bé kia giận dữ nói:

– Công phu mỗ mỗ dạy cho ngươi, không lẽ còn sai hay sao? Việc quái gì mà phải thử? Ngươi mà còn ngã nữa thì mỗ mỗ lập tức giết ngươi ngay.

Hư Trúc không khỏi nổi da gà, nghĩ đến hồn ma nhập vào cô bé ở sau lưng, bao nhiêu lông tóc đều dựng cả lên, chỉ muốn cầm cái bao quăng đi thật xa, nhưng lại không dám, liền nghiến răng, vận khí theo đúng pháp môn nữ đồng truyền thụ, thúc đẩy chân khí, tập trung ý nghĩ tại huyệt Ngọc Trẩm, hai đầu gối hơi cong xuống nhẹ nhàng nhún mình nhảy lên một cái.

Lần này y nhảy lên rồi, thân hình từ từ bay lên, tuy ở trên không chẳng có gì bám víu nhưng vẫn xoay chuyển dễ dàng, mừng quá kêu lên:

– Được rồi! Được rồi!

Ngờ đâu y vừa há miệng, chân khí tiết ra hết, lập tức rơi xuống, cũng may lần này rơi thẳng, hai gót chân giáng xuống nghe ê ẩm nhưng không ngã nhào. Nữ đồng kia liền mắng:

– Đồ ngốc thật, nếu ngươi muốn mở miệng ra nói, thì phải điều quân nội tức trước. Bước thứ nhất học chưa thông, đã nhảy qua bước thứ năm, bước thứ sáu.

Hư Trúc đáp:

– Vâng! Vâng! Quả là tiểu tăng sơ xuất.

Y lại theo đúng phương pháp đề khí nhảy lên, nhẹ nhàng rơi xuống một cành cây, cành cây đó oằn lên oằn xuống nhưng không gãy. Hư Trúc trong lòng cực kỳ vui sướng nhưng không dám mở miệng, lại theo đúng phương pháp nữ đồng dạy cho nhảy ngang ra hơn một trượng, rơi xuống một cành cây khác, cành cây bật lên lại nhảy tiếp qua một cây thứ hai, khí tức đã thuận rồi, chỉ thấy thân hình nhẹ nhàng, nội lực sung túc, càng nhảy càng xa. Đến về sau, nhảy ngang một cái vượt qua hai ngọn cây, trên không trung thật chẳng khác gì cưỡi gió, khiến cho vừa vui sướng vừa ngạc nhiên. Trên đỉnh tuyết cây cối rậm rạp, y chỉ nhảy trên những ngọn cây dưới tuyết không có dấu vết gì mà tìm được, chỉ khoảng chừng một bữa ăn đã mất hút trong rừng sâu.

Nữ đồng nói:

– Thôi được rồi! Xuống đi!

Hư Trúc đáp lời:

– Vâng!

Y nhẹ nhàng nhảy xuống, đỡ cô gái ra khỏi túi vải. Cô bé con thấy y mặt hớn hở, xem chừng hết sức đắc ý liền mắng:

– Thật đúng là một chú tiểu không nên trò trống gì, mới học được một chút công phu thô thiển bằng móng tay đã nhơn nhơn rồi.

Hư Trúc đáp:

– Dạ! Dạ! Nhãn giới tiểu tăng nông cạn lắm, mỗ mỗ dạy cho công phu đó thật là hữu dụng…

Nữ đồng nói:

– Ngươi quả đã thông rồi đó, đủ biết mắt mỗ mỗ chưa hoa. Thế nhưng nội công của ngươi không phải của phái Thiếu Lâm, công phu đó ngươi học ai thế? Sao ngươi còn trẻ mà nội công lại thâm hậu như vậy?

Hư Trúc trong dạ xót xa, đôi mắt rưng rưng nói:

– Đó là lão tiên sinh Tiêu Dao Tử khi lâm chung, đem… đem hơn bảy mươi năm nội công tu tập nhất định trút vào người tiểu tăng. Tiểu tăng thực sự không muốn phản bội phái Thiếu Lâm để đầu nhập phái khác, nhưng khi đó Tiêu Dao Tử lão tiên sinh không cho giãi bày, lập tức hóa tán công phu của tiểu tăng, mặc dù nội công tiểu tăng nông cạn lắm, chẳng đáng gì đâu, thế nhưng… thế nhưng tiểu tăng luyện được cũng phải khổ sở lắm. Tiêu Dao Tử lão tiên sinh đem công phu truyền cho tiểu tăng không biết như thế là phúc hay là họa, nên hay không nên. Ôi, nói tóm lại, ngày sau tiểu tăng về chùa Thiếu Lâm, nói tóm lại… nói tóm lại…

Y lập đi lập lại nói tóm lại mấy lần mà cũng chẳng biết là tóm lại cái gì. Cô bé con kia ngơ ngẩn lặng thinh, lấy chiếc túi trải lên một tảng đá ngồi xuống chống tay vào cằm suy nghĩ, nhỏ nhẹ nói:

– Nếu ngươi nói thế, Tiêu Dao Tử quả thực đem chức chưởng môn phái Tiêu Dao truyền cho ngươi ư?

Hư Trúc giật mình:

– Hóa ra… hóa ra tiền bối cũng biết đến tên phái Tiêu Dao?

Y trước nay không dám nói đến phái Tiêu Dao, Tô Tinh Hà từng nói rằng nếu không phải người trong bản phái, nếu nghe được ba chữ phái Tiêu Dao thì quyết không để cho sống trên đời. Lúc này nghe nữ đồng nói đến trước, y mới dám tiếp lời nhưng trong bụng nghĩ đây chắc là ma chứ không phải là người, dù có muốn giết cũng không được.

Cô gái kia giận dữ nói:

– Sao ta lại không biết phái Tiêu Dao? Khi mỗ mỗ biết đến phái Tiêu Dao thì Tiêu Dao Tử còn chưa biết nữa là.

Hư Trúc đáp:

– Dạ! Dạ!

Bụng nghĩ thầm: “Xem chừng ra đây là một con lão quỉ mấy trăm năm, so với Tiêu Dao Tử còn lớn tuổi hơn nhiều.”

Bỗng thấy cô bé con nhặt một cành cây khô vạch lên tuyết tích trên mặt đất, tất cả đều là những vạch thẳng, chẳng bao lâu đã vạch ngang dọc mười chín đường thành một cái bàn cờ. Hư Trúc kinh hãi: “Nếu như mụ ta bắt mình đánh cờ thì thật hỡi ôi!”

Thế nhưng y thấy cô ta sau khi vẽ xong bàn cờ thì lập tức đặt quân xuống, hình tròn rỗng là quân trắng, hình tròn đặc là quân đen, chi chít liền lạc, dường như để đầy cả bàn cờ. Cô gái mới xếp xong nửa bàn, Hư Trúc liền nhận ra ngay đây chính là thế cờ Trân Lung mình đã giải, nghĩ thầm: “Thì ra bà ta cũng biết bàn cờ này. Y lại nghĩ: “Hay là năm xưa mụ ta cũng đã từng tính chuyện phá giải nhưng suy nghĩ mãi không ra, tức quá mà chết?” Nghĩ đến đó y không khỏi thấy ơn ớn trong người.

Nữ đồng kia sắp đặt xong bàn cờ Trân Lung rồi liền nói:

– Ngươi bảo ngươi giải được bàn cờ này, thế quân đầu tiên ngươi đi làm sao, thử cho ta xem nào!

Hư Trúc đáp:

– Vâng!

Y để luôn quân xuống chẹt chết luôn quân trắng một mảng lớn, cục diện lập tức rộng rãi ra, sau đó cứ theo y hệt những gì Đoàn Diên Khánh truyền âm chỉ điểm, phản kích lại bên quân đen. Cô bé con đó mồ hôi trán nhỏ xuống tong tong, lẩm bẩm nói:

– Quả là ý trời! Quả là ý trời! Trên đời này có ai lại nghĩ ra được cái cách “tiên sát tự thân, tái công địch nhân” kỳ quái như thế này bao giờ?

Đến khi Hư Trúc giải xong bàn cờ Trân Lung rồi, nữ đồng lại trầm ngâm một hồi rồi nói:

– Nếu như thế thì chú tiểu này không phải thuần nói năng tầm xàm. Tiêu Dao Tử truyền thất bảo chỉ hoàn cho ngươi ra sao, diễn tiến thế nào ngươi nói hết cho ta nghe, không được dấu diếm chút nào.

Hư Trúc đáp:

– Dạ!

Y đem đầu đuôi ngọn nguồn, từ lúc sư phụ sai hạ sơn cho đến khi giải xong bàn cờ Trân Lung, rồi Tiêu Dao Tử truyền cho y chiếc nhẫn, Đinh Xuân Thu hạ độc ám hại Tô Tinh Hà và Huyền Nạn ra sao, đến lúc mình đuổi theo đi tìm bọn nhà sư Tuệ Phương thế nào, kể lại hết một lượt.

Nữ đồng kia không nói một lời, đợi đến lúc y nói xong mới bảo:

– Nếu đúng thế, Tiêu Dao Tử là thầy ngươi, sao ngươi không gọi là sư phụ mà lại gọi là Tiêu Dao Tử lão tiên sinh?

Hư Trúc mặt mày ngượng nghịu đáp:

– Tiểu tăng là sư chùa Thiếu Lâm, không thể đổi qua gia nhập môn phái khác được.

Cô bé con lại nói:

– Có thực ngươi không muốn làm chưởng môn phái Tiêu Dao chăng?

Hư Trúc liên tiếp lắc đầu nói:

– Quả thực vạn lần không muốn.

Nữ đồng nói:

– Thế thì dễ quá, ngươi đem thất bảo chỉ hoàn giao lại cho ta, thế là xong. Ta thay ngươi làm chưởng môn phái Tiêu Dao được chăng?

Hư Trúc mừng quá nói:

– Như thế thật đúng là cầu được ước thấy.

Y tháo chiếc nhẫn trên tay giao lại cho nữ đồng. Vẻ mặt cô gái hoang mang, tưởng như vừa vui vừa buồn, cầm lấy chiếc nhẫn, đeo lên ngón tay. Thế nhưng ngón tay cô ta quá nhỏ, cả ngón tay giữa lẫn ngón tay vô danh đều không vừa, đành phải đeo vào ngón cái, thử tới thử lui một hồi lâu xem chừng không được hài lòng rồi hỏi:

– Ngươi bảo Tiêu Dao Tử đưa cho ngươi một bức tranh, bảo ngươi đi tới núi Vô Lượng nước Đại Lý tìm người học môn Bắc Minh Thần Công, thế bức tranh đó đâu?

Hư Trúc lấy bức tranh trong bọc ra, cô gái mở quyển trục, vừa nhìn thấy hình người đàn bà mặc cung trang, mặt liền biến sắc, chửi ngay:

– Y… y lại muốn con tiện tì này truyền võ công cho ngươi ư? Y… y đến lúc sắp chết vẫn khắc sâu không quên con tiện tì này, vẽ nó đẹp đến thế.

Trên khuôn mặt hiện lên đầy vẻ ghen tuông phẫn nộ, cầm bức tranh vứt xuống đất, giơ chân đạp lên. Hư Trúc kêu lên:

– Chao ôi!

Y vội vàng đưa tay nhặt lên. Nữ đồng giận dữ quát:

– Bộ ngươi tiếc lắm hả?

Hư Trúc nói:

– Một bức tranh vẽ đẹp thế này, làm hỏng đi quả là đáng tiếc.

Cô bé con hỏi lại:

– Con tiện tì này là ai, tên tiểu tặc Tiêu Dao Tử đã nói cho ngươi biết chưa?

Hư Trúc lắc đầu:

– Chưa!

Y nghĩ thầm: “Sao Tiêu Dao Tử lão tiên sinh nay lại biến thành tên tiểu tặc được nhỉ?” Nữ đồng giận dữ nói:

– Hừm, tiểu tặc si tâm vọng tưởng, vẫn tưởng con tiện tì đó sau mấy chục năm dung mạo vẫn còn nguyên như thế hay sao? Hứ, ngay cả hồi đó, thị cũng đâu có được đẹp như vầy!

Cô ta càng nói càng tức tối, lại thò tay ra toan giựt lấy bức tranh xé đi. Hư Trúc vội vàng rụt lại dấu bức tranh vào trong bọc, nữ đồng kia người nhỏ sức yếu, không vói tới được, vừa thở hồng hộc vừa chửi oang oang:

– Tên tiểu tặc vô lương tâm, con tiện tì mặt dầy mày dạn.

Hư Trúc hoang mang không hiểu ra sao, đoán chừng con lão quỉ nhập vào cô gái kia nhận ra người trong tranh, hai người trước nay thù ghét nhau, thành thử tuy chỉ là bức tranh mà cũng không dằn được cơn giận.

Cô gái còn đang luôn mồm rủa sả toàn những câu độc địa, Hư Trúc đã thấy bụng ục ục sôi lên. Y nhảy nhót chạy lung tung một hồi lâu mà chưa có hột cơm nào vào bụng nên quả thực đói lắm. Nữ đồng hỏi:

– Ngươi đói rồi phải không?

Hư Trúc đáp:

– Đúng vậy, trên núi tuyết này e rằng chẳng có gì ăn được.

Cô bé con hỏi lại:

– Sao lại không có gì? Trên tuyết phong rất nhiều gà gô,(35.2) lại có mai hoa lộc và linh dương. Để ta dạy ngươi một môn khinh công chạy trên đất bằng, lại dạy ngươi phương pháp bắt gà, săn dê…

Hư Trúc không đợi cô gái nói hết, xua tay rối rít nói:

– Người xuất gia lẽ nào lại sát sinh? Tôi thà chết đói chứ nhất định không chạm đến đồ mặn.

Nữ đồng liền mắng ngay:

– Tặc hòa thượng, không lẽ cả đời ngươi chưa từng ăn mặn bao giờ hay sao?

Hư Trúc nghĩ đến hôm ở quán ăn bị một cô gái ăn mặc giả trai đùa cợt khiến y ăn phải một miếng thịt mỡ, lại húp cả nửa bát miến gà nên nhăn mặt nói:

– Tiểu tăng bị người ta đánh lừa một lần ăn phải đồ mặn, nhưng đó chỉ là vô tâm mà thất thố, chắc Phật tổ không bắt tội đâu. Còn như bảo tiểu tăng chính tay sát sinh thì trăm lần vạn lần không thể được.

Cô bé con nói:

– Ngươi không chịu giết hươu bắt trĩ mà lại bằng lòng giết người, như thế còn tàn ác hơn nhiều.

Hư Trúc lạ lùng hỏi:

– Tiểu tăng bằng lòng giết người ư? A Di Đà Phật, tội lỗi thay, tội lỗi thay!

Cô gái lại nói:

– Còn niệm Phật được, quả thực tức cười! Ngươi không đi bắt trúc kê cho ta ăn, ta chỉ sống được thêm vài giờ nữa rồi cũng chết, không phải là ngươi giết ta hay sao?

Hư Trúc đưa tay gãi đầu nói:

– Chắc trên ngọn núi này thể nào chẳng có rau cỏ, nấm, măng chi đó, để tiểu tăng đi hái về cho tiền bối ăn.

Cô bé con kia mặt sầm xuống, chỉ vào vầng thái dương nói:

– Khi mặt trời lên đến đỉnh đầu, nếu ta không được uống máu tươi thì thể nào cũng chết.

Hư Trúc kinh hãi quá, ngạc nhiên hỏi:

– Đang khỏe như thường, cớ gì lại phải uống máu tươi?

Chọn tập
Bình luận
× sticky