Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Thiên Long Bát Bộ

Chương 71 – Mộng lý chân chân ngữ chân huyễn

Tác giả: Kim Dung
Chọn tập

Canh khuya một giấc mơ màng,

Hỏi người trong mộng hỡi chàng là ai.

Đây Bồng Lai, đấy Thiên Thai,

Người nay hóa bướm, bướm mai thành người.

* * *

Hư Trúc kinh hãi vọt lên hai bước, Đồng Mỗ hoảng hốt rít lên, chạy về phía y. Người áo trắng nói nhỏ:

– Sư tỉ ở nơi đây xem chừng thoải mái nhỉ?

Giọng đó là tiếng của một phụ nữ, cực kỳ thanh tao uyển chuyển. Hư Trúc tiến lên thêm hai bước nữa, thấy người áo trắng kia thân hình mảnh dẻ yểu điệu, quả đúng là đàn bà thật, trên mặt che bằng một tấm khăn sa trắng nên không nhìn rõ diện mạo, nhưng nghe gọi là sư tỉ, nghĩ bụng hóa ra người nhà với nhau, Đồng Mỗ có người đến giúp rồi, biết đâu không cần mình lẩn quẩn ở đây nữa. Thế nhưng khi liếc mắt nhìn Đồng Mỗ, thấy khuôn mặt bà ta cực kỳ quái lạ, vừa khiếp đảm lại vừa phẫn nộ, cộng thêm mấy phần khinh thị.

Đồng Mỗ vội chạy tới bên cạnh Hư Trúc, kêu to:

– Mau cõng ta lên núi!

Hư Trúc đáp:

– Cái này… tiểu tăng có điều thắc mắc, nhất thời chưa hiểu rõ…

Đồng Mỗ nổi giận, vung tay nghe bốp một tiếng tát cho y một cái kêu lên:

– Con tặc tiện nhân đã đuổi đến đây rồi để mong hại ta, ngươi không thấy hay sao?

Khi đó Đồng Mỗ ra tay quả không phải nhẹ, Hư Trúc bị cái tát một bên mặt liền sưng lên ngay. Người áo trắng nói:

– Sư tỉ, sao chị già mà tính nết vẫn còn nóng tính thế, người ta đã không bằng lòng, thôi cũng đừng ép người ta làm chi, đánh đánh chửi chửi để làm gì chứ? Tiểu muội khuyên sư tỉ đối xử với người ta lễ mạo một chút là hơn.

Hư Trúc trong lòng sinh hảo cảm: “Người này tuy là đồng môn của Đồng Mỗ và Tiêu Dao Tử lão tiên sinh, tính tình khác hẳn hai người, thật là ôn nhu, thông tình đạt lý.”

Đồng Mỗ luôn mồm giục Hư Trúc:

– Mau cõng ta chạy đi, càng xa con tặc tiện nhân càng tốt, mỗ mỗ sau này không quên lòng tốt của ngươi đâu, thể nào cũng đền đáp trọng hậu.

Người áo trắng kia vẫn thần định khí nhàn đứng ở một bên, gió nhẹ hiu hiu thổi vào tà áo, phất phơ như một nàng tiên. Hư Trúc nghĩ thầm vị cô nương này cực kỳ văn nhã, Đồng Mỗ sao đối với bà ta lại ghét bỏ kinh hãi thế. Chỉ nghe người áo trắng nói:

– Sư tỉ, chị em mình lâu năm không gặp, hôm nay được thấy mặt nhau chị không vui mừng, lại vội vã bỏ đi là sao? Tiểu muội tính ra mấy hôm nay là ngày đại hỉ sư tỉ phản lão hoàn đồng, lại nghe gần đây thu được rất nhiều thủ hạ yêu ma quỉ quái, sợ rằng bọn chúng thừa cơ làm phản nên đích thân lên cung Linh Thứu ngọn Phiêu Miểu để tìm, mong giúp chị một tay chống với ngoại ma, nhưng lại tìm không thấy.

Đồng Mỗ thấy Hư Trúc không bằng lòng cõng mình bỏ chạy, chẳng biết sao hơn, hậm hực nói:

– Ngươi tính đúng lúc ta tán khí hoàn công mò lên Phiêu Miểu Phong nào phải tốt lành gì? Thế nhưng ngươi đâu có đoán được rằng trời xui đất khiến làm sao lại có người đưa ta xuống núi. Ngươi về không nên thất vọng lắm, phải không nào? Lý Thu Thủy, hôm nay dẫu ngươi đã kiếm được ta, nhưng cũng đã trễ mấy ngày, tuy ta không phải là địch thủ của ngươi thật, nhưng nếu tưởng là vét một mẻ lưới, ăn trộm được thần công một đời của ta thì chỉ là chuyện hão huyền.

Người áo trắng nói:

– Sư tỉ nói chuyện gì thế? Chị em mình từ khi cách biệt, tiểu muội ngày ngày nhớ nhung, vẫn thường định lên Phiêu Miểu Phong thăm sư tỉ. Có điều mấy chục năm trước sư tỉ có chuyện hiểu lầm tiểu muội, mỗi khi gặp nhau, tỉ tỉ chẳng thèm hỏi han đã mắng như tát nước, tiểu muội trước là sợ sư tỉ nổi cơn tam bành, hai nữa sợ sư tỉ ra tay đánh đập, nên chẳng dám lên hỏi han. Nếu như tỉ tỉ cho rằng muội tử có ý định bất lương thì quả là đa nghi quá đáng.

Giọng nói của bà ta vừa cung kính lại vừa thân mật. Hư Trúc cũng cho rằng Đồng Mỗ quả là ngặt nghèo ngang ngược, hai người đàn bà đúng là một thiện một ác, năm xưa hiềm khích với nhau, dĩ nhiên Đồng Mỗ là người sai trái. Đồng Mỗ bực tức nói:

– Lý Thu Thủy, sự tình đã đến nước này, ngươi còn hoa ngôn xảo ngữ châm chọc ta, có ích gì đâu? Ngươi xem thử, cái này là cái gì?

Bà ta vừa nói vừa giơ tay trái lên, đưa ngón tay cái có đeo chiếc nhẫn bằng bảo thạch ra. Người đàn bà áo trắng Lý Thu Thủy run bắn lên, thất thanh nói:

– Thất bảo chỉ hoàn của chưởng môn! Ngươi… ngươi lấy ở đâu thế?

Đồng Mỗ cười khẩy nói:

– Đương nhiên là người ấy cho ta, ngươi biết hai năm rõ mười còn hỏi nữa sao?

Lý Thu Thủy hơi sững sờ nói:

– Hừ, y… y đời nào lại cho ngươi? Nếu không phải sư tỉ ăn cắp thì hẳn là ăn cướp.

Đồng Mỗ lớn tiếng nói:

– Lý Thu Thủy, chưởng môn phái Tiêu Dao ra lệnh cho ngươi quì xuống nghe chỉ thị.

Lý Thu Thủy đáp:

– Chưởng môn nhân đâu phải do ngươi tự phong mà được đâu? Hẳn là… hẳn là ngươi ám hại y rồi ăn cắp chiếc thất bảo chỉ hoàn này.

Bà ta vốn dĩ thái độ nhàn nhã nhưng từ khi nhìn thấy chiếc giới chỉ bằng bảo thạch, lời ăn tiếng nói trở nên rất ư bồn chồn. Đồng Mỗ gằn giọng:

– Ngươi không tuân lệnh chưởng môn nhân, có ý phản lại bản môn, phải không?

Đột nhiên một ánh chớp lóe lên, nghe bình một tiếng, thân hình Đồng Mỗ bay vụt ra, nằm gục ở xa xa. Hư Trúc kinh hãi kêu lên:

– Sao thế?

Trên mặt tuyết một vầng máu đỏ loang ra, ngón tay cái của Đồng Mỗ đã bị chặt đứt rơi nơi đó còn chiếc nhẫn đã nằm trong tay Lý Thu Thủy. Hiển nhiên bà ta nhanh như điện đã chặt đứt ngón tay cái của sư tỉ, cướp lấy chiếc giới chỉ rồi dùng chưởng đánh Đồng Mỗ văng ra, nhưng vì ra tay quá nhanh nên Hư Trúc không thể nào biết bà ta đã dùng binh khí gì, thủ pháp ra sao.

Chỉ nghe Lý Thu Thủy nói:

– Sư tỉ đã hại y ra làm sao, nói cho tiểu muội nghe đi. Tiểu muội đối với sư tỉ tình sâu nghĩa nặng, không bao giờ làm khó sư tỉ đâu.

Bà ta vừa cướp được chiếc nhẫn là đổi giọng ngay, lại đầy vẻ ôn nhã tư văn. Hư Trúc nhịn không nổi nói:

– Lý cô nương, các người là đồng môn sư tỉ muội, ra tay sao lại độc ác thế? Tiêu Dao Tử lão tiên sinh nhất định không phải do Đồng Mỗ làm hại. Người xuất gia không nói láo, tiểu tăng không đánh lừa cô nương đâu.

Lý Thu Thủy quay sang nhìn Hư Trúc nói:

– Không dám thỉnh vấn đại sư pháp danh xưng hô ra sao? Xuất gia ở bảo sát nào? Sao lại biết được tên của sư huynh chúng tôi?

Hư Trúc đáp:

– Tiểu tăng pháp danh Hư Trúc, là đệ tử của phái Thiếu Lâm, Tiêu Dao Tử lão tiên sinh… ồ… ồ, chuyện này nói ra dài lắm…

Đột nhiên Lý Thu Thủy phất nhẹ tay áo, y thấy khoeo chân ở sau đầu gối tê đi, khí huyết toàn thân chạy ngược, lập tức ngã lăn ra đất, liền kêu lên:

– Ối! Ối! Bà làm gì thế? Tiểu tăng nào có đắc tội, sao… sao cả ta cũng bị… bị…

Lý Thu Thủy mỉm cười:

– Tiểu sư phụ là cao tăng chùa Thiếu Lâm, ta muốn thử xem công lực tới đâu. Ôi! Hóa ra phái Thiếu Lâm danh tiếng tuy vang lừng thế, đào luyện cao tăng cũng chỉ đến vậy thôi. Quả là đắc tội, thật không phải chút nào.

Hư Trúc nằm lăn trên mặt tuyết, nhìn thấu qua tấm khăn trắng bà ta che mặt, thấp thoáng thấy được diện mạo, xem chừng độ bốn mươi tuổi, mặt mày cực đẹp nhưng trên mặt có mấy vết máu hay vết sẹo chi đó, vì chỉ thấy lờ mờ, không khỏi trong lòng ớn lạnh nói:

– Vãn bối chỉ là một chú tiểu vô tích sự, tiền bối đừng vì thấy tiểu tăng không ra gì mà coi nhẹ cả phái Thiếu Lâm.

Lý Thu Thủy không để ý đến y nữa, khoan thai đi đến trước mặt Đồng Mỗ dịu dàng hỏi:

– Sư tỉ, bao nhiêu năm nay, tiểu muội nhớ nhung sư tỉ không biết dường nào. Thế nhưng trời xanh có mắt, lại cho tiểu muội được gặp sư tỉ một lần nữa. Sư tỉ ơi, trước đây chị đối với em tốt biết bao, đêm cũng như ngày, lúc nào tiểu muội cũng ghi nhớ…

Đột nhiên một ánh chớp lóe lên, Đồng Mỗ kêu lên một tiếng thảm thiết, trên mặt tuyết một dòng máu chảy loang, chân bên trái của Đồng Mỗ đã đứt rời. Hư Trúc kinh hãi không để đâu cho hết, giận dữ quát lên:

– Tỉ muội đồng môn sao nỡ nào hạ độc thủ? Bà… bà… bà quả thực không bằng loài cầm thú.

Lý Thu Thủy chậm rãi quay lại, giơ tay trái vén chiếc khăn che mặt lên, để lộ khuôn mặt trắng ngần. Hư Trúc kêu lên một tiếng thấy thanh, thấy trên mặt bà ta ngang dọc bao gồm bốn vết kiếm thương cực dài, vạch thành hình chữ tỉnh, nhân những vết thương đó mà mắt phải lồi ra, một bên miệng méo đi, trông thật là xấu xí khó coi. Lý Thu Thủy nói:

– Nhiều năm trước đây, có người dùng kiếm vạch lên mặt ta ra nông nỗi này. Đại pháp sư của chùa Thiếu Lâm ơi, thử xem ta có nên báo thù không?

Nói xong lại chậm rãi phủ tấm khăn xuống. Hư Trúc ấp úng:

– Đó… đó có phải Đồng Mỗ gây ra chăng?

Lý Thu Thủy đáp:

– Sao ngươi không hỏi chính mụ ta xem sao.

Đồng Mỗ bị đứt chân máu chảy ra xối xả nhưng chưa ngất đi, nói:

– Đúng đó, mặt y chính là ta vạch lên đó. Ta… ta luyện công đã có chút thành tựu, năm hai mươi sáu tuổi, vốn dĩ đã có thể trở nên cao lớn như người thường, nhưng y thị ngầm hãm hại khiến ta tẩu hỏa nhập ma. Ngươi thử nghĩ xem thâm cừu đại hận đó có nên báo hay không?

Hư Trúc đưa mắt nhìn Lý Thu Thủy, nghĩ thầm: “Nếu lời nói đó là thật, thì chính là nữ thí chủ này gây tội trước.” Đồng Mỗ lại tiếp:

– Hôm nay ta rơi vào tay ngươi rồi, có còn gì mà nói nữa đâu? Tiểu hòa thượng này chính là người bạn vong niên của người đó, ngươi không được động đến một sợi lông của y. Nếu không người đó không tha cho ngươi đâu.

Nói xong bà ta khép mắt lại để cho Lý Thu Thủy làm gì thì làm. Lý Thu Thủy thở dài một tiếng, dẽ dàng nói:

– Tỉ tỉ, niên kỷ của chị còn lớn hơn em nhưng lại sáng suốt hơn em nhiều. Thế nhưng hôm nay muốn đánh lừa em thì không phải dễ. Chị bảo là người ấy… người ấy… nếu như còn sống, thế sao thất bảo chỉ hoàn lại rơi vào tay chị được? Thôi cũng được! Tiểu muội và vị tiểu hòa thượng này không thù không oán, huống chi em vốn nhút nhát, đâu có dám gây chuyện với phái Thiếu Lâm Thái Sơn Bắc Đẩu trong võ lâm. Vị tiểu hòa thượng này tiểu muội sẽ không giết y đâu. Tỉ tỉ, trong tay tiểu muội có hai viên thuốc Cửu Chuyển Hùng Xà Hoàn chị mau uống đi để cho vết thương nơi chân khỏi chảy máu.

Hư Trúc nghe bà ta chị ơi, chị hỡi cực kỳ ngọt ngào thân mật, thế nhưng nhớ lại tình trạng Đồng Mỗ bảo Ô Lão Đại uống hai viên Cửu Chuyển Hùng Xà Hoàn trước đây không lâu, không khỏi lưng đổ mồ hôi lạnh. Đồng Mỗ giận dữ nói:

– Ngươi muốn giết ta thì mau mau động thủ, còn như bảo ta uống Đoạn Cân Hủ Cốt Hoàn, nghe ngươi nhục mạ nhạo báng thì đừng hòng.

Lý Thu Thủy nói:

– Em đối với chị chỉ hoàn toàn tốt bụng, tỉ tỉ chớ nên hiểu lầm. Máu nơi vết thương để chảy ra nhiều quá, e rằng không lợi cho sức khỏe, chị ơi, hai viên thuốc này uống đi nhé.

Hư Trúc nhìn trong tay tay bà ta, thấy trong lòng bàn tay trắng muốt như ngọc kia có hai viên thuốc vàng vàng, giống hệt như hai viên thuốc Đồng Mỗ cho Ô Lão Đại uống, nghĩ thầm: “Nghiệp báo của Đồng Mỗ phải trả thật nhanh.”

Đồng Mỗ kêu lên:

– Tiểu hòa thượng, mau mau đánh mạnh vào đầu ta một cái, đưa mỗ mỗ về tây thiên để cho khỏi bị con tiện nhân này lăng nhục.

Lý Thu Thủy cười nói:

– Tiểu hòa thượng mệt lắm rồi, phải nằm nghỉ một chút.

Đồng Mỗ trong bụng uất ức, hộc ra một ngụm máu. Lý Thu Thủy nói:

– Chị ơi, một chân chị dài, một chân lại ngắn, nếu để cho người ấy trông thấy, xem ra có điều khiếm nhã, một người đẹp lùn như chị nay lại bên cao bên thấp biến thành người đẹp so vai, không khỏi khiến y khó chịu hay sao? Thôi để tiểu muội sửa lại cho chị nhé!

Nói xong một luồng bạch quang lóe lên, trong tay bà ta đã cầm một món binh khí. Lần này thì Hư Trúc nhìn rõ, món binh khí đó là một con dao găm dài chưa đầy một thước. Thanh chủy thủ đó dường như làm bằng thủy tinh, nhìn trong suốt, Lý Thu Thủy rõ ràng muốn cho Đồng Mỗ phải chịu thêm kinh khiếp nên lần này không ra tay ngay, cầm chiếc dao găm nhứ nhứ đo đo nơi chiếc chân còn nguyên vẹn.

Hư Trúc phẫn nộ nói:

– Nữ thí chủ tâm địa quả là tàn nhẫn.

Y tâm tình khích động, Bắc Minh chân khí trong người liền lưu chuyển vụt qua các kinh mạch, huyệt đạo nơi hai chân lập tức giải khai, bao nhiêu tê mỏi liền mất hết. Y không kịp suy nghĩ, vội vàng xông lên, ôm lấy Đồng Mỗ chạy vụt lên trên núi.

Lý Thu Thủy dùng công phu Hàn Tụ Phất Huyệt đánh ngã Hư Trúc thấy y võ công cực kỳ tầm thường nên chẳng coi vào đâu, chỉ lo chậm rãi hành hạ Đồng Mỗ cho y đứng bên cạnh xem, có thêm một người ở tại đương trường thì việc dày vò kẻ địch càng thêm hứng thú, rồi sau cùng sẽ giết y diệt khẩu, không ngờ được rằng Hư Trúc lại có thể xung khai những huyệt đạo đang bị bế tắc. Việc xảy ra hoàn toàn ngoài dự liệu, chỉ chớp mắt Hư Trúc đã ôm Đồng Mỗ chạy ra ngoài năm sáu trượng, Lý Thu Thủy vội vàng đuổi theo, cười nói:

– Tiểu sư phụ mê sư tỉ của ta rồi ư? Đừng tưởng chị ta hoa dung nguyệt mạo mà lầm, chị ta là một bà lão chín mươi sáu rồi đó, chứ không còn là một cô nương mười sáu mười bảy nữa đâu.

Bà ta ỷ y chẳng e ngại gì, cho rằng chỉ một thoáng sẽ đuổi kịp ngay, chú tiểu kia sức lực được bao lăm? Nào ngờ Hư Trúc chạy rồi, huyết mạch càng lúc càng lưu động, Bắc Minh chân khí phát huy, càng chạy càng nhanh, dù hai bên chỉ cách nhau năm sáu trượng nhưng không tài nào đuổi kịp.

Chỉ trong chớp mắt, hai người đã thuận theo triền núi đuổi nhau đến hơn ba dặm, Lý Thu Thủy vừa ngạc nhiên vừa tức tối kêu lên:

– Tiểu sư phụ nếu không dừng lại, ta sẽ dùng chưởng lực đả thương ngươi đó.

Đồng Mỗ biết rằng nếu Lý Thu Thủy đánh ra mấy chưởng, Hư Trúc lập tức táng mạng ngay, rồi mình cũng rơi vào tay bà ta, bèn nói:

– Tiểu sư phụ, đa tạ ngươi đã cứu ta, mình đánh không lại con tiện nhân đó đâu, ngươi mau ném ta xuống dưới sơn cốc, có khi mụ ta không giết ngươi đâu.

Hư Trúc đáp:

– Cái đó… không thể nào được. Tiểu tăng nhất định không…

Y chỉ mới nói được mấy câu, chân khí tiết ra, Lý Thu Thủy đã đuổi tới nơi rồi, chỉ thấy sau lưng lạnh ngắt, tưởng như có một khối băng cực lớn áp vào rồi thân hình bay lên, không còn tự chủ nổi bay xuống dưới vực sâu. Y biết mình đã trúng phải chưởng lực âm hàn của Lý Thu Thủy, hai tay vẫn ôm chặt Đồng Mỗ rơi thẳng xuống nghĩ thầm: “Thôi lần này ta thành một khối thịt nát mất rồi! A Di Đà Phật!”

Y nghe mang máng trên bờ vực có tiếng Lý Thu Thủy truyền xuống:

– Ôi thôi! Ta ra tay nặng quá, thật là hên cho…

Thì ra trên núi có một khe nước cụt, trên mặt bị tuyết che lấp, Lý Thu Thủy đánh ra một chưởng, tưởng Hư Trúc sẽ ngã xuống, lúc đó sẽ cướp lấy Đồng Mỗ, rồi từ từ dùng đủ mọi loại độc thủ hành hạ một phen, ngờ đâu chỉ một chưởng đã đánh cho Hư Trúc rơi vào lớp tuyết phủ khiến cho cả Hư Trúc lẫn Đồng Mỗ đều rơi xuống.

Hư Trúc thấy người nhẹ bỗng, không còn tự chủ nổi nữa, rơi thẳng xuống, bên tai gió thổi ù ù, tuy chỉ trong khoảnh khắc nhưng tưởng như vô cùng vô tận rơi mãi không bao giờ tới đáy. Trước mắt triền núi bao phủ đầy tuyết trắng đang ập tới trước mặt, mắt hoa lên, lại thấy dường như trên mặt tuyết có mấy điểm đen chầm chậm di động. Y không kịp nhìn kỹ thì đã lao thẳng vào sơn pha rồi.

Loáng thoáng có tiếng người kêu lên:

– Ai đó?

Một luồng lực đạo tạt ngang vào, đánh thẳng vào hông Hư Trúc. Hư Trúc chưa rơi tới đất thì đã bị bay xéo qua, trong nháy mắt chợt nhận ra người vừa đẩy mình ra chính là Mộ Dung Phục. Y mừng rỡ vội vận kình ném Đồng Mỗ qua để cho Mộ Dung Phục đỡ lấy hòng cứu mạng bà ta.

Mộ Dung Phục thấy hai người từ triền núi rơi xuống, nhất thời không nhìn rõ là ai, lập tức sử dụng tuyệt kỹ gia truyền Đẩu Chuyển Tinh Di chuyển lực đạo rơi thẳng từ trên xuống thành sức bay ngang, đẩy hai người văng ra. Công phu Đẩu Chuyển Tinh Di của nhà Mộ Dung tuyệt nhiên không dùng đến sức mình, sức rơi của Hư Trúc và Đồng Mỗ từ cao xuống quá mạnh, Mộ Dung Phục thấy đầu váng mắt hoa tưởng chừng như muốn ngồi phịch xuống.

Hư Trúc bị sức đó ép vào không thể nào ném Đồng Mỗ trong tay ra được, thân hình bay ra ngoài hơn chục trượng, rơi xuống, chân đạp phải một vật gì cực kỳ mềm mại lại đàn hồi, nghe bốp một tiếng, thân hình liền bật trở lên. Hư Trúc trong nháy mắt thấy ngay dưới đất một người tròn quay, vừa lùn vừa mập chính là Tang Thổ Công. Nói ra quả là khéo léo, Hư Trúc khi rơi xuống trúng ngay cái bụng y khiến cho Tang Thổ Công vỡ bụng đổ ruột chết liền, nhưng cũng may nhờ có cái bụng y tưng ra nên đôi chân Hư Trúc mới còn lành lặn không gãy. Chính vì tưng ra như thế, Hư Trúc lại văng ra ngoài, đụng vào một người khác, tưởng ai hóa ra Đoàn Dự. Hư Trúc kêu lên:

– Đoàn công tử, mau tránh ra! Ta văng tới đây nè!

Đoàn Dự thấy thế bắn tới của Hư Trúc cực kỳ nhanh, mình không cách nào có thể giữ y lại được bèn kêu:

– Để ta đỡ cho!

Chàng liền quay lưng lại đỡ, đồng thời thi triển Lăng Ba Vi Bộ, chạy vọt tới trước, trong một thoáng thấy người bị ép tới tưởng chừng không thở nổi, nhưng mỗi bước lực đạo lại giảm đi một chút, chạy luôn ba chục bước, Hư Trúc mới từ trên lưng tuột xuống.

Hai người từ trên cao mấy trăm trượng rơi xuống, may được Mộ Dung Phục làm tiêu giải một phần, sức bật của Tang Thổ Công một phần, sau cùng lại được Đoàn Dự cõng trên lưng chạy một hồi, ba lần chuyển hướng nhưng không ai bị thương. Hư Trúc đứng lại kêu lên:

– A Di Đà Phật! Đa tạ các vị cứu giúp!

Y nào biết Tang Thổ Công đã bị mình đạp chết, nếu không ắt là sẽ vô cùng ăn năn. Bỗng nghe có tiếng gọi từ trên triền núi vọng xuống, Đồng Mỗ sau khi cụt chân, máu chảy tuy nhiều thật nhưng thần trí vẫn còn tỉnh táo, kinh hoàng kêu lên:

– Không xong! Con tiện nhân đó đang đuổi tới. Chạy mau! Chạy mau!

Hư Trúc nghĩ đến Lý Thu Thủy lòng dạ tàn ác, thủ đoạn độc địa, không khỏi lạnh người, vội ôm Đồng Mỗ lên chạy băng vào trong khu rừng.

Lý Thu Thủy từ trên núi chạy xuống, tuy cước bộ nhanh nhẹn thật, nhưng không thể nào bằng Hư Trúc rơi thẳng, thực ra khoảng cách còn rất xa nhưng Hư Trúc vì trong lòng sợ hãi, không dám trì hoãn chút nào. Y chạy được mấy dặm, Đồng Mỗ nói:

– Hãy bỏ ta xuống, xé áo buộc chặt vết thương ở chân ta lại, để khỏi lưu vết máu khiến con tiên nhân kia đuổi theo được. Ngươi hãy điểm hai huyệt Hoàn Khiêu và Kỳ Môn mỗi huyệt vài cái máu sẽ chảy chậm lại.

Hư Trúc nói:

– Vâng!

Y theo đúng đó mà làm, một mặt vẫn lắng tai nghe xem Lý Thu Thủy có động tĩnh gì không. Đồng Mỗ lấy trong túi ra một viên thuốc màu vàng nuốt vào bụng rồi nói:

– Con tiện nhân đó với ta thù sâu như biển, không thể nào bỏ qua đâu. Ta còn phải bảy mươi chín ngày nữa thì thần công mới hoàn nguyên, khi đó chẳng sợ gì con tiện nhân đó nữa. Trong bảy mươi chín ngày đó, ngươi thử nghĩ xem mình trốn ở đâu là hơn cả?

Hư Trúc cau mày nghĩ thầm: “Có trốn nửa ngày cũng đã khó, còn nơi nào trốn được đến bảy mươi chín ngày?” Đồng Mỗ lẩm bẩm một mình:

– Nếu trốn được vào chùa Thiếu Lâm của nhà ngươi là nơi tuyệt diệu hơn cả…

Hư Trúc nghe đến đây giật thót người, toàn thân run bắn lên, Đồng Mỗ bực tức nói:

– Đồ hòa thượng chết toi, việc gì mà phải sợ? Chùa Thiếu Lâm cách đây hàng nghìn dặm, mình làm sao mà đến được?

Bà ta nghiêng ngó đầu, nói:

– Ở đây về hướng tây, đi thêm một trăm dặm nữa là nước Tây Hạ.(36.1) Con tiện nhân đó với nước Tây Hạ có uyên nguyên rất sâu xa, y thị chỉ truyền lệnh xuống, sai các cao thủ Nhất Phẩm Đường cùng đi tìm kiếm thì thật khó mà thoát khỏi độc thủ của nó được. Này chú tiểu, ngươi thử nghĩ xem trốn ở đâu là hay hơn cả?

Hư Trúc đáp:

– Thôi mình đi kiếm một hang động nào nơi rừng sâu núi thẳm trốn nơi đó cho đủ bảy tám mươi ngày, hẳn là sư muội của tiền bối chưa chắc đã tìm ra được đâu.

Đồng Mỗ nói:

– Ngươi mà biết gì? Con tiện nhân nếu tìm không ra mình, thể nào cũng về nước Tây Hạ dẫn bầy chó săn ra, mấy trăm con chó đó cực kỳ linh mẫn dù mình có trốn ở đâu thì chúng cũng đánh hơi tìm thấy được.

Hư Trúc nói:

– Vậy thì mình chạy về hướng đông nam là tốt nhất, cách nước Tây Hạ càng xa càng hay.

Đồng Mỗ hừ một tiếng, hậm hực nói:

– Con tiện nhân này tai mắt nhiều lắm, phía đông nam chắc nó đã bố trí nhân mã rồi.

Bà ta trầm ngâm một lát đột nhiên vỗ tay nói:

– Có rồi, tiểu hòa thượng, ngươi giải thế cờ Trân Lung của Tiêu Dao Tử thì nước cờ đầu tiên đi ra làm sao?

Hư Trúc nghĩ bụng đang trong giờ phút nguy hiểm vạn phần như thế này còn lòng dạ nào mà nghĩ đến đánh cờ nhưng cũng đáp:

– Tiểu tăng nhắm mắt đi bừa một nước, chẳng hiểu sao lại chẹt ngay một mắt, làm chết mất một mảng lớn quân bên mình.

Đồng Mỗ vui mừng nói:

– Chính là thế đó! Mấy chục năm nay, không biết có bao nhiêu kẻ thông minh tài trí hơn ngươi trăm ngàn lần đều không giải được bàn cờ Trân Lung này, cũng chỉ vì không ai dám đi vào chỗ chết để tìm đường sống. Hay lắm! Hay lắm! Này chú tiểu, ngươi cõng ta nhảy lên ngọn cây chạy cho nhanh về hướng tây.

Hư Trúc hỏi lại:

– Mình đi đâu?

Đồng Mỗ đáp:

– Đến một nơi không ai ngờ được, tuy hung hiểm nhưng không thể không mạo hiểm để trí chi tử địa nhi hậu sinh.

Hư Trúc nhìn lại cái chân cụt của bà ta, thở dài một tiếng, nghĩ thầm: “Bà không cách gì có thể đi một mình được, mình dẫu không mạo hiểm cũng không xong.” Y thấy bà ta bị thương nặng như thế, không còn thể nào úy kị chuyện nam nữ thụ thụ bất thân nên đành cõng sau lưng, nhảy lên trên cây, theo đúng hướng Đồng Mỗ chỉ, chạy như bay về phương tây.

Chạy một mạch đến hơn chục dặm, bỗng nghe văng vẳng có tiếng người uyển chuyển dịu dàng gọi:

– Chú tiểu ơi! Chú rơi có chết không? Chị ơi, chị đang ở đâu vậy? Em lo cho chị quá, mau ra đây đi nào.

Hư Trúc nghe thấy tiếng Lý Thu Thủy, hai chân bủn rủn, suýt nữa thì rơi từ trên cây xuống. Đồng Mỗ mắng liền:

– Tiểu hòa thượng thật vô tích sự, sợ cái gì? Ngươi không nghe tiếng y càng lúc càng xa, chẳng phải đang đuổi theo hướng đông hay sao?

Quả nhiên tiếng gọi mỗi lúc một xa, Hư Trúc thật là bội phục trí tuệ của Đồng Mỗ nói:

– Sao bà ta… bà ta lại biết mình từ trên cao mấy trăm trượng rơi xuống mà không chết nhỉ?

Đồng Mỗ nói:

– Hẳn là có đứa nào thèo lẻo chứ gì!

Bà ta suy nghĩ một hồi, nói:

– Mỗ mỗ mấy chục năm nay không xuống khỏi ngọn Phiêu Miểu, không ngờ võ học tiến triển nhanh đến thế. Thanh niên công tử hóa giải sức rơi của mình, một chưởng tá lực đả lực, bốn lượng gạt nghìn cân, quả là xuất thần nhập hóa. Ngoài ra còn một thanh niên công tử nữa là ai? Sao y lại biết Lăng Ba Vi Bộ?

Bà ta lẩm nhẩm nói một mình, không phải là hỏi Hư Trúc. Hư Trúc e ngại Lý Thu Thủy đuổi theo kịp, vội vàng đề khí chạy cho nhanh, chẳng để ý đến những lời của Đồng Mỗ.

Chạy tới nơi đất bằng rồi, y chỉ chọn những đường nhỏ mà men theo, tối hôm đó ngủ qua đêm nơi rừng sâu có cỏ dày, sáng hôm sau lại chạy tiếp. Đồng Mỗ lại chỉ về hướng tây, Hư Trúc nói:

– Tiền bối nói là theo hướng này không xa là đến nước Tây Hạ, tiểu tăng nghĩ mình không nên đi sâu thêm nữa.

Đồng Mỗ cười khẩy hỏi:

– Vì cớ gì mà lại không đi sâu thêm về hướng tây?

Hư Trúc nói:

– Ví thử như mình vào đến địa giới nước Tây Hạ thì có khác gì chui đầu vào rọ?

Đồng Mỗ nói:

– Nơi ngươi đang đặt chân đây cũng đã là quốc thổ nước Tây Hạ rồi!

Hư Trúc hết sức kinh hãi kêu lên:

– Cái gì? Đây là đất Tây Hạ rồi ư? Sao bà bảo… bà bảo là sư muội rất có thế lực ở Tây Hạ?

Đồng Mỗ cười nói:

– Chính thế đó! Tây Hạ là nơi con tiện nhân đó hoành hành không sợ ai, làm mưa làm gió gì cũng được, nếu mình đi ngay vào nơi trọng địa của nó thì có chết cũng không đoán ra nổi. Thị sẽ cho người tìm khắp bốn phương, có ngờ đâu ta lại ở chính nơi sào huyệt của y để tu luyện tĩnh dưỡng? Ha ha! Ha ha!

Nói xong bà ta cực kỳ đắc ý nói tiếp:

– Tiểu hòa thượng, ta học cái phép của ngươi đó, nước cờ ngu ngốc nhất, bất hợp lý nhất, lại xem ra hiệu dụng nhất.

Hư Trúc trong lòng bội phục nói:

– Thần toán của tiền bối, quả nhiên khó ai đoán nổi, có điều… có điều…

Đồng Mỗ hỏi:

– Có điều làm sao?

Hư Trúc đáp:

– Có điều căn bản trọng địa của Lý Thu Thủy thể nào chẳng có người khác nữa, nếu như họ phát hiện tung tích của mình…

Đồng Mỗ nói:

– Hừm, nếu đi đến một nơi chẳng có ai thì có gì gọi là mạo hiểm? Có nếm đủ mọi điều gian tân, thân tại hiểm địa mới là anh hùng hảo hán chứ!

Hư Trúc nghĩ thầm: “Nếu như để cứu người giúp đời, trải qua gian hiểm thì là một lẽ, đằng này bà với Lý Thu Thủy mạt cưa mướp đắng, kẻ cắp bà già, hai người có ai là người tốt đâu, ta việc gì phải vì bà mà liều thân?”

Đồng Mỗ thấy Hư Trúc ra vẻ trù trừ, sắc mặt ngượng nghịu, cũng đoán được tâm sự y liền nói:

– Ta bảo ngươi mạo hiểm, thể nào cũng có cái gì tốt đáp lại, không để ngươi phải phí công toi đâu. Bây giờ ta dạy ngươi ba lộ chưởng pháp, ba lộ cầm nã pháp, sáu đường công phu này hợp lại gọi là Thiên Sơn Chiết Mai Thủ.

Hư Trúc nói:

– Tiền bối trọng thương chưa lành, chẳng nên lao tâm khổ trí, nên nghỉ ngơi là hơn.

Đồng Mỗ trừng mắt nói:

– Ngươi hiềm công phu của ta là bàng môn tả đạo nên không thèm học chứ gì?

Hư Trúc ấp úng:

– Cái… cái đó… cái đó… vãn bối tuyệt không dám có ý đó, xin tiền bối đừng hiểu lầm.

Đồng Mỗ nói:

– Ngươi là truyền nhân của phái Tiêu Dao, Thiên Sơn Chiết Mai Thủ của ta chính là một môn võ công thượng thừa của bản môn, sao ngươi lại không học?

Hư Trúc đáp:

– Vãn bối là người của phái Thiếu Lâm, không có liên can gì đến phái Tiêu Dao cả.

Đồng Mỗ nói:

– Hừ, ngươi một thân toàn là nội công phái Tiêu Dao, sao lại bảo là không liên quan gì, nói thế quả là bố láo. Thiên Sơn Đồng Mỗ xưa nay chưa làm gì lợi người mà không lợi mình. Ta dạy ngươi võ công, chính là vì có chỗ lợi cho ta, muốn mượn tay ngươi đề ngự cường địch mà thôi. Nếu ngươi không học sáu đường Thiên Sơn Chiết Mai Thủ thì thể nào cũng bỏ mình nơi Tây Hạ quốc, chú tiểu có chết ở nước Tây Hạ thì không sao, có điều mỗ mỗ cũng phải chết theo ngươi mất.

Hư Trúc vội đáp:

– Vâng!

Y cảm thấy người này dụng tâm tuy không phải là tốt, nhưng có gì nói nấy, kể cũng là một kẻ chân tiểu nhân quang minh lỗi lạc.

Sau đó Đồng Mỗ đem khẩu quyết đường chưởng pháp thứ nhất của Thiên Sơn Chiết Mai Thủ truyền thụ cho Hư Trúc. Khẩu quyết này mỗi câu bảy chữ, tổng cộng mười hai câu, tám mươi tư chữ. Hư Trúc trí nhớ thật tốt, Đồng Mỗ chỉ đọc ba lần là y đã nhớ cả rồi. Tám mươi tư chữ đó đọc rất trúc trắc, liên tiếp bảy chữ bình thanh, lại có bảy chữ trắc thanh, âm vận không hợp điệu, chẳng khác gì người nói lắp. Cũng may Hư Trúc bình thời vẫn thường nào là tất thản đa, bát thản la, yết đế, yết đế, ba la tăng yết đế vân vân các loại kinh tụng niệm làu làu nên cũng không coi là lạ.

Đồng Mỗ nói:

– Ngươi cõng ta trên lưng, chạy về hướng tây cho nhanh, miệng đọc lớn khẩu quyết đó.

Hư Trúc theo đúng thế mà làm, ngờ đâu chỉ mới được ba chữ, chữ thứ tư là chữ phù đọc không thể nào ra, đành phải đứng lại, đổi hơi mới đọc được chữ thứ bốn đó. Đồng Mỗ giơ tay đánh lên đầu y, chửi:

– Thứ chú tiểu thối thây, mới câu đầu đã đọc không thông.

Đánh tuy không mạnh như trúng ngay huyệt Bách Hội, Hư Trúc loạng choạng, đầu váng mắt hoa, đọc lại lần nữa đến chữ thứ tư lại ngắc ngứ, lại bị Đồng Mỗ đánh cho một cái.

Hư Trúc lấy làm lạ: “Tại sao chữ phù đó không thuận miệng mà đọc ra được nhỉ?” Đến lần thứ ba vừa tới chữ đó y liền đưa chân khí lên, chữ phù liền buột ra ngay. Đồng Mỗ cười nói:

– Thằng thế mà giỏi, qua được một cửa rồi đó!

Thì ra các chữ trong bài ca quyết đó cùng với thanh vận hô hấp hoàn toàn tương phản, bình tậm tĩnh khí ngồi đọc cũng đã vấp váp, huống hồ chạy nhanh thì lại càng khó hơn, tụng đọc ca quyết chẳng qua chỉ là phương pháp điều quân hô hấp mà thôi.

Đến giờ ngọ, Đồng Mỗ bảo Hư Trúc bỏ bà ta xuống, búng tay một cái, một viên đá bay vụt lên trời đánh chết một con quạ để uống máu, sau đó luyện Bát Hoang Lục Hợp Duy Ngã Độc Tôn Công. Tới lúc này bà ta đã hồi phục công lực bằng năm mười bảy tuổi, so với Lý Thu Thủy thì kém xa nhưng đạn chỉ giết chim thì dễ dàng hết sức.

Đồng Mỗ luyện công xong rồi lại bảo Hư Trúc cõng trên lưng, bắt y tiếp tục tụng lại ca quyết, đọc xuôi xong rồi đọc ngược lại. Ca quyết này đọc xuôi đọc ngược gì cũng cực kỳ trúc trắc, khi đọc ngược lại càng nghẹn giọng, nhíu lưỡi nhưng Hư Trúc rất có nghị lực nên chưa đến lúc tối trời thì bài khẩu quyết đo đọc xuôi đọc ngược gì cũng trơn như cháo chảy, không vấp váp chút nào.

Đồng Mỗ hết sức vui mừng nói:

– Tiểu hòa thượng, quả là phiền ngươi quá… ối trời… ối trời…

Đột nhiên giọng bà ta đổi hẳn, hai tay nắm lại đấm thùm thụp lên đầu Hư Trúc, luôn mồm chửi:

– Ngươi là tên tiểu tặc vô lương tâm, ngươi… ngươi… ngươi chắc đã vụng trộm gì với nó rồi, hóa ra trước nay ngươi đánh lừa ta. Tiểu tặc, ngươi còn xí gạt ta được nữa chăng? Ngươi… ngươi đối với ta thế đấy à?

Hư Trúc kinh hãi, vội vàng bỏ bà ta xuống hỏi rối rít:

– Tiền bối… tiền bối nói gì đó?

Mặt Đồng Mỗ tái nhợt, nước mắt ròng ròng kêu lên:

– Ngươi tư thông với con tiện nhân Lý Thu Thủy, có phải không? Lại còn tính nước bài bây định chối hay sao? Nếu không phải thế thì nó đâu có đem Tiểu Vô Tướng Công truyền cho ngươi? Tiểu tặc, ngươi… ngươi đánh lừa ta khổ thế này!

Hư Trúc không hiểu đầu đuôi, hỏi lại:

– Tiền bối, cái gì mà Tiểu Vô Tướng Công?

Đồng Mỗ ngơ ngẩn, lập tức định thần, lau nước mắt, thở dài một tiếng nói:

– Không có gì cả, sư phụ ngươi đối với ta chẳng ra gì.

Thì ra khi Hư Trúc đọc ca quyết, bao nhiêu cửa ải khó khăn đều vượt qua được, đọc ngược lại càng trơn tru, Đồng Mỗ chợt nghĩ ra, ắt là đã tu luyện Tiểu Vô Tướng Công rồi. Bà ta và Tiêu Dao Tử, Lý Thu Thủy ba người tuy cùng học một thầy nhưng mỗi người có một tuyệt nghệ riêng, sở học ba người cũng có khác nhau đôi chút, môn Tiểu Vô Tướng Công sư phụ chỉ truyền cho một mình Lý Thu Thủy là thần công phòng thân của bà ta, uy lực rất lớn, năm xưa mấy lần Đồng Mỗ gia hại, Lý Thu Thủy đều dùng Tiểu Vô Tướng Công bảo trì được tính mạng.

Đồng Mỗ tuy không biết thần công này nhưng công phu đó hành sử ra sao cực kỳ quen thuộc, bây giờ phát giác trong người Hư Trúc có ẩn môn Tiểu Vô Tướng Công, công lực thâm hậu, vừa ngạc nhiên vừa tức giận, lại tưởng rằng Tiêu Dao Tử đang ở trước mặt mình nên đánh y một trận. Đến khi tỉnh táo lại rồi, nghĩ đến Tiêu Dao Tử cùng Lý Thu Thủy tư thông cấu kết khiến cho vừa phẫn uất vừa đau lòng.

Tối hôm đó, Đồng Mỗ luôn mồm rủa sả Tiêu Dao Tử và Lý Thu Thủy. Hư Trúc nghe bà ta chửi tuy ác độc thật nhưng trong giọng nói xem ra đau đớn hơn là phẫn nộ nên không khỏi thương xót giùm nên khuyên bà ta:

– Tiền bối, nhân sinh vô thường, vô thường là khổ, phiền não vốn do tham sân si mà ra. Nếu như tiền bối rời xa tam độc, đừng nghĩ đến người sư đệ đó nữa thì cũng sẽ không còn hận sư muội, trong lòng liền hết phiền não.

Đồng Mỗ bực tức nói:

– Ta cứ nghĩ đến gã sư phụ vô lương tâm của ngươi, cũng cứ hận con tiện nhân mặt dầy không biết xấu. Trong lòng ta càng phiền não thì càng sung sướng.

Hư Trúc chỉ đành lắc đầu không khuyên nhủ gì thêm nữa. Hôm sau Đồng Mỗ lại dạy cho y khẩu quyết của chưởng pháp thứ hai. Hai người một mặt tiếp tục đi, mặt khác vẫn luyện công không nghỉ. Đến chiều tối ngày thứ năm thấy một thành phố lớn trước mặt nhà cửa san sát, dân cư đông đảo. Đồng Mỗ nói:

– Đây là Linh Châu kinh đô của Tây Hạ, ngươi còn một lộ khẩu quyết chưa đọc thuộc, hôm nay mình kiếm chỗ ở phía tây thành, ngày mai đi thêm hai trăm dặm, sau đó sẽ quay trở lại.

Hư Trúc hỏi:

– Mình đến thành Linh Châu ư?

Đồng Mỗ đáp:

– Đương nhiên là đến Linh Châu rồi. Nếu không đến Linh Châu, sao gọi là thâm nhập hiểm địa được?

Lại thêm một ngày nữa, Hư Trúc đã thuộc làu làu như cháo chảy cả sáu đường Thiên Sơn Chiết Mai Thủ, Đồng Mỗ liền ở ngoài đồng dạy cho y phương pháp ứng dụng. Vì bà ta cụt mất một chân nên chỉ có thể ngồi dưới đất sách chiêu cùng Hư Trúc. Thiên Sơn Chiết Mai Thủ tuy chỉ có sáu đường nhưng bao hàm tinh nghĩa của phái Tiêu Dao, trong chưởng pháp và cầm nã thủ có ẩn dấu kiếm pháp, đao pháp, tiên pháp, thương pháp, trảo pháp, phủ pháp các tuyệt chiêu của mọi loại binh khí, biến hóa thật phức tạp, nhất thời Hư Trúc học chẳng được bao nhiêu.

Đồng Mỗ nói:

– Môn Thiên Sơn Chiết Mai Thủ của ta học mãi cũng không bao giờ hết, về sau nội công ngươi càng ngày càng cao, kiến thức mỗi lúc một rộng, dù chiêu thức võ công nào trong thiên hạ, đều có thể tự biến hóa dung hợp vào trong sáu đường chiết mai thủ. Cũng may ngươi học thuộc các khẩu quyết cả rồi, về sau trình độ tới đâu cũng đều do ngươi mà ra cả.

Hư Trúc đáp:

– Vãn bối học lộ võ công này, chẳng qua chỉ để dùng vào việc bảo hộ tiền bối, tới khi tiền bối đại công cáo thành, hồi phục nguyên trạng, vãn bối sẽ trở về chùa Thiếu Lâm, tìm cách quên hết những gì tiền bối đã dạy, trở lại luyện bản môn công phu của phái Thiếu Lâm.

Đồng Mỗ kinh ngạc hết sức, nghiêng qua ngó lại nhìn Hư Trúc, tưởng như trông thấy một con quái vật cực kỳ lạ lùng, qua một hồi lâu mới thở dài nói:

– Phái Thiếu Lâm làm sao có gì sánh kịp Thiên Sơn Chiết Mai Thủ của ta được? Ngươi ngọc không lấy lại đi lấy ngói, thật ngu hết sức. Thế nhưng muốn một chú tiểu như ngươi phải quên nguồn gốc thì quả khó lòng. Thôi ngươi nhắm mắt nghỉ một chốc, đợi trời tối mình sẽ vào thành Linh Châu.

Đến canh hai, Đồng Mỗ bảo Hư Trúc cõng mình trên lưng, chạy tới bên ngoài thành, nhảy qua khỏi con rạch bao quanh rồi phóng lên trên tường, nhẹ nhàng nhảy xuống. Chỉ thấy từng đội thiết giáp kỵ binh tay giơ cao đuốc, đi qua đi lại tuần phòng, binh cường mã tráng trông thật uy phong. Hư Trúc lần này ra khỏi chùa xuống núi, trên đường gặp rất nhiều đoàn quân Tống, cả về người lẫn ngựa so với quân Tây Hạ thật kém xa.

Đồng Mỗ thì thầm chỉ điểm, bảo y men theo những bức tường cao đi về phía góc tây bắc. Đi độ trên ba dặm thì thấy một tòa lầu cao vọt lên trời, sau lâu đài đó là nhà cửa san sát, kiến trúc hùng vĩ, mái xanh tường vàng cực kỳ huy hoàng, lợp toàn bằng ngói lưu ly.

Hư Trúc thấy nóc căn đại ốc đó chẳng khác gì chùa Thiếu Lâm, nhưng sang trọng đẹp đẽ hơn nhiều, nói nhỏ:

– A Di Đà Phật! Ở đây cũng có cái chùa to quá.

Đồng Mỗ bật cười nói:

– Tiểu hòa thượng thật chẳng biết gì cả, đây là hoàng cung nước Tây Hạ, lại bảo là ngôi chùa.

Hư Trúc giật thót người hỏi:

– Đây là hoàng cung ư? Mình đến đây làm gì?

Đồng Mỗ nói:

– Thì để nhờ hoàng đế bảo vệ chứ gì nữa. Lý Thu Thủy không tìm thấy thi thể mình, biết là chưa chết, dù có đào lật khắp mặt đất lên cũng không tìm ra tung tích. Trong vòng hai nghìn dặm vuông chỉ có một nơi y thị không tìm đến, chính là nhà của mụ ta.

Hư Trúc nói:

– Tiền bối quả là cao kiến, mình thêm được một ngày, công lực tiền bối lại thêm được một năm. Vậy thì mình đến nhà sư muội của tiền bối đi thôi.

Đồng Mỗ nói:

– Thì đây chính là nhà của thị… coi chừng, có người đến đó.

Hư Trúc rút người lại nép vào góc tường, thấy có bốn bóng người từ đông đi sang phía tây, kế đó lại có bốn người khác từ tây sang đông, tám người đó giao thoa với nhau, nhè nhẹ vỗ tay một cái vượt qua. Nhìn tám người đó thấy động tác nhanh nhẹn, hiển nhiên võ công không phải là kém. Đồng Mỗ nói:

– Ngự tiền hộ vệ đi tuần rồi thì nhảy ngay qua tường cung điện, chứ để một lát lại có đội tuần binh khác.

Hư Trúc thấy tình hình như thế không khỏi khiếp sợ nói:

– Trong hoàng cung rất nhiều cao thủ, nếu như họ trông thấy mình thì hỏng kiểu. Chi bằng mình đến nhà sư muội của tiền bối là hơn.

Đồng Mỗ giận dữ đáp:

– Ta đã bảo rồi, đây chính là nhà nó chứ còn đâu.

Hư Trúc hỏi lại:

– Sao tiền bối lại bảo đây là hoàng cung?

Đồng Mỗ đáp:

– Chú tiểu ngốc quá, con tiện nhân là Hoàng Thái Phi, hoàng cung chính là nhà nó.

Câu đó quả thực ngoài dự kiến của Hư Trúc, y có nằm mơ cũng không nghĩ ra được rằng Lý Thu Thủy là Hoàng Thái Phi của nước Tây Hạ, còn đang ngơ ngẩn lại thấy bốn người khác đi tuần từ bắc xuống nam. Đợi cho bốn người đó đi khỏi rồi, Hư Trúc nói:

– Tiền…

Y chỉ mới nói được một chữ tiền, Đồng Mỗ đã giơ tay bịt chặt miệng Hư Trúc lại, còn đang ngỡ ngàng đã thấy từ sau bức tường cao lại có bốn người khác vòng ngang qua, tuần tiễu không một tiếng động. Bốn người đó xuất hiện thật bất ngờ, khiến không ai liệu tưởng trong góc tối thui đó lại có người nấp sẵn. Đợi cho bốn người đó đi xa rồi, Đồng Mỗ mới đập lên lưng y một cái nói:

– Theo con hẻm này mà đi.

Hư Trúc thấy thanh thế mười sáu người đi tuần vừa rồi, biết rằng mình đang ở trong một nơi cực kỳ nguy hiểm, nếu như không được Đồng Mỗ chỉ điểm mà vọt ngay ra thì thể nào cũng bị bọn ngự tiền hộ vệ trông thấy thành thử theo đúng lời Đồng Mỗ vào trong con hẻm. Con hẻm đó hai bên là tường cao, thực ra chính là khe hở giữa hai tòa cung điện.

Đi hết một thông đạo hẹp rồi, hai người nằm phục trong một bụi mẫu đơn chờ cho tám tên ngự lâm quân đi tuần qua, thì tới một khối giả sơn thật lớn. Hòn núi giả đó xây quanh co về hướng bắc, phải đến năm sáu chục trượng. Hư Trúc mỗi lần chạy được vài trượng lại theo đúng Đồng Mỗ chỉ điểm ngừng lại nấp vào một nơi, mà cũng lạ làm sao, mỗi lần ẩn thân chưa bao lâu thì lại có ngự tiền hộ vệ đi qua, tưởng như Đồng Mỗ là tổng quản của đội quân này nên vùng nào người nào đi tuần, giờ nào khắc nào có những ai bà ta đều biết rõ như chỉ trong lòng bàn tay, không sai một mảy.

Cứ như thể chạy rồi lại nấp, nấp rồi lại chạy phải đến nửa giờ, bấy giờ mới thấy phòng ốc, nhà cửa chung quanh nhỏ bé xấu xí hơn nhiều, đám quân ngự lâm kia cũng không còn thấy đâu nữa.

Đồng Mỗ chỉ vào một căn nhà bằng đá thật to ở mé trái nói:

– Đi về phía kia.

Hư Trúc thấy trước mặt là một khoảng đất trống thật rộng, ánh trăng chiếu vào sáng loáng như gương, bốn bề không có chỗ nào ẩn nấp, lập tức hít một hơi dài chạy băng băng về phía trước. Thạch thất đó tường xây bằng những tảng đá xanh, vuông vức mỗi bề phải đến bốn năm thước, chắc chắn vô cùng, còn cửa thì là tám cây tùng để nguyên vỏ xẻ đôi ghép lại. Đồng Mỗ nói:

– Mở cửa tiến vào đi!

Hư Trúc tim đập thình thình, run run hỏi:

– Sư muội bà… sư muội tiền bối… ở tại đây sao?

Y nghĩ đến thủ đoạn tàn độc của Lý Thu Thủy nên cũng ớn không dám vào. Đồng Mỗ nói:

– Không phải. Mở cửa ra.

Hư Trúc cầm chiếc vòng sắt trên cửa, kéo ra, thấy phiến gỗ cực kỳ nặng nề. Sau cánh cửa là một hành lang, khí lạnh từ bên trong phả vào mặt. Lúc này khí hậu đã viêm nhiệt, mặc dầu trên núi cao tuyết vẫn còn nhiều, nhưng trên bình nguyên băng tuyết đã tan, khắp nơi hoa cỏ chen nhau đua nở mà con đường này vẫn còn phủ một lớp sương mỏng.

Đồng Mỗ nói:

– Đẩy về hướng này!

Hư Trúc y lời đẩy một cái, cánh cửa chầm chậm mở ra, chỉ mới mở được chừng một thước đã thấy hơi lạnh buốt tràn ra. Mở cửa xong tiến vào, thấy khắp nơi chất đầy những bao tải đựng gạo đến sát tận mái nhà, hẳn là một kho lương thực, bên trái chỉ chừa một lối đi thật hẹp.

Y lấy làm lạ lùng, hạ giọng hỏi:

– Sao cái kho lương này lạnh thế nhỉ?

Đồng Mỗ cười đáp:

– Đóng cửa lại đi đã. Mình vào trong băng khố, xem ra bình an không sao cả.(36.2)

Hư Trúc ngạc nhiên hỏi lại:

– Băng khố ư? Thế đây không phải là kho lương à?

Y vừa nói vừa khép cửa lại. Đồng Mỗ trong lòng hoan hỉ, cười nói:

– Đi vào xem sao.

Hai cánh cửa vừa khép lại, gian phòng tối đen như mực, giơ tay ra không thấy ngón, Hư Trúc mò đường từ bên trái tiến vào, càng sâu khí lạnh càng nhiều, thò tay ra chạm phải một khối vừa cứng vừa lạnh, ướt át, chính là một tảng băng lớn. Còn đang ngạc nhiên, Đồng Mỗ đã đánh lửa lên, Hư Trúc thấy trước mắt là một kỳ cảnh, trái phải trước sau, chỗ nào cũng chất đầy nước đá cắt vuông vức, ánh lửa bập bùng chiếu vào khi xanh khi lam, cực kỳ huyền ảo.

Đồng Mỗ nói:

– Mình đi xuống dưới đáy hầm.

Bà ta đưa tay vịn vào những khối băng, chân phải nhảy lò cò xuống trước, tại những khối băng vòng qua quẹo lại mấy lần, rồi từ trên miệng một cái hang chui xuống. Hư Trúc đi theo sau, thấy dưới miệng hang có bậc đá, đi hết những bậc đó tới một căn phòng lớn cũng đầy khối băng. Đồng Mỗ nói:

– Dưới những khối băng này có lẽ còn một tầng nữa.

Quả nhiên đi hết tầng đó rồi lại đến một thạch thất cũng chất toàn là khối băng. Đồng Mỗ thổi tắt cây đuốc, ngồi xuống nói:

– Chúng ta xuống sâu dưới tầng thứ ba, con tiện nhân kia dù tinh như ma cũng chưa chắc đã tìm ra được Đồng Mỗ.

Nói xong thở phào ra một hơi dài. Mấy ngày qua tuy bà ta vẻ mặt ra chiều trấn tĩnh nhưng trong bụng cũng rất lo, nước Tây Hạ cao thủ đông như kiến, vào hoàng cung nội viện muốn tránh được tai mắt những cao thủ đó thì cơ cảnh một phần mà cũng còn may mắn một phần khác nên đến lúc này mới hơi yên tâm.

Hư Trúc thở dài:

– Lạ thật! Lạ thật!

Đồng Mỗ hỏi:

– Cái gì mà lạ?

Hư Trúc nói:

– Trong hoàng cung nước Tây Hạ chất đầy băng khối không đáng một xu thế này là để làm gì đây?

Đồng Mỗ cười đáp:

– Những khối băng bây giờ thì không đáng một đồng nhưng đến mùa hè nóng bức thì rất là quí giá. Ngươi thử nghĩ xem, đến mùa nắng gắt, mặt trời như đổ lửa, ai nấy rướm mồ hôi, nếu như bên mình có vài khối đại băng, đập vài miếng bỏ trong chè sen hay chè bách hợp thì có ngon không nào?

Hư Trúc bấy giờ mới hiểu ra nói:

– Hay thật! Hay thật! Thế nhưng khiêng được những khối băng lớn thế này vào đây cất giữ, công sức không phải là ít, thế có phải là hao phí lắm ư?

Đồng Mỗ nghe thật tức cười nói:

– Làm hoàng đế nhất hô bách nặc, muốn gì có nấy, có sợ gì chuyện phí sức? Ngươi tưởng gã vua kia tự tay mình khiêng từng khối băng vào trong hầm hay sao?

Hư Trúc gật đầu:

– Làm hoàng đế quả là sướng thật. Có điều kiếp này hưởng phúc nhiều quá, phúc báo hết rồi, kiếp sau chưa chắc đã hay. Tiền bối, trước đây bà đã đến chỗ này rồi ư? Sao ngự tiền hộ vệ khi nào đi tuần đến bà đều biết rõ cả?

Chọn tập
Bình luận
× sticky